Đỉnh núi Cửu Tiên.
Trong một tòa động phủ.
Một thanh niên cúi đầu thật sâu với chín bức chân dung treo trên tường.
Chín bức họa, mỗi một bức là một người khác nhau, chỉ có một điểm giống nhau duy nhất là chín người này đều là nữ tử tuyệt sắc nhân gian!
“Đa tạ chín vị sư phụ đã dạy dỗ Thần Thần, để con có thể ở núi Cửu Tiên này tu luyện trong mười năm!
"Hôm nay trận pháp đã phá, con cũng trở thành tu sĩ Kim Đan, giờ đây chính là lúc con xuống núi báo thù."
Đến khi người trẻ tuổi này đứng thẳng người dậy, một cỗ khí thế vô cùng hào hùng phát ra từ trên người hắn, làm cả đỉnh núi Cửu Tiên ngay khoảnh khắc đó như bị mây giông dày đặc bao phủ!
Người trẻ tuổi đó tên là Lâm Thần, năm nay hai mươi tám tuổi, nhưng thoạt nhìn không khác gì người hai mươi tuổi.
Mười năm trước, hắn vốn là thiếu gia của nhà họ Lâm ở thành phố Thiên Hải, nào ngờ có một ngày nhà họ Lâm bị cuồng sát trong đêm, ngoại trừ hắn ra, cả nhà già trẻ lớn bé không còn ai sống sót.
Còn hắn thì bị bẻ gãy cả tay lẫn chân, đến gân tay gân chân cũng bị chặt đứt sau đó ném xuống biển cho cá mập ăn!
Trước khi bị ném xuống biển, cuối cùng hắn cũng đã thấy được bóng lưng của thủ phạm đã giết cả nhà hắn, cao cao tại thượng, được vô số người tung hô!
Đáng tiếc là hắn không nhìn thấy được khuôn mặt của người đàn ông đó.
Hắn chỉ biết, người kia còn rất trẻ, nhìn còn trẻ hơn cả hắn khi đó!
Chờ sau khi hắn tỉnh lại thì đã thấy mình ở núi Cửu Tiên, các vết thương trên người cũng đã khỏi hẳn.
Vốn tưởng rằng mình được người nào đó cứu nhưng ngoại trừ hắn ra, trên núi này không còn người nào khác, chỉ có chín bức chân dung của chín nữ tử tuyệt sắc này.
Đang lúc hắn hoang mang, những nữ tử tuyệt sắc trên chín bức họa đột nhiên bước từ trong bức họa đi ra, cho hắn hành lễ bái sư, trở thành đệ tử cuối cùng của Cửu Tiên Tông.
Đồng thời cũng là đệ tử cuối cùng của chín người bọn họ.
Thời gian mười năm thoáng qua, Lâm Thần không chỉ học hết tuyệt học của chín vị sư phụ, mà còn trở thành tu sĩ Kim Đan ở thời đại mạt pháp này!
Mà chín vị sư phụ tuyệt sắc của hắn đã từng nói cho hắn biết, khi nào hắn phá được Nguyên Linh trận, thì khi đó hắn sẽ có thể xuống núi báo thù!
Hiện giờ hắn sớm đã không nhịn được nữa, chờ tìm được thiếu niên năm đó, hắn nhất định sẽ đập nát xương cốt của đối phương, sau đó vặn rớt đầu của hắn ta xuống!
Chỉ có làm như vậy mới có thể giải được hận thù trong lòng hắn!
Lâm Thần vung tay lên, chín bức họa bị hắn thu vào trong túi càn khôn.
"Hả?"
"Đây là?"
Sau khi chín bức chân dung được thu vào thì trên chín khoảng tường phía sau chín bức chân dung đó, có dán các lá thư màu đỏ!
Tuy rằng hắn ở Cửu Tiên Sơn mười năm, nhưng chưa bao giờ lật các bức chân dung này lên.
Lại phất tay lần nữa, chín phong thư đó đã đến trong tay Lâm Thần.
"Hôn thư?"
Nhìn nội dung bức thư, Lâm Thần nhíu mày.
Chín phong này rõ ràng là hôn thư!
Hắn nhìn thoáng qua một cái đã không còn hứng thú, nhưng vẫn thu xấp thư vào túi càn khôn.
Dù sao thế gian này, ngoại trừ chín sư phụ thì đã không còn bất kì cô gái nào có thể làm cho hắn rung động.
Đương nhiên, vẫn còn một người, nhưng mà ở độ tuổi hiện tại của cô chắc hẳn đã gả cho người ta rồi nhỉ?
Sau đó, Lâm Thần bật người nhảy lên đỉnh núi Cửu Tiên, lấy đà nhảy về phía biển rộng mênh mông.
Vù!
Một thanh trường kiếm lấp lánh kim quang đột nhiên xuất hiện dưới chân Lâm Thần, sau đó hắn ngự kiếm bay về phía bờ biển!
.....
Bãi biển thành phố Thiên Hải.
Có một chiếc xe thương mại Alphard đậu bên bãi biển.
Bốp!
"Trương Đan Đan, cô đừng có lên mặt!"
"Chưa từng có người phụ nữ nào được bổn thiếu gia để mắt tới mà có thể tránh khỏi."
Bên trong xe, một thanh niên dáng người cao lớn hung hăng tát vào mặt một người phụ nữ.
"Vương thiếu.... Tôi đã có con rồi hơn nữa nó cũng đã năm tuổi, với thân phận của ngài có thể tìm được biết bao người con gái khác mà, xin ngài đừng chà đạp tôi như thế!"
"Nếu ngài chà đạp tôi thì sau này tôi sẽ sống thế nào chứ?"
Trương Đan Đan ôm cái má sưng vù cầu xin.
"Vương Dương Minh tôi thích dạng gì không phải cô không biết!"
"Những cô gái kia không có chút thú vị nào cả, cái gì cũng không hiểu, hơn nữa còn gầy như thể chỉ còn da bọc xương, làm sao có thể nõn nà được như cô chứ?"
"Nếu như cô đáp ứng bổn thiếu gia thì ngày mai sẽ có ngay mười vạn vào tài khoản, còn nếu không, ngày mai cô không cần đi làm nữa, sau này ở thành phố Thiên Hải, thậm chí là cả nước này không còn chỗ nào dám nhận cô đâu!"
"Còn chồng và con trai của cô cũng sẽ trở thành kẻ ăn xin, đi ăn xin cả đời!"
"Những thứ này chỉ cần Vương Dương Minh tôi nói một câu sẽ thành hiện thực, tốt nhất là cô suy nghĩ kỹ một chút đi, tôi không ép cô."
Trên khuôn mặt lạnh lùng của Vương Dương Minh hiện lên một nụ cười xảo quyệt.
Từ thời niên thiếu, gã ta đã có một niềm hứng thú đặc biệt với những người phụ nữ trưởng thành, nói trắng ra là gã thích những người phụ nữ đã có chồng.
Những người phụ nữ gã ta từng chơi qua trong mấy năm nay không có một trăm, cũng có tám mươi người, hơn nữa những người này đều có thể nói là cực phẩm trong số những người đã kết hôn.
Trương Đan Đan là nhân viên của công ty đối tác, hôm nay khi gã đến công ty đó, vừa liếc mắt một cái đã nhìn trúng Trương Đan Đan.
Cho nên mới có một màn vừa rồi.
"Vương thiếu tôi...."
Sắc mặt Trương Đan Đan trở nên trắng bệch, dù thế nào cô ấy cũng không tưởng tượng được, Vương Dương Minh, thiếu gia của nhà họ Vương nổi danh ở thành phố Thiên Hải lại thích những người phụ nữ đã có chồng!
Nếu như cô không nghe lời gã thì ngày mai thật sự sẽ không cần đi làm, hơn nữa trên cả thành phố Thiên Hải này cũng không còn chỗ nào có thể nhận cô vào làm nữa!
Cô ta thoáng nghĩ đến cái chết, nhưng chết rồi thì sao, mọi chuyện có kết thúc không?
Còn chồng và con trai ở lại sẽ như thế nào?
Nếu như lúc này có người nào đó đi ngang qua chỗ này, hơn nữa cứu được cô thì tốt rồi.
Nhưng mà điều đó làm sao có thể xảy ra chứ?
Ánh mắt Trương Đan Đan tràn đầy tuyệt vọng nhìn ra ngoài cửa sổ xe, sau đó lại phát hiện, thật sự có một người đang đi tới!
"Là ai!"
"Làm gì vậy, mày mau cút ra chỗ khác, cút xa xe tao ra!
"Mày không thấy đây là xe của Vương thiếu à? Mày không nhìn thấy biển số xe sao?"
Lúc này tài xế trong xe bước xuống chỉ vào người đó mà quát.
"Đúng là tôi đang tìm xe của nhà họ Vương!"
Ầm!
Lâm Thần đi tới trước mặt tài xế, tát ông ta bay xa mấy thước rồi trực tiếp giơ tay mở cửa xe!
"Con mẹ nó là ai vậy!"
"Dám làm hỏng chuyện tốt của bổn thiếu gia à!"
"Có tin ông bóc mày quăng xuống biển cho cá mập ăn không hả!"
Sắc mặt Vương Dương Minh hết sức âm trầm nhìn người trước mắt, tức giận quát thành tiếng.
Tuy rằng nhìn mặt đối phương có chút quen nhưng như thế thì sao chứ!
Xoẹt!
Lâm Thần không nhiều lời, trực tiếp bóp cổ Vương Dương Minh, kéo gã ta ra khỏi xe.
Bốp!
Bốp!
Tiếp theo, hắn liên tục tát lên mặt Vương Dương Minh mười cái, tát đến lúc đầu gã ta sưng thành đầu heo.
"Mày nhìn cho kỹ xem tao là ai."
Lâm Thần giơ Vương Dương Minh bị đánh thành đầu heo lên, thản nhiên mở miệng.
Hắn vừa ngự kiếm đến bãi biển này đã nghe được giọng nói của Vương Dương Minh, cho nên hắn đã không chút do dự lao thẳng tới.
Mười năm trước khi nhà họ Lâm bọn họ bị thiếu niên thần bí kia diệt sạch, nhà họ Vương này chính là đầy tớ đã giúp hắn ta!
Cho nên, người của nhà họ Vương nhất định phải chết!
"Ông mặc kệ mày là ai! Mày dám đánh ông!”
"Mày có biết chỉ cần một cuộc điện thoại của ông thôi đã có thể giết chết mày bao nhiêu lần không!"
Vương Dương Minh phẫn nộ nhìn chằm chằm mặt Lâm Thần, nhưng càng nhìn càng kinh hãi!
Khuôn mặt này, cùng với một khuôn mặt có chút non nớt trong trí nhớ của gã đang dần hợp lại thành một!
"Mày là.... Lâm Thần?!”
"Mày còn sống?!"
Lúc này, Trương Đan Đan từ trong xe đi xuống chưa hết hoảng sợ nhìn Lâm Thần kinh ngạc hô lên!
"Lâm Thần? Cậu là Lâm Thần!”
"Được rồi! Nếu mười năm trước mày vẫn chưa bị cá mập ăn thịt thì đêm nay ông sẽ...."
Răng rắc!
Trên tay Lâm Thần hơi dùng sức một chút, cổ Vương Dương Minh đã bị hắn bóp nát, sau đó ném vào trong xe.
"Cô đi đi."
Lâm Thần nhìn Trương Đan Đan một cái, sau đó lên xe định rời khỏi nơi này.
"Lâm Thần! Nơi Vương Dương Minh đang sống là nhà cũ của cậu!”
"Còn nữa, ngày mai Thẩm Tuyết Nhi sẽ kết hôn!"
"Ở Đế Hoàng sơn trang, cùng với đại thiếu gia nhà họ Trần thành phố Thiên Hải, Trần Long! Nghe Tuyết Nhi nói, chuyện này là bị người nhà cô ấy ép!"
Trương Đan Đan lớn tiếng nói với Lâm Thần trong xe.
Lâm Thần là bạn học thời trung học của cô ấy, không ngờ đêm nay cô có thể gặp lại Lâm Thần ở đây.
Hơn nữa hắn còn cứu cô ấy!
"Biết rồi."
Lâm Thần đáp, sau đó thẳng chân đạp mạnh vào chân ga, chạy về phía nhà cũ của hắn!