Mục lục
Hôn ý triền miên: vợ yêu của tổng tài rất thích
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

52161.
Sau khi mũi tên đi ngang qua cặp nhẫn kim cương một chút, lại trở về lại.

“Wow.” Trì Ngữ Mặc không dám tin che miệng mình lại, nhìn sang giám đốc, chỉ vào vòng xoay, “Phần quà này của các người dễ trúng không?”

Giám đốc mỉm cười nói, “Cô là người có phúc, cô là trong tháng này là người đầu tiên quay được dây chuyền và cũng là người thứ hai quay được cặp nhẫn.”

Trì Ngữ Mặc càng vui hơn, “Xem ra vận may của tôi tương đối tốt.”

Cô còn bốn lần chưa quay, vẫy tay với Lôi Đình Lệ, “Lôi Đình Lệ, phần sau để dành cho anh quay, hi vọng anh có may mắn tốt, ha ha.”

Lôi Đình Lệ đi đến kế bên cô.

Anh của ngày xưa, trước giờ cũng không thích những loại trò chơi và phần thưởng này, đột nhiên, quay vòng xoay thật.

Lần thứ nhất, là cám ơn đã mua hàng.

Trì Ngữ Mặc biết sẽ như thế, cô cũng lấy đi hai phần thưởng lớn rồi, Lôi Đình Lệ trúng được mới sợ.

Lôi Đình Lệ quay lần thứ hai, anh dùng sức rất là mạnh, vòng xoay tăng tốc xoay lên.

Vòng xoay xoay rất lâu mới từ từ dừng hẳn lại, mũi tên đi ngang qua Maldives, rơi vào ô cám ơn đã mua hàng.

Trì Ngữ Mặc vỗ vai Lôi Đình Lệ, cảm thán nói, “Cố lên, anh còn thiếu tí tí.”

Lôi Đình Lệ nghe thấy giọng điệu vô cùng đáng tiếc của cô, cười rồi.

Nhìn chằm chằm vào cô vừa than thở, vừa hăng hái, vừa giọng điệu đáng tiếc, anh liền cảm thấy phần quà càng có sức hấp dẫn.

Cảm thấy sinh động, cũng cảm thấy thú vị.

“Muốn đi Maldives, đoán là chắc không được.” Anh lần đầu tiên quay, cho dù tăng thêm tốc độ, sức cản, động lực, tốc độ ma sát v.v…

Lần xoay thứ hai, theo sự phán đoán của anh, chắc có thể xoay đến chỗ Maldives.

Nhưng, mũi tên từ từ bị đẩy đi, vậy cũng là nói, ở chỗ Maldives chắc là đã gắn nam châm, cho dù mũi tên chỉ đến Maldives, cũng sẽ bị nam châm sắt đẩy đi.

“Thứ khác em muốn lấy cái gì?” Lôi Đình Lệ hỏi.

“Em muốn gì được nấy sao?” Trì Ngữ Mặc không tin anh có thể giỏi đến thế.

“Uhm.” Lôi Đình Lệ đáp.

Cô vẫn là không tin tưởng lắm, chỉ vào vòng xoay, “Anh vẫn còn hai lần cơ hội, em có thể lấy thêm hai sợi dây chuyền kim cương không? Vậy em có thể tặng một sợi cho Lâm Miễu, một sợi cho chị gái, còn một sợi để dành cho bản thân em đeo.”

Lôi Đình Lệ sâu thẳm nhìn vào cô, mép miệng hơi hơi nhếch lên, quay cái vòng xoay, mũi tên đang xoay, từ từ chỉ sang dây chuyền.

Không chỉ riêng Trì Ngữ Mặc kinh ngạc, giám đốc ngân hàng cũng kinh ngạc, khen ngợi nói, “Lôi tiên sinh hay thật.”

“Vấn đề vật lý cơ bản thôi.” Lôi Đình Lệ tiếp tục xoay, mũi tên lại một lần nữa xoay đến dây chuyền kim cương.

“Wow, Lôi Đình Lệ, anh giỏi quá.” Trì Ngữ Mặc bất chợt cảm thán lên.

“Uhm.” Sự khen ngợi của cô, anh chấp nhận rồi.

Giám đốc cũng cười mỉm, “Hai vị là một cặp nhẫn, ba sợi dây chuyền kim cương, cặp nhẫn có năm loại, dây chuyền kim cương vừa đúng lúc có ba loại, hai vị đến lựa thử.”

Trì Ngữ Mặc vui mừng, lướt mắt đến dây chuyền kim cương, cũng khá là đẹp, “Dây chuyền mỗi một sợi một loại, đều gói lại cho tôi. Còn cặp nhẫn, thì lấy cặp này.”

Trì Ngữ Mặc chỉ vào cặp nhẫn có hình dạng gợn sóng nói.

“Vậng ạ.” Giám đốc đưa nhẫn cho Trì Ngữ Mặc.

Trì Ngữ Mặc nhìn sang tay của Lôi Đình Lệ.

Trên tay anh không có đeo gì hết, đốt xương rõ ràng, mảnh khảnh thon dài.

Cặp nhẫn này, với thân phận của anh cực kì không xứng, cô tặng không được, để cặp nhẫn bở bào trong túi đỏ viền vàng của ngân hàng cho.

Lôi Đình Lệ nhíu mày, “Cặp nhẫn không phải cho anh sao?”

“Em sợ anh không thích.” Trì Ngữ Mặc cẩn thận từng tí nói.

“Anh thích đấy.” Lôi Đình Lệ bá đạo giành lấy cái túi trên tay cô, lấy nhẫn đổ ngược ra, tự mình đeo cho mình, đeo là trên ngón tay áp út trái.

Trì Ngữ Mặc tim đập thiếu một nhịp, nhắc nhở nói, “Cái đó, đeo trên ngón áp út trái, chỉ những người đã đính hôn hoặc đã kết hôn, đeo ở ngón giữa, ý nghĩa là đang yêu, chúng ta nên đeo ở ngón giữa.”

“Vậy sao?” Anh không nghiên cứu những cái này, còn tưởng rằng phải đeo trên ngón tay áp út.

Anh tháo nhẫn ra, đặt vào lòng bàn tay của Trì Ngữ Mặc, ra lệnh nói, “Em đeo giúp anh.”

Trì Ngữ Mặc cầm lấy nhẫn, rõ ràng chỉ là nhẫn cặp, tại sao lại có cảm giác như tiến hành hôn lễ ở giáo đường.

Cô căng thẳng lên, cầm lấy nhẫn từ từ đeo lên ngón tay giữa của anh.

Lôi Đình Lệ lấy nhẫn của cô, giúp cô đeo lên ngón giữa.

“Tôi đã nói là cô gái đó là bạn gái của Lôi Đình Lệ, đã trao đổi nhẫn rồi.” Có một nhân viên bán hàng nói.

“Trước đó trên mạng nói Trì Ngữ Mặc và Lôi Đình Lệ ở chung một phòng, vẫn còn có phần sau, tôi tiếp tục đợi bọn họ chia tay.” Một nhân viên bán hàng khác ấm ức nói.

Trì Ngữ Mặc vừa đúng lúc nghe được, theo phản xạ nhìn sang người nhân viên nói chuyện.

Lôi Đình Lệ nắm lấy tay cô, nhìn vào hai chiếc nhẫn đặt vào lòng, trong lòng có cảm giác kì lạ, hình như, là sự mãn nguyện tìm được một nửa của cuộc đời mình vậy.

Anh hướng vào mặt cô mà hôn lên.

Trì Ngữ Mặc hết cả hồn, theo phản xạ lui về.

Ở đây có fan cuồng của Lôi Đình Lệ, nếu như bị chụp hình, gửi đến trên Weibo của mình, lực sát thương cũng khá lớn đấy.

Lôi Đình Lệ nhìn thấy cô từ chối, nhíu đôi mày lại, “Sao thế?”

“Lôi Đình Lệ, chúng ta về trước đi, đồ nên mua đã mua sắp hết rồi.” Cô cầm hộp trang sức buồn bã đi ra tiệm vàng.

Lôi Đình Lệ đuổi theo cô, nắm lấy cánh tay cô, khó hiểu hỏi, “Em rốt cuộc sao thế?”

“Tiệm nãy có fan của anh.” Trì Ngữ Mặc giải thích nói, cũng không muốn thảo luận vấn đề này nữa, “Phiền Lôi tổng đợi em một chút, em đi nhà vệ sinh môt lát.”

“Biết rồi.” Lôi Đình Lệ bất lực đáp.

Trì Ngữ Mặc bước vào nhà vệ sinh, bỏ hộp trang sức vào túi xách, vừa rửa tay, di động reng lên.

Cô nhìn thấy là Hồ Nhã Huệ, nhấc máy, ôn hòa gọi, “Chào dì.”

“Trì Ngữ Mặc con là cố ý phải không?” Hồ Nhã Huệ giọng điệu không mấy tốt.

“Đương nhiên không phải, con hiện đang ở chung với Lôi Đình Lệ, bữa tối còn có việc bận, con kiếm không được lý do thích hợp không để anh ấy biết, cho nên, một thời gian ngắn không thể thoát thân được.” Trì Ngữ Mặc ôn hào nói.

“Vậy sao? Con bây giờ chẳng phải là đã thoát thân rồi sao?” Hồ Nhã Huệ nói, xuất hiện trong gương.

Trì Ngữ Mặc hết cả hồn, cũng hiểu rõ rồi, Hồ Nhã Huệ chắc là theo dõi cô suốt.

Cô xoay người lại, mỉm cười và gọi Hồ Nhã Huệ, “Chào dì.”

“Nhìn thấy con xuất hiện ở đây, dì nghĩ, là dì không tốt quá, trước đó còn cảm thấy con là một cô nương hiểu chuyện, biết thể thống, nói chuyện cũng biết lễ độ, ở chung cũng cảm thấy thoải mái, nhưng con bây giờ rõ ràng là đang tham lam thứ không phải là của mình.” Hồ Nhã Huệ nghiêm túc nói.

Trì Ngữ Mặc vẫn điềm tĩnh như thường, so với Bạch Như Ngọc trước, Hồ Nhã Huệ vẫn là còn tính lý trí, “Con thật ra không có tham gì, hôm nay con đi đàm phán với Hồ thị, giúp Hồ Thị tiết kiệm được một triệu, Lôi tổng chỉ là thưởng cho con thôi, cái này, dì có thể hỏi em trai em gái của dì, bọn họ đều có mặt ở đó.”

“Vậy sao? Trong phần thưởng còn bao gồm cả đeo nhẫn cho nhau?” Hồ Nhã Huệ không tin tưởng tít mắt lên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK