Cúp điện thoại, Giang Nghĩa từ tốn nói: “Cậu ấy nói là mười phút sau cậu ấy sẽ mang tới.”
“Phốc… giả vờ đi, tiếp tục giả vờ nữa đi, giả vờ cũng giống lắm đó.” Triệu Tiêu dùng ngón tay chỉ chỉ vào đầu của mình: “Nếu như ngày hôm nay anh có thể mang ra một cái giỏ kim cương, cái nào cũng giống như viên này của tôi, vậy thì họ Triệu này chặt đầu xuống cho anh làm ghế ngồi, Nếu không đúng như vậy thì anh rời khỏi Thu Huyền đi.”
Đinh Thu Huyền nhíu mày: “Anh ăn nói kiểu gì vậy?”
Triệu Tiêu nhìn chằm chằm vào Giang Nghĩa: “Như thế nào? Là đàn ông thì cược một trận với tôi đi, sao nào?”
Giang Nghĩa trầm mặc.
Đinh Thu Huyền kéo ống tay áo của anh: “Không cần phải để ý đến loại người này.”
Triệu Tiêu thấy Giang Nghĩa không nói lời nào, anh ta lại càng khoa trương hơn: “Ha ha, lời nói dối đã bị tôi vạch trần, không dám đánh cược à?”
Giang Nghĩa lắc đầu: “Không phải, chẳng qua là tôi cảm thấy bởi vì một chút chuyện nhỏ mà phải chặt cái đầu của anh xuống, có hơi băn khoăn một chút.”
“Tôi nhổ…” Triệu Tiêu đứng dậy: “Giang Nghĩa, anh nói phét ít một tý thì anh sẽ chết hả? Tôi hỏi anh, anh có dám đánh cược không?”
“Vậy thì cược thôi.”
Triệu Tiêu mặt mày hớn hở, làm như là đã nhìn thấy hình ảnh Giang Nghĩa và Đinh Thu Huyền ly hôn với nhau.
Lúc này…
Điện thoại của Giang Nghĩa vang lên một lần nữa.
“Hàng đến rồi, mọi người chờ tôi mấy phút nha.”
Anh đứng dậy đi ra ngoài cửa, Triệu Tiêu đứng ở phía sau hô hào: “Nè, chúng tôi đều đang đợi đó, cái tên kia, anh đừng có nhân cơ hội này mà chạy trốn đó.”
Nhìn bóng lưng đi khỏi của Giang Nghĩa, hai mẹ con Đinh Thu Huyền và Tô Cầm lau mồ hôi một cái.
Một giỏ kim cương hả?
Đừng có nói là Giang Nghĩa, cho dù là cửa hàng châu báu ở bên cạnh cũng không thể lấy ra ngay lập tức được.
Nếu như lúc này cá cược bị thua, chẳng lẽ thật sự phải ly hôn?
Một lát sau, Giang Nghĩa quay lại.
Tay phải của anh mang theo một cái giỏ, ở phía trên cái giỏ có một tấm vải bố màu đỏ che kín.
Giang Nghĩa đi đến trước mặt của mọi người, đặt giỏ lên trên bàn trà, lấy tay kéo miếng vải đỏ ra, ở bên trong lộ ra kim cương lấp lánh to bằng quả trứng.
Mỗi một viên đều có màu sắc sáng ngời, mỗi một viên đều long lanh lấp lánh, mỗi một viên đều lớn hơn viên của Triệu Tiêu.
Nguyên cả một cái giỏ toàn là kim cương, chắc là hơn cả trăm viên.
Dưới ánh đèn chiếu rọi, viên kim cương khúc xạ ra ánh sáng, làm phản chiếu cả căn phòng vàng son lộng lẫy.
“Không, không thể nào.”
Triệu Tiêu đưa tay tách lớp kim cương bề mặt lên, muốn xem xem ở dưới đáy có phải là dùng đá để đệm lên không, kết quả làm anh ta phải kinh ngạc.
Không chỉ là bề ngoài, ngay cả dưới đáy cũng đều là kim cương.
Thật sự là một cái giỏ kim cương, không có một viên đá nào.
Tô Cầm cầm lấy mấy viên bỏ vào trong lòng bàn tay, cẩn thận quan sát. Là phụ nữ, bà ta tương đối quen thuộc với kim cương, đã quan sát nhiều lần, phát hiện đó là kim cương thật, hàng thật giá thật.
“Kinh khủng thật sự, một giỏ kim cương này có giá trị bao nhiêu tiền vậy?”
“Bình quân một viên chín trăm triệu, cái này có khoảng một trăm viên, chắc là khoảng chín mươi tỷ.”
“Nghĩa, ở biên giới phía tây thật sự là không có ai muốn những thứ này hả, đầy đất đều là nó hết à?”
Giang Nghĩa nhún vai.
“Đúng vậy, ở biên giới phía tây mọi người chỉ để ý ăn cái gì, uống cái gì, mặc cái gì, mấy loại đồ vật như thế này đầy đường, ai cũng không cảm thấy kinh ngạc.”
Tô Cầm không hiểu mà nói: “Vậy sao không ai nhặt về?”
“Có mạng nhặt chưa chắc là có mạng sống mà mang trở về, huống hồ gì ở trên người mang theo nhiều đồ như vậy, cho dù làm cái gì cũng sẽ bị bất tiện, nhu cầu sinh tồn lại càng quan trọng hơn.”
“Thì ra là thế.”
Tô Cầm liên tục thở dài, trong lòng tự nhủ, sao Giang Nghĩa lại không nhặt một vài cái trở về, vậy không phải là anh cũng đã trở thành nhà giàu mấy chục tỷ rồi à?
Thật ra, nếu như Tô Cầm biết danh hào của Giang Nghĩa, biết có bao nhiêu tài sản thuộc về anh thì sẽ không thở dài như vậy.
So sánh với tài sản hiện tại của Giang Nghĩa, một giỏ kim cương này còn chưa bằng chín con trâu mất một sợi lông, chỉ có thể gọi là giọt nước trong biển cả.
Trên mặt của Triệu Tiêu đau rát.
Lúc nãy, anh ta còn thề thốt nói Giang Nghĩa khoác lác, kết quả người ta thật sự lấy một giỏ kim cương ra, Triệu Tiêu cảm thấy trên mặt đau đớn từng cơn.
Đinh Thu Huyền hừ lạnh một tiếng: “Đúng rồi, em nhớ là hồi lúc nãy có người đã từng nói, nếu như có một giỏ kim cương thì người đó sẽ chặt đầu làm ghế ngồi?”
Triệu Tiêu nuốt nước bọt: “Cái đó, cái đó chỉ là một câu nói đùa mà thôi, làm sao có thể thành thật được?”
Giang Nghĩa lạnh lùng nói: “Nam tử hán đại trượng phu, nói lời mà không giữ lấy lời hả?”
Triệu Tiêu lạnh lùng nhìn anh, cười ha ha, thò cổ ra phía trước: “Được thôi, giữ lời, con mẹ nó mày lại đây chém đi, mày lại đây!”
Đinh Thu Huyền hừ một tiếng: “Vô lại!”
Bỗng nhiên…
Tay trái của Giang Nghĩa ấn đầu Triệu Tiêu xuống, đè anh ta trên bàn trà, tay phải quơ lấy con dao gọt trái cây ở trên bàn, nhắm vào cổ của anh ta mà đâm xuống.
Xung quanh hoàn toàn yên tĩnh.
Nhìn con dao chặt xuống, trong nháy mắt Triệu Tiêu liền nhũn cả chân, giữa hai chân có một chất lỏng đục ngầu chảy ra, hôi không chịu được.
Phịch một tiếng, con dao gọt trái cây đâm vào mặt bàn, gần sát cổ của Triệu Tiêu.
Mũi dao xẹt qua cổ của anh ta, để lại một vết máu nhàn nhạt, có máu tươi thuận theo đó mà chảy xuống bàn.
Triệu Tiêu giống như là một cái xác chết nằm ở trên bàn, động cũng không dám động.
Giang Nghĩa lạnh lùng nói: “Lần tiếp theo, con dao của tôi tuyệt đối sẽ không lệch đâu.Anh có thể cút rồi.”
“Cút! Tôi cút liền đây!”
Triệu Tiêu làm gì còn dám nói nhảm, đứng dậy sờ lên cổ, nhanh chân chạy ra cửa, trên đường còn té lên té xuống, chạy ra cửa nhà họ Đinh, thiếu chút nữa là đụng vào Đinh Nhị Tiến đang đi mua thức ăn về ở cửa ra vào.
“Này, cháu đi vội vã như vậy làm gì, ở lại ăn cơm chiều đi?” Đinh Nhị Tiến nghi hoặc gọi anh ta.
Triệu Tiêu chạy như bay, đầu không quay lại.
Đinh Nhị Tiến chậm rãi đi vào trong cửa nhà: “Triệu Tiêu bị sao vậy?”
Tô Cầm lườm ông ta một cái: “Cái gì mà Triệu Tiêu, chính là cái đồ cặn bã, sau này đừng có dẫn những loại người này về nhà nữa, nhìn thấy làm cho người ta buồn nôn.”
“Ặc…”
Đinh Nhị Tiến nhìn thấy một cái giỏ kim cương trên bàn trà, kinh ngạc đến nỗi miệng không thể khép lại được: “Cái này là?”
Tô Cầm nói: “Đúng rồi Nghĩa, con trả cái giỏ kim cương này lại cho người ta đi, nếu như làm mất, chúng ta không đền nổi đâu.”
Giang Nghĩa nhún vai: “Không sao đâu, dù sao cũng là nhặt được mà.”
“Không thể nói như vậy được, con vẫn nên nhanh chóng trả lại đi.”
“Vậy được rồi.”
Giang Nghĩa ôm cái giỏ ra ngoài, mấy phút sau lại trở về trong nhà, sắc mặt có chút khó xử.
Tô Cầm nhìn ra điểm không thích hợp, bà hỏi: “Nghĩa, con sao vậy, sao trạng thái của con không tốt cho lắm, có phải là ai đó nói xấu con không hả?”
Giang Nghĩa khẽ thở dài một hơi: “Ba mẹ, Thu Huyền, con có chuyện muốn xin mọi người giúp đỡ.”
“Nói đi, không cần phải khách khí như vậy đâu.”
“Năm ngày sau là sinh nhật của Giang Châu, con muốn mời mọi người đến tham gia lễ cúng của em ấy.”
Đinh Nhị Tiến nói: “Là như vậy à, tôi với ba của cậu là bạn học cũ biết bao nhiêu năm rồi, cậu lại là con rể của tôi. Về tình về lý, lễ cúng của Giang Châu đương nhiên là hai vợ chồng nhà họ Đinh chúng tôi phải đến tham gia rồi, yên tâm đi, năm ngày sau chúng tôi sẽ đến đó.”
“Con cảm ơn ba, vậy để con gọi điện thoại cho ông nội thông báo với mọi người.”
Đinh Nhị Tiến và Tô Cầm liếc mắt nhìn nhau, giọng điệu trầm thấp: “Những người khác, tôi thấy vẫn nên thôi đi.”