Đinh Thu Huyền vốn dĩ còn muốn khuyên Đinh Nhị Tiến đừng kích động, sau khi nhìn thấy cảnh này, cả người sững sờ, nhìn đến mức không nói ra lời.
Tô Cầm cầm khăn lông đi qua, cũng một mặt mơ hồ.
Đã xảy ra chuyện gì?
Giang Nghĩa ngượng ngùng ho một tiếng: “Ba, được rồi ba, đừng kích động như vậy.”
Đinh Nhị Tiến thả lỏng tay ra, nước mắt nước mũi tèm lem nói: “Hôm nay Đinh Nhị Tiến tôi mới biết cái gì gọi là hoạn nạn gặp chân tình.”
“Đinh Hoàng Liễu, Đường Văn Chương, ông cụ, đều là một đám súc vật, đều là đồ khốn nạn!”
“Thấy tôi gặp nạn, không có người nào ra tay cứu giúp, càng hận không thể giẫm thêm hai phát. Cái gì mà họ hàng cứt chó, đều là rác rưởi!”
“Giang Nghĩa, con rể tốt của ba.”
“Trước đây ba đối xử tệ với con như vậy, ngày nào cũng nhìn con bằng nửa con mắt, ngày nào cũng mắng chửi con, không xem con là con người. Không ngờ lúc ba gặp khó khăn nhất, con có thể không tính toán hiềm nghi trước đây mà cứu ba, ba thật sự không biết nên nói gì mới tốt đây.”
Ông ta tự cho mình một cái tát mạnh: “Bây giờ ba cảm thấy mình cũng là một tên khốn, luôn đối xử tốt với những kẻ đạo đức giả kia, nhưng lại chửi bới thậm tệ với người quan tâm mình nhất, Đinh Nhị Tiến ba thật sự không ra gì mà!”
Những lời nói này khiến hai mẹ con Đinh Thu Huyền và Tô Cầm vô cùng cảm động.
Giang Nghĩa nắm lấy tay Đinh Nhị Tiến: “Ba, ba đừng nói như vậy, ba là trưởng bối, là ba của con, nếu ba cứ nói như vậy sẽ làm giảm tuổi thọ của con đó.”
“Được, được, được, con không cho nói, ba sẽ không nói nữa.”
Từ trước đến nay Đinh Nhị Tiến chưa từng tôn trọng Giang Nghĩa như vậy.
Tô Cầm vội vàng đi đến đỡ Đinh Nhị Tiến đi vào nhà tắm: “Ai dà, ông nhìn ông đi, cả người từ trên xuống dưới vừa bẩn vừa hôi, mau đi tắm rửa đi.”
Đinh Thu Huyền đi đến hỏi: “Giang Nghĩa, anh lại làm ra chuyện gì rồi à? Anh cho ba em uống thuốc mê gì rồi?”
Giang Nghĩa cười: “Không có gì, anh chỉ tìm được bằng chứng phạm tội của Mạnh Kiến Thọ rồi nộp cho cảnh sát. Sau đó cảnh sát tìm hiểu ngọn ngành, điều tra ra 90 tỷ là do Mạnh Kiến Thọ lấy trộm, ba vô tội.”
“Thật sao?”
“Đương nhiên rồi.”
Đinh Thu Huyền thở ra một hơi dài: “Vậy chả trách ba lại kích động như vậy, Giang Nghĩa, anh đã cứu ba em một mạng!”
Giang Nghĩa nhún vai: “Không tính là gì.”
….
Một đêm qua đi, sau cơn mưa trời lại sáng.
Giang Nghĩa vẫn dậy sớm như mọi ngày, sau khi đánh răng rửa mặt xong thì chuẩn bị đi đến chợ mua thức ăn, ai mà biết được hôm nay Đinh Nhị Tiến còn dậy sớm hơn cả Giang Nghĩa.
“Nghĩa à, đi, hôm nay ba đi mua thức ăn cùng con.”
“Hả?”
Trong sự sững sờ cửa Giang Nghĩa, Đinh Nhị Tiến vui vẻ đưa anh đi đến chợ.
Trong lúc đi mua thức ăn, Đinh Nhị Tiến gặp ai là lại khen Giang Nghĩa tốt.
“Bác Vương, dì xem, đây là con rể Giang Nghĩa của tôi, trông tuấn tú lịch sự đúng không?”