“Đúng vậy.”
“Có biết xảy ra chuyện gì không ông?” Viên Quang Sáng cất tiếng hỏi.
“Tôi chẳng biết, đột nhiên bị gọi đến đây, tôi cũng rầu rĩ lắm.”
“Chắc là có chuyện lớn gì rồi, đi thôi, vào văn phòng của tổng phụ trách xem xem thế nào.”
“Ừ, đi.”
Hai người họ vội vã nối gót lên lầu, thang máy đến trước tầng 16, Lâm Chí Cường đã đợi sẵn trước cửa.
Lâm Chí Cường dẫn đường, đưa Trần Cường và Viên Quang Sáng vào văn phòng, một người đàn ông anh tuấn ngồi trên ghế, lạnh lùng nhìn bọn họ.
Đây là lần đầu tiên bọn họ chứng kiến dung mạo thật sự của người phụ trách.
Bọn họ đưa mắt nhìn nhau, chẳng ai dám nói tiếng nào.
Giang Nghĩa ném túi giấy tài liệu lên bàn: “Hai ông tự mở ra xem thử đi.”
Trần Du duỗi tay mở ra, kiểm tra tấm hình, thư tín và bản ghi chép ở trong ấy, Viên Quang Sáng ghé mắt trông theo.
Trần Cường càng tìm hiểu thì gương mặt càng trở nên trắng bệch, ông ta run lẩy lẩy.
Sau khi đọc hết, Trần Cường nuốt nước miếng, nói với giọng run rẩy: “Tôi cũng chỉ vừa mới biết đến chuyện này thôi thưa tổng phụ trách, loại chuyện như thế này xảy ra trong cục Thủy Lợi của chúng tôi là vì tôi thất chức, quản lý không nghiêm, bây giờ tôi sẽ đi xử lý ngay!”
Giang Nghĩa đáp: “Hai người chia hai lối, Trần Cường, ông lo giải quyết chuyện của Đinh Nhị Tiến, Viên Quang Sáng, ông lo vụ Mạnh Kiến Thọ.”
“Dạ!”
“Tuân mệnh!”
Hai người đều không nhiều lời nữa mà lập tức quay lưng đi ngay, lúc rời khỏi phòng, Trần Cường vẫn còn sợ đến nỗi run rẩy.
Giang Nghĩa chợt nghĩ đến chuyện gì đó, anh thì thầm bên tai Lâm Chí Cường.
Lâm Chí Cường gật đầu, bước ra khỏi phòng làm việc.
Vào giây phút này, trong câu lạc bộ lấp lánh ánh đèn neon, Mạnh Kiến Thọ và con trai Mạnh Chí Định đang vui vẻ ca hát, nhâm nhi rượu ngon.
Bọn họ ôm người đẹp có vóc dáng nóng bỏng, cười đến là tươi tắn..
Mạnh Chí Định nói: “Ba, ba đoán xem bây giờ lão già Đinh Nhị Tiến đang đi đâu nhờ vả?”
Mạnh Kiến Thọ vui vẻ: “Quan tâm đến ông ta làm chi, dù gì cũng hết cầu cạnh người này đến cầu cạnh người khác như một con chó thôi, cuối cùng chẳng xin được đồng nào, ông ta chết là cái chắc rồi.”
“Ha ha, nào ba, chúng ta làm một ly.”
Trong lúc hai người đang uống rượu, cánh cửa phòng bị đá tung.
Một đội cảnh sát mặc đồng phục xông vào, bao vây những người có mặt ở đây, chĩa súng về nhóm Mạnh Kiến Thọ.
Mạnh Kiến Thọ sợ hết hồn.
“Không được nhúc nhích, tất cả mọi người ngồi xổm xuống, giơ tay ôm đầu ngay lập tức!”
Đám đông không dám thở mạnh, bọn họ lần lượt ngồi xuống.
Mạnh Kiến Thọ ngẩng đầu lên, vừa nhìn thấy người quen bèn cười ha hả: “Phó cục trưởng Viên à, là tôi đây, Mạnh Kiến Thọ đây mà, lần trước chúng ta còn đi ăn chung với nhau đấy ông quên rồi ư? Hôm nay tôi đến đây hát hò uống rượu thôi, nào phải chuyện lớn gì? Sao lại dẫn nhiều anh em đến quá vậy?”
Viên Quang Sáng nói với giọng lạnh lùng: “Đừng hòng làm thân với tôi, Mạnh Kiến Thọ, bây giờ công an tố cáo ông cướp chín mươi tỷ của công ty, làm giả thẻ ngân hàng, đổ tội cho người khác, mời ông hợp tác theo chúng tôi về đồn.”