• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 11: Lão là cậu bảy của mày?

Xẹt!

Khi tay phải của Lâm Thần bao trùm lên Thiên Linh Cái của Cao Thông, một hồn lực thần bí mà hùng mạnh đã xuyên thấu vào, tìm kiếm tất cả ký ức của Cao Thông!

Hai mắt Cao Thông trắng dã, đáy lòng dâng lên cảm giác sợ hãi mãnh liệt, đây là nổi sợ đến từ sâu trong linh hồn!

Bởi vì cảnh giới của ông ta là đại Tông Sư đỉnh viên mãn cảnh, sắp ngưng tụ thần hồn tiến vào Võ Hồn Cảnh, cho nên cũng có hiểu biết đối với sức mạnh tự nhiên thần bí và mạnh mẽ như thần hồn.

Nhưng bây giờ, hồn lực mãnh liệt của Lâm Thần đi thẳng vào sâu trong thần hồn của ông ta, làm nó suýt tan rã! Một khi thần hồn tan rã thì ông ta sẽ trở thành tên ngốc!

Giờ phút này ông ta rất hối hận, nếu không nói những lời đó với Lâm Thần thì có lẽ ông ta sẽ không bị hồn lực hùng mạnh của Lâm Thần tiến vào thần hồn?

Nhưng tất cả đã trễ rồi!

Cao Thông cảm thấy thời gian đã trôi qua trăm năm thậm chí ngàn năm, lại cảm thấy như chỉ vừa nháy mắt, tay Lâm Thần đã dời khỏi Thiên Linh Cái của mình.

Nhưng vừa lấy ra, ông ta đã cảm thấy trời đất quay cuồng, đầu óc choáng váng, nghe thấy âm thanh bên ngoài rất rõ, nhưng kết hợp lại với nhau thì tạm thời không biết có ý nghĩa gì.

"Trần Độ Hải, Cao Thông là cậu bảy của mày đúng không? Vợ mày Đường Nguyệt Anh ở bên cạnh cậu bảy mày trông thật vui vẻ. Hừm, có vẻ chơi hăng hơn khi ở với mày đó." Lâm Thần cười thản nhiên nhìn chằm chằm Trần Độ Hải và nói.

Căn cứ một ít trí nhớ vừa xem được, Cao Thông này quả thật có liên hệ rất quan trọng đến việc nhà họ Lâm bị diệt môn!

Nhưng trước khi phát hiện đoạn trí nhớ kia, hắn thấy được một hình ảnh khá thú vị, đó là Cao Thông và vợ của Trần Độ Hải là Đường Nguyệt Anh có dan díu.

Phải biết rằng, Cao Thông là cậu bảy của Trần Độ Hải, còn là cậu ruột, mặc dù nhiều năm không gặp, hơn nữa Cao Thông cũng không coi trọng Trần Độ Hải, nhưng ruột thịt dù gì cũng là ruột thịt. Nếu chuyện này truyền ra thì rất kích thích đây.

"Đánh rắm! Lâm Thần, miệng mày toàn đánh rắm! Mẹ tao căn bản không phải người như vậy!" Trần Độ Hải còn chưa mở miệng thì Trần Long liền không nhịn được chửi ầm lên.

"Lâm Thần! Mày tới nhà tao trả thù thì thôi, hôm nay mày còn sỉ nhục tao, bộ nghĩ mình ghê gớm lắm sao!" Đường Nguyệt Anh biến sắc, cuống quít mở miệng phủ nhận.

Khi Lâm Thần đi vào sơn trang bắt đầu trả thù, bà ta chưa từng mở miệng, dù sao cũng là một phụ nữ, trong hoàn cảnh này càng ít mở miệng thì càng tốt.

Nhưng bây giờ Lâm Thần lại dốt lửa đến người bà, mấu chốt là làm sao hắn biết chuyện của bà và cậu bảy Cao Thông? !

"Lâm Thần, trả thù thì trả thù, năm đó tụi tao thật sự có tham dự hành động tiêu diệt nhà họ Lâm. Nhưng hôm nay mày lại sỉ nhục vợ tao như vậy, cậu bảy là cậu ruột của tao, cậu nhất định sẽ không làm ra chuyện như vậy!" Trần Độ Hải vừa sợ vừa giận, trong lòng lửa giận ngập trời, hận không thể lập tức xé xác Lâm Thần!

Ông ta đã sớm cảm giác được vợ mình có gì không đúng, nhưng lại không tìm được chứng cớ xác thực. Hiện giờ bị Lâm Thần nói như vậy, cho dù chuyện này không có khả năng, nhưng trong lòng như có cái gai, còn khó chịu hơn ăn phân!

"Cmn, chuyện này nghe thật kích thích! Tính ra vợ của Trần Độ Hải cũng rất đẹp, đáng tiếc, đáng tiếc!"

"Anh Bao, ăn nói cẩn thận, nếu để Trần Độ Hải nghe thấy lời này, ngày sau chỉ sợ sẽ làm khó dễ chúng ta, anh thân là hội trưởng thương hội thành phố Thiên Hải, có chỗ dựa là thương hội Long Quốc, ông ta sẽ không làm gì được anh, nhưng chỉ sợ sẽ làm mặt nặng mặt nhẹ với chúng tôi đấy!"

"Mặt nặng mặt nhẹ cái rắm, năm đó là họ muốn giết nhà họ Lâm, không liên quan gì đến thương hội cả, hôm nay Lâm Thần đến trả thù, anh còn muốn chắn đường hắn, lão Lỗ à, anh ngốc quá đấy!"

Lúc này Bao Cảnh Sơn và Lỗ Vạn Tùng đang truyền âm nói chuyện.

Bao Cảnh Sơn có chỗ dựa là thương hội Long Quốc, năm đó khinh thường tham dự vào hành động tiêu diệt nhà họ Lâm, hiện giờ là do nhà họ Trần mời nên ông mới đến.

Từ lúc Lâm Thần xuất hiện, ông vẫn đang xem diễn, chỉ cần không liên quan đến thương hội bọn họ thì ông cũng lười ra tay dạy dỗ người trẻ tuổi đó.

Nếu không phải nể mặt Cao Thông, hôm nay ông đã bảo phó hội trưởng đến tham gia thay mình rồi.

Thực lực của Cao Thông mạnh thật, mạnh hơn ông nhiều, nhưng Cao Thông mạnh đến mấy thì không phải vẫn bị Lâm Thần lập tức bóp cổ ạ?

Chỉ cần Lâm Thần không chủ động gây chuyện với thương hội bọn họ thì ông cũng vui vẻ rảnh tay. Ông sẽ không ngu như Lỗ Vạn Tùng, tự rước lấy kẻ địch mạnh như vậy!

"Anh Bao, sao tôi biết Lâm Thần lợi hại như vậy chứ, nếu biết thì chắc chắn sẽ không ngăn cản! Anh Bao, tôi còn có cơ hội cứu vãn không?" Lỗ Vạn Tùng ão não không thôi, cảm thấy lần này ánh mắt mình quá thiển cận.

"Lão Lỗ, chuyện này còn cần tôi dạy anh sao? Không bằng nhân cơ hội này mà nhanh chân chạy đi." Bao Cảnh Sơn nhẹ nhàng lắc đầu.

"Tôi nghĩ lại một chút!" Lỗ Vạn Tùng cắn chặt răng suy nghĩ.

"Ai, nếu tôi có thể hẹn hò với vợ của Trần Độ Hải một lần thì dù giảm thọ mười năm tôi cũng chịu!"

"Anh nằm mơ, năm đó Đường Nguyệt Anh là đệ nhất mỹ nữ Dĩnh Xuyên, hơn nữa Đường gia Dĩnh Xuyên cũng là đại gia tộc, nếu không phải Trần Độ Hải có cậu bảy là Cao Thông thì anh cảm thấy Đường Nguyệt Anh sẽ gả cho ông ta?"

"Cũng đúng, nếu tôi có người cậu là Trần Độ Hải thì tốt rồi, ai, đáng tiếc!"

"Mà nói gì thì nói vì sao lần này Đường gia Dĩnh Xuyên không xuất hiện? Theo lý mà nói người bên nhà mẹ đẻ cũng phải tới chứ?"

... . .

Đám võ tu xì xào bàn tán, ánh mắt nhìn về phía Cao Thông, lại nhìn vẻ mặt hốt hoảng của Đường Nguyệt Anh, lập tức đã biết chuyện gì xảy ra.

Tuy rằng Đường Nguyệt Anh đã gần năm mươi, nhưng vì là võ tu nên nhìn không khác gì ba mươi tuổi cả.

Khuôn mặt quyến rũ cộng thêm dáng người giữ gìn tương đối khá, bọn họ cũng không nhịn được nhìn thêm vài cái, thậm chí có rất nhiều suy nghĩ, chớ nói chi là Cao Thông.

Cao thủ võ tu thực lực càng mạnh thì tinh lực càng tràn đầy, có đôi khi không được phóng thích sẽ cảm thấy rất khó chịu, cho nên bình thường luôn tìm chút việc vui.

Mà võ tu thực lực tương đối cao cường, hơn nữa biết tự hạn chế thì có thể khống chế được, chỉ cần làm được thì thực lực sẽ tăng tiến thêm một bước!

Chát!

Chát!

Lâm Thần không để ý đến đám võ tu khiếp sợ trên đài mà trực tiếp tát hai bạt tai vào mặt Cao Thông, đánh bay mấy cái răng trong miệng ông ta, đồng thời cũng đánh tỉnh Cao Thông.

"Tôi hỏi ông , ban đầu là ai nói cho chủ của ông biết Ngự Long Trụ ở nhà họ Lâm? Chỉ là một cây Ngự Long Trụ, lấy thì lấy đi, vì sao còn giết người? Thành thật khai ra, tôi có thể tha mạng chó cho ông." Lâm Thần nhìn thẳng vào Cao Thông, thản nhiên mở miệng.

Mười năm trước Cao Thông nhận được lệnh của chủ nhân, bảo ông ta đến nhà họ Lâm Hải Thị xem xét xem có một cây Ngự Long Trụ cắm thẳng vào nền đất không.

Cao Thông đi vào thành phố Thiên Hải, tới nhà họ Lâm bọn họ tra xét thực địa rồi trở về báo cáo.

Sau đó chính là Thiếu chủ của ông ta đích thân tới lấy Ngự Long Trụ đi, hơn nữa còn hạ lệnh diệt môn nhà họ Lâm bọn họ.

Trừ Cao Thông ra, những võ tu tham dự còn lại đều bị bí pháp bao trùm lên trí nhớ, đây cũng là nguyên nhân hắn sử dụng bí thuật sưu hồn trên người võ tu khác không có kết quả.

Trừ lần đó ra, cả chuyện hôm nay Trầm Tuyết Nhi kết hôn với Trần Long cũng là chủ nhân của Cao Thông một tay an bài!

Bởi vì thiên tư phương diện thân thể của Trầm Tuyết Nhi bị Cao Thông nhìn ra, biết cô là một đỉnh lô cực kỳ hiếm có và có thể liên tục sử dụng, hơn nữa sử dụng làm đỉnh lô vào năm hai mươi tám tuổi là tốt nhất, cho nên mới có tình cảnh hôm nay.

Nếu không phải hắn đi đến sơn trang Đế Hoàng, vậy chỉ cần hai người bái thiên địa xong thì sẽ bị ông ta đưa đến kinh đô để chủ nhân ông ta hưởng dụng.

Còn tại sao phải làm như vậy, tất cả đều vì thân phận đặc thù của chủ nhân ông ta, hơn nữa trong nhà có cọp mẹ, chỉ có thể lén lén lút lút tiến hành như vậy. Bằng không để cọp mẹ biết thì sẽ trực tiếp băm luôn thằng nhỏ!

"Mày đã biết chủ thượng nhà tao là ai, mày còn dám động vào tao, quả nhiên là không sợ chết phải không?" Cao Thông không sợ hãi chút nào, chủ nhân của ông ta có thân phận không tầm thường, chính là một trong tám Long Hồn chiến vương của Long Quốc! Còn đảm nhiệm chức vị hộ quốc sứ Long Quốc.

Cho dù là Tổng minh chủ của liên minh Võ Tu và tổng hội trưởng thương hội Long Quốc, khi đối mặt với chủ thượng của ông ta cũng phải tất cung tất kính!

Chát!

"Sao nói nhảm nhiều vậy?"

Lâm Thần lại tát Cao Thông một cái, làm đầu óc ông ta choáng váng, sau đó lấy điện thoại từ túi ông ta ra, tìm được dãy số đầu tiên rồi bấm gọi đi.

"Có việc thì nói, tôi đang họp." Có người nghe điện thoại, trong đó truyền đến một giọng nói uy nghiêm.

"Thạch Hổ, mày còn nhớ nhà họ Lâm của Hải thị bị diệt môn mười năm trước không?"

"Hiện giờ tao đã sống lại, con chó săn của mày còn nằm trên tay tao, cho mày hai giờ, cút lại đây nhận lấy cái chết!" Vẻ mặt Lâm Thần lạnh lẽo, giọng nói lành lạnh: "Trong một giờ, tao sẽ làm mày biến mất khỏi thành phố Thiên Hải."

Thạch Hổ ở đối diện dừng một chút, như đang nhớ lại nhà họ Lâm là ai, sau đó liền cúp điện thoại.

"Buông anh Cao ra, tôi cho cậu được toàn thây!" Lúc này, một giọng nói uy nghiêm truyền đến từ đằng xa.
Chương 12: Tôi buông người xuống cho ông rồi

Kinh đô, phủ đệ của hộ quốc sứ.

"Tôi là Thạch Hổ, hiện tại tôi ra lệnh cho các người lập tức tập kết binh lực, xuất phát đến thành phố Thiên Hải. Mục tiêu là sơn trang Đế Hoàng, giải cứu Cao Thông, tiêu diệt hậu nhân Lâm Thần của nhà họ Lâm, tôi mặc kệ thế lực sau lưng hắn mạnh bao nhiêu, hắn đã được xác định là tà tu."

"Khi cần thiết có thể sử dụng vũ khí Long Hồn!"

"Lấy lý do gì tiến vào thành phố Thiên Hải? Còn cần tôi dạy anh sao? Diễn tập!"

Phanh!

Sau khi nói xong, Thạch Hổ trực tiếp ném mạnh điện thoại trong tay xuống đất!

"Ảnh Bát." Thạch Hổ nhẹ nhàng nói với một góc âm u.

"Chủ thượng!" Một cái bóng ngưng tụ thành hình, cung kính nói.

"Bảo Nhị quản gia dẫn một đội hộ quốc vệ đi đến thành phố Thiên Hải đón Tam quản gia Cao Thông. Tốc độ phải nhanh, phải đuổi tới thành phố Thiên Hải trong vòng nửa giờ!"

"Đi đi." Thạch Hổ khoát tay một cái và nói.

"Tuân lệnh!"

Ảnh Bát nói xong thì bóng dáng biến mất khỏi phòng.

Vẻ mặt Thạch Hổ bình thản, nhưng trong mắt đã đầy lửa giận ngút trời!

Đã bao nhiêu năm không có người nào dám nói như vậy với ông ta?

Người từng nói bảo ông ta đến nhận lấy cái chết sớm đã bị ông dùng khí thế lôi đình tiêu diệt toàn tộc!

Mười năm trước nhà họ Lâm bị diệt chẳng là chuyện gì to tát với ông ta, không ngờ đối phương còn có một dư nghiệt, hơn nữa dư nghiệt này còn dám đi báo thù!

Vậy hãy để hắn biết sức mạnh thật sự của hộ quốc sứ Long Quốc, tám đại Long Hồn chiến vương!

... ...

"Tiểu sư đệ của tôi thật là kiêu ngạo, dám gọi điện thoại uy hiếp Thạch Hổ, bảo Thạch Hổ đi nhận lấy cái chết. Khanh khách khanh khách ~ Chắc mặt Thạch Hổ tái luôn rồi?" Đoạn Nhã Thanh che miệng trộm cười và nói.

"Tiểu thư, tin tức mới nhất, Cao Thông bị Lâm thiếu giết rồi! Còn ngay trước mặt minh chủ Chu Bổn Thanh của Nam tỉnh!"

"Thạch Hổ đã gọi cho chiến bộ Giang Nam, bảo bọn họ lấy danh nghĩa diễn tập tập kết đến thành phố Thiên Hải!"

"Nhị quản gia đã dẫn theo một đội hộ quốc vệ đi đến thành phố Thiên Hải, không đến nửa giờ là đến được thành phố Thiên Hải!"

"Hơn nữa Thạch Hổ cố ý dặn, khi cần thiết có thể để những tên của chiến bộ Giang Nam vận dụng vũ khí Long Hồn!"

A Chân báo cáo tin tức vừa nhận được cho Đoạn Nhã Thanh.

"Giỏi lắm Thạch Hổ, nghiêm túc thật đúng không? Nghĩ chiến bộ Giang Nam là vệ đội cá nhân của ông ta à! Dám đụng đến sư đệ tôi, dù là ai cũng phải chết!"

"A Chân, cô ở nhà, tôi đi một chút rồi trở về!" Nụ cười trên mặt Đoạn Nhã Thanh biến mất, thay vào đó là vẻ lạnh lẽo vô tận.

Xẹt!

Bóng dáng Đoạn Nhã Thanh trực tiếp biến mất khỏi trước mắt A Chân.

"Lâm thiếu rất mạnh, chọc phải phiền toái ngập trời mà tiểu thư còn đích thân đi làm chỗ dựa cho cậu ta!" A Chân tràn đầy hâm mộ.

... .....

Thành phố Thiên Hải, sơn trang Đế Hoàng.

"Là minh chủ Chu Bổn Thanh của Nam tỉnh chúng ta! Nghe nói thực lực của minh chủ đã đạt đến đại Tông Sư hậu kỳ, chỉ cách đỉnh cao một bước mà thôi!"

"Minh chủ Nam tỉnh đích thân lại đây, hơn nữa lại là đại Tông Sư, lần này Lâm Thần sẽ biết điều thu tay lại đúng không?"

"Dù sao nếu tôi là Lâm Thần thì sẽ làm vậy!"

"Minh chủ cấp tỉnh đã đến, mạng nhỏ của chúng ta được bảo vệ rồi!"

Đám gia chủ võ tu từng tham dự tiêu diệt nhà họ Lâm nhìn thấy Chu Bổn Thanh đến thì ai cũng hưng phấn.

Võ tu có thể trở thành là minh chủ một tỉnh thì thực lực cao là điều kiện tiên quyết. Dù sao trong một tỉnh có không ít thành phố, nếu không có chút thực lực thì làm sao trấn áp được nhiều võ tu như vậy?

Hơn nữa ông ta còn dẫn theo hai Phó minh chủ Tông Sư Cảnh đỉnh cao, tám tổ trưởng tổ duy trì trật tự Tông Sư Cảnh sơ kỳ. Nếu bọn họ tạo thành một Sát Khí Trường Thương Trận thì Lâm Thần chắc chắn phải chết!

Hiện tại chỉ xem Lâm Thần có thu tay lại hay không!

"Minh chủ cấp tỉnh!"

"Tình hình là như vầy!"

Lỗ Vạn Tùng nhìn thấy người tới thì vội vàng xuống đài đi đến trước mặt Chu Bổn Thanh kể lại chân tướng chuyện này.

"Minh chủ, mọi chuyện phải tính trước rồi làm! Mười năm trước Lâm Thần này còn là một phàm phu tục tử, mười năm sau lại có thể khống chế đại Tông Sư, quả nhiên là không tầm thường, sau lưng nhất định còn có thế lực lớn."

"Nếu thật sự làm kinh động thế lực lớn sau lưng hắn, đến lúc đó chỉ sợ rất khó xử lý! Huống chi vừa rồi hắn còn gọi điện cho chủ thượng của Cao Thông, bảo đối phương cút lại đây nhận lấy cái chết, cho nên chúng ta đừng tham gia vào chuyện này?"

Lỗ Vạn Tùng đã bí mật truyền âm nói với Chu Bổn Thanh, nếu nói lớn ra thì tạm thời không nói đến chuyện có chọc giận nhà họ Trần hay không, nhưng cậu bảy của Trần Độ Hải nhất định sẽ tức giận.

Vừa rồi ông ta suy đi tính lại mãi vẫn không biết làm sao, thẳng đến Lâm Thần gọi điện thoại đi, ông ta đã quyết định nhất định phải phân rõ giới hạn với nhà họ Trần!

"Vừa rồi ông nói thành viên của phân minh Thiên Hải đã bị Lâm Thần giết chết chín phần? Hơn nữa Lâm Thần này còn nói nếu liên minh Võ Tu chúng ta muốn ngăn cản hắn báo thù thì hắn sẽ đánh nát liên minh Võ Tu?"

"Lỗ Vạn Tùng, ông là rác rưởi! Vị trí minh chủ phân minh này của ông đã đến lúc phải đổi người rồi!"

Chu Bổn Thanh lạnh lẽo trả lời!

Liên minh Võ Tu bọn họ đã thành lập bao nhiêu năm, cho dù là võ tu cấp trấn quốc cũng không dám tuỳ tiện nói đập nát liên minh Võ Tu! Lâm Thần này thật là ngông cuồng không giới hạn!

"Tất cả nghe minh chủ an bài!" Trên trán Lỗ Vạn Tùng trực tiếp ứa mồ hôi, cung kính trả lời.

Dựa theo chức vị bình thường của liên minh Võ Tu, thực lực của minh chủ phân minh phải ở Tông Sư Cảnh, ít nhất cũng là sơ kỳ.

Dù bây giờ ông ta chỉ cách Tông Sư Cảnh có một bước, nhưng vẫn là Tiên Thiên cửu trọng đại viên mãn cảnh, vì thế đã vận dụng chút quan hệ mới lên chức được. Hiện tại vì một câu nói của Chu Bổn Thanh, tiếp theo ông ta sẽ mất ghế!

"Lâm Thần đúng không? Cậu buông anh Cao ra, có lời gì chúng ta từ từ nói. Chỉ cần buông anh ta ra thì tôi có thể tùy tiện tìm lý do lấp liếm cho qua việc cậu giết thành viên võ tu minh thành phố Thiên Hải với Vực minh chủ."

"Còn chuyện cậu bất kính với liên minh Võ Tu, bổn minh chủ cũng có thể mở một con mắt nhắm một con mắt. Phải biết rằng, thực lực của liên minh Võ Tu chúng tôi cũng không phải tầm thường."

Nhìn Chu Bổn Thanh như cho Lâm Thần một cơ hội, nhưng thật ra là đang uy hiếp.

Thực lực của Lâm Thần mạnh đến đâu cũng có thể mạnh hơn Vực minh chủ sao? Hay là mạnh hơn Tổng minh chủ!

"Xong rồi!" Lỗ Vạn Tùng thầm giật mình, ngay cả Long Hồn chiến vương mà Lâm Thần cũng không sợ, còn sợ liên minh Võ Tu cái đinh gì!

Răng rắc!

Lâm Thần lạnh lùng cười, vặn gãy cổ của Cao Thông rồi vứt xuống dưới chân Chu Bổn Thanh.

Thế giới trong mắt Cao Thông nhanh chóng mất đi màu sắc, trước khi ý thức tan biến, ông ta chỉ có một nghi vấn - Lâm Thần này thật sự không sợ trời không sợ đất như vậy sao?

"Tôi buông người xuống cho ông rồi. Tôi muốn biết rốt cuộc liên minh Võ Tu các người không tầm thường đến cỡ nào?" Lâm Thần thoải mái nói như tiện tay vứt một mẫu rác.

Người trước mắt muốn cho hắn một cái tát rồi lại đút một viên kẹo, hắn có thể chấp nhận được sao?

Hơn nữa trước đó liên minh Võ Tu đã bị hắn xếp vào danh sách phải trừ, cho nên hắn căn bản không cần nể nang gì minh chủ cấp tỉnh này cả!
Chương 13: Xưa nay chưa từng có

"Cậu! ! !" Chu Bổn Thanh biến sắc, nhưng lại không có hành động bước tiếp theo.

Bởi vì trong lòng ông ta đã dâng lên sóng gió động trời!

Cao Thông đã chết, mà cảnh giới của Cao Thông còn cao hơn ông ta!

Mà quan trọng nhất, chủ nhân của Cao Thông chính là hộ quốc sứ Long Quốc!

Chức trách của hộ quốc sứ Long Quốc chính là bảo vệ an nguy trong biên giới Long Quốc, có thể nói là thủ đoạn thông thiên!

Nhưng Lâm Thần không chút do dự đã làm thịt Cao Thông, hộ quốc sứ Thạch Hổ có thể trơ mắt nhìn?

Ông ta nổi tiếng là bao che cho người mình, tục ngữ nói đánh chó còn phải xem mặt chủ, lần này Lâm Thần chọc phiền phức ngập trời, Chu Bổn Thanh đã không thể tham dự vào chuyện này!

Lâm Thần nhìn thấy Chu Bổn Thanh không dám nói lung tung nữa thì lạnh lùng cười.

Thực lực của Cao Thông mạnh thật, hơn nữa nội lực trong đan điền đã hóa dịch, bắt đầu tiến lên cảnh giới ngưng tụ thần hồn. Tuy rằng hắn không biết cảnh giới cụ thể của võ tu như thế nào, nhưng hắn biết nội lực hóa dịch ngưng tụ thành thần hồn cũng tương tự như tu sĩ kim đan ngưng tụ nguyên anh của giới tu tiên bọn họ.

Nhưng Lâm Thần lại biết, cho dù Cao Thông đã ngưng tụ ra thần hồn thì vẫn là con kiến đối với hắn! Nội lực mà so với linh khí thì hoàn toàn là lấy trứng chọi đá!

Đừng nói võ tu dùng nội lực hóa thần hồn, cho dù là võ tu đi đến chỗ cao nhất, Lâm Thần này với cảnh giới trước mặt vẫn có thể giết chết!

Điều động nội lực là sức mạnh của bản thân, linh khí lại là sức mạnh của thiên địa.

Sức mạnh bản thân mạnh đến đâu thì có thể chống lại thiên địa sao?

Ban đầu hắn còn nghĩ có thể thông qua võ tu ngưng tụ võ hồn để suy luận giúp mình ít đi đường vòng khi ngưng tụ nguyên anh không, hiện tại xem ra hoàn toàn không cần thiết!

Làm vậy giống như lẫn lộn đầu đuôi, mất chả chì lẫn chày.

Hơn nữa hắn chỉ thiếu mấy thứ bảo vật để phụ trợ ngưng tụ nguyên anh mà thôi. Chỉ cần có mấy thứ kia, đến lúc đó ngưng tụ nguyên anh sẽ nước chảy thành sông!

Cho dù Thạch Hổ đích thân đến thì cũng phải quỳ xuống nhận cái chết!

"Cậu bảy! !" Vành mắt Trần Độ Hải như muốn nứt ra, thất thanh kêu lên.

Ông ta có bảy người cậu, trừ cậu bảy thực lực mạnh mẽ ra thì từ cậu cả đến cậu sáu đã chết ba người, ba người còn lại thì bỏ đi đã ba mươi năm hoặc là thực lực trì trệ không tiến. Hiện tại người duy nhất để dựa vào bị Lâm Thần tiễn đi như vậy, tình huống này làm Trần Độ Hải trở tay không kịp, đã không thể bình tĩnh nổi, chỉ còn lại sợ hãi vô tận.

"Ông bảy! !" Trần Long ngã bệt xuống đất, mặt dại ra, trong mắt đã không có ánh sáng.

Hôm nay anh ta vốn có thể đi cùng ông bảy đến kinh đô, đến lúc đó sẽ được bồi dưỡng thật tốt. Mà bây giờ ông bảy nằm dưới đất như một con chó chết, anh ta còn đi thế nào?

Vẻ mặt Đường Nguyệt Anh cực kỳ bi thương, thân thể mềm nhũn, nhưng không dám hô lên.

Đầu Trầm Tuyết Nhi sớm đã trống rỗng, cứ ngơ ngác nhìn mọi thứ xảy ra trước mắt, vẫn không kịp phản ứng.

Đây là chàng trai tính cách sáng sủa lạc quan trong ấn tượng của cô sao? Mười năm qua, vì báo thù hắn đã chịu bao nhiêu khổ cực?

Trầm Trọng và Trần Niệm Hoa cũng há to miệng, trên trán đều là mồ hôi, trong đầu chỉ có một suy nghĩ, Lâm Thần quá mạnh!

Lý Lăng Phong đã trở thành nhân côn không nhịn nuốt một ngụm nước bọt, trực tiếp nhắm mắt lại chờ chết. Nếu trời cao cho ông ta thêm một cơ hội, ông ta thật hy vọng Lâm Thần trực tiếp tiễn mình đi!

"Chạy! Hiện tại không chạy còn chờ tới khi nào! Lâm Thần là tà tu! Hiện tại chúng ta không chạy thì sẽ lập tức bị giết!"

Các gia chủ võ tu từng tham dự qua chuyện đó đã bị doạ điếng hồn, không biết là ai hô to một tiếng, vì thế tất cả võ tu bắt đầu chạy như điên ra ngoài. Trong đó cũng có đám người Trần Độ Hải Đường Nguyệt Anh Trần Long.

Ngược lại Bao Cảnh Sơn và mấy nhân vật trọng yếu của thương hội không rời đi, mà ung dung ngồi ở đó. Mặc kệ là chuyện gì cũng không liên quan đến bọn họ, nếu lúc này chạy lại không giải thích rõ được.

"Chạy? Hễ là người năm đó có tham dự sự kiện tàn sát nhà họ Lâm thì đừng mơ chạy thoát!" Lâm Thần cười lạnh một tiếng, trong nháy mắt, một kết giới đã bao phủ cả sơn trang Đế Hoàng!

Đám võ tu muốn nhảy ra tường vây sơn trang Đế Hoàng như đụng phải bức tường kính vô hình, bị dội ngược trở về!

Mà những võ tu chưa từng tham gia chuyện đó lại dễ dàng vượt qua, tình huống này làm họ tương đối ngơ ngác!

"Chết đi!" Lâm Thần không nói vô nghĩa nữa, bóng dáng chớp động, bất kể là võ giả cảnh giới gì đều bị hắn tát một cái chụp thành vụn máu!

Cả sơn trang Đế Hoàng như trở thành địa ngục nhân gian!

"Ực ~" Chu Bổn Thanh nuốt ngụm nước bọt, muốn lui ra ngoài, nhưng vừa động đậy thì sau lưng lại đụng phải vách tường vô hình, trực tiếp làm ông ta ngây ngẩn ra.

Ông ~

Phía sau, năm chiếc máy bay chiến đấu xẹt qua trên không sơn trang Đế Hoàng, làm tất cả mọi người nhịn không được ngẩng đầu nhìn lên.

Mười chiếc phi cơ trực thăng đảo quanh trên không sơn trang, trong cabin mỗi chiếc đều gắn một khẩu pháo tốc độ cao!

Nói không khoa trương thì chỉ mười chiếc trực thăng này cũng đủ tiêu diệt bọn họ!

Nhưng sau đó bên ngoài lại truyền đến tiếng giậm chân chỉnh tề giống như trống trận, làm bọn họ trực tiếp quay đầu, nhìn ra bên ngoài sơn trang!

Chỉ thấy từng hàng sĩ binh võ trang đầy đủ cầm súng tự động tân tiến nhất, đầu đội mũ sắt như thủy triều bao vây cả sơn trang!

Nhìn sơ qua thì ít nhất cũng có vạn người!

Mà phía sau những binh lính này lại là hơn trăm chiếc xe thiết giáp, xe hỏa tiễn và một ít vũ khí hỏa lực mạnh!

Bọn họ biết, với đội hùng binh như dòng nước lũ sắt thép này, muốn giết chết một võ hoàng cũng có khả năng!

Có thể điều đội hùng binh này lại đây chỉ có thể là chiến vương Long Hồn của kinh đô!

Mà hiện giờ chỉ vì giết chết một mình Lâm Thần!

Đây tuyệt đối là chuyện xưa nay chưa từng có!

Chuyện hôm nay lập tức sẽ nghênh đón kết quả sau cùng!

Mà kết quả đó nhất định là Lâm Thần chết!

Két ~

Một chiếc Hummer màu rằn ri có biển số quân đội đậu lại trước cửa sơn trang Đế Hoàng.

Trong xe có ba người bước xuống. Khuôn mặt ba người này cương nghị, dáng người thẳng như tháp sắt, trên người có sát khí rất đậm.

"Lâm Thần ở đâu, cút ra đây nhận lấy cái chết!"

Oanh!

Uy thế sát khí ngập trời lan ra từ ba người bọn họ! Hơn nữa sau lưng họ còn có ba hư ảnh chậm rãi ngưng tụ, nhìn giống họ y như đúc! Ba người này rõ ràng đều là Võ Hồn Cảnh!

Chỉ có võ tu Võ Hồn Cảnh mới có thể ngưng tụ võ hồn ở sau người để đối chiến!

"Hùng binh chiến bộ Giang Nam xuất động, cộng thêm năm hùng binh chiến thần đến đây, thế trận này quá dữ dội

"Hôm nay rốt cuộc là làm sao vậy, tôi chỉ muốn đến ăn đám cưới thôi..."

"Nếu trận thế lớn như vậy tạo nên vì tôi thì cho dù chết linh vị của tôi cũng sẽ được đặt ở nơi cao nhất!"

Đám võ tu may mắn còn tồn tại kích động muốn chết, đừng nói là bọn họ, ngay cả Chu Bổn Thanh cũng là lần đầu tiên nhìn thấy trận thế này.

Hiện tại bọn họ rất muốn biết Lâm Thần sẽ cút ra đây nhận cái chết hay là đối nghịch với ba hùng binh chiến thần này!

"Ha ha ha ha, tôi thật không ngờ năng lực của Thạch Hổ lớn như vậy, còn có thể điều động các người. Nếu tôi không ra thì các người định làm gì?" Lâm Thần cười hỏi.

Đống xe thiết giáp xe hỏa tiễn bên ngoài và phi cơ trên đỉnh đầu nhìn rất hù người, muốn tiêu diệt một tiểu quốc cũng không phải nói chơi, nhưng muốn diệt Lâm Thần này thì nằm mơ sớm quá.

"Nhắm tất cả hỏa lực vào Lâm Thần!" Hùng binh chiến thần đứng giữa nâng tay phải lên thản nhiên mở miệng.

Ca ca ca!

Mấy ngàn binh lính nhắm họng súng vào Lâm Thần, hỏa lực xe tăng xe thiết giáp cũng chỉa vào hắn, thậm chí còn có các vũ khí siêu cấp hạng nặng như hỏa tiễn!

Mà trực thăng trên bầu trời đều ở trạng thái lơ lửng, pháo trong buồng phi cơ cũng nhắm ngay vào Lâm Thần!

Hùng binh chiến thần hai bên trái phải đều lấy ra một loại vũ khí như đạn hỏa tiễn chĩa vào Lâm Thần, chuẩn bị bóp cò vào bất cứ lúc nào!

Hai vũ khí này không bình thường, trên đó có khắc dòng chữ rất rườm rà, có thể gia tăng uy lực của vũ khí lên gấp mấy trăm lần, đó là vũ khí siêu thần!

"Nếu cậu không cút ra nhận cái chết, tôi sẽ san bằng sơn trang Đế Hoàng và cả cậu thành bình địa!" Giọng nói hết sức lạnh nhạt như tử thần thổi lên khúc kéo hồn làm những người ở đây đều sợ hãi!

"San bằng sơn trang Đế Hoàng thành bình địa?"

"Thật to gan!" Một giọng nói dễ nghe truyền đến từ không trung, sau đó một bóng dáng yểu điệu từ trên trời giáng xuống xuất hiện ở cửa sơn trang Đế Hoàng!

"Có tôi ở đây, người đụng vào tiểu sư đệ của tôi, dù là ai thì chỉ có đường chết!" Trong giọng nói dễ nghe của Đoạn Nhã Thanh tràn đầy lạnh lẽo!

Hiện trường lại dậy lên sóng to gió lớn! Vô số người chỉ cảm thấy da đầu run lên!

Trong lòng bọn họ chỉ có một suy nghĩ, người đột nhiên xuất hiện này biết bay!

Cho dù là Long Hồn chiến vương Thạch Hổ đích thân tới cũng tuyệt đối không bay nổi đến! Vậy thực lực của cô sẽ mạnh đến mức nào? Tiểu sư đệ mà cô nói đến lại là ai?
Chương 14: Cậu ta là tiểu sư đệ của tôi

Nhìn thấy bóng dáng từ trên trời giáng xuống, Lâm Thần hơi hoảng hốt.

Dao động linh lực trên người đối phương cũng giống như bình thường, điểm bất đồng duy nhất chính là trên người cô cũng có nội lực.

Hơn nữa, tần suất dao động của nội lực và linh lực mỗi bên chiếm một nửa! Nói cách khác, trên người đối phương vừa có cơ sở của võ tu, lại có luôn thể chất tu tiên!

Nhưng thực lực thì hắn nhìn một cái là ra ngay, là Nguyên Anh Cảnh hậu kỳ đỉnh phong.

Lâm Thần có cảm giác, cho dù đối phương là Nguyên Anh Cảnh hậu kỳ đỉnh phong, nếu như đụng độ với hắn thì nhiều lắm chỉ có thể kiên trì thời gian một nén nhang, là tính đến trường hợp hắn chỉ vận dụng một phần thực lực mà thôi.

Nếu hắn lấy ra ba phần, đối phương không tiếp nổi một nắm đấm thì đã bị hắn hạ gục!

Trước đó dù là giết ai, nhiều nhất hắn chỉ vận dụng một phần ngàn sức mạnh thôi, còn chưa điều động một chút linh khí nào cả!

"Hùng binh chiến thần Trữ Quốc Xương, ra mắt trấn quốc tiên tử!"

"Hùng binh chiến thần Chu Chí Vũ, ra mắt trấn quốc tiên tử!"

"Hùng binh chiến thần Lý Quốc Phi, ra mắt trấn quốc tiên tử!"

Ba hùng binh chiến thần nhìn rõ gương mặt Đoạn Nhã Thanh thì trong lòng đều cả kinh, vội tiến lên chào hỏi.

"Trấn quốc tiên tử, không biết ai là tiểu sư đệ của ngài? Sơn trang Đế Hoàng này có nhiều người như vậy, mau bảo tiểu sư đệ của ngài đi ra đi, lỡ tổn thương cậu ta thì chúng tôi không gánh nổi trách nhiệm này." Trữ Quốc Xương đứng giữa hai người cẩn thận châm chước hỏi.

Họ hoàn toàn không dự đoán được hôm nay trấn quốc tiên tử Đoạn Nhã Thanh sẽ đến, hơn nữa cô vừa nói sư đệ của mình có trong những người này, nếu làm bị thương thì họ không gánh nổi trách nhiệm, đến lúc đó còn phải chịu khổ.

Chi bằng trực tiếp để Đoạn Nhã Thanh dẫn người đi là được, chỉ cần tiểu sư đệ của cô không phải Lâm Thần thì cái gì cũng dễ nói!

"Tiểu sư đệ của tôi là cậu ta." Đoạn Nhã Thanh hơi xoay người, chỉ vào Lâm Thần đã giết mấy trăm người mà vẫn không dính một hạt bụi.

"Tiểu sư đệ, ngoan, gọi Cửu sư tỷ đi." Đoạn Nhã Thanh vẫy tay với Lâm Thần, trên mặt đầy ý cười cưng chiều.

"Tôi không quen cô." Lâm Thần lạnh nhạt nhìn Đoạn Nhã Thanh và nói.

Hắn thật sự không quen Đoạn Nhã Thanh, hơn nữa đây là lần đầu tiên gặp mặt, cô bảo hắn gọi Cửu sư tỷ thì hắn phải gọi à? Nghe ý của cô thì hắn còn có tám sư huynh sư tỷ? Không tào lao sao?

Hơn nữa cô ấy tới đây thật sự là vì an nguy của hắn? Cô cũng là người tu tiên, phải biết thực lực của hắn mạnh bao nhiêu mới đúng?

Cho nên mục đích cô tới đây trừ vì an nguy của hắn ra thì còn vì không để tình thế phát triển thêm! Mặc kệ nói thế nào, trên đời này không có ai cản được hắn báo thù! Cho dù là sư tỷ cũng không được!

"Ồ! ! ! Trấn quốc tiên tử Đoạn Nhã Thanh! Trời ơi, khó trách cô ấy biết bay, còn trẻ như vậy, tuyệt sắc cấp trấn quốc như vậy, lại là sư tỷ của Lâm Thần? !"

"Trấn quốc tiên tử cười rộ lên quá đẹp! Nếu tôi có sư tỷ như vậy thì cmn cả đời này sẽ đi kè kè người sư tỷ này, không đi đâu nữa!"

"Mẹ nó! Các người tỉnh được chưa? Trấn quốc tiên tử Đoạn Nhã Thanh vừa tự xưng là Cửu sư tỷ của Lâm Thần, tức là Lâm Thần còn có tám sư huynh sư tỷ? !"

"Đây không phải trọng điểm, trọng điểm là Cửu sư tỷ của Lâm Thần là trấn quốc tiên tử, vậy tám sư huynh sư tỷ còn lại của hắn sẽ mạnh đến mức nào? !"

Những người ở đây, bất kể là ai thì lúc này cũng hóa đá.

Tuy rằng trước đó họ có suy đoán, nhưng phần lớn đều cho rằng trấn quốc tiên tử biết bay này căn bản không có quan hệ gì với Lâm Thần.

Nhưng bây giờ suy đoán được xác nhận, còn là trấn quốc tiên tử chính mồm nói ra, bọn họ chỉ cảm thấy da đầu tê dại cả người run rẩy.

Là quan trọng nhất là Lâm Thần rất lạnh nhạt với Đoạn Nhã Thanh, điều này làm vô số người hận đến ngứa răng!

Bao nhiêu người muốn được trấn quốc tiên tử ưu ái, thậm chí cho dù là liếc nhìn họ một giây đồng hồ cũng cảm thấy quá vinh hạnh. Nhưng bây giờ, Lâm Thần không chỉ không có giác ngộ này, thậm chí còn hơi ghét bỏ!

Lý Lăng Phong nằm trên đất không khác gì chó chết, lúc đại quân hùng binh tiến đến, ông ta cảm thấy lần này Lâm Thần chắc chắn phải chết, cho nên trong mắt hiện lên tia sáng.

Mà khi trấn quốc tiên tử từ trên trời giáng xuống, hơn nữa nói ra sư đệ của cô là Lâm Thần thì tia sáng cuối cùng trong mắt ông ta cũng mất, hoàn toàn tắt ngúm.

"Trấn quốc tiên tử... Không phải ngài đang nói đùa đó chứ? Lâm Thần này là sư đệ của ngài? !"

Trữ Quốc Xương nghe Đoạn Nhã Thanh nói xong thì hô hấp bị kiềm hãm, cả người ngơ ra, sau khi tình táo lại, anh ta quyết định xác nhận lại lần nữa!

Nếu Lâm Thần thật là sư đệ của Đoạn Nhã Thanh, vậy sự kiện này rất khó giải quyết! Lệnh của hộ quốc sứ là phải đánh giết Lâm Thần ngay đương trường, chấm dứt hậu hoạn!

Nhưng trấn quốc tiên tử Đoạn Nhã Thanh cũng không phải dễ trêu, cô là võ tu cấp trấn quốc!

Chức vị của hộ quốc sứ là cấp trấn quốc, nhưng thực lực của Thạch Hổ không đến đó, nếu xảy ra xung đột với võ tu Đoạn Nhã Thanh cấp trấn quốc thì không biết nên giải quyết thế nào.

"Tôi lặp lại lần nữa, Lâm Thần là tiểu sư đệ của tôi. Dù ai dám động vào cậu ta, tôi cũng làm hắn chết!" Đoạn Nhã Thanh xoay người lạnh lùng nhìn Trữ Quốc Xương và nói.

Thái độ vừa rồi của tiểu sư đệ đối làm cô hơi xấu hổ, không ngờ tiểu sư đệ chẳng nể mặt gì cả, cho nên cô trực tiếp trút giận lên người Trữ Quốc Xương.

"Trấn quốc tiên tử, chuyện này hơi khó. Đánh giết Lâm Thần là hộ quốc sứ đích thân ra lệnh, chúng tôi thân là cấp dưới, nhất định phải nghe theo mệnh lệnh!" Trữ Quốc Xương hít sâu một hơi, chậm rãi mở miệng nói.

"Mặc dù chúng tôi là hùng binh chiến thần, nhưng vẫn là quân nhân. Thiên chức của quân nhân chính là phục tùng mệnh lệnh, xin trấn quốc tiên tử lý giải." Chu Chí Vũ đứng bên tay trái lạnh lùng nói.

"Trấn quốc tiên tử, Lâm Thần đã được xác định là tà tu, căn cứ vào tình báo chúng tôi lấy được, hắn đã giết mấy trăm người, hơn nữa mấy trăm người này đều bị hắn dùng một quyền hoặc một chưởng vỗ thành sương máu!"

"Huống chi hắn còn giết Tam quản gia Cao Thông của hộ quốc sứ, chuyện này đã không có khả năng giải hòa."

"Nếu trấn quốc tiên tử nhất định phải che chở tà tu Lâm Thần, vậy chúng tôi sẽ báo cáo chuyện này lên trên." Lý Quốc Phi đứng bên tay phải cũng lạnh nhạt nói.

Hơn nữa những lời này của anh ta đã huỷ hết đường lui.

Tuy rằng thực lực cấp trấn quốc rất mạnh, nhưng không có nghĩa là có thể làm càn, càng không thể đi che chở một tà tu!

Trong mệnh lệnh trước đó của hộ quốc sứ đã xác định Lâm Thần là tà tu, vậy đừng nói là cấp trấn quốc, cho dù là võ tu Long cấp mạnh hơn cấp trấn quốc cũng không thể che chở tà tu!

"Tà tu? ! Tên khốn kiếp Thạch Hổ này dám coi tiểu sư đệ là tà tu, tôi lột da hắn!" Đoạn Nhã Thanh dựng mày liễu lên, tiếp tục lạnh lẽo nói.

"Mười năm trước gia tộc tiểu sư đệ bị người ta diệt môn, may mắn được trời chiếu cố nên cậu ta sống sót được! Mà tiểu sư đệ khổ tu mười năm, hiện giờ chỉ muốn báo mối thù năm đó!"

"Hiện giờ kẻ thù đã chết hơn phân nửa, mà Cao Thông này cũng là một trong số đó, các người lại mặc định cậu ta là tà tu?"

"Chỉ cho các người không rõ phải trái giết người, không cho tiểu sư đệ tôi báo thù rửa hận?"

"Tên khốn kiếp Thạch Hổ nhất định có quan hệ trực tiếp đến thảm án diệt môn năm đó của tiểu sư đệ, thậm chí có thể là ông ta làm!"

"Nếu không phải muốn để tiểu sư đệ tự tay đi làm thịt Thạch Hổ, tôi đã sớm vặn đầu ông ta xuống rồi!"

Đoạn Nhã Thanh mặc kệ mọi thứ, cô chỉ che chở cho tiểu sư đệ.

Huống chi cô cũng đã căn cứ vào đủ loại phỏng đoán mới đoán ra Thạch Hổ là kẻ thù của Lâm Thần. Nếu sớm biết vậy, cái tên Thạch Hổ nhất định sẽ xuất hiện trong danh sách cô bảo A Chân đưa cho Lâm Thần!

"Nếu cô nhất quyết che chở tà tu Lâm Thần, vậy tôi sẽ báo lên hộ quốc sứ, trấn quốc tiên tử Đoạn Nhã Thanh và tà tu Lâm Thần là đồng môn, cũng là tà tu! Huống chi nhục mạ vu hãm hộ quốc sứ là trọng tội, cho dù cô là trấn quốc tiên tử!" Lúc này, một giọng nói già nua truyền đến, làm tất cả mọi người như bị nghẹt thở!
Chương 15 Ông chỉ cần nhớ một câu này thôi

“Là Liêu Thâm, nhị quản gia của hộ quốc sứ Thạch Hổ!”

“Ông ta còn mang theo một đội hộ quốc vệ, xem ra lần này ông ta quyết tâm giết chết Lâm Thần!”

“Cảnh tượng hiện tại thật sự quá khủng. Lỗ Vạn Tùng, có lẽ chúng ta chỉ có thể nhìn thấy cảnh này một lần trong đời!”

“Không biết sư tỷ của Lâm Thần có trụ nổi không!”

Nhìn thấy một vị lão giả gầy gò chậm rãi từ xa đi tới, đột nhiên trong ánh mắt của Chu Bổn Thanh có chút kỳ quái.

Nhị quản gia Liêu Thâm khác với Tam quản gia Chu Thông, ông ta chính là đại diện cho bộ mặt của hộ quốc sứ ở khắp mọi nơi!!

Vì thế, lời nói của ông ta cũng đại biểu cho tiếng nói của Hộ quốc sứ!

Hộ quốc sứ là gì? Là một chức quan lớn bảo vệ biên giới cấp nhà nước!

Sỉ nhục ông ta chắc chắn là trọng tội!

Chỉ riêng lý do này thôi cũng đủ khiến cho bất cứ thế lực siêu cấp nào ở Long quốc đều phải biến mất!

“Tỉnh minh chủ, vũ khí trong tay của hai hùng binh chiến thần đều là Long Hồn đúng không?”

“Nếu như là vũ khí Long Hồn thì có thể thấy lần này Thạch Hổ quyết tâm muốn giết chết Lâm Thần!”

Nhìn thấy vũ khí trong tay Chu Chí Vũ và Lý Quốc Phi, Lỗ Vạn Tùng trầm giọng hỏi.

“Chắc chắn đó là vũ khí Long Hồn. Theo như truyền thuyết, các vị võ tu cấp trấn quốc đã luyện chế ra chúng, các vân mây được khắc trên đó đều là trận pháp!”!”

“Trận pháp này có thể gia tăng uy lực của vũ khí lên gấp trăm lần. Ngay cả khi võ tu ở Địa Cảnh sơ kỳ dùng vũ khí này đều có thể giết chúng ta một cách dễ dàng!”

Chu Bổn Thanh nhìn vũ khí trong tay đầy vẻ nghiêm túc và nói.

Hiện tại thực lực của hai người đang ở Võ Hồn Cảnh cộng thêm vũ khí Long Hồn, cho dù đối phương có cao hơn bọn họ hai cảnh giới cũng sẽ bị nổ tung thành trăm mảnh!

“Từ nhỏ đến lớn, hay là 10 phút trước, tôi vẫn luôn kính trọng mọi người.”

“Dù sao mọi người sống cũng không dễ dàng, không chỉ bảo vệ đất nước mà còn là những người đàn ông mạnh mẽ sẵn sàng đổ máu và mồ hôi, chứ không đổ nước mắt..”

“Nhưng vào lúc này tôi cần phải làm rõ lại một lần nữa với mọi người.”

Lâm Thần chậm rãi đi ra khỏi Đế Hoàng sơn trang, đứng bên cạnh Đoàn Nhã Thanh và nói.

“Mười năm trước, toàn bộ nhà họ Lâm đều bị diệt vong, chỉ còn mình tôi sống sót.”

“Bây giờ tôi đã biết được kẻ thù của mình là ai, Hộ quốc sứ Thạch Hổ.”

“Đường đường là một Hộ quốc sứ, chỉ vì Ngự Long Trụ của nhà họ Lâm mà không phân biệt phải trái đã giết hại cả nhà tôi. Loại tội ác này thực sự vô cùng ghê tởm!”

“Không chỉ vậy, vì để giết Lâm Thần là tôi mà bọn họ đã phái 1 vạn tinh binh, ba cao thủ Võ Hồn và hỏa lực hạng nặng ra trận.”

“Nực cười, thật là nực cười!”

Ầm!

Không hiểu vì sao mây đen xuất hiện dày đặc trên bầu trời. Ngay sau khi giọng nói của Lâm Thần vang lên, một tiếng sấm nổ vang ngay trên đầu mọi người!

Trước tình cảnh kỳ lạ này, 10 chiếc trực thăng đã phải lập tức tìm chỗ hạ cánh gần đó.

Tất cả mọi người có mặt ở đây, cho dù là 1 vạn tinh binh bên ngoài hay là những người sống bên trong Đế Hoàng Sơn trang đều run sợ!

Mọi người có mặt đều xúc động!

Chàng trai trẻ này đã nhẫn nhịn chịu đựng sự sỉ nhục suốt mười năm để báo thù!

Nhưng bây giờ đối phương lại là quan chức nhà nước, chỉ cần tùy ý ra lệnh thì 1 vạn tinh binh và mấy vị Võ Hồn sẽ tới trấn áp hắn!

Như vậy có công bằng không?

Không công bằng!

Nhưng cho dù có không công bằng như thế nào thì Lâm Thần cũng phải chịu!

Đây là số mệnh, không ai có thể thay đổi được!

“Có chuyện xảy ra với tiểu sư đệ của tôi vậy?”

“Hắn chỉ muốn báo thù. Chẳng lẽ chỉ vì Thạch Hổ là Hộ quốc sứ nên hắn không thể báo thù sao?”

Đoàn Nhã Thanh cũng cảm thấy rất có lỗi với tiểu sư đệ của mình, khí thế trên người tăng lên rõ rệt.

Trước đây, cô từng lo rằng nếu như thật sự xảy ra xung đột với Thạch Hổ thì có lẽ sẽ kinh động tới võ tu trấn quốc cấp Long phía trên ông ta!

Tuy cô không sợ võ tu trấn quốc cấp Long nhưng việc này liên quan rất sâu, phía trên cấp Long còn có võ tu trấn quốc cấp Long Hồn, cao hơn nữa là cấp Chân Long.

Trong dòng dõi của Thạch Hổ thật sự có cấp Chân Long. Hiện tại nếu phải đối mặt với cấp Chân Long, cô thực sự sẽ gặp rất nhiều khó khăn.

Thật ra những điều này đều không là gì, chỉ là cô sợ sẽ liên lụy đến tiểu sư đệ. Nếu như tiểu sư đệ bị thương và bị tám sư tỷ của cô biết được thì chắc chắn cô sẽ bị mắng.

Thế nhưng hiện tại cô không quan tâm được nhiều như vậy, cô nhất định phải gánh chịu tất cả vì sư đệ.

“Nực cười? Quả thực là nực cười.”

“Lâm Thần, cậu sai rồi. Cậu sai ở chỗ không nên sinh ra ở nhà họ Lâm.”

“Sai lầm của nhà họ Lâm là ngay từ đầu không nên sở hữu Ngự Long Trụ, nếu không bọn họ đã không bị tiêu diệt.”

“Sai tiếp ở chỗ là dù biết năng lực của Hộ quốc sứ nhưng vẫn cứng đầu chống lại vận mệnh của chính mình!”

“Trước khi chết, cậu chỉ cần nhớ một câu Hộ quốc sứ chính là trời!”

“Tất cả sẵn sàng nghe lệnh của tôi, nếu như Đoàn Nhã Thanh dám chống cự thì giết ngay tại chỗ!”

Liêu Thâm khẽ nhếch khóe miệng, ông ta giơ tay phải và nhìn Lâm Thần với Đoàn Nhã Thanh đầy vẻ khiêu khích.

Ông ta không những khinh thường Lâm Thần mà ngay cả đối với Đoàn Nhã Thanh cũng như vậy!

Có Long Hồn làm vũ khí, muốn giết Đoàn Nhã Thanh cũng không quá khó!

Sắc mặt của ba người Trữ Quốc Xương có vẻ phức tạp. Tuy bọn họ đã giết rất nhiều người nhưng đều không phải là kẻ địch của hộ quốc!

Hơn nữa, chỉ có một phần nhỏ là những võ tu phạm tội chạm trán với bọn họ.

Mặc dù bây giờ bọn họ biết rằng Lâm Thần ra tay là vì báo thù nhưng hắn đã bị nhận định là tà tu nên bọn họ đành phải tuân theo quân lệnh.

Đây là thiên chức của bọn họ. Nếu như bọn họ không tuân theo thiên chức của mình thì làm sao xứng đáng với bộ quân phục trên người?

Ầm!

Khí thế của Đoàn Nhã Thanh đột nhiên tăng đến đỉnh điểm, xung quanh cô có một trận cuồng phong quét qua khiến cho đám tinh binh không thể đứng vững.

“Liêu Thâm, ông muốn chết!”

Đoàn Nhã Thanh nhẹ giọng nói, chuẩn bị tiêu diệt Liêu Thâm!

Tuy nhiên, có một bàn tay đặt lên vai cô.

Cơn cuồng phong lập tức dịu đi.

“Thanh sư tỷ, đây là chuyện riêng của tôi, chị không cần quan tâm.”

Giọng nói của Lâm Thần rất bình tĩnh, vẻ mặt không hề dao động.

“Tiểu sư đệ!”

“Gọi chị là Cửu sư tỷ là được!”

“Chị nói cho em nghe, ngoài Cửu sư tỷ, em còn có tám vị sư tỷ khác.”

“Em đừng lo, cho dù em có muốn phá trời thì chín sư tỷ cũng có thể vá giúp em!”

Đoàn Nhã Thanh nói với vẻ vui mừng.

Vốn dĩ cô còn muốn giải thích với Lâm Thần vì sao mình là sư tỷ của hắn nhưng hiện tại xem ra không cần thiết.

Tiếng gọi “Thanh sư tỷ” của Lâm Thần đã chạm thẳng vào tim cô!

Thực ra cô không biết rằng Lâm Thần đã cảm nhận được sự chuyển động độc đáo trong công pháp của núi cửu Tiên trên người cô.

Bởi vì hắn cũng luyện tập công pháp y như vậy.

“Thật là nhàm chán.”

Trong mắt Liêu Thâm hiện vẻ lạnh lùng, ông ta buông tay phải xuống!

Tuy nhiên Lâm Thần chỉ khẽ nắm tay lại, Liêu Thâm đã bị một lực lượng vô hình cách xa hàng chục mét hút vào tay Lâm Thần!

“Ông chỉ cần nhớ một câu thôi, núi cao còn có núi cao hơn.”

“Trên đầu tôi còn có trời nhưng trời có thiên đạo, thiên đạo chính là đại đạo chứ không phải là Thạch Hổ, không phải là một vạn tinh binh hay bất cứ võ tu nào khác.”

Lâm Thần bóp cổ Liêu Thâm, giọng nói vô cảm.

Sắc mặt của Liêu Thâm đỏ lên, tròng mắt gần như lồi ra khỏi hốc mắt!

Trong lòng ông ta tràn ngập nỗi sợ hãi vô tận!

Ông ta là một võ tu ở Võ Hồn Cảnh, thực lực của ông ta không quá tệ.

Thế nhưng bây giờ ông ta lại bị bóp cổ như một con gà nhỏ, không huy động được một chút nội lực nào, sắp bị bóp chết!

Với thực lực như vậy, chẳng trách hắn không để Hộ quốc sứ vào mắt!

Chẳng trách hắn lại nói núi cao còn có núi cao hơn!

“Lâm Thần! Mau thả Liêu quản gia ra!”

“Nếu không cậu sẽ phải chịu hậu quả khôn lường!”

Khi nhìn thấy cảnh tượng này, sắc mặt của Trữ Quốc Xương thay đổi rõ rệt.

“Lâm Thần! Liêu đội trưởng là Tổng tham mưu trưởng của Hộ quốc vệ. Nếu như cậu dám làm tổn thương một sợi tóc của ông ấy thì nhất định sẽ phải chết!”

Đội trưởng Hộ quốc vệ có vẻ lo lắng.

Lâm Thần khẽ dùng lực bóp nát cổ họng của Liêu Thâm, sau đó ném ông ta về phía Trữ Quốc Xương.

“Liêu quản gia…Chết rồi?”

Sau khi Trữ Quốc Xương đón được Liêu Thâm, ông ta vừa mới thở phào nhẹ nhõm nhưng lại phát hiện Liêu Thâm không có nhịp tim, không có hơi thở, không còn một chút sức sống nào!

“Lâm Thần, hôm nay cậu nhất định phải chết!”

Ánh mắt của Đội trưởng Hộ quốc vệ như sắp nổ tung đến nơi, vừa đau buồn vừa tức giận hét lên!

Nhất thời, mọi thứ đều yên lặng, không khí cả bên trong lẫn bên ngoài biệt thự tĩnh lặng đến đáng sợ!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK