Cô từ chối: “Cần hợp tác thì ngày mai tôi sẽ đến quý công ty trao đổi, tiệc tối thì coi như thôi đi.”
Nói xong, cô kéo Giang Nghĩa nhanh chóng đi khỏi.
Người đàn ông BMW tức giận vỗ vào tay lái, đạp chân ga làm cho bụi đất ven đường hất lên trên người của Giang Nghĩa và Đinh Thu Huyền, làm bọn họ phải che mũi ho khan.
Người đàn ông BMW còn quay đầu lại chế giễu một câu: “Thật ngại quá…”
Đinh Thu Huyền tức giận thấp giọng mắng: “Đúng là một tên cặn bã!”
Giang Nghĩa phủi bụi trên người cho cô, anh hỏi: “Người đó là ai vậy, sao anh thấy em có vẻ rất khách khí với anh ta?”
Đinh Thu Huyền đau khổ nói: “Anh ta tên là Lê Hùng Phong, là chủ tịch xí nghiệp Phương Đạt.”
“Không phải là mấy ngày trước anh giúp nhà họ Đinh bọn em trúng thầu dự án xây dựng lớn đó à, sau khi ban giám đốc nhà họ Đinh thảo luận với nhau, phát hiện dự án này thật sự quá lớn, chỉ dựa vào một mình công ty của bọn em, căn bản không có biện pháp góp vốn đầu tư ban đầu, cho nên nhất định phải hợp tác với những công ty khác.”
“Lê Hùng Phong là con trai người một bạn cũ của ông nội, có rất nhiều giao dịch làm ăn với nhà họ Đinh chúng ta, quy mô xí nghiệp Phương Đạt cũng không nhỏ. Cho nên, điều đầu tiên ông nội nghĩ đến đó chính là hợp tác với bọn họ.”
“Em là đối tác dự án, đương nhiên ông nội sẽ kêu em đứng ra đàm phán thương nghiệp, kết quả là anh nhìn thấy rồi đó, Lê Hùng Phong này chính là một tên cặn bã, nói tới chuyện đầu tư thì che che đậy đậy, cứ luôn liếc tới liếc lui ở trên người của em, rất không thoải mái.”
Giang Nghĩa gật đầu, cuối cùng anh đã hiểu là có chuyện gì xảy ra.
Anh nói: “Theo anh thấy vẫn nên để ông nội cho người khác đến thương lượng với Lê Hùng Phong đi.”
Đinh Thu Huyền gật đầu: “Ừm, em cũng nghĩ là như vậy.”
Còn chưa nói xong, điện thoại di động của Đinh Thu Huyền lại vang lên, là Đinh Trung, ông nội của cô gọi tới.
Cô ấy nghe.
Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói bất mãn của Đinh Trung: “Thu Huyền, có chuyện gì vậy hả? Lúc nãy Lê Hùng Phong gọi điện thoại tới nói là cháu không đủ thành ý, cho nên không có dự định đầu tư hợp tác với chúng ta nữa.”
Đinh Thu Huyền khá là bực mình, đây không phải là kẻ ác lại đi cáo trạng trước à?
“Ông nội, không phải đâu. Cái tên Lê Hùng Phong đó chính là một tên khốn nạn, anh ta căn bản không bàn bạc gì nhiều về chuyện hợp tác, ngược lại cứ luôn hỏi cháu có rảnh không, có bạn trai chưa, thậm chí tối nay còn hẹn cháu đến nhà hàng trao đổi hợp tác.”
Đinh Trung nói: “Đây không phải là một chuyện rất bình thường hả? Cháu đó nha, cháu được nuông chiều từ bé, chưa từng thấy sự đời, bây giờ có dự án nào mà không thể bàn bạc trên bàn rượu đâu chứ? Có được mấy dự án là bàn trong phòng họp đâu? Lê Hùng Phong đã đồng ý hẹn cháu, đồng ý chủ động đặt phòng, vậy là có ý muốn trao đổi rồi. Cháu thì hay lắm, còn từ chối người ta, có ai bàn dự án giống như cháu không hả?”
Đinh Thu Huyền bị mắng đến mức cánh mũi cảm thấy chua xót.
Rõ ràng cô chính là người bị ấm ức, tại sao ở trong miệng của Đinh Trung lại trở thành người làm việc ác vậy?
Cái này không phải là đổi trắng thay đen à?
Đinh Trung tiếp tục nói: “Đây là lần đàm phán dự án đầu tiên của cháu với tư cách là người chịu trách nhiệm dự án, chắc là cháu sẽ không làm ngơ như vậy có đúng không? Nếu như đổi thành chị cả của cháu, chắc chắn là ngày hôm nay đã đàm phán xong rồi. Thu Huyền, không phải là ông nội nói cháu đâu, cháu phải chịu khổ nhiều hơn, học hỏi chị cả của mình đi. Nếu như không phải Cục công trình thành phố cứ kiên quyết nhiều lần thì ông sẽ cho cháu làm người phụ trách của dự án này à? Cháu nên nắm chắc cơ hội, đừng có cả ngày coi mình là công chúa nhỏ, biết chưa hả?”
“Ông đã đồng ý với Lê Hùng Phong rồi, tối nay cháu nhất định phải có mặt ở bữa tiệc, nhất định phải bàn bạc thành công lần hợp tác này.”