Tại phủ đệ của Hộ quốc sứ ở thủ đô.
Những đám mây đen trên màn hình đã tan đi, tất cả máy bay chiến đấu và trực thăng đều đã sơ tán, thậm chí hơn nửa số tinh binh đã biến mất.
Trong Đế Hoàng sơn trang chỉ còn lại khoảng hai trăm người, trong đó không có Lâm Thần. Điều này khiến cho Thạch Hổ rất kinh ngạc.
Ông ta không hiểu tại sao chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, khung cảnh lại trở nên sạch sẽ như vậy.
Thậm chí còn chẳng có một tí khói nào, liệu hiệu suất có phải nhanh quá không?
Hay là đều bị Lâm Thần và Đoạn Nhã Thanh tiêu diệt hết rồi?
Nhưng như vậy thì khoa trương quá rồi. Cho dù bốn người liên thủ với nhau cũng không thể tiêu diệt toàn bộ trong khoảng thời gian ngắn như vậy được.
Ngoài ra, còn có hai món vũ khí Long Hồn để trấn áp tình thế nên thời gian có thể sẽ lâu hơn.
“Lão Thạch Hổ, , 1 vạn tinh binh, ba hùng binh chiến thần cùng với đội hộ quốc vệ đều biến mất. Có khi nào bọn họ đã giết được Lâm Thần rồi không?”
“Ba hùng binh chiến thần, cộng thêm vũ khí Long Hồn và một đội hộ quốc vệ chắc chắn sẽ dễ dàng hạ gục Lâm Thần.”
“Xem ra uy lực của vũ khí Long Hồn thực sự lợi hại. Cho nên nếu như phải đối mặt với chúng thì chúng ta vẫn nên cẩn thận.”
Vu Chiếu Hoàng nhấp một ngụm trà, mỉm cười nhìn màn hình phân tích.
Ông ta có niềm tin mãnh liệt vào hùng binh chiến thần, vũ khí Long Hồn và hộ quốc vệ.
Mặc dù đây là quân trực thuộc lão Thạch Hổ nhưng với cảnh giới đó, cho dù võ tu có lợi hại đến đâu cũng sẽ bị tra tấn đến chết!
“Lão Vu, không đúng. Nếu như Lâm Thần bị giết thì chí ít Trữ Quốc Xương sẽ báo cáo chúng ta biết rằng hắn đã bị giết.”
“Bây giờ chúng ta có nên liên lạc với bọn họ và hỏi có chuyện gì đang xảy ra không?”
“Nếu như Lâm Thần và Đoạn Nhã Thanh đã bị giết thì chúng ta sẽ báo cáo việc này lên Long môn.”
“Dù sao Đoạn Nhã Thanh cũng là một võ tu cấp trấn quốc. Bất kỳ cái chết của võ tu cấp trấn quốc nào cũng là một sự kiện trọng đại ở Long quốc!”
Tô Khải Chân cảm thấy sự việc không đơn giản như vậy, tốc độ nhanh vượt xa tưởng tượng.
“Lão Tô nói không sai, thủ đoạn của tên tà tu này còn nhiều hơn so với chúng ta tưởng. Nhớ năm xưa khi chúng ta cùng nhau bao vây một tên tà tu, để bắt được hắn ta mà chúng ta đã mất đi tận ba người trong số bảy người.”
“Hơn nữa, thực lực của Lâm Thần còn mạnh hơn tên đó rất nhiều nên thủ đoạn của hắn càng khó đối phó.”
Triều Lương Đạo lấy máy liên lạc với Trữ Quốc Xương.
“Quốc Xương, tôi là Triều Lương Đạo, mọi chuyện sao rồi?”
Máy vừa được kết nối, Triệu Lương Đạo trầm giọng hỏi.
“Lão Triều! Tôi là *Tham lĩnh Vương Đông.”
*Hộ quân là những quân lính trong Hộ quân doanh thời nhà Thanh, thành viên là người thuộc Bát Kỳ của Mãn Châu và Mông Cổ ở kinh sư. Đứng đầu Hộ quân là Hộ quân Thống lĩnh, hàm Chính nhị phẩm. Phó tướng là Tham lĩnh, hàm Chính tam phẩm, và Phó Tham lĩnh hàm Chính tứ phẩm (ban đầu là Chính ngũ phẩm, thời Ung Chính nâng lên)
“Trữ chiến thần, Chu chiến thần và cả Lý chiến thần đều đã chết trận!”
“Tất cả 1 vạn tinh binh đều đã mất sức mạnh chiến đấu. Vì mạng sống của họ, tôi chỉ có thể không tuân theo quân lệnh và đưa anh em trở về doanh trại. Xin ngài hãy trừng phạt tôi!”
Mặc dù máy đã được kết nối nhưng người nói lại là Tham lĩnh Vương Đông chứ không phải là Trữ Quốc Xương.
“Cái gì?”
“Cả ba người Trữ Quốc Xương đều tử trận?”
“Hộ quốc vệ đâu?”
“Trấn quốc tiên tử Đoạn Nhã Thanh không động thủ ư?”
Thạch Hổ trực tiếp cầm lấy máy và lớn tiếng hỏi.
Nếu như Đoạn Nhã Thanh ra tay thì ông ta sẽ bắt cô chết không có chỗ chôn!
“Tất cả Hộ quốc vệ đều đã tử trận!”
“Đoạn Nhã Thanh không làm gì cả, mọi chuyện đều do một mình Lâm Thần làm!”
Giọng nói sợ hãi của Vương Đông phát ra từ máy liên lạc.
Dù đã quay lại doanh trại nhưng mọi người vẫn không thể quên được cảnh tượng đó.
“Vô dụng!”
“Toàn bộ đều là một lũ vô dụng!”
“Ngày mai. các người cùng nhau tự sát để bồi tội đi!”
Nói xong, Thạch Hổ đập nát máy liên lạc!
“Tên Lâm Thần này mới tu võ được 10 năm, mới chỉ được 10 năm. Hiện tại thực lực của hắn không chỉ cao ngất trời mà còn có thể dễ dàng giết chết võ tu Võ Hồn cảnh!”
“Cmn, nếu như biết hắn có thành tựu như vậy thì tôi sẽ để Bằng Nhi đi giết hắn ngay tại chỗ!”
Sắc mặt của Thạch Hổ tối sầm lại, thậm chí còn có chút tiếc nuối.
Nếu như loại bỏ tận gốc ngay từ ban đầu thì có lẽ cảnh tượng hiện tại sẽ không diễn ra.
Giờ phút này, trong lòng ông ta có một loại cảm giác khó tả, lo lắng cho tính mạng của bản thân!
Tuy rằng ông ta mạnh hơn Võ Hồn cảnh và hiện tại đang đạt đỉnh Võ Hoàng cảnh, chỉ còn một bước nữa là có thể tiến vào Võ Đế cảnh. Nhưng trong tình trạng hiện tại, có lẽ khó có thể đánh lại Lâm Thần!
Triều Lương Đạo thở dài: “Lão Hổ, đừng tức giận quá. Tuy rằng thực lực của tên Lâm Thần này có chút mạnh nhưng xem ra đầu óc của hắn không được tốt lắm.”
“Đúng vậy, lão Hổ. Nếu như hắn đối đầu với chúng ta thì chẳng khác nào tự hủy hoại tương lai của bản thân. Chúng ta chỉ cần mời một võ tu trấn quốc cấp Long đến tiêu diệt Lâm Thần trong vài phút là được!”
“Lão Hổ, ông cứ yên tâm. Ở thủ đô, chúng ta có nhiều thế lực lớn như vậy, cũng có không ít thế lực siêu cấp muốn bám lấy chúng ta. Đến lúc đó, bọn họ sẽ tự ra tay giết Lâm Thần còn chúng ta không cần phải làm gì cả!”
Bốn người bọn họ là anh em cùng sinh ra tử, bất cứ ai gặp khó khăn thì ba người còn lại sẽ giúp đỡ!
“Đời này của tôi có ba người là anh em rất đáng giá!”
“Chúng ta hãy chuẩn bị báo cáo sự tình với Long chủ.”
“Hãy để mọi thứ do Long chủ định đoạt!”
Sắc mặt của Thạch Hổ thả lỏng hơn nhiều, ông ta mỉm cười nói.
Chỉ cần báo sự việc lên Long chủ thì mọi chuyện sẽ được giải quyết.
Cho dù bụi chưa lắng nhưng chỉ cần con trai của ông ta là Thạch Bằng biết chuyện thì kết cục của Lâm Thần còn thảm gấp trăm lần hiện tại!
Hiện tại con trai của ông ta đã lọt vào Top 10 của Long Tử!
Chỉ có võ tu tiến vào Võ Đế cảnh và dưới 30 tuổi mới có thể tiến bảng xếp hạng 10 người đứng đầu Long Tử!
“Đinh Viễn Chân.”
Thạch Hổ nhìn chằm chằm vào hình ảnh trên vệ tinh và nói một cách bình tĩnh.
“Chủ nhân, ngài có mệnh lệnh gì ạ?”
Một lão giả mở cửa phòng họp và kính cẩn nói.
“Ông với Ảnh Mị lập tức tới Đế Hoàng sơn trang của thành phố Thiên Hải.”
“Nhiệm vụ của ông là đem Thẩm Tuyết Nhi về đây. Hơn nữa, tôi muốn giết toàn bộ người của Đế Hoàng sơn trang.
“Còn Mị Ảnh có nhiệm vụ chính là ẩn thân bên cạnh Lâm Thần, có thể quyến rũ thì quyến rũ. Nếu như không quyến rũ được thì nhất định phải tìm mọi cơ hội thích hợp để giết hắn.”
Thạch Hổ nghiêm túc nói với lão giả.
Ông ta có một con át chủ bài, hơn nữa còn có nhiều quân bài khác.
Cho dù không báo cáo lên Long chủ, ông ta vẫn có thể dùng con át chủ bài để giết Lâm Thần.
Nhưng nếu như Long chủ nhúng tay vào thì ông ta có thể giữ được nhiều quân bài hơn.
Ngược lại, nếu như không còn quân bài nào thì chức vụ Hộ quốc sứ của ông ta có thể sẽ được giao cho người khác.
“Chủ nhân yên tâm, chúng ta nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ!”
Đinh Viễn Chân nói xong liền xoay người rời đi.
“Lão Hổ, tôi vừa mới nhận được tin tức Long chủ đã họp xong. Chúng ta mau liên hợp với nhau báo cáo thôi.”
Lúc này, Vu Chiếu Hoàng nhìn máy liên lạc và nói.
“Vừa đúng lúc, chúng ta mau đi thôi!”
“Tôi vẫn không tin nổi, chúng ta đi thôi!”
Thạch Hổ lạnh lùng vỗ bàn nói.
Tại thành phố Thiên Hải, Lâm Thần cùng với nhóm người đã tới ngoài cổng của một bang hội có tên là Yết Tử.
Trên đường đi, bọn họ đã giết chết rất nhiều người một cách dễ dàng với thủ đoạn sấm sét tàn khốc. Bang hội Yết Tử này chính là điểm dừng chân cuối cùng của thành phố Thiên Hải.
Thế nhưng Lâm Thần không hề biết lần này đi tới Bang hội Yết Tử, hắn còn phải gặp trở ngại còn khó hơn cả Đế Hoàng sơn trang nhiều!
Chương 21 Liên minh Võ tu muốn gì được nấy
Lâm Thâm và những người khác đang đứng ngoài cổng Yết Tử Đường.
“Lâm thiếu, Yết Tử Đường này là điểm dừng chân cuối cùng của chúng ta ở Thâmh phố Thiên Hải. Tất cả các thế lực gia tộc có liên quan tới Yết Tử Đường đều đã bị tiêu diệt!”
“Lâm thiếu, theo ước tính sơ bộ của tôi, sau khi lục soát hết chỗ này, ngài đã nhận được tổng cộng hơn 2970 tỷ tiền mặt.”
“Hơn 1500 bất động sản, hơn 480 công xưởng, hàng ngàn công ty lớn nhỏ và hơn 100 biệt thự. Chỉ riêng những tài sản này đã gần 1500 tỷ.”
Chu Bổn Thanh hào hứng nói với Lâm Thâm.
Chỉ cần là thế lực võ tu thì sẽ thành lập hoặc kiểm soát rất nhiều công xưởng, xí nghiệp và công ty. Hầu hết các ngành này đều sinh lời nên có rất nhiều tiền.
Toàn bộ số tiền 2970 tỷ đều đã được chuyển vào thẻ của Lâm Thâm.
Tất cả những tài sản bao gồm công ty, công xưởng,...cũng được chuyển sang tên của Lâm Thâm.
Cũng không khoa trương khi nói rằng hiện Lâm Thâm là người giàu có nhất ở phía nam với số tài sản này.
Ban đầu theo quy định của Liên minh Võ tu, tất cả tài sản của các thế lực võ tu bị tịch thu đều thuộc về Liên minh.
Thế nhưng người nắm quyền hiện tại là Lâm Thâm, nếu như bọn họ dám dùng quy tắc để trấn áp hắn thì chẳng khác nào đi tìm chết cả!
Bọn họ không những bị đè ép mà còn phải cung cấp đầy đủ cho hắn, thậm chí còn phải đóng góp với tư cách là tay sai.
“Được rồi, mau phá hủy Yết Tử Đường này đi. Trời cũng đã tối rồi, sau khi phá hủy xong, mọi người tự trở về nhà đi.”
Lâm Thâm gật đầu nói.
Suốt cả quãng đường giết chóc, hắn không cần phải ra tay. Với một Đại Tông sư là Chu Bổn Thanh cùng với các Minh chủ Tông sư thuộc các chi nhánh Liên minh khác ở đây, bất cứ thế lực nào cũng không phải là đối thủ của họ.
Đối với Lâm Thâm, hắn không coi trọng tiền bạc.
Tuy tiền bạc là vạn năng nhưng so với tu tiên, số tiền này còn kém xa linh thạch.
Lúc này, thứ hắn thiếu nhất không phải là tiền mà là linh khí.
Hiện tại linh khí đang cạn kiệt, rất khó hấp thụ linh khí từ đất trời ngoại trừ linh thạch.
Nhưng nếu như cạn kiệt linh khí thì lấy đâu ra linh thạch? Hay nói cách khác, linh khí rất khan hiếm.
Khi còn ở trên núi Cửu Tiên, hắn không cảm thấy linh khí quan trọng đến thế nhưng đến khi cần hấp thụ linh khí để phá trận, hắn mới thấy được linh khí quan trọng đến nhường nào.
Hắn càng sử dụng thì linh khí sẽ càng giảm đi. Đây chính là lý do tại sao kể từ khi xuống núi, hắn đều dùng nắm đấm.
“Vâng!”
“Thường Vũ, ông và Bàng Thâm đi cùng nhau cho nhanh.”
Chu Bổn Thanh ra tay ra lệnh.
Sau đó, Thường Vũ và Bàng Thâm dẫn theo hơn trăm người vào trụ sở của Yết Tử Đường.
“Các người là ai mà lại dám xông vào Yết Tử Đường!”
Tam Đường chủ Trương Qua của Yết Tử Đường đang uống rượu với mấy phụ tá thì nhìn thấy một đám người xông vào, sắc mặt của ông ta lập tức trở nên u ám.
“Tam Đường chủ Trương Qua, phó đường chủ Lưu Ly và Chu Băng của Yết Tử Đường ở lại.”
“Những người còn lại mau tránh ra!”
Thường Vũ nhìn Trương Qua với vẻ mặt thờ ơ và nói.
Trước khi tiến vào, bọn họ đã nắm rõ thông tin những người tham gia vào vụ năm đó nên đương nhiên những người không liên quan sẽ sống sót.
Nhưng thường thì những người này không biết quý trọng mạng sống của mình nên đương nhiên kết cục của bọn họ là chân tay mỗi thứ mỗi nơi.
“Điếc không sợ súng!”
“Các anh em, mau tiến lên chém hết bọn chúng cho tôi!”
Trương Qua vừa ra lệnh xong, những phụ tá có năng lực cùng với những người khác lần lượt xông lên!
Uy áp trên người Thường Vũ và Bàng Thâm tỏa ra khiến cho tất cả bọn họ đều bị áp chế, không thể cử động. Chỉ trong chớp mắt, tất cả những người trong đại sảnh đều bị giết ngay tại chỗ!
“Hít! Uy áp lan rộng, các người là võ tu Tông sư ư?”
“Tại sao Yết Tử Đường lại đắc tội với hai người? Xin hãy nói cho tôi biết!”
Hai mắt của Trương Qua sắp muốn lồi ra. Tuy rằng ông ta là Địa Cảnh đỉnh cao nhưng khi đối mặt với một võ tu Tông sư, ông ta chẳng khác nào châu chấu đá xe!
Cho dù chỉ là một võ tu Hậu Thiên cảnh cũng có thể dùng một ngón tay giết chết ông ta!
Trong đầu Trương Qua đang nhanh chóng loát lại xem rốt cuộc Yết Tử Đường đã động chạm đến thế lực nào. Sau khi suy nghĩ một hồi, ngoại trừ nhà họ Trần cũng không còn ai khác.
Cho dù là nhà họ Trần, bọn họ cũng không thể phái hai vị võ tu Tông sư đi báo thù được.
“Mười năm trước, Yết Tử Đường các người có liên quan tới vụ thảm sát nhà họ Lâm. Hôm nay, Lâm thiếu tới báo thù.”
“Còn Liên minh Võ tu chính là đồng minh của Lâm thiếu.”
“Thế nào, đã đủ rõ ràng chưa?”
Thường Vũ bình tĩnh nói.
“Cái gì?”
“Các người là người của Liên minh Võ tu?”
“Lâm thiếu? Không phải toàn bộ người Lâm gia đã bị giết hết vào mười năm trước rồi sao?”
Trương Qua hít sâu một hơi, cảm thấy toàn thân đều là mồ hôi lạnh!
Năm đó, ông ta cũng tham dự vào và giết chết một thành viên của nhà họ Lâm. Chính vì thế, ông ta đã được trọng dụng và thăng chức thành Tam Đường chủ!
Nhưng bây giờ lại có người nói với ông ta rằng người Lâm gia vẫn còn sống, thậm chí còn là đồng minh của Liên minh Võ tu. Như vậy có khác gì gặp phải quỷ?
“Bây giờ ông đã biết được mối quan hệ hệ giữa chúng tôi với Lâm thiếu, còn bây giờ hãy đi chết đi!”
Bàng Thâm không nói nhiều, dùng tay tát thẳng vào mặt ông ta!
“Tổng Đường chủ, xin hãy cứu tôi!”
Trương Qua sợ tới mức chỉ có thể nhắm mắt hét lớn.
“Hừ!”
“Dám tới gây sự ở Yết Tử Đường của chúng ta, thật sự cho rằng Yết Tử Đường không có người trị được các người ư?”
Một giọng nói trầm vang lên, sau đó có một người đàn ông trung niên nhảy tới bên cạnh Trương Qua, giơ tay phải ra đỡ tay của Bàng Thâm!
Ầm!
Bàng Thâm bị đẩy bay ra xa vài mét bởi nội lực thâm hậu!
Bàng Thâm phun ra một ngụm máu, bàn tay phải của ông ta bị đánh nát!
Lục phủ ngũ tạng cũng bị đánh nát!
“Giang Ngôn Hàng, ông đã bước vào cảnh giới Đại Tông sư?”
Bàng Thâm vừa nói xong liền nghiêng cổ chết tại chỗ!
“Đại Tông sư?”
Sắc mặt của Thường Vũ lập tức trở nên nghiêm trọng.
Ông ta vẫn chỉ là Tông sư cảnh còn Giang Ngôn Hàng đã là Đại Tông sư. Ông ta chắc chắn không đánh được Giang Ngôn Hàng.
Hơn nữa, Bàng Thâm đã chết, chết vì quá bất cẩn. Nếu như hai người liên hợp với nhau thì may ra còn có cơ hội chiến Thắng nhưng hiện tại thì xong rồi.
Nói là xong nhưng không thể xong được, phải gọi Tỉnh Minh chủ ra mặt!
Tỉnh minh chủ cũng là Đại Tông sư, hơn nữa còn là Đại Tông sư đỉnh cao, muốn thắng Giang Ngôn Hành cũng không phải là vấn đề gì to tát.
“Tổng Đường chủ!”
“Họ đều là thành viên của Liên minh Võ tu nhưng không thuộc Liên minh Võ tu của thành phố Thiên Hải!”
“Hơn nữa, ông ta còn nói hậu duệ nhà họ Lâm mười năm trước tới báo thù, thậm chí còn là đồng minh của hắn ta!”
“Bọn họ vừa mới tới đã giết rất nhiều anh em của chúng ta. Tổng Đường chủ, ngài nhất định phải đòi lại công bằng cho tất cả anh em!”
Trương Qua vừa được cứu một mạng nên nhanh chóng nói qua tình hình với Giang Ngôn Hành.
“Bọn họ là người của Liên minh Võ tu?”
“Lại còn liên minh với tên hậu duệ nhà họ Lâm báo thù, xem các người có thể làm được gì.”
“Mấy người cho rằng Liên minh Võ tu muốn gì được nấy hay sao?”
“Hôm nay tôi không quan tâm ai đến, tất cả đều phải chết!”
Giang Ngôn Hành cười lạnh, ông ta định đánh chết Thường Vũ.
“Giang Ngôn Hành, tôi nói cho ông biết Liên minh Võ tu chính là muốn gì được nấy!”
Lúc này, Chu Bổn Thanh chậm rãi đi từ ngoài cửa vào, nhìn chằm chằm Giang Ngôn Hành và nói với vẻ bình tĩnh.
Chương 22 Linh thạch lớn bằng hạt gạo
"Tỉnh minh chủ!"
"Giang Ngôn Hành này đạt cảnh giới Đại Tông sư rồi sao!"
"Bàng Thâm đã không còn thở nữa rồi!
Thường Vũ thấy Chu Bổn Thanh đến thì tâm trạng khẩn trương thoáng thả lỏng.
Có tỉnh minh chủ Chu Bổn Thanh ở đây, cho dù có năm tên Giang Ngôn Hành cũng không phải là đối thủ ngài ấy!!
"Chu Bổn Thanh?!"
Giang Ngôn Hành kinh ngạc nhìn người đi tới, vẻ mặt cũng nghiêm túc hẳn lên!
Ông ta chỉ vừa mới đột phá tới Đại Tông sư, vẫn còn là Đại Tông sư sơ kỳ, mà Chu Bổn Thanh lại là Đại Tông sư lâu đời, chỉ còn một bước nữa đã đạt tới Võ Hồn Cảnh.
Huống hồ, ông ta còn là tỉnh minh chủ Nam tỉnh, nếu không có chút thực lực chắc chắn sẽ không ngồi được vị trí tỉnh minh chủ này.
Nếu như Chu Bổn Thanh nổi lên suy nghĩ muốn giết ông ta thì chắc chắn, ông ta không hề có cách nào chống lại được.
Nhưng mà, ông ta cũng không sợ lắm.
Chuyện ông ta có thể tăng từ Tông Sư lên Đại Tông sư trong một thời gian ngắn như vậy hoàn toàn dựa vào một người.
Mà người này, hiện đang ngồi uống trà ở phòng sách của ông ta.
Có người đó ở đây, chắc chắn tính mạng của mình sẽ không gặp vấn đề gì đâu!
"Nếu đã thấy bản minh chủ tới, Giang Ngôn Hành, ông hãy tự giác mà kết liễu mạng sống của mình đi."
Lúc này trong lòng Chu Bổn Thanh rất khó chịu, đưa mắt nhìn sang Giang Ngôn Hành, nói.
Vừa rồi từ ngoài cửa lớn ông ta đã nghe Lâm Thần nói, Bàng Thâm chết rồi, còn có chuyện Tổng đường chủ của Bọ Cạp Đường - Giang Ngôn Hành cũng đã đột phá cảnh giới Đại Tông sư.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất
Chu Bổn Thanh mới nghe thì sửng sốt một chút, sau đó vẻ mặt đanh lại, mang theo tức giận cất bước đi vào trong.
Chuyện giết chết một minh chủ chi nhánh thành phố, nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ.
Nếu như là Lâm Thần giết, thì đừng nói minh chủ chi nhánh thành phố, cho dù là minh chủ khu vực bị giết, thì Tổng minh chủ cũng phải cười nói chết là tốt rồi.
Nhưng tình huống hiện tại là, Bàng Thâm bị một Bọ Cạp Đường nho nhỏ giết chết, ông ta không tức mới là lạ đó!
"Hay ông muốn chính tôi ra tay?"
"Chu Bổn Thanh, ông cũng quá đề cao mình rồi đó."
“Hoặc là nói, ông quá đề cao liên minh Võ Tu rồi!”
"Hiện tại tôi tốt bụng khuyên ông một câu, giao người nhà họ Lâm kia ra, rồi tôi sẽ coi như hôm nay chưa từng xảy ra chuyện gì cả, về sau chúng ta nước sông không phạm nước giếng."
“Nếu ông không giao, tôi nhắc trước cái liên minh Võ Tu của các người, tôi chưa từng để vào mắt đâu!"
"Nếu đã muốn lấy mạng của tôi thì ông ra tay thử xem."
Giang Ngôn Hành cười lạnh một tiếng, ông ta không chỉ không có chút sợ hãi nào mà thậm chí còn bước về phía trước một bước để khiêu khích.
Vừa rồi có một giọng nói truyền âm vào tai ông ta, cũng vì thế ông ta mới yên tâm mà đi khiêu khích Chu Bổn Thanh.
Chỉ là một liên minh Võ Tu mà thôi, đem ra so với các thế lực siêu cấp thật sự thì bọn họ không tính là cái gì cả!
"Ồ?"
"Giang Ngôn Hành, ông tự tin quá nhỉ."
Ầm ầm!
Uy áp trên người Chu Bổn Thanh hoàn toàn bộc phát ra, sau đó hung hăng giáng một đấm về phía Giang Ngôn Hành!
“Chỉ e là ông hết cơ hội tự tin nữa rồi!”
Giang Ngôn Hành cũng đẩy khí thế trên người mình tăng lên đến cực hạn. Ông ta vươn tay móc ra một hạt gạo rồi bóp nát, sau đó từ trong hạt gạo đó nổ ra một cỗ sức mạnh thật lớn, tất cả hội tụ vào bàn tay phải của ông ta, tiếp theo ông ta cũng tung ra một đấm để đón lấy đòn đánh của Giang Ngôn Hành!
Ầm!
Khi nắm đấm của hai người bọn họ va chạm vào nhau, một lực chấn động thật mạnh xuất phát từ chỗ tiếp xúc của hai nắm đấm, chấn động tới mức làm những người xung quanh phải không ngừng lùi về phía sau.
Giang Ngôn Hành đứng yên không nhúng nhích, mà Chu Bổn Thanh lại trực tiếp lui về phía sau mấy chục bước!
Phụt!
"Làm sao có thể như vậy chứ!"
"Ông chỉ là Đại Tông sư sơ kỳ, không thể nào có thể ngăn cản được đòn đánh của tôi!”
Chu Bổn Thanh nhịn không được mà nôn ra một ngụm máu tươi, ông ta hoảng sợ nhìn Giang Ngôn Hành, trong đầu cũng tràn đầy sợ hãi.
Ông ta thật sự nghĩ không ra, tại sao chỉ là một võ tu Đại Tông sư sơ kỳ lại có thể chịu được một quyền của mình, hơn nữa còn có thể đánh ông ta lui về phía sau xa như vậy, đồng thời còn đả thương được ông ta!
Thậm chí ông ta cảm thấy cánh tay mình sắp không cử động được nữa rồi, đây thật sự là thực lực của Đại Tông sư sơ kỳ?
Từ khi nào mà Đại Tông sư sơ kỳ trở nên biến thái như vậy?
Hay là do mình yếu quá sao?
“Quả nhiên có tác dụng!”
Trong lòng Giang Ngôn Hành thầm vui vẻ, lần này ông ta hoàn toàn yên lòng rồi.
Sức mạnh trên tay ông ta vẫn chưa tiêu tán, một đòn vừa tung ra chỉ là mới làm nó tổn thất một phần mười mà thôi!
Nếu cứ tiếp tục như vậy, ông ta hoàn toàn có thể đánh chết Chu Bổn Thanh!
“Chu Bổn Thanh, tôi đã nói liên minh Võ Tu của ông toàn là phế vật! Hôm nay bất kể là người nào đến cũng phải chết tại đây thôi!”
“Hiện tại ông đây sẽ dùng một đòn dứt điểm tỉnh minh chủ liên minh Võ Tu!”
Giang Ngôn Hành nhe răng cười một tiếng, lần này ông ta chuẩn bị dồn hết chín phần sức mạnh còn lại vào một đòn để đánh Chu Bổn Thanh!
“Đừng hòng đả thương được minh chủ của chúng tôi!"
Trong mắt Thường Vũ hiện lên một tia độc ác, tiến lên một bước muốn ngăn cản một kích trí mạng này.
"Thường Vũ tránh ra! Cậu không phải là đối thủ của ông ta!”
Chu Bổn Thanh bị hành động này làm cảm động đến suýt nữa nước mắt lưng tròng, nhưng ông ta vẫn còn lý trí bắt lấy Thường Vũ ném sang một bên.
“Lâm thiếu cứu tôi!”
Cảm nhận được đòn công kích mạnh chưa từng thấy sắp giáng vào mặt mình, Chu Bổn Thanh tuyệt vọng hô to.
Người hiện giờ có thể cứu ông ta, chỉ có thể là Lâm Thần.
Đã đến lúc này rồi ông ta cũng không quan tâm mặt mũi gì nữa, có thể sống sót mới là chuyện quan trọng nhất.
Nếu như không phải bởi vì sau lưng vẫn còn Lâm Thần thì nói không chừng ông ta sẽ trực tiếp quỳ xuống cầu xin Giang Ngôn Hành tha thứ.
“Vẫn là câu nói kia, là người nào đến cũng phải chết thôi!”
Lúc này nắm đấm của Giang Ngôn Hành đã sắp chạm vào ngực Chu Bổn Thanh, ông ta không thèm quan tâm là người nào sắp đến chịu chết nữa.
"Thật sự là lãng phí mà."
Lúc này, một giọng nói nhàn nhạt truyền đến.
Từ phía cửa, có một người đàn ông đang bước vào.
Cũng vì giọng nói này đã làm động tác của Giang Ngôn Hành trực tiếp ngừng lại!
Không phải do ông ta muốn dừng lại, mà là có một sức ép khủng bố trước giờ ông ta chưa từng gặp phải, đè ép đến mức ông ta không thể nào cử động được!
Nhất là khối năng lượng khổng lồ trên tay ông ta không biết bị cái gì mà cũng khựng lại.
Ngay sau đó, khối sức mạnh đó từ từ biến đi mất!
"Lâm thiếu!"
"Cảm ơn Lâm thiếu đã cứu mạng!"
Chu Bổn Thanh "bộp" một tiếng quỳ xuống trước mặt Lâm Thần, kích động nói.
Vừa rồi ông ta chỉ cách cánh cửa tử vong vẻn vẹn một centimet, vốn tưởng rằng mình chết chắc rồi nhưng mà Lâm Thần vừa xuất hiện, ông ta liền biết được mình chắc chắn sẽ không chết!
"Đứng lên đi, thủ đoạn của ông ta có chút kì dị, ông thua không oan."
Lâm Thần ra hiệu bảo Chu Bổn Thanh đứng lên, sau đó đi tới trước mặt Giang Ngôn Hành nhìn chằm chằm hai mắt ông ta: "Giang Ngôn Hành, tôi hỏi ông, viên đá vụn vừa rồi bị ông bóp nát trong tay lấy từ đâu ra?"
Thật ra lúc Giang Ngôn Hành vừa mới lấy thứ này ra bóp nát, thần thức của Lâm Thần đã chú ý tới, đây không phải hạt gạo, mà là linh thạch.
Chẳng qua là hình dáng của viên linh thạch này quá nhỏ, linh khí ẩn chứa trong đó cũng chỉ được một ít mà thôi.
Nhưng mà chỉ một ít linh khí này đã đủ làm cho Lâm Thần cảm thấy chuyến đi này không uổng công.
Ít nhất cũng moi được tin tức của linh thạch từ trên người Giang Ngôn Hành này, đến lúc hắn lại bỏ tiền ra mua là được.
Nếu như tiền không mua được thì hắn vẫn còn biện pháp khác.
"Liên quan gì tới mày!"
"Mày là tàn dư còn sót lại của nhà họ Lâm năm đó?"
"Chỉ mới mười năm trôi qua, mà mày đã học được một ít thủ đoạn rồi nhỉ."
"Lén lút sống sót được mười năm mà mày vẫn còn ý chí báo thù sao? Ha ha ha ha, đúng là một suy nghĩ kỳ lạ!"
Tuy rằng Giang Ngôn Hành bị uy áp đè ép không thể động đậy, nhưng ông ta không hề hoảng hốt chút nào.
Bởi vì ông ta đã từng gặp phải một uy áp khủng bố hơn cái này nhiều, là từ người đang ngồi trên phòng sách trên kia!
"Ồ?"
Lâm Thần mỉm cười, đưa tay đặt lên đỉnh đầu Giang Ngôn Hành.
"Nhóc con ngông cuồng!"
Một tiếng quát lớn truyền đến, một luồn uy áp vô cùng mạnh mẽ bao phủ cả đại sảnh trong nháy mắt!