Mục lục
Hôn ý triền miên: vợ yêu của tổng tài rất thích
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

52259.



Trì Ngữ Mặc có thể thấy được, Lôi Đình Lệ đang tức giận, rất tức giận.





Bởi vì cô không nghe điện thoại của anh, bởi vì cô tắt nguồn, bởi vì cô khiến anh đợi.





Anh là bá vương, tính khí rất lớn, cho nên anh có thể vô lý, có thể cường thế.





Anh chính là chân lý, anh chính là chủ.





Cô chỉ có thể bám víu dưới chân anh.





Anh có thể dễ dàng chi phối vận mệnh của cô, quyết định vận mệnh của cô, hủy đi cuộc sống của cô.





Cô chỉ có thể ở hiện thực giãy giụa, đến tính khí của bản thân cũng không thể có.





“Cho nên, anh muốn biểu đạt cái gì!” Trì Ngữ Mặc lạnh giọng, lửa giận hừng hực trong lòng, ánh mắt sắc bén nhìn anh, “Anh cao cao tại thượng, anh quyền thế ngang trời, anh úp tay thành mây ngửa tay thành mưa, sau đó thì sao, bây giờ anh muốn tôi làm sao!”





“Đây là thái độ em nên có?” Lôi Đình Lệ càng tức giận.





“Xin lỗi, là tôi không biết thân phận của mình, khiến anh tức giận, Lôi Đình Lệ anh muốn hủy hoại 1 người dễ như trở bàn tay, tôi nên sợ anh, sợ hãi anh, nghe lời anh răm rắp, anh kêu tôi đi hướng đông tôi không nên đi hướng tây, không bắt máy của anh là lỗi của tôi, tắt nguồn là lỗi của tôi, để anh đợi lâu là lỗi của tôi, còn muốn tôi nói gì, làm gì. Không thoải mái đúng không.” Trì Ngữ Mặc tháo dây an toàn ra.





Lôi Đình Lệ có dự cảm không làm, “Trì Ngữ Mặc em làm gì.”





Anh mạnh mẽ dừng xe.





Cô mở cửa ra, không mở đi, đập lên cửa 1 cái, phát ra tiếng ầm.





Nỗi đau trên mu bàn tay truyền lên não.





Nghĩ đến chuyện hoang đường của bản thân, nhịn rồi lại nhìn, luôn luôn dễ nói chuyện, kết quả thì sao? Tưởng cô rất dễ ức hiếp à!





Loại đàn ông rác rưởi này chỉ còn lại rác rưởi mà thôi.





Cô quay đầu, sắc bén lướt qua Lôi Đình Lệ, không muốn nhịn nữa, cô cũng không muốn sống nữa, sống chết của người khác, cô không quản nữa.





Cuộc sống với Lôi Đình Lệ, giờ phút nào cũng là giày vò, như sống trong nước nóng vậy, sống không bằng chết.





Trong mắt Lôi Đình Lệ lưu chuyển sự hoang mang, sắc mặt trắng bệch nhìn cô, “Lúc nãy em muốn làm gì.”





“Muốn làm gì anh nhìn không ra sao? Dù sao loại người như tôi chết đi, đối với anh mà nói, giống như 1 con kiến vậy, kiện không được anh, cũng không ai dám kiện anh, anh có thể yên tâm ngủ ngon.” Trì Ngữ Mặc mỉa mai nói, quay mặt qua, nhìn anh, trong lòng cảm thầy buồn phiền.





Không ai nói chuyện, cứ như vậy ngưng đọng lại.





Cô cũng không vấn đề gì, không có ý kiến.





Lôi Đình Lệ cũng không nhìn cô, nhìn chằm chằm về phía trước.





Như cô nói, anh thật sự quen với việc cao cao tại thượng, trong lòng không vui, trước giờ chưa bao giờ quan tâm đến tâm trạng của người khác.





Cô cũng không phải nhân viên của anh, đi rồi anh cũng không ảnh hưởng, tìm 1 người khác.





Nhưng cô là người anh thích.





Lúc nãy thật sự đã dọa đến anh, lần đầu anh cảm thấy lo lắng như vậy, lo sợ như vậy, sợ đến cơn giận lúc nãy cũng không còn nữa.





Anh nhìn sang cô.





Trì Ngữ Mặc vẫn vô cùng chán ngấy nhìn ra cửa sổ.





Cuộc sống, chính là như vậy, từng đợt từng đợt tấn công, có thể tấn công khả năng đấu tranh của con người, khiến nó trở nên suy sụp, chán nản, nghĩ đến ngày mai còn phải gặp Lôi Đình Lệ nữa, đột nhiên cảm thấy không vui.





Lời xin lỗi, trước giờ anh chưa từng nói với ai, cũng không mở miệng được.





“Em đang mang thai, em có thể ra gặp mặt bạn bè, nhưng chơi đến khuya quá sẽ không tốt cho con.” Lôi Đình Lệ trầm giọng nói.





“Nếu không phải Lôi tổng đến tìm tôi, tôi đã ngủ rồi.” Trì Ngữ Mặc lạnh lùng nói.





“Em ở bên ngoài anh không yên tâm. Bây giờ qua bên anh, cũng gần chỗ làm của em.” Anh nói, nổ máy, chạy từ từ, nhìn lướt qua cô, “Thắt dây an toàn cho tốt.”





Trì Ngữ Mặc hít sâu 1 hơi, thắt dây an toàn, cụp mắt xuống, lấy gai trong ngón tay ra.





Lôi Đình Lệ lúc nào cũng nhìn cô, yết hầu chuyển động, thanh lọc cổ họng, nhẹ giọng nói, “Muốn ăn khuya không?”





“Em với Lâm Miễu cùng ăn rồi.” Trì Ngữ Mặc lạnh lùng trả lời.





“Ừ.” Anh đáp 1 tiếng.





Trì Ngữ Mặc không muốn nói chuyện với anh, cũng không muốn nhìn thấy anh, nhắm mắt lại.





Cô nhớ lại trước đây có thấy 1 câu trên tạp chí: Có 1 số đàn ông đối xử với phụ nữ rất tốt, tốt đến nỗi người phụ nữ đó không thèm nhìn những người đàn ông khác. Cũng có 1 số đàn ông đối xử tệ, tệ đến nỗi chỉ cần có người đàn ông khác hơi đối tốt với cô ấy 1 chút, cũng có thể khiến cô ấy yêu người kia.





Cô bây giờ, luôn nhớ lại cuộc sống hồi nhỏ, tuy rằng, ở trong nhà cô bị người nhà ghét, nhưng Tống Nghị Nam đối xử với cô rất tốt, tốt đến cô có thể tiếp tục ở lại nhà họ Tần.





Nhưng cô bây giờ, hình như… không có gì cả.





Mắt cay cay, quay mặt đi, mở to mắt nhìn bên ngoài cửa sổ, nước mắt chảy ra, mạnh mẽ lau đi nước mắt bên khóe mắt.





Khóc, vô dụng.





Lôi Đình Lệ nhíu mày, “Có lúc tính tình anh không tốt lắm.”





Trì Ngữ Mặc cười, “Lôi tổng quả là không quên tán dương chính mình, anh không phải là có lúc, mà là lúc nào cũng vậy, được không.”





Lôi Đình Lệ: “...”





“Không phải anh cố ý dữ với em.” Lôi Đình Lệ giải thích.





“Tôi biết, ai dám không bắt máy anh, ai dám bắt anh đợi, nếu tôi là Lý Hạo, sớm đã bị anh đuổi việc rồi.” Trì Ngữ Mặc không thèm nhìn thẳng vào anh.





“Nhất định phải nói chuyện khó nghe với anh vậy sao?” Lôi Đình Lệ phiền não nói.





Trì Ngữ Mặc quay qua nhìn anh, “Xin lỗi, lời khó nghe khiến anh không thoải mái, Lôi Đình Lệ, anh muốn phụ nữ như thế nào mà không có, ai cũng có thể sinh con cho anh, tha cho tôi đi.”





Lực nắm tay lái của anh mạnh hơn vài lần, ngón tay trắng đến không còn huyết sắc, chỉ cảm thấy ngọn lửa giận đang dâng lên, không muốn tức giận làm tổn thương cô, “Vấn đề này nói rất nhiều lần rồi, không cần nhắc lại.”





Trì Ngữ Mặc giải được dồn nén trong lòng, mệt mỏi dựa vào ghế.





Lôi Đình Lệ là vua cố chấp, thứ anh muốn, người khác càng cự tuyệt, anh càng muốn nó.





Cô chỉ mong 1 năm trôi qua thật nhanh, trong 1 năm, chắc có thể tìm được tủy cho chị, cô sẽ đi đến 1 nơi mà Lôi Đình Lệ mãi mãi không tìm ra.





Không lâu sau, đã đến biệt thự ngay trung tâm thành phố của Lôi Đình Lệ.





Trì Ngữ Mặc xuống xe, anh mở cửa ra.





Đứng ở trước cửa đợi cô.





Trì Ngữ Mặc hít sâu 1 lần nữa, đi vào, “Tôi ở phòng nào?”





“Em mang thai, không cần lên lầu, căn phòng thứ nhất gần thang bộ, chiếu ở trong tủ, nếu em muốn thì tự trải ra.” Lôi Đình Lệ nói.





Anh vẫn chưa nói xong, cô đã đến căn phòng thứ nhất gần thang, đóng cửa lại, thuận tay khóa cửa.





Lôi Đình Lệ đứng yên tại chỗ, nhìn phía cửa phòng, lông mày vẫn luôn nhíu lại, đứng hơn 10 mấy phút, cửa phòng của Trì Ngữ Mặc vẫn không mở ra.





Anh về phòng mình, nhớ đến cảnh cô sắp nhảy xe lúc nãy, tim thắt lại, rất khó chịu, tắm xong nằm lên giường rất lâu, vẫn không ngủ được.





Anh ngồi dậy.





Lần trước có hỏi chuyên gia tình yêu, hình như cũng vô dụng.





Anh phiền não, mở máy tính, lên mạng, đánh 1 đoạn văn bản lên diễn đàn: Nếu làm bạn gái tức giận rồi, phải làm sao?





“Làm sao? Đầu giường giận, cuối giường huề, làm đến cô ấy phục thì thôi.” ID tên Đại Thúc Rất Lớn trả lời.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK