Bữa cơm này, Trì Ngữ Mặc ăn có chút không nhập tâm, tôm hùm ngon biết mấy nhai trong miệng, cũng ăn thấy vô vị.
Lén lúc quan sát sắc mặt của Lôi Đình Lệ.
Sắc mặt anh ta vẫn còn đen thui, ánh mắt cũng không muốn nhìn cô, cho dù là có nhìn, cũng tràn đầy sắc bén không vui.
Đầu cô lại cúi càng thấp.
Nghĩ đến cô Trì Ngữ Mặc, tung hoành cô nhi viện, bước qua trường đại học thành phố A, gạt được tội phạm, dỗ dành được giáo sư, nhưng nhưng, Lôi Đình Lệ sáng nắng chiều mưa, lại im lặng là vàng, cô hoàn toàn không biết ra tay từ đâu, cảm giác nịnh nọt nịnh phải chân ngựa rồi.
Cô lấy cớ đi vệ sinh, gọi điện thoại cho Lý Hạo.
“Alo, Lý Hạo, tôi là Trì Ngữ Mặc, có một chuyện muốn thỉnh giáo anh, Lôi Đình Lệ thích thể loại con gái nào thế?” Trì Ngữ Mặc vô thẳng vấn đề hỏi.
“Lôi tổng hả, tôi ở bên cạnh anh ấy năm sáu năm, chưa thấy qua anh ấy thích thể loại con gái nào, khó mà nắm bắt, sao thế?”
“Tôi nói là tối hôm nay sắp xếp phụ nữ cho anh ta, anh ta nói sắp xếp tốt thì có thưởng, sắp xếp không tốt, khiến tôi ở ngành luật sư biến mất, cho chút kiến nghị đi?” Trì Ngữ Mặc hỏi han, có một điềm báo không lành, đang cào hoa văn trên cánh cửa.
“Ái chà, anh ta không thích cái này, cô tại sao lại còn vướng vô xui xẻo đấy?”
“Tôi tức thời mất trí, nói xong ra lại hối hận.” Trì Ngữ Mặc thở một hơi dài.
Cô lúc đó có chút hoảng loạn, chủ động đề xuất sắp xếp phụ nữ cho anh, mục đích là nói một cách khéo léo với anh, cô không có hứng thú với anh, nói ra thì, như là đã đổ một gáo nước, thu không lại được nữa.
“Tính tình của Lôi tổng, tôi đến bây giờ cũng mò không thấu, nhưng xác định là, anh ấy nhất ngôn cửu đỉnh, hơn nữa, quyền thế không phải như cô tưởng tượng, trước đó có một vị cục trưởng sắp xếp phụ nữ cho anh ấy, anh ấy nói một câu ra, vị cục trưởng cao vị đó bây giờ đã tiêu tan dấu tích, anh ấy nói muốn phong tỏa cô, chuyện của một ánh mắt, cô tự mà lo liệu đi.”
Trì Ngữ Mặc trong lòng bất an.
Cô ở phòng sách của lão gia tử nhìn thấy Quốc lão gia tử có rất nhiều tấm hình chụp chung với người trong chính phủ, trong đó bao gồm cựu tổng thống, tổng thống hiện tại, nhìn được ra, tổng thống hiện tại rất cung kính với lão gia tử.
Cô có chút muốn khóc mà không có nước mắt, “Giúp đỡ đi, trên tay anh không phải là đã lựa chọn được một số mỹ nữ sao? Có thể giới thiệu cho tôi được không?”
“Tôi mà làm được tốt, lần trước còn phải dùng cô sao? Những cô gái trên tay tôi đoán rằng là Lôi tổng không thích đâu, tính anh ta còn có bệnh sạch nữa.” Lý Hạo nhắc nhở nói.
Cô nghĩ đến lần trước vừa gặp Lôi Đình Lệ, chính là do cô ngồi lên xe của anh, anh còn phải diệt khuẩn, cái vẻ mặt lạnh tanh và miệt thị, nghĩ lại, đúng là muốn đánh mà.
“Vậy Lâm Mỹ Na thì sao?” Trì Ngữ Mặc dò thám hỏi.
“Người phụ nữ đó hả?” Giọng điệu của Lý Hạo có chút khinh bỉ, “Cô xem qua tin tức báo lá cải rồi phải không., tôi có thể nói cô nghe là, Lôi tổng không những không thích cô ta, hơn nữa còn rất ghét cô ta, nếu cô đi kiếm cô ta, đoán là chết càng nhanh hơn.”
Tâm trạng Trì Ngữ Mặc ảm đạm xuống, đôi mi sụp xuống, “Tôi bây giờ cách thời gian chết cũng không xa lắm.”
Nếu như cô bị phong tỏa, rất nhiều chuyện không làm được, người đó, cũng không có thể nào tìm ra được.
“Vậy chưa đến nỗi.” Lý Hạo ngừng lại giây lát, hạ thấp giọng nói, “Tôi cảm thấy, Lôi tổng có chút tình ý với cô, nếu như cô tự sắp xếp bản thân cho anh ấy, anh ấy chắc sẽ đồng ý.”
Lôi Đình Lệ có tình ý với cô, cô ẩn hiện cảm giác được, nhưng tình ý đó, không phải thích và coi trọng, mà là nhu cầu người đàn ông đối với cơ thể của người phụ nữ, đoạt được rồi, cũng mất đi giá trị mới mẻ, ai cũng có thể thay thế được.
Lôi Đình Lệ đích thực rất thu hút phụ nữ, đẹp trai, thân hình chuẩn, gia cảnh tốt, lại rộng lượng với phụ nữ, chỉ là, một khi giẫm vào đó, đợi chờ là, chính là bị ruồng bỏ, cô không dám, cũng không muốn.
“Như vậy trước đi, tôi tự nghĩ cách.” Trì Ngữ Mặc cúp máy điện thoại, từ phòng vệ sinh bước ra, đi đến quầy tính tiền.
“Lôi tiên sinh đã trả tiền rồi ạ.” Thu ngân đỏ mặt nói.
Trì Ngữ Mặc về đến phòng riêng.
Lôi Đình Lệ đang lướt di động, vẻ mặt nghiêng thanh tú vẫn lạnh ngắt như cũ, ánh mắt hơi trầm, như là đang trầm tư gì đó.
“Chúng ta bây giờ, đi chưa?” Trì Ngữ Mặc cẩn thận từng tí hỏi.
Lôi Đình Lệ nhìn sang cô, ánh mắt ưu lạnh, đứng dậy, đi về hướng bên ngoài.
Trì Ngữ Mặc lập tức bám theo.
Anh ngồi đến vị trí lái chính.
Trì Ngữ Mặc do dự một hồi, lên vị trí lái phụ, thắt dây an toàn, quan sát sắc mặt của Lôi Đình Lệ.
Anh không có nhìn cô, trầm giọng nói, “Có chuyện?”
“Cái đó……” Trì Ngữ Mặc muốn nói lại thôi, “Anh muốn uống nước không?”
“Ở kệ tủ có, khát thì tự mình lấy.”
“À.” Trì Ngữ Mặc, mở kệ tủ ra, lấy nước uống ra, nhìn thấy trong đó để ba hộp bao cao su, rất không tự nhiên nghiêng mặt sang chỗ khác.
Trên xe của một người đàn ông để những thứ như vậy, có ý đồ gì?
Chững chạc và nguy hiểm, đồng thời, chắc không thiếu phụ nữa, mới đúng.
Cô chỉnh lại giọng mình, mở nắp chai ra, uống một ngụm nhỏ, cố gắng lấy can đảm, “Lôi tổng, anh thích kiểu con gái nào?”
Lôi Đình Lệ nhếch miệng lên, trên mặt căng cứng thêm một phần ma mị, “Cô cảm thấy? Không phải ngưỡng mộ tôi nhiều năm rồi à?”
“Ha, ha ha.” Đây là câu nói nịnh nọt trước đó mà cô nói, bây giờ nghe lại, một chút cũng không nực cười, “Tôi có thể biết được, cũng chỉ là trên tạp chí viết như thế thôi, anh thích con gái tóc dài hay là tóc ngắn?”
Lôi Đình Lệ nhìn sâu thẳm về phía trước.
Anh cũng không biết bản thân thích tóc dài hay tóc ngắn, anh của trước đó, đều miễn dịch hết bất kì con gái nào.
“Tóc dài.” Lôi Đình Lệ tùy ý nói.
“Vậy thì thích mặt dài hay là mặt tròn, làn da hơi trắng tí, hay là hơi đen tí, là đầy đặn một chút, hay là ốm nhom một chút, là vẻ mặt hotface hay là mặt có độ phân giải cao, cơ thể cao hơn chút, hay là thấp hơn chút?” Trì Ngữ Mặc một hơi hỏi hết những câu hỏi.
Lôi Đình Lệ nhìn sang cô, ánh mắt lạnh tanh, “Trì Ngữ Mặc, cô nếu như ở ngành luật sư bị phong tỏa rồi, nói không chừng có thể khai thác tố chất của cô trở thành chuyên gia căng da.”
Trì Ngữ Mặc, “……”
Cô nghe được sự châm biếm của anh, cô đây chẳng phải là vì muốn lấy lòng anh sao? Nói sao thì, liên quan đến nghề nghiệp tương lai và mục tiêu đó của cô.
“Anh, phong tỏa tôi thật à?” Trì Ngữ Mặc nhẹ nhàng hỏi.
“Cô không tin?” Lôi Đình Lệ hỏi ngược lại.
Cô đương nhiên là tin, Lâm Miễu cũng nói là bị phong tỏa liền bị phong tỏa, còn có vị cục trưởng có cùng số phận đó nữa.
Cô níu lấy dây an toàn, cũng không biết nên nói thêm những gì, xoay người đi, lưng đối diện với anh, nhìn sang mái tóc dài của mình, về nhà cắt thôi.
Nửa tiếng sau, Lôi Đình Lệ dừng lại trước một căn nhà nhỏ.
“Không vào à?” Trì Ngữ Mặc hỏi.
“Có người ở bên trong.” Lôi Đình Lệ trầm giọng, nhìn chặt vào cửa nhà, ánh mắt thâm sâu.
Chưa đến một lát, hai người nước ngoài mặc vest thẳng lưng từ bên trong bước ra.
“Đối thủ cạnh tranh?” Trì Ngữ Mặc suy đoán.
“RD đấy, BRM là thương hiệu dưới công ty bọn họ.” Lôi Đình Lệ ngắn gọn nói, cũng không xuống xe.
Trì Ngữ Mặc nhìn thấy hai người nước ngoài nhìn sang phía bên của hai người, cô vẫn chưa có phản ứng gì, cổ sau liền bị Lôi Đình Lệ lôi qua đó.
Mặt anh nhìn sang cô, cự ly mặt của cô ngừng lại ở chỗ 3cm.
Gần như vậy nhìn anh, cô có thể thấy được trong ánh mắt đen tối tăm ấy của anh phản chiếu bản thân mình ra.
Xem thêm...