Trì Ngữ Mặc liếc nhìn ông, đợi ông nói tiếp.
Khuôn mặt Tần Dương Hải có chút ngượng ngùng tiếp tục nói: “Lúc đó duyên phận của bọn ta chưa đến, gia đình ba giới thiệu một du học sinh từ Nhật Bản cho ba, tên Như Ngọc, hơn nữa gia đình ta và Như Ngọc khá cân xứng, nên tự nhiên mà đến bên nhau.
Là ba đã phụ long mẹ con, nhưng, nếu không phải ba thích mẹ con, sao ba lại để mẹ con ở xưởng rượu.
Sau khi ba và Như Ngọc kết hôn, ba có đề nghị sẽ chăm sóc bà ấy, nhưng tính cách mẹ con khá cương quyết, bà ấy lựa chọn rời khỏi.
Tiểu Ngữ à, con từ nhỏ đã hận ta, hận ta hại chết mẹ con, nên lúc nào cũng nghịch ngợm không nghe lời, làm ba rất buồn lòng.
Nhưng, nếu như ba không nhớ đến mẹ con, thì sẽ không giành quyền nuôi dưỡng con, cuối cùng ba chả phải dẫn con ra khỏi cô nhi viện sao.
“Ông dám nói là không phải là vì công thức làm rượu mà dẫn tôi rời khỏi đó đi? Thực ra, mẹ tôi lúc mất có đưa tôi công thức điều chế rượu.” Trì Ngữ Mặc nói, đồng thời nở một nụ cười nhạt.
Tần Dương Hải ngây người ra, quá nỗi kinh ngạc, không giấu được sự vui mừng trên khuôn mặt.
Nếu như con phương thức điều chế rượu, Tần Gia sẽ lên một tầm cao mới, bỏ xa những đối thủ cùng phân khúc.
“Vậy phương thức điều chế rượu ở đâu? Giờ nó ở đâu?” Tần Dương Hải vội vàng hỏi.
“Mẹ tôi nói, nếu như ông không cần tôi, thì bảo tôi đem phương thức điều chế rượu ra để trao đổi với ông, để ông thu nhận tôi.” Trì Ngữ Mặc điềm đạm nói.
“Sao ba lại không cần con chứ? Con là con của ba, chúng ta có quan hệ huyết thông, đó là một mối duyên phận quý giá, cho nên dù phân cách 6 năm trời, con vẫn trở về đó thôi.” Tần Dương Hải cười nói, ngay cả nụ cười cũng chân thành hơn mấy phần.
Phương thức điều chế rượu đó còn tốt hơn phương thức bây giờ rất nhiều, lúc tham gia cuộc thi điều chế rượu, phương thức đó đã giúp ông nở mặt nở mày, đồng loạt nhận được các lời bình tích cực, lúc đó rấ nhiều đơn đặt hàng lớn đều chủ động tìm đến ông.
Chỉ là, ông không có phương thức điều chế, nên mất đi cơ hội.
Mấy năm nay, thị trường rượu rất phức tạp, nhưng những người uống rượu, càng ngày càng mua những loại rượu mắc tiền, hương rượu là thuần túy nhất, cổ điển nhất, uống một ngụm rượu, có cảm giác như lạc vào trong làn gió xưa, xung quanh đều là một mùi thơm của biển của tuyết, tinh thần khoan khoái.
Ông ta có thể khẳng định chắc chắn rằng, có thể đưa Tần Thị bước thêm những bước tiến mới.
Trì Ngữ Mặc nhìn vào ánh mắt đang đầy hy vọng của Tần Minh Hải, “Nhưng mà, rất tiếc, 3 năm trước khi tôi quyết định rời khỏi, đã đem phương thức điều chế của mẹ để lại đốt rồi.”
“Cái gì?” Sắc mặt Tần Dương Hải lập tức tái xanh, “Sao con lại đốt nó đi mà không cho lão già này.!”
“Có vấn đề không?” Ông chả phải cũng vì hạnh phúc con gái ông mà vu oan giá họa cho tôi sao? Lúc tôi ở trong nhà lao ngày nào cũng bị người ta đánh, ông đang ở đâu? Chả phải ông là người dẫn tôi vào đó sao?” Trì Ngữ Mặc hỏi lại.
Tần Dương Hải tự biết mình có lỗi, tỏ ra ấy náy, “Tiểu Ngữ, con trách ba thế nào cũng được, vì quả thực ba làm chưa tốt, khi đó quá kích động nên đưa ra một quyết định sai trái, nhưng hương rượu đó là tâm huyết của mẹ con, sao con không đem nó phát dương quang đại chứ ? Dù gì, nó cũng là biểu tượng cho tài hoa của mẹ con, phải để cho nó mãi lưu danh trong lòng của mọi người.”
“Đốt thì cũng đã đốt rồi, có lẽ sự tiếc nuối mới là hồi ức đẹp nhất.” Trì Ngữ Mặc nhún vai biểu thị không hề hứng gì.
Trong lòng của Tần Dương Hải, ban đầu giống như trúng số cả triệu nhân dân tệ, sau đó ai đó lại nói với ông vé số đã đã hết hạn.
Ông âu sầu, lại hối hận, trách không thể xé Trì Ngữ Mặc ra làm tám mảnh, nhưng lại không thể làm gì, gãi đầu u sầu, chỉ cần nghĩ rằng phương thức điều chế hương rượu đang ngay bên mình, chỉ cần vơ tay là có được ấy, trong lòng ông ta như bị hàng ngàn côn trùng cắn.
Trì Ngữ Mặc nhìn biểu hiện của ông ta, cảm thấy trong lòng khá thoải mái, con người khi còn sống, có lúc, chỉ vì để xả cục tức thế thôi, “Có thể ăn cơm chưa?”
Tần Dương Hải thở dài, “Cha con với nào làm gì có mối thâm thù nào không thể bỏ qua, thôi, ăn cơm trước đi.”
Trì Ngữ Mặc dùng tay vặn lấy một miếng cánh gà, ăn một miếng, “Ừ, cũng được.”
“Thích thì con ăn nhiều một chút.” Tần Dương Hải hướng mắt nhìn bảo mẫu trong nhà, “Phòng của đại tiểu thư dọn dẹp xong chưa?”
“Đã dọn xong rồi ạ.” Bảo mẫu cung kính đáp.
“Hôm nay tôi không ở đây, bạn trai tôi đã giúp tôi đặt khách sạn rồi.” Trì Ngữ Mặc đáp lơ.
“Lần này, nói rõ là Lôi Đình Lệ cũng sẽ đến, sao anh ta không đến?” Tần Dương Hải thăm dò.
“Công việc anh ấy bận.” Trì Ngữ Mặc nói, liếc nhìn Tần Minh Hải.
Tần Dương Hải điều chỉnh lại tâm trạng, ánh mắt lấp lánh nhìn Trì Ngữ Mặc, “Thực ra Tần Châu còn có rất nhiều sản nghiệp có thể phát triển, không biết nó có hứng thú không, chả hạn như ở đây có thể phát triển nghành thương nghiệp?”
“Cái đó thì tôi không biết.”
“Sao con lại quen cậu ra? Tụi con quen nhau bao lâu rồi, chuẩn bị bao giờ kết hôn?” Tần Dương Hải hỏi liên tục mấy câu hỏi.
Trì Ngữ Mặc đại khái cũng đoán được ý đồ của Tần Dương Hải.
Rất nhiều người muốn hợp tác với Lôi Đình Lệ, ông ta cũng như vậy.
“Kết hôn thì còn quá sớm, tôi cũng chả muốn người khác biết mối quan hệ của tôi và anh ấy, xin giữ bí mật.”
“Con a đầu ngốc này, càng nhiều người biết, càng có thể củng cố địa vị của con, Lôi Gia là nhà có máu mặt, chia tay với con cũng cần phải giữ sỉ diện, hiểu không?” Tần Dương Hải khuyên.
Ông ta chỉ cần nói ra bên ngoài, con gái ông ta là bạn gái của Lôi Đình Lệ, ông ta không tin rằng còn có ai không nể mặt ông.
Nghĩ đến điều này, tâm trạng của ông cũng cởi mở vui vẻ hơn, điều này còn quan trọng hơn hương rượu.
“Tôi chính là sợ bị nhà anh ta phát hiện, sẽ sớm kết thúc mối quan hệ tình cảm của tôi và hắn, dù gì, từ lúc biết nhau đến giờ cũng chưa hơn hai tháng.”
Tần Dương Hải ngây người ra, có chút thất vọng: “Mới có hai tháng thôi à, vậy thì khiêm tốn một chút, ba và Lôi Đình Lệ từng tiếp xúc qua, anh ta quả thực là người có thế lực, con mọi chuyện cứ chiều theo nó, phải chiều về mọi mặt, mọi việc nhất nhất nghe theo, công việc của nó bận rộn, nếu con còn giở thói bướng bỉnh của mình, nó chắc chắn chịu không nổi, nếu có thể mang thai đứa con của nó, thật là mẹ quý nhờ phước con.”
“Nếu anh ta giống ông thì sao?” Trì Ngữ Mặc vặn hỏi.
Khuôn mặt Tần Dương Hải có chút mất kiểm soát, khí điên trong người ông đang bộc phát, nhưng cố nén lại, “Cho nên, môn đăng hộ đối là rất quan trọng, nếu Lôi Đình Lệ thật lòng yêu con, sẽ giúp đỡ nhà mẹ đẻ con, nếu nhà mình có địa vị, thì con mới có địa vị, chúng ta đi chung một con thuyền, nếu không với bối cảnh gia thế của mẹ nuôi con, gia đình Lôi Đình Lệ nhất định sẽ không chấp nhận con.”
“Ừ.” Trì Ngữ Mặc im lặng đáp một tiếng, vốn dĩ chả để tâm.
Mục đích hôm nay của Tần Dương Hải chính là lấy lòng cô, chủ yếu là muốn Lôi Đình Lệ đầu tư vào chỗ ông ta, nghĩ đi nghĩ lại, người cha như thế thật sự là mất mặt.
Cô cố gắng không lấy bất cứ đồ gì từ Lôi Đình Lệ, chính là không muốn thấp kém như thế, bị người khác coi thường.
Ông ta lại liều mang muốn hưởng lợi ích từ Lôi Đình Lệ.
Cho dù Tần Dương Hải là người có địa vị, cô cũng coi thường loại người này.
“Tôi nói ông này lão Tần, con gái lớn ông về đây, Dĩ Thuần nói với tôi còn không tin cơ đấy.” Phùng Hương Cầm từ cửa bước vào, nhìn qua một vòng, “Em gái tôi đâu?”
“Chị hai.” Tần Dương Hải cười rồi đứng dậy, “Như Ngọc ra ngoài có chút việc, ăn cơm, cùng nhau ăn cơm.”Xem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK