Thanh xuân gọi tắt là cậu - Chương 1. Gặp nhau(1)
Thanh xuân là thứ bạn đang trải qua thì không để ý đến đó, đến khi đã qua rồi thì cảm thấy thật hối tiết. Cậu là thanh xuân của tớ đấy! Cậu có biết không?------------------------
Buổi sáng tại một nơi nọ.
Tôi nằm lăn qua lăn lại trên chiếc gường êm ái của mình, tự hỏi tại sao hôm nay thời gian trôi qua chậm thế nhỉ. Nhìn vào chiếc đồng hồ để bàn thân quen, kim phút thì đang chỉ vào số bốn, kim giờ thì đang chỉ vào số năm. Tôi nằm đó lăn qua lăn lại tiếp cố gắng kiếm việc gì đó để giết thời gian và mong cho thời gian nó có thể trôi nhanh thêm một chút. Để tôi nói cho mọi người nghe, hôm nay là ngày đầu tiên tôi nhập học ở trường cấp ba, trường cấp ba của tôi không phải trường bình thường đâu đó nha, đó là trường chuyên lận ý, để vào được đó tôi phải mất hơn bảy bảy bốn mươi chín ngày để ôn tập, lúc đó cực thấy mồ luôn nhưng mà tôi vẫn cảm thấy rất mãn nguyện khi vào được trường đó. Nằm đó quài cũng chán nên tôi liếc mắt qua chiếc đồng hồ thêm lần nữa, vẫn là kim phút chỉ số bốn, kim giờ chỉ số năm. Đúng là chán, chắc tôi phải kiếm gì để làm mới được. Í khoan, tại sao kim giờ và kim phút vẫn giữ nguyên vị trí không thay đổi vậy, ngay cả kim giây cũng đứng bất động ở số tám. Tôi vội lấy tay đập mạnh vào cái đồng hồ, đập mãi vẫn không thấy cây kim nào di chuyển dù chỉ là một li. Chẳng lẽ là nó bị hư rồi? Không phải xui vậy chứ! Tôi vội chạy ra ngoài để nhìn cái đồng hồ ở giữa nhà, cây kim phút của đồng hồ đó đang chỉ số mười, và đặc biệt là cây kim giờ đang nằm rất gần con số bảy.
Mặc kệ hết tất cả mọi thứ tôi vội chạy vào nhà vệ sinh, cố gắng đánh răng và thay đồ nhanh nhất có thể. Chẳng lẽ ngày đi học đầu tiên ở trường mới của tôi lại xui đến thế. Tôi cầm vội cái cặp táp ở trên bàn học xong phi thẳng xuống tầng dưới, à quên nói cho mọi người biết là tôi đang sống trong một khu chung cư. Chạy xuống lầu tôi chạy nhanh hết sức có thể vào khu giữ xe, cố gắng tìm kiếm chiếc xe đạp yêu dấu của tôi. Nhìn qua nhìn lại cuối cùng tôi cũng đã tìm được chiếc xe của mình, mà khổ nỗi chiếc xe đạp của tôi lại đang nằm vỏn vẹn trong góc kẹt, xung quanh là hơn hàng chục chiếc xe khác, mất hơn năm phút luồn qua lách lại thì cuối cùng tôi cũng lôi được chiếc xe đạp của mình ra, lúc kéo xe đạp ra thì tôi đã lỡ làm xe đạp trầy một tý mà thôi kệ đi giờ quan trọng là phải đi học đúng giờ. Lúc chạy ra bãi xe thì tôi gặp phải dì Trương, dì Trương là người đầu tiên tôi quen biết tại khu này, dì là người rất thân thiện, hòa đồng, khuôn mặt dì rất là phúc hậu, có thể nói ở đây ai cũng mến dì Trương hết. Dì Trương vỗ nhẹ lên vai tôi.
"Trễ giờ đi học hả con?"
"Dạ."
Hình như dì ấy cảm thấy thông cảm cho tôi hay sao ý mà dì cầm ổ bánh mì trên tay dì đưa cho tôi.
"Nếu trễ học thì chắc con chưa ăn sáng đâu nhỉ? Thôi con cầm ổ bánh mì này ăn đi kẻo đói đó con"
Lúc đó tôi thấy cảm động lắm luôn, việc tôi luôn xem dì là người thân duy nhất ở đây của tôi quả là không sai mà. Theo phép lịch sự tôi cảm ơn dì xong phi thẳng đến trường luôn. Quả thật ông trời không phụ lòng người, bao nhiêu năm tích đức của tôi cuối cùng cũng được đền đáp, tôi đến nơi đúng lúc tiếng chuông vang lên. Tôi vội vàng gửi xe xong kiếm lớp của mình, nếu tôi nhớ không lầm tôi học ở lớp 10a4. Vì mải mê tìm nên tôi va phải ai đó, người mà tôi đụng là một cậu nam sinh, cậu ta thật sự rất là đẹp trai, đẹp trai lắm luôn ý, tôi ngồi đó ngắm cậu ta mà xém xíu chảy máu mũi, may là tôi còn cầm cự được. Cứ tưởng tôi sẽ ngắm cậu ta như thế này thì bỗng cậu ta đến gần tôi.
"Chị không sao chứ? Xin lỗi vì đã đụng chị."
Rõ ràng là tôi đụng cậu ta mà, vậy mà cậu ta lại đi xin lỗi, người gì đâu mà lịch sự vậy trời, tại sao trên thế gian này còn có người con trai vừa đẹp trai mà vừa lịch sự như vậy chứ! Đang mải mê suy nghĩ thì tôi bỗng nhìn thấy cậu ta đang nhìn tôi với ánh mắt kì quặc, chắc cậu ta đang nghĩ tôi bị điên. Để chấm dứt cuộc nhìn nhau này thì tôi lên tiếng.
"À tớ không sao, tớ mới là người phải xin lỗi, rõ ràng là tớ đụng cậu mà."
Cậu ta mỉm cười xong nói tiếp.
"Vậy em đi nha, tạm biệt chị."
"Ừm."
Mà khoan, cậu ta gọi mình bằng chị ư? Chẳng lẽ mình già như vậy? Rõ ràng nhìn mình trẻ như vậy mà! Không được rồi, tuổi tác của một thiếu nữ không thể để người khác nhầm lẫn như vậy được. Tôi vội chạy theo cậu ta.
"Tôi không phải là chị! Năm nay tôi chỉ vừa tròn mười lăm tuổi thôi! Năm nay tôi học lớp 10a4 lận."
Cậu ta trầm ngâm nhìn tôi một hồi thì mới lấy tay gãi tóc.
"Vậy à! Tớ xin lỗi, vậy thì chúng ta không chỉ bằng tuổi mà còn học cùng lớp rồi! Mà tớ đang đi tìm lớp, cậu đi tìm chung không?"
"Đi chứ."
Được đi với trai đẹp có ai ngu mới không đồng ý. Cả hai sau khi đi gần một vòng sân trường mà mãi vẫn không tìm được lớp, sau cùng mới phát hiện thì ra chỗ hai người đụng nhau là nơi tập hợp của lớp 10a4. Trời ạ, hại người ta đi hết một vòng sân trường, mà vậy cũng vui chứ, được ở chung với trai đẹp một thời gian lâu như vậy. Cả hai cùng nhau kiếm ghế ngồi sau đó ngồi xuống, tôi và cậu ta ngồi kế bên nhau luôn đó..hí hí.. Vừa ngồi xuống thì cậu ta đã lấy tay nghe ra đeo, cậu ta không chỉ đeo tay nghe không đâu mà còn vẽ nữa, nhưng vẽ cái gì thì tôi không biết bởi vì cậu ta quay lưng về phía tôi nên tôi không nhìn được. Trên sân khấu thì thầy tổng phụ trách vẫn đứng nói nhưng hình như chẳng ai thèm chú ý đến thầy cả, và tôi cũng nằm trong số đó, nhưng tôi không phải ngồi đó nói chuyện, đọc truyện như các bạn khác mà tôi đang tìm cách để nhìn xem cậu ta đang vẽ gì nhưng khổ nỗi không biết cậu ta che gì mà che như quỷ vậy á làm tôi không có cách nào xem được. Lúc đó do tôi không nhìn thấy thôi chứ thật ra khóe môi cậu ta đang nhếch lên, nở ra một nụ cười rất hạnh phúc...
Hết chương 1
Thanh xuân gọi tắt là cậu - Chương 2. Tình huống bất ngờ(2)
Sau hơn một tiếng đồng hồ nghe bài thuyết trình của thầy tổng phụ trách thì cuối cùng cũng được lên lớp.Trên cầu thang và các hành lang có rất nhiều học sinh đang chen lấn lẫn nhau để đi lên. Tôi thì đợi bọn họ lên hết thì tôi mới từ tốn lên, đi lên lớp thôi mà, có cần phải chen lấn như đi đầu thai như vậy không. Cái tính vụng về của tôi xuất hiện lúc nào không xuất hiện lại xuất hiện ngay lúc này, chân phải của tôi đã bước lệch ra khỏi bậc cầu thang, lúc này tôi chỉ có thể cầu mong té trúng chỗ nào êm êm một tý, nếu không êm thì ít ra cũng đừng có té xuống chỗ nào dơ, cái bộ đồng phục này của tôi mua hơn năm trăm ngàn lận đó, nếu mà nó bị dơ hay hư hại chắc tôi chết, tôi cứ đợi đến khoảng khắc mà nó té xuống, hình như nó cũng không đau lắm, lại còn rất êm nữa, khoan đã hình như có cánh tay nào đó đang ôm tôi, theo phản xạ của một con người bình thường thì tôi tìm xem ai là chủ nhân của cánh tay đó. Khuôn mặt người đó tuấn tú, đẹp trai lắm, đẹp trai như cái cậu nam sinh tôi đụng lúc sáng vậy đó, không đúng, rõ ràng là cậu ta mà, chẳng lẽ nãy giờ cậu ta đi đằng sau mình, cậu ta tính đi theo bảo vệ mình à, vui quá, mà không đúng, lỡ chỉ trùng hợp cậu ta đi đằng sau mình thì sao, không được tự luyến như vậy, đang suy nghĩ bỗng nhiên tôi cảm giác như có hàng trăm con mắt đang nhìn tôi, nó không phải cảm giác nữa, mà là sự thật luôn rồi, tôi vội đứng vững trở lại, xong đẩy tay cậu ta ra. Một cô gái trông có vẻ sàng điệu chỉ vào chúng tôi.
"Trời ơi, coi kìa, mới ngày đầu đi học đã đóng phim ngôn tình rồi."
Mọi người khác như có chuyện vui nên hùa theo.
"Mới vô trường đã vậy rồi, không biết sau này sẽ như thế nào nữa."
"Ái chà chà, có phim xem rồi."
"Để chụp lại đăng lên fanpage của trường, chắc sẽ được nhiều like lắm đây."
Mọi người đang bàn tán rất sôi nổi thì bỗng nghe thấy tiếng ho của ai đó, tiếng ho đó không ai khác là của cô Hồng giám thị khối mười, chắc cô bị những tiếng bàn tán lôi kéo đến đây.
"Lên lớp thì không lo mà lo bàn tán chuyện gì vậy hả?"
Chỉ một câu nói của cô giám thị thôi đã khiến tập thể các học sinh chạy tán loạn lên cầu thang, chỉ còn mình tôi và cậu ta đứng ở đó thôi. Mọi người hỏi tôi sao không chạy ư, thật ra tôi cũng muốn chạy lắm, nhưng tôi sợ đến nỗi chân tê hết rồi, còn nếu mọi người hỏi tại sao cậu ta không chạy thì tôi xin bó tay chấm com. Cô Hồng im lặng dò xét hai người chúng tôi, sau một hồi thì cô nhẹ nhàng gật đầu.
"Hai đứa học không lo học mà chỉ lo yêu đương nhăng nhích, học sinh bây giờ đúng thiệt là..."
Nghe cô nói vậy thì tôi vội quơ quơ tay giải thích.
"Không phải như cô nghĩ đâu."
Không biết tôi có nói sai gì không mà trông mặt cô nghiêm nghị hẳn.
"Yêu thì nói là yêu, chứ đừng có phủ nhận như vậy."
Cô ngừng một lát, xong đỏ mặt nói tiếp.
"Thật ra hồi trước cô cũng yêu qua ở độ tuổi này rồi."
Tôi há hốc mồm nhìn cô giám thị, nhìn cô nghiêm nghị như vậy, vậy mà hồi xưa cô vẫn có tình yêu tuổi học trò ư. Tôi đang suy nghĩ thì bỗng nhiên cô giám thị đuổi tôi lên lớp trước, tôi chỉ biết nghe lời mà lên lầu thôi, nhưng tôi chỉ đi có bảy, tám bước là đứng yên xong kiếm chỗ nào đó núp để nghe lén. Cô giám thị nói giọng nhỏ lắm, chỉ có cậu ta và cô nghe thôi, còn tôi dù cố thế nào vẫn không thể nghe được, chỉ biết đang nói bỗng nhiên tôi thấy cậu ta gật đầu một cái, một lát sau là cô giám thị như đã nói xong nên bỏ đi chỗ khác, để lại cậu ta ở đó, cậu ta lúc này bắt đầu bước lên cầu thang, tôi thấy vậy thì nhanh chân bốn cẳng chạy lên lớp, nhưng muộn rồi, tôi đã bị cậu ta phát hiện.
"Cậu đứng đó nghe lén vui không?"
"Không, tớ có nghe lén gì đâu."
Tôi cố gắng lôi hết tất cả từ vựng trong đầu mình ra để giải thích, nhưng dường như cậu ta không để ý mà chỉ hỏi một câu.
"Cậu có nghe được gì không?"
"Không, tớ đã nói rồi, tớ nào có nghe lén đâu."
Cậu ta chợt thở phào như trút được gánh nặng, cậu ta lấy tay xoa xoa đầu tôi.
"Vậy được rồi, đi lên lớp thôi."
Cậu ta nhanh chóng đi lên lớp, tôi thì ở đằng sau đuổi theo cậu ta muốn hộc hơi. Tại sao cậu ta chỉ đi bộ, còn tôi thì chạy mà tôi vẫn không thể đuổi kịp cậu ta chứ, cậu ta là quái vật ở hành tinh nào xuống vậy. Chạy muốn hộc hơi thì cuối cùng cậu ta cũng đứng lại cứ tưởng cậu ta đứng đợi tôi chứ, ai ngờ thì ra là đã đến lớp rồi.
Hết chương 2
__________
Thanh xuân gọi tắt là cậu - Chương 3. Viết bản kiểm điểm(3)
Trên các hành lang đang rất đông đúc các học sinh, mọi người đang đợi thầy, cô giáo lớp mình lên, tôi khó khăn lắm mới kiếm được một chỗ đứng khá thoải mái. Đang đứng thì tôi bỗng cảm thấy bên trái của tôi có một người chen vào đứng, tôi tức giận quay qua la người đó."Này...."
Đang la, tôi bỗng bắt gặp khuôn mặt của cậu ta thì im ngay lập tức, chẳng phải lúc nãy cậu ta đã lên đằng trước đứng rồi sao, tại sao bây giờ lại đứng kế bên tôi thế này.
"Tớ không phiền khi đứng ở đây chứ?"
"Không, không"
Thật ra tôi tính nói là có đấy, ở đây đã nóng với chật chội vậy rồi mà còn chen vô nữa, nhưng vội nghĩ tới tương lai có thể sống bình yên ở cái trường này không thì phải nhịn thôi. Được hơn mười lăm phút sau thì không gian ở cái hành lang chật hẹp này đã được mở rộng, các giác viên chủ nhiệm đã lên nhận lớp hết rồi, chỉ còn riêng cái lớp của tôi thì vẫn phải đứng ở cái hành lang ôi bức này. Các học sinh lớp 10a4 dường như đã không còn chịu đựng được nữa nên bắt đầu lên tiếng chửi rủi người chủ nhiệm lớp. Tôi chỉ đứng đó nghe lén mọi người nói thôi.
"Cái người giáo viên này hình như ngủ quên rồi, đứng đây nóng chết mẹ tao luôn rồi."
"Tao nghe nói người chủ nhiệm lớp mình là ông thầy Đàm đó tụi mày."
"Cái gì? Cái ông thầy dữ nhất cái trường này đó hả?"
"Nghe nói năm trước chỉ vì cái lớp có một người thi lại thôi mà ổng bắt cả lớp làm vệ sinh cả trường hơn một tuần đó."
"Có thiệt hông? Có khi lại là tin đồn nhảm."
"Thiệt đó, hồi trước chị tao học ổng, chị tao kể lại cho tao nghe là có lần ổng bắt chị tao chép phạt một bài một trăm lần chỉ vì chị tao quên đem tập thôi đó."
"Mong rằng phật phù hộ con qua được kiếp nạn này."
"Con điên, giờ này có mong cũng vậy."
Tôi đứng đó nghe mà muốn nổi hết da gà da vịt, trong cái trường này còn có người giáo viên tàn bạo như vậy sao, cái số kiếp của tôi rồi sẽ đi về đâu đây. Đang đứng đó cầu trời cầu phật thì tôi bỗng nhìn thấy ánh mắt của mọi người đang nhìn ra đằng sau, chẳng lẽ đến rồi ư, tiếng giày đang càng ngày càng đến gần hơn. Tôi cố gắng nhìn qua phía tiếng giày phát ra để nhìn, đúng là chủ nhiệm lớp tôi là thầy giáo thật, ông ta bị hói ở đằng trước, bụng ông ta thì cứ tưng lên tưng xuống, mỡ bụng của ông ta dường như đã tích lâu năm rồi hay sao mà trông ông ta mập lắm, nhìn ông ta mà dường như cả lớp ai cũng cười mỉm, riêng tôi thì nhịn hết nổi nên cười rất to đến nỗi cái lớp ở đầu bên kia còn nghe được, tôi đang cười thì bỗng cảm thấy nhói nhói ở dưới chân, thì ra là cậu ta đang nhéo tôi. Khi này tôi nhìn thấy ánh mắt của mọi người, kể cả thầy giáo đều nhìn về phía tôi, thì tiếng cười của tôi chợt tắt hẳn. Ông thầy Đàm từ tốn bước về phía tôi, tuy từ tốn nhưng chiếc bụng phệ của ông ta vẫn tưng lên tưng xuống.
"Em cười cái gì? Có thể cho tôi biết không?"
"Dạ, e.....em không có cười thầy đâu."
"Hửm."
Trời ơi, có ai ngu như tôi không, thà nói cười cái khác đi, vậy mà tôi lại nói không cười ông ta, nói vậy có trời mới tin, đúng là không đánh mà tự khai mà, ngu hết sức. Ông thầy nhìn tôi mà nói.
"Bản kiểm điểm em muốn tôi đưa giấy cho em hay em tự lấy giấy?"
"Dạ, em tự có giấy rồi."
"Được, vậy thì tốt, nhớ ghi rõ ngày tháng và lí do nhé, để cuối năm tôi còn biết để mà xét duyệt hạnh kiểm."
Nói xong ông ta mở cửa lớp, đợi ông ta bước vào xong thì các học sinh khác mới dám bước vào. Lúc cậu ta bước qua tôi thì tôi nghe thấy tiếng cười nho nhỏ từ miệng cậu ta. Đúng là nhục chết mà, có ai ngày đầu tiên nhập học đã đi viết bản kiểm điểm như tôi không, bộ hôm nay tôi ra đường quên xem ngày hay gì. Nhục thì cũng đã nhục, tức thì cũng đã tức, thôi thì giờ bước vào lớp thôi. Ông ta đúng là giáo viên nghiêm khắc mà, chỗ ngồi mà ông ta cũng phải phân rõ ràng, ông ta vẽ cái sơ đồ chỗ ngồi lên bảng xong bước về ghế của ông ta ngồi, lúc ông ta ngồi xuống, tôi đã nghe được tiếng cái ghế kêu cái cạch, chắc nó phải chịu đựng lắm ông ta mới có thể ngồi lên được mà không gãy ghế, tội nghiệp cái ghế ghê. Tôi đứng trước bảng kiếm cái tên của mình, khó khăn lắm tôi mới kiếm được cái tên Gia Mỹ của tôi, ông ta xếp tôi ngồi ở hàng ghế cuối cùng kế bên cửa sổ. Đi xuống chỗ ngồi của mình thì tôi mới phát hiện thì ra tôi lại ngồi kế cậu ta, không phải chứ, sao cứ gặp cậu ta quài vậy, cậu ta như nhìn thấy tôi nên mỉm cười một cái, nói thật chứ lần đầu nhìn thấy mặt cậu ta còn thấy đẹp nhưng nhìn quài cũng thấy ngán ngán chứ, giờ hễ nhìn thấy mặt cậu ta là tôi không còn cảm thấy cậu ta đẹp nữa, mà chỉ cảm thấy cậu ta đẹp nhất trong tất cả các người con trai xấu trên thế gian này thôi, tôi đi vào chỗ ngồi của tôi và ngồi phịch xuống ghế, lấy một tờ giấy trắng ra để viết bản kiểm điểm.
Hết chương 3
_____________
Nếu mọi người thấy truyện có gì sai xót thì hãy bình luận để Ry biết nha, mọi bình luận của mọi người Ry đều đọc hết đó, chứ không bỏ xót ai đâu. Cảm ơn mọi người đã đọc truyện.
https://www.medoctruyenchu.net/tieu-thuyet/-55632366/2
Thanh xuân gọi tắt là cậu - Chương 4. Tên của thầy giáo thật nực cười(4)
Sau khi tất cả đã ổn định chỗ ngồi thì ông thầy bắt đầu chuyên mục nhàm chán nhất trên thế gian này, đó là chuyên mục điểm danh, nhìn ông ta đọc tên mà tôi cảm thấy mệt mỏi, ông ta đọc đến tên tôi và như các bạn khác tôi vẫn sẽ trả lời là có, ông ta như nhìn thấy cái mặt của tôi nên cố tình chọc tôi bằng cách đọc tên của tôi hết lần này đến lần khác, làm tôi phải trả lời hết lần này đến lần khác, khi đã đọc đến lần thứ N rồi thì ông ta không đọc nữa, mà kéo cái ghế ra giữa lớp."Thầy nghĩ việc điểm danh đến đây là được rồi, bây giờ thầy sẽ chọn ban cán sự cho lớp."
Nghe vậy cả lớp bắt đầu nháo nhào lên, ông thầy thì cầm tờ danh sách lớp và chú tâm nhìn vào đó.
"Cả lớp im lặng, xét về lớp trưởng thì tôi sẽ chọn bạn... ừm.... trong lớp ta có ai có thành tích học tập xuất sắc không ta.... được rồi, tôi chọn bạn Tấn Phong, bạn này có điểm thi vào trường này rất cao, ai là bạn Tấn Phong thì đứng lên cho tôi xem nào."
Cả lớp ai cũng đưa mắt qua đưa mắt lại để kiếm xem ai là Tấn Phong, tôi cũng đưa mắt tìm kiếm, bất ngờ người ngồi kế bên tôi đột nhiên đứng dậy.
"Dạ, là em."
Cái gì??!! Cậu ta nhìn từ góc độ nào cũng chẳng ra mọt sách, chẳng lẽ cậu ta là thần đồng à. Ông thầy bảo cậu ta ngồi xuống xong bắt đầu chọn thêm các ban cán sự khác nữa. Đợi cậu ta ngồi xuống thì tôi kéo nhẹ tay áo cậu ta.
"Này, hồi còn học cấp hai, điểm thấp nhất của cậu là bao nhiêu vậy?"
Cậu ta cảm thấy như có ai kéo áo nên quay qua nghe tôi hỏi rồi trả lời.
"Tám điểm."
Cậu ta có nói thật không vậy?? Điểm thấp nhất của cậu ta vậy mà là tám điểm? Hay là cậu ta bịa ra để mình tin, nhưng nhìn qua nhìn lại cũng không thấy cậu ta là người giả dối.
"Này, Tấn Phong, chỉ số IQ của cậu rốt cuộc là bao nhiêu vậy?"
"125."
Thật may là tôi không có uống nước, nếu không thì nước sẽ không nằm trong người tôi mà nằm trên mặt bàn hoặc mặt đất rồi. Ở Việt Nam có bao nhiêu người có chỉ số IQ hơn 100 chứ, không ngờ trong cuộc đời tôi lại may mắn gặp được người có chỉ số IQ trên 100, tính ra hôm nay tôi cũng không xui xẻo lắm.
Cuộc bầu chọn ban cán sự đã có kết quả. Tấn Phong - là người ngồi kế bên tôi đó, được chọn làm lớp trưởng, còn lớp phó học tập là Huyền Anh, lớp phó kỷ luật là Gia Bảo, lớp phó lao động là An Nhiên. Cứ tưởng cuộc chọn ban cán sự đã xong thì sẽ được thoải mái nói chuyện ai ngờ ông thầy lại thêm cái gì mà nêu tên các em học sinh học dở, thi xém rớt, và tôi chắc chắn trong số học sinh ông ta sắp nêu tên sẽ có tên tôi, ngồi đó nghe ông thầy đọc tên từng người mà tôi chảy mồ hôi hột luôn, và cuồi cùng chuyện gì đến rồi cũng sẽ đến, cái tên của tôi cũng đã được nêu tên trước lớp. Thà rằng ông ta đọc tên như các bạn khác đi, vậy mà còn bắt tôi đứng lên nữa, ông ta nói cái gì mà em này học rất dở, cần noi gương lớp trưởng, lớp trưởng nhớ kèm bạn nhé, vân vân và mây mây, mặc kệ ông ta nói gì tôi chỉ mong mau đến giờ ra chơi thôi, nhưng mà không biết sau hôm nay thời gian trôi chậm thế, đợi mãi đợi hoài vẫn không thấy tới giờ ra chơi. Cứ tưởng ông ta sẽ giảng đạo mãi chứ ai ngờ người ngồi kế bên tôi đã đứng dậy nói một câu để chấm dứt cái bài giảng đạo tẻ nhạt đó, cậu ta nói câu gì nhỉ, à tôi nhớ rồi.
"Thưa thầy, thầy quên giới thiệu tên thầy ạ."
Thì trước khi vào cái trường này tôi có điều tra trước một tý, đó là trong trường này có một ông thầy lạ lắm, ông ta không thích giới thiệu tên của mình cho ai biết cả, đến bây giờ thì tôi mới biết ông thầy đó là ai và tại sao ông ta không thích giới thiệu tên.
Ông thầy ho một cái rõ to xong lấy viên phấn ghi cái gì đó lên bảng. Tôi phải khó khăn lắm thì mới nhìn thấy được, bởi vì chữ ấy nhỏ lắm, nhỏ như con kiến vậy, chữ ấy là "Phan Đàm". Mặt ông ta bỗng đỏ ửng lên xong nói đó là tên thầy, thế là cả lớp được một phen cười hả hê. "Phan Đàm", sao cái tên gì vừa lạ vừa gây cười như thế, tuy tôi không có ý xúc phạm nhưng vẫn cảm thấy khá mắc cười, rút kinh nghiệm lần trước, lần này tôi chỉ cười khe khẽ thôi, nhìn qua Tấn Phong thì hình như miệng cậu ấy không cười, nhưng người cậu ấy khẽ rung rung, chắc cậu ta phải nhịn cười dữ lắm. Ông thầy bị một phen nhục mặt nên tức giận quẳng viên phấn đang cầm trên tay thẳng vào cái bảng. Tiếng va chạm của viên phấn vào cái bảng tuy không to nhưng đủ để làm cả lớp phải nín lặng.
"Các em cười cái gì? Các em thấy tên tôi như vậy nên vui lắm chứ gì? Được rồi, các em cười đi, cười hả hê tiếp đi."
Hết chương 4
https://www.medoctruyenchu.net/tieu-thuyet/-55632366/3
Thanh xuân gọi tắt là cậu - Chương 5. Cậu là người đã giúp tớ phải không?(5)
Lúc này tôi cảm thấy khá tội nghiệp cho ông ta nên không cười nữa, cả lớp như rằng có cùng suy nghĩ chung với tôi nên cũng im phăng phắt. Tuy nhiên nếu biết trước tương lai tôi sẽ không bao giờ cảm thấy ông ta tội nghiệp đâu, đợi cả lớp im lặng xong ông ta nói tiếp."Cả lớp phải chép phạt chữ "Phan Đàm" một trăm lần cho tôi vì tội xúc phạm giáo viên, riêng em Gia Mỹ thì phải chép năm trăm lần vì tội cười lớn nhất trong lớp."
Cái quái gì vậy?? Rõ ràng tôi cười có khi còn chưa ra tiếng, vậy mà ông ta nói tôi cười lớn nhất, lỗ tay ông ta có vấn đề à, thật tội nghiệp cho số phận của tôi. Sau đó, ông ta kêu Huyền Anh - lớp phó học tập lên viết thời khóa biểu, cả lớp ai cũng ngoan ngoãn lấy tập ra để ghi, riêng tôi để cái bản kiểm điểm đã viết xong và lấy cuốn tập sinh hoạt ra để ở góc bàn, làm xong thì tôi nằm chình ình lên bàn, sáng giờ mệt chết đi được, viết, viết cái con khỉ gì, đánh một giấc thôi. Giấc ngủ đang ngon đột nhiên bị đánh thức bởi tiếng la mắng của ông Đàm, ông ta cầm cây roi chỉ vào tôi.
"Gia Mỹ, em ngủ ngon vậy chắc cũng đã viết xong thời khóa biểu rồi nhỉ? Đem tập cho tôi kiểm tra xem nào."
Tàn đời tôi rồi, nãy giờ ngủ ngon quá nên có viết cái gì đâu, giờ đem tập lên cho ông ta phạt nữa à, đúng là hôm nay đen như mực. Nhìn cái đồng hồ thì tôi thấy còn mười phút nữa là ra chơi, tôi cố gắng kéo dài thời gian để ông ta không phát hiện về việc tôi không chép thời khóa biểu vào tập, nhưng tôi càng cố gắng kéo dài thì ông ta càng hối thúc nhiều hơn nữa, kết quả là cách giờ ra chơi năm phút là tôi đã đưa tập cho ông thầy. Ông ta vừa cầm cuốn tập vừa nở nụ cười với tôi, ông ta nhẹ nhàng mở trang đầu của cuốn tập ra, ngay lúc này tôi cố gắng nhắm mắt lại để không bị những câu la mắng của ông thầy Đàm làm nhức tay nhối óc, nhưng không, nằm ngoài dự đoán, cuốn tập trắng tinh nay đã có những con chữ nằm gọn gàng trong các ô li, phía trên cùng là dòng chữ thời khóa biểu. Ông thầy thấy vậy thì tức sôi máu, tôi thì như đang ở trên chín tầng mây vậy, tôi giựt cuốn tập từ tay ông thầy xong chạy về chỗ, mặc kệ cho khuôn mặt ông thầy đã biến sắc vì tức giận. Lúc tôi xuống tới chỗ ngồi cũng là lúc đến giờ ra chơi, học sinh trong lớp ai cũng nhanh chóng chạy xuống dưới căn tin để mua đồ, còn tôi thì nằm trên bàn chuẩn bị ngủ tiếp, không biết tôi bị sao mà cứ lăn qua lăn lại mà không thể ngủ được, tôi thắc mắc rốt cuộc là ai đã viết giùm tôi, nhìn qua nhìn lại mọi người trong lớp thì tôi cảm thấy ai cũng không có lí do gì để mà giúp tôi, tự nhiên đang suy nghĩ đột nhiên tôi nhớ đến lúc tôi ngủ có nghe thấy tiếng xột xoạt, như là có ai đang lấy đồ vậy, nếu là lúc tôi đang ngủ vậy thì chỉ là thể là người đó. Tôi bật dậy nhanh nhất có thể, quay qua lay tay của Tấn Phong.
"Này, có phải lúc nãy cậu giúp tớ viết thời khóa biểu không?"
Cậu ta đơ một hồi xong lắc đầu, xời, cứ tưởng là cậu ta chứ, vậy rốt cuộc là ai đây, nhưng mà nghĩ qua nghĩ lại thì chỉ có thể là cậu ta thôi, đợi cậu ta đi xuống ra ngoài thì tôi vội lục trong cặp cậu ta, lôi ra một cuốn tập có nhãn ghi là tập sinh hoạt, tôi mở ra so sánh nét chữ trong tập của tôi và tập cậu ta, sau một hồi suy xét thì tôi phát hiện ra hai nét chữ giống nhau y đút, chắc chắn chỉ có thể là một người viết thôi, vậy là cậu ta đã viết giúp tôi, ối giời, viết thì nói viết, vậy mà còn lắc đầu, đúng là cái tên này. Tôi đang mải mê nhìn và suy nghĩ thì đột nhiên cậu ta bước vào, tôi nhanh nhẹn đóng cuốn tập của cậu ta lại, nhưng do không đủ thời gian bỏ vào cặp nên tôi chỉ có thể để trên bàn, cậu ta bước đến, trầm ngâm nhìn cuốn tập trên bàn và nhìn tôi tính nói gì đó, tôi lúc này đã chạy một phát xuống căn tin rồi nên chẳng biết cậu ta tính nói gì, tôi vào căn tin chọn mua một ly nước ngon nhất, mắc nhất, mà tôi nói mắc vậy thôi chứ thật ra có mười ngàn à...hớ hớ... Cầm ly nước, tôi xông thẳng lên lầu, vào đến lớp thì thấy cậu ta đang vẽ gì đó, nhưng khi thấy tôi vào thì cậu ta vội vàng giấu xuống hộp tủ, giời ơi, làm như tôi muốn xem lắm ý, mà thôi kệ, tôi cầm ly nước đứng trước mặt cậu ta, giả giọng như mấy bộ phim kiếm hiệp.
"Đạ tạ thiếu hiệp đã giúp đỡ tiểu nữ, đây là món quà của tiểu nữ, mong thiếu hiệp nhận lấy."
Không biết tôi có nói gì sai không mà cậu ta phì cười một cái, cậu ta cũng không phải dạng vừa nên cũng phối hợp theo tôi.
"Ngươi thật khách sáo, chỉ có điều ta cảm thấy món quà này của ngươi thật.... ờ... ngươi không thể tặng ta cái món quà nào mà nó đẹp mắt hơn hay sao?"
Tức xì khói luôn ý, đã tặng rồi còn chê, tốn mười ngàn của tôi lận đó, dù ít nhưng mười ngàn cũng là tiền mà, tức quá nên tôi thu lại ly nước không tặng nữa.
"Này, có tặng là được rồi, vậy mà còn chê, chê thì thôi khỏi tặng nữa, cái đồ hám của."
Hết chương 5
_________
Nếu truyện có gì sai sót thì mọi người hãy bình luận cho Ry biết nha. Cảm ơn mọi người vì đã bỏ thời gian đọc truyện!
https://www.medoctruyenchu.net/tieu-thuyet/-55632366/4
Thanh xuân gọi tắt là cậu - Chương 6. Phân công dọn dẹp vệ sinh(6)
Cậu ta dù bị chửi nhưng vẫn giữ bình tĩnh gớm, đúng là người có chỉ số IQ 125 có khác, cậu ta lấy ly nước từ tay tôi rồi nói."Tuy là cái món quà này không được hợp ý ta, nhưng vì ngươi, ta đành chấp nhận vậy."
Cái gì vậy??? Chỉ một câu nói của cậu ta sao làm tim mình xao xuyến vậy, ch... chắc là... cậu ta thấy tiếc của nên mới bịa cái lí do đó ra thôi, không được nghĩ tùm lum nữa. Tôi ghé sát môi vào tai cậu ta rồi nói.
"Thiếu hiệp thật là biết chọc tức người khác, nhưng vì câu nói lúc nãy của thiếu hiệp nên tiểu nữ đành bỏ qua vậy."
Sau câu nói đó, mặt cậu ta đỏ ửng suốt cả giờ ra chơi, tôi thì chẳng quan tâm lắm. Mãi đến khi chuông reo báo hiệu hết giờ ra chơi thì cậu ta mới bừng tỉnh, cậu ta như mới chết đi sống lại vậy ý, cậu ta cầm ly nước uống hết một mạch, tôi đã bảo cậu ta đừng uống bởi vì nó đã bị ruồi bu hơn N lần vậy mà cậu ta vẫn bỏ ngoài tai, đúng là đầu óc của những người thông minh thật không bình thường, tôi nói vậy không có ý xúc phạm mọi người đâu, nên đừng ném đá bể đầu tôi nha, tội tôi lắm.
Cả lớp đang rất ồn ào, náo nhiệt, ai cũng chạy nhảy lung tung vậy mà khi ông thầy Đàm xuất hiện thì y như rằng cả lớp phải diễn vai "người học sinh ngoan". Đời học sinh mà, có ai mà chưa từng phải diễn vai học sinh ngoan đâu, mặc dù vai diễn này không có tiền cát - xê nhưng tôi vẫn phải cố gắng diễn, thật ra gặp mặt ông thầy này là tôi không kiềm chế nổi mà muốn lấy dép phi vào mặt ổng, nhưng vì tương lai có thể lên lớp không thì phải phụ thuộc vào ông ta nên phải nhịn, quân tử trả thù mười năm chưa muộn. Tiết học cuối này thì ông ta bắt cả lớp phải dọn dẹp vệ sinh, các ban cán sự thì nhanh chóng phân công cho các bạn làm việc, tôi thì chẳng cần ai phân công mà chọn công việc dễ nhất, đó là lau bảng, các bạn đừng tưởng là tôi lười nha, tôi siêng lắm đó, chỉ là hôm nay tôi hơi lười thôi, may là công việc này chưa ai làm nên tôi nhanh chóng đi xả khăn, rồi nhanh chóng chạy về lớp. Tự nhiên khi đang lau bảng thì tôi cảm thấy thật hối hận khi chọn công việc này, cái bảng này sao to thế, lau muốn gãy cái tay thì mới xong, tuy nhiên tôi chỉ lau xong hai phần ba bảng thôi, lí do tôi nói vậy vì còn phần phía trên bảng tôi chưa hề đụng tới, thật ra tôi muốn lau xong cái phần đó để về chỗ ngồi nghỉ mệt lắm, nhưng không hiểu tại sao hôm nay tôi với quài với mãi mà không thể nào với tới được cái phần cao kia, đang phân vân không biết làm sao thì đột nhiên tôi cảm thấy tay mình ấm một cách lạ thường, hình như có ai đó đặt tay lên tay tôi, người đó lấy cái khăn lau giúp tôi cái phần mà tôi không lau được, tôi lúc đó như chết chân tại chỗ, chỉ biết đứng đó ngơ ngác nhìn bàn tay của người đó lau, đợi người đó bỏ lại cái khăn về bàn tay của tôi thì tôi mới dám quay đầu ra sau nhìn xem người đó là ai, người đã giúp tôi lau bảng không ai khác là Tấn Phong. Sau khi đã lau giúp tôi xong thì cậu ta chạy xuống dưới lớp làm tiếp tục công việc của cậu, lúc đó không hiểu sao tim tôi cứ đập thình thịch, thình thịch mãi. Hơn một tiếng cả lớp mài mò dọn dẹp thì lớp học đầy bụi bặm đã trở nên sạch sẽ, thoáng mát hơn, ông thầy Đàm nãy giờ đọc báo nên khi thấy kết quả như vậy thì mắt của ông trở nên sáng ngời, ông ta cho cả lớp được thoải mái nói chuyện, ra khỏi chỗ. Tôi nghe vậy thì tính quay sang cảm ơn cậu ta một tiếng, nhưng câu chưa khỏi miệng thì đã bị chặn lại.
"Tấn Phong nè, hôm nay xe của Huyền Anh bị hư rồi á, với lại hổng có ai rảnh chở Anh về hết á, nên Phong chở Anh về nhoa."
Người nói câu nói đó không ai khác là Huyền Anh - lớp phó học tập của lớp, nếu mà bạn ấy không ỏng ả ỏng ẹo thì chắc tôi sẽ có một tý thiện cảm với bạn ấy, nhưng mà cứ nhìn thấy cái giọng nói ấy là cảm thấy muốn vả mấy phát vào mồm, nói đàng hoàng thì không nói, cứ phải tạo nét dễ thương, trông giả tạo cực kì, đã vậy còn cố gắng làm cái mỏ sao cho đáng yêu nữa, nếu tôi mà là Tấn Phong thì chắc chắn tôi sẽ vả một trăm phát vào mồm xong rồi đá bạn ấy về chỗ ngồi. Ấy thế mà không biết cái người kế bên tôi nghĩ gì mà lại gật đầu, bạn Huyền Anh ấy nghe đến đó mà nhảy tưng tưng như con điên, vậy mà còn rất nhiều thằng con trai nhìn qua bạn ấy xong nói dễ thương, con trai lớp này mù hết rồi.
Hết chương 6
https://www.medoctruyenchu.net/tieu-thuyet/-55632366/5
Thanh xuân gọi tắt là cậu - Chương 7. Quên chép phạt rồi, làm sao đây??(7)
Đợi mãi thì cái chuông trường cũng chịu reo, cuối cùng sau một ngày đi học mệt mỏi thì cũng được về nhà rồi, tôi nhanh chóng phóng người xuống bãi giữ xe của trường, lay hoay kiếm cái xe đẹp thân yêu, đẩy ra ngoài rồi nhanh chóng ngồi lên rồi chạy về, ngày đầu tiên đi học ở trường này của tôi tuy không thuận lợi lắm nhưng ít ra cũng không đến nỗi. Về nhà tôi mới nhớ đến cái ổ bánh mì của dì Trương nên tôi đem ra ăn ngấu nghiến, xem ổ bánh mì thành bữa ăn chiều. Cuộc sống ở nhà của tôi cũng như các bạn học sinh khác, chỉ có điều tôi không sống cùng cha mẹ nữa, nên bữa tối nếu lười thì tôi bỏ bữa luôn. Đến tối thì tôi ngủ rất sớm, nhưng mà cứ cố ngủ là càng ngủ không được, tôi cứ cảm thấy hình như mình đã quên cái gì đó, cái việc đó hình như quan trọng lắm, tôi khó khăn lắm mới gạt được cái suy nghĩ đó ra khỏi đầu và ngủ.Sáng hôm sau thì tôi cố gắng dậy sớm nhất có thể, nói vậy thôi chứ tôi dậy sớm hơn hôm qua có mười lăm phút, đánh răng rửa mặt xong thì cách thời gian vào học còn mười phút. Mười phút ngắn ngủi đó thì tôi soạn tập và sách theo thời khóa biểu và lấy xe đạp và mua ổ bánh mì để ăn sáng, tôi mong rằng ngày đầu tiên vào chương trình học kì một lớp mười của tôi sẽ không bị trễ giờ. Nhờ vào kinh nghiệm năm năm đi trễ nên lever đạp xe đạp của tôi đã lên đến đỉnh điểm, chỉ trong vòng ba phút mà tôi đã phi đến trường an toàn.
Hôm nay tôi lấy tâm trạng vui nhất để đi vào lớp, mong rằng sẽ không xui xẻo như hôm qua. Đang vui vẻ bước đến lớp thì đột nhiên tôi cảm thấy lớp của tôi sao có không khí lạ lùng lắm, một không khí u ám, buồn bã đang bủa vây cả lớp học, tôi hít một hơi thật sâu rồi bước vào lớp. Bây giờ tôi mới biết cái việc quan trọng mà hôm qua tôi quên rồi, đó là việc chép phạt!! Cả lớp đang rất loạn, người này người kia chạy qua chạy lại để xin giấy trắng, nhờ viết phụ, còn tôi thì ngơ ngác nhìn bọn họ, tiết đầu hình như là tiết của ông ta, chết tôi rồi, tôi còn chưa viết chữ nào hết, tôi chạy xuống chỗ ngồi của mình và lôi hết sắp giấy trắng trong cặp ra để trên bàn, mà khổ nỗi tôi tìm mãi tìm mãi vẫn không thấy cái hộp bút của mình, đột nhiên trong đầu tôi hiện lên một đoạn kí ức, kí ức đó là cái việc tôi soạn sách tôi đã bỏ cái hộp bút ra và tôi đã quên bỏ vô lại, nếu giờ mà về nhà lấy thì nhất định sẽ trễ giờ. Tôi đứng hình mất một khoảng gian, nhưng sau đó thì tôi tự an ủi bản thân, rồi tôi nhanh chóng tìm các bạn khác để mượn viết, mà mượn ai thì người đó cũng không cho, đang tìm cách thì đột nhiên có một bàn tay cầm một cây viết xuất hiện, người cầm cây viết đó là Huyền Anh.
"Hình như bạn đang cần viết đúng không? Mình cho bạn mượn nè."
Như với được vàng tôi cầm cây bút vội vã chạy xuống chỗ ngồi viết mà quên cảm ơn luôn, mà khổ nỗi cứ tưởng đã có viết rồi, mà ai ngờ cây viết đó đã hết mực, tôi buồn bã cầm cây viết trả lại cho Huyền Anh, lần này tôi không quên cảm ơn bạn ấy. Tôi buồn bã trở về chỗ, mặt tôi gục xuống bàn, nếu không nộp giấy chép phạt cho ông ta thì ông ta sẽ làm gì tôi đây, có khi nào sẽ bị đuổi không, tôi khó khăn lắm mới vào được trường này đấy, nếu bị đuổi rồi biết nói sao với ba mẹ đây, ông ta ghét tôi như vậy thì chắc chắn sẽ đuổi tôi hoặc bắt tôi viết bản kiểm điểm rồi hạ hạnh kiểm, lỡ như năm nay tôi không được lên lớp mà ba mẹ nhất định sẽ bị các cô bác xóm trên làng dưới chỉ trỏ, xoi mói, sỉ nhục cho coi, nước mắt từ khóe mắt của tôi bỗng trào ra từ bao giờ, tôi lấy tay lau nước mắt, cố gắng không khóc nữa, nhưng không hiểu sao nó lại không nghe theo sự chỉ dẫn của tôi mà còn chảy nhiều nước mắt hơn nữa, hức hức, giờ phải làm sao đây, nước mắt của tôi thì không ngừng chảy, còn giấy chép phạt thì chưa có từ nào, có phải các bạn cảm thấy tôi vô dụng, mít ướt lắm không, nếu các bạn nói vậy thì tôi đành nhận thôi, vì tôi thật ra cũng không mạnh mẽ đâu, đã vậy còn rất vô dụng nữa. Tôi đang gục mặt xuống bàn khóc thì nghe thấy tiếng kéo ghế ở kế bên, chắc là cậu ta đã vào rồi, nếu cậu ta thấy bộ dạng khóc này của tôi có khi nào sẽ loan tin cho cả lớp biết không, tôi khẽ ngẩng cao đầu một tý để đưa mắt sang nhìn cậu ta, cậu ta như bắt gặp ánh mắt của tôi nên giật mình một cái, tôi chẳng quan tâm lắm mà gục mặt xuống bàn tiếp.
Nếu ba mẹ mà biết tôi khóc, chắn chắn sẽ dỗ dành tôi, tôi là con gái duy nhất của bọn họ mà, làm sao mà không cưng cho được chứ, nhưng mà nếu hai người họ không có ở đây thì tôi sẽ tự khóc và tự nín, chắc có lẽ lần này cũng sẽ vậy rồi. Tôi đang cố gắng nín khóc thì bỗng cảm thấy tay phải của mình khẽ rung nên tôi ngẩng cao đầu lên một tý để xem là ai kêu tôi, đáng lẽ là tôi đã nín khóc rồi nhưng khi bắt gặp ánh mắt của cậu ấy thì nước mắt trong người tôi bỗng phun trào hơn lần nữa, cậu ta cầm khăn giấy đưa cho tôi, tôi nhận lấy mà lau nước mắt, nhưng không hiểu sao lau quài lau quài nó vẫn cứ chảy mãi chảy mãi, cậu ta thì không quan tâm mà cứ đưa khăn giấy cho tôi, đến khi bịch khăn giấy của cậu ta từ một xấp cao biến thành những tờ giấy ít ỏi thì tôi mới ngừng khóc. Trong khoảng thời gian tôi khóc cậu ta chẳng hề an ủi tôi lấy một câu mà chỉ đưa khăn giấy nhưng chỉ hành động nhỏ ấy đã khiến tôi cảm thấy không còn cô đơn trong lớp học này nữa.
Hết chương 7
https://www.medoctruyenchu.net/tieu-thuyet/-55632366/6
https://www.medoctruyenchu.net/tieu-thuyet/-55632366/8
Thanh xuân gọi tắt là cậu - Chap 8. Người bạn đầu tiên ở trường mới(8)
Cậu ta nhẹ nhàng vén mái tóc tôi sang một bên rồi ân cần hỏi."Sao hôm nay ngươi lại khóc vậy? Có phải bị kẻ gian hãm hại không? Hãy để thiếu hiệp ta ra tay bảo vệ ngươi cho!"
Câu nói đó của cậu ta đã làm tôi cười như một con nhỏ mới trốn trại, không ngờ cái người trông có vẻ lạnh lùng như cậu ta lại nhây như vậy, bày đặt xưng giống trong phim kiếm hiệp nữa chứ. Cậu ta thấy tôi cười thì cũng cười nhẹ một cái, tôi thì cũng hùa theo cậu ta diễn vở kịch kiếm hiệp này.
"Tiểu nữ ta đây mạnh mẽ như vậy sao bị người khác bắt nạt được...."
Không đợi tôi nói xong cậu ta chen vào một câu để chọc tôi.
"Mạnh mẽ mà sử dụng hết cả bịch khăn giấy của ta để lau nước mắt hả?"
Bị chọc nên tôi tức, lấy cùi trỏ vọng nhẹ vào eo cậu ta một cái, cậu ta cũng không vừa lấy tay búng vào trán tôi một cái, thế là cả hai cứ vọng qua búng lại như vậy đến nỗi chuông reo hồi nào mà tôi không biết. Tấn Phong như nghe thấy tiếng chuông nên không giỡn nữa, cậu ta lôi ra xấp giấy chi chít chữ ra, chắc là xấp giấy chép phạt của cậu ta, đến đây thì tôi mới nhớ đến là tôi chưa viết gì cả nên mặt tôi bắt đầu méo xẹo. Cậu ta đẩy khoảng bốn phần năm xấp giấy của cậu ta cho tôi, tôi nhìn thấy xấp giấy thì thắc mắc không biết cậu ta đẩy qua chỗ tôi làm gì, khoe giấy à? Cậu ta không nói gì mà đi lên bảng điểm danh, tôi thì càng thắc mắc hơn nữa, nhìn các xấp giấy của các bạn khác sau mà mỏng thế, khi đó của cậu ta dày như cuốn từ điển vậy, quá tò mò nên đợi cậu ta xuống thì tôi liền cầm xấp giấy chi chít chữ ở bàn tôi lên hỏi cậu ta.
"Cái gì đây?"
"Giấy chép phạt."
"Ý tôi là cậu đẩy qua chỗ tôi làm gì?"
"Của cậu mà không để chỗ cậu thì để chỗ tôi à?"
Lúc này tôi mới để ý đến cái tên trên xấp giấy đó, đúng là tên Lý Gia Mỹ của tôi, nhưng mà nét chữ thì là của cậu ta, chẳng lẽ cậu ta viết cho tôi à, tôi cố gắng hỏi thêm lần nữa.
"Nhưng cái này là do cậu viết mà."
"Ừ thì do tôi viết."
"Cậu viết cho tôi à."
"Không, viết dư, sợ bỏ uổng nên cho cậu thôi."
Xía cái người này, viết cho người ta thì nói viết cho người ta đi vậy mà còn nói không nữa, tôi được thế nên chọc ghẹo cậu ta thêm một chút nữa.
"Viết dư đến năm trăm lần* luôn à?"
-----------------------
Năm trăm lần :Cái này hồi trc Ry ghi là Gia Mỹ bị chép phạt một trăm lần nhưng bây giờ đổi lại là năm trăm nha
---------------
"Ừ, tại viết mà tôi quên đếm nên viết dư đến năm trăm."
"Cậu viết dư hay ghê, viết đủ năm trăm chữ không dư không thiếu, vậy mà còn có tên trên đó nữa."
Cậu ta như bị chọc dữ quá nên nói một câu rõ bực.
"Giờ lấy không? Không lấy trả tôi."
"Lấy chớ, ai ngu đâu mà không lấy."
Thế là cuộc trò chuyện của tụi tôi kết thúc ở đó nhưng mà tôi vẫn còn nhiều thắc mắc nên mở thêm nhiều cuộc trò chuyện khác nữa.
"Cậu làm sao biết được tớ chưa viết vậy?"
"Cậu có bao giờ dỗ con gái khóc chưa? Tớ thấy cậu dỗ như vậy chưa được chuyên nghiệp đâu."
"Cậu nếu có rảnh thì giúp tớ viết thêm nhiều bài khác nữa nhé."
......
Mọi câu nói của tôi đều bị cậu ta lạnh lùng bỏ ngoài tay hoặc nếu có thì cậu sẽ có nói là "Ồn quá, lo học đi" hay "Cậu có thấy mỏi miệng chưa?" Người gì đâu mà kì dễ sợ, lúc thì quan tâm người ta, lúc thì lạnh lùng vậy đó, nhưng mặc kệ cậu ta nói gì tôi vẫn tiếp tục hỏi.
"Sao cậu tốt với tôi quá vậy, cậu có ý đồ gì phải không?"
Giống với những lần trước, cậu ta vẫn im lặng không nói gì, tuy im lặng nhưng má cậu ta đã ửng hồng, tôi cứ ngồi đó thắc mắc tại sao má cậu ta lại đỏ chót như vậy chứ, chẳng lẽ cậu ta bị bệnh ư, nhưng nhìn cậu ta thì có vẻ không giống lắm, miệng cậu ta thì cứ nhấp nháy như muốn nói gì đó, tôi cố gắng nói thêm vài câu nữa.
"Tôi biết ý đồ của cậu là gì rồi."
Nghe đến đó, mặt cậu ta đỏ hơn nữa, những nét chữ của cậu ta bắt đầu trở nên nguệch ngoạc, có chữ thì bay lên bay xuống. Nhìn cậu ta mà tôi cứ sợ nếu tôi nói tiếp thì cậu ta sẽ biến thành người da đỏ mất, mà mặc kệ sự việc đó tôi nói tiếp.
"Cậu muốn tôi làm bạn của cậu chứ gì?"
Mặt cậu ta từ màu đỏ đã trở lại bình thường trong vòng mấy giây ngắn ngủi, bộ tôi nói gì sai à, sau trông mặt cậu ta có vẻ hơi hụt hẫng vậy, thấy vẻ mặt cậu ta hơi tội tội nên tôi nói thêm vài câu mong cậu ta sẽ bình thường trở lại.
"Mà tôi nói nè, nếu muốn tôi làm bạn cậu thì cũng không cần đối xử tốt với tôi vậy đâu, chỉ cần nói mấy câu là được rồi, tôi là người hòa đồng mà."
Cậu ta nghe xong từ vẻ mặt hơi buồn biến thành bộ mặt bí xị luôn, chẳng biết cậu ta đang nghĩ gì mà tôi càng nói cậu ta càng buồn thế, tôi đang xem cậu ta đang bị gì thì đột nhiên cậu ta quay sang nhìn tôi nói một câu rõ là khó hiểu.
Hết chương 8
____________
Nếu đủ năm phiếu tối nay có chương mới nha>.< mọi người mau mau bỏ phiếu để tiếp thêm động lực cho tác giả đ!
https://www.medoctruyenchu.net/tieu-thuyet/-55632366/7
Thanh xuân gọi tắt là cậu - Chap 9. Được tặng quà rồi, vui quá đi...hí hí(9)
"Thôi được, giờ làm bạn cũng được, sau này cậu sẽ hiểu tại sao tôi lại đối xử tốt với cậu như vậy thôi."Cậu ta nói gì mà tôi chẳng hiểu gì cả, chẳng phải cậu ta đối xử tốt với tôi là vì muốn kết bạn với tôi sao, chẳng lẽ còn có lí do gì khác, đúng là khó hiểu thật, vậy mà khi tôi hỏi cậu ta mãi mà cậu ta vẫn không chịu khai ý nghĩa của câu nói đó, tức không chịu được mà, mà thôi kệ, cậu ta nói sau này tôi sẽ hiểu thì chắc chắn sau này tôi sẽ hiểu. Vậy là cuộc chuyện của chúng tôi kết thúc ở đó.
Còn về chuyện chép phạt thì tôi khá vui mừng vì đã qua được kiếp nạn đó, ông Đàm không hề nghi ngờ gì về việc có ai chép giùm tôi. Nhưng mà khi tôi đang nghe ông Đàm giảng bài thì loáng thoáng cảm thấy có ai đang liếc mình, mà cái nơi tôi cảm thấy lại là chỗ ngồi của Huyền Anh, chẳng lẽ bạn ấy liếc mình, không phải đâu, rõ ràng hồi sáng bạn ấy còn cho tôi mượn viết mà, mặc dù cây viết ấy không có mực nhưng tôi vẫn cảm thấy bạn ấy rất tốt, dường như sau vụ bạn ấy cho tôi mượn viết thì tôi đã có thiện cảm hơn với bạn ấy.
Thế là thời gian cứ trôi qua như thế, giờ ra chơi hôm nay cũng đến rất là nhanh, chuông vừa reng báo hiệu giờ ra chơi là Huyền Anh không biết từ đâu đã xuất hiện ngay trước bàn tôi, chắc là bạn ấy kiếm Tấn Phong, ai ngờ người bạn ấy kiếm là tôi, bạn ấy đưa cho tôi một chiếc khăn tay có hình cô bé ở giữa khăn và nói là tặng cho tôi, thế là tôi cầm lấy và cất vào cặp, ngay lúc này tôi mới biết thì ra Huyền Anh không phải người xấu, đã vậy còn rất dễ thương nữa, bạn ấy rủ tôi xuống căn tin mua đồ ăn xong rồi tôi và bạn ấy đi vòng quanh sân trường.
Mãi đến khi reng chuông thì cả hai mới lên lớp, vào lớp thì Huyền Anh đi đến bàn của tôi, nhưng mà là để kiếm Tấn Phong, bạn ấy nói là xe bạn ấy bị hư nữa, nhờ Phong đưa về thêm lần nữa. Lần này tôi cứ tưởng cậu ấy sẽ đồng ý, ai ngờ cậu ấy từ chối thẳng thừng, Huyền Anh nghe vậy thì khóc nức nở đi về luôn, các bạn nam trong lớp thấy vậy thì thay phiên nhau chửi cậu ta, dù bị chửi nhưng cậu ta vẫn chăm chú xem sách, đúng là học sinh giỏi có khác, lúc nào cũng chăm hết, khi giáo viên chưa vào đã xem trước bài rồi. Nhờ mấy bạn kia chửi thì tôi mới biết Huyền Anh và Tấn Phong là bạn thanh mai trúc mã của nhau, hai người ở gần nhà nhau, đã vậy từ cấp một đến bây giờ vẫn học cùng lớp với nhau, hèn chi tôi cảm thấy Huyền Anh khá thân với cậu ta, nhưng cậu ta hình như chẳng quan tâm lắm về mối quan hệ đó.
Những tiết cuối thì cũng giống như các tiết khác, vẫn phải nghe giảng các bài rất chi là khó hiểu, tôi và cậu ta không ai bắt chuyện ai nên im lặng hết mấy tiết liền, tôi tự hỏi sao cậu ta ít nói thế nhỉ, mỗi lần nói chuyện với cậu ta thì đa số đều là tôi mở đầu, dẫn dắt câu chuyện. Mà thôi kệ đi, vì các tiết đầu học nhiều rồi nên tôi khá mệt, không còn sức để nói chuyện nữa nên các tiết cuối ở bàn của chúng tôi im phăng phắt.
Chuông vừa reng là tất cả các học sinh nhào ra ngoài như ở tù mấy chục năm mới được ra ngoài, hình như tôi nói vậy hơi lố nhỉ, tôi hí hửng chạy ra ngoài bãi giữ xe để dắt xe đi về. Về tới nhà, tôi lấy cái khăn tay mà hồi sáng Huyền Anh tặng cho tôi ra mà ngắm, đây là lần đầu tiên có bạn học tặng quà cho tôi ý, vui lắm luôn, khăn tay còn có mùi thơm nữa, chắc là bạn ấy xịt mùi thơm vào, đang ngắm cái khăn tay thì bỗng tôi thấy bên trong khăn tay có gì đó, mở ra thì tôi thấy có mảnh giấy nhỏ, trên đó có ghi chữ "cẩn thận về khăn tay". Nhìn nét chữ này sao thấy quen quá vậy, hình như là nét chữ của Tấn Phong mà, cậu ta ghi vậy có ý gì vậy, thôi kệ đi, chắc cậu ta ghen tỵ vì không có được ai tặng khăn tay giống tôi thôi, tôi mặc kệ vứt tờ giấy qua một bên rồi ngồi đó ngắm cái khăn tay.
____________
Sáng hôm sau
Tôi lôi cơ thể mệt mỏi đến nhà vệ sinh, lấy kem đánh răng chét vào bàn chải, đang đánh răng thì tôi bỗng giật mình khi nhìn vào cái gương. Người trong gương là ai sao lạ thế, tuy là gương mặt này nhưng tại sao lại có thêm nhiều nốt chấm đỏ trên gương mặt này vậy, nốt chấm đỏ này rốt cuộc tại sao lại xuất hiện trên mặt tôi, chẳng lẽ tôi sắp chết rồi sao .... huhu ... tôi chưa muốn chết đâu... mà không đúng... chỉ bị vậy sao chết được... lố rồi, lố quá coi chừng bị độc giả ghét mất....Giờ làm sao mà vác cái bản mặt này đến lớp đây, ngày xưa mặt bình thường đã xấu rồi, giờ có thêm mấy nốt này nữa thì làm sao mà sống đây, huhu, đột nhiên tôi nổi lên một ý nghĩ khá hay, chỉ cần đeo khẩu trang, đội nón vào là không thấy nữa rồi, nhưng trên cánh tay tôi cũng có chi chít các nốt đó nữa, vậy phải làm sao đây, à đúng rồi, áo khoác, mặc áo khoác là được. Tôi vội đi kiếm tất cả các thứ đó rồi mặc lên người, cố gắng che hết tất cả các nốt chấm đỏ trên người, mong rằng sẽ không bị ai phát hiện.
Hết chương 9
https://www.medoctruyenchu.net/tieu-thuyet/-55632366/8
https://www.medoctruyenchu.net/tieu-thuyet/-55632366/3
Đến trường, ai cũng nhìn tôi với con mắt kì lạ, chắc bọn họ nghĩ thời tiết bây giờ là ba chục độ, vậy mà còn có đưa điên đến nỗi mặc cái bộ đồ nóng nực này, nhưng mà tôi mặc kệ bọn họ, tại vì thà bị nghĩ là điên còn hơn bị bọn họ phát hiện trên người mình toàn nốt chấm đỏ. Mọi chuyện khá suôn sẻ cho đến khi đi đến lớp, mọi người trong lớp bắt đầu bàn tán chỉ trỏ vào tôi, riêng Tấn Phong khi nhìn thấy tôi liền lắc đầu vài cái rồi bỏ ra ngoài, cậu ta làm vậy là có ý gì nhỉ, có khi nào cậu ta biết tôi bị nổi mấy nốt này nên sợ chạy ra ngoài không, làm bạn bè của nhau mà hành động vậy á, đúng là bạn thân thân ai nấy lo, tôi bước qua hàng ngàn câu bàn tán của mọi người thì mới tới được chỗ ngồi.
Do hôm nay tôi dậy sớm quá nên bây giờ khá buồn ngủ, thôi được rồi, đánh một giấc đã, mấy chuyện kia để sau đi. Giấc ngủ đang ngon thì đột nhiên tôi bị đánh thức bởi những cơn ngứa do các nốt chấm đỏ gây ra, tôi lờ mờ mở mắt mình ra để nhìn xung quanh, cái thứ đập vào mắt tôi đầu tiên là cái chai thuốc gì đó nằm ở trên bàn. Vì tò mò nên tôi với tay lấy lại xem, nhìn lướt qua thì tôi biết đây là chai thuốc trị nổi nốt chấm đỏ, úi giời, ai mà tốt bụng thế không biết, biết tôi bị nổi nên mua tặng chai thuốc luôn, tôi nhanh chóng cầm chai thuốc vào nhà vệ sinh để bôi lên, bôi xong cũng vừa đúng lúc chuông reo, tôi nhanh chóng đi vào lớp kẻo trễ giờ.
Tiết đầu trôi qua khá bình thường cho đến khi đến tiết thứ ba, giáo viên môn đó bắt đầu chú ý đến tôi, giáo viên ấy nhìn tôi mải không chớp mắt, xong rồi máu bực sùng sùng nổi lên.
"Em kia, em làm gì mà đội nón, rồi đeo khẩu trang trong giờ học thế kia?"
Cả lớp nghe đến đó thì tất cả cặp mắt đều hướng về phía tôi, tôi chắc chắn bọn họ không phải bất ngờ về chuyện tôi mặc đồ như vậy mà là muốn biết tôi sẽ hành xử ra sao hoặc là muốn biết tại sao tôi lại mặc như vậy. Thôi dù sao cũng đến bước đường cùng nên tôi vội bịa đại một cái lí do.
"Dạ, là do em đang bị cảm nên cảm thấy khá lạnh."
Tôi đang tự hào vì sao mình lại có thể bịa ra một cái lí do hay như thế thì cô giáo đã phát điên lên.
"Em tính qua mặt tôi sao, trông em có giống bị cảm chỗ nào không?"
Ờ há, giờ tôi mới cảm thấy lí do của tôi sao phi lí thế, đang tính bịa thêm lí do khác thì người kế bên tôi đột nhiên đứng dậy.
"Thưa cô, hồi sáng ba mẹ bạn ấy có nhờ em nói với mấy thầy cô khác là bạn ấy đang bị cảm, nhưng vì nhờ lòng nhiệt huyết học nên bạn ấy mặc kệ hết tất cả mà vào đây học."
Nghe cậu ta mà tôi xém nhịn cười không được, cái lí do của cậu ta có khi còn phi lí hơn cả lí do của tôi ấy chứ, ấy thế mà cô giáo đó lại tin và cho tôi chơi thoải mái, nếu có mệt thì ngủ cũng được, cả lớp nhìn tôi bằng cặp mắt vô cùng ghen tỵ, tôi thì vui vẻ mà ngồi xuống.
Ngồi xuống xong thì tôi xé nhỏ một tờ giấy ra, ghi chữ "cảm ơn" vào rồi đẩy sang bên cậu ta, cậu ta nhìn vào tờ giấy mà như không nhìn vậy, mắt cậu ta dường như chỉ rời khỏi bài giảng có hai giây, cái lý do khiến tôi chắc chắn cậu ta đã đọc là vì khi cậu ta đột nhiên giật lấy tờ giấy xong bỏ vào cặp cậu ta, lúc đó tôi ngờ ngác mà nhìn cậu ta, cậu ta lấy tờ giấy nhỏ ấy làm cái gì vậy, hay là cậu ta tính đem về bán ve chai, không phải chứ, có tờ giấy đó mà cậu ta cũng lấy về đem bán à, mà thôi, không suy nghĩ nữa, đánh một giấc thôi.
Thế là ngày hôm đó trôi qua một cách nhẹ nhàng êm xuôi, chỉ có một điều đáng chú ý là rốt cuộc ai là người đã mua chai thuốc kia cho tôi, suy nghĩ mãi cũng chẳng ra nên tôi cũng chẳng siêng mà suy nghĩ nữa. Ra về thì tôi tung tăng ra bãi giữ xe để lấy xe về, hôm nay vui quá đi mất.
Về đến nhà thì tôi vào nhà vệ sinh ngay lập tức để xem các nốt kia như thế nào, chai thuốc kia quả thật hiệu nghiệm thật mới dùng có một lần mà các nốt đã bắt đầu mờ rồi, tôi chạy lại cái cặp để lôi chai thuốc ra dùng tiếp, lôi được chai thuốc ra thì tôi cũng lỡ lôi ra cái khăn tay luôn, khoan đã, cái khăn tay này, hôm qua tôi mới cầm và ngửi là hôm nay tôi đã bị nổi mấy nốt này rồi, chẳng lẽ... thôi chắc không phải đâu... Tôi bỏ lại cái khăn vào cặp sau đó vào nhà vệ sinh bôi thuốc, đang bôi thì tôi nghe thấy tiếng gõ cửa bên ngoài, thế là tôi vứt chai thuốc lên tủ thuốc rồi chạy ra ngoài mở cửa.
Người gõ cửa là người mà tôi cảm thấy thân nhất ở cái khu này luôn, đó là dì Trương, trên tay dì ấy đang cầm một hộp cơm, hộp cơm ấy đầy đủ hết tất cả món ăn luôn nha, có cá nè, có thịt nè, có rau cải nè, có canh luôn nè, ngày nào cũng ăn hộp cơm này có khi tôi thành hot girl luôn rồi ý, dì ấy đặt hộp cơm lên tay tôi.
"Con ăn đi nhé! Mấy hôm nay dì không rảnh nên không thể làm cơm cho con được, chắc con đói lắm hả?"
Hết chương 10