Mọi người nhìn nhau, Chiến thần Tu La? Đây là vị trí gì?
Đường Văn Chương ho khan một tiếng: “Mặc dù tôi không biết rõ tình hình ở bên biên giới phía tây nhưng tôi biết rõ về quân hàm. Chiến Thần Tu La à, căn bản không có cái biên chế này, Giang Nghĩa cậu đừng có bịa lung tung nữa.”
Mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.
“Hóa ra là bịa đặt, tôi nói mà, sao chưa nghe thấy cái này chứ?”
“Bịa cũng không bịa cái nào đáng tin một tí.”
“Một quân hàm mà ngay cả Văn Chương cũng không biết thì chắc chắn là không tồn tại rồi.”
Trước những lời chỉ trích của mọi người, Đinh Thu Huyền xấu hổ đến mức muốn đào cái hố để chui vào.
Giang Nghĩa tỏ vẻ rất lãnh đạm, thản nhiên nói: “Anh chưa từng nghe có lẽ là vì anh không được tiếp xúc tới.”
“……..”
Hiện trường ồ lên, cả đám người nhìn Giang Nghĩa như đang nhìn một tên ngốc vậy.
Anh ta thật ngông cuồng quá, cái gì cũng dám nói.
Đường Văn Chương là ai? Đó là phó chỉ huy của chiến trường, trên vạn người dưới một người, cho dù ông cụ gặp cũng phải hạ tông giọng, kính nể ba phần.
Giang Nghĩa vậy mà lại dám nói đối phương không biết mình, là vì không đủ tư cách tiếp xúc, ý là anh còn lợi hại hơn cả Đường Văn Chương nữa?
Sau một khoảng lặng ngắn, tiếng cười ầm ầm nổ ra.
Đinh Phong Thành chỉ vào Giang Nghĩa: “Em gái, em có thể đưa tên kỳ quặc nhà em về không? Bây giờ cậu ta làm trò hề như vậy, thật sự thích hợp sao?”
Đường Văn Chương cũng tỏ ra khinh thường.
“Có một số người, rõ ràng là thân phận thấp hèn, nhưng vẫn muốn chứng tỏ bản thân, sẽ chỉ tạo thêm tiếng cười cho người khác.”
“Tôi sẽ không vì cậu hèn mọn mà xem thường cậu, nhưng sự vô liêm sỉ của cậu khiến tôi cảm thấy buồn nôn.”
“Tránh đi, nhìn thấy cậu đứng ở chỗ này, tôi không có tâm trạng ăn cơm nữa.”
Đinh Phong Thành hùa theo nói: “Phế vật có nghe thấy chưa, anh rể bảo cậu cút đó.”
Cảnh tượng khá khó xử.
Đinh Trung vẫy tay với Đinh Thu Huyền: “Thu Huyền, bảo cậu ta đến cái bàn bên góc kia ăn cơm đi.”
“Dạ ông nội, con biết rồi.”
Đinh Thu Huyền đứng dậy, vươn tay nắm lấy cổ tay của Giang Nghĩa, nghiến răng kéo Giang Nghĩa ra khỏi bàn tiệc, sắp xếp cho anh ngồi ở góc tường.
Giang Nghĩa khẽ lắc đầu, ăn một mình.
“Anh còn ăn nổi sao?” Đinh Thu Huyền dữ dằn với anh một câu: “Tôi tức đến no luôn rồi, vậy mà anh lại như người ngoài cuộc. Giang Nghĩa, anh có còn biết hai chữ xấu hổ viết như thế nào không?”
Giang Nghĩa thờ ơ nói: “Sụ thật thì không thể làm giả được, giả dối thì không thể thành sự thật được.”
“Ý là gì?”
“Sớm muộn gì em cũng sẽ hiểu.”
Bàn chính.
Đinh Trung hỏi: “Văn Chương à, hôm nay có chuyện ông muốn thỉnh giáo cháu.”
Đường Văn Chương bật cười: “Ông nội, ông khách sáo quá, đối với cháu mà còn dùng ‘thỉnh giáo’ gì chứ? Cháu biết, ông nhất định là muốn hỏi chuyện lãnh đạo mới đúng không?”
“Đúng, đúng, đúng, Văn Chương vừa đoán là trúng phóc.”
Đường Văn Chương nói: “Việc sáp nhập ba khu này không phải là chuyện nhỏ. Vị trí người phụ trách không chỉ là một miếng mồi béo bỡ mà còn là một hố lửa.”
“Là sao?”
“Đơn giản thôi.Với tư cách là người phụ trách ba khu, có thể điều động tất cả tài nguyên, chỉ cần xử lý tốt thì không phải có thể kiếm được mọi lợi ích sao? Vấn đề là, đội ngũ lãnh đạo ban đầu của ba quận sẽ để cho anh ta làm như vậy sao? Quan trường, thương giới, địa phương, nhiều thế lực như vậy, vốn không dễ điều hòa được. Vì vậy, người phụ trách mới này phải có khả năng kiểm soát tình hình.”
Đinh Trung gật đầu, sau đó hỏi: “Vậy cháu có biết người mới là ai không?”
“Không biết.”
“Ngay cả cháu cũng không biết à?”
Đường Văn Chương xấu hổ nói: “Đương nhiên, so với người ta, cấp bậc của cháu không là gì cả. Đầu mối duy nhất cháu có được là người phụ trách này đến từ biên giới phía tây.”
Biên giới phía tây Đinh Trung bất giác nhìn về chiếc bàn trong góc, sau đó lại giống như bị sự ngu ngốc của mình làm xấu hổ, liên tục lắc đầu.
“Văn Chương, chuyện này cháu nên lưu tâm nhiều lên. Lãnh đạo mới tới đây rồi, nhớ giúp gia tộc nhà họ Đinh của chúng ta thu được chút lợi ích, ba khu được sáp nhập, quá nhiều chỗ để kiếm lợi ích, tuỳ tiện kiếm một chút, cũng đủ để cho nhà họ Đinh chúng ta no căng vỡ bụng rồi.”
Đường Văn Chương vỗ ngực: “Yên tâm, chuyện của nhà họ Đinh chính là chuyện của Đường Văn Chương cháu, chắc chắn sẽ để trong lòng. Mấy ngày nữa lãnh đạo mới nhậm chức, cháu sẽ đích thân nghênh tiếp, lúc đó nói tốt về nhà họ Đinh trước mặt anh ta vài câu, còn lo không kiếm được tiền sao?”
“Ái chà, vậy phải cảm ơn Văn Chương nhiều rồi.”
“Haiz, ông nội, ông khách sáo quá.”
“Nào, uống rượu đi.”
“Uống rượu!”
Trong lúc họ đang nâng chén, chỉ thấy ngoài cửa có ba chiếc Rolls Royce màu đen, mỗi chiếc trị giá hơn 30 tỷ, tuyệt đối không phải là thứ mà người bình thường có thể lái được.
Ai lại có khí thế như vậy chứ?
Đinh Trung và Đường Văn Chương liếc nhìn nhau, buông xuống ly rượu trên tay, đi về phía cửa.
Ba chiếc Rolls-Royce dừng lại, cửa xe mở ra, vài người đàn ông mặc quân phục bước ra khỏi xe, ba chiếc xe, trên mỗi chiếc xe đều lấy ra một lá cờ cực lớn.
Người đi đầu sải bước đi đến trước mặt Đinh Trung, hành quân lễ.
“Chào ông, chúng tôi đến từ chiến trường, đặc biệt đến đây để tặng cờ hiệu cảm ơn cháu rể của ông đã có đóng góp xuất sắc cho chiến trường.”
Chiến trường?
Cháu rể?
Đinh Trung đương nhiên nhìn sang Đường Văn Chương: “Ái chà, Văn Chương cháu giỏi quá, bên trên vậy mà lại phái người tặng cờ thưởng cho cháu, thật đúng là mát mặt cho nhà họ Đinh chúng ta.”
“Ừm …” Đường Văn Chương lúng túng cười.
Anh ta cảm thấy bối rối, với khả năng của mình, làm gì có tư cách được tặng cờ thưởng?
Một lá anh ta còn không nhận nổi, chứ đừng nói là ba lá.
Phật, phật, phật, ba cờ thưởng lần lượt được mở ra.
Lá thứ nhất thêu là: Trung thành chính trực.
Lá thứ hai được thêu là: Bất khả chiến bại Lá thứ ba được thêu là: Lưu danh thiên cổ.
Ý nghĩa của ba câu này quá lớn, căn bản không phải là thứ mà một người bình thường có thể gánh vác được.
Đừng nói là Văn Chương, mà cho dù có là thống lĩnh chính của bọn họ, cũng căn bản không gánh vác được bất kỳ một lá cờ nào.
Đường Văn Chương khó hiểu, bản thân rốt cuộc có đóng góp gì đặc biệt mà lại được ba lá cờ hiệu tuyên dương? Sau khi trở về nhất định phải hỏi kỹ bên trên mới được.
Đinh Trung cười không khép được mồm: “Tốt, tốt lắm, Văn Chương, cháu đúng là làm mát mặt cho nhà họ Đinh chúng ta. Người đâu, nhận ba lá cờ này, treo trong từ đường!”, “Vâng.”
Sau khi giao phó cờ thưởng xong, người trong chiến đội trở lại xe rồi rời đi.
Đúng lúc này, ở chiếc bàn phía trong góc, Đinh Thu Huyền nhìn ba chiếc cờ hiệu, cười khổ nói: “Chị cả thật sự đã được gả cho một người đàn ông như ý.”
Đó là sự hâm mộ, cũng là đố kỵ.
Có người phụ nữ nào không muốn lấy một người đàn ông thông minh tài giỏi chứ? Có người phụ nữ nào lại không muốn người đàn ông của mình là người đứng phía trên người khác chứ?
Giờ phút này, trong lòng Đinh Thu Huyền chỉ còn mỗi sự chua xót.
Giang Nghĩa ở một bên, nhìn ba lá cờ thưởng đó, tự lẩm bẩm: “Đã nói không thích mấy thứ lễ tiết rườm rà này rồi mà vẫn còn tặng, thật đúng là phiền chết được.”
Anh lắc đầu, tiếp tục cúi đầu ăn.