Cô ngồi xổm xuống, ném hết những món đồ không phải của mình ra, kéo khóa vali, cầm di vật của mẹ mình trên bàn, chuẩn bị rời đi.
Tần Dĩ Thuần nhìn dáng vẻ tĩnh lặng như tờ của Trì Ngữ Mặc thì trong lòng đầy sự tức giận, không thể chịu nổi.
Trì Ngữ Mặc nói xin lỗi mà cô không cảm thấy có chút thành ý gì.
Hơn nữa
Tống Nghị Nam từ lúc đi vào, một câu cũng không nói giúp cô, chỉ lo nhìn chằm chằm Trì Ngữ Mặc, ánh mắt si tình tràn đầy sự yêu thương lưu luyến, anh chưa bao giờ nhìn cô như vậy.
Cô cảm thấy như bị cướp đi thứ mà mình yêu thích nhất, mất hết lý trí, quát lớn, “Trì Ngữ, chị đứng lại, tôi nghĩ trong cái hộp đó cũng có đồ của tôi.”
Trì Ngữ Mặc không vui nhìn về phía cô, cảnh cáo nói, “Tần Dĩ Thuần, phàm là chuyện gì cũng có giới hạn của nó, nếu không, sẽ vui quá hóa buồn đó.”
“Vui quá hóa buồn? Tôi lấy lại đồ của tôi không lẽ là không có chừng mực, tôi không thể lấy lại đồ của tôi hay sao?” Tần Dĩ Thuần hỏi ngược lại.
Trì Ngữ Mặc đoán trong hộp cũng có đồ của Tần Dĩ Thuần, liền mở ra xem, xác định bên trong không có đồ của Tần Dĩ Thuần liền đưa cho cô ta xem, “Nhìn kỹ bên trong không có đồ của mình rồi phải không?”
Tần Dĩ Thuần đoạt lấy bình cỏ thơm, “Đây là do tôi từ Thanh Miếu đem về, mặc dù không đáng tiền nhưng tôi rất thích.”
Sắc mặt Trì Ngữ Mặc rất khó coi, rùng mình, đây là đồ mà mẹ của cô để lại cho cô, là thứ mà cô trân quý nhất, cũng là mục đích về đây của cô.
“Đủ rồi, Tần Dĩ Thuần, tôi không đùa với cô, món đồ này không phải cô muốn là được. Trả cho tôi.” Trì Ngữ Mặc nghiêm nghị cảnh cáo, ánh mắt sắc nhọn.
“Đây vốn là đồ của tôi, sao có thể tôi muốn cũng không được, Trì Ngữ Mặc, sao chị có thể vừa ăn cướp vừa la làng như vậy được.” Tần Dĩ Thuần lật lọng nói.
Trì Ngữ Mặc nhìn cô ta đang cưỡng từ đoạt lý, đi qua đoạt lấy.
Tần Dĩ Thuần trốn phía sau lưng Tống Nghị Nam.
Trì Ngữ Mặc không bỏ cuộc, tiếp tục đi tới đoạt lấy.
Tống Nghị Nam cúi xuống nhìn cô, cô không để ý, trán của cô vô tình lướt qua môi của Tống Nghị Nam.
Thân thể cô khẽ giật mình, phản xạ đứng xa anh một mét, ánh mắt nhìn vào khuôn mặt tuấn tú của Tống Nghị Nam, trong lòng cảm thấy như cánh hoa hơi trên mặt hồ, khẽ rung động, nhìn về phía Tần Dĩ Thuần,” Trả cho tôi.”
“Đây là của tôi, tôi mua, đồ của tôi.” Tần Dĩ Thuần nhất quyết không trả.
Mắt của Trì Ngữ Mặc bắn ra một luồng sát khí, “Cô không trả cho tôi thì đừng có hối hận.”
Tần Dĩ Thuần nhìn ánh mắt của Trì Ngữ Mặc, cảm thấy sợ, có chút do dự.
“Tiểu Thuần, cái này đưa cho cô ta đi, nếu em thích anh sẽ mua thêm cho em.” Tống Nghị Nam dịu dàng nói.
Tần Dĩ Thuần nhìn Tống Nghị Nam bằng ánh mắt đáng yêu, “Em chỉ muốn cái này, chỉ thích cái này, anh mua lại 1 cái cho Trì Ngữ là được rồi.”
“Mua cái gì, cái gì cũng không được mua cho con tiện nhân này.” Phùng Như Ngọc thở phì phò từ cửa đi vào, “Nói, con tiện nhân mày rốt cuộc hôm qua đã làm gì mà được thả ra.”
Trì Ngữ Mặc nhìn thấy đám người Phùng Như Ngọc, Tần Dĩ Thuần chỉ muốn rời đi, đám người này giống như từ nhỏ uống sữa hươu mà lớn vậy.
“Tôi trong sạch đương nhiên sẽ được thả, tôi đã dừng xe của mấy người lại rồi, không cấu thành tội được.”
“Bây giờ mày trộm đồ của Tiểu Thuần đã đủ kết thành tội rồi.” Phùng Như Ngọc như muốn lấn át Trì Ngữ Mặc
Trì Ngữ Mặc thở dài một hơi, “Tôi trộm bằng cách nào, tối hôm qua tôi bị giữ lại ở đồn cảnh sát, túi và hành lý đều quăng ở nhà mấy người, bây giờ mới tới lấy, không lẽ đêm tôi trèo vào nhà bỏ đồ trộm vào túi của mình?”
“Hôm qua mày bị cảnh sát bắt đi, đương nhiên không kịp lấy túi với vali đi rồi.”
Trì Ngữ Mặc cảm thấy đám người này đúng là ngu xuẩn đến buồn cười, “Tôi không có ở đây, mấy người muốn xét sớm đã xét rồi, cần gì chờ tới giờ.”
“Vì gia đình tao tin tưởng mày nên mới không xét, vả lại nếu xét sớm mày có chịu nhận không? Chính là nhân lúc có mày xét để mày hết đường chối cãi.” Phùng Như Ngọc nói lớn.
Trì Ngữ Mặt cụp mắt xuống, ánh mắt lạnh băng, “Đừng quên, khoa học kỹ thuật giờ phát triển rồi, trên mấy món trang sức đó đều không có dấu vân tay của tôi.”
“Vì mày đã lau sạch rồi.”
“Vậy mà bên trên vẫn còn dấu vân tay của Tần Dĩ Thuần, đậm có nhạt có, đã vậy còn dính vết trang điểm nữa, làm phiền mấy người lần sau có muốn hại tôi thì động não một chút, đừng như bọn não tàn như vậy, mấy người không thấy phiền tôi nhìn cũng thấy phiền đó, trả lại đồ cho tôi được chưa?” Trì Ngữ Mặc mất kiên nhẫn nói.
Tần Dĩ Thuần lo lắng, tay chân run rẩy, quay sang hỏi Phùng Như Ngọc, “Mẹ, là mẹ bỏ vào túi của Tiểu Ngữ hả?”
Phùng Như Ngọc đang định phản bác, nhưng nhìn ánh mắt khẩn cầu tha thiết của con gái mình, bà cũng không thể để con gái mình mất mặt trước con rể tương lai được, đã vậy bây giờ bọn họ đang cần bám vào Tống gia.
“Mau cầm đồ của mày cút đi” Phùng Như Ngọc không hối cãi nói..
Trì Ngữ Mặc đưa tay ra trước mặt Tần Dĩ Thuần, “Đưa cho tôi.”
Tần Dĩ Thuần giữ mặt trong tay, “Đây là của tôi.”
“Trả, cho, tôi.” Trì Ngữ Mặc đã nhẫn nhịn đến cực hạn.
“Cái đó là đồ của Tiểu Thuần.” Phùng Như Ngọc nhanh chóng nói.
Trì Ngữ Mặc biết bọn họ sẽ không chịu đưa cho cô, đi tới, cầm lấy tay Tần Dĩ Thuần, dùng sức mở từng ngón tay ra.
“A, a, đau quá, Nghị Nam, mẹ, mau lôi cô ta ra.” Tần Dĩ Thuần khóc lóc kêu lên.
Phùng Như Ngọc tiến tới nắm tóc Trì Ngữ Mặc.
Trì Ngữ Mặc mặc dù đau cũng không chịu buông tay, cô nhất định phải lấy lại đồ của mẹ cô.
Tần Dĩ Thuần thấy sắp bị Trì Ngữ Mặc đoạt đi, dùng sức ném bình cỏ thơm xuống đất.
Bình cỏ thơm rơi xuống đất, vỡ tan tành.
Trì Ngữ Mặc nhìn bình cỏ thơm tan nát ở dưới đất, sửng sốt, trống rỗng, như người mất hồn, mất hết sức lực, phải một lúc sau mới hoàn hồn lại.
Nam nhân là cô thích, sáu năm trước bị Tần Dĩ Thuần dùng thủ đoạn dơ bẩn cướp đi, cô không làm gì hết, vì cô cảm thấy, đồ có thể bị cướp đi sẽ không phải là của cô, đồ đã bị dùng qua, dù là của cô, cô cũng không cần nữa.
Sáu năm trước, cô bị hãm hại mưu sát, cô chỉ lẳng lặng rời đi, cái gì cũng không làm.
Lần này, cô bị vu oan là trộm cắp, việc cô làm cũng chỉ là rời đi, không bao giờ quay lại nơi này nữa.
Nhưng, mỗi lần cô nhẫn nhịn, mỗi lần cô nhường nhịn, kết quả thì sao?
Nếu như lúc trước cô còn ráng lưu luyến một chút tình thân, thì tình cảm đó bây giờ cũng như mùi thơm trong bình này, tan biến hết.
Cô luôn cảm thấy, làm người không nên truy cùng giết tận, không nên hãm hại người khác, để lại cho người ta một con đường sống cũng chính là tích phước cho mình.
Cô bề ngoài nhìn có vẻ lợi hại, thật ra bên trong rất mềm yếu, mềm yếu như mẹ cô vậy, nên năm đó mẹ của cô mới chết thê thảm như vậy.
Thủ hạ lưu tình đối với người đã từng hãm hại mình, chỉ là cho người đó thêm một cơ hội hãm hại mình mà thôi.
Hai mắt của Trì Ngữ Mặc ửng đỏ, nhìn về phía Tần Dĩ Thuần, chậm rãi đi về phía Tần Dĩ Thuần.Xem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK