• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Kinh đô, phủ đệ của hộ quốc sứ.

Phanh!

Thạch Hổ bóp chặt điện thoại, tát mạnh lên mặt một cô gái trẻ xinh đẹp.

Chát!

Khuôn mặt cô gái kia trực tiếp sưng lên.

"Giờ tôi đang rất tức giận! Nếu cô không thể làm tôi hạ hoả thì ngày mai gia tộc cô sẽ biến mất khỏi kinh đô." Thạch Hổ nhắm mắt lại lạnh lẽo nói.

"Vâng!" Cô gái xinh đẹp kia không dám có chút không vui nào, cho dù trong mắt đã ứa lệ, nhưng vẫn tươi cười như hoa cúi đầu.

Thạch Hổ nhắm mắt tận hưởng cách hạ hoả vật lý này, trong đầu lại nhớ đến hồi sáng ông ta và mấy võ tu cấp trấn quốc khác đi gặp Long Chủ báo cáo chuyện Lâm Thần là tà tu.

Vốn tưởng rằng đã nắm chắc chuyện này, chờ họ báo xong, hơn nữa còn nhấn mạnh tổn thất ba hùng binh chiến thần, cứ tưởng sẽ chờ được lửa giận của Long Chủ, sau đó mấy võ tu trấn quốc Long cấp sẽ được phái ra đi bắt giữ Lâm Thần.

Nhưng ai biết Long Chủ chỉ bình tĩnh nghe xong mọi chuyện, cuối cùng chỉ nói hai chữ - Đã biết.

Nói xong hay chữ này, Long Chủ đã ra lệnh đuổi khách.

Hành động này làm bốn người Thạch Hổ ngơ ra, đứng bên ngoài phủ đệ Long Chủ ngẩn người, trong nhất thời không biết bước tiếp theo nên tiến hành như thế nào.

Sau đó có một phó Long Chủ đi ra báo cho họ biết nguyên nhân cụ thể, mới giúp bốn người hiểu ra rốt cuộc là như thế nào.

Thì ra Long Chủ đã sớm biết chuyện này, cũng đã rõ chuyện lúc trước Thạch Hổ phái con mình đi tiêu diệt Lâm gia.

Bọn người Thạch Hổ lập tức kinh hãi, nếu Long Chủ cũng biết chuyện này thì rốt cuộc đang mang thái độ gì với bọn họ, hoặc có thể nói là có thái độ gì với Thạch Hổ!

Dù sao việc này là do ông ta gây lên, nếu Long Chủ mất hứng cách chức Thạch Hổ thì sau này ông ta sẽ mất đi tấm bùa hộ mệnh Hộ Quốc Vệ.

Vừa mất đi tấm bùa hộ mệnh này, không cần Lâm Thần tìm đến báo thù thì những thế lực bao năm qua bị chèn ép có thể đến nuốt tươi ông ta rồi!

Phó Long Chủ bảo Thạch Hổ đừng lo lắng, Long Chủ không có bất mãn gì về chuyện này, cũng không có ý cách chức ông ta. Chẳng qua cũng không tính phái võ tu trấn quốc Long cấp trợ giúp.

Long Chủ không quan tâm kế tiếp ông ta sẽ làm thế nào, nhưng Long Chủ có nói với phó Long Chủ rằng không thể làm Hộ Quốc Vệ hoặc là Tuần Sát Vệ có thương vong lớn nữa.

Nói trắng ra là mặc kệ chuyện này tùy ý phát triển. Chỉ cần không dao động đến Hộ Quốc Vệ và Tuần Sát Vệ thì tùy tiện ông ta muốn làm thế nào cũng được.

Thạch Hổ không ngờ mọi chuyện lại phát triển đến mức độ này, thoạt nhìn không có ảnh hưởng gì đến mình, hơn nữa muốn xử lý thế nào thì xử lý thế đó.

Nhưng thực tế lại là, Long Chủ không tính ra tay với Lâm Thần, hoặc có thể nói là không muốn chọc giận thế lực sau lưng Lâm Thần?

Đại khái hẳn là như thế, nếu không sẽ không bảo phó Long Chủ đi cảnh cáo ông ta.

Hiện tại ông ta không có cả quyền sử dụng vệ tinh theo dõi tung tích của Lâm Thần, cho nên Đinh Viễn Chân bị Lâm Thần chém giết khi nào cũng không biết.

"Ôi! ! !"

Đang nghĩ ngợi thì Thạch Hổ đột nhiên hít vào một hơi, trực tiếp vươn tay đặt lên đầu mỹ nữ kia. Chờ ba phút sau, ông ta mới thở ra một tiếng.

Nhẹ nhàng vỗ về gương mặt mỹ nữ, Thạch Hổ ra hiệu cô ta có thể đi xuống.

Chờ cô ta đi rồi, Thạch Hổ lấy ra một cái điện thoại mới rồi bấm một dãy số nước ngoài.

"Tôi cần hạ lệnh truy sát, cấp bậc là Long." Sau khi có người nghe máy, Thạch Hổ trầm giọng nói.

"Chào ngài, lệnh truy sát Long cấp cần trả một trăm tỷ, tài khoản thì ngài biết rồi. Mặt khác, xin báo ra mục tiêu ngài muốn đuổi giết cho chúng tôi, tốt nhất có thông tin chính xác và hình ảnh." Trong điện thoại truyền đến tiếng phổ thông gượng gạo.

"Long Quốc, sơn trang Đế Hoàng thành phố Thiên Hải tỉnh Nam, Lâm Thần. Hiện tại tôi đưa ảnh và thông tin của hắn lên trang web của các anh."

"Nhớ kỹ, tuyệt đối không thể động vào người phụ nữ này, trong quá trình ám sát Lâm Thần dù ai ngăn cản cũng có thể tùy tiện giết chết, nhưng cô ta thì nhất định không thể bị thương!"

Thạch Hổ đi đến trước máy tính rồi mở trang web ra, đầu tiên là chuyển khoản một trăm tỷ, sau đó lại gửi tất cả thông tin và hình ảnh của Lâm Thần lên đó, trong đó còn có ảnh của Thẩm Tuyết Nhi.

"Ngài yên tâm, chúng tôi đã nhận đơn, sẽ làm theo yêu cầu của ngài. Đương nhiên, sau khi nhận đơn hàng chúng tôi sẽ thử ám sát, nếu ba lượt thử ám sát mục tiêu này đều không thể thành công, chúng ta sẽ trừ 50% tiền thuê của ngài hoặc là ngài nâng cao cấp bậc ám sát." Đối diện nói xong thì tắt máy.

Thạch Hổ buông điện thoại rồi rơi vào trầm tư.

Lệnh truy sát Long cấp luôn dùng đến võ tu Võ Thánh Cảnh, hoặc là thợ săn tiền thưởng cùng cảnh giới ở nước ngoài.

Hiện giờ ông ta mới là Võ Đế Cảnh đỉnh cao mà thôi, dùng một trăm tỷ cho Võ Thánh Cảnh đi giết Lâm Thần đã là quá coi trọng hắn rồi.

Tuy ông ta rất muốn hạ lệnh truy sát Thánh cấp, nhưng một lần dùng Thánh cấp sẽ tốn một ngàn tỷ, ông ta cảm thấy không đáng. Nếu dùng lệnh truy sát Long cấp là xử lý được thì còn tốn tiền uổng phí làm gì.

Hơn nữa Thiên Quốc Hữu Nhãn là tổ chức sát thủ cao cấp nhất trên thế giới, trong đó tập trung các võ tu, dị năng giả, thợ săn tiền thưởng, kỵ sĩ… của các quốc gia. Chỉ cần cho đủ tiền thì dù bảo họ ám sát cao thủ Thượng Ngũ Cảnh cũng được.

Lần này có Thiên Quốc Hữu Nhãn âm thầm ám sát, tỷ lệ Lâm Thần sống sót gần như bằng không!

"Hừ! Lâm Thần, lần này mày còn không chết? Nếu mày còn không chết thì chỉ có thể chờ Bằng Nhi trở về từ căn cứ bí mật đặc huấn. Tuy mày biết kế hoạch ‘Con của rồng’, nhưng tuyệt đối không hiểu được sự khủng bố của họ!"

Trong mắt Thạch Hổ hiện lên một tia âm u, nếu lần này Lâm Thần vẫn không chết thì một là chờ con ông ta trở về, hai là dùng một ngàn tỷ để hạ lệnh truy sát Thánh cấp cho tổ chức sát thủ Thiên Quốc Hữu Nhãn.

Dù sao Lâm Thần nhất định phải chết!

Giờ phút này, trên đảo nhỏ nào đó bên ngoài Long Quốc, một mệnh lệnh trực tiếp nhắn đến kho thông tin của Mã Tu.

Mã Tu vừa xuống máy bay thì đã mở kho thông tin trên chiếc điện thoại đặc thù ra xem.

"Đệt, mình chỉ đi nghỉ phép thôi, tổng bộ có cần làm trò ghê tởm như vậy không?"

"Sơn trang Đế Hoàng thành phố Thiên Hải?"

"Mình phải lập tức quá cảnh, tổng bộ ơi tổng bộ, mấy người cũng biết chọn thời gian lắm, tôi thật biết ơn!" Mã Tu nhìn thấy tư liệu mới nhất xuất hiện trong kho thông tin thì nhíu mày.

Gã vừa đến Long Quốc nghỉ phép, thuận tiện tham dự chuyện về chín phong hôn thư đang nổi rần rần trong Long Quốc, ai biết lại có vụ làm ăn lớn.

Gã thiếu tiền sao?

Gã không thiếu, cho nên chuẩn bị không nhận nhiệm vụ này.

"Hả? Thẩm Tuyết Nhi này trông cũng được đấy!"

"Trừ cô gái tên là Thẩm Tuyết Nhi này ra thì ai dám ngăn cản cũng có thể giết chết?"

Mã Tu nhìn thấy phần dữ liệu thứ hai trong kho thông tin thì ánh mắt sáng lên.

Cả đời Mã Tu này có ba đam mê, giết người, uống rượu và đàn bà.

Giết người vĩnh viễn đứng đầu, nhưng uống rượu và đàn bà thì cần xem tình huống. Nếu có một chai rượu ngon và một cô gái xinh đẹp tuỳ gã lựa chọn thì nhất định sẽ chọn đàn bà!

"Tôi nhận vụ này." Trên mặt Mã Tu lộ ra ý cười, lập tức chuyển máy bay đi đến thành phố Thiên Hải!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK