Mục lục
Hôn ý triền miên: vợ yêu của tổng tài rất thích
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

52267.



Lôi Đình Lệ nhìn sang Lâm Miễu.





“Anh có thể đối xử tốt cả đời với Tiểu Mặc nhà chúng tôi không?” Lâm Miễu hỏi.





“Lâm Miễu.” Trì Ngữ Mặc ngăn cản vấn đề này, “Ăn thịt dê vẫn không bịt miệng cậu được.”





Lâm Miễu nhìn thấy Trì Ngữ Mặc không muốn cô hỏi, cô cười miễn cưỡng lại nói tiếp, “Vấn đề này không cần trả lời, ha ha, tôi là miệng ngứa, tự phạt một ly.’





Cô bưng ly nước ép dưa hấu, một hơi uống hết toàn bộ, lại đổ đầy lại cho bản thân.





“Tôi có thể hỏi, Lôi tổng anh thích con trai hay con gái?” Lâm Miễu lại hỏi thêm một lần.





“Đều được.” Lôi Đình Lệ trầm giọng nói.





“Vậy……”





“Lâm Miễu.” Trì Ngữ Mặc gọi, ngăn cản cô hỏi tiếp.





“Để cô ấy nói đi.” Lôi Đình Lệ nói, rất điềm tĩnh uống một ngụm nước ép dưa hấu, nhìn sang Lâm Miễu, ánh mặt sâu thẳm mà thâm thúy.





Lâm Miễu nhìn thấy anh như thế, hình như là ông vua đang sở hữu giang sơn vậy, không thể công phá.





Cô nếu như nói sai lời, đoán chắc sẽ bị đẩy đi trảm thủ, cô trái lại không dám nói.





“Món thịt dê nướng này rất ngon, cám ơn Lôi tổng mời ăn.” Lâm Miễu chuyển đổi chủ đề.





“Cá nướng cũng không tồi.” Lý Hạo giới thiệu.





“Tôi trước đó đi nhà hàng ăn cơm, nhìn thấy toàn là món ăn tây, không nhìn thấy món cá nướng, đây cũng là nhà hàng anh làm sao?” Lâm Miễu tò mò.





“Khách Sạn Lôi Nặc là khách sạn quốc tế hóa, rất nhiều người nước ngoài dùng cơm y tại nhà hàng chúng tôi, cho nên, trên thực đơn khách sạn là không có, nhưng mà, nhà hàng vẫn sẽ chuẩn bị đồ ăn cho nhân viên, chính là cá nướng.” Lý Hạo nhẫn nại giải thích.





“Đồ ăn cho nhân viên của các anh tốt đến thế à, tôi cũng muốn nhảy việc qua chỗ các anh làm công việc này.” Lâm Miễu cảm thán nói.





“Nhân viên trong khách sạn Lôi Nặc đều xuất thân từ chuyên ngành, chúng tôi thông thường không tuyển những sinh viên phi chuyên ngành.” Lý Hạo lại giải thích.





Trên mặt Lâm Miễu có chút ngại ngùng, “Tôi chỉ nói vậy thôi, anh không cần trả lời nghiêm túc vậy đâu.”





“Oh.” Lý Hạo cắt một miếng thịt dê để vào dĩa của Lâm Miễu.





“Ngày mai có một buổi hòa nhạc, cùng nhau đi?” Lôi Đình Lệ nói với Trì Ngữ Mặc.





“Tôi không có trình độ học vấn cao đến thế, để tôi đi nghe vô cùng lãng phí, ngày mai tôi còn phải đi chỗ sư phụ tôi, nói sao thì, sắp sửa phải nghỉ việc ở văn phòng luật Thịnh Thiên, không có công việc, sẽ cảm thấy không có cảm giác an toàn.” Trì Ngữ Mặc giải thích.





“Công ty của cô ấy mới mở, cường độ làm việc rất cao, em lại mang thai, có thể phải đi công tác thường xuyên, đến lúc đó em đem đi cho sư phụ em là gánh nặng chứ không phải giúp đỡ, cô ấy sẽ ý kiến với em, nói sao thì, công ty mới mở, cô ấy còn phải chịu rủi ro em nghỉ ngơi sau khi sinh.” Lôi Đình Lệ phân tích.





Những thứ này, cô cũng có nghĩ đến, cho nên mới phải đề cao kiến thức chuyên ngành, ngày mai, cô đi tìm Trương Vân Huệ, cũng muốn nói cụ thể tình hình của cô.





Ngày xưa là không phải chuẩn bị lấy đứa con này, bây giờ nhất thiết phải sinh nó ra, đợi đến lúc bụng cô năm tháng, căn bản là không giấu được.





“Tôi muốn ngày mai bàn rồi hãy tính.” Tâm trạng của Trì Ngữ Mặc thất vọng hẳn ra.





“Em có thể lựa chọn bây giờ làm ở văn phòng luật Lôi Nặc, một là anh có thể kiểm soát lượng công việc của em, làm những việc theo khả năng của em, hai là, đoàn luật sư văn phòng luật Lôi Nặc đều là đứng top trong ngành, cấp bậc của bọn họ trên sư phụ em, cao rẩt là nhiều cấp bậc, em theo họ mà học hỏi, có thế học được nhiều hơn, ba là, em mang thai cũng không sao, bốn là, đợi em một năm sau, mới đi giúp sư phụ em, sẽ lại càng có khả năng, đương nhiên, em muốn ở lại, anh cũng sẽ không đuổi em đi.” Lôi Đình Lệ nói.





“Là cả đời không đuổi sao?” Lâm Miễu lập tức hỏi, ánh mắt sáng lấp lánh.





“Đúng rồi.” Lôi Đình Lệ hứa hẹn.





“Vậy lương đãi ngộ thì sao?”





“Theo lương bình thường của tất cả nhân viên văn phòng luật Lôi Nặc.”





“Vậy là bao nhiêu thế?” Lâm Miễu truy vấn.





“Văn phòng luật Lôi Nặc của chúng tôi là hợp tác với các luật sư đấy, yêu cầu duy nhất là những hợp đồng bọn họ nhận công ty đều phải biết, sau đó phí dịch vụ bọn họ có thể lấy là 60%, ngoài ra, mỗi tháng lương cơ bản là mười hai nghìn,” Lý Hạo nói.





“Lương cơ bản là mười hai nghìn, phí dịch vụ có thể lấy đến 60%, tốt đến thể, đi đi, Tiểu Mặc, cho dù chỉ lấy lương cơ bản, liền không cần buồn rầu không có tiền rồi.” Lâm Miễu hăng hái nói.





“Ngoài những cái này, danh tiếng của tập đoàn Lôi Nặc rất lớn, sẽ có rất nhiều hợp đồng nhỏ qua đây, những luật sư lớn của chúng tôi , bọn họ không thích nhận hợp đồng nhỏ, hợp đồng nhỏ của chúng tôi nhiều đến làm không xuể.” Lý Hạo lại nói thêm một lần.





“Có thể á, hợp đồng nhỏ cũng là tiền.” Lâm Miễu cảm thấy không tồi.





“Những khách nhà giàu của Văn phòng luật Lôi Nặc, làm được tốt, một năm có thể lên tới hàng chục triệu.” Lý Hạo tiếp tục nói.





“Lên hàng chục triệu, vậy làm một năm, cả đời cũng không cần làm nữa, Tiểu Mặc, làm, tốt hơn văn phòng luật Thịnh Thiên của cậu nhiều.” Lâm Miễu nhìn sang Trì Ngữ Mặc.





Điều kiện này đích thực không tồi, theo năng lực hiện tại của cô, hợp đồng nhỏ tương đối hợp với cô hơn, hơn nữa, đi theo luật sư lớn cũng học hỏi được khá nhiều.





“Tôi muốn hỏi cách suy nghĩ của sư phụ.” Trì Ngữ Mặc bình tĩnh nói.





“Uhm, hỏi cô ấy cũng tốt, nói sao thì cô ấy đối xử với em không tệ.” Lôi Đình Lệ nói, cắt một miếng thịt dê cho cô.





“Cám ơn ạ.” Trì Ngữ Mặc nói theo quán tính..



Lôi Đình Lệ nhìn sang Lâm Miễu.





Vật dĩ loại tụ, tính cách của Lâm Miễu cũng khá ngay thẳng, hèn gì có thể hợp với Trì Ngữ Mặc.





“Ngày mai tôi gọi điện thoại cho tổng giám của hai em, để cô ấy có cơ hội đề bạt em.” Lôi Đình Lệ trầm giọng nói.





“Thật sao?” Lâm Miễu vui mừng, hưng phấn đến đôi mắt sáng lấp lánh.





“Thật ra, cô làm phóng viên của tạp chí đó, tỉ lệ rủi ro khá cao, lấy không được tiền, cũng khó nổi danh được, tại sao không làm phóng viên ngành giải trí?” Lý Hạo hỏi.





“Phóng viên ngành giải trí làm dễ đến thế, chính là đi theo dõi minh tinh, biết được thông tin bọn họ, không có ý nghĩa gì.” Lâm Miễu từ chối nói, “Tôi muốn làm chuyện lợi nhà lợi nước, ví dụ là loan tin xưởng bất chính, loan tin lãnh đạo nào đó, loan tin tai nạn nào đó.”





“Hèn gì cô bị phong tỏa, mỗi ngày việc cô làm đều nằm trên đầu dao, cô biết rất nhiều phong viên đi rình rập, chết cũng không ai biết không? Cô đây chính là tổn hại đến những lợi ích cua những người nào đó, mà những người đó vốn dĩ là kẻ trốn bạt mạng, làm việc tàn nhẫn, giết người không chớp mắt, nhưng minh tinh thì an toàn nhiều rồi.” Lý Hạo nói.





“An toàn cái gì, tôi trước đó......” Lâm Miễu lướt mắt sang Lôi Đình Lệ, không có nói tiếp.





Cô trước đó chính là loan tin Lâm Mỹ Na bị Lôi Đình Lệ phong tỏa.





“Cho nên, hậu đài phải dày, chuyện cô muốn làm, mới có thể làm được.” Lôi Đình Lệ nói.





“Vậy, Lôi tổng, lúc nào anh mới làm cái tòa soạn đại loại nói về sự thật của xã hội? Lâm Miễu cười hi hi hỏi.





“Xem lại.” Lôi tổng trả lời ngắn gọn hai chữ, dừng chủ đề lại.





Trì Ngữ Mặc một người ăn cá nướng, ăn rất nhiều, trong lúc bọn họ trò chuyện, cô đã ăn no rồi, di động reng lên……

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK