Nhất là xí nghiệp Thiên Đỉnh.
Giang Nghĩa muốn xoá sổ xí nghiệp Thiên Đỉnh và khiến nó biến mất khỏi thành phố Giang Nam.
Nhưng dù sao xí nghiệp Thiên Đỉnh cũng là một doanh nghiệp hàng top ở thành phố Giang Nam, không phải nói xoá là xoá được, tuy rằng với địa vị của Giang Nghĩa muốn ra tay cũng không khó, nhưng Giang Nghĩa muốn nhấm nháp Xí nghiệp Thiên Đỉnh từng chút một.
Điều anh muốn làm là khiến xí nghiệp Thiên Đỉnh suy yếu từng ngày, dù biết rằng sẽ tan rã, dù liều mạng giãy giụa, nhưng vẫn không thể thay đổi kết cục.
Anh muốn làm tất cả những người của xí nghiệp Thiên Đỉnh phải tuyệt vọng.
Vì vậy, chủ đề của hội nghị lần này rất rõ ràng, đó là thảo luận làm sao để lật đổ, nuốt trọn xí nghiệp Thiên Đỉnh.
Là một người từng trải, Trình Hải phân tích: “Thiên Đỉnh có ba ngành trụ cột là bất động sản, ăn uống và giải trí. Đặc biệt về lĩnh vực giải trí, nó gần như độc chiếm thị phần cả thành phố Giang Nam.”
“Nếu muốn giải thể xí nghiệp Thiên Đỉnh, nhất định phải đánh bại hoàn toàn ba ngành trụ cột của nó. Trụ cột sụp đổ, xí nghiệp Thiên Đỉnh tự nhiên sẽ tan rã, không thể nào trở mình.”
Giang Nghĩa gật đầu, rất có lý.
Ăn phải ăn từng miếng, đi phải đi từng bước.
Anh hỏi: “Chú Trình, chú nghĩ nên bắt đầu từ ngành nào trước?”
Thành Hải suy nghĩ một lát, đề nghị: “Bất động sản thì cao thâm, ăn uống thì phức tạp, tốt nhất là nên bắt đầu từ lĩnh vực giải trí trước, làm cho lớn làm cho mạnh, đánh bại hoàn toàn các dự án giải trí của xí nghiệp Thiên Đỉnh, khiến bọn chúng không thể phát triển ở thành phố Giang Nam. “
“Được!” Giang Nghĩa quyết định, “Vậy thì bắt đầu từ ngành giải trí, trước tiên phải “chặt bỏ” một chân của xí nghiệp Thiên Đỉnh.”
Lâm Chí Cường cau mày: “Nhưng mấy người bọn mình đều không biết gì về ngành giải trí. Đừng có mà không chỉnh được xí nghiệp Thiên Đỉnh, ngược lại tự lấy đá đập chân mình.”
Đây chính là vấn đề.
Trình Hải mỉm cười: “Chuyện này thì không cần lo đâu. Tôi tiến cử một người rất có năng lực. Người đó là trưởng phòng độc lập của một tập đoàn Hollywood lớn ở Mỹ, cực kỳ thông thạo trong lĩnh vực này. Có người đó ra tay thì đảm bảo thành công một nửa. “
“Ồ? Người đó là ai?”
“Trình Đan Đình.”
Giang Nghĩa cau mày, “Trình Đan Đình? Cô ấy cũng họ Trình sao?”
Thừa Hải mỉm cười: “Cô ấy không những mang họ Trình, mà còn là cháu gái của tôi! Chỉ là … đứa nhỏ Đan Đình này tâm cao khí ngạo, chẳng để ai vào mắt cả. Cả tôi đây mà còn không nể mặt, người bình thường rất khó mời được nó. “
Giang Nghĩa gật đầu, “Người tài thì thường kiêu ngạo mà, bác Trình, cháu gái của bác ở đâu? Cháu sẽ đi gặp cô ấy thử, được hay không thì nói chuyện thử là biết thôi.”
Thành Hải vuốt vuốt râu: “Chuyến bay 12 giờ trưa hôm nay, vốn dĩ là tôi đi đón, bây giờ đành để cậu cả đích thân đi một chuyến.”
“Nhưng mà cậu cả, tôi muốn nhắc cậu, Đan Đình nó chỉ về nước để giải quyết công việc trong hôm nay thôi, ngày mai phải đi rồi. Cậu có thể giữ con bé lại và hủy chuyến bay ngày mai của nó hay không là tùy thuộc vào khả năng của bản thân cậu.”
12 giờ trưa, sân bay Thành Nam.
Giang Nghĩa kiên nhẫn đợi ở lối ra quốc tế B2, nhìn từng người phụ nữ xách hành lý đi ra, anh phải so sánh từng người một với bức ảnh trong điện thoại của mình, sợ sót mất Trình Đan Đình.
Đồng thời, anh còn cầm một tấm bảng nhỏ có viết tên của Trình Đan Đình trên đó.