Mục lục
Chiến Thần Tu La
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 154


Nếu là 90 triệu hoặc 900 triệu thì cho bà con vay cũng được, nhưng 90 tỷ thì quá nhiều rồi, sao có thể cho vay được chứ?


Đinh Hoàng Liễu không vui, vắt chéo chân rồi nói: “Chú ba, không phải chúng cháu không cho vay mà là số tiền đó quá lớn. 90 tỷ đó, gấp quá chúng cháu lấy đâu ra?”


Đường Văn Chương nói thêm: “Hơn nữa, cho chú vay một số tiền lớn như vậy thì chú làm sao trả được?”


Đây là vấn đề.


Mượn thì dễ chứ trả lại mới khó! Đến khi đó ông ta không trả được thì bọn họ đi đâu để nói lý lẽ đây?


Đinh Nhị Tiến tức giận, từ khi nào mà ông ta lại bị coi thường như vậy chứ? Nhưng muốn sống sót thì phải nhịn thôi.


Ông ta nói: “Văn Chương, chú lấy tính mạng của mình ra bảo đảm, chỉ cần cháu cho chú vay tiền thì chú nhất định sẽ trả lại cho cháu.”


“Tính mạng?”


Đường Văn








Chương cười lớn, không chút khách khí nói: “Chú nói câu này thật khó nghe, mạng của chú đáng giá 90 tỷ sao?”


Quá tàn nhẫn.


Nói ra câu này thì đã không còn chút tình cảm thân thích nào nữa.


Đinh Nhị Tiến không nhịn nổi nữa, nhưng vẫn nghiến răng kìm nén cơn giận, cầu xin: “Hoàng Liễu, Văn


Chương, nếu các cháu không giúp chú thì ngày mai chú sẽ ngồi tù mất, các cháu không thể thấy chết không cứu được!”


“Ôi trời, chuyện gì thế?” Đinh Hoàng Liễu không vui: “Chú ba, chú không thể dùng lời lẽ như vậy để ép chúng cháu được. Hơn nữa, chú chỉ là chú ba của cháu mà thôi. Về khoảng cách họ hàng thì chú nên đi tìm ông cụ mới phải chứ. Ông cụ là người đứng đầu nhà họ Đinh, nắm giữ quyền lực và tài chính của nhà họ Đinh, ông cụ mới là người giàu nhất.”


“Chú bỏ gần tìm xa, không tìm người thân nhất giàu nhất mà đến tìm chúng cháu làm gì?”


Đường Văn Chương tiếp lời: “Chú ba, nói thế nào thì chú cũng là con trai của ông cụ, ông ấy sẽ không thấy chết mà không cứu đâu.”


Đinh Nhị Tiến nổi giận.


“Nói như vậy là các người không muốn cho vay đúng không?”


“Không phải không cho mà là không đáng để cho vay.”


“Được rồi, tạm biệt!”


“Đi thong thả, không tiễn.”


Đinh Nhị Tiến đá vào bàn trà rồi giận dữ bỏ đi.


Đinh Hoàng Liễu nhìn anh ta: “Đùa sao? Mở miệng ra liền đòi 90 tỷ, sao không đi cướp luôn đi?”


Đường Văn Chương cười: “Chúng ta gọi điện cho ông cụ nói chuyện này đi, cho ông cụ một ‘bất ngờ’, thấy sao hả?”


Đinh Hoàng Liễu nhếch mép nói: “Chồng à, anh cũng ác đấy.”


“Hừ, Giang Nghĩa và Đinh Thu Huyền chỉnh đốn chúng ta bao nhiêu lần rồi? Vốn là nhà bọn họ nợ chúng ta!”


Đinh Nhị Tiến bực bội ra khỏi cổng rồi lên xe, mặc kệ nước mưa trên mặt, vội vàng móc điện thoại ra.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK