• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2 Tôi giết con trai ông, ông thấy có vui không?
Đế Đô.
Trong một phòng hội nghị cao cấp.
Tại thời điểm này, có tám người đàn ông đang thảo luận về việc đối phó với các lực lượng nước ngoài.
Trong số đó, có một người phụ nữ với khuôn mặt tuyệt đẹp đột nhiên nhướng mày, ngay lập tức bật dậy, không nói lời nào đã đi thẳng ra ngoài.
"Mấy người tiếp tục thảo luận đi, tôi sẽ quay lại ngay."
Dứt lời, người phụ nữ đã ra khỏi căn phòng bí mật.
"A Chân."
Sau khi ra khỏi phòng bí mật, người phụ nữ thản nhiên mở miệng.
"Tiểu thư!"
Một bóng người từ từ hiện ra từ chỗ tối trên hành lang, sau khi thu lại khí tức mạnh mẽ trên, cô ấy mới đi tới trước mặt người phụ nữ kia, cung kính đáp.
"Tiểu sư đệ của tôi đã xuất quan, chuyện đầu tiên chắc chắn sẽ là báo thù."
"Cô cứ đi tới thành phố Thiên Hải âm thầm giám sát đi, nếu tiểu sư đệ gặp phải chuyện gì vượt ngoài khả năng thì cô phải ra mặt bảo vệ sư đệ tôi cho chu toàn."
Người phụ nữ xinh đẹp bình tĩnh nói.
“Được!”
A Chân trả lời một tiếng, sau đó bóng người biến mất trong bóng tối.
"Tiểu sư đệ đã xuất quan, có lẽ hắn không biết ở thế gian này, hắn vẫn còn chín người sư tỷ."
"Còn nữa, hình như dạo này tám vị sư tỷ còn lại hơi bận nhỉ, mình có nên thay tám sư tỷ đi thăm tiểu sư đệ không?"
"Hay là thôi đi, chờ sư đệ gặp phải thế lực gì hắn không chống lại nổi mình hãy ra mặt là được rồi."
Người phụ nữ xinh đẹp vừa khẽ nở nụ cười nhạt, toàn bộ hành lang lặp tức phảng phất như mùa xuân đang ùa về!
Trong khi đó, ở chín toà núi cổ xưa hiếm có ở Long Quốc, mỗi toà đang có một người bước ra.
Trên người mỗi người bọn họ đều có khí thế kinh người xoay chuyển xung quanh, mà thế lực gia tộc sau lưng bọn họ còn là đại biểu cho sự tồn tại tối cao tuyệt đối của Long quốc!
Giờ phút này bọn họ xuống núi chỉ vì một sự kiện.
Hôn thư.
Chín người đến từ chín đại gia tộc ẩn tàng cùng với chín bức hôn thư.
. . . . . . . . . . .
Trên đường bờ biển thành phố Thiên Hải, có một chiếc xe thương mại Alphard đang di chuyển với tốc độ không đổi.
Bên trong xe, Lâm Thần đang lâm vào hồi ức.
Thẩm Tuyết Nhi.
Mối tình đầu của hắn.
Nhà họ Thẩm gia cùng với nhà họ Lâm không chỉ có lui tới làm ăn, mà còn là hai gia tộc thân thiết, cho nên hắn và Thẩm Tuyết Nhi là thanh mai trúc mã.
Năm đó, vào đêm trước khi nhà họ Lâm bị diệt, Lâm Thần và Thẩm Tuyết Nhi còn hẹn nhau bên bờ biển, hai người đã cùng đặt ra một lời thề, Lâm Thần cam đoan, sau khi tốt nghiệp đại học điều đầu tiên hắn làm sẽ là cưới cô!
Nhưng không ai ngờ, ngay ngày hôm sau thôi nhà họ Lâm của hắn đã gặp phải hoạ diệt môn!
Thoáng cái mười năm đã trôi qua, hắn vốn tưởng rằng Thẩm Tuyết Nhi đã gả cho người khác, thậm chí là có con cái.
Nhưng không ngờ, theo lời Trương Đan Đan vừa nói đã suýt nữa làm cho đạo tâm trạng của hắn lâm vào bất ổn!
Thẩm Tuyết Nhi vẫn chưa gả cho người khác, nhưng ngày mai đây cô sẽ kết hôn với Trần Long của nhà họ Trần, hơn nữa là do người nhà áp buộc!
Trong mười năm này, Lâm Thần hầu như ngày nào cũng nhớ tới Thẩm Tuyết Nhi, có thể nói mục tiêu của hắn ngoại trừ báo thù ra, chuyện quan trọng nhất chính là đi gặp mặt Thẩm Tuyết Nhi một lần.
Nói lời xin lỗi với cô ấy vì mình đã thất hứa!
Cho nên, hắn đã quyết định, bằng bất cứ giá nào, ngày mai hắn cũng phải đi đến Đế Hoàng sơn trang một chuyến!
Bởi vì nhà họ Trần cũng nằm trong danh sách hắn phải giết!
Rất nhanh Lâm Thần đã lái xe đến trước cửa nhà cũ.
Nhìn ngôi nhà trước đây hắn ở giờ đã gần như hoàn toàn thay đổi, trong mắt Lâm Thần hiện lên tia lạnh lẽo!
“Vương thiếu trở về!”
“Vương thiếu!”
Có mấy thanh niên mặc âu phục màu đen đứng ở cửa, sau khi nhìn thấy chiếc xe thương mại Alphard cùng với biển số xe quen thuộc đang lái vè phía cửa thì vội vàng chạy đến trước mặt xe cúi đầu cung kính nói.
Lâm Thần mở cửa xe, ném thi thể Vương Dương Minh giống như ném rác xuống đất.
Sau khi mấy người kia nhìn thấy Vương Dương Minh trên mặt đất thì đầu người nào cũng hiện ra đầy dấu chấm hỏi.
Người đàn ông trên mặt đất, sao giống quá Vương thiếu vậy?
Sau đó, mặt mày mấy người đó nhanh chóng biến sắc!
"Vương thiếu chết rồi!"
"Mau thông báo cho ông chủ, Vương thiếu chết rồi!"
"Chắc chắn là do người đàn ông này làm, mau giết chết hắn!"
Sắc mặt mấy thanh niên mặc âu phục vô cùng khó coi, bắt đầu phát động công kích Lâm Thần!
Bọn họ thân là thuộc hạ nhưng lại không có khả năng bảo vệ để Vương thiếu bị giết, cho nên nói thế nào cũng là do bọn họ không làm tròn bổn phận!
Bụp!
Lâm Thần bình tĩnh quơ tay, đầu người vừa lao lên đầu tiên lập tức nổ tung như quả dưa hấu!
Máu đỏ trộn lẫn óc trắng làm bắn thẳng lên khuôn mặt của những người phía sau, ngay sau đó cơ thể của họ tức tốc cứng lại, trong đầu chỉ còn lại nỗi sợ hãi vô biên vô tận!
Phụt!
Phụt!
Tuy rằng bọn họ dừng tay, nhưng Lâm Thần vẫn không có ý định sẽ buông tha cho bọn họ, mỗi một chưởng tung ra sẽ có đầu của một người nổ tung!
"Là kẻ nào dám giương oai diễu võ trước cửa nhà họ Vương này!
Một tiếng quát giận dữ phát ra từ bên trong biệt thự, sau đó là hàng chục người đi ra.
Cầm đầu là một người đàn ông trung niên, bước đi mạnh mẽ phong thái hiên ngang, vừa nhìn đã biết là người luyện võ.
Tư thế đi bộ của hơn mười người bên cạnh ông ta cũng không khác nhau bao nhiêu, trong đó có một thanh niên thoạt nhìn hai mươi tám tuổi, thu hút sự chú ý của Lâm Thần.
Bởi vì trên cơ thể của người thanh niên này có một sự dao động nội lực cực kỳ mạnh mẽ.
Mạnh hơn ba của Vương Dương Minh là Vương Trùng một ít.
"Dương Minh!"
"Là mày đã giết con trai tao?'
Vương Trùng nhìn thấy người nằm trên mặt đất là con trai mình thì sắc mặt đột nhiên biến đổi, gắt gao nhìn chằm chằm Lâm Thần!
Chỉ là càng nhìn, Vương Trùng càng cảm thấy khuôn mặt Lâm Thần rất quen thuộc!
Suy nghĩ nhanh chóng lục tìm trong kí ức của mình, người đàn ông này là ai, thế lực đằng sau hắn là gì và tại sao hằn dám giết con trai mình?
Chẳng lẽ, là kẻ thù hay sao?
Nhiều năm rồi nhà họ Vương của ông vẫn sừng sững ở thành phố Thiên Hải, thủ đoạn chiến thắng quan trọng nhất, chính là diệt cỏ tận gốc!
Bất kể là ai chọc tới nhà họ Vương của ông ta đều sẽ bị giết hết cả nhà!
Mỗi một ổ chuột đều phải dọn sạch và lắp kín hết!
Nhưng tại sao người trước mắt càng nhìn càng thấy quen thuộc?
"Chỉ cần không phải người mù đều có thể nhìn ra mà."
"Là tôi, là tôi đã giết thằng ngốc này."
Vẻ mặt Lâm Thần vẫn vô cùng bình tĩnh, nhìn Vương Trùng thản nhiên mở miệng.
"Mày là Lâm Thần? Mày chưa chết sao?"
"Không thể nào! Tuyệt đối không thể nào!"
Vương Trùng bỗng nhiên nhớ ra, khuôn mặt của người trước mắt giống hệt thiếu niên mười năm trước!
Chỉ là, không phải thiếu niên năm đó đã bị đánh gãy tay chân ném xuống biển cho cá ăn rồi sao?
Tại sao bây giờ có thể đứng ở trước mặt ông ta?
Hơn nữa giết con trai ông!
"Lâm Thần?"
Trương Mãnh bên cạnh Vương Trùng nheo mắt lại, nhẹ giọng lẩm bẩm.
Cái tên Lâm Thần, anh ta đã nghe qua.
Mười năm trước là đại thiếu gia nhà họ Lâm.
Nhưng mà không phải trước đó nhà họ Lâm đã bị diệt môn rồi sao?
Tại sao thằng nhóc này vẫn còn sống.
Hơn nữa, có vẻ như hắn đã trở thành một võ tu!
Mặc dù thực lực mấy người trẻ tuổi ở cửa không mạnh lắm, nhưng vẫn có một địch ba hoặc năm người.
Hiện tại đầu của bọn họ đều nổ tung hết, điều này chứng tỏ thực lực của Lâm Thần không tầm thường.
"Bất ngờ không?”
"Con trai ông chết rồi, ông vui không?"
Khóe miệng Lâm Thần kéo ra một tia cười lạnh, nhìn chằm chằm vào ánh mắt Vương Trùng hỏi.
"Mẹ kiếp! Lâm Thần thật là độc ác, giết người rồi giết còn hỏi cảm giác ba người ta thế nào!"
"Như vậy có khác gì rắc muối lên vết thương Vương gia chủ chứ? Giết con trai người ta rồi còn hỏi người ta có vui hay không, bộ điên hay sao mà vui nổi chứ!"
"Tôi nghe nói Lâm Thần này là người của một gia tộc nhỏ trước kia từng bị diệt môn, có lẽ Lâm Thần này kẻ may mắn sống sót."
“May mắn sống sót lần đó thì có ích lợi gì, giờ để Vương gia chủ ra tay chắc chắn hắn sẽ chết ngay lập tức!”
. . . . . .
"Vui vẻ con mẹ mày!"
Vương Trùng cảm thấy mình tức muốn nổ phổi rồi, giận dữ quát một tiếng, sau đó tung một cước đá ngang vào cổ Lâm Thần!
Một cước này của ông ta cực nhanh, có thể nói là là một đòn không thể đỡ được, đừng nói là con người, cho dù là một cái cây to bằng miệng chén cũng bị ông ta đá gãy ngang!
Vì vậy, Vương Trùng rất tự tin!
Tuy nhiên, Lâm Thần chỉ đơn giản đưa tay chắn trước cổ, sau đó nhẹ nhàng chụp lấy mắt cá chân Vương Trùng.
Lâm Thần nghiêng người về phía sau,lấy đà đạp chân phải về cái chân còn lại của Vương Trùng!
Răng rắc!
Chân phải của Vương Trùng đã bị gãy, mất điểm tựa nên cả người ngồi phịch xuống đất, còn chưa đợi ông ta cảm thấy đau đớn thì Lâm Thần đã đá một cước vào ngực ông.
Tất cả mọi người ở đây lập tức há to miệng, không dám nhìn cảnh này.
Vương Trùng là võ tu, thực lực là Huyền Cảnh trung kỳ, cho dù là để quán quân đấu vật trong nước tới dưới tay ông ta cũng không đỡ nổi một đòn đâu!
Nhưng mà giờ đây, tại sao lại dễ dàng bị Lâm Thần giẫm chân lên người như vậy!
Từ đó có thể thấy được, thực lực của Lâm Thần chắc hẳn là cao hơn Vương Trùng, ít nhất cũng là Huyền Cảnh hậu kỳ, thậm chí Huyền Cảnh đỉnh phong!
Võ tu còn trẻ nhưng đã ở Huyền Cảnh đỉnh phong, chắc chắn những thành tích sau này hắn đạt được là không thể đong đếm, thẳng tiến vào Địa Cảnh cũng là chuyện không thành vấn đề.
Nhưng mà, ngàn vạn lần không nên, không nên chọc tới nhà họ Vương chứ!
"Vương Trùng."
"Mười năm trước, người đứng sau tiêu diệt Lâm gia chúng tôi là ai, họ gì, nhà ở đâu?"
"Chỉ cần ông nói ra tên là địa chỉ của người đó, tôi hứa sẽ thả ông ra, cũng như buông tha cho nhà họ Vương các người."
Lâm Thần cúi người xuống, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm vào mắt Vương Trùng hỏi.
"Ha ha ha ha! Tao không nói!"
Vương Trùng phun một ngụm nước bọt về phía mặt Lâm Thần, nhưng đã bị Lâm Thần dễ dàng tránh được.
"Mày muốn biết mười năm trước là ai hạ lệnh tiêu diệt nhà họ Lâm mày sao? Mày có giỏi thì mày tự đi điều tra đi!"
"Đừng tưởng rằng trở thành võ tu là có thể muốn báo thù thì báo thù!"
"Tao nói cho mày biết Lâm Thần, hiện tại mày cùng lắm cũng chỉ một võ tu Huyền Cảnh đỉnh phong, cho dù mày có tiến vào Thiên Cảnh thì hắn ta vẫn là sự tồn tại mày vĩnh viễn không cách nào chạm tới!"
"Chỉ cần hắn ta di chuyển một ngón tay thôi đã đủ giết chết mày rồi, cũng giống năm đó, mày sẽ phải đối mặt với cái chết!"
Vốn dĩ trên mặt Vương Trùng đang lan đầy vẻ đau đớn, nhưng khi nghe Lâm Thần muốn tìm được người đứng sau chuyện tiêu diệt nhà họ Lâm bọn họ thì ông ta lập tức trở nên vô cùng điên cuồng!
Mặc dù năm đó ông ta cũng tham gia vào sự kiện diệt khẩu nhà họ Lâm, nhưng chỉ là con tốt thí mà thôi.
Thậm chí còn không bằng một con tốt thí.
Người sau lưng rốt cuộc là ai, đừng nói là hắn, cho dù là gia tộc võ tu đứng đầu thành phố Thiên Hải ngày nay, thậm chí là gia tộc võ tu đứng đầu trong nước cũng phải giữ kín, căn bản không dám nhắc tới tên gọi của đối phương!
Đó là một tồn tại mà người đời không thể chạm tới!
Mặc kệ thực lực có mạnh cỡ nào, tu vi võ đạo sâu bao nhiêu thì đưa đến trước mặt hắn ta cũng chỉ bằng một con kiến hôi!
"Chết hay không, có lẽ ông sẽ không được nhìn thấy đâu."
"Vậy tôi lại đổi sang vấn đề, tấm bia ngọc thạch năm đó nằm giữa đại viện nhà tôi đã bị ai lấy đi rồi?"
Năm đó, có một tấm bia ngọc thạch được chôn giữa đại viện nhà họ, bên trên tấm bia còn khắc hình ảnh một con rồng uốn lượn.
Cha hắn đã dành ba ngày ba đêm để đào sâu hàng chục mét, sắp sửa đào sâu như giếng nước nhưng vẫn không thể nào được cái gốc của tấm bia ngọc đó.
Nhưng mà bây giờ không thấy tấm bia đó đâu, chẳng lẽ là bị ai đó đào đi.
Giờ nghĩ đến, có lẽ tấm bia ngọc thạch này không phải là vật thường.
Nhà họ Lâm bọn họ bị diệt, có thể có liên quan đến tấm bia ngọc thạch này hay không?
"Không biết!"
Vương Trùng lạnh lùng cười.
"Vậy à?"
"Giờ ông có thể chết rồi đó."
Lâm Thần nói xong liền một cước dẫm chết Vương Trùng.
"Dừng tay!"
"Dám gây sự ở nhà họ Vương gia này, ông đây sẽ lột da mày!"
Ngay thời khắc này, có một giọng nói hùng hồn truyền đến từ phía cửa!
Chương 3 Liên minh Võ Tu nhảm nhí!
Ngoài cửa, lại có một đám người đi tới.
Người đứng đầu có khuôn mặt rất giống Vương Trùng, bước đi tỏa ra nội lực mạnh mẽ.
Thần thức của Lâm Thần đã bao trùm bán kính mười dặm xung quanh, nên việc những người này đến đây không có gì đáng ngạc nhiên.
"Vương Thuật!"
"Mau bắt hắn đi, hắn là Lâm Thần, tàn dư của Lâm gia năm đó!"
"Dương Minh cũng đã chết trong tay hắn!"
Một tia vui mừng chợt lóe lên trong mắt Vương Trùng, ông ta nhanh chóng hét lên với Vương Thuật.
Vương Thuật là em trai của ông ta, có thiên phú võ thuật cao hơn ông rất nhiều, hiện tại thực lực đã đạt tới Huyền Cảnh đỉnh phong, chỉ còn một bước nữa thôi là có thể đạt tới Địa Cảnh!
Thật ra những thứ này còn chưa là gì, đứa em Vương Thuật của ông còn là đội phó tiểu đội số tám của đội bảo an liên minh Võ Tu thành phố Thiên Hải!
Chỉ riêng chức vị này đã khiến vô số người trong thành phố Thiên Hải ghen tị!
"Tàn dư của nhà họ Lâm?"
"Mày là Lâm Thần à? Tốt lắm, mười năm không gặp, thì ra mày cũng luyện được nhiều thủ đoạn đó."
"Bây giờ mau thả anh trai tao ra, sau đó quỳ xuống dập đầu một trăm cái đi, thì tao có thể chừa cho mày một cái xác nguyên vẹn."
"Nếu không, tao sẽ lột da mày!"
Vương Thuật tỏ ra bình tĩnh và không hề coi Lâm Thần ra gì.
Kiểu thanh niên như Lâm Thần, chỉ cần một bàn tay của ông ta thôi đã đủ giết cả trăm tên!
"Mày điếc à? Không nghe đội phó của tao kêu mày quỳ xuống dập đầu à!"
Tên khốn bên cạnh Vương Thuật tự cho mình là thông minh, dẫn đầu và chạy về phía Lâm Thần. Sau khi bật người lên lấy đà thì gã lao thẳng vào mặt Lâm Thần!
Ầm!
Nhưng mà, Lâm Thần chỉ tùy ý vung tay một cái đã đánh bay tên khốn kiếp này bay hơn mười mét!
Sau đó, hắn tăng thêm sức lực lên bàn chân đang đạp Vương Trùng!
Răng rắc!
Vương Trùng đang tưởng tượng ra cảnh tượng Lâm Thần bị Vương Thuật giết chết thì đột nhiên cảm giác cổ mình kêu lên răng rắc, sau đó mất đi toàn bộ ý thức!
"Này, tôi ‘thả’ ông ta đi này."
"Ông còn muốn lột da tôi nữa không?"
Lâm Thần đá Vương Trùng dưới đất như đá một con chó chết về phía Vương Thuật!
Yên lặng!
Toàn bộ khung cảnh lập tức lâm vào yên tĩnh!
Mọi người trợn to hai mắt, ngơ ngác nhìn Vương Trùng đã mất mạng, trong lòng dâng lên một làn sóng hoảng sợ cực lớn!
Đây là Vương Trùng, gia chủ nhà họ Vương đấy!
Trong mười năm qua, nhà họ Vương đã phát triển vô cùng lớn mạnh và kiếm được rất nhiều tiền ở thành phố Thiên Hải này.
Đặc biệt là sau khi Vương Thuật trở thành thành viên đội tuyển của liên minh Võ Tu thì ở thành phố Thiên Hải gần như không có ai dám khiêu khích ông ta!
Nhưng mà bây giờ, Lâm Thần, chỉ là một tàn dư của nhà họ Lâm khi xưa lại dám giẫm gãy cổ ông ta!
Chính con trai ông là Vương Dương Minh cũng đã bị Lâm Thần bẻ gãy cổ!
Hơn thế nữa hắn còn dám khiêu khích Vương Thuật lột da hắn!
Lâm Thần này không sợ chết à?
"Muốn chết!"
"Ưng Trảo!"
Vương Thuật sau vài giây sửng sốt thì lập tức bừng bừng lửa giận, sau đó hai tay trái phải tạo thành hình móng vuốt, lao về phía Lâm Thần!
"Ưng Trảo là công pháp mà Vương đội trưởng dày công tôi luyện!”
"Hừ hừ, tên nhóc này tự tìm đường chết thì đâu trách được người khác, chỉ cần gặp phải Ưng Trảo của Vương đội trưởng chỉ sợ lớp da trên người tên nhãi này sắp sửa bị lột xuống rồi!"
”Xem ra tên nhảy này sắp không xong rồi, Tiểu Soái là người của tổ điều tra của chúng ta, cho dù là Vương đội trưởng buông tha cho hắn thì tổ điều tra chúng ta chưa chắc sẽ bỏ qua đâu!"
Mấy đội viên đi theo Vương Thuật thản nhiên mở miệng, trò chuyện hết sức vui vẻ.
Roẹt!
Chỉ nghe một tiếng vang thật nhẹ, ngay sau khi bàn tay Lâm Thần nhẹ nhàng xẹt qua trên mặt Vương Thuật, thì mặt ông ta lập tức chảy máu đầm đìa
Mà trong tay Lâm Thần, rõ ràng đang cầm một mảnh da người!
Ngay lúc này đây mọi người chỉ cảm thấy một dòng khí lạnh thấu xương vọt từ lòng bàn chân thẳng đến sau ót!
Bởi vì mảnh da trong tay Lâm Thần chính là da của Vương Thuật!
"Mày dám lột da của tao! !”
"Tao. . . ."
Vù!
Lâm Thần đưa tay trái về phía trước, khuôn mặt không có da của Vương Thuật đã bị hắn nắm trong tay, hơn nữa tay phải Lâm Thần cũng vừa vặn bao trùm lên đỉnh đầu của Vương Thuật.
“Bí thuật sưu hồn!”
Lâm Thần thầm niệm một tiếng, sau đó linh lực trong tay nhanh chóng phụn trào ra, bao bọc toàn bộ thức hải của Vương Thuật.
“Mày làm gì!”
". . .”
Vương Thuật chỉ cảm thấy đầu óc mình choáng váng, sau đó hai mắt trắng bệch, miệng sùi bọt mép.
Bí thuật sưu hồn này có thể tìm kiếm trong ký ức của người khác, bao gồm cả những ký ức mà người đó nghĩ là không quan trọng chút nào, thậm chí là những ký ức đã bị lãng quên từ lâu.
Chỉ có điều người bị thi triển bí thuật này sẽ gặp phải tình trạng chóng mặt buồn nôn và các phản ứng khác, sau một thời gian người này sẽ tự động phục hồi trở lại, hơn nữa não cũng không hề bị tổn thương.
"Không có một thông tin nào là hữu ích, toàn là một đống thông tin rác rưởi!"
“Chết đi!”
Phụt phụt!
Lâm Thần dùng một chưởng đập Vương Thuật vừa khôi phục lại thành một vũng thịt nát!
Vừa rồi hắn định dùng bí thuật sưu hồn với Vương Thuật, nhằm biết được tấm bia ngọc thạch kia đã bị ai đào đi.
Cộng với, tên tuổi và thế lực của người đàn ông đằng sau chuyện năm đó, v.v.
Nhưng trong đầu Vương Thuật Thật sự không có một chút thông tin nào về chuyện này, thậm chí ngay cả bóng lưng người của người năm đó cũng biến mất không còn dấu vết!
Hắn biết, đầu óc Vương Thuật đã bị người ta động tay động chân.
Thậm chí rất có thể tất cả thông tin liên quan đến người kia ở thành phố Thiên Hải đều đã bị dùng bí pháp nào đó xóa bỏ!
Nhưng mà hắn vẫn tìm được một ít thứ hữu dụng hơn, chỉ nhiêu đây thôi đã đủ để hắn tàn sát gần hết các gia tộc võ tu ở thành phố Thiên Hải!
"Tôi không chỉ muốn lột da của ông, mà tôi còn muốn cho toàn bộ nhà họ Vương của ông cùng nhau đoàn tụ xuống suối vàng."
Tuỳ ý vứt bỏ tấm da của Vương Thuật, Lâm Thần bước từng bước đi về phía đám người nhà họ Vương.
Ầm!
Phụt phụt!
Chỉ chốc lát sau, trên dưới tám mươi người của nhà họ Vương, bao gồm cả những vệ sĩ và cùng với đám tay chân bảo vệ căn nhà đều bị giết sạch!
Tuy rằng bọn họ cũng từng khổ sở cầu xin tha thứ, nhưng Lâm Thần không có chút thương hại nào, bất kể là nam nữ già trẻ đều không chừa lại một người nào!
Năm đó người nhà họ Lâm của hắn cũng cầu xin tha thứ như thế, nhưng mà nhà họ Vương cùng với các gia tộc khác có từng nương tay không?
Lâm Thần hắn khổ tu trên núi mười năm là vì cái gì?
Không phải là vì để tự tay báo thù sao?
Trong mười năm này hắn đã hiểu được một đạo lý, thế giới vốn dĩ là như vậy, kẻ yếu chỉ là kiến hôi, kẻ mạnh như mãnh thú!
"Lâm Thần, đây là chuyện của cậu và nhà họ Vương."
"Đêm nay chúng tôi chỉ đến nhà họ Vương làm khách, bây giờ nhà họ Vương đã bị diệt chúng tôi cũng không có chút ý kiến gì."
“Xin cáo từ."
Trương Mãnh tiến lên một bước, chắp tay với Lâm Thần sau đó từ từ đi thẳng ra ngoài.
Những người đằng sau anh ta, đặc biệt là tiểu đội số tám của đội Bảo an, cũng đồng loạt đi đi theo.
Lâm Thần mãnh liệt như vậy hơn nữa còn đang giết người hăng say như vậy, giờ bọn họ còn không đi nữa sẽ không kịp!
"Tôi có nói sẽ cho các người đi sao?"
Giọng nói vô cùng lạnh lùng của Lâm Thần làm cho bọn người Trương Mãnh, vừa đi ngang qua như rơi vào hầm băng!
"Lâm Thần! Đừng hiếp người quá đáng! Nhà họ Vương đã bị anh giết sạch rồi, anh còn muốn thế nào nữa chứ"
"Anh thực sự nghĩ rằng chúng tôi giống như những người bình thường kia, tuỳ ý để anh đánh giết sao?"
"Anh phải suy nghĩ cho kỹ, chúng tôi là thành viên của tổ điều tra liên minh Võ Tu, nếu anh động đến chúng tôi không khác gì trực tiếp khiêu chiến với toàn bộ liên minh Võ Tu!"
"Trong thiên hạ này, người mạnh hơn anh gấp trăm vạn lần vẫn còn tồn tại, nhưng đến bọn họ cũng không dám động thủ với các thành viên của liên minh Võ Tu đâu!"
. . . . . . . . .
Đám người Trương Mãnh biến sắc, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm Lâm Thần quát.
Cái khác thì không nói, liên minh Võ Tu là một liên minh của tất cả võ tu kết hợp với các gia tộc võ tu Long quốc thành lập.
Trong nước này, bất kể là tán tu hay là gia tộc, hoặc là môn phái gì đó, tất cả đều phải nghe lệnh liên minh Võ Tu này, nếu nói ngoại lệ thì chỉ có những thế lực tông môn trên núi kia.
Cho nên, các phân bộ của liên minh Võ Tu đặt ở các tỉnh thành của Long quốc đều có thể coi là một siêu thế lực, chưa từng có ai dám khiêu khích đến bọn họ
Chẳng lẽ, Lâm Thần hắn dám sao?
Hơn nữa, đêm nay bọn họ đến đây là để thương lượng ngày mai sẽ tặng quà gì cho nhà họ Trần, ai ngờ được lại vướng phải một đống phiền phức này chứ!
“Liên minh Võ Tu nhảm nhí gì!"
"Bất kể là các người, hay là cái liên minh Võ Tu cứt chó kia, trong mắt tôi đều là một đám kiến hôi mà thôi!"
"Nếu liên minh Võ Tu có quan hệ với người kia, thì tôi nhất định sẽ phá vỡ cả nó!"
Lâm Thần duỗi tay phải về phía trước, sau đó làm động tác ấn xuống!
Ầm!
Một bàn tay lớn đường kính 30 mét xuất hiện trên không trung, sau đó ầm ầm rơi xuống!
Chương 4 Danh sách tử vong
Phụt phụt!
Bao gồm cả Trương Mãnh, toàn bộ mười mấy người ở đây đều không kịp phản ứng, trực tiếp bị bàn tay linh khí kia đè thành một bãi thịt vụn!
Sau đó Lâm Thần chỉ búng tay một cái, lập tức có một trận gió mát thổi qua, máu thịt vỡ vụn trên mặt đất hay kể cả những thi thể trong phòng đều bị cơn gió đó làm tan biến.
Trong số những người vừa rồi hắn tiêu diệt, có những tên khi đó đã giết người nhà họ Lâm, có thành viên của những gia tộc trực tiếp tham gia ngày đó cho nên Lâm Thần mới không hề đắn đo gì khi giết bọn họ như vậy.
Bất kể là từ thái độ của những người này, hay là từ thông tin hắn thu được từ ký ức của Vương Thuật thông qua bí thuật sưu hồn, hắn có thể nhận ra rõ ràng chỉ cần là võ tu thành phố Thiên Hải thì ai ai cũng đã nhận được ân huệ từ kẻ thù không đội trời chung với hắn!
Hoặc là nói, chính là bởi vì kẻ đó xuất hiện mới làm cho tất cả võ tu thành phố Thiên Hải rục rịch, cam nguyện làm kẻ phục tùng.
Thậm chí cho bọn họ quỳ xuống nghênh đón, làm nô bộc cả đời cho người nọ, thì bọn họ cũng cam tâm tình nguyện!
Lâm Thần thanh tẩy nơi này xong cũng không nán lại lâu mà đi thẳng tới một lăng mộ ở gần đó
Căn cứ vào trí nhớ trong đầu Vương Thuật, hắn biết được ông bà nội, cha mẹ và mọi người đều chôn cất ở nơi này, mà chuyện này là nhờ có nhà họ Thẩm giúp đỡ.
Có thể là bởi vì kẻ kia đã chiếm được thứ hắn ta muốn cho nên hắn ta không quan tâm đến chuyện gì khác nữa, cũng nhờ thế mà nhà họ Thẩm mới không gặp nạn.
Lăng mộ không lớn, rất nhanh Lâm Thần đã tìm được nơi bia mộ của người thân.
Lấy ra mấy bình rượu, mấy bó hoa, cùng với một ít thức ăn, Lâm Thần thắp một nắm hương cắm trước bia mộ người thân.
Không khóc, cũng không nói lời tình cảm, Lâm Thần chỉ yên lặng rơi vào hồi ức.
Nhớ lại những khoảnh khắc vui vẻ khi có cha mẹ và gia đình.
“Ra đây!”
Bỗng dưng, tay phải Lâm Thần giơ ra giữ không trung, sau đó cách đó khoảng hai trăm mét có một bóng người bị Lâm Thần cách không kéo tới!
Cổ của người đó đã bị Lâm Thần hung hăng bóp chặt!
Trong hai mắt A Chân tràn ngập vẻ khó hiểu, mà nội tâm của anh ta cũng đang bị nỗi sợ hãi cực độ chi phối!
Anh ta là võ tu, hơn nữa còn có cảnh giới không thấp.
Cái khác không nói, không chỉ riêng thành phố Thiên Hải, mà tính trên toàn bộ Giang Nam này, người có thể làm đối thủ của anh ta chưa đầy một bàn tay!
Mà cái anh ta giỏi nhất chính là công phu ẩn thân, nếu anh ta không muốn bị người khác nhìn thấy, thì toàn bộ bờ Giang Nam sẽ không có bất kỳ kẻ nào có thể tìm được anh!
Nhưng giờ đây, khi anh ta đối mặt với đôi mắt lạnh lùng của Lâm Thần, anh ta đột nhiên cảm thấy mình đã bị đối phương nhìn thấu tất cả!
Anh ta chỉ mới tìm được nơi này, vừa che dấu không quá mười giây đã bị Lâm Thần bắt ra!
Sư đệ của tiểu thư, quả nhiên cũng mạnh mẽ như cô ấy vậy!
"Khụ khụ.... Lâm thiếu gia.... Tôi là người nhà!”
A Chân dùng sức hít thở thật mạnh để thu thêm không khí vào phổi, gian nan mở miệng nói.
"Người nhà?"
"Ai là người của anh?"
"Nói đi, vì sao anh lại âm thầm theo dõi tôi, anh có quan hệ gì với người năm đó tiêu diệt nhà họ Lâm?"
“Anh chỉ có một cơ hội để trả lời thôi, nếu câu trả lời của anh không làm tôi hài lòng thì tôi sẽ giết anh ngay tại đây!”
Tay Lâm Thần thoáng buông lỏng một chút, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm người trước mắt.
Người này âm thầm quan sát hắn, nội lực trên người cũng dao động cực kỳ mãnh liệt, mạnh hơn rất nhiều so với Vương Thuật và đám người đội Bảo vệ của liên minh Võ Tu lúc nãy hắn vừa giết!
Thậm chí đã đạt tới trình độ nội lực hóa lỏng. (* là dùng nội lực để làm kiếm làm vũ khí cứng á, hoá lỏng chắc là thua hoá thực chất 1 cấp)
Nhưng mà dù là trình độ này thì ở mặt hắn vẫn chỉ là một con kiến hôi.
Hắn là tu sĩ, là người tu tiên, người tu tiên truy tìm con đường trường sinh, nghịch thiên mà đi.
Mà mặc kệ là người trước mắt, hay là người hắn đã giết, tất cả đều chỉ là võ tu mà thôi.
Tuy rằng võ tu cũng có đan điền khí hải, thế nhưng trong đó chỉ cất giữ nội lực, không phải linh khí.
Nội lực so với linh khí, giống như bùn trên mặt đất so với mây trên trời, nó nằm ở một độ cao bùn đất vĩnh viễn cũng không thể nào đạt được!
Cho dù là bùn đất được làm thành bê tông, thì chẳng qua cũng chỉ là được tăng thêm một ít giá trị mà thôi!
"Lâm thiếu gia, chúng ta thật sự là người một nhà!"
"Là tiểu thư yêu cầu tôi đến âm thầm quan sát ngài, mục đích là bảo vệ ngài thôi!"
"Sau khi tiểu thư biết được chuyện đầu tiên ngài làm sau khi xuống núi chính báo thù, mà các thế lực võ tu ở thành phố Thiên Hải tương đối phức tạp, sợ ngài bị một vài thế lực lớn mạnh theo dõi."
"Tiểu thư nói, một khi ngài bị những thế lực siêu cấp nhắm đến, thì tôi phải ra mặt bảo vệ ngài!"
"Bởi vì ngài là sư đệ của tiểu thư!"
A Chân không dám giấu diếm, nhanh chóng kể lại toàn bộ nhiệm vụ được giao cho hắn biết.
Anh ta biết rõ, trước mặt Lâm Thần, thực lực của mình không khác gì thổ kê ngõa cẩu*!(*gà làm bằng đất, chó làm bằng gạch rất dễ bị hư hỏng, ý là thực lực yếu ớt không đáng nhắc tới.")
Một khi bản thân có chút tâm tư giấu diếm, tuyệt đối sẽ bị Lâm Thần nhìn thấu!
Trước giờ anh ta chỉ gặp phải cảm giác này trên người chủ nhân mình!
Ngay cả tiểu thư cũng chưa đạt đến độ cao như vậy!
"Tôi là sư đệ của tiểu thư nhà anh sao?"
"Tôi Lâm Thần không có sư huynh đệ, càng huống chi là sư tỷ!"
"Tiểu thư nhà anh tên là gì? Làm sao anh biết tôi sẽ báo thù? Xin anh hãy nói rõ chút!"
Tuy rằng thần sắc Lâm Thần có chút hòa hoãn lại, nhưng đối với vị sư tỷ không không biết từ đâu mà ra này, hắn vẫn duy trì thái độ hoài nghi.
Hắn ở trên núi tu tiên mười năm, trong mười năm này, hắn là người duy nhất ở đó, không có người ngoài.
Không có cái gọi là sư tỷ, sư huynh gì xuất hiện.
Hơn nữa, hắn vừa xuống núi thì người gọi là sư tỷ này đã biết, nhanh chóng phái người bí mật theo dõi hắn, nói như vậy là vì sự an toàn của hắn.
Điều quan trọng nhất là người đó biết việc đầu tiên hắn muốn làm chính là báo thù.
Điều đó có nghĩa là, vị sư tỷ này biết ai đã sát hại cha mẹ và người thân của mình sao?
"Tiểu thư của tôi họ Đoàn, tên là Đoàn Nhã Khanh."
"Năm đó, tiểu thư của tôi đã tu luyện ở núi Cửu Tiên ba mươi năm mới xuống. Tiểu thư có nghe nói qua việc gia tộc Lâm thiếu gia bị diệt vong, cho nên đã bí mật điều tra."
"Nhưng dù cô ấy có điều tra như thế nào đi chăng nữa, đến cuối cùng cũng không thể tìm ra kẻ chủ mưu đằng sau chuyện này."
"Đây là danh sách những người đã sát hại gia tộc ngài ở thành phố Thiên Hải do cô ấy điều tra ra. Có thể nó không đầy đủ, nhưng tất cả những người này đều trực tiếp hoặc gián tiếp tham dự vào việc đó."
A Chân từ trong ngực lấy ra một cuốn sách nhỏ từ, cung kính nó tới trước mặt Lâm Thần.
Cái này là quyển vở nhỏ năm đó tiểu thư đã điều tra và ghi chép lại về sau giao cho anh ta bảo quản.
Thật ra năm đó anh ta cũng cảm thấy có chút khó hiểu, theo anh ta thấy, cái danh sách này phần lớn chỉ là châu chấu mà thôi, nói bóp chết thì bóp chết thôi!
Nhưng tiểu thư lại nói với anh ta rằng, thù của sư đệ hãy để sư đệ tự mình báo, nếu như cô để anh ta ra tay, đến lúc biết được sư đệ nhất định sẽ tức giận.
Lâm Thần đặt A Chân xuống, cầm lấy danh sách lên xem.
Trong danh sách là rất nhiều gia tộc và cả một số băng đảng, trong đó có nhà họ Vương và nhà họ Trần.
Trừ cái đó ra, những cái khác trong danh sách về cơ bản đều đúng, mặc dù còn có thêm mấy gia tộc nữa, nhưng hắn cảm thấy không có gì sai lệch lắm, so với phỏng đoán của hắn cũng không có khác biệt là mấy.
"Anh đi đi, nói với tiểu thư của anh, chờ tôi làm xong chuyện này, tôi sẽ đi gặp cô ấy hỏi rõ ràng."
Lâm Thần nhàn nhạt xua tay nói.
Hắn cơ bản đã xác định mình thật sự có sư tỷ.
Nếu không, người trước mặt sẽ không thể nào biết được tên của núi Cửu Tiên.
Bởi vì núi Cửu Tiên cách thành phố Thiên Hải khá xa, xung quanh núi hoang sơ vắng vẻ không có người ở. Cho nên người biết được núi Cửu Tiên chỉ có thể là người có liên quan với núi Cửu Tiên, hay nói cách khác chính là người của Cửu Tiên Tông!
Nhưng đến cùng có phải là sư huynh hay sư tỷ của hắn hay không, chỉ có thể gặp nhau mới có thể xác nhận được.
"Lâm thiếu gia, tiểu thư bảo tôi bảo vệ ngài..."
A Chân tranh thủ thời gian nói, nhưng những lời còn lại chưa kịp mở miệng đã bị ánh mắt của Lâm Thần chặn lại.
Với thực lực của Lâm Thần, làm sao có thể nói mình bảo vệ hắn chứ, để hắn bảo vệ mình còn đúng hơn.
"Tạm biệt Lâm tiên sinh!"
A Chân không dám nhiều lời, cung kính với Lâm Thần xong anh ta nhanh chóng rút lui, trong nháy mắt biến mất vào trong lăng mộ.
Đi được một đoạn đường dài, A Chân mới nhớ ra mình chưa nói cho Lâm thiếu gia biết địa chỉ của tiểu thư, nhưng lúc này anh ta không dám quay đầu lại tìm Lâm Thần, chỉ có thể tuyệt vọng rời đi.
Lâm Thần nhìn về hướng A Chân biến mất mà cười nhạt, hắn để lại ấn kí linh khí trên cơ thể A Chân, chỉ cần người kia không rời khỏi trái đất, hắn sẽ có thể thông qua ấn kí linh khí đó mà tìm thấy anh ta bất kể nơi đâu!
"Bắt đầu từ ngày mai, từng người từng người một!"
Lâm Thần nhìn chằm chằm vào danh sách, nở nụ cười lạnh lùng đến mức đóng băng!
Sau đó, Lâm Thần cho danh sách vào túi Càn Khôn, khoanh chân ngồi tại chỗ, dự định ngồi lại đây với mẹ và người thân một đêm!
Chương 5 Quỳ xuống nhận chết
Ngày thứ hai.
Bên trong Đế Hoàng sơn trang không khí vô cùng náo nhiệt.
Ở bãi đậu xe ở lối vào sơn trang có hàng trăm chiếc ô tô hạng sang, giá của mỗi chiếc ô tô hạng sang không dưới hai trăm vạn!
Những người tham dự đám cưới của nhà họ Trần đều là doanh nhân giàu có, có địa vị xã hội, thậm chí là người nổi tiếng, hoặc là thành viên cốt lõi của gia tộc võ tu ở thành phố Thiên Hải.
"Trương gia chủ Trương Bá Thiên, tặng một vòng tay Kim Cương Bồ Đề làm quà chúc mừng!"
"Lý gia chủ, Lý Lăng Phong tặng một chuỗi tràng hạt Kim Cương Bồ Đề!"
"Hồ gia chủ, Hồ Đương Lập, tặng quà chúc mừng là một bình hoa mận tráng men thời nhà Minh - Chính Đức* hoạ tiết nhiều màu sắc!" (Chính Đức: niên hiệu Minh Võ Tông, năm 1506 - 1521, Trung Quốc)
......
Giọng nói the thé của người quản gia ở trước cửa chịu trách nhiệm nhận và sắp xếp quà truyền đến tai của mọi vị khách.
Trong đó không ít người có am hiểu về vật quý hiếm, nghe đến tên những món quà này không khỏi há hốc mồm.
"Nhà họ Trần thật là có mặt mũi. Mỗi món quà của các gia chủ đều có giá khởi điểm từ bốn đến năm trăm vạn!"
"Đó là điều đương nhiên, bọn họ đều là gia tộc võ tu, tặng nhau những món lễ vật đắt tiền chẳng là gì cả."
"Các người biết cái gì, các người thực sự nghĩ những món lễ vật này là dành cho nhà họ Trần sao?"
"Ồ? Chẳng lẽ trong chuyện này còn có ẩn giấu cái gì nữa sao? Người anh em này, nói cho chúng tôi biết với."
"Suỵt! Đừng nói nhảm, mặc dù mấy người kinh doanh như chúng ta đều có thiệp mời, nhưng trong trong mắt những người võ tu này chúng ta không khác gì con kiến, nếu như nói sai gì đó, đêm về ngủ bị mất đầu khi nào cũng không biết đâu!"
.......
Vốn dĩ bọn hắn cũng có chút tò mò, nhưng sau khi nghe những lời này, tất cả đều im miệng không nói nữa, im lặng ghen tị lắng nghe người quản gia ở trước cửa công bố danh sách quà chúc mừng.
Chỉ cần là quà chúc mừng của gia tộc võ tu, mỗi món đều có giá hơn bốn đến năm trăm vạn, hơn nữa còn có một số người trực tiếp tặng tiền!
Tuy trực tiếp đưa tiền thì hơi thô lỗ, nhưng khi nghe đó là một ngàn vạn thì ai ai cũng phải choáng váng!
"Chúc mừng, chúc mừng anh Trần hôm nay kết thông gia với nhà họ Thẩm!"
"Đúng vậy, chúc mừng anh Trần!"
Lúc này, xung quanh Trần gia chủ - Trần Độ Hải không phải các gia chủ gia tộc võ tu thì cũng là các nhân vật quyền cao chức trọng, dù trong đó có một số người còn mạnh hơn ông ta rất nhiều, nhưng bọn họ vẫn mỉm cười cung kính!
"Các vị có thể giành thời gian tới chúc mừng, thật sự vinh hạnh của nhà họ Trần tôi!"
"Các vi, sau này vẫn mong được các vị đây quan tâm nhiều hơn…!"
Trần Độ Hải vui vẻ ra mặt, rất hưởng thụ cảnh tượng này, ông ta liếc nhìn chung quanh, khi không thấy Vương gia chủ - Vương Trùng thì ông ta có chút không vui.
Dù sao đi nữa thì sau ngày hôm nay, ông ta sẽ một bước bay lên trời, trở thành người cầm lái giới võ tu ở thành phố Thiên Hải!
Ngay cả Lỗ Vạn Tùng, minh chủ của Liên minh võ tu thành phố Thiên Hải, cũng phải khách khí với ông ta!
Mặc dù ông ta biết rõ nguyên nhân của tất cả những chuyện này không phải vì cuộc hôn nhân của con trai ông là Trần Long và Thẩm Tuyết Nhi mà là vì một lão già đang ngồi ở ghế chủ tọa kia.
Ông lão tuy ngồi ở ghế chủ tọa nhưng vẫn nhắm mắt ngủ thiếp đi, không để ý đến ai xung quanh.
Quanh người ông ta tỏa ra một cổ uy thế, cổ uy thế này khiến tất cả mọi người đều phải im như hến.
Ngay cả Bao Cảnh Sơn, hội trường phòng Thương mại Thành phố Thiên Hải, người có trình độ võ tu cao nhất trong số những người có mặt ở đây, hay Lỗ Vạn Tùng, minh chủ của Liên minh Võ Tu Thành phố Thiên Hải, cũng cung kính và không dám kiêu ngạo chút nào.
Thái độ không đếm xỉa của ông lão và cảm giác khẩn trương của Bao Cảnh Sơn, khiến khuôn mặt của những gia chủ gia tộc võ tu ở thành phố Thiên Hải bình thường vô cùng kiêu ngạo không những không tức giận mà ngược lại còn thêm cung kính hơn.
Gia chủ của nhà họ Thẩm, Thẩm Trọng ngồi trong góc với vẻ mặt phức tạp, mặc dù ông ta là cha của Thẩm Tuyết Nhi, trên danh nghĩa là thông gia của nhà họ Trần, nhưng thực ra ông ta thậm chí còn không bằng gia chủ của một gia tộc võ tu nhỏ ngoài kia.
Hôm nay bất kể là ai đến nhà họ Trần, ánh mắt đều tập trung vào người Trần Long hay ông lão kia, không có người nào tới chào hỏi ông ta khiến lòng của Thẩm Trọng cảm thấy rất khó chịu.
"Lão Thẩm, ông hãy vui vẻ lên đi. Hôm nay là ngày vui của con gái mình, sao sắc mặt lại cứ ủ rũ như vậy?"
Trần Niệm Hoa, mẹ của Thẩm Tuyết Nhi tuy rằng nhìn cũng có chút buồn bã, nhưng rất nhanh chỉnh đốn lại tâm trạng, nói.
"Niệm Hoa, tôi đã làm gì sai sao?"
"Tôi không nên ép con gái lấy chồng đúng không?"
"Nhưng nếu tôi không ép con gái lấy chồng, nhà họ Thẩm của chúng ta cũng sẽ phải nối gót theo nhà họ Lâm!"
"Tôi không phải làm vì mạng sống của chúng ta, mà tôi làm là vì nhà họ Thẩm chúng ta! Vì anh chị em của Tuyết Nhi!"
Thẩm Trọng càng nói càng kích động, nhưng giọng nói càng ngày càng nhỏ.
Ông ta không dám lớn tiếng hét lên, nhà họ Thẩm chỉ là một gia tộc bình thường, không phải gia tộc võ tu, một khi chọc giận ai đó nhất định ngày mai sẽ không được nhìn thấy ánh mặt trời nữa!
Trần Niệm Hoa không nói gì, nhưng đôi mắt lại đỏ hoe.
"Giờ lành đã đến! Mời cô dâu chú rể bước vào!"
Lúc này, người chủ trì cầm micro hô lớn.
Sau đó, một cặp đôi bước ra từ hai bên của sân khấu đám cưới.
Chú rể Trần Long trông vô cùng điển trai trong bộ vest.
Cô dâu Thẩm Tuyết Nhi mặc một bộ váy cưới màu trắng tinh khiết, khuôn mặt xinh đẹp, trên mặt mang theo nụ cười nhẹ, nhưng sâu trong ánh mắt lại hiện lên một tia buồn bã.
Cô đã vô số lần tưởng tượng ra cảnh tượng hôm nay, nhưng hoàng tử quyến rũ trong lòng cô chính là Lâm Thần.
Nhưng mà, Lâm Thần đã chết được mười năm, tất cả những tưởng tượng của cô đều tan thành mây khói.
"Cô dâu chú rể mời mặt đối mặt."
"Chú rể, dù cô dâu giàu hay nghèo, khỏe mạnh hay bệnh tật, anh có bằng lòng cưới cô ấy không?"
"Tôi đồng ý!"
Giọng nói của Trần Long cực kỳ kiên định!
Dù anh ta biết tối nay cô dâu trên giường sẽ không phải là Thẩm Tuyết Nhi!
"Cô dâu, cô có bằng lòng kết hôn với chú rể, trước mặt mọi người thề nguyện sẽ trung thủy với anh ấy, trung thuỷ với gia đình anh ấy không?"
Chủ hôn dựa theo lễ cũ mà hỏi cô dâu Thẩm Tuyết Nhi.
Thẩm Tuyết Nhi cầm lấy micro, đưa lên miệng chậm rãi nói.
"Tôi không đồng ý!"
Cô chưa kịp lên tiếng, từ cửa Đế Hoàng sơn trang truyền đến một thanh âm cực lớn, đủ để tất cả mọi người trong Đế Hoàng sơn trang có thể nghe thấy!
Người chủ hôn sửng sốt, không ngờ hôm nay sẽ có chuyện xảy ra, trong lúc nhất thời có chút ngây người.
Sắc mặt Trần Long đột nhiên tối sầm lại, anh ta nhìn chằm chằm vào thanh niên ở cửa sơn trang.
Thân thể Thẩm Tuyết Nhi run lên khi nhìn thấy thiếu niên ở trước cửa, trong lòng hiện lên một suy nghĩ khiến cô không thể tin được!
"Lâm Thần còn sống!"
Thẩm Tuyết Nhi nhìn khuôn mặt Lâm Thần so với mười năm trước không có bao nhiêu thay đổi, cả người cô đã hoàn toàn đờ đẫn.
Bất ngờ, không tin, mong đợi, bối rối và những cảm xúc khác tụ tập trong lòng cô, khiến toàn thân cô phấn khích.
Ông lão ngồi ở ghế chủ tọa mở mắt ra, nhìn chằm chằm vào bóng người ở trước cửa sơn trang với đôi mắt rực lửa, rồi lại nhắm mắt lại không để ý đến.
"Thằng nhóc dũng cảm thật, mày dám đến nhà họ Trần tao gây phiền phức, mày không biết chữ “chết” viết như thế nào sao?!"
"Vì hôm nay là ngày trọng đại của thiếu gia nhà họ Trần tao, tao sẽ tha cho cái mạng chó mày!"
"Ngay bây giờ mau quỳ xuống dập đầu mười cái nhận lỗi, tao sẽ để mày đi!"
Dương Đông một cung phụng của nhà họ Trần, lách mình ra khỏi đám đông và bước tới trước mặt Lâm Thần, phóng xuất uy thế của võ giả, muốn bắt Lâm Thần quỳ xuống!
Răng rắc!
Với vẻ mặt cực kỳ lãnh đạm, Lâm Thần vươn tay phải tóm lấy cổ đối phương, sau đó bẻ cổ gãy cổ người đó, kế tiếp ném thi thể trong tay xuống đất như quăng rác.
"Trần Độ Hải, gia chủ nhà họ Trần đâu?"
"Quỳ xuống nhận chết!"
Hành động dứt khoát cùng với hai câu nói ngắn gọn của Lâm Thần khiến tất cả mọi người trong Đế Hoàng sơn trang đều chết lặng, da đầu run lên!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK