52173.
Trì Ngữ Mặc theo Lý Đội đi ra ngoài.
Anh ta đem toàn bộ tư liệu đưa cho Trì Ngữ Mặc, nhắc nhở: “Hiện tại mọi chứng cứ đều đang chỉ điểm Lâm Miễu là người trực tiếp ám sát nạn nhân, trên người cô ta có dấu máu của nạn nhân, trên tay còn cầm dao, nạn nhân thì chết bên cạnh cô ấy.”
“Kết quả kiểm tra tử thi thì sao?” Trì Ngữ Mặc lật xem tư liệu.
“Trên người tổng cộng có 15 vết thương, hoàn toàn trùng khớp với con dao trên tay Lâm Miễu, vết thương chí mạng là 2 nhát dao ngay tim.” Lý Đội nói.
“Đâm 15 nhát, cũng đủ biết thủ phạm có thù với nạn nhân sâu cỡ nào, mà đương sự của tôi không hề có thù oán gì với bà ta, không cần phải làm vậy.” Trì Ngữ Mặc phân tích.
“Pháp luật của nước chúng ta quan trọng là chứng cứ, cô là luật sư chắc hiểu rõ, nếu cô nói những lời này với quan tòa quan tòa có chắc sẽ tin cô không?” Lý Đội nhắc nhở.
Tâm trạng Trì Ngữ Mặc trở nên ảm đạm.
Anh ta nói đúng, cô mang theo ý kiến chủ quan, thiêng về tình cảm nên không nghĩ Lâm Miễu có thể làm chuyện như vậy, nhưng những người khác không hề quen biết Lâm Miễu, họ chỉ biết nhìn chứng cứ.
“Nạn nhân tử vong khi nào?” Trì Ngữ Mặc nhìn vào ảnh chụp, hỏi.
“Khi chúng tôi đến hiện trường vụ án, thi thể nạn nhân vẫn chưa cứng lại, cho nên dự đoán thời gian tử vong là 15 giờ tới 17 giờ.” Lý Đội nói.
“Lúc phát hiện Lâm Miễu là 17 giờ sao?” Trì Ngữ Mặc lật xem lời khai của nhân chứng.
“Đúng vậy, có người nhìn thấy Lâm Miễu tay đang cầm dao, ngồi dưới đất, bên cạnh là thi thể của Trương Xuân Hoa.” Lý Đội cho biết.
“Chỉ là nhìn thấy Lâm Miễu đang cầm dao, không thể chứng minh là Lâm Miễu giết người đúng không? Nhiệt độ thi thể thì sao?”
“Lúc đó nhiệt độ bên ngoài là 40 độ, nên không có hiện tượng thi thể bị lạnh, nhưng dựa vào nhiệt độ có thể biết được nạn nhân tử vong chưa bao lâu.”
“Trên người Trương Xuân Hoa có vết thương hay dấu vết bị trói gì không? Có phát hiện đã bị đánh thuốc mê hay gì không?” Trì Ngữ Mặc hoài nghi hỏi.
“Cũng không có, vả lại cảnh sát còn tìm được xe của Trương Xuân Hoa, bên trong xe có tóc và vân tay của Lâm Miễu nên phán đoán là Trương Xuân Hoa chở Lâm Miễu tới hiện trường, hai người xảy ra tranh chấp nên Lâm Miễu đã giết Trương Xuân Hoa, đúng lúc có người dân đi ngang qua phát hiện được.”
“Cái này cũng chỉ là giả thiết, có thể là Lâm Miễu đã bị làm cho hôn mê, Trương Xuân Hoa đưa Lâm Miễu đi xử lý, trên xe có người thứ ba, người này có thù hận với Trương Xuân Hoa nên đã giết bà ta, vu oan cho Lâm Miễu.” Trì Ngữ Mặc nói.
“Đây cũng là một phương hướng điều tra.”
“Nếu đã có xe của Trương Xuân Hoa, tôi đề nghị mấy anh nên xem camera của cục giám sát giao thông, nếu thật sự phát hiện được trên xe có người thứ ba, thì hoài nghi của đương sự tôi sẽ được giảm bớt.” Trì Ngữ Mặc nói đầy hi vọng.
“Để tôi đưa cô đi xem.”
“Cám ơn anh, đúng rồi.” Trì Ngữ Mặc từ trong túi xách lấy giấy ghi chú và bút ra, ghi số điện thoại của mình đưa cho Lý Đội, “Nếu có gì tiến triển phiền anh gọi cho tôi.”
“Ừm.” Lý Đội cầm lấy tờ giấy, kêu thêm vài người ra ngoài làm việc.
Bây giờ, việc cô có thể làm chỉ là chờ tin tức, hoặc là nghe ngóng tình hình của mấy người bị tình nghi.
Cô từ cục cảnh sát đi ra, Lý Hạo đã chờ sẵn ở ngoài, vừa cười vừa nói, “Lôi tổng dặn tôi đến đón cô đi ăn cơm.”
Cô thật đúng là không quen bị người khác sắp xếp mọi thứ như vậy, vả lại bọn họ chỉ vừa xa nhau vài tiếng, “Không phải anh ta còn rất nhiều việc phải làm sao?”
“Đúng vậy, nên đã sắp xếp dùng bữa ở công ty, nhưng cô yên tâm, đầu bếp đều là đầu bếp nổi tiếng chuyên đi theo Lôi tổng, đồ ăn do họ làm còn ngon hơn trong nhà hàng cao cấp.” Lý Hạo vừa nói vừa mở cửa xe.
Đến công ty của anh ta dùng bữa, cô lại càng không muốn đi.
“Tôi gọi điện thoại cho anh ấy.” Trì Ngữ Mặc nói.
“Hay là cô lên xe rồi gọi, Lôi tổng rất không thích người khác đến trễ.” Lý Hạo nhắc nhở.
Cô hiểu rõ, Lôi Đình Lệ là nam nhân giàu có, hậu cung giai lệ nhiều vô số kể, được anh mời ăn cơm đã là vinh quang vô hạn, nào có người dám từ chối anh.
Cô cũng không làm khó Lý Hạo, lên xe, gọi điện cho Lôi Đình Lệ.
Anh ta cúp điện thoại.
Trì Ngữ Mặc ảm đạm nhìn vào điện thoại, trong lòng cảm thấy có chút hụt hẫng.
Lần nào cũng vậy, anh thường xuyên cúp máy của cô không nghe, cũng không cần lý do.
Còn cô mà cúp điện thoại của anh là tội ác tày trời.
Nếu như cô yêu anh, thì thật đáng buồn nhưng cũng may cô không hề yêu anh, vả lại còn muốn nhanh chóng kết thúc mối quan hệ không minh bạch này.
Cô không tiếp tục gọi điện nữa, nhìn Lý Hạo nói, “Mối quan hệ bí ẩn của tôi với Lôi Đình Lệ, nếu ngồi ăn cơm chắc sẽ không bị người khác nhìn thấy chứ.”
“Bí ẩn? Là sao? Lôi tổng không định công khai cô với mọi người hay sao?” Lý Hạo không hiểu.
Anh có thể cảm nhận được là Lôi tổng rất thích Trì Ngữ Mặc.
Anh đi theo Lôi tổng nhiều năm như vậy, Trì Ngữ Mặc là nữ nhân đầu tiên được Lôi tổng mời tới công ty dùng bữa.
“Là do tôi cảm thấy chưa phải lúc công khai, tôi quen biết Lôi Đình Lệ mới có 2 tháng, chưa biết tương lai sẽ như thế nào, nếu công khai rồi chia tay sẽ bị người khác cười chê, nên tốt nhất là lén lút bắt đầu rồi lén lút kết thúc, sẽ giảm bớt được đau thương.” Trì Ngữ Mặc lý trí giải thích.
“Những nữ nhân khác thì muốn được bắt đầu với Lôi tổng, chỉ hận không thể trở thành Lôi tổng phu nhân, từ nay về sau xưng vương xưng bá, trong công ty không biết bao nhiêu nữ nhân mơ mộng trở thành tình nhân nhỏ bé của Lôi tổng, ngược lại cô thì hay thật, vừa mới bắt đầu đã nghĩ tới kết thúc.”
Trì Ngữ Mặc mỉm cười, ngược lại là rất bình tĩnh, lại giống như đang nói đùa nói: “Bởi vì sớm muộn gì cũng phải kết thúc, nên ngay từ đầu đừng nên mơ tưởng quá nhiều, để hiện thực có thể dễ chịu một chút.”
“Cũng không hẳn, tôi thấy cô chỉ cần cố gắng một chút sẽ có thể trở thành Lôi tổng phu nhân, lúc đó muốn gió được gió muốn mưa được mưa, Lôi tổng rất hào phóng.” Lý Hạo khích lệ nói.
Nhưng cô cũng không muốn cố gắng, cô biết cô và Lôi Đình Lệ không hợp nhau, tính cách như vậy không thể ở bên nhau được, cô biết cái gì không phải của mình sẽ không phải của mình, miễn cưỡng sẽ không hạnh phúc.
Trì Ngữ Mặc không nói gì thêm, lên xe được nửa tiếng thì đến Lôi thị.
Cô từ trên xe bước xuống, ngẩng đầu nhìn tòa nhà xa hoa tráng lệ 68 tầng, xung quanh sử dụng đá pha lê màu xanh đen, vô cùng lóa mắt.
“Giải trí Lôi thị từ tầng 19 đến 38, có rất nhiều minh tinh ngôi sao đều đến đây để họp, cô thích ai chỉ cần nói với tôi, tôi sẽ sắp xếp cho cô gặp mặt, nhưng tốt nhất đừng là soái ca, nếu không Lôi tổng sẽ không tha cho tôi.” Lý Hạo giới thiệu nói.
Trì Ngữ Mặc nhớ tới Lâm Miễu từng nhắc Trương Đình Kiệt, “Trương Đình Kiệt là ngôi sao của công ty anh phải không?”
Anh ta hả, không phải, anh ta là người bên Kỷ ca, Lôi tổng khinh thường loại người bọn họ nên ít qua lại với nhau lắm.” Lý Hạo nói.
Trì Ngữ Mặc không thần tượng ai, cũng không rành về minh tinh, nhưng nghe Lý Hạo nói vậy cảm thấy có chút hiếu kỳ, “Bọn họ là người như thế nào?”Xem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK