“Đã gửi clip cho tổ trưởng rồi à?”
“Tín hiệu ở đây không tốt nên vẫn đang gửi qua.”
“Cô ra cửa sau đi trước đi, tôi vào đánh lạc hướng họ.”
“Được.” Lý Mỹ liền chạy ù ra khỏi vườn trẻ, đóng cửa sau lại.
Cô giáo trong vườn trẻ đuổi theo, la lớn: “Cô không phải phụ huynh, cô là ai, lúc nãy đứng bên ngoài làm gì?”
Trì Ngữ Mặc nhếch mép, lắc lắc điện thoại, “Cô nói xem. Cô dùng kim châm vào đùi, vào lưng bọn trẻ, còn nắm tai bọn trẻ xách lên nữa, tất cả tôi đều đã quay lại được.”
“Cô là phóng viên?”
“Luật sư.” Trì Ngữ Mặc nháy nháy mắt, tinh nghịch thốt ra câu mà cô vẫn chưa có dịp nói trong kỳ thực tập này. Sau đó cô bỏ chạy theo hướng khác.
Cô giáo kinh hãi hét lớn: “Người đâu, mau bắt lấy cô ta, cô ta mà phát tán clip ra ngoài là chúng ta tiêu đời.”
Trì Ngữ Mặc nhếch mép cười gian, cô cố tình dẫn họ chạy quanh một vòng hết 10 phút. Lý Mỹ chắc cũng đủ thời gian gửi clip đến công ty, nhiệm vụ đã hoàn thành, rút.
Lúc nãy cô vừa nhìn thấy một cây ngân hạnh trong sân nhỏ, chắc là có thể nhảy ra ngoài tường.
Cô tăng tốc lách vào trong sân, leo lên cây ngân hạnh. Leo đến đầu tường, cô liếc nhìn xuống mặt đất, độ cao ước chừng khoảng ba mét thì nhanh chóng nhảy xuống.
Đứng dậy, phủi phủi đất cát trên tay, cô nhìn quanh, hình như đây là sân sau nhà của một người giàu có. Có thể tọa lạc trên đất phồn hoa thành phố A với một diện tích lớn thế này, chủ nhân chắc hẳn không phải loại giàu bình thường.
Cô men theo con đường trải đá, xung quanh cây xanh núi giả đi đến cây cầu nhỏ bắt qua mái đình cổ, trước mắt là một hồ bơi siêu lớn, còn có một cái cánh cửa sau thông vào biệt thự.
Cửa mở ra, không còn lối thoát nào khác.
Cô cẩn thận từng chút một bước vào.
Một âm thanh lạ vang lên từ phòng lầu 1. Vô tình nhìn sang, cô thấy một cô gái tuổi chừng 20 đang ngồi lên người một gã đàn ông.
Trì Ngữ Mặc đỏ mặt, rón rén bước ra cửa lớn. Chỉ còn cách một cái ghế sô pha là mở được cửa.
Có một người đàn ông tay xách va ly bước vào, nhìn cô sững sốt, “Cô là ai?”
“À thì...” Trì Ngữ Mặc, trong đầu trống rỗng, chỉ chỉ vào phòng, rồi chỉ chỉ vào mình giải thích: “Phục vụ tại nhà.”
“Phục vụ?” Người đàn ông chau mày nhìn về hướng tay cô chỉ trong phòng.
Trì Ngữ Mặc quay ra cửa, vừa định chạy thì bị người đàn ông túm tay lại.
Cô vô cùng lo lắng, tự xông vào nhà người ta, sao mà nói cho rõ ràng được đây.
“Để cô ta đi.” Một giọng nói khác vang lên, tuy trầm nhưng uy lực lại rất lớn.
Trì Ngữ Mặc nhìn người đứng phía sau.
Lôi Đình Lệ! Đúng là Lôi Đình Lệ!
Cô đã nhìn thấy anh ta trên cái trang bìa tạp chí tài chính, kinh tế, giải trí, thời trang.
Anh ta là ông trùm trong ngành giải trí, bất động sản và hàng xa xí phẩm. Ngoài ra còn có tin đồn anh ta có gốc gác rất hùng mạnh trong quân sự nữa.
Nhưng nếu chủ phòng đã đứng đây thì người đàn ông cười hi hi bên kia là ai?
Lần trước xem tin tức giải trí đó đây, người ta nói anh ta lén kết hôn, chẳng lẽ, người phụ nữ kia là vợ anh ta sao?
Nếu cô xử lý được vụ án ly hôn của Lôi Đình Lệ thì cả đời còn lại này của cô không cần lo đến cái ăn cái mặc nữa.
Với ý nghĩ này, Trì Ngữ Mặc không đi, cô rút tấm danh thiếp trong túi ra, hai tay cung kính đưa, “Lôi tổng, tôi là Trì Ngữ Mặc, bây giờ tuy biểu hiện không chuyên nghiệp cho lắm nhưng tôi tuyệt đối là người rất yêu nghề, nếu cần, anh có thể liên lạc với tôi bất cứ lúc nào.”
Lôi Đình Lệ không nhìn cô nửa mắt. Anh đi ngang qua người cô, bước vào phòng.
Cánh cửa đóng sập trước mắt cô.
Trì Ngữ Mặc sờ sờ mũi, tiện tay nhét danh thiếp vào trước cửa xe Bentley.
Nhất định phải có mơ ước, nói không chừng gặp may thì sao?
Cô rời đi.
Người đàn ông ăn mặc xốc xếch trong phòng chạy ra, nơm nớp lo sợ nói: “Xin lỗi, Lôi tổng, tôi không biết anh lại về sớm như vậy.”
Lôi Đình Lệ lạnh lùng nhìn anh ta, nhẹ nhàng quay sang dặn dò trợ lý: “Tổng kết tiền lương rồi cho hắn đi đi. Còn nữa, tìm cho tôi một công ty gia đình đáng tin đến diệt khuẩn trong nhà này.”
“Vâng.”