• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đế Hoàng sơn trang.

Đinh Viễn Chân tiện tay bẻ gãy đầu một minh chủ chi nhánh, sau đó ném thi thể người đó xuống mặt đất.

"Liên minh Võ Tu chỉ toàn bọn lớn hơn kiến hôi một tí mà thôi, đến bao nhiêu tôi giết hết bấy nhiêu."

"Tôi biết vừa rồi ông mới gọi điện thoại cho Chu Bổn Thanh, nhưng vậy thì sao, ông cho rằng Lâm Thần có thể tới đây trong thời gian ngắn như vậy à?"

"Tại sao các người không thể giãy dụa thêm một chút nữa đi? Không sợ sau này liên minh Võ Tu bị xóa tên khỏi Long quốc này sao?”

Đinh Viễn Chân nhìn bộ dáng thảm hại của Lỗ Vạn Tùng mà nhàn nhạt mở miệng.

Tất cả mọi thứ ở đây đều đã nằm dưới sự giám sát của Vệ Tinh Vân Đồ, cho nên Lâm Thần đã rời đi bao lâu, giờ phút này ở đâu, ông ta đều biết hết.

Bọ Cạp Đường cách nơi này nói xa không xa, nhưng nói gần cũng không gần, một người ở cực bắc thành phố Thiên Hải, một người ở cực nam, khoảng cách hơn tám mươi km.

Tám mươi km này, dùng tốc độ nhanh nhất của võ tu chạy tới cũng cần ba mươi phút mới có thể tới nơi.

Trừ khi là dùng trực thăng mới nhanh hơn được nhưng mà như vậy cũng phải mất vài phút.

Hoặc chỉ còn một cách cuối là bay tới đây, chỉ là, để bay được thì hắn phải có tu vi Thượng Ngũ Cảnh mới làm được, nhưng theo ông ta thấy rõ ràng Lâm Thần vẫn chưa đạt tới Thượng Ngũ Cảnh đâu.

Cho nên ông ta nghĩ dù Lâm Thần có tới được đây thì khi đó ông ta đã sớm mang Thẩm Tuyết Nhi rời đi.

Sắc mặt Lỗ Vạn Tùng càng thêm trắng bệch, tuy rằng hai chân đang run rẩy, nhưng ông ta không nói lời nào mà chỉ nhìn chằm chằm Đinh Viễn Chân.

Ông ta cũng rất muốn nói cho Đinh Viễn Chân biết Lâm thiếu rất mạnh, mạnh hơn bất kì sự tưởng tượng nào mà bọn họ có thể nghĩ ra, hành động này của ông ta không khác gì tự sát.

Nhưng mà Lỗ Vạn Tùng biết nếu mình dám mở miệng nói như vậy, chắc chắn chỉ có thể đổi lại cái chết nhanh hơn mà thôi.

Bây giờ ý tưởng duy nhất ông ta có thể nghĩ ra là mình phải kéo dài thời gian!

"Đinh đại tổng quản, tôi biết thực lực của ông rất phi thường, cho dù chỉ có một mình ông nhưng muốn tàn sát hết tất cả người trong liên minh Võ Tu của chúng tôi cũng không có vấn đề gì."

"Nhưng mà ông có từng nghĩ tại sao khi Lâm thiếu gia rời đi lại để chúng tôi canh giữ ở đây không?"

"Không phải là để phòng ngừa chuyện bất ngờ xảy ra sao?"

"Thực lực của Lâm thiếu nằm ở đâu, tôi nghĩ ông cũng biết. Cho nên nếu tôi đã gọi điện thông báo cho Lâm thiếu rồi thì tôi tin chắc chắn không lâu đâu, Lâm thiếu sẽ đến đây nhanh thôi."

"Vì thế mà, Đinh đại tổng quản à, hiện tại tôi thật lòng khuyên ông nên dừng tay lại đi."

Lỗ Vạn Tùng hít sâu một hơi, tuy rằng ông ta rất không muốn nói ra những lời như vậy, nhưng mà lúc này không nói là không được.

Nếu có thể dùng danh tiếng của Lâm thiếu dọa Đinh Viễn Chân dừng tay lại thì càng tốt.

Còn nếu không...

Vù!

Đinh Viễn Chân nhấc bước đi tới trước mặt ông ta, cánh tay phải vươn ra trực tiếp bóp lên cổ ông ta, giọng nói vô cùng lạnh lùng: "Ông nghĩ ông đang nói cái gì vậy?"

"Cho dù Lâm Thần hắn có mạnh hơn nữa thì tôi vẫn tin chắc là hắn không thể nào chạy tới đây trong vòng vài phút như vậy được."

“Chỉ cần ba phút thôi, tôi đã giết hết tất cả các người rồi!”

Đinh Viễn Chân cười lạnh, tăng sức bóp cổ Lỗ Vạn Tùng!

Đôi mắt Lỗ Vạn Tùng từ từ nổi đầy tơ máu, sắp sửa rơi vào hôn mê. Ông ta cảm giác như chỉ ngay giây tiếp theo thôi bàn tay trên cổ sẽ bóp nát xương cốt của mình, các ký ức đã qua cũng bắt đầu chiếu lại trong đầu ông ta.

“Mình sắp chết rồi!”

"Sớm biết lão già này tàn nhẫn như vậy thì mình đã không nói mấy lời khí phách như vậy rồi!"

"Mẹ kiếp! Chết thì chết! Đời này có thể làm thuộc hạ cho Lâm thiếu mấy tiếng đồng hồ đã rất đáng giá rồi!"

Trong lòng Lỗ Vạn Tùng vừa miên man suy nghĩ vừa chậm rãi nhắm hai mắt lại, bên miệng trào ra từng dòng máu tươi.

“Ông buông ông ta ra mau, tôi sẽ đi theo ông!”

“Xin ông đừng làm tổn thương người nào nữa!”

Thẩm Tuyết Nhi nhìn bộ dáng thảm hại của Lỗ Vạn Tùng, cùng với hơn một trăm thi thể nằm trên mặt đất, trong mắt cô dần dần ứa ra nước mắt.

Tuy rằng lúc trước Lâm Thần giết nhiều người như vậy, tâm trạng của cô cũng có dao động, nhưng dao động đó là lo lắng cho Lâm Thần.

Còn hiện tại những người đã và đang bị giết ở đây đều là vì bảo vệ cô mà chết, cô có thể bình tĩnh đối mặt mới là lạ đó!

"Đừng làm tổn thương người nào nữa sao?"

“Để tôi nói cho Thẩm Tuyết Nhi cô biết, hôm nay những người có mặt ở đây, ngoại trừ cô ra, kể cả có là ba mẹ cô cũng phải chết dưới tay tôi hết!”

Đinh Viễn Chân điên cuồng cười thành tiếng, sức lực trên tay cũng tăng mạnh thêm!

Răng rắc!

Ngay giây phút tiếng ‘răng rắc’ đó vang lên, Lỗ Vạn Tùng nghĩ mình đã nghe được tiếng cổ mình bị bẻ gãy.

"Ah!!’

“Lâm Thần?!!”

"Làm sao cậu có thể xuất hiện ở đây!!"

Nhưng mà ngay giây tiếp theo, tiếng kêu thảm thiết của Đinh Viễn lại đột ngột vang lên bên tai Lỗ Vạn Tùng!

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất

Lỗ Vạn Tùng thử mở mắt ra nhìn, khi thấy được bóng dáng người mới xuất hiện thì hai mắt ông ta bắt đầu rơm rớm nước mắt!

Đó là Lâm thiếu!

Dưới chân hắn còn có một cánh tay vừa bị bẻ gãy, rất rõ ràng, chủ nhân của cánh tay này là Đinh Viễn Chân!

"Tuyết Nhi, em không sao chứ?"

"Lâm Thần, em không sao, ông ta đã giết rất nhiều người, mà những người này đều là vì em mà chết. Em...."

Thẩm Tuyết Nhi chưa dứt câu, nước mắt đã ào ạt tuôn ra.

Cô chỉ là một người bình thường, đối mặt với cảnh chém giết như thế này có thể kiềm chế đến bây giờ là rất tốt rồi.

Lâm Thần đưa thần thức đảo quanh người Thẩm Tuyết Nhi, đến khi thật sự không phát hiện có gì khác thường mới thở phào nhẹ nhõm.

“Ông là Đinh Viễn Chân sao?"

"Không phải vừa rồi Lỗ Vạn Tùng đã khuyên ông dừng tay lại sao?"

"Vì cái gì mà ông nghĩ ông có thể đối đầu với tôi?”

“Đừng nói là một tên phế vật như ông, cho dù có là tên chó Thạch Hổ chủ nhân của ông đi nữa thì ông nghĩ tôi bóp chết gã ta với bóp chết một con kiến có gì khác nhau chứ?

“Đồ phế vật!”

Từ ngón tay của Lâm Thần bắn ra một đạo linh khí, nó quét ngang qua trực tiếp chặt đứt hai chân của Đinh Viễn Chân!

Phốc phốc!

Đinh Viễn Chân mất đi hai chân trực tiếp ngã khuỵu xuống đất, miệng vết thương chạm vào mặt đất lạnh như băng làm Đinh Viễn Chân đau đến mức trợn to hai mắt!

"Lâm Thần!!"

"Mày đừng cho rằng mày có thực lực mạnh là có thể muốn làm gì thì làm!”

"Mày vẫn còn ngây thơ lắm, quả thật trên đời này không có mấy người có được thực lực mạnh hơn mày nhiều, nhưng mà mày đã thấy người có thực lực mạnh mẽ nào dám khiêu khích cả một thế lực mạnh chưa?"

“Cho dù là sư tỷ Đoàn Nhã Thanh của mày là một võ tu cấp trấn quốc thì cô ta vẫn không dám ngang ngược như vậy đâu!”

“Hiện tại mày lại dám hành động không suy nghĩ như vậy, càng đi đến cuối cùng thì mày sẽ càng phát hiện, mình đã hối hận muộn màng thôi!”

“Đồng thời mày cũng sẽ được nếm trải cảm giác thế nào gọi là sống không bằng chết đi!”

"Mày nói tao là phế vật, nhỏ bé như kiến hôi? Tao thừa nhận tôi là một con kiến hôi, nhưng đi đến cuối cùng kết quả của mày cũng sẽ như tao thôi, cuối cùng mày vẫn sẽ bị trời đè gục mà thôi!”

Tuy rằng đã mất đi hai chân cùng với một cánh tay, nhưng những điều này không ảnh hưởng gì đến khả năng mắng người của Đinh Viễn Chân, ông ta điên cuồng gào lên những lời mắng chửi Lâm Thần!

Hơn nữa trong lời nói còn mang theo ý khinh miệt.

Đinh Viễn Chân làm tổng quản nhiều năm dưới tay Thạch Hổ, suốt chặng đường thăng tiến đều là do Thạch Hổ đề bạt lên, hơn nữa còn được tham dự nhiều sự kiện bí mật không ai biết.

Cũng vì thế mà ông đã được biết đến các thế lực mà quốc gia mình có, thực lực thật sự của quốc gia mình - điều mà chỉ có một số ít cường giả cấp trấn quốc mới được biết.

Tuy rằng Đoàn Nhã Thanh là cường giả trấn quốc cấp, nhưng cái cô ta có chỉ là danh tiếng và thực lực, một chút thực quyền thực sự cũng không có.

Hơn nữa nhưng cường giả cấp trấn quốc như cô ta cũng không ít, thường thường họ đều xuất phát từ những tán tu trong nước được đề bạt lên.

Mà đại đa số các gia chủ của các thế lực siêu đỉnh cấp cũng có thực lực tương đương với cường giả cấp trấn quốc, tuy rằng thực lực đều là cấp trấn quốc, nhưng một bên có cả một thế lực hùng hậu, một bên không có cho nên không thể tính là ngang hàng nhau được.

Ông đã được biết đến kế hoạch Con của rồng, cái kế hoạch này sinh ra là để kiềm chế thậm chí là trấn áp các thế lực trên núi kia!

Lâm Thần hắn có thể mạnh hơn cả những thế lực trên núi sao?

Dù thế nào thì không phải kết quả cuối cùng vẫn là bị đàn áp sao?

“‘Trời’ mà ông nói, là Long chủ, hay là Con của rồng?"

"Hay là ông muốn nói đến thế lực trên núi?"

"Nếu như ông muốn ám chỉ đến những cái này thì tôi cũng sẽ không ngại nói thật cho ông biết."

“Mặc kệ là người nào đến, chắc chắn đến cả tư cách xách dép cho tôi cũng không có!”

Sắc mặt Lâm Thần vô cùng lạnh lùng, linh thể của chín vị sư tôn đã từng nói, trong thiên hạ này không còn tu sĩ chân chính.

Ngoại trừ hắn.

Nhiều nhất chỉ là linh võ giả như Tiết Đông Hành mà thôi.

“Ha ha ha ha!”

"Lâm Thần à Lâm Thần, cậu quá ngông cuồng rồi!"

"Đi chết đi!!"

Đinh Viễn Chân điên cuồng cười một tiếng, liên tiếp nuốt vào trong bụng mấy viên đá chân khí lớn bằng quả trứng gà, sau đó ông đẩy thần hồn trong cơ thể lên đến cực hạn, cuối cùng chỉ còn bước dung nhập thần hồn vào nội lực của đá chân khí nữa thôi, ông tin chắc mình có thể san bằng toàn bộ Đế Hoàng sơn trang này thành bình địa!

Chỉ một tên Lâm Thần nhỏ nhoi, cùng lắm là chỉ đạt được tu vi Vũ Đế cảnh mà thôi, có trâu bò đến cỡ nào đi nữa, gặp phải tình huống như vậy thế này thì vẫn phải bỏ mạng tại đây thôi!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK