Đầu tháng chín, gió thu se lạnh.
Lá cây khô vàng rơi trên đôi vai rộng.
Giang Nghĩa đứng dưới gốc cây cổ thụ, nơi ánh mắt có thể nhìn thấy chính là tòa nhà văn phòng của công ty Khoa học kỹ thuật Tẩm Mộng.
“Anh, bọn họ liên thủ tính toán hãm hại em, em không thể sống tiếp được nữa.”
Hai tháng trước.
Tiền vốn của công ty Khoa học kỹ thuật Tẩm Mộng bị cắt đứt, chủ tịch hội đồng quản trị Giang Châu gánh trên lưng món nợ khổng lồ 3600 tỷ, công ty bị thế chấp cho Hà Diệc Nho của xí nghiệp Thiên Đỉnh.
“Anh, xin lỗi, em trai đi trước một bước đây.”
12 giờ đêm, Giang Châu từ trên sân thượng nhảy xuống, chết ngay tại chỗ.
Một thế hệ tài tuấn của giới kinh doanh cứ như vậy mà rơi xuống.
Bất cứ ai có con mắt tinh tường đều nhìn ra được vấn đề ở bên trong, thương trường như chiến trường, Giang Châu chính là vật hi sinh đáng thương.
Trong gió lạnh.
Giang Nghĩa hít một hơi thật sâu, ngẩng đầu lên nhìn những ngôi sao sáng trên bầu trời.
“Châu, xin lỗi, anh về muộn rồi.”
“Em yên tâm, tất cả những người đã hãm hại em, anh sẽ bắt bọn chúng phải chôn cùng em.”
Trong năm năm qua, Giang Nghĩa đi lính ở chiến trường loạn lạc vùng biên giới phía Tây.
Từ một quân sĩ bé nhỏ, anh dũng giết giặc, nhiều lần lập được chiến công, cuối cùng được thăng cấp lên làm tổng chỉ huy một vùng, trở thành Chiến thần Tu La ai ai cũng kính trọng.
Ngày hôm nay, anh đã trở lại.
Trong màn đêm, một bóng người tiêu sái từ trong bóng tối đi ra, đưa cuốn sổ nhỏ màu xanh da trời cho Giang Nghĩa.
Anh ta là Lâm Chí Cường, là người anh em tốt cùng chinh chiến nơi sa trường, vào sinh ra tử với Giang Nghĩa.
“Lão đại, chỉ là ít giun dế nhỏ nhoi, sao anh phải tự mình ra tay?”
“Chỉ cần anh hạ lệnh, em dám đảm bảo, trong vòng ba ngày là xí nghiệp Thiên Đỉnh, Hà Diệc Nho và những người khác tất cả đều sẽ biến mất khỏi thế gian.”
Giang Nghĩa khẽ lắc đầu.
“Có một số chuyện, nhất định phải do tự tay tôi kết thúc.”
“Thuộc hạ hiểu rồi.”
Lâm Chí Cường hơi cúi đầu xuống, biến mất nhanh như một cơn gió, không lưu lại một chút dấu vết nào.
Giang Nghĩa chỉnh lại quần áo, đi về phía tòa nhà công ty Khoa học kỹ thuật Tẩm Mộng cách đó không xa.
Lúc sắp đi vào cửa, một ông già dáng vẻ tiều tụy xách túi vải, khom lưng chậm rãi đi ra, va vào Giang Nghĩa đang đi đến.
“Xin lỗi…” Ông lão ngẩng đầu lên, chuẩn bị nói xin lỗi, lúc nhìn thấy khuôn mặt kiên nghị của Giang Nghĩa, hốc mắt đột nhiên ươn ướt: “Cậu cả, cậu trở về rồi?”
“Vâng, chú Trình, cháu trở về rồi.”
Trình Hải là nhân viên lâu năm của công ty Khoa học kỹ thuật Tẩm Mộng, dõi theo hai anh em nhà họ Giang từ lúc nhỏ đến khi trưởng thành, đối với Giang Nghĩa mà nói, ông ấy không chỉ là một nhân viên của công ty, mà còn là một vị trưởng bối thân thiết giống như ông nội.
Trình Hải nhìn Giang Nghĩa, lại quay đầu nhìn tòa nhà của công ty, khuôn mặt hiện lên sự thất vọng.
“Cậu về muộn rồi.”
Lúc này, một chàng trai trẻ tóc nhuộm đỏ, mồm ngậm điếu thuốc đi đến.
“Lão già, còn lề mề cái gì nữa?”
“Bảo ông thu dọn đồ rồi cút đi, không nghe thấy sao?”
“Còn không cút đi, mẹ nó, có tin tôi cho ông một đấm không?”
Trình Hải liên tục gật đầu: “Vâng, vâng, vâng, đi ngay đây, đi ngay đây.”
Bởi vì sợ hãi và nóng ruột, tay Trình Hải run rẩy, túi vải rơi xuống đất, đồ đạc ở bên trong lăn khắp nơi.
“Này, lão già kia, ông dám làm bẩn chỗ của tôi à?”
Chàng trai tóc đỏ bước nhanh đi lên phía trước, nhấc chân đá về phía bụng của Trình Hải.
Một tiếng bịch lớn vang lên.
Trình Hải đứng nguyên tại chỗ không bị chút xây xát nào, mà chàng trai tóc nhuộm đỏ đã nằm ở chỗ phía sau cửa lớn 5 mét.
Thân hình to lớn của Giang Nghĩa đã đứng chắn phía trước của Trình Hải.
“Mày, mày dám đánh tao sao?”
“Mày có biết tao là ai không?”
Giang Nghĩa lạnh lùng nhìn chàng trai tóc tỏ, đi lên phía trước, một chân giẫm lên mặt của Hà Du Vinh.
“Cậu là ai?”
Trình Hải bị dọa một phen, vội vàng tiến lên phía trước kéo Giang Nghĩa ra, sợ hãi hỏi: “Cậu cả, đừng kích động, cậu ta là Hà Du Vinh, cháu trai của chủ tịch hội đồng quản trị công ty Hà Diệc Nho, chúng ta không thể đụng vào, mau đi thôi.”
“Đi sao?”
Hà Du Vinh đứng lên, phủi tay áo, vẫy tay, bảy tám tên bảo vệ xong ra, vây xung quanh hai người.
“Hai người cho rằng có thể đi sao?”
Trình Hải bị dọa sợ đến mức tay chân run rẩy, vội vàng nói: “Giám đốc Hà, thật sự xin lỗi, cậu cả vừa mới trở về nên không hiểu chuyện, không nhận ra cậu, tôi thay cậu ấy nói tiếng xin lỗi với cậu.”
“Xin lỗi?” Hà Du Vinh bước lên phía trước, khẽ bóp mặt Trình Hải: “Nếu như nói xin lỗi mà có tác dụng thì còn cần cảnh sát làm gì?”
“Đánh chết cái tên nhóc này, còn có cái lão già kia nữa, đánh chết cho tôi.”
“Không cần nương tay, tôi bảo kê cho các cậu.”
“Lên!”
Mấy tên bảo vệ cầm dùi cui điện đi lên.
Trình Hải lo lắng đến mức nước mắt sắp chảy ra: “Cậu cả, xem ra cậu gây chuyện lớn rồi, bây giờ phải làm sao đây?”
Giang Nghĩa khẽ lắc đầu, bước lên một bước, đem Trình Hải che chắn ở phía sau mình.
Đối với Chiến thần Tu La đã chinh chiến sa trường mà nói thì mấy tên bảo vệ nhỏ nhoi này, anh còn chưa thèm để vào mắt.
Ngay khi mấy tên bảo vệ chuẩn bị bao vây mà xông lên thì đột nhiên có một chiếc BMW màu bạc dừng lại ở bên ngoài tòa nhà công ty.
Cửa xe được mở ra, một người đàn ông mặc vest đi giày da từ trên xe bước xuống.
Người này, chính là chủ tịch hội đồng quản trị hiện tại của Khoa học kỹ thuật Tẩm Mộng, Hà Diệc Nho.
“Chuyện gì vậy?”
Mấy tên bảo vệ vừa nhìn thấy Hà Diệc Nho, tất cả đều bị dọa cho sợ đến mức vội vàng đứng nghiêm.
Hà Du Vinh đến gần nói: “Chú hai, có người gây chuyện, bọn cháu định cho bọn chúng nếm chút mùi lợi hại.”
“Ồ? Ai mà to gan như vậy?”
Hà Diệc Nho đi đến liếc nhìn, vui đây.
“Ô, đây không phải là Giang Nghĩa sao?”
“Nghe nói năm năm trước cậu nhập ngũ đi lính, không có tin tức gì, sao lại đột nhiên trở về rồi?”
Hà Diệc Nho nói với Hà Du Vinh: “Vị này chính là anh trai ruột của chủ tịch hội đồng quản trị tiền nhiệm.”
Hà Du Vinh cười khẩy trong lòng.
Chủ tịch hội đồng quản trị tiền nhiệm không phải chính là Giang Châu sao? Cái tên phế vật kia gánh trên lưng món nợ 3600 tỷ, bị ép đến mức nhảy lầu tự sát.
Em trai là tên phế vật thì anh trai có thể giỏi giang đến đâu chứ?
Hà Diệc Nho cười ha ha nói: “Mọi người đều không phải là người ngoài, chỉ là hiểu nhầm mà thôi, đi thôi, cùng nhau vào trong uống vài chén.”
Ông ta kéo Giang Nghĩa đi vào đại sảnh.
Hà Du Vinh nở nụ cười âm u lạnh lẽo, vội vàng đi theo sau.
Trình Hải lo lắng nhìn bóng lưng của Giang Nghĩa đang đi vào bên trong, lo lắng nhưng lại không biết phải làm sao, ông ấy hiểu cái người khẩu phật tâm xà Hà Diệc Nho này, mời Giang Nghĩa vào trong chắc chắn sẽ không có chuyện gì tốt.
“Cậu cả, nhất định cậu không được xảy ra chuyện nhé.”
Phía trong công ty, Giang Nghĩa đi theo Hà Diệc Nho vào đến đại sảnh.
Hôm nay là cuộc họp thường niên của công ty, tất cả nhân viên của công ty đều ăn mặc chỉnh tề để tham dự cuộc họp, ai ai cũng trang điểm xinh đẹp, đeo vàng đeo bạc, mang dáng vẻ của những người thuộc giới thượng lưu.
Giang Châu rời khỏi nhân thế còn chưa đến một tháng mà bọn họ đã lãng quên người ta, thậm chí còn sống rất tốt, vô cùng vui vẻ.
Hà Diệc Nho dẫn Giang Nghĩa lên sân khấu, vỗ tay, ra hiệu cho mọi người im lặng.
Sau đó, ông ta cười ha ha nói vào míc: “Các bạn đồng nghiệp, xin cho phép tôi làm lỡ của các bạn một phút, xin long trọng giới thiệu với mọi người vị ở bên cạnh tôi.”
“Cậu ấy chính là Giang Nghĩa, là anh trai của chủ tịch hội đồng quản trị tiền nhiệm Giang Châu, kẻ tham sống sợ chết, vì uất ức mà nhảy lầu tự tử.”
Tất cả mọi người ở dưới sân khấu đều dùng ánh mắt chế giễu nhìn Giang Nghĩa.
Hà Du Vinh vui đến mức không khép nổi miệng, dẫn đầu vỗ tay tán thưởng.