Xét đến tốc độ hay sức mạnh thì chiêu kiếm này của Tô Trăn Tinh mạnh hơn Giang Ngôn Đức không chỉ một trăm lần!
Kiếm này như sao băng xẹt qua đêm tối, nhanh đến mức làm người ta không phản ứng kịp!
Có thể nói đây là chiêu kiếm mạnh nhất của ông ta, có lẽ do ông ta nghĩ Lâm Thần là võ tu cùng cảnh giới với mình nên kiếm này đã phát huy vượt xa bình thường!
Hơn nữa thanh kiếm này của ông ta làm bằng thép tinh trăm năm, một kiếm có thể chặt đứt trường kiếm của Giang Ngôn Đức!
Ông ta kết luận Lâm Thần tuyệt đối không tiếp nổi chiêu này, đầu của hắn nhất định sẽ văng khỏi cổ!
Nghĩ đến đây, trên mặt Tô Trăn Tinh lộ ra một nụ cười hết sức tự tin.
Xẹt!
Nhưng khi trường kiếm sắp chém đến cổ Lâm Thần thì lập tức bị tay phải của hắn chộp lấy, không tiến thêm được chút nào nữa!
Rầm ~
Ngay sau đó, trường kiếm làm bằng thép tinh trăm năm trực tiếp bị bẻ gãy thành hơn mười mảnh vụn rơi đầy đất.
Tô Trăn Tinh ngây dại, ông ta không hiểu nổi vì sao Lâm Thần chỉ dựa vào hai ngón tay là có thể bắt được chính xác lưỡi kiếm sắc bén nhanh như sao xẹt này!
Chộp được thân kiếm còn chưa tính, còn tùy tùy tiện tiện bẻ gãy nó, chỉ sợ thực lực này còn mạnh hơn ông ta nhiều lắm!
Ông ta từng tỷ thí với những Cung Phụng khác, cũng từng kiểm tra độ sắc bén và độ cứng của trường kiếm, đừng nói gãy, muốn để lại dấu vết trên đó cũng không dễ!
Rắc!
Tô Trăn Tinh đang suy nghĩ vì sao Lâm Thần lại mạnh như vậy thì tay phải hắn đã trực tiếp bóp cổ ông ta, móc ra năm khối linh thạch to chừng móng tay từ trong ngực ông ta.
Linh khí ẩn chứa trong năm khối linh thạch này mạnh hơn vụn linh thạch rất nhiều, làm Lâm Thần rất vui sướng.
Khi còn trên núi Cửu Tiên, hắn cũng từng sử dụng linh thạch, nhưng thể tích của linh thạch còn lớn hơn trứng chim, linh khí trong đó càng thuần túy.
Mà viên linh thạch to bằng móng tay này tuy mạnh hơn linh thạch vụn rất nhiều, nhưng chất lượng cùng lắm chỉ là loại linh thạch cấp thấp, thậm chí còn không bằng.
Phỏng chừng linh thạch lớn chừng quả trứng gà cũng là loại chất lượng này, nhưng cũng may có ít còn hơn không.
"Tỉnh minh chủ, Lâm thiếu quá ghê gớm! Võ Hoàng Cảnh cũng bị anh ta trực tiếp bắt lấy, rốt cuộc anh ta thuộc cảnh giới nào? !" Thường Vũ sắp trừng tròng mắt ra ngoài, cả người run rẩy như cái rây.
"Tôi cũng không biết rốt cuộc Lâm thiếu ở cảnh giới nào. Điều duy nhất tôi biết là Lâm thiếu ghê gớm thật, còn ghê tới mức nào thì từ từ cậu sẽ biết. Tôi nghĩ sau này Long Quốc chúng ta sẽ có thêm rất nhiều lời đồn về Lâm thiếu!"
Chu Bổn Thanh không chỉ kích động, còn cảm thấy may mắn. Nếu lúc ấy ông ta không nghe Lỗ Vạn Tùng giựt giây rồi trực tiếp chịu thua thì giờ đã thành một đống thịt vụn rồi.
Có đôi khi, tự tin mù quáng quá độ sẽ gây nên hậu quả không thể tưởng tượng. Tỷ như hai anh em Giang Ngôn Hành Giang Ngôn Đức đã nằm dưới đất và Cung Phụng cấp Ất nhà họ Tiết bị Lâm Thần bóp chặt cổ họng kia.
Tự tin là chuyện tốt, nhưng ông ta không quên Lâm Thần từng nói qua một câu, nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên. Nhưng nếu có trời nào cao hơn thì Lâm Thần hắn sẽ đâm luôn trời đó!
Thương!
Thương!
"Buông Tô lão ra!"
"Người trẻ tuổi, tôi nói cho cậu biết, cậu tuyệt đối đừng tự tìm việc cho mình! Tuy chúng tôi chỉ là Cung Phụng của nhà họ Tiết, nhưng cũng đại diện cho mặt mũi của họ Tiết, đồng thời cũng được họ Tiết bảo vệ, nếu cậu làm Tô lão bị thương thì ngày sau không được sống yên ổn ở vùng Giang Nam này đâu!"
Tuy đám người Tần Bình Minh và Vương Châu Hổ đã kinh sợ đến sắp đánh rơi cả cái cằm, nhưng rất nhanh họ đã trấn định lại, tất cả đều rút trường kiếm sau lưng ra quát lớn về hướng Lâm Thần.
Tuy một khi họ bày trận có thể dễ dàng giết chết Lâm Thần, nhưng Tô lão đang bị Lâm Thần bắt giữ, ra tay sẽ dễ tạo thành ngộ thương. Nếu đánh Tô lão bị trọng thương thì bọn họ cũng bị liên lụy.
"Được." Lâm Thần gật gật đầu, vặn gãy cổ Tô Trăn Tinh rồi ném về phía Tần Bình Minh.
"Tô lão! ! Mày dám giết Tô lão, muốn chết! !"
Tần Bình Minh nhìn Tô Trăn Tinh đã nhũn ra như con chó chết thì sắc mặt lập tức xanh mét. Vì sao thanh niên này lại ngông cuồng đến như vậy, không biết bọn họ là Cung Phụng của nhà họ Tiết sao? Hơn nữa Tô lão bị giết, bọn họ cũng sẽ bị liên lụy!
"Nghe lệnh của tôi, tạo thành Thiên Cương Bá Kiếm Trận!" Tần Bình Minh đặt Tô Trăn Tinh qua một bên, sau đó lạnh giọng quát!
Xẹt!
Xẹt!
Bọn Vương Châu Hổ trực tiếp rút kiếm, sau đó đứng ở vị trí ba mươi sáu Thiên Cương, người cuối cùng thì đứng trong trận, chân đạp Thất Tinh Cước, nhìn chằm chằm vào Lâm Thần.
Ông!
Ngay vào thời khắc Thiên Cương Bá Kiếm Trận hình thành, có một uy thế vô biên toả ra từ mỗi người bọn họ, đồng thời còn có kiếm ý dâng lên!
"Ồ! !"
"Đó là Thiên Cương Bá Kiếm Trận! !"
"Nghe nói nhà họ Tiết có ba kiếm trận lớn, Thiên Cương Bá Kiếm Trận, Phiên Thiên Phúc Địa Kiếm Trận và Ngân Hà Duệ Lạc Kiếm Trận cao cấp nhất!"
"Tuy Thiên Cương Bá Kiếm Trận đứng cuối trong ba trận này, nhưng trong kiếm trận này có kiếm ý tung hoành, họ dựa vào kiếm ý đó có thể ngưng tụ thành hơn trăm kiếm khí thật thể!"
"Những kiếm khí đó được coi là đánh đâu thắng đó, không có gì không thể phá, uy lực mạnh đến khó có thể tưởng tượng, hơn nữa kiếm trận này gần như không có sơ hở, một khi có ai bị thương thì người trong trận sẽ lập tức bổ sung!"
"Cho nên kiếm trận này không ngừng kéo dài, có thể nói là liên miên không dứt! Lâm thiếu, ngài nhất định phải cẩn thận!"
Chu Bổn Thanh lập tức nói ra uy lực của kiếm trận để Lâm Thần cẩn thận ứng phó.
Đây là điểm khác nhau giữ thế lực siêu đỉnh cấp thật sự và những thế lực mặt ngoài là siêu đỉnh cấp, nhưng thực tế chỉ tới cao cấp. Tuy bọn họ cũng có thể bày trận, hơn nữa còn là Sát Khí Trường Thương Trận, nhưng căn bản không cùng một cấp bậc với Cương Bá Kiếm Trận hôm nay.
Nếu cùng nhân số, cùng cảnh giới, bảo Liên minh Võ Tu bọn họ và người của nhà họ Tiết tạo thành võ trận của chính mình, vậy Sát Khí Trường Thương Trận vừa chạm vào Thiên Cương Bá Kiếm Trận đã lập tức tán loạn!
Liên minh Võ Tu mới thành lập bao lâu, nhà họ Tiết người ta thì đã truyền thừa mấy trăm năm gần ngàn năm, căn cơ gia tộc nằm ngay ở đó, bọn họ căn bản không so sánh được.
"À? Thiên Cương Bá Kiếm Trận? Nghe rất hù người, uy lực thì dùng cắt dưa thái rau cũng không vấn đề." Lâm Thần rất hứng thú mà nhìn kiếm trận bọn họ tạo thành, cười nhạt và nói.
Lâm Thần không dám nói mình là bậc thầy ở phương diện trận pháp, nhưng cũng đã gần đến Hóa Cảnh. Hắn học rất nhiều trận pháp trên núi Cửu Tiên, còn rất đa dạng, tùy tùy tiện tiện chọn một trận pháp nho nhỏ cũng mạnh hơn Cương Bá Kiếm Trận này không chỉ vạn lần.
"Cắt dưa thái rau? Mày nói không sai, đối với tụi tao thì bây giờ mày chính là dưa, bọn chúng chính là rau!"
"Khởi trận, công kích!"
Tần Bình Minh cười lạnh một tiếng, sau đó Thiên Cương Bá Kiếm Trận liền phát động công kích!
Xẹt!
Xẹt!
Hơn cả trăm kiếm khí mắt thường có thể thấy được ngưng tụ trong trận của bọn họ, trong nháy mắt, chúng nổ tung ra bốn phía như pháo hoa!
Chương 27 Cái này cũng được gọi là kiếm khí?
Khi Thiên Cương Bá Kiếm Trận ngưng tụ ra hơn trăm kiếm khí thì đột nhiên nổ tung!
Vèo!
Vèo!
Kiếm khí thực chất khuếch tán ra bốn phía, những vật thể bên cạnh bọn họ như cái bàn bị kiếm khí chạm vào thì lập tức trở thành vụn gỗ!
Trong đó có mười luồng kiếm khí bay về phía bọn Chu Bổn Thanh và Thường Vũ, còn lại đều lao đến chỗ Lâm Thần!
Chu Bổn Thanh cảm nhận được kiếm khí dị thường đập vào mặt, sắc mặt bỗng thay đổi, ông ta hoàn toàn không ngăn được kiếm khí này, nhưng muốn lui đã không còn kịp rồi, bởi vì kiếm khí đã tới gần trán, nhắm chặt vào ông ta!
Muốn chết!
Chu Bổn Thanh theo bản năng nhắm mắt lại, cho dù Lâm thiếu mạnh đến mấy, trâu bò đến mấy thì có thể ngăn trở được kiếm khí này sao? Dù cản được thì hắn cũng chỉ cản kiếm khí trước mặt, chắc sẽ không quan tâm đến những con kiến là bọn họ?
"Ồ! ! Không có khả năng! Tại sao kiếm khí của tụi tao lại bị mày thao túng! !"
Nhưng ông ta không đợi được đau đớn khi cái chết kéo đến như trong tưởng tượng, lại nghe thấy hai câu nói đầy khiếp sợ của Tần Bình Minh!
Mở mắt ra, hình ảnh trước mắt làm Chu Bổn Thanh ngây dại.
Kiếm khí trước mắt ông ta, Thường Vũ và phần đông thành viên Liên minh Võ Tu đột nhiên biến mất, mà hàng trăm kiếm khí hội tụ trước người của Lâm Thần đều bị hắn vươn tay phải ra ngăn cản.
Người kinh hãi nhất phải là bọn Tần Bình Minh cùng Vương Châu Hổ.
Hướng đi của kiếm khí Thiên Cương Bá Kiếm Trận là do người trong mắt trận thao túng, lúc này Tần Bình Minh đang ở mắt trận, nhưng anh ta lại có cảm giác không ổn, kiếm khí và anh ta đã mất đi liên hệ! Chuyện này đáng lẽ không thể xảy ra!
Dù là trận pháp gì, chỉ cần bị các võ tu bày ra thì tất cả những thay đổi trong trận đều do người chủ trận khống chế. Nhưng hiện giờ người điều khiển kiếm khí đã thay đổi, sao anh ta có thể không kinh ngạc?
"Cái này cũng được gọi là là kiếm khí?"
Nhìn cả trăm kiếm khí trước mắt, Lâm Thần lạnh nhạt vung tay lên đánh tan. Tuy những kiếm khí đó ngưng tụ ra từ trận pháp, nhưng trong cảm giác của hắn, đây không phải là kiếm khí thuần túy.
Kiếm khí thuần túy không chỉ là nội lực hữu hình phát ra khi rót nội lực vào thân kiếm, kiếm khí chân chính còn là nội lực hữu hình phát ra từ kiếm thể hoặc là linh khí hữu hình ẩn chứa trong kiếm ý.
Đương nhiên, đó là lý giải của hắn đối với kiếm khí, mà phần đông đại chúng cho rằng chỉ cần có thể kích thích kiếm thể sinh ra nội lực hữu hình thì chính là kiếm khí, lý giải của hai bên không nằm cùng cấp bậc.
Tỷ như nếu kiếm khí hắn vừa đánh tan là kiếm khí thuần túy thì uy lực ít nhất có thể tăng lên gấp trăm lần thậm chí là ngàn lần!
"Thằng ranh giỏi lắm! Tùy ý đánh tan cả trăm luồng kiếm khí, thực lực của cậu quả nhiên không phải tầm thường!" Mọi người ở đây đang kinh ngạc thì một giọng nói to lớn truyền đến từ bên ngoài.
Ngay sau đó, năm người chậm rãi đi vào đại sảnh.
Trong năm người này có bốn người mang nội lực rất hùng hậu, còn mạnh hơn Tô Trăn Tinh trước đó rất nhiều.
Mà trong đó có một người trẻ tuổi diện mạo rất đẹp trai, nhìn tuổi cũng không chênh lệch với Lâm Thần bao nhiêu, khí tức nội lực trên người yếu hơn bốn người còn lại rất nhiều, nhưng lại có dao động linh khí!
Lâm Thần tùy ý quét nhìn một cái liền nhìn ra cảnh giới tu tiên của anh ta là Tâm Động sơ kỳ, cảnh giới của những võ tu còn lại là Võ Hồn Cảnh.
Nếu nói riêng về cảnh giới tu tiên, thanh niên này đủ để nghiền ép tất cả những kẻ ở đây, đương nhiên trừ hắn ra. Đừng nói hiện tại anh ta mới là cảnh giới Tâm Động sơ kỳ, cho dù là Xuất Khiếu sơ kỳ cũng chỉ là con kiến đối với Lâm Thần mà thôi.
Trừ phi thanh niên này là người tu tiên thuần túy, nếu kiêm luôn tu võ thì chỉ là trò cười trước mặt hắn mà thôi!
"Tiết công tử! Đỗ lão! Phong lão! Hác lão! Thôi lão!"
"Người này ỷ thực lực của mình mạnh, không chỉ giết Giang Ngôn Đức và Tô lão, còn cướp đi tất cả đá chân khí của Tô lão!"
"À đúng rồi Tiết công tử, trên người hắn có một phong hôn thư, tôi đã xác định!"
Tần Bình Minh nhìn thấy người tới thì kích động muốn rơi nước mắt, vội vàng báo tình huống nơi này cho bọn họ.
Trước đó khi nhìn thấy Tô Trăn Tinh bị Lâm Thần bóp cổ, anh ta đã lén gửi tin cứu mạng cho Đỗ Lôi Phong, bảo ông ta mau chạy tới.
Không nghĩ tới ông ta tới nhanh như vậy, anh ta thật sự không ngờ.
Nhưng bọn họ tới là tốt rồi, lần này ngay cả Tiết Đông Hành Tiết công tử cũng có mặt, mặc dù thực lực của Tiết công tử chỉ là Võ Hồn Cảnh, nhưng anh ta lại là người mạnh nhất ở đây!
Nhà họ Tiết có ba phòng, bất kể là công tử của phòng lớn phòng hai hay phòng ba, tuy rằng thực lực võ tu chỉ đến Võ Hồn hoặc Võ Hoàng Cảnh, nhưng thực lực chân chính tuyệt đối có thể vượt cảnh giới chiến đấu! Thậm chí là chém giết đối thủ cao hơn hai cảnh giới!
"Hả? Tần Bình Minh, các anh làm tốt lắm, tôi sẽ ghi nhớ công lao hôm nay cho các anh, hiện tại mau lui xuống đi." Trên gương mặt đẹp trai của Tiết Đông Hành xuất hiện một nụ cười, thản nhiên mở miệng.
"Tuân lệnh!" Trong mắt Tần Bình Minh lóe lên một tia mừng rỡ, lập tức cùng bọn Vương Châu Hổ thu hồi trận pháp, đi vào đại sảnh im lặng chờ.
Chỉ cần Tiết công tử lên tiếng thì tiền đồ của bọn họ sẽ bừng sáng!
"Còn không biết tên tuổi của anh. Đầu tiên tôi xin tự giới thiệu, tôi là Tiết Đông Hành, công tử hàng thứ hai trong phòng ba nhà họ Tiết Giang Nam. Nếu như Cung Phụng của chúng tôi có gì mạo phạm thì tôi đại diện bọn họ xin lỗi anh." Tiết Đông Hành hoàn toàn không nhìn Tô Trăn Tinh và Giang Ngôn Đức nằm như chó chết trên mặt đất, chỉ cười nói với Lâm Thần.
Anh ta là người hiểu lễ nghi, mặc kệ đối mặt với ai, cho dù là một tên ăn mày thì vẫn nụ cười trên mặt mà trò chuyện. Cái này không liên quan đến địa vị và thân phận, chỉ đơn thuần là vì giáo dục tốt.
"Lâm Thần, xin lỗi thì không cần, dù sao tôi đã lấy được thứ nên có từ trên người bọn họ." Lâm Thần lạnh nhạt nói.
Thanh niên này nhìn như bình dị gần gũi, nhưng trên thực tế vẫn có khí chất cao ngạo trịnh thượng của đại gia tộc và quý tộc. Khí chất này là bẩm sinh, tuy nhìn anh ta rất bình dị gần gũi, nhưng thực tế lại luôn duy trì khoảng cách rất xa với tất cả mọi người.
Đương nhiên, trừ người trong nhà ra thì những người ngoài đều không là gì với bọn họ.
"Lâm Thần?" Tiết Đông Hành thầm suy tư một hồi, nhớ đến những thế lực siêu đỉnh cấp trong Long Quốc một lượt, cuối cùng nghĩ tới một khả năng: "Xin hỏi Lâm huynh là người nhà họ Lâm Vạn Đông Hà sao?"
Cả Long Quốc chỉ có một thế lực siêu đỉnh cấp họ Lâm, đó là họ Lâm ở Vạn Đông Hà. Thực lực của nhà họ Lâm Vạn Đông Hà cũng không yếu hơn nhà họ Tiết bọn họ, nếu Lâm Thần là người nhà họ Lâm thì anh ta phải cẩn thận đối đãi mới được.
Dù sao trên người Lâm Thần có hôn thư!
Khả năng đoạt lấy sẽ rất nhỏ, bình thường bên người những công tử thế lực siêu đỉnh cấp như bọn họ đều có Cung Phụng gia tộc đi theo. Hơn nữa công tử nhà họ Lâm cũng có thể dùng Võ Hồn Cảnh đánh với Võ Đế cảnh giống như anh ta!
Chi bằng ngẫm lại biện pháp khác.
"Không phải, tôi là nhà họ Lâm ở thành phố Thiên Hải, nhà họ Lâm mà mười năm trước bị người ta diệt môn." Lâm Thần lạnh nhạt trả lời.
Hắn còn chưa nghe nói đến nhà họ Lâm Vạn Đông Hà, cho dù nghe qua cũng không để vào mắt, chỉ là con kiến thôi.
"À? Nói như vậy thì dễ xử lý hơn rồi." Ý cười trên mặt Tiết Đông Hành không giảm, thậm chí còn tươi hơn vừa rồi.
Nếu không phải nhà họ Lâm ở Vạn Đông Hà thì anh ta không cần băn khoăn thêm nữa!
Chương 28 Anh dùng một quyền đánh nát Võ Hoàng Cảnh?
"Người anh em Lâm Thần, nếu sau lưng anh không có thế lực nào, vậy tôi xin nói thẳng. Anh giết hai Cung Phụng của nhà họ Tiết, chúng tôi nhất định phải tính món nợ này."
"Tuy nhà họ Tiết không phải thế gia quá mạnh, nhưng cũng có thể diện mặt mũi ở vùng Giang Nam này. Cho nên anh nhất định phải cho chúng tôi một lời giải thích về việc này."
"Còn hôn thư trên người anh, nói thật tôi mặc kệ anh có được từ đâu, hôn thư này không phải thứ anh có thể giữ nổi, nếu giao ra đây thì sau này anh chính là khách quý của nhà họ Tiết. Hơn nữa tôi cam đoan trước tuổi năm mươi anh có thể đi vào đỉnh cao Trung Ngũ Cảnh, sau năm mươi tuổi, gia tộc bọn tôi sẽ giúp anh tiến vào Thượng Ngũ Cảnh."
"Đương nhiên, nếu anh từ chối thì tôi cam đoan hôm nay không chỉ anh bị xử lý mà cả người của Liên minh Võ Tu cũng đừng mơ an toàn rời đi."
Nụ cười nhẹ nhàng trên mặt Tiết Đông Hành dần dần phai nhạt, lộ ra vẻ mặt lạnh nhạt nhìn Lâm Thần.
Nói thật, với thực lực và thân phận của anh ta căn bản không cần nói những điều này với Lâm Thần. Nói ra là do anh ta có chút tiếc tài.
Dù sao một võ tu tuổi xấp xỉ anh ta mà thực lực còn mạnh hơn thì tối thiểu cũng là Võ Hoàng Cảnh, nếu sau này được hắn trợ giúp, để hắn trở thành một trong những trợ thủ của mình thì tuyệt đối là cơ hội rất tốt!
Nếu bồi dưỡng hắn thật tốt, có một trợ thủ đỉnh cao Trung Ngũ Cảnh ở tuổi năm mươi, thậm chí là Thượng Ngũ Cảnh, nhất định sẽ làm mọi người kinh hãi nổ mắt! Vậy sau này anh ta sẽ có thêm quyền phát biểu hơn trong gia tộc!
Tuy anh ta là một linh võ giả, lấy thực lực linh tu có thể dễ dàng giết chết Lâm Thần.
Mà chỉ cần chiếm được hôn thư của Lâm Thần, vậy quyền lên tiếng của anh trong gia tộc sẽ lớn hơn nữa, thậm chí đủ để xoay chuyển thế cục, để phòng ba tiếp quản sản nghiệp cả gia tộc!
"Hừ, Lâm Thần, cậu được Tiết công tử thưởng thức là tạo hóa trời ban!"
"Đúng vậy, chỉ cần anh giao hôn thư ra, sau này anh sẽ là đồng nghiệp của chúng tôi!"
"Lâm Thần, độ tuổi của cậu thật sự rất trẻ, chỉ cần cậu đến nhà họ Tiết làm Cung Phụng sẽ trực tiếp trở thành Cung Phụng cấp Ất, thậm chí là cấp Giáp!"
"Lâm Thần, tiền đồ sáng lạn và bị xử lý tại đây, đâu khó lựa chọn đâu đúng không?"
Bốn người Đỗ Lôi Phong và Phong Minh Thâm cứ anh một lời tôi một câu nhanh chóng thúc giục Lâm Thần. Theo họ thấy, đây tuyệt đối là tạo hoá trời ban cho Lâm Thần. Chỉ cần giao ra hôn thư rồi bước lên con thuyền lớn nhà họ Tiết thì sau này đừng nói là đi ngang ở Giang Nam, cho dù là đi ngang cả Long Quốc cũng không thành vấn đề!
Nếu hắn từ chối, vậy họ không ngại trực tiếp tiêu diệt Lâm Thần!
Chỉ là một nhà họ Lâm ở thành phố Thiên Hải, bọn họ còn chưa từng nghe nói đến, đừng nói diệt một nhà, cho dù là diệt mười diệt một trăm nhà cũng quá dễ dàng!
"Tiết Đông Hành, nếu tôi từ chối thì kế tiếp là anh tự ra tay, hay để bốn tên vô dụng phía sau anh ra tay?" Lâm Thần quyết định để Tiết Đông Hành nhận rõ cái gì gọi là nhân ngoại hữu nhân.
Từ lúc hắn xuống núi, dao động linh khí trên người hắn luôn bị giấu đi, mặc dù Cửu sư tỷ là đỉnh cao Nguyên Anh Cảnh cũng nhìn không thấu cảnh giới của hắn.
Mà Tiết Đông Hành này chỉ là một Tâm Động Kì nho nhỏ, càng không nhìn ra được.
"Vô dụng? Lâm Thần, mày nghĩ mày giỏi lắm đúng không? Tiết công tử, để tôi tới lấy đầu thằng nhãi này đi!" Đỗ Lôi Phong nghe Lâm Thần gọi bốn người họ là vô dụng thì sắc mặt lập tức trở nên khó coi.
Ông ta là võ tu Võ Hoàng Cảnh, mặc dù tuổi đã hơn sáu mươi, phỏng chừng đời này cũng không chạm đến được cánh cửa Võ Đế cảnh, nhưng ông ta là một Võ Hoàng Cảnh lâu đời, trong tay có rất nhiều con bài chưa lật.
"Ừ, mau chóng chấm dứt." Tiết Đông Hành gật gật đầu, sau đó xoay người cầm một cái ghế ngồi xuống.
Đỗ Lôi Phong là người có thực lực mạnh nhất trong những người anh ta dẫn đến, nếu ông ta ra tay thì rất nhanh có thể bắt được Lâm Thần. Anh có tự tin tuyệt đối với Đỗ Lôi Phong.
"Thằng nhãi, xuống địa ngục đi!" Đỗ Lôi Phong nhe răng cười một tiếng, bóng dáng lập tức biến mất khỏi vị trí cũ!
Ngay sau đó, ông ta xuất hiện phía sau Lâm Thần, mà trong tay có nắm một con dao găm màu máu đỏ!
Trên dao găm toả ra tia sắc lạnh thăm thẳm, khi ông ta múa may có xuất hiện tàn ảnh màu máu, đâm thẳng vào cổ Lâm Thần!
Lâm Thần thản nhiên xoay người, đánh một quyền về phía Đỗ Lôi Phong.
Phanh!
Một quyền qua đi, Đỗ Lôi Phong biến thành một làn sương máu!
Mấy chục viên đá chân khí lớn chừng móng tay dính máu lăn ra khỏi làn sương máu, sau đó bị Lâm Thần phất tay thu lấy.
Thời gian mới trôi qua chưa đến một giây.
Tạch!
Tiết Đông Hành còn ngồi chưa nóng mông đã trực tiếp đứng lên, hoảng hốt nhìn làn sương máu kia và Lâm Thần vẫn đang rất lạnh nhạt.
"Anh... dùng một quyền đã đánh một Võ Hoàng Cảnh thành sương máu?" Tiết Đông Hành trấn định lại, ánh mắt mang đầy hứng thú mà hỏi.
Tiết Đông Hành cũng một quyền đánh chết một Võ Hoàng Cảnh được. Đơn giản là do anh ta là linh võ giả, chỉ cần ngưng tụ linh khí vào nắm tay thì có thể đánh chết võ tu Võ Hoàng Cảnh dễ dàng.
Nhưng anh ta không dùng một quyền đánh võ tu Võ Hoàng Cảnh thành sương máu được. Hoặc có thể làm được, nhưng cũng phải cố hết sức, đánh nổ nát một Tông Sư Cảnh còn tạm được.
Cho nên Lâm Thần này có tư cách làm đối thủ của anh ta!
Trùng hợp anh ta đã kẹt ở Tâm Động sơ kỳ thời gian không ngắn, dùng hắn luyện tập mới có thể đột phá cảnh giới trước mặt.
"Chỉ cần không phải người mù cũng có thể nhìn ra ông ta đã không còn trên đời này." Lâm Thần cười nhạt và nói.
"Ồ! ! Lâm thiếu quá mạnh! Một quyền đã đánh tan Võ Hoàng Cảnh!" Thường Vũ đờ đẫn truyền âm với Chu Bổn Thanh.
"Mạnh đúng không? Điều duy nhất tôi có thể nói cho cậu biết là, tôi sớm đã quen với tình cảnh này. Lần này Tiết Đông Hành làm ra vẻ không đúng chỗ, đá trúng ván sắt rồi!"
"Cậu cứ xem cho kỹ đi Thường Vũ, mặc kệ ai tới, mặc kệ ai làm ra vẻ trước mặt Lâm thiếu thì kết cục cũng rất thảm!" Trong mắt Chu Bổn Thanh lóe lên tia sáng kích động, nói.
Trước đó ở sơn trang Đế Hoàng, Lâm Thần một người một quyền đánh không ít võ tu thành sương máu, cảnh tượng đó giống như địa ngục trần gian.
Cho tới bây giờ, ông ta biết Lâm Thần chỉ có hai cách giết người, một là đánh người thành sương máu phiêu lãng theo gió, hai là vặn gãy cổ.
Hình như hắn cũng chỉ có hai cách giết người này, rốt cuộc có cách thứ ba không thì trước mắt Chu Bổn Thanh còn chưa biết.
Ừng ực ~
Phong Minh Thâm và hai Cung Phụng cấp Ất còn lại không kiềm được nuốt một ngụm nước bọt, dán mắt nhìn chằm chằm vũng máu trên đất kia.
Không khó tưởng tượng, nếu bọn họ tiến lên thì kết cục cũng giống y như Đỗ Lôi Phong!
"Tiết Đông Hành, gọi điện thoại cho người nhà anh, bảo họ lấy một vạn viên đá chân khí để đổi mạng của anh. Nhớ kỹ, tôi chỉ cần loại lớn chừng quả trứng gà, cỡ móng tay thì đừng lấy ra làm mất mặt xấu hổ." Lâm Thần hất cằm lên, ý bảo Tiết Đông Hành gọi điện thoại kêu người đến.
Chương 29 Anh là tên rác rưởi
"Ồ! !"
"Lâm thiếu vừa lên đã há mồm vơ vét rồi!"
"Một vạn viên đá chân khí to bằng quả trứng gà, vậy cần bao nhiêu tiền? Mặc dù nhà họ Tiết là thế lực siêu đỉnh cấp, nhưng có thể lấy ra nhiều đá chân khí như vậy sao?" Thường Vũ run rẩy một chút, cảm thấy da đầu mình lại nổ tung, truyền âm hỏi Chu Bổn Thanh.
Cảnh giới của anh ta vốn là Tông Sư Cảnh, mà hàng năm các thị minh chủ bọn họ chỉ có một viên chân khí gạo thạch, tỉnh minh chủ Chu Bổn Thanh thì một năm được năm viên.
Chỉ có cấp bậc vực minh chủ mới có được đá chân khí, mà cũng chỉ cỡ móng tay.
Mà một viên đá chân khí lớn bằng quả trứng gà, cho dù là ở phòng đấu giá cũng có giá khởi điểm là năm triệu.
Nếu để anh ta sử dụng năng lực phát ra từ đá chân khí lớn chừng quả trứng gà thì hoàn toàn có thể dễ dàng tiêu diệt Chu Bổn Thanh trong nháy mắt! Thậm chí dù đối mặt với Giang Ngôn Đức, anh ta cũng có khả năng đánh một trận!
Mà Lâm Thần lại mở miệng nói muốn một vạn viên đá chân khí để đổi mạng của Tiết Đông Hành, không phải là đùa giỡn sao?
Chỉ giá trị thôi đã lên tới năm nghìn tỷ!
Không nói đến phương diện giá trị, chỉ tính độ khan hiếm của đá chân khí, không biết nhà họ Tiết có thể lấy ra một vạn viên hay không, cho dù có cũng sẽ không dùng để đổi mạng của Tiết Đông Hành!
Tiết Đông Hành là con thứ trong phòng ba, nếu là con cả phòng lớn thì nhà họ Tiết còn suy tính một chút.
"Tôi đoán nhà họ Tiết sẽ không lấy ra nhiều đá chân khí như vậy."
"Tuy rằng căn cơ nhà họ Tiết hùng hậu, nhưng tài sản lớn nhất của mỗi thế lực siêu đỉnh cấp chính là đá chân khí!"
"Muốn thu hoạch đá chân khí rất khó, nếu không họ đâu chỉ giao cho Cung Phụng nhà mình loại chân khí gạo thạch hoặc chỉ lớn chừng móng tay."
"Xem ra hôm nay Tiết Đông Hành nhất định phải chết!"
"Mặc kệ ai trong nhà họ Tiết tới cũng phải chết, hoặc là mang đá chân khí theo!"
Chu Bổn Thanh rất kích động, cho dù số đá chân khí này chẳng liên quan gì đến bọn họ.
Chuyện ở sơn trang Đế Hoàng đã bị ra lệnh không thể nói, nhưng chuyện xảy ra ở nơi này thì trở về hẳn có thể thoáng nhắc đến với người ngoài đúng không?
Còn không thì dù chỉ nói trong nội bô Liên minh Võ Tu, uy vọng và thanh danh của ông ta sẽ tăng vọt! Hơn nữa nhất định sẽ được tổng minh bồi dưỡng!
"Lâm Thần, anh quá đề cao tôi. Mạng của tôi căn bản cũng không đáng giá một vạn viên đá chân khí, đừng nói là tôi, cho dù là anh cả phòng lớn cũng không đáng con số này." Tiết Đông Hành nở nụ cười, anh ta không ngờ Lâm Thần mở miệng bảo mình gọi điện thoại gọi người, hơn nữa còn muốn lấy một vạn viên đá chân khí.
Trong một chớp mắt, anh ta cảm thấy mình đáng với cái giá này. Nhưng thực tế đừng nói một vạn, cho dù là một ngàn viên đá chân khí chừng quả trứng gà thì gia tộc cũng không lấy ra để đổi mạng của anh.
Hơn nữa Lâm Thần này chỉ là một võ tu, cần nhiều đá chân khí như vậy làm gì?
Nếu chỉ vì tiền tài thì tiền tốt hơn đá chân khí nhiều.
"Hơn nữa anh cũng quá khinh thường tôi. Tôi cảm thấy cần cho anh biết một điều. Tuy nhìn tôi là võ tu, nhưng tôi sẽ cho anh thấy được sự khác biệt giữa võ tu và võ tu." Nụ cười trên mặt Tiết Đông Hành biến mất, thay vào đó là vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc, anh ta nói.
Thương ~
Trong tay Tiết Đông Hành đột nhiên xuất hiện một thanh trường kiếm lóe lên tia sắc lạnh, thân cùng chuôi kiếm nhìn rất cổ xưa, mà trên thân kiếm còn hiện đầy kiếm ý.
"Thú vị." Trong mắt Lâm Thần lóe lên một ý cười thản nhiên, nói.
Tiết Đông Hành có thể biến ra một thanh trường kiếm, chứng tỏ trên người anh ta có thứ tương tự như túi trữ vật.
Hơn nữa thần thức của hắn nhẹ nhàng đảo qua cũng cảm giác được trường kiếm trong tay Tiết Đông Hành đã bước vào cấp bậc pháp khí.
Các loại vũ khí người tu tiên sử dụng chia thành pháp khí, pháp bảo, linh bảo và tiên binh. Trong đó lại chia thành bốn phẩm cấp là Hạ Trung Thượng phẩm và cực phẩm.
Hiện giờ là thời đại mạt pháp, có được một pháp bảo đã là không tồi, mà tuy pháp khí thua kém pháp bảo, nhưng vẫn tốt hơn binh khí bình thường gấp trăm ngàn lần!
Nếu để Chu Bổn Thanh có được trường kiếm pháp khí này, lấy thực lực Đại Tông Sư của ông ta hoàn toàn có thể sánh ngang với Võ Hồn Cảnh!
"Thú vị? Ha ha ha ha!"
"Lâm Thần ơi Lâm Thần, anh làm tôi cười chết. Kế tiếp anh sẽ biết cái gì gọi là thú vị thật!"
"Vân Khai Vụ Tán!"
Trường kiếm trong tay Tiết Đông Hành chém ra một kiếm, sau đó đâm về phía Lâm Thần!
Ông ~
Khi trường kiếm đâm về phía Lâm Thần, chỗ mũi kiếm ngưng tụ thành một làn sương mù hội tụ từ kiếm ý, sương mù quay cuồng rồi bỗng tiêu tán, lấy trạng thái mắt thường không thể nhận ra mà nhằm về phía Lâm Thần!
Khóe miệng Tiết Đông Hành nhếch lên một ý cười, Vân Khai Vụ Tán này chính là thức thứ ba trong bảy thức của kiếm pháp Vân Vụ nhà họ Tiết bọn họ, cũng là chiêu mạnh nhất trước mắt anh ta có thể tung ra!
Anh ta từng dựa vào thức kiếm pháp thứ ba này mà dùng Võ Hồn Cảnh trực tiếp chém giết một võ tu Võ Đế cảnh!
Chỉ là một Lâm Thần, tất nhiên anh ta có thể dễ dàng chém giết!
Trên mặt Lâm Thần vẫn luôn duy trì vẻ bình tĩnh, không vì Tiết Đông Hành tung ra một kiếm chiêu ẩn chứa linh khí mà thay đổi.
Chỉ thấy Lâm Thần đưa tay phải ra, kiếm khí vô hình tới trước người hắn thì bắt đầu hội tụ. Trong chớp mắt, một làn sương mù kiếm khí hiện ra trong tay hắn.
"Tiết Đông Hành, tôi nghĩ anh có thể cho tôi bất ngờ gì lắm. Tên của kiếm chiêu này đặt cũng tàm tạm, trong tay anh còn có pháp khí mà uy lực lại quá yếu. Anh thật vô dụng." Năm ngón tay Lâm Thần nhẹ nhàng lay động mây mù trong tay, thất vọng lắc đầu và nói.
"Anh biết trường kiếm của tôi là pháp khí! ! Lâm Thần, anh cũng là linh võ giả! Rốt cuộc anh có phải là người của nhà họ Lâm Vạn Đông Hà không!" Tiết Đông Hành nhìn thấy kiếm ý sương mù trong tay Lâm Thần thì biến sắc, vội quát hỏi.
Chỉ có linh võ giả mới nhìn ra trường kiếm trong tay mình là pháp khí, võ tu căn bản không biết trường kiếm bình thường và trường kiếm pháp khí khác nhau chỗ nào!
Hơn nữa Lâm Thần dễ dàng hóa giải kiếm chiêu của anh ta, thậm chí còn có thể khống chế, anh ta chưa từng gặp qua chuyện này.
Trước kia anh ta cũng từng so đấu với anh ruột và mấy người anh họ, nhưng dù là ai cũng không thể khống chế kiếm chiêu, hóa giải thì làm được, nhưng khống chế thì hoàn toàn không có khả năng!
Cho dù là lão gia chủ nhà họ Tiết bọn họ, ông nội của anh - Tiết Nam Uyên cũng không thể!
Nhưng anh ta không cảm ứng được chút dao động linh khí nào trên người Lâm Thần, điểm này lại làm anh tràn đầy nghi hoặc.
Trừ phi Lâm Thần tu hành công pháp có thể che dấu linh khí của mình, nếu không thì tuyệt đối không làm được!
Nhà họ Lâm Vạn Đông Hà mạnh thật, nhưng mạnh đến mấy cũng không thể có được công pháp che giấu khí tức linh khí dao động. Dựa theo cách nói của ông nội anh ta, chỉ có thế lực trên núi mới có công pháp như vậy, hơn nữa không phải tất cả đều có, đa số đều không có.
Hiện tại trong lòng anh ta lại có một suy đoán mới, không phải Lâm Thần thuộc về thế lực trên núi đó chứ?
Nếu như vậy, Lâm Thần nói anh ta vô dụng cũng có thể lý giải!
Nếu như là thế lực trên núi thì anh ta đã đá phải tấm ván sắt rồi!