Cô cố ép mình không được nghĩ lệch hướng, tầm mắt tập trung vào lưng anh.
Tìm đi tìm lại mấy vòng.
“Lôi Tổng, không thấy vết thương bỏng ở đâu hết.” Trì Ngữ Mặc hỏi.
“Thật không?” Anh có chút hối hận, không để Hồ Anh Lan làm bỏng nghiêm trọng hơn.
“Có thể là quần áo ở khúc lưng rộng quá, không dính chặt vào người, cho nên không bị bỏng.” Trì Ngữ Mặc tìm lí do hộ anh ta.
Lôi Đình Lệ liếc xéo cô.
Cô thật là biết cách nịnh bợ, rất biết giữ sỉ diện cho người khác, làm người khác không ngại ngùng, cũng dễ làm người khác dễ chịu với cách phục vụ của mình.
Ánh mắt của Lôi Đình Lệ quá chú tâm, làm trong lòng cô lo có điềm gì đó không lành, “ Vậy Lôi Tổng, anh nghỉ ngơi xíu đi, tôi làm cơm tối, làm xong sẽ kêu anh ra ăn.”
“Ừ.” Anh cầm đồ để trên giường lên, lưng hướng vào cô, cơ bắp đầy cuồn cuộn trên người anh, dần dần bị che lấp bởi bộ đồ.
Trì Ngữ Mặc bỏ thuốc ở trước tủ đầu giường của anh, nhanh chóng ra ngoài.
Lôi Đình Lệ nghe tiếng đóng cửa, liếc nhìn về hướng cửa, đã sớm không còn thấy bóng hình của Trì Ngữ Mặc.
Trong lòng anh có chút lạc lõng, không muốn ở trong phòng, đi xuống phòng khách, mở máy tính ra, làm việc.
Trì Ngữ Mặc sợ ảnh hưởng đến công việc của anh, đóng cửa nhà bếp lại.
Lôi Đình Lệ: “…”
Anh cảm thấy có gì đó bị nén ở trong tim, nói không ra lời, cũng không muốn nói ra, nuốt một luồng khí vào trong, cố gắng hết sức thu hút tầm mắt tập trung vào công việc.
Trì Ngữ Mặc đang làm cơm cũng như người bị mất nửa cái hồn.
Cô mở điện thoại ra, coi cách nướng cánh gà như thế nào, thì ra phải ngâm gà thấm gia vị trước, sau đó quét lớp dầu lên, rồi mới bỏ vào trong lò nướng.
Cô mở nồi cơm điện ra, bỏ cánh gà vào đó ngâm, hâm nóng canh hồi trưa, cắt dưa leo thành sợi dài, thêm muối, bột ngọt, thêm nửa muỗng tương ngọt vị nấm đông cô thịt bò, rồi để thấm gia vị trước.
Buổi trưa còn thừa lại món thịt xông khói cuộn đậu ve, vẫn chưa hư, nhưng cô đoán với tính cách khó chịu của Lôi Đình Lệ, chắc sẽ không ăn.
Theo thói quen, đổ món đó đi.
Cô rạch đường dưới lưng tôm, chia làm hai phần, nhưng không cắt đứt, bỏ vào trong lò nướng, trên lưng mỗi con tôm đều thêm tỏi bầm và tương trộn, như vậy sẽ dễ thắm vị.
Tổng cộng có 20 con tôm, cô toàn bộ bỏ vào đó, nướng chín, đầu chụm vào nhau, xếp thành hình tròn, trông hình dạng cũng khá đẹp mắt.
Cô lại đem cánh gà đã thấm gia vị bôi thêm lớp gia vị, rồi bỏ vào trong lò nướng, mặt định thời gian 15 phút.
Lúc đợi cánh gà, dùng chảo chiên làm món trứng gà chiên, sau đó cắt thành dạng sợi, xếp lên sợi dưa leo, thành hình tam giác cuộn để chính giữa mâm.
Cô còn dư chút thời gian, ép hai ly nước dưa hấu, bữa cơm tối đã xong.
“Lôi Tổng, ăn cơm thôi.” Trì Ngữ Mặc kêu, bưng nồi canh, đặt trên bàn.
Lôi Đình Lệ ngửi thấy mùi thơm, gấp máy tính lại, chờ đợi xem tối này cô làm món gì.
Trì Ngữ Mặc đem tôm nướng và dưa leo cuộn ra.
Lôi Đình Lệ kéo ghế ra, quét một vòng quanh bàn, “Tài bếp núc của cô tiến bộ không ít nhỉ?”
“Có thực khách tốt, mới có động lực nấu nướng, đều là công lao của Lôi Tổng.” Trì Ngữ Mặc nịnh bợ.
Lôi Đình Lệ nở nụ cười, nụ cười rất nhạt, một thoát qua đã biến mất.
Cô đem nước ép dưa hấu và cánh gà nướng ra.
Lôi Đình Lệ gắp một miếng dưa leo cuộn, “cũng được.”
Anh ta nói cũng được, cô vui không tả nỗi, tự mình ăn một miếng, “Quả thực là cũng được, ruột trong mềm, còn có vị thơm thanh của dưa leo, tôi lần đầu làm, lần trước nhìn cách làm ở trên ti vi của xe bus đấy.”
“Trên xe bus mà chiếu mấy cái này.” Anh có thể nói, từ lúc đẻ ra tới giờ chưa từng đi xe bus không?
“Xe bus chiếu nhiều tiết mục lắm, sự thật xã hội, món ngon nhà bếp, truyện tranh gây cười, còn lệnh truy nã, tìm người, xem mắt, còn công bố danh sách những người thiếu nợ, tất cả các mặt, cái gì cũng có.”
Nghe cô nói, anh thật sự muốn ngồi xe bus để trải nghiệm cuộc sống thường dân, cuộc sống của cô, nghe đâu cũng tràn ngập màu sắc và đa dạng.
“Lôi Tổng, tôi lột con tôm nướng cho anh, anh thử coi ngấm vị chưa? Tôi rửa tay trước rồi đó.” Cô chen thêm một câu.
“Ừ.” Anh nhìn cô thật lanh lợi lột con tôm bỏ vào chén anh.
Trong lòng anh có cảm giác rất lạ, anh cảm thấy cô hầu hạ anh rất tố, quá tốt, anh lo sợ cô không hầu hạ anh nữa, anh sẽ không quen. “Cô có gì muốn xin xỏ tôi, nói đi?”
“Hử?” Trì Ngữ Mặc lại lột con tôm bỏ vào chén anh, “Tạm thời thì chưa, nếu như bắt buộc phải nói, anh cảm thấy đợi sau khi ông ngoại anh tỉnh, Hồ Đình sẽ nhận được bao nhiêu di sản?”
“Theo như những gì tôi biết về ông ấy, ông ấy chắc sẽ không nhận Hồ Đình, nếu nhận, đã sớm nhận rồi, không cần đợi đến giờ, nghe nói, Trung Phong cũng vì biết chuyện Hồ Đình mời luật sư.” Lôi Đình Lệ nhấp môi uống một ngụm nước ép dưa hấu.
Trì Ngữ Mặc nhướng mày, “Vậy chả phải tôi phải dùng cây tre đánh giặt cái gì cũng không đạt được sao?”
Lôi Đình Lệ nhếch môi, đặt ly nước ép dưa hấu xuống, tự tin nói: “Vậy phải xem cô, có muốn đàm phán cái vụ này không?”
Ý anh là, chỉ cần cô muốn, anh sẽ giúp cô đàm phán thành công sao?
Với năng lực và độ sợ hãi đối với anh của Hồ Gia, cô đoán anh có thể giúp cô làm được điều này dễ như trở bàn tay.
Nhưng sau đó thì sao....
Người Hồ Gia nhất định sẽ hận cô thấu xương, với thế lực của Hồ Gia, sao có thể dễ dàng để cô xỏ mũi, trừ phi, cô lúc nào cũng được Lôi Đình Lệ giúp đỡ bảo hộ.
Nhưng, Lôi Đình Lệ sao có thể hậu thuẫn cho cô mãi được? Anh ta có một ngày cũng phải tìm bạn gái, cũng sẽ tìm người mà ưu tú hơn cô gấp trăm lần.
Gửi gắm vào người khác càng nhiều, lúc đó, sẽ nhận lại càng nhiều thất vọng và tuyệt vọng.
Dựa vào mình, thực tế hơn, vì mình chả bao giờ phản bội mình.
Nghĩ thông rồi.
Trì Ngữ Mặc cười, “Thực ra, vụ này công ty bảo tôi xử lí là bất đắc dĩ, bọn họ biết thế lực của Hồ Gia không thể đụng vào, nên kêu tôi xông lên trước, tôi tiếp vụ này, là do mỗi ngày tôi được trợ cấp tới 1500 đồng, chỉ cần tôi làm đủ tháng, tôi có thể có 45000 rồi, tôi cảm thấy tiền này, kiếm quá hời quá dễ, haha.”
“Cô tưởng công ty để cho cô xông lên trước thật sao?” Lôi Đình Lệ cười nhẹ một tiếng, “Cô thật chả hiểu gì về công ty mình.”
“Thực ra tôi cũng biết, bọn họ tìm tôi, là do tưởng đằng sau tôi có hậu thuẫn, dù sao thì bà nội cũng từng đến công ty quậy qua.
Viện trưởng biết bà nội có thế lực, bọn họ cũng tưởng tôi có thế lực y vậy, cho nên cho tôi cái quyền làm luật sư trong phiên tòa, bọn họ không thiệt.
Hồ Gia là một gia tộc lớn, nếu nói đứng thứ hai thành phố Khang Lãng, không ai dám xếp thứ nhất, nếu tôi thắng phiên tòa này, ít nhất Hồ Đình cũng có mấy ngàn vạn, cho dù ít nhất là 2000 vạn, theo luật chiếm 5% của tài sản cũng được 100 vạn, hơn nữa, chưa chắc Hồ Đình chỉ nhận được 2000 vạn?
“Công ty rất thông minh.” Trì Ngữ Mặc phân tích.
“Cô cũng không ngốc, vậy có muốn thắng không?” Lôi Đình Lệ lại hỏi lần nữa.
Trì Ngữ Mặc lắc đầu, “Tôi muốn thuận theo tự nhiên, dù gì tôi cũng mới bắt đầu độc lập nhận vụ này, vừa bắt đầu có chút trắc trở tôi thấy cũng tốt, đối với con đường phát triển sau này cũng có ích.”
“Lôi Đình Lệ trợn mắt, “Thật không biết là cô thế này gọi là thông minh, hay là ngu ngốc.”
Xem thêm...