Người pha rượu kinh ngạc, hốt hoảng mà nhìn sang Thường Lưu Nguyệt.
“Ly rượu cocktail này là tôi pha. Cô nói đúng. Đều dùng những loại thượng hạng nhất.” Thường Lưu Nguyệt lạnh lùng mà nói rằng.
Trình Phong ngạc nhiên mà nhìn sang Lôi Đình Lệ.
Lôi Đình Lệ rất bình tĩnh, uy thế nắm vững giang sơn nghìn đời không đổi, ung dung mà thận trọng, không có quá nhiều cảm xúc khác thường.
“Nhị ca, anh dạy cô ta à? Như vậy cũng uống ra được.”
“Không phải .” Lôi Đình Lệ trả lời rằng, nhìn sang Trì Ngữ Mặc.
“Sao cô lại biết những thứ này?” Trình Phong tò mò mà hỏi rằng.
Trong mắt Trì Ngữ Mặc lóe qua một tia ảm đạm, cười mà nói rằng: “Từ nhỏ ngâm trong thùng rượu mà lớn lên đấy.”
“Cô cũng thích khoác lác quá. Mấy loại rượu này giá cả đắt đỏ. Ngâm? Ha.” Thường Lưu Nguyệt khinh thường, cầm một ly rượu đưa cho cô, mạnh mẽ nói rằng: “Nói những thành phần trong đây ra.”
Trì Ngữ Mặc trợn mắt nhìn cô ta.
Cô ta bảo nói, thì cô phải nói à?
Vậy khí thế cũng không còn rồi.
“Cô cứ cho là tôi khoác lác là được rồi.” Trì Ngữ Mặc không quan tâm mà nói rằng, chớp chớp mắt phải, đặc biệt tự tin, yểu điệu mà cười, “Tôi đi nhà vệ sinh một lát.”
Sắc mặt Thường Lưu Nguyệt lúc xanh, lúc trắng, lúc đỏ.
Cô như vậy rất giống một đứa trẻ vô cớ gây sự, khí thế mất đi một phần lớn, nóng giận vô cùng, để mạnh ly rượu lên bàn.
Trong nhà vệ sinh
Trì Ngữ Mặc dùng nước lạnh giội vào mặt.
Nồng độ rượu Spirytus 90%, tác dụng nhanh, bây giờ lên não, chóng mặt, suy nghĩ bắt đầu hỗn loạn, không được, cô phải mau chóng rời khỏi đây, nếu không sẽ lên cơn say rượu.
Cô sợ mình lên cơn say rượu, có một số hồi ức không tốt, quay người lại.
Lôi Đình Lệ đẩy cửa bước vào, “Không sao chứ?”
Trì Ngữ Mặc lắc đầu, “Tôi muốn về trước, xin lỗi.”
“Ly rượu đó cô không nên uống.” Lôi Đình Lệ dìu lấy cánh tay của cô.
Trì Ngữ Mặc đẩy tay anh ra, vành mắt hơi hơi đỏ, miễn cưỡng nở nụ cười, cái gì cũng không nói, bước về phía trước.
Trên thế giới này có quá nhiều thứ không nên, cho dù lỗi không phải do cô, xảy ra rồi, chính là lỗi của cô, không sao, rời khỏi là được.
Không biết đã đi bao xa, trước mắt vô cùng lảo đảo, vốn dĩ không thể đi được nữa, cô dựa vào tường trượt xuống đất, nhắm mắt lại.
Xung quanh dường như đang quay cuồn cuộn, trong đầu lóe lên rất nhiều người, những kí ức phủ đầy bụi hồi xưa hiện ra, chạm phải nơi sâu thẳm mềm mại nhất trong lòng cô, lạnh, cơ thể đang run rẩy.
Lôi Đình Lệ đi theo cô, ánh mắt lại càng sâu xa hơn, tiến lên phía trước, đỡ cô dậy, “Nhà ở đâu? Tôi bảo Lý Hạo đưa cô về.”
Trì Ngữ Mặc mở to mắt ra, mở miệng nói rằng: “Tôi không có nhà.”
Có chút hốt hoảng, đính chính lại: “Không, tôi nói nhầm rồi, tôi có nhà, tôi có ba mẹ, còn có chị. Nhưng bây giờ tôi như vậy... không thể trở về, Lôi Đình Lệ, anh... có thể giúp tôi đặt... một căn phòng không?”
Trì Ngữ Mặc ngại ngùng, vô dụng thật, nói chuyện cũng cà lăm, chỉ có thể cười, “Ha ha, ha ha ha ha.”
Quản lí nhìn vào camera liền chạy tới, cung kính mà hỏi rằng: “Lôi tổng, cần giúp đỡ gì không?”
Lôi Đình Lệ liếc sang Trì Ngữ Mặc đang điên điên khùng khùng, “Mở một căn phòng đi.”
Quản lí ở phía trước dẫn đường.
Chân Trì Ngữ Mặc mềm nhũn, như đang giẫm lên bông gòn vậy, cơ thể không đứng thẳng nổi, kéo lấy cánh tay của Lôi Đình Lệ, “Tôi không còn xương nữa.”
Lôi Đình Lệ: “...”
Anh nhíu mày, bồng cô lên, đi về hướng thang máy.
Cô nhìn khuôn mặt cương nghị lạnh lùng của anh, bỗng nhớ về người đàn ông trong kí ức kia, có những lời năm xưa không nói ra, không nói không chịu nổi, “Này, là em đào anh ra trong đống phế thải đó, còn va trúng đầu, không phải Tiểu Thuần.”
“Cô uống say rồi.” Lôi Đình Lệ trầm giọng nói rằng.
“Ha, dù sao cũng không ai tin tôi.” Cô bất lực dựa vào lòng anh, “Bọn họ vốn không có đụng vào em, em vẫn còn trinh.”
Lôi Đình Lệ sững sờ một hồi, cúi đầu xuống nhìn cô.
Cô nhếch miệng lên, nhắm mắt lại, nước mắt bỗng rơi xuống, lẩm bẩm rằng: “Anh vốn không tin em.”
Lôi Đình Lệ dời tầm mắt đi, bước vào thang máy, thâm thúy mà nhìn về phía trước, trong mắt lóe qua một tốc độ ánh sáng khác thường, lại lần nữa nhìn sang cô.
Cô nhắm mắt lại, dưới cặp lông mi dài để lại một hình bóng màu đen, yên tĩnh vô cùng, hô hấp cũng rất nhẹ nhàng.
Quản lí nhìn sang Trì Ngữ Mặc trong lòng của Lôi Đình Lệ, bèn nở một nụ cười mờ ám.
Cô gái này thật may mắn, có thể khiến Lôi tổng để ý đến, từ trước đến nay ông chưa từng thấy Lôi tổng mang theo phụ nữ tới đây.
Ông cung kính mà mở cửa phòng ra, cắm thẻ phòng vào công tắc điện, biết điều mà ra ngoài, đóng cửa lại.
Lôi Đình Lệ để Trì Ngữ Mặc lên giường.
Cô hơi mở mắt ra, nắm chặt cánh tay của anh, yên tĩnh mà nhìn anh, đôi mắt phác họa khuôn mặt đẹp trai của anh, ngón tay lướt nhẹ qua cặp mày anh tuấn của anh.
Lôi Đình Lệ nắm tay cô lại, không để cô động đậy.
Trì Ngữ Mặc nhận ra sự từ chối của anh, nở nụ cười, nhẹ giọng nói rằng: “Sớm đã đoán được, anh chê bai em, như vậy cũng tốt, ha ha.”
Lôi Đình Lệ nhìn bộ dạng cười ngây dại của cô, rất vô tội, cũng rất vô hại, hành động theo trái tim, cúi đầu, chạm vào môi của cô.
Môi cô rất mềm, ngọt ngọt, mang theo hương vị của rượu cocktail, là mùi vị mà anh thích.
Trong lòng thắt chặt lại, nhíu chặt lông mày, chắc anh bị điên rồi, thế mà lại đi hôn một người phụ nữ phong trần, liền rời khỏi.
Cô đã ngủ thiếp đi.
Anh càng chán nản hơn.
Nụ hôn của anh thật sự không có sức hấp dẫn nào hay sao? Thế mà lại ngủ say luôn rồi.
Anh buồn bực mà đắp chăn cho cô, quay mình đi vào phòng tắm...
Sáng sớm
Trì Ngữ Mặc đang nhắm mắt mà ngồi dậy, vò lên mái tóc rối bù trên đầu, đau đầu, mở to mắt ra, đột nhiên giật mình tỉnh giấc.
Ôi trời, đây không phải là phòng cả cô.
Hôm qua cô uống say rồi, chỉ nhớ hơi choáng, ngồi xuống đất nghỉ ngơi, những chuyện khác thì không nhớ rõ nữa.
Nhanh chóng vén tấm chăn ra, quần áo vẫn còn mặc đàng hoàng, chỗ đó cũng không có cảm giác khác thường, chắc là không bị người khác lợi dụng.
Cô mở cửa bước ra ngoài, nhìn thấy Lôi Đình Lệ ngồi ở bàn tròn trước cửa sổ, anh mặc bộ đồ vest đen, một ly cafe một quyển sách, trên người tràn đầy hơi thở cấm dục của quý tộc.
Là anh dẫn cô đến.
Vậy thì cô yên tâm rồi, người đàn ông này rất ưa sạch sẽ, một ngón tay cũng sẽ không chạm vào cô.
“Cái kia, xin hỏi, hôm qua tôi uống say có ăn nói bậy bạ không.” Trì Ngữ Mặc e dè lò đầu ra hỏi rằng.
Lôi Đình Lệ nhìn sang cô, khựng lại một chút, “Uống canh giải rượu trước đi.”
“Ừm, tôi đi rửa mặt trước.” Cô bước vào phòng tắm, nhìn thấy bản thân trong gương, giật nảy mình.
Đầu tóc dựng đứng lên hết, nhìn như ổ gà vậy, lớp trang điểm cũng phai đi, vành mắt đều đen cả lên.
Nhanh chóng rửa mặt, sau khi đánh răng xong bước ra ngoài, kéo chiếc ghế ở đối diện Lôi Đình Lệ ra ngồi xuống, lấy một cái bánh mì ở trên dĩa lên, “Thật ngại quá, vừa nãy dọa đến anh rồi.”
“Ăn xong tôi bảo Lý Hạo đưa cô về.” Lôi Đình Lệ trầm giọng nói rằng.
“Không cần đâu, một lát tôi còn phải đi làm. Trì Ngữ Mặc xé bánh mì ra, nhét vào trong miệng.
Lôi Đình Lệ nhíu mày lại, “Buổi sáng buổi tối cô đều phải đi làm sao?”
“Cái này phải xem khách hàng, có vài khách hàng chỉ có buổi tối rảnh rỗi, có lúc, buổi tối dễ làm việc hơn.” Trì Ngữ Mặc giải thích rằng.
“Buổi tối dễ làm việc hơn à?” Ánh mắt Lôi Đình Lệ trở nên lạnh lẽo, giễu cợt cười lên một tiếng.
Xem thêm...