52188.
Anh nhìn cô 1 cách rõ ràng, mắt như sóng nước trong đêm, sâu không thể đoán, chỉ cần bước vào, sẽ bị nhấn chìm trong đó.
Trì Ngữ Mặc vô thức căng thẳng lên, cố điều chỉnh là tâm trạng, nở nụ cười, nói chuyện như bình thường: “Anh uống nhiều rượu quá.”
Anh nâng cằm cô lên, cô vẫn chưa phản ứng lại, đã bị anh hôn lên môi mình.
Mùi rượu nồng nặc từ miệng anh truyền qua miệng cô.
Lúc anh hít thở, như là 1 ngọn lửa phun ra vậy, như có thể nướng chín cô vậy.
Trì Ngữ Mặc muốn lùi về sau, anh kìm chặt eo cô lại, kéo gần thân thể anh.
Hai thân thể dính chặt lấy nhau, không có chút khoảng cách, anh ngày càng hôn mãnh liệt hơn, có thế chủ động tuyệt đối, quay người lại, kéo Trì Ngữ Mặc vào trong phòng.
Lý Hạo biết điều giúp họ đóng cửa lại.
Lôi Đình Lệ quay người thêm lần nữa, đã nhốt cô giữa tường và anh.
Anh hôn như điên dại, như là phong ba bão táp vậy, cô không có sức chống cự, hít thở không thông, mở miệng hít lấy hít để, chân mềm nhũn, đứng cũng không vững.
Anh hôn rất lâu mới thả cô ra, hơi thở cũng không bình lặng, ánh mắt nhìn cô mang theo lửa giận, cúi đầu, muốn hôn cô nữa.
Trì Ngữ Mặc cảnh giác chui xuống dưới bắp tay anh.
Anh nhanh hơn nắm lấy tay cô, kéo cô quay lại, áp ở trên tường.
“Lôi Đình Lệ, dung tích phổi của em không nhiều bằng anh, sắp ngột chết mất.” Trì Ngữ Mặc lập tức nói.
“Sắp ngộp chết, anh thấy em chạy còn nhanh mà.” Anh không vui nói.
Cô biết phản kháng vô dụng, hai tay để trên eo anh, lấy lòng nói “Muốn chạy sẽ không đến đây, anh đang giận em sao?”
“Em cảm thấy sao?” Lôi Đình Lệ phản ứng lại hỏi, mắt sắc bén.
Cô hôn lên mặt anh 1 cái, “Bây giờ còn giận không?”
Anh nhìn cô thật sâu, mím môi không nói chuyện, nhưng rất hiển nhiên, lửa giận ít hơn lúc nãy rất nhiều.
Cô cảm thấy chiêu này hữu dụng, lại chạm vào môi anh 1 cái, đánh giá sắc mặt của anh.
Anh vẫn im lặng nhìn cô.
“Đừng giận nữa, lát nữa anh còn phải đi xã giao, giận đến tổn thương thân thể lại không có tác dụng gì.” Cô dịu dàng nói.
“Lần sau còn dám tự đồng ý làm bạn gái của người khác nữa không?” Lôi Đình Lệ trầm giọng hỏi.
“Đó đâu phải đồng ý, là giả bộ thôi.” Trì Ngữ Mặc giải thích.
“Anh biết là giả bộ, nhưng giả bộ em sẽ không bị người khác chiếm tiện nghi sao? Sau này không được phép.” Lôi Đình Lệ mệnh lệnh nói.
Trì Ngữ Mặc gật đầu, “Ừ, em biết rồi, lúc em đồng ý với anh ấy, vẫn chưa hẹn hò với anh mà.”
“Đoán được rồi.” Sắc mặt anh tốt lên rất nhiều, “Em ăn tối chưa?”
Trì Ngữ Mặc lắc đầu, “Chuẩn bị đi ăn bữa lớn, thì bị anh mang về.”
“Lát nữa em theo anh đi ăn.” Lôi Đình Lệ nói.
“Em theo anh, không tốt lắm đâu. Em chỉ lo ăn, bọn họ sẽ cười nhạo em.” Trì Ngữ Mặc kháng cự, nhíu mày.
“Có anh đây bọn họ sẽ không cười nhạo em, buổi xã giao này là bạn bè cùng ngành, không có ai nịnh nọt ai, em tùy ý ăn, sau thời gian đó, khoảng 9h kết thúc, anh đưa em về nghỉ ngơi.” Lôi Đình Lệ sắp xếp nói.
“Vậy anh thì sao?”
“Đây là ăn uống và giải trí tích hợp, anh còn phải xã giao, trước 12h về.”
“Anh thường xuyên phải xã giao như vậy sao?” Trì Ngữ Mặc tò mò, không che giấu sự lo lắng của cô.
Cứ như vậy, cơ thể nhất định sẽ bị tổn thương.
“Không cần, có rất nhiều buổi xã giao anh không cần đi, có cấp dưới đi là được, anh có thể lựa chọn đi hay không, hôm nay có chút đặc biệt, đều là bạn bè trong ngành, cho nên ở lại trễ 1 tí.” Lôi Đình Lệ giải thích.
“Vậy anh dẫn em đi, bọn họ có hiểu lầm không?”
“Hiểu lầm cái gì, không phải vốn dĩ là vậy sao?”
Trì Ngữ Mặc mím môi, cúi đầu, nhìn rất đáng thương.
Ánh mắt anh dịu dàng xuống, “Vậy nói em là trợ lý của anh.”
Trì Ngữ Mặc nhìn anh, mắt sáng lấp lánh, gật đầu.
Như 1 con hồ ly nhỏ vậy.
Anh thấy cô vui vẻ, vô thức môi nhướng lên nụ cười, lấy card phòng điện tử trên tường, nắm tay cô đi ra khỏi cửa.
“Đúng rồi.” Trì Ngữ Mặc rút tay lại không lưu lại dấu vết, đưa vào túi xách, lấy 1 miếng socola ra, đưa cho anh, “Ăn cái này đi.”
“Anh không ăn socola.”
“Ừ, vậy em ăn.” Cô bóc vỏ socola, đưa vào miệng.
Anh nhìn đôi môi đỏ đầy đặn, đột nhiên muốn ăn.
Cúi đầu, hôn lên môi cô, lưỡi đỏ thâm nhập vào miệng cô, cuốn lấy socola mà cô chưa ăn xong.
Trì Ngữ Mặc không hiểu nhìn anh, anh cũng không hiểu, nắm tay cô lần nữa đi về hướng thang máy.
“Lôi Đình Lệ, em có thể cho tay em hít thở không khí trong lành không? Có chút nóng.” Trì Ngữ Mặc nhẹ giọng nói.
Anh thả tay cô ra, đổi lại ôm eo cô.
Trì Ngữ Mặc: “...”
Vẫn may, đây là góc vắng vẻ, cộng thêm đến nơi này, đều không phải là người bình thường, trên đường không gặp được ai.
Bọn họ đến nhà hàng phía trước, lúc sắp tới, Lôi Đình Lệ buông cô ra, giữ khoảng cách 1m với cô.
Anh quen thuộc nơi này, không cần ai dẫn đường, cũng biết lên phòng VIP lầu 3.
Cô đoán là anh thường đến đây.
“Lôi tổng, cậu đến trễ quá, nên phạt 3 ly.” Người đàn ông mập mạp hơn 50 tuổi nói.
Trì Ngữ Mặc thấy người trẻ nhất trong bọn họ cũng cỡ 40 tuổi, trên người có cảm giác có quyền lực rất to lớn, cô đoán đều là quan chức quý tộc.
Lôi Đình Lệ cũng không lằng nhằng, nói với bồi bàn: “Giúp tôi đem ly rượu đến đây.”
“Vâng.” Bồi bàn lập tức đem ly rượu miệng nhỏ cho Lôi Đình Lệ.
Quản lý xinh đẹp của phòng VIP rót đầy rượu cho Lôi Đình Lệ.
Lôi Đình Lệ nhẹ nhàng uống hết 1 ly, quản lý xinh đẹp lại rót cho Lôi Đình Lệ 1 ly nữa.
Bồi bàn hoạt bát bưng 2 cái ghế đến.
Lôi Đình Lệ uống hết 3 ly, người đàn ông mập kêu anh uống khen ngợi, “Lôi tổng tửu lượng thật tốt, người sảng khoái nhất là cậu.”
“Tôi là người đến cuối cùng, tự phạt 3 ly là điều nên làm.” Anh ngồi vào vị trí của mình.
Trì Ngữ Mặc ngoan ngoãn ngồi kế anh.
Trong ấn tượng của cô, Lôi Đình Lệ là người kiêu ngạo, duy ngã độc tôn, làm gì cũng không cho mặt mũi người khác.
Nhưng sau khi đến căn phòng này, cô có thể cảm nhận được anh đã thu bớt sự sắc sảo lại.
Bồi bàn lấy cho họ thêm 2 bộ chén đũa, cười hỏi, “Tổ yến, bò bít tết, vịt quay đều đã đem lên rồi, các vị cần lên món không?”
“Lên đi.” Lôi Đình Lệ nói.
Bồi bàn lập tức đưa order cho nhà bếp.
Có người để ý đến Trì Ngữ Mặc kế bên Lôi Đình Lệ, hỏi, “Lôi tổng, vị này là?”
“Trợ lý tôi.” Lôi Đình Lệ nói 1 cách đơn giản, đối phương là ai, anh hoàn toàn không muốn giới thiệu cho Trì Ngữ Mặc.
Người đàn ông đó nâng ly rượu, ái muội cười, nói: “Kính trợ lý xinh đẹp 1 ly.”
Quản lý nghe thấy , lập tức rót rượu cho Trì Ngữ Mặc.
Lôi Đình Lệ lấy ly của Trì Ngữ Mặc lên, hướng về người đàn ông kính rượu nói: “Hôm nay cô ấy còn có chuyện phải làm, không uống rượu.”Xem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK