52208.
Trong lòng Trì Ngữ Mặc hồi hộp, một cảm xúc quái dị chảy qua.
Lần thành công của vụ án của cô lần trước, thì ra là Lôi Đình Lệ dùng tiền đầu tư một tỷ để đổi lấy.
Bọn họ lúc đó quan hệ gì cũng không có, anh cứ như vậy giúp cô, hơn nữa, chưa bao giờ nói, không xin được báo đáp.
Trước đó, cô nhìn thấy Lôi Đình Lệ và Úc Tang Lan đến với nhau, ngoài miệng không nói, trong lòng cũng đã nhận định, Lôi Đình Lệ với những thằng đàn ông cặn bã kia hình như cũng không có gì khác biệt.
Thế nhưng, anh lại giúp cô thế này, cô có chút mơ hồ.
Bỏ đi, cô nên quên đi quá khứ, mặc kệ là cảm động, tức giận, ủy khuất, hay là bị thương tổn, làm lại từ đầu, đợi khi rời khỏi nhà lão thái thái, giữa bọn họ sẽ có thể hoàn toàn không dây dưa với nhau nữa.
“Còn có một việc......” Trình Hán Nam tiếp tục nói.
“Việc gì?”
“Tôi có một người bạn nói, Lôi Đình Lệ sẽ đầu tư làm văn phòng luật sư, cô có đi không?” Trình Hán Nam hỏi.
“Chuyện này a. Tôi mới lấy được bằng luật sư, đâu có tư cách này?”
“Tôi còn tưởng rằng Lôi tổng đặc biệt vì cô thành lập văn phòng luật sư chứ? Xem ra, cậu ta rất thích cô.” Trình Hán Nam vừa cười vừa nói.
“Làm sao có thể. Đúng rồi, tôi tìm hai vị còn có việc khác, sáng mai 10 giờ, hai vị có rảnh không? Gặp nhau ở trà lầu.” Trì Ngữ Mặc quay về chuyện chính nói.
“Được, vậy ngày mai mười giờ sáng gặp ở trà lầu Thiên Ngữ ngay đường Lôi Nặc.” Trình Hán Nam cúp máy.
Hẹn được Trình Hán Nam Trì Ngữ Mặc nhẹ nhõm cả người, nằm ở trên giường, ngửi thấy mùi mồ hôi trên người, cô vào toilet tắm rửa trước, trong đầu đột nhiên hiện lên dáng vẻ của Lôi Đình Lệ.
Cô lắc đầu, triệt để đem anh ta quên đi.
Sau khi giặt quần áo xong, cô nhớ tới việc đã hứa mua đặc sản cho lão thái thái, lên mạng tìm đặc sản của thành phố Thanh Đài.
Trên mạng lập tức hiện lên, rất nhiều.
Chao thơm Thanh Đài, sốt trứng cá Thanh Đài, cá Ba Thanh Đài, tôm càng xanh say rượu, Thanh Đài Mao Tiêm.
Nhìn hình ảnh, cô đều thèm.
Hiện tại những thứ này trong siêu thị đều có bán, nhưng rất nhiều thứ đều bị thương nghiệp hóa, hương vị cũng không thuần túy.
Sau khi cô hỏi thăm quầy tiếp tân của khách sạn xong, đi đến bên hồ Thanh Đài, rất nhiều quầy hàng rong đều đang bán cá.
Trì Ngữ Mặc đi dạo bên hồ, nhìn thấy rất nhiều quầy bán đặc sản, sử dụng tiếng phổ thông không chuẩn giao lưu với người đi đường.
“Cô gái, cô nếm thử, đây là món do nhà bà làm, rất ngon đó.” Một bà cụ 70 mấy tuổi chân thành mời Trì ngữ Mặc.
Trì Ngữ Mặc nhìn bà cụ tuổi tác đã lớn, đen đúa gầy gò, trên mặt đều bị phơi đến tróc da.
“Vậy cháu nếm thử.” Trì Ngữ Mặc nói.
Bà cụ lập tức dùng đũa gắp chút xíu chao, chét lên trên rau xà lách, đưa cho Trì Ngữ Mặc.
Trì Ngữ Mặc ăn rau xà lách, cảm thấy mùi vị cũng không tệ. “Những đặc sản khác có thể nếm thử không ạ?”
“Được chứ.” Bà cụ lấy một ít sốt trứng cá, vẫn như cũ chét lên trên rau xà lách, đưa cho Trì Ngữ Mặc.
Trì Ngữ Mặc cắn sốt trứng cá, tính đàn hồi của mỗi một viên trứng cá đều rất tốt, cắn một cái liền chảy nước, cảm giác rất mới mẻ, hơn nữa, sốt trứng cá ngâm mình trong rượu ngọt, không có mùi tanh, rất ngọt.
“Sốt trứng cá này đều là cá tự đánh bắt. Chiếc thuyền bên kia chính là thuyền đánh cá của nhà bà, cá đều sử dùng cá tươi nhất, cháu muốn lên thuyền xem không?” Bà cụ hỏi.
“Cũng được, sốt trứng cá này bao lâu sẽ bị biến chất ạ?” Trì Ngữ Mặc hỏi.
“Sốt trứng cá trong ba ngày là ngon nhất, nhưng, bỏ trong rượu, đậy kín nắp, một năm cũng sẽ không hư, cháu muốn sốt trứng cá mới làm xong cũng có, có thể lấy trên thuyền, nhưng tốt nhất là ba ngày sau mới ăn, nếu không, mùi tanh của cá sẽ không hết.” Bà cụ nhiệt tình giới thiệu nói.
“Vậy sốt trứng cá vừa rồi cháu ăn bao nhiêu ngày rồi ạ?” Trì Ngữ Mặc tò mò hỏi.
“Ba ngày.” Bà cụ nói với người nữ bên cạnh một câu mà Trì Ngữ Mặc nghe không hiểu, liền dẫn theo Trì Ngữ Mặc lên thuyền đánh cá.
Trì Ngữ Mặc nhìn vài người trên thuyền đang làm, có sốt trứng cá, tôm say, chao thơm và cá Ba.
Trì Ngữ Mặc mua loại đang làm, bởi vì tôm sẽ tương đối ngon.
Cô mua năm bình chao, năm bình sốt trứng cá, sáu bình tôm say, còn có năm bình cá Ba, tổng cộng tiêu hết một ngàn năm trăm đồng nhân dân tệ.
Tạm thời cô cũng không cần mua quá nhiều, ăn ngon lần sau đến còn có thể mua.
Trở về khách sạn, đã bảy giờ rưỡi tối.
Cô mệt đến không muốn ra ngoài ăn cơm, liền ăn mì ly ở trong khách sạn, tắm rửa xong, nằm trên giường đặt vé xe lửa lúc 7 giờ 5 phút sáng ngày mai, đồng hồ báo thức đặt lúc sáu giờ, sau khi vào toilet tắm, tùy ý xem TV một lát liền đi ngủ.
Buổi sáng, còn chưa tới sáu giờ, cô bị chuông điện thoại di động đánh thức, nhìn vào cuộc gọi hiển thị, cư nhiên là Trương Vân Huệ.
Cô kinh ngạc nghe điện thoại, “sư phụ, sao thế ạ? Sớm như vậy.”
“Tiểu Trì, Lý Diễm xảy ra chuyện rồi, hiện đang nằm trong vũng máu, chị có lẽ là người đầu tiên phát hiện, giờ chị phải làm gì đây?” Giọng Trương Vân Huệ có chút run rẩy mà hỏi.
“Chị mau đi tìm một nơi có camera, hoặc là nơi có người ở đó, bảo đảm chị không có thời gian gây án, sau đó gọi điện thoại báo cảnh sát.” Trì Ngữ Mặc nhắc nhở.
“Ta biết rồi.” Trương Vân Huệ đã cúp máy.
Trì Ngữ Mặc mắt nhìn điện thoại, mới có năm giờ rưỡi, cú điện thoại này làm cô lo đến sao cũng không ngủ được nữa.
Giờ này, sao sư phụ lại ở chung với Lý Diễm?
Lý Diễm chết ở đâu? Chết như thế nào, tại sao lại chết? Chẳng lẽ là mưu sát.
Rất nhiều nghi vấn hiện lên trong đầu.
Cô gọi điện thoại cho Trương Vân Huệ, “sư phụ, giờ này sao chị lại ở chung với Lý Diễm vậy, tại sao cô ta lại nằm trong vũng máu?”
“Đêm qua, lúc chị với bạn bè họp mặt, đụng phải cô ta, cô ta cũng đang ăn mừng với bạn của cô ta, sau đó không biết vì sao, bạn cô ta và bạn chị xích mích nhau, bạn chị làm trầy mặt cô ta, cô ta tức giận bỏ đi.
Lúc 3 giờ hơn, cô ta bắt chị đi tìm cô ta nhận lỗi, nếu không sẽ kiện bạn chị, chị cả đêm không ngủ, nghĩ đến việc lùi một bước trời cao biển rộng, chị liền đi tìm cô ta.
Chị gõ cửa một lúc, không có người trả lời, nhưng chị phát hiện cửa mở ra.
Chị đẩy cửa đi vào, gọi nửa ngày không có người, chị đẩy cửa phòng của cô ta ra, không có người, lúc đẩy cửa phòng tắm của cô ta ra, thấy cô ta nằm trong bồn tắm, đều là máu.” Trương Vân Huệ hiện tại còn chưa bình tĩnh trở lại.
“Chị đã báo cảnh sát rồi phải không? Đứng ngay nơi có camera hoặc nơi có người rồi phải không?” Trì Ngữ Mặc hỏi.
“Chị đã báo cảnh sát, người đối diện nhà cô ta cũng đã tỉnh rồi, đang ở bên chị, đoán chừng cảnh sát một lát sẽ tới.”
“Sau khi cảnh sát tới sẽ phong tỏa hiện trường, tiến hành thu thập chứng cứ, chị cũng sẽ được mời đi cho khẩu cung, nhưng, cư xá bình thường đều có camera, cho dù là cư xá không có, đường cái cũng có, chị lái xe đi đúng không?”
“Chị lái xe tới, lúc tới còn chào hỏi với bảo vệ, bọn họ hẳn là nhìn thấy chị.” Trương Vân Huệ dưới sự an ủi của Trì Ngữ Mặc, bình tĩnh lại.
“Camera có thể chứng minh chị không có thời gian gây án, tiếp theo sẽ giao lại cho cảnh sát.”
“Ừm.”
Trì Ngữ Mặc đã cúp máy, thu dọn hành lý, dứt khoát trả phòng sớm, đi đến quán ăn vặt gần khách sạn.
Vừa mới ngồi xuống, điện thoại lại vang lên.
Cô thấy là cuộc gọi đến của Lôi Đình Lệ, rất kinh ngạc.
Sao anh lại gọi điện thoại cho cô vào giờ này, hơn nữa, anh không phải đang đi công tác sao?Xem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK