Nhưng Tô Nhàn lại dửng dưng, tự mình gắp rau ăn.
Đinh Thu Huyền xấu hổ ho khan một tiếng: “Em họ, em còn thiếu đàn ông sao? Chị nghe nói mấy tháng nay mợ không ngừng giới thiệu đối tượng cho em, không đến 100 thì cũng phải có đến 80 chàng rồi chứ?”
“Phì phì phì, làm sao khoa trương vậy được? Nhưng đúng là có rất nhiều, nhiều đến nỗi em cũng không nhớ được.”
“Vậy sao em lại chả thích ai?”
Tô Nhàn thở dài: “Những người đàn ông đó, đều chạy đến xem mắt vì thấy em đẹp, không có chút nội hàm nào, em không thích.”
Đinh Nhị Tiến nhíu mày: “Xem mắt thì ai cũng đâu quen ai, cái nhìn đầu tiên không phải là phải xem ấn tượng vẻ ngoài sao? Hơn nữa chú còn nghe ba mẹ cháu nói rồi, cháu không những không thích ai, mà mỗi lần xem mắt còn ‘đào’ một số tiền lớn từ bên đối tượng nam, làm cho đối tượng xem mắt bây giờ nghe thấy cái danh Tô Nhàn của cháu thì đều nói ‘Quỷ hút máu’ tới rồi.”
Tô Nhàn lè lưỡi: “Xì, đó không phải là do bọn họ tự nguyện sao? Cháu cũng đâu có dùng dao kề vào cổ bọn họ để ép bọn họ đưa tiền đâu.”
Đinh Thu Huyền liên tục lắc đầu, đây đúng là có chút hơi trơ trẽn rồi.
Em họ của cô trước đây vừa tốt bụng vừa hoạt bát, sao giờ lại cảm thấy như đã trở thành một cô nữ sinh lông bông rồi vậy.
“Em họ, em không thể…”
“Dừng lại, chị họ, chị không cần phải giảng cho em, em biết em đang làm gì.”
Bầu không khí có chút ngượng ngùng, mọi người cúi đầu tiếp tục ăn cơm, không có chuyện gì để nói.
Rất nhanh Tô Nhàn đã ăn xong, cô ta cười hi hi nói: “Em ăn no rồi, chiều em muốn ra ngoài chơi. Ừm, chị họ, có thể cho em mượn anh rể một chút được không?”
“Hả?” Khuôn mặt Đinh Thu Huyền hơi ửng hồng: “Em định làm gì?”
“Để anh ấy làm tài xế cho em.”
“Ồ, ra là vậy.” Đinh Thu Huyền thở phào nhẹ nhõm, vừa rồi cô không biết mình đã nghĩ tới đâu rồi nữa.
Đinh Nhị Tiến nói: “Cũng được, dù sao nó cả ngày cũng không có việc gì, bảo nó ra ngoài thay đổi không khí với cháu đi.”
“Cảm ơn chú!”
Ngoảnh đi ngoảnh lại, Tô Nhàn chạy vào bếp kéo Giang Nghĩa ra ngoài rồi lên xe.
Giang Nghĩa đột nhiên trở nên nghiêm túc: “Em kiên trì muốn kéo anh ra ngoài ‘chơi’, thật ra là muốn mượn tiền của anh chứ gì.”
Tô Nhàn giơ ngón tay cái lên: “Anh rể, anh thật là thông minh, đoán giỏi quá.”
Giang Nghĩa cười ha ha: “Anh đã xem qua điện thoại di động của em, mấy tháng gần đây em đã lấy không ít tiền từ trong nhà, sau đó em đã vay hàng trăm triệu từ những người cho vay khác nhau; cộng với số tiền mà em đào được từ đối tượng xem mắt, trên người em cũng phải có hơn 3 tỷ đúng chứ? Sao? Còn chưa đủ à? Em đang định mua nhà hay gì mà cần nhiều tiền như vậy?”
Tô Nhàn cố ý quay mặt đi: “Không cần anh quản.”
“Ok, vậy anh về đây.”
“Đừng vậy mà!” Tô Nhàn kéo lấy cánh tay Giang Nghĩa, bĩu môi: “Được rồi, em nói cho anh biết, nhưng anh không được phép nói cho người khác biết.”
“Được.”
“Thực ra, em đang gom tiền cứu người.”