Lời này nói ra ai tin?
Đinh Phong Thành nói: “Không phải chứ? Bọn họ thật sự đồng ý đưa tiền? Ông nội, bọn họ đưa nhiều hay ít vậy?”
“900 tỷ.”
“900 tỷ? Vậy bình quân là mỗi công ty bỏ ra 90 tỷ, với họ thật chỉ là chuyện cỏn con.”
“Không phải tổng cộng 900 tỷ, là một công ty 900 tỷ!” Đinh Trung phấn khởi la lớn: “Tính tổng lại thì phải là 9000 tỷ!”
“9 … 9000… tỷ?” Đinh Phong Thành phịch một tiếng ngã ra ghế, hai mắt trợn tròn, cả người gần như kinh ngạc đến mất đi nhận thức.
Ngay cả Đường Văn Chương trước giờ vẫn luôn để mắt trên đỉnh đầu cũng không thể bình tĩnh .
9000 tỷ, đó thật sự là một con số trên trời.
Anh ta còn nói Giang Nghĩa không hề giúp nhà họ Đinh kiếm được đồng nào, kết quả Giang Nghĩa vừa ra tay chính là 9000 tỷ, là số tiền mà Đường Văn Chương kiếm cả đời cũng kiếm không ra.
Quả là tự vả mặt mà.
Giang Nghĩa chỉnh lại quần áo của mình, thản nhiên nói: “Các người không cần ngạc nhiên, 9000 tỷ mà thôi, số tiền này đối với những gia đình giàu có thật sự không tính là gì. Mục tiêu của nhà họ Đinh là lọt vào hàng những gia đình giàu có nhất, trở thành một gia tộc lớn trên thế giới, sao có thể lại bị 9000 tỷ “đánh cho nằm sấp” ra được?”
Lời này nói ra khiến Đinh Trung cũng có chút không vui.
Đó là 9000 tỷ, cũng không phải là 90 ngàn đồng, sao có thể không kinh ngạc chứ?
Nhưng mà, đây cũng là chỗ chênh lệch giữa Đinh Trung và Giang Nghĩa, dựa vào năng lực, kiến thức, trí tuệ của Đinh Trung, vĩnh viễn cũng chỉ có thể lăn lộn ở giới nhà giàu hàng hai, thậm chí còn có xu hướng tụt xuống hàng ba.
Đây cũng là nguyên nhân trực tiếp khiến cho đám ông lớn như Phan Hiếu khinh thường đám người Đinh Trung.
Chỉ có Giang Nghĩa, ánh mắt của anh nhìn xa trông rộng, đây tuyệt đối thứ mà không phải Đinh Trung hay con cháu ông ta có thể bằng được.
Đường Văn Chương hoàn toàn không còn lời nào để nói, không những mười công ty lớn tới, mà còn đầu tư cho chín nghìn tỷ, rất có thể bởi vì chuyện này mà nhà họ Đinh phát triển vọt lên.
Muốn xử lý Giang Nghĩa, gần như là chuyện không thể nào.
Trên mặt của anh ta đầy vẻ thất vọng.
Ông cụ Đinh Trung cũng khá là bất đắc dĩ, rõ ràng là một chuyện đáng để vui mừng, nhưng mà lại bởi vì hoảng sợ, bởi vì cá cược với Giang Nghĩa, còn đang do dự phải làm như thế nào để Giang Nghĩa chịu nhận lỗi.
Lúc này…
Đinh Phong Thành lại cố ý hắng giọng một cái, nói với Giang Nghĩa: “Giang Nghĩa, cậu có thể cút ra khỏi nhà họ Đinh của chúng tôi được chưa?”
Đám người trong phòng hai mặt nhìn nhau.
Đinh Thu Huyền lại lộ ra vẻ nghi hoặc mà hỏi: “Đều đã kéo được đầu tư rồi, tại sao lại còn muốn Giang Nghĩa rời đi?”
Đinh Phong Thành cười: “Đúng là đã có thể kéo được đầu tư, nhưng mà cô cũng đừng có quên lúc đó Giang Nghĩa đã đánh cược với ông nội, ngoại trừ chuyện này ra thì còn luôn miệng nói là sẽ để người nhà họ Lê đến đây nói xin lỗi.Bây giờ thời hạn đã đến rồi, thế mà không nhìn thấy một người nào của nhà họ Lê đến đây.”