• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 16 Xin lỗi Lâm Thần

Tại phủ đệ Hộ quốc sứ ở thủ đô.

Ầm!

Thạch Hổ đập mạnh lên chiếc bàn Bát Tiên bằng gỗ lê đắt tiền, chỉ trong nháy mắt chiếc bàn Bát Tiên vỡ vụn thành bột phấn!

“Mấy người nhìn đi, mau nhìn đi!”

“Đoạn Nhã Thanh là trấn quốc tiên tử nhưng lại đi bảo vệ Lâm Thần, một tên tà tu!”

“Liêu Thâm không chỉ là nhị quản gia của tôi mà còn là Tổng tham mưu trưởng của Hộ quốc vệ!”

“Tôi không sợ bị Lâm Thần vả mặt nhưng sao hắn có thể tát vào mặt Hộ quốc vệ của Long quốc như thế được?”

“Chúng ta không thể tha cho kẻ đã giết Tổng tham mưu trưởng của Hộ quốc vệ được!”



Thạch Hổ chỉ vào màn hình tinh thể lỏng ở trên tường và nói với vẻ mặt u ám.

Có thể nhìn thấy hình ảnh thông qua vệ tinh. Mặc dù không có âm thanh nhưng từ hành động của Đoạn Nhã Thanh, có thể thấy rằng cô muốn bảo vệ Lâm Thần.

Thực ra kể từ khi Đoàn Nhã Thanh xuất hiện, ông ta đã lùi một bước lớn.

Vì dù sao cô cũng là một võ tu trấn quốc và cũng là đồng liêu của ông ta. Tuy không cùng hội cùng thuyền nhưng lại khác biệt về cấp bậc, nếu như động vào cô thì những người cùng thuyền với ông ta có thể sẽ gặp rắc rối.

Thế nhưng sau khi nhìn thấy Liêu Thâm bị Lâm Thần bóp cổ, ông ta đã quyết tâm chiến đấu liều mạng!

Số lượng cường giả cùng thuyền với ông ta không hề kém hơn hội cùng thuyền với Đoạn Nhã Thanh, thậm chí còn nhiều hơn!

“Lão Hổ, đừng tức giận nữa. Cho dù Lâm Thần có phải là tà tu hay không, nếu như hắn đã giết Liêu Thâm thì hắn nhất định phải cho chúng ta, cho quốc gia một lời giải thích!”

“Lão Hổ, lão Vu nói đúng đấy. Đoạn Nhã Thanh còn trẻ mà đã lên đến cấp trấn quốc. Tuy nhìn bề ngoài có vẻ oai phong nhưng thực ra lại không được trọng dụng. Chúng ta chỉ cần cùng nhau báo cáo chuyện này, bất kể ai cùng hội cùng thuyền với Đoạn Nhã Thanh đều phải tuân theo quy củ!”

“Hiện tại Long chủ còn đang thương nghị vấn đề kẻ địch nước ngoài tập kích quấy rối. E rằng ngài ấy còn chẳng có thời gian đến gặp chúng ta. Lẽ nào chúng ta cứ phải đợi mãi sao?”

Trong phòng còn có ba võ tu cấp trấn quốc, ba người đều là người cùng thuyền với Thạch Hổ. Chỉ cần bọn họ cùng nhau báo cáo, cộng thêm với hình ảnh từ vệ tinh này, không chỉ Lâm Thần phải chết mà ngay cả Đoạn Nhã Thanh cũng sẽ bị trừng phạt!

“Chờ báo cáo lên cấp trên cũng không còn kịp nữa. Hội nghị của Long chủ không thể nào kết thúc trong vòng nửa canh giờ, chúng ta cứ giết trước đã rồi tính sau!”

“Cho dù tên Lâm Thần này có kiêu ngạo đến đâu, chỉ cần hắn dám ra tay với quân hùng binh, Long chủ nhất định sẽ không bao giờ bỏ qua!”

Thạch Hổ xua tay, lấy máy liên lạc ra: “Trữ Quốc Xương, tôi ra lệnh cho ông giết chết Lâm Thần!”

“Nếu như có người dám phản kháng thì cứ giết sạch!”

Tại lối vào của Đế Hoàng sơn trang ở thành phố Thiên Hải.

“Hắn không sợ sao? Hắn không biết mình đang tạo ra một cái bẫy lớn cỡ nào sao?”

“Liêu Thâm là Tổng tham mưu trưởng của Hộ quốc vệ! Chỉ cách một bước nữa là lên trấn quốc!”

“Chưa nói đến Minh chủ một vùng, cho dù là Tổng minh chủ của chúng ta nhìn thấy Liêu Thâm cũng phải cung kính lễ phép!”

Toàn thân Chu Bổn Thanh run rẩy, da đầu nhiều năm không tê, giờ tê dại như bị điện giật.

“Tỉnh minh chủ, đây không phải là chuyện chúng ta có thể nhúng tay vào được nữa. Nếu như lần này Lâm Thần còn có thể sống sót thì chúng ta nhất định sẽ cung kính với hắn!”

“Nếu không thì Liên minh Võ tu của chúng ta trở thành lịch sử mất!”

Lỗ Vạn Tùng nói với Chu Bổn Thanh tất cả những suy nghĩ của mình.

“Nói thừa!”

“Đó là chuyện đương nhiên!”

Chu Bổn Thanh thở dài nói.

Não của ông ta có vấn đề mới tiếp tục thể hiện thái độ cứng rắn với Lâm Thân. Đến lúc đó ông ta nhất định sẽ hạ thấp bản thân, chỉ cần có thể sống sót thì những thứ khác đều không quan trọng!

“Tôi đã từng nói rằng mình rất ngưỡng mộ các người.”

“Chính bởi vì sự nỗ lực và âm thầm cống hiến của các người nên người dân Long quốc mới có được cuộc sống an cư lạc nghiệp.”

“Nếu như các người kiên trì tuân theo mệnh lệnh, muốn ra tay chống lại tôi thì Lâm Thân tôi sẽ không ngồi yên chờ chết đâu.”

“Tuy nhiên nếu như các người rút lui thì tôi sẽ quên đi tất cả mọi chuyện trong quá khứ.”

Lâm Thần không phải kẻ sát nhân điên cuồng. Mặc dù hắn máu lạnh nhưng tất cả những chuyện này đều là do vụ thảm sát mười năm trước.

Hắn chỉ có một tâm niệm duy nhất đó là trả thù.

Bất cứ ai ngăn cản hắn trả thù thì đều sẽ bị coi là đồng phạm.

Nhưng bây giờ hắn đang đối mặt với một nhóm tinh binh tụ họp tại đây vì mệnh lệnh cũng như tinh thần chiến đấu của quân đội!

Không phải vì Lâm Thần sợ hãi mà là hắn không hề biết sợ là gì.

Cho nên hắn mới cảnh báo bọn họ trước, nếu như bọn họ vẫn không rút lui thì nắm đấm sắt của hắn sẽ quét sạch tất cả những kẻ cản đường!

Ding ling ling~

Lúc này, chuông điện thoại của Đoạn Nhã Thanh vang lên.

Ding ling ling~

Tương tự, điện thoại của Trữ Quốc Xương cũng vang lên!

“Tiểu Nhã, mau lập tức rút lui và đừng bảo vệ tiểu sư đệ nữa!”

“Những người đó định cùng nhau báo lên Long chủ liên minh. Dù sao Liêu Thâm cũng là Tổng tham mưu trưởng của Hộ quốc vệ, đồng thời cũng là đại diện cho bộ mặt của Long quốc. Nếu như cô còn tiếp tục giúp đỡ tiểu sư đệ thì chúng tôi sẽ không thể bảo vệ cô được nữa!”

“Nếu như cô còn không rút lui thì dựa theo sự hiểu biết của tôi, ông ta nhất định sẽ nhân cơ hội này đối phó với cô!”

Một giọng nói thuần phác đầy khẩn thiết vang lên trong điện thoại.

“Rút lui?”

“Với tôi, không bao giờ có chuyện rút lui!”

“Những kẻ tự cho mình là đúng này chỉ là con sâu cái kiến trước mặt tiểu sư đệ của tôi mà thôi.”

“Cho dù bọn họ có lợi hại, thậm chí còn lợi hại hơn cả tiểu sư đệ của tôi, nếu như muốn giết tiểu sư đệ thì bọn họ cũng phải bước qua xác của tôi trước đã!”

“Cô…”

Giọng nói khẩn thiết ở đầu bên kia điện thoại dừng lại vì Đoàn Nhã Thanh đã bóp nát điện thoại.

Trữ Quốc Xương ngắt điện thoại, hít một thật sâu rồi giơ tay phải lên.

“Xin lỗi Lâm Thần, tôi cũng là tuân theo quân lệnh mà thôi.”

“Nghe lệnh của tôi, khai hỏa!”

Trữ Quốc Xương hạ tay phải xuống với vẻ mặt nuối tiếc!

Thực ra những gì Lâm Thần vừa nói khiến cho ông ta vô cùng cảm động.

Ông ta cũng đã từng phải bước từng bước một mới đến được vị trí như hiện tại và sẽ không bao giờ quên nghĩa vụ của bản thân.

Nhưng bây giờ đối mặt với mệnh lệnh của Hộ quốc sứ, ông ta nhất định phải thực hiện theo!

Đối với những người quân nhân như bọn họ, một ngày làm quân nhân, cả đời vẫn sẽ là quân nhân. Việc tuân theo mệnh lệnh đã khắc vào tận xương tủy, xin lỗi Lâm Thần là đã vi phạm quy củ rồi!

Vù!

Ầm!

Sau khi Trữ Quốc Xương ra lệnh, đám tinh binh cùng với hai hùng binh chiến thần đều đồng loạt tấn công Lâm Thần!

Đoàn Nhã Thanh hừ lạnh một tiếng, cô đang định ngưng tụ linh khí để chống lại công kích thì phát hiện tiểu sư đệ của cô là Lâm Thần duỗi bàn tay phải và xòe năm ngón tay ra.

Vù vù!

Trên bầu trời lập tức tràn ngập mây đen dày đặc, bao phủ toàn bộ đỉnh đồi của Đế Hoàng sơn trang.

Những tia sét hung bạo ẩn trong đám mây đen không ngừng lóe lên như thể có một con thú khổng lồ nào đó sắp thoát ra!

Bất kể đạn pháo hay đạn bay từ hướng nào, kể cả vũ khí Long Hồn phát ra những tia sáng đáng sợ đều bị chặn bởi một tấm màn chắn vô hình cách Lâm Thần ba mét!

“Không thể nào! Tuyệt đối không thể nào!”

“Tại sao hắn có thể chặn được những luồng đạn này?”

Sắc mặt của Trữ Quốc Xương thay đổi rõ rệt, ngơ ngác trước cảnh tượng vô cùng kỳ quái trước mắt.

Không chỉ Hộ quốc vệ hay tinh binh mà ngay cả những người ở trong sơn trang đều chấn động trước cảnh tượng này!

Sau khi nhìn thấy cảnh tượng này, có rất nhiều tinh binh sợ hãi tới mức không dám tiếp tục nổ súng.

“Tiếp tục bắn!”

“Tôi không tin hắn có thể chống cự được mãi!”

Trữ Quốc Xương lấy lại sự bình tĩnh, hét lớn một tiếng.

Lạch cạch lạch cạch lạch cạch

Thiên chức của bọn họ là tuân theo mệnh lệnh và đó cũng là phản xạ có điều kiện!

“Tiểu sư đệ lợi hại quá!”

Đoạn Nhã Thanh hoàn toàn choáng váng, không nói nên lời.

Mặc dù cô cũng có thể chặn được đòn tấn công của những vũ khí nhiệt này nhưng cũng chỉ là tạo ra lá chắn bảo vệ xung quanh mình.

Đừng nói đến cô, ngay cả tám vị sư tỷ của cô chắc chắn cũng không mạnh bằng Lâm Thần!

Bàn tay phải của Lâm Thần nắm chặt lại, sau đó lại thả ra!

Vù!

Vù!

Gần một nửa số đạn quay ngược trở lại đường bắn ban đầu với tốc độ nhanh gấp đôi so với trước nhưng chúng không quay trở lại súng mà lại xuyên thẳng vào cánh tay trái và phải của bọn họ!

Vù!

Vù!

Cánh tay của hơn 1 vạn tinh binh đều bị đạn xuyên thủng, nỗi đau cùng cực khiến cho bọn họ lập tức mất đi sức chiến đấu, có thể nói là tiếng kêu than vang thấu trời!

Không phải là Lâm Thần không nhẫn tâm mà là hắn cảm thấy bọn họ không có lựa chọn nào khác ngoài tuân theo mệnh lệnh.

Thế nhưng kẻ ra lệnh chắc chắn phải chết!

Một khắc sau, Lâm Thần xuất hiện trước mặt Trữ Quốc Xương.
Chương 17: Còn nhiều tay sai khác

Khi Lâm Thần xuất hiện trước mặt Trữ Quốc Xương, trong đầu ông ta chỉ có một suy nghĩ.

Quá nhanh!

Sau đó, ông ta nhìn thấy cảnh tượng cuối cùng trong cuộc đời mình.

Lâm Thần đưa tay phải ra nắm lấy cổ ông ta, sau đó thản nhiên bóp nát cổ họng ông ta!

Lâm Thần ném xác Trữ Quốc Xương xuống đất, sau đó lao tới và vặn gãy cổ hai tên hùng binh chiến thần còn lại.

“To gan!”

“Mày dám giết chết chiến thần, đây là trọng tội!”

Sắc mặt của Tổng đội trưởng Hộ quốc vệ thay đổi mạnh mẽ, mắng Lâm Thần với vẻ nghiêm khắc.

“Tùy ông nói gì cũng được.”

Lâm Thần cười thản nhiên, đi đến bên cạnh Tổng đội trưởng Hộ quốc vệ và đánh một quyền!

Bốp!

Tên đội trưởng tội nghiệp bị cú đấm của Lâm Thần biến thành một đám sương máu.

Lâm Thần không hề tỏ ra thương xót, tất cả Hộ quốc vệ còn lại đều bị hắn giết chỉ bằng một cú đấm.

Thi thể của ba người Trữ Quốc Xương còn giữ được nguyên vẹn nhưng của Hộ quốc vệ thì không.

Sau khi giải quyết xong đám Hộ quốc vệ, Lâm Thần nhìn về phía đám tinh binh.

“Hiện tại chỉ huy của các người đã bị tôi giết chết. Nếu như các người không muốn chết thì mau rời khỏi đây.”

“Tôi chỉ nói một lần thôi!”

Sự kiên nhẫn của hắn có hạn, nếu như bọn họ còn không rời đi hoặc còn đang nghĩ cách trả thù thì Lâm Thần hắn nhất định sẽ không tha cho bọn họ!

Mặc dù những người này mạnh hơn người bình thường nhưng bọn họ cũng không phải là võ tu, muốn tấn công người bình thường còn cần phải xem xét tình thế.

“Mọi người hãy nghe theo lệnh của tôi, thu dọn trang bị và lập tức quay trở về!”

Một tên chỉ huy trong đám đông ra lệnh một cách dứt khoát.

Bây giờ ba quân không có người đứng đầu, mặc dù hắn ta có thể chỉ huy trận chiến nhưng làm sao có thể chiến đấu với võ tu có vũ khí siêu cấp như vậy được?

Nếu lúc nãy tên đó thực sự muốn giết 1 vạn tinh binh thì những viên đạn đó đã xuyên thủng đầu họ rồi!

Thực ra bọn họ biết rất rõ tên đó có phải là tà tu hay không.

Nhưng trước đó vì mệnh lệnh khó trái còn bây giờ người ra lệnh đã chết nên hắn ta chỉ có thể quyết định quay trở về doanh trại trước.

“Tuân lệnh!”

Mặc dù đám tinh binh này bị thương nhưng lúc này, phản ứng của bọn họ rất lớn.

Trong lòng bọn họ cảm thấy nhẹ nhõm.

Bọn họ sợ rằng đột nhiên lại có người không sợ chết thì e rằng bọn họ chỉ đành cam chịu số phận!

Lâm Thần gật đầu, sau đó quay trở lại Đế Hoàng sơn trang.

Suy cho cùng, vẫn còn một số tay sai hồi đó vẫn chưa bị tiêu diệt.

“Tiểu sư đệ, suýt chút nữa đệ dọa chết Cửu sư tỷ rồi.”

“Chị còn tưởng rằng em muốn giết chết bọn họ nữa. Nói thật, nếu như em giết hết bọn họ thì Cửu sư tỷ cảm thấy em quá cứng nhắc.”

Đoạn Nhã Thanh thở phào nhẹ nhõm, bàn tay nhỏ bé khẽ vỗ vào ngực mình nói.

Cô vừa lại võ tu vừa là tu sĩ. Đối với người bình thường, nếu có thể xử theo luật thì dùng luật còn nếu không xử được bằng luật thì cô sẽ chế ngự bọn họ và chờ xử theo pháp luật.

Nói cách khác, bọn họ có thể đánh đập hoặc la mắng những người có ý định xấu còn việc giết chóc thì để lại cho người thi hành pháp luật.

Nhưng cũng không phải lúc nào cũng như vậy, nếu như động vào vảy ngược của bọn họ thì nhất định bọn họ sẽ giết ngay lập tức!

“Cửu sư tỷ, tôi thực sự là người rất cứng rắn.”

“Nếu như tôi là tà tu. Là kẻ sát nhân điên cuồng thì tôi sẽ không để cho họ sống đâu.”

“Hơn nữa, nếu như bọn họ không rời đi thì tôi sẽ ra tay.”

Lâm Thần thờ ơ trả lời.

“Lâm thiếu!”

“Thực lực của Lâm thiếu quá lợi hại, chúng tôi thực sự rất khâm phục ngài!”

“Trước đây là do chúng tôi có mắt không nhìn thấy Thái Sơn, xin Lâm thiếu hãy rộng lượng!”

“Lâm thiếu, ngài muốn làm bất cứ việc gì thì chỉ cần mở lời nói với chúng tôi là được. Ngài có thiếu tiền không ạ? Nếu như ngài thiếu tiền thì cho dù 500 triệu hay 1 tỷ, chỉ cần ngài gật đầu, chúng tôi sẽ lập tức chuẩn bị ngay cho ngài!”

“Tôi xin thề,sau này Liên minh Võ tu các tỉnh phía nam sẽ toàn lực ủng hộ ngài, sẽ là đồng minh trung thành nhất của ngài!”

Thấy Lâm Thần đi tới, Chu Bổn Thanh hạ tư thế xuống mức thấp nhất!

Nếu như không phải đang có rất nhiều người của Đế Hoàng sơn trang đang dõi theo thì ông ta nhất định sẽ quỳ lạy Lâm Thần trước rồi mới nói!

“Lâm thiếu!”

“Trước kia là do tôi có mắt như mù nhưng thân là Minh chủ của Liên minh Võ tu thành phố Thiên Hải, nếu như lúc đó tôi ngăn cản thì e rằng sẽ bị trừng phạt!”

“Bây giờ tôi và Tỉnh minh chủ đã hiểu được thủ đoạn của Lâm thiếu, chúng tôi chỉ mong Lâm thiếu hãy tha thứ cho chúng tôi!”

Còn Lỗ Vạn Tùng chỉ đơn giản quỳ rạp xuống trước Lâm Thần, sau đó dập đầu với hắn ba lần!

Đoạn Nhã Thanh đứng bên cạnh Lâm Thần không nói gì, nếu là cô thì nhất định cô sẽ tha cho bọn họ.

Thế nhưng với tính cách của tiểu sư đệ, có lẽ hắn sẽ không tha.

Lâm Thần nhìn Chu Bổn Thanh cúi thấp người cùng với Lục Vạn Tùng quỳ trên mặt đất không nói lời nào. Hắn đang có suy nghĩ xem có nên để hai người này đi hay không.

Nhắc mới nhớ, hai người này và Liên minh Võ tu năm đó không hề tham gia vào vụ thảm sát, họ không ngăn cản những người đó là vì thân phận Hộ quốc sứ của Thạch Hổ nên mới bắt buộc nhắm mắt làm ngơ.

Tình thế mạnh hơn người.

Vì vậy, Lâm Thần quyết định tha cho bọn họ.

Đồng thời cũng bỏ qua cho Liên minh Võ tu.

Hắn có một ngôi nhà ở thành phố Thiên Hải, mặc dù hắn là người duy nhất còn sống sót nhưng dù sao thì ngôi nhà vẫn ở đó.

Tương lai có thể hắn sẽ phải đối phó với Liên minh võ tu nhưng nếu giết hết bọn họ thì hắn cũng chẳng khác nào tà tu.

Từ nay về sau, Liên minh Võ tu các tỉnh phía nam sẽ trở thành tay sai đắc lực của Lâm Thần, có thêm tay sai cũng chẳng có hại gì.

Không chỉ tha cho bọn họ mà còn tha cho cả Thương hội của thành phố Thiên Hải.

Giống như Liên minh Võ tu hồi đó, tay chân của bọn họ tương đối sạch sẽ.

Trong Thương hội có rất nhiều thứ kỳ lạ bao gồm đồ cổ, vũ khí và vật liệu dành cho võ tu sử dụng.

Điều quan trọng nhất là đôi khi cũng có thể mua được bằng linh thạch.

Thậm chí nếu như hắn muốn tiến lên Nguyên Anh thì hắn cũng phải lấy được một số thứ từ Thương hội.

Đây là một số thông tin hữu ích từ ký ức của Cao Tông.

Rồi còn có những võ tu từ các gia tộc nhỏ, năm đó bọn họ không có năng lực đó nên đành từ bỏ.

“Tôi có thể tha cho mấy người.”

“Mặc dù hôm nay trong sơn trang của tôi có kẻ thù nhưng không phải ai cũng có mặt.”

Lâm Thần nói xong lời này liền dừng lại và nhìn Chu Bổn Thanh.

“Lâm thiếu yên tâm!”

“Bây giờ tôi sẽ đi điều động người của Tỉnh minh tới đây. Liên minh võ tu của chúng tôi sẽ tiêu diệt tất cả những gia tộc tham gia vào vụ thảm sát năm đó!”

Chu Bổn Thanh hiểu ngay ý của Lâm Thần, ông ta lập tức lấy điện thoại di động ra và cười nịnh nọt với Lâm Thần.

Lâm Thần gật đầu.

Sau đó, Chu Bổn Thanh liền gọi điện và yêu cầu dẫn theo một đội 200 người chạy tới đây ngay.

Đồng thời, ông ta yêu cầu các thành viên thuộc Liên minh Võ tu từ một số thành phố lân cận tập hợp về thành phố Thiên Hải càng nhanh càng tốt!

Sau khi nhìn thấy Lâm Thần đi vào, Chu Bổn Thanh thở phào nhẹ nhõm, toàn thân ướt đẫm mồ hôi.

Ông ta sợ Lâm Thần sẽ tát mình một phát, biến ông ta thành một đám sương máu. Dù sao lúc nãy ông ta đã nhìn thấy một mặt cực kỳ tàn nhẫn của Lâm Thần.

Mặc dù ông ta không biết những gia tộc nhỏ nào tham gia vào vụ năm đó nhưng Lỗ Vạn Tùng lại biết. Điều này khiến ông ta dễ xử lý hơn nhiều.

Lỗ Vạn Tùng ngồi phịch xuống đất, thở hổn hển và cảm thấy vô cùng may mắn.

May mà ông ta quỳ xuống, nếu không thì sẽ gặp nguy hiểm về tính mạng.

Mất mặt đã là gì, nếu mất mạng thì sau này đến cơ hội mất mặt cũng chẳng còn.

“Đừng qua đây!”

“Lâm Thần! Nếu như cậu muốn Thẩm Tuyết Nhi sống sót thì hãy để chúng tôi đi!”

“Tôi đã hạ độc Thẩm Tuyết Nhi. Nếu như cậu dám giết tôi thì tôi sẽ không giải độc!”

“Nếu như cậu không tin thì cứ đi hỏi Thẩm Tuyết Nhi xem 12 giờ đêm qua, bụng của cô ta có đau như cắt không!”

Khi Trần Độ Hải nhìn thấy Lâm Thần từ từ đi tới, tim ông ta vọt lên tận cổ họng, ông ta giận dữ hét lên.

“Trần Độ Hải!”

“Rốt cuộc ông đã hạ độc gì với con gái của tôi?”

Thẩm Trọng cảm thấy máu dồn lên não, lúc này ông ấy lập tức đứng dậy vì sự an toàn của con gái.

Thân thể Thẩm Tuyết Nhi run rẩy, trong mắt hiện lên vẻ tuyệt vọng.

Đúng như Trần Độ Hải nói, mấy đêm gần đây, bụng của cô cứ sau 12 giờ đêm là đau dữ dội nhưng cơn đau sẽ biến mất sau khoảng nửa tiếng.

Đây là điều khiến cho cô bận tâm suốt mấy ngày nay, cô từng cho rằng nguyên nhân là do cái lạnh ở trong sơn trang.

Ai mà ngờ lại do chính Trần Độ Hải hạ độc cô!

Bốp!

Lâm Thần không thèm để ý tới Trần Độ Hải và tát ông ta một phát thành đám sương máu.

“Cha!”

“Lâm Thần! Ông đây liều mạng với mày!”

Thấy cha mình biến thành sương máu và bay đi trong gió, Trần Long đỏ mắt gầm lên với Lâm Thần.

Câu trả lời cho Trần Long là cú đấm của Lâm Thần.

“Lâm thiếu!”

“Lâm thiếu xin hãy tha cho tôi. Tôi biết cách giải độc cho Thẩm Tuyết Nhi!”

“Chỉ cần anh thả tôi ra, anh muốn tôi làm gì cũng được!”

Vẻ mặt của Đường Nguyệt Anh đầy hoảng hốt nhưng rất nhanh đã khôi phục lại, đứng thẳng với vẻ kiêu ngạo và chớp mắt nói.

“Làm gì cũng được phải không?”

Lâm Thần tà ác cười một tiếng, đi tới trước mặt Đường Nguyệt Anh và nói.

“Đúng, Lâm thiếu, anh muốn…”

Không một lời báo trước, Lâm Thần đưa tay bóp nát cổ họng của Đường Nguyệt Anh.

Những võ tu còn sống tham gia vào vụ mười năm trước đã bị Lỗ Vạn Tùng và Chu Bổn Thanh giết ngay tại chỗ trước khi Lâm Thần ra tay.

Sau đó, Lâm Thần đi về phía Thẩm Tuyết Nhi trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người.

Cho dù Trần Độ Hải có hạ độc gì, Lâm Thần đều có thể giải được!
Chương 18: Anh là người duy nhất trên thế giới này có thể chữa cho em

“Cmn! Lâm Thần thật tàn nhẫn! Năm đó, Đường Nguyệt Anh là mỹ nữ đẹp nhất Dĩnh Xuyên! Dù cho cô ta còn hấp dẫn cả trước kia, đáng tiếc Lâm Thần vẫn giết cô ta!”

“Lâm Thần này thật tàn nhẫn. Thay vì dùng tay tàn nhẫn phá hoa thì có thể làm người tình được mà, có thể hạ hỏa.”

“Hạ hỏa? Bây giờ anh có muốn đi hạ hỏa ngay không, nhanh lên đang nóng.”

Những võ tu còn sống sót cảm thấy thực sự nuối tiếc cho cái chết của Đường Nguyệt Anh.

Dù sao Đường Nguyệt Anh cũng có thân hình cân đối, dung mạo ưa nhìn, là mỹ nữ đẹp nhất Dĩnh Xuyên. Cô ta chết như vậy thật đáng tiếc!

Nhưng đồng thời khi nghĩ đến sự tàn nhẫn của Lâm Thần, trong lòng bọn họ cảm thấy ớn lạnh.

Hắn có thể giết chết một người phụ nữ mà không chớp mắt, điều này cho thấy trong mắt hắn không có sự phân biệt nam nữ.

“Tuyết Nhi, mười năm không gặp, em càng ngày càng xinh đẹp.”

Lâm Thần đi tới trước mặt Thẩm Tuyết Nhi, hít sâu một hơi, nhìn cô rồi chậm rãi nói.

Mười năm trôi qua, quả thực trông Thẩm Tuyết Nhi xinh đẹp hơn xưa, nhất là bây giờ cô còn đang mặc váy cưới.

Thế nhưng lúc này sắc mặt của cô có chút tái nhợt giống như bị bệnh.

“Lâm Thần…Mười năm qua, anh sống có tốt không?”

Thẩm Tuyết Nhi vươn tay nắm lấy cánh tay Lâm Thần, hưng phấn hỏi.

“Vẫn tốt.”

Lâm Thần khẽ mỉm cười, dùng thần thức quét qua người Thẩm Tuyết Nhi.

Chỉ trong nháy mắt, Lâm Thần hơi nhíu mày, sau đó một cỗ linh lực trên người hắn bùng phát.

Quả thực trong máu của Thẩm Tuyết Nhi có gì đó kỳ quái. Thông qua việc dùng thần thức thăm dò, hắn đi đến kết luận là chỉ cần đến 12 giờ đêm, máu sẽ chảy ngược, sau đó tụ lại trong đan điền.

Đó là lý do tại sao cô cảm thấy đau bụng không chịu nổi.

Điều khiến cho hắn cảm thấy hơi kỳ lạ đó là hắn vẫn chưa tìm ra nguyên nhân gây ra dòng máu kỳ lạ này.

Mặc dù hắn sống suốt 10 năm ở trên núi nhưng hắn đã học được tất cả chân truyền từ chín vị sư phụ tài hoa bậc nhất.

Nói là chín vị sư phụ nhưng thực ra chín người này chỉ là linh thể của bọn họ.

Chân thân thật sự không còn tồn tại trên thế giới này nữa.

Chín vị sư phụ tài hoa, mỗi người đều có thế mạnh riêng và họ đều đứng đầu ở các lĩnh vực khác nhau!

Chín lĩnh vực này lần lượt là đạo, kiếm, đao, thương, trận pháp, vũ khí, đan dược, phù chú, thể.

Trong đó đan đạo và y đạo hợp thể với nhau. Trên thế giới này không có bệnh nào mà Lâm Thần chưa từng gặp, cũng không có vết thương nào mà hắn không thể chữa khỏi!

Nhưng hiện tại, hắn cảm giác được chất độc bên trong cơ thể của Thẩm Tuyết Nhi có chút phiền toái.

Không phải là không thể chữa khỏi mà là các loại dược thảo cần có đều thuộc cấp linh dược, rất khan hiếm trong thời đại này.

Chỉ có thể dựa vào linh khí để tạm thời kiềm chế cơn đau của cô để đến 12 giờ đêm cô không còn cảm thấy đau nữa.

Nhưng đây chỉ là trị phần ngọn chứ không phải trị tận gốc.

“Sư đệ, có gì khó khăn à?”

“Nếu như cần dược thảo gì thì em cứ nói. Cửu sư tỷ của em có một ít linh dược tốt.”

Đoạn Nhã Thanh chú ý thấy Lâm Thần cau mày, biết sự tình khả năng không đơn giản liền nhanh chóng mở miệng.

“Cửu sư tỷ, tôi cần Phàn linh hoa, chị có không?”

Lâm Thần không hề khách khí với Đoạn Nhã Thanh, trực tiếp nói với cô về linh thảo mà hắn cần.

“Phàn linh hoa?”

“Đây là loại linh thảo rất quý hiếm, chị cũng không có…”

Đoạn Nhã Thanh sửng sốt, lúng túng trả lời.

Cô vốn nghĩ rằng chỉ cần là những linh thảo không quá quý hiếm thì cô vẫn có.

Nhưng Phàn linh hoa này rất khan hiếm, cô không có nên cảm thấy hơi xấu hổ.

“Lâm thiếu!”

“Tôi là Bao Cảnh Sơn, là Tổng hội trưởng của Thương hội thành phố Thiên Hải.”

Lúc này, Bao Cảnh Sơn đi về phía Lâm Thần dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người.

“Về phần Phàn linh hoa, đã từng có một cuộc đấu giá kỷ lục tại Thương hội của chúng tôi!”

Sau khi tiếp cận Lâm Thần, ông ta mỉm cười nói.

Ông ta đang bày tỏ thiện chí với Lâm Thần, phàn linh hoa đã từng xuất hiện trong hồ sơ đấu giá của Thương hội.

Nhưng hồ sơ đấu giá đó của Tổng Thương hội cũng đã cách đây vài năm.

“Hử?”

“Ông nói tiếp đi.”

Lâm Thần nhìn Bao Cảnh Sơn và nói với giọng điệu không mặn không nhạt.

Ý đồ của đối phương rất rõ ràng, chỉ là muốn tỏ ra thiện chí với hắn mà thôi.

Chỉ là một đóa phàn linh hoa, cho dù hiện tại không tìm được thì sau này vẫn có thể tìm được, thậm chí tìm được thứ khác thay thế cũng không phải là không thể.

“Lâm thiếu, mấy ngày nữa Thương hội thành phố Thiên Hải chúng tôi sẽ tổ chức một buổi đấu giá lớn.”

“Nếu như có tin tức gì về phàn linh hoa hoặc có loại linh thảo quý hiếm nào, chúng tôi sẽ lập tức thông báo cho ngài!”

Bao Cảnh Sơn nói với nụ cười cung kính trên môi.

Thực ra là chỉ cần nắm đấm của anh to thì anh chính là vua!

Ông ta cho rằng nếu như Lâm Thần có thái độ tốt với mình thì cho dù ông ta có bị tát một phát thì cũng sẽ cảm thấy đó là vinh dự lớn lao.

“Ừm.”

Lâm Thần gật đầu, sau đó gỡ bỏ tấm chắn linh khí bao phủ toàn bộ Đế Hoàng sơn trang.

“Tất cả trở về nhà của mình đi.”

Lâm Thần nhìn các võ tu còn sống sót và nói một cách bình tĩnh.

Đám người lập tức phân tán mỗi người mỗi ngả.

Nhưng trước khi rời đi, bọn họ đã được Chu Bổn Thanh và Lỗ Vạn Tùng cảnh cáo, nhất định phải ghi nhớ chuyện hôm nay trong lòng!

Nếu như có ai dám truyền ra thì sẽ phải gánh chịu hậu quả!

“Tiểu Thần, mười năm không gặp, hiện tại cháu lợi hại quá!”

“Cháu có thể giải độc của Tiểu Tuyết không?”

“Nếu như không được thì chúng ta đi khám bác sĩ được không?”

Sau khi đi tới trước mặt Lâm Thần, ông ấy đi thẳng vào chủ đề.

Ông ấy vẫn luôn rất lo lắng cho con gái của mình.

“Chú Thẩm, mười năm xa cách, cháu sẽ không nói lời khách sáo đâu.”

“Chỉ có cháu là người duy nhất trên thế giới này có thể chữa được bệnh của Tuyết Nhi thôi.”

“Các bác sĩ trong bệnh viện không thể chữa khỏi bệnh của Tuyết Nhi đâu ạ.”

Lâm Thần trực tiếp lắc đầu, không chút do dự nói.

“Lão Thẩm, ba chỉ cần tin tưởng Lâm Thần là được.”

Lúc này, Trần Niệm Hoa mới lên tiếng, Lâm Thần nói gì chính là như thế, dù sao Lâm Thần cũng giết người không ghê tay!

Nhỡ đâu Lâm Thần tức giận và đấm lão Thẩm thành một bãi sương máu thì sao?

“Đúng rồi Tuyết Nhi, sao không thấy Thẩm Lãng với Thẩm Vũ đâu?”

Lâm Thần nhìn xung quanh không thấy em trai và em gái đâu.

‘Hiện tại Thẩm Lãng và Thẩm Vũ đang học tập tại Đại học Thiên Hải, khối lượng bài tập rất lớn.”

“Em có triển vọng hơn hai chị em đó nhiều.”

Sắc mặt Thẩm Tuyết Nhi hơi đỏ lên, thân thể cảm thấy dễ chịu hơn nhiều, mỉm cười đáp lại.

Nghe vậy, Lâm Thần khẽ thở dài. Năm đó, hai đứa nhỏ vẫn luôn đi theo sau bọn họ, hiện tại đều đã vào đại học cả rồi.

Nếu như sự việc mười năm trước không xảy ra thì bây giờ hắn và Thẩm Tuyết Nhi đã kết hôn và có con rồi nhỉ?

“Tiểu sư đệ, tiếp theo em định làm gì?”

“Ek định tới thủ đô đích thân giết Thạch Hổ, hay là để chị mang đầu Thạch Hổ đến gặp em?”

“Hiện tại con trai của Thạch Hổ đang tham gia chương trình Long Tử của Long quốc. Nếu như muốn giết con trai của ông ta thì có lẽ sẽ hơi khó khăn.”

“Ngay cả chị cũng không biết anh ta và các Long Tử khác đang tiến hành huấn luyện bí mật ở đâu.”

“Có điều chị đoán tên khốn Thạch Hổ này có lẽ đang phái người tới giết em.”

Thân phận hiện tại của Đoạn Nhã Thanh là võ tu cấp trấn quốc nên bây giờ có thể nói cô khá bận rộn công vụ. Hiện giờ chuyện ở đây đã kết thúc, cô phải rời đi.

Nhưng trước khi rời đi, cô vẫn cần phải giải quyết chuyện này với Lâm Thần.

Nếu như Lâm Thần muốn đến thủ đô để giết Thạch Hổ thì có lẽ phải tốn một chút công sức, thậm chí có thể kinh động tới Long chủ.

Chi bằng để cô mang đầu của Thạch Hổ tới gặp Lâm Thần sẽ tốt hơn.
Chương 19: Hóa ra tôi có chín sư tỷ

“Cửu sư tỷ, tiếp theo tôi sẽ tới thủ đô để giết Thạch Hổ. Chị không cần lo về chuyện này nữa đâu.”

“Nhưng tạm thời tôi sẽ chưa đi vì chuyện ưu tiên hàng đầu là phải giải độc của Tuyết Nhi trước đã. Nếu như tôi rời đi, độc của Tuyết Nhi không được kìm hãm thì sẽ rất dễ dẫn tới tình trạng nguy kịch không thể cứu vãn.”

“Đúng rồi, cửu sư tỷ, Long Chi Tử là gì?”

Quả thực Lâm Thần đã sử dụng linh lực để kìm hãm chất độc trong cơ thể của Thẩm Tuyết Nhi nhưng vấn đề là Tuyết Nhi chỉ là người bình thường, cho dù cô có là lô đỉnh để cho võ tu tu luyện thì cô vẫn không thể chịu được quá nhiều linh lực.

Nếu như quá nhiều linh lực thì thân thể của cô sẽ không chịu nổi, bị tổn thương, thậm chí là chết đột ngột..

Hơn nữa, mỗi ngày hắn cần phải truyền vào người Thẩm Tuyết Nhi một lượng linh lực nhất định. Nếu như có một ngày không truyền thì độc sẽ lan ra nhanh chóng và trở nên nghiêm trọng hơn, không chỉ càng đau đớn mà còn có thể giết chết cô.

Vì thế, độc của Trần Độ Hải khá rắc rối đúng như lời ông ta nói.

Hắn nhất định phải giết Thạch Hổ và con trai của ông ta.

Dù sao thì hắn cũng đã biết kẻ thù của mình là ai nên không cần phải vội.

Đoạn Nhã Thanh tùy ý vẫy tay tạo ra một tầng kết giới cách âm và nói.

“Tiểu sư đệ, kế hoạch Long Chi Tử thực chất là để tập hợp những thanh niên có thiên phú tu võ cực mạnh ở Long quốc. Sau đó, họ sẽ trải qua khóa huấn luyện đặc biệt để trở thành những võ tu có thực lực mạnh nhất ở Long quốc trong tương lai.”

“Mặc dù hiện nay Long quốc có rất nhiều võ tu nhưng so với thế lực trên núi, bọn họ vẫn còn kém xa.”

“Cho dù là võ tu của Thương hội Long quốc hay là của Liên minh Võ tu đều phải tuân theo các quy tắc của Long quốc và chịu sự quản lý của Hộ quốc sứ nhưng các thế lực trên núi không thuộc thẩm quyền của họ, thậm chí còn bị các thế lực đó chèn ép.”

“Cho nên hiện tại Long chủ mới nghĩ ra kế hoạch như vậy, để cho các Long Chi Tử tranh tài với các thế lực trên núi, thậm chí là vượt qua bọn họ.”

“Có điều chị thực sự không biết bọn họ tiến hành khóa huấn luyện đặc biệt ở đâu.”

Đoạn Nhã Thanh nói ra toàn bộ phần cốt lõi kế hoạch của Long chi tử.

Mặc dù cô là võ tu cấp trấn quốc nhưng Đoạn Nhã Thanh cũng không hề biết rõ kế hoạch Long Tử sẽ được thực hiện như thế nào và bọn họ sẽ được tiến hành huấn luyện đặc biệt ở đâu.

Bởi vì đây là kế hoạch bí mật nhất của Long quốc nên không chỉ cô mà ngay cả võ tu Long Hồn trấn quốc cao hơn cô hai cấp cũng không biết!

“Cửu sư tỷ, các Long Tử này được trọng dụng tới mức nào?”

“Thế lực trên núi cũng là người tu luyện như chúng ta sao?”

Lâm Thần rất quan tâm đến kế hoạch Long Tử và các thế lực trên núi.

Chưa nói đến chuyện khác, riêng cái tên Long Tử đã khiến phải người khác sợ hãi vì nó đại diện cho bộ mặt của Long quốc!

Huống chi, sau đó những Long Tử này còn phải chiến đấu với các thế lực trên núi. Có lẽ cảnh giới cũng khá cao.

Về phần thế lực trên núi, cũng chỉ từng được nghe thông qua Liên minh Võ tu hay Thương hội Long quốc, chắc hẳn họ cũng chỉ là những người tu tiên!

Đoạn Nhã Thanh là người tu tiên thứ hai mà hắn từng gặp nhưng thành thật mà nói, cô không phải là tu tiên thuần túy, cô còn là võ tu. Tưởng chừng đây là một con đường tốt nhưng không ngờ cuối cùng lại thất bại.

Người tu tiên chuyên tâm tu luyện con đường trường sinh bất lão còn đối với con đường võ tu, khả năng trường sinh bất lão là không thể.

Bởi vì đi trên con đường võ tu dù có xa đến đâu, nếu như không gia tăng linh khí thì tuổi thọ là một vấn đề lớn. Kim đan có thể kéo dài tuổi thọ hàng ngàn năm, chỉ riêng thứ này cũng có thể khiến các võ tu tranh nhau đầu rơi máu chảy..

Dù võ tu lợi hại đến đâu cũng chỉ là người thường, hoặc mạnh lắm thì có thể đấm nát xe bọc thép.

Còn người tu tiên có thể thổi bay một ngọn núi chỉ bằng một đòn.

Việc Cửu sư tỷ tu luyện cả hai đã khiến cho căn cơ bị mất và có lẽ trên con đường tu luyện trong tương lai, cô khó có thể dung hợp được cả hai với nhau.

Hắn cũng không thay đổi được điều này, e rằng chỉ có 9 vị cao thủ xuất hiện mới thay đổi được gì đó.

“Tiểu sư đệ, trước hết chị sẽ giải thích cho em về cảnh giới của võ tu. Cảnh giới của võ tu cũng tương tự như cảnh giới của người tu tiên bọn chị.”

“Võ tu chia thành 5 cảnh giới đầu tiên là Thiên, Địa, Huyền, Hoàng. Sở dĩ gọi là 5 cảnh giới đầu tiên là bởi vì ở cảnh giới Thiên còn được chia thành Tiên Thiên và Hậu Thiên.”

Đoạn Nhã Thanh định dùng ngón tay để kể lại chi tiết cho Lâm Thần về các cảnh giới võ tu.

“Cửu sư tỷ, tôi đều biết về năm cảnh giới đầu tiên và cả cảnh giới trung. Năm cảnh giới trung được chia thành Tông sư, Đại Tông sư, Võ Hồn cảnh, Võ Hoàng cảnh và Võ Đế cảnh.”

“Võ Hồn cảnh tương đương với Tâm Động kỳ, Võ Hoàng cảnh tương đương với Kim Đan kỳ còn Võ Đế cảnh tương đương với Nguyên Anh kỳ.”

“Mặc dù có vẻ tương đương nhau nhưng chị nghĩ cảnh giới của võ tu không là gì so với cảnh giới của người tu tiên.”

“Đương nhiên rồi, Cửu sư tỷ. Tôi không có ý nhắm vào bất kỳ ai. Ý của tôi là những kẻ võ tu đều là rác rưởi!”

Lâm Thần không do dự ngắt lời Đoạn Nhã Thanh. Hắn đã biết về cảnh giới của võ tu thông qua ký ức của Cao Tông.

Khi so sánh về cảnh giới giữa võ tu với người tu tiên, mặc dù có vẻ tương đương nhau nhưng thực ra võ tu lại kém xa người tu tiên.

Cho dù có một trăm võ tu Võ Đế cảnh tới bao vây Lâm Thần, hắn cũng có thể dùng một tay giết chết bọn họ!

Chí ít đối với hắn, còn kém xa!

“Được rồi, tiểu sư đệ. Chị và tám sư tỷ còn lại đều biết em rất giỏi, là người tu tiên có thể chất thuần khiết nhất cho nên em luôn coi thường võ tu.”

“Thành thật mà nói, tám sư tỷ còn lại của em cũng giống như chị, đều kiêm cả võ tu. Mặc dù cảnh giới của các sư tỷ rất cao nhưng nếu như có cùng cảnh giới với em, thực lực của em vẫn mạnh hơn.”

“Thực ra ngoài năm cảnh giới trung còn năm cảnh giới thượng. Đương nhiên hiện tại chị cũng không biết năm cảnh giới thượng là gì.”

“Về phần thế lực trên núi, họ đều giống như chị, nhiều người trong số đó cực kỳ lợi hại. Cho nên sau này nếu như em gặp phải thế lực trên núi thì cố gắng đừng để xảy ra xung đột.”

“Có điều cũng rất khó để gặp được bọn họ.”

Đoạn Nhã Thanh không hề tức giận, trong mười chị em chỉ có Lâm Thần là có thể chất tốt nhất.

Trước đó, người có thể chất tốt nhất là Đại sư tỷ.

Sở dĩ gọi là các thế lực trên núi là vì họ không màng đến thế tục.

Về cơ bản, bọn họ sẽ không xuất thế. Nếu như xuất thế thì tức là xảy ra chuyện lớn!

Nhắc tới chuyện lớn, Đoạn Nhã Thanh chợt nhớ ra hôm nay quả thực đã xảy ra chuyện lớn.

“Đúng rồi!”

“Tiểu sư đệ, với thực lực của em, có lẽ không bao lâu nữa em sẽ có thể gặp được họ bởi vì chín thế lực gia tộc siêu cấp sẽ xuống núi để tìm kiếm chín bức hôn thư.”

“Ai mà nắm được hôn thư thì sẽ giống như cá chép hóa rồng!”

Tuy Đoạn Nhã Thanh vừa tu võ vừa tu tiên nhưng cô cũng khao khát sức mạnh đỉnh cấp.

Vì những thế lực siêu cấp này có thực lực cực mạnh nên đương nhiên sẽ có thêm nhiều tài nguyên để tu luyện.

Tuy không có quá nhiều nhưng linh thảo như phàn linh hoa mà sư đệ muốn tìm, họ cũng có.

“Nói như vậy là tôi có chín sư tỷ đúng không?”

“Vậy chín bức hôn thư này không liên quan đến họ đấy chứ?”

Lâm Thần giật mình, hắn định nói với với cô rằng hắn có chín bức hôn thư.

Dù sao có tận 9 bức hôn thư mà hắn cũng có 9 vị sư tỷ. Mặc dù hắn chưa nhìn thấy 8 vị sư tỷ còn lại nhưng hắn nghĩ họ cũng rất xinh đẹp.

Nếu như hắn không lật các bức chân dung của 9 vị sư phụ thì hắn cũng không biết là sẽ có 9 bức hôn thư.

Nhưng nghĩ lại, có lẽ 9 vị sư tỷ cũng không biết về hôn thư. Nếu như vội vàng đưa cho họ thì có lẽ sẽ gây thêm rắc rối.

Tốt nhất là hắn cứ tạm giữ để đảm bảo an toàn. Hơn nữa, hắn vẫn chưa biết 8 vị sư tỷ còn lại có hứng thú với những bức hôn thư này hay không nên tốt nhất là cứ tự giữ đã.

“Được rồi, không nói nữa. Đây là thông tin liên lạc của chị, nếu như có chuyện gì thì cứ gọi cho chị nhé!”

Đoạn Nhã Thanh lấy ra một tấm danh thiếp nhét vào trong tay Lâm Thần. Trước khi rời đi, cô bước tới trước mặt Lâm Thần, cười nói: “Tiểu sư đệ, khi nào gặp mặt 8 vị sư tỷ còn lại, đừng chảy nước miếng nhé.”

“Chảy nước miếng?”

“Cửu sư tỷ, chị nghĩ nhiều quá rồi. Cho dù 8 vị sư tỷ còn lại có xinh đẹp đến đâu thì cũng có thể đẹp bằng các sư phụ được hay sao?”

Lâm Thần cười, phản đối nói.

“Em…”

“Không để ý tới em nữa, chị đi dây!”

Đoạn Nhã Thành dậm chân, xoay người rời đi.

“Lâm thiếu!”

“Các anh em từ Tỉnh minh và các anh em từ một số thành phố khác đều có mặt ở đây!”

Chu Bổn Thanh vừa nhận điện thoại xong liền nói chuyện ngay với Lâm Thần.

“Ừm.”

Lâm Thần chỉ gật đầu, không nói thêm gì nữa.

“Lâm thiếu, xin mời Lâm thiếu đi cùng với tôi.”

“Theo quy củ của chúng tôi, tất cả tài sản của gia tộc chúng tôi đều thuộc về Lâm thiếu.”

Chu Bổn Thanh cắn răng mời Lâm Thần đi cùng.

“Vậy còn Đế Hoàng sơn trang thì sao?”

Lâm Thần vừa nghe có chuyện tốt như vậy liền bình tĩnh hỏi.

“Đương nhiên là thuộc về ngài rồi ạ!”

Chu Bổn Thanh không chút do dự nói.

“Được, vậy chúng ta đi dạo chút đi.”

“Tuyết Nhi, chú, dì, mọi người tạm thời ở lại đây nhé.”

“Ông hãy để hai trăm anh em canh gác ở Đế Hoàng sơn trang. Nếu như bọn họ gặp vấn đề gì thì tôi sẽ hỏi tội ông!”

Trước khi rời đi, Lâm Thần nói với Lỗ Vạn Tùng.

“Lâm thiếu yên tâm!”

“Cứ giao hết cho tôi!”

Lỗ Vạn Tùng vui vẻ đáp lại.

Sau đó Lâm Thần cùng với nhóm người đi ra khỏi Đế Hoàng sơn trang.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK