Mục lục
Hôn ý triền miên: vợ yêu của tổng tài rất thích
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

52268.



Cô thấy là Tống Nghi Nam, tâm trạng tức thời trầm nặng xuống.





Đi đến góc khuất nhất, nghe máy.





“Bây giờ đang làm gì?” Giọng nói của Tống Nghị Nam dịu dàng từ bên đầu dây di động truyền qua.





“Đang ăn cá nướng, anh thì sao, ăn cơm chưa?” Trì Ngữ Mặc nhẹ nhàng hỏi.





“Ăn rồi, rất nhớ em, muốn nghe giọng nói của em.”





“Nghị Nam.” Trì Ngữ Mặc gọi anh.





Lôi Đình Lệ nghe thấy cái tên này, nhìn sang Trì Ngữ Mặc.





“Em xin lỗi, em không thể ở bên anh được.” Trì Ngữ Mặc trực tiếp nói.





“Tại sao?” Tống Nghị Nam không hiểu.





Cô biết, bây giờ nói ra rất tàn nhẫn, nhưng, dây dưa với Tống Nghị Nam cũng sẽ có ngày phát hiện ra được, sau này càng tàn nhẫn hơn, “Em mang thai đứa con của Lôi Đình Lệ.”





Bên Tống Nghị Nam im lặng.





“Em xin lỗi.” Trì Ngữ Mặc lại một lần nữa nói xin lỗi.





“Em chuẩn bị dùng đứa con này để quay lại bên cạnh Lôi Đình Lệ.” Tống Nghị Nam hỏi, giọng điệu thanh lạnh rất nhiều.





“Đương nhiên không phải, chuyện khó nói, anh dưỡng tốt cơ thể, như vậy nhé, em cúp trước.” Trì Ngữ Mặc không muốn nói nữa, càng nói, cô càng cảm thấy sẽ làm tổn thương Tống Nghị Nam hơn.





Cô không muốn tổn thương anh, cúp điện thoại, ngoảnh người đi, nhìn thấy tất cả mọi người đều nhìn vào cô.





Cô nở nụ cười ngượng ngùng, “Nhận được một cú điện thoại.”





Lâm Miễu nở nụ cười, giúp Trì Ngữ Mặc chuyển đổi chủ đề, “Chúng ta bữa tối đánh bài, đấu địa chủ, thế nào?”





“Đấu địa chủ, các cô không chơi nổi với Lôi tổng, những anh em của anh ấy đều không dám chơi với Lôi tổng, anh ấy tính bài rất là giỏi.” Lý Hạo lập tức từ chối.





“Vậy không chơi tiền, chúng ta chơi đi được nhanh, người đầu tiên thắng, có thể hỏi người cuối cùng đi xong một câu hỏi, thế nào?” Lâm Miễu đề nghị.





Trì Ngữ Mặc sợ Lâm Miễu hỏi bừa, làm mọi người đều ngượng ngùng, “Đại mạo hiểm nói thật, tớ bây giờ đang là thai phụ, không thể uống rượu bia được, tớ không chơi.”





“Hay là ca hát đi, trong phòng loa âm thanh cũng khá ok.” Lý Hạo đề nghị.





“Như vậy sẽ ảnh hưởng người dân.” Trì Ngữ Mặc nói.





“Không đâu, trong phòng cách âm rất tốt, chỉ cần đóng hết cửa và cửa sổ, bên ngoài sẽ không nghe được nhiều đâu.” Lý Hạo đề nghị.





“Cũng được.” Lôi Đình Lệ mở lời.





“Anh bữa tối không cần làm việc sao?” Trì Ngữ Mặc nhắc nhở.





“Hôm nay nhất thiết phải làm đã làm xong rồi, thứ khác có thể để dành đến ngày mai.” Lôi Đình Lệ dịu dàng nói.





“Uhm, vậy bữa tối đi hát đi, những thứ này chưa ăn hết, làm sao đây? Còn rất là nhiều.” Trì Ngữ Mặc nhìn lên trên bàn, Lôi Đình Lệ gọi món hơi nhiều.





“Ăn không hết làm đồ ăn khuya, ở bên ngoài hát xong mệt rồi, có thể tiếp tục ăn, Lôi tổng, có thể nhờ đầu bếp ở đây giúp hâm nóng lại không?” Lâm Miễu cười hi hi nói.





“Được.” Lôi Đình Lệ ngắn gọn nói.





“Vậy thì không còn vấn đề, bên ngoài đi hát thôi, đi hát vạn tuế.” Lâm Miễu vui mừng hăng hái nói.





Bọn họ một nhóm người di chuyển đến phòng ca, Lý Hạo dọn xong, bưng trái cây bước vào, anh gọi cho điện thoại nội bộ.





Chưa đầy một lát, đầu bếp đẩy xe qua đến.





Trên xe đẩy có chân gà, cổ vịt, lưỡi vịt, khô heo, gan ngỗng, bò khô, quả khai tâm, hạt dưa, xí muội, nho khô, nước ép dưa hấu tươi, trái cây dĩa.





Lôi Đình Lệ cũng mở được hệ thống chọn bài hát, ánh đền chỉnh tối lại.





Lâm Miễu ôm lấy Trì Ngữ Mặc nói, “Tớ đột nhiên có cảm giác ở KTV, hơn nữa, loa âm thanh ở đây tốt hơn KTV rất nhiều, lập thể quay vòng, cảm giác giọng nói hình như đi vào ti vi rồi lại được chiếu lại ra vậy.”





“Vậy cậu phải ngày ngày ở bên tớ rồi, chúng ra ngày ngày hát.” Trì Ngữ Mặc mời mọc nói.





“Hô hô, tớ cũng muốn.”





“Lâm Miễu.” Lôi Đình Lệ đột nhiên gọi cô.





“Có.” Lâm Miễu lập tức ngồi thẳng lại.





“Hôm nay cô ở lại sao?” Lôi Đình Lệ không lạnh không nhạt hỏi.





Lâm Miễu quan sát sắc mặt của anh, từ trên mặt cảm xúc không biểu cảm của anh cô cái gì cũng không nhìn không ra.





“Tôi hôm nay, ở đây sao?” Cô cận thận từng tí dò thám.





“Tiểu Mặc ngày mai không cần đi làm, cô phải đi làm chứ?” Lôi Đình Lệ nói tiếp.





“Oh oh, đúng, tôi ngày mai phải đi làm, có thể giờ nghỉ ngơi khác các anh, vậy tối nay tôi đi về, tôi có thể gọi taxi, rất tiện lợi.” Lâm Miễu dò thám ý của anh.





“Trễ quá rồi, cô một người về cũng không thích hợp, ở đây có hai phòng, cô có thể ở lại ngủ.” Lôi Đình Lệ lại nói, ngồi trên sofa.





Lâm Miễu nhất thời không hiểu được câu nói của Lôi Đình Lệ.





Anh để cô đừng ngủ chung một phòng với Trì Ngữ Mặc, lại nói là có hai căn phòng, cũng có nghĩa là, cô một phòng, Trì Ngữ Mặc một phòng, “Lôi tổng, anh tối hôm nay không ở lại à.”





Lôi Đình Lệ nhìn sang cô, không nói chuyện, bài hát anh chọn bắt đầu rồi.





Anh vừa mở giọng, Lâm Miễu đã mê liền.





“Oh, anh ta hát hay thật, là giọng hát thứ hai khiến người ra say mê.” Lâm Miễu cảm thán nói.





Trì Ngữ Mặc vẫn còn đắm chìm trong câu nói của anh, không lẽ, anh là muốn cô ngủ chung một phòng với anh?





Tim đập nhanh đến muốn từ họng nhảy ra ngoài vậy, nghĩ đến đây, đặc biệt khó xử.





Cô uống một ngụm lớn nước ép dưa hấu, lại nghĩ, cô có thể mượn cớ tối nay ngủ bên ngoài, hít thở không khí trong lành, vậy thì có thể không cần ngủ chung với anh nữa, nghĩ như thế, liền thoải mái hơn nhiều.





“Người đầu tiên là ai?” Lý Hạo hỏi.





“Là một anh chàng người nước ngoài hát bài Lemon Tree, chỉ cần nghe giọng của anh ấy, có cảm giác có một trai đẹp đang thì thầm tai nhỏ bên tai, gió biển bay đến thoáng qua mặt. Giọng nói của Lôi tổng cũng khiến tôi có cảm giác này.” Lâm Miễu say sưa nói.





“Lôi tổng chúng tôi hát hay đấy.” Lý Hạo chọn bài hát cho Lôi Đình Lệ.





“Nhưng, giọng hát của Lôi tổng với người thứ nhất không giống.” Lâm Miễu bổ sung thêm một câu.





“Phụt.” Trì Ngữ Mặc phun ra, đẩy đẩy Lâm Miễu bên cạnh.





Lôi Đình Lệ cũng dừng lại, nhìn sang cô.





“Cái đó, tôi……, ý của tôi là……” Lâm Miễu bế tắc, khen giọng ca, liền chê bai người ta, khen người xong, lại chê bài hát.”





Cô tự đào hố cho bản thân rồi.





“Ý của cô ấy là, Lôi Đình Lệ anh bản thân rất oai hùng, rất bá khí.” Trì Ngữ Mặc giúp Lâm Miễu nói.





“Đúng, tôi chính là ý này.” Lâm Miễu lập tức nói.





“Phu nhân, cô lựa chọn một bài hát với Lôi tổng đi.” Lý Hạo cổ vũ nói.





Một câu phu nhân, khiến Trì Ngữ Mặc đỏ cả mặt.





Cô không phải phu nhân, cũng không thể trở thành Lôi phu nhân, trực tiếp từ chối, “Tôi không biết hát bài này.”





“Vậy bài ‘Yêu thiên vị’?” Lý Hạo lại hỏi.





“Nghe cũng chưa từng nghe qua.”





“’Ngày mai em phải gả cho em’, bài này, Tiểu Mặc biết.” Lâm Miễu cũng nói giúp.





Trì Ngữ Mặc, “……”





Lý Hạo lập tức chọn bài “Ngày mai em sẽ gả cho anh”.





Âm thanh vang lên, Lâm Miễu đưa micro nhét vào tay Trì Ngữ Mặc.





“Lâm Miễu, cô ở giữa làm bóng đèn sáng không, qua đây.” Lý Hạo gọi.





“Oh.” Lâm Miễu chạy qua bên Lý Hạo.





Trên sofa chỉ còn Lôi Đình Lệ và Trì Ngữ Mặc.





Bọn họ cũng không có đổi vị trí.





Trì Ngữ Mặc mở miệng hát, “Kim giây kim phút tích tắc tích tắc trong lòng, ……ngày mai em phải gả cho anh, ngày mai em phải gả cho anh rồi……”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK