Đến nay hắn vẫn là một chàng trai huyết khí phương cương, tuy chín sư phụ linh thể không ra lệnh cấm người tu tiên không được có đạo lữ, nhưng mười năm qua hắn chưa từng có xúc động đó.
Mà hiện tại, Lâm Thần chỉ cảm thấy mình là một người đàn ông đích thật!
"Lâm Thần, em có đẹp không?" Trong mắt Thẩm Tuyết Nhi chớp động sóng thu, nhìn về phía Lâm Thần mà nũng nịu hỏi.
"Đẹp, thật đẹp." Lâm Thần ngơ ngác nhìn Thẩm Tuyết Nhi và nói.
"Lâm Thần, anh yêu em không?" Thẩm Tuyết Nhi đổ hai ly rượu, đưa cho Lâm Thần một ly rồi thâm tình hỏi.
"Đương nhiên anh yêu, anh nhớ em mười năm, đương nhiên là yêu em." Lâm Thần nhận lấy ly rượu rồi ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.
"Em cũng rất yêu anh."
Trên mặt Thẩm Tuyết Nhi lộ ra một nụ cười tự nhận là rất quyến rũ, trong tay xuất hiện một con dao găm màu đen, trực tiếp đâm mạnh vào tim Lâm Thần!
Ọc ọc ~
Con dao găm đâm vào tim Lâm Thần, sau đó Thẩm Tuyết Nhi dùng sức xoắn một cái, máu bắn ra từ miệng vết thương kia!
"Tuyết Nhi... Em...." Trong mắt Lâm Thần xuất hiện vẻ nghi hoặc và thống khổ, hắn không thể tin được, vì sao Thẩm Tuyết Nhi lại đối xử với mình như vậy.
"Khanh khách khanh khách ~ Lâm Thần ơi Lâm Thần, anh tan nát cõi lòng rồi đúng không? À, anh nát lòng thật, xem máu chảy đầy đất kìa." Thẩm Tuyết Nhi khẽ lắc đầu, trong mắt lộ vẻ trào phúng mà nói.
"Em. . . ." Lâm Thần đã không cảm giác được tim mình, trước mắt cũng xuất hiện bóng chồng.
"Bị người mình yêu thương giết chết, cảm giác này khổ sở không? Không sao, còn mười giây nữa là anh sẽ chào tạm biệt thế giới này rồi." Thẩm Tuyết Nhi nhẹ nhàng lắc lắc cái ly, sau đó chậm rãi uống cạn rượu trong ly.
Chờ rượu đỏ cạn sạch, Thẩm Tuyết Nhi nhìn Lâm Thần đã nhắm mắt lại run rẩy vài cái rồi mất đi sức sống, cô ta búng tay một cái.
Sau cái búng tay, gương mặt và dáng vẻ của Thẩm Tuyết Nhi đã xảy ra biến hóa!
Khuôn mặt vốn sạch sẽ xinh đẹp biến thành một gương mặt quyến rũ, chỉ liếc nhìn một cái thôi đã làm người ta không dời mắt đi được!
Mà áo ngủ trên người cô ta trở thành bộ áo lót màu đen, đồi núi to lớn muốn phá tan cản trở mà bung ra, nhưng rõ ràng chất lượng cái áo này rất tốt!
Thân dưới cô ta mặc quần đùi da màu đen, chân mang vớ đen, một đôi chân xinh đẹp đủ để đàn ông nằm liệt mười năm trên giường phải lập tức nhảy xuống!
Cô ta ngồi xổm xuống, đặt ngón tay lên mũi Lâm Thần mà dò xét, phát hiện hoàn toàn không còn thở mới yên lòng.
"Hừ, võ tu lợi hại đến mấy cũng không trốn thoát được sự quyến rũ trời sinh của mình!" Trong mắt Mị Ảnh hiện lên một tia khinh thường, sau đó lấy điện thoại ra gọi.
Lâm Thần đã bị cô ta ám sát, chuyện này cần báo với hộ quốc sứ.
"Chủ thượng, có một tin xấu, Đinh Viễn Chân bị Lâm Thần tra tấn mất đi tứ chi, cuối cùng bị tên tuỳ tùng Lỗ Vạn Tùng của Lâm Thần chém giết! Lỗ Vạn Tùng đã thoát ly liên minh Võ Tu, hiện tại trách nhiệm của liên minh Võ Tu là nhỏ nhất. Tin tức tốt là, Lâm Thần đã bị tôi ám sát, tôi sẽ lập tức mang Thẩm Tuyết Nhi quay về kinh đô." Mị Ảnh cung kính nói với Thạch Hổ đầu bên kia điện thoại.
"Mang ai đi?" Một giọng nói lạnh nhạt truyền đến từ bên cạnh.
"Đương nhiên là mang Thẩm Tuyết Nhi...."
Mị Ảnh trả lời theo bản năng, chờ cô ta ý thức được không thích hợp thì giọng nói lập tức ngừng lại!
Bởi vì một bàn tay đã đặt lên vai cô ta. Mà tay còn lại thì vẫy vẫy, ý bảo cô ta đưa điện thoại qua.
Mị Ảnh lộ ra ánh mắt khiếp sợ cực độ, nhìn thấy Lâm Thần đứng sát bên với vẻ mặt lạnh nhạt, trong đầu cô ta trống rỗng.
Vừa rồi không phải cô ta đã dùng dao găm đâm thủng tim Lâm Thần rồi sao? Cô ta tận mắt nhìn thấy Lâm Thần ngã xuống đất chết, thậm chí còn thăm dò hơi thở của hắn!
Chẳng lẽ tất cả là ảo giác của cô ta?
"Thạch Hổ, lão già rác rưởi ông còn chưa bỏ cuộc. Nếu không tôi lập tức qua đó gặp mặt ông?" Lâm Thần đoạt lấy điện thoại rồi lạnh lẽo nói.
Kỳ thật từ thời khắc Mị Ảnh tiến vào sơn trang Đế Hoàng, Lâm Thần đã nhận ra sự tồn tại và tất cả hành động của cô ta.
Nếu cô ta dám ra tay ám sát bất cứ người nào trong sơn trang, hắn sẽ đúng lúc ra tay. Nhưng Mị Ảnh này lại cố tình nấp một bên không nhúc nhích, Lâm Thần cũng mặc kệ cô ta.
Thẳng đến nửa đêm, Mị Ảnh mới hành động.
Mà Lâm Thần lại diễn một tuồng kịch với cô ta, tuy Mị Ảnh này là mị thể trời sinh, công lực mị hoặc tương đối cao, nhưng đối với hắn thì còn không bằng ảo thuật cấp thấp nhất.
"Lâm Thần, Mị Ảnh cũng không có tác dụng gì với mày, xem ra là tao coi thường mày. Nhưng mày đừng quá đắc ý, nếu tối nay mày dám đến kinh đô thì tao đảm bảo mày không thấy được mặt trời ngày mai. Cho dù mày là thế lực trên núi thì vẫn thế." Thạch Hổ không mang chút cảm xúc nào mà nói.
Ông ta vốn còn rất vui mừng, dù sao Lâm Thần đã bị Mị Ảnh ám sát, chỉ cần Thẩm Tuyết Nhi được mang về an toàn thì chuyện này sẽ chấm dứt viên mãn.
Cho dù mất đi đại quản gia Đinh Viễn Chân thì cũng chẳng sao cả. Nhưng hiện tại giọng của Lâm Thần lại vang lên, làm trên người Thạch Hổ không nhịn được bừng lên ngọn lửa cao ba mét!
Cho dù hiện tại ông ta rất tức giận, nhưng vẫn phải duy trì khí thế của mình, khí thế tuyệt đối không thể thua!
"Thạch Lão Hổ, tôi hiểu ý của ông. Không phải ông cho rằng thằng con Thạch Bằng của mình tham dự kế hoạch ‘Con của rồng’ thì có thể dễ dàng đối phó với thế lực trên núi?"
"Có lẽ thằng con Thạch Bằng của ông có thể đối phó với thế lực trên núi, nhưng đối mặt với tôi, hắn chỉ là con kiến. Trong khoảng thời gian này, tôi sẽ không đến kinh đô, ông muốn làm gì thì làm, tùy ý ông. Nhưng chỉ cần tôi đến kinh đô, mặc kệ là ông hay bạn bè ông, ai cản tôi thì tôi lấy đầu người đó."
Lâm Thần nói xong đã bóp nát điện thoại.
Hiện tại hắn còn chưa thể rời khỏi Thẩm Tuyết Nhi quá lâu, lấy tính cách của Thạch Hổ, chỉ cần hắn dám rời khỏi thành phố Thiên Hải thì nhất định sẽ bắt cô ấy đi.
Cho dù hắn tới kinh đô giết Thạch Hổ, nhưng nhất định sẽ có thế lực khác nhảy ra tiếp tục bắt Thẩm Tuyết Nhi. Dù sao thế lực sau lưng Thạch Hổ tương đối phức tạp, có liên lụy quá sâu.
Nếu không phải vì an nguy của Thẩm Tuyết Nhi, hắn đã sớm đến kinh đô tắm máu một vòng.
"Lâm thiếu, sau này em là người của ngài. Ngài muốn làm gì em cũng được!" Chờ Lâm Thần xoay người lại, Mị Ảnh đã bày ra dáng vẻ phong tình quyến rũ. Hơn nữa áo lót và vớ đen của cô ta đều bị ném lên sô pha.
"Thế nào cũng được?" Lâm Thần nheo mắt lại, vươn tay cười hỏi.
"Đúng vậy Lâm thiếu, dù ngài làm gì em. . . ."
Lâm Thần vươn tay phải trực tiếp bóp cổ Mị Ảnh, làm cô ta không thể nói ra chữ nào nữa. Mị Ảnh mở to hai mắt nhìn, cô ta không ngờ thứ sắc đẹp luôn giúp mọi việc thuận lợi lại không có hiệu quả gì với Lâm Thần!
"Rất kinh ngạc à? Trong mắt tôi, cô chỉ là một cái túi da hơi đẹp thôi."
Rắc!
Lâm Thần nói xong thì uốn tay một cái, vặn gãy cổ cô ta. Sau đó trong tay phun trào linh khí, đánh tan Mị Ảnh không còn lại cái gì.
Sau đó hắn bắn ra một tia linh hỏa, thiêu cháy sạch đôi vớ và áo lót đen của Mị Ảnh.
Sau khi đảo thần thức qua phòng ngủ của Thẩm Tuyết Nhi, Lâm Thần nhướng mày rồi mở cửa ra đi vào phòng Thẩm Tuyết Nhi.