Nửa tiếng sau, Lâm Chí Cường về tới phòng làm việc, thở dài một hơi, cười nói: “Lão đại, chuyện anh giao phó đã làm ổn thỏa rồi. Bây giờ toàn bộ nhà họ Lê như ngồi trên bàn chông, gia chủ nhà họ Lê – Lê Khôn sợ là đang trốn trong phòng không dám ra.”
Giang Nghĩa nói: “Đảm bảo hai ngày sau họ sẽ tới cửa xin lỗi.”
“Đương nhiên.” Lâm Chí Cường nói: “Lê Khôn bây giờ hận không thể lập tức tới cửa xin lỗi.”
Giang Nghĩa xoay người nhìn anh ta, mỉm cười hỏi: “Lần này có lẽ cậu đã ra tay với Lê Khôn khá ác?”
Lâm Chí Cường cười xấu xa trả lời: “Cũng không tính là quá hung hăng, chỉ là để đàn ông cả nhà họ cả đời đều đừng hòng chạm vào phụ nữ nữa.”
Phương thức trừng phạt như vậy, đủ ác.
Đắc tội Giang Nghĩa quả thực còn chưa tính là gì, mấu chốt nhất chính là không thể đắc tội với vợ Giang Nghĩa.
Lê Hùng Phong có ý đồ với Đinh Thu Huyền, kết quả chính là đàn ông trên dưới cả nhà họ cả đời này cũng vô duyên với phụ nữ, bản thân anh ta lại tàn phế cả đời.
Trả giá quá lớn, đủ để anh ta khắc ghi cả đời.
Giang Nghĩa chắp hai tay sau lưng, lại nhìn ra ngoài cửa sổ, nhàn nhạt nói: “Mọi việc đã chuẩn bị đầy đủ chỉ thiếu gió đông thôi, cứ để chúng ta kiên nhẫn chờ đợi đến ngày kia đi.”
Thời gian nhanh chóng trôi đi, thời hạn hai ngày chớp mắt đã tới.
Giang Nghĩa ngồi xe taxi, thản nhiên tự tại đến trước cửa tòa nhà công ty Chế tạo Đinh Dung, cô vợ Đinh Thu Huyền hai ngày không gặp sáng sớm đã ở cửa đợi anh.
Gặp lại sau khoảng thời gian xa cách ngắn ngủi, khiến họ đều kích động mà muốn chạy tới ôm chặt đối phương, lại bị lý trí áp chế.
“Đến rồi sao?”
“Ừ.”
“Vậy… lên lầu đi.”
Không nói quá nhiều, tất cả đều trong im lặng, từ ánh mắt của cả hai bên liền có thể nhìn ra sự nhớ nhung và ngóng trông trong hai ngày nay.
Hai người đến phòng hội nghị công ty.
Gia chủ Đinh Trung dẫn theo thành viên cốt cán của công ty, đã sớm chờ đợi từ lâu.
Đám người Đinh Phong Thành, Đinh Hoàng Liễu, Đường Văn Chương đã sắp xếp không ít người chặn chết các lối ra, hôm nay chỉ cần Giang Nghĩa dám đến, họ liền không định thả anh rời đi.
Vào phòng hội nghị.
Đinh Trung thâm trầm nhìn Giang Nghĩa, dùng lời nói lạnh như băng hỏi: “Thời hạn hai ngày đã đến, Giang Nghĩa, chuyện cậu đồng ý với tôi làm được rồi sao?”
“Làm được rồi.”
“Ồ? Vậy người đâu?” Đinh Trung nhìn hai bên: “Nhà đầu tư cậu kéo đến, còn có người của nhà họ Lê, sao không nhìn thấy một ai?”
Giang Nghĩa nhìn đồng hồ: “Bây giờ là chín rưỡi, chúng cháu đã hẹn mười giờ gặp mặt, sắp rồi.”
“Hừ! Cậu còn làm ra vẻ ở chỗ tôi?”
Đinh Trung lạnh lùng nói: “Giang Nghĩa, cậu tưởng tôi không biết sao? Hai ngày nay cậu không biết chạy đi đâu làm trò, chuyện cá cược không hề quan tâm, tất cả vứt cho một mình Thu Huyền lo.”
“Thu Huyền nó vì cậu, hạ mình viết thư mời cho mười công ty lớn hàng đầu.”