• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc Tiết Nam Uyên tới Hạt Tử Đường thì Lâm Thần đã đi rồi, chỉ còn lại bọn Chu Bổn Thanh và Tiết Đông Hành mắt to trừng mắt nhỏ.

Tiết Đông Hành thấy cụ ông đến đây thì vội kể lại chuyện đã xảy ra cho ông ta biết.

Vì thế Tiết Nam Uyên không nói hai lời đã vội dẫn ba đứa con của mình, mấy Cung Phụng cấp Giáp và Tiết Đông Hành tới chỗ Lâm Thần để xin lỗi.

Vừa xuống xe liền thấy Lâm Thần khoanh tay đứng, nheo mắt nhìn bọn họ.

Vì thế đã xảy ra tình cảnh trước đó.

"Tiết Nam Uyên? !"

"Tiết Nam Uyên! Tôi là đại tổng quản Đinh Viễn Chân của Hộ Quốc Vệ! Ông tới đúng lúc lắm, giúp tôi bắt tà tu Lâm Thần này! Đây là mệnh lệnh của hộ quốc sứ đại nhân!" Đinh Viễn Chân nghe thấy giọng của Tiết Nam Uyên ngoài cửa sơn trang thì đầu tiên là sửng sốt, sau đó vội quay đầu quát lớn.

Ông ta rất hiểu nhà họ Tiết bờ Giang Nam, lúc trước chủ thượng Thạch Hổ từng mua được một pháp khí trường kiếm phẩm chất không tệ từ trong tay Tiết Nam Uyên.

Tiết Nam Uyên cũng nể mặt Thạch Hổ nên mới bán, hơn nữa còn bán với giá siêu thấp, hoặc có thể nói là vừa bán vừa cho mới đúng. Theo như lời ông ta nói, muốn bán pháp khí trường kiếm này với giá năm vạn triệu cũng rất dễ.

Tuy Tiết Nam Uyên vừa nói mình đến xin lỗi, nhưng cũng không quan trọng, có mệnh lệnh của hộ quốc sứ, chỉ cần là gia tộc võ tu ở Long Quốc đều phải phục tùng vô điều kiện! Cho dù Tiết Nam Uyên là linh võ giả cũng không ngoại lệ!

"Đinh Viễn Chân? !" Tiết Nam Uyên giật mình, nhìn thấy Đinh Viễn Chân mất đi tứ chi chỉ còn thân thể thì da đầu lập tức tê dại.

Trên đường đến sơn trang Đế Hoàng, Tiết Đông Hành đã nói cho ông ta biết Lâm Thần mạnh như thế nào, ngông cuồng như thế nào, nhưng ông ta chỉ bán tín bán nghi.

Trước khi chưa tận mắt nhìn thấy người, chưa nhận thức được bản lĩnh ngông cuồng của Lâm Thần thì ông vẫn giữ lại vài phần hoài nghi.

Nhưng hiện tại ông thật sự lĩnh ngộ được sự ngông cuồng của Lâm Thần!

Đinh Viễn Chân là ai, là đại tổng quản của Hộ Quốc Vệ, đại quản gia của Thạch Hổ mà ông quá quen thuộc.

Mặc kệ là dạng thân phận nào của Đinh Viễn Chân cũng không có võ tu nào trong Long Quốc dám ra tay với ông ta!

Nhưng hiện tại ông ta bị tước bỏ tứ chi, xem chừng còn sắp bị trảm rơi đầu.

Nếu không phải Tiết Nam Uyên xuất hiện vào thời khắc mấu chốt thì Đinh Viễn Chân đã bị chém giết, từ điểm này có thể nhìn ra Lâm Thần thật sự rất ngông cuồng!

Nhưng vấn đề hiện tại là mình có nên nghe theo lời Đinh Viễn Chân nói hay không?

Tuy hiện tại nhà họ Tiết là thế lực siêu đỉnh cấp, nhưng đối mặt với thế lực chính phủ thì họ vẫn phải cúi đầu!

"Ba, làm sao bây giờ?"

"Chúng ta còn cần xin lỗi Lâm Thần không?"

"Hay là nghe theo lệnh của Đinh Viễn Chân, bắt Lâm Thần."

"Lâm Thần đã bị xác định là tà tu, nếu chúng ta chẳng quan tâm, bị Thạch Hổ biết được thì sẽ rất bất lợi cho nhà họ Tiết."

Tiết Tương Quân là Đại phòng nên phải lo lắng rất nhiều vấn đề, lúc này ông đã cân nhắc những điểm lợi và hại.

Ông tin dù là lão nhị hay lão tam cũng đã cân nhắc lợi và hại, tốt nhất là có thể bắt giữ Lâm Thần. Vậy không chỉ tiết kiệm một ngàn viên đá chân khí, còn trực tiếp làm Đinh Viễn Chân, thậm chí là Thạch Hổ nợ bọn họ một ân tình lớn!

Mà quan trọng nhất là có thể lấy được hôn thư!

"Bình tĩnh đừng vội, Lâm Thần có phải tà tu hay không thì tạm thời chỉ mới nghe Đinh Viễn Chân nói. Thạch Hổ vẫn chưa gửi lệnh truy nã cho võ tu cả nước về chuyện Lâm Thần là tà tu, huống chi hiện tại liên minh Võ Tu đang đứng về phía hắn."

"Biện pháp tốt nhất chính là im lặng quan sát tình thế!" Tiết Nam Uyên trực tiếp phủ định câu nói của Tiết Tương Quân.

Tuy ông cũng rất muốn có được hôn thư, nhưng không thể bị ích lợi che mờ hai mắt. Nếu thực lực của Lâm Thần còn mạnh hơn tưởng tượng, vậy cuối cùng kết cục của nhà họ Tiết là bị hủy diệt.

Nhà họ Tiết có thể đứng sừng sững mấy trăm gần ngàn năm không phải không có đạo lý. Muốn tiếp quản nhà họ Tiết phải có thái độ cẩn thận như vậy mới được!

"Tiết Nam Uyên! Ông còn ngơ ra làm gì, chẳng lẽ ông muốn cãi lệnh hộ quốc sứ đại nhân? Vừa rồi ông nói ông đến xin lỗi tà tu Lâm Thần đúng không, có phải tôi nên báo với hộ quốc sứ đại nhân rằng nhà họ Tiết các người thông đồng làm bậy với Lâm Thần? !"

Đinh Viễn Chân thấy Tiết Nam Uyên không hành động thì trong lòng đã lạnh hơn nửa nữa.

Vốn tưởng rằng có một người trợ giúp đến đây, chỉ cần Tiết Nam Uyên ra tay thì tuyệt đối có thể chém giết Lâm Thần ngay đương trường. Nhưng nhìn dạng này thì Tiết Nam Uyên cũng không dám ra tay với Lâm Thần.

Mị Ảnh phía sau cũng không biết trốn ở nơi nào, nhiệm vụ của cô ta là phải chắc chắn trăm phần trăm mới tiến hành một kích trí mệnh nhằm vào Lâm Thần, hiện tại căn bản không trông cậy vào được.

"Dám can đảm nói xấu Lâm thiếu là tà tu, Đinh Viễn Chân, nhận lấy cái chết!"

Xẹt!

Lỗ Vạn Tùng ở bên cạnh đã sớm uất nghẹn khó chịu, lập tức chém một kiếm xuống đầu Đinh Viễn Chân!

Phốc!

Máu tươi nóng hổi phun trào từ ngực Đinh Viễn Chân, Lỗ Vạn Tùng tùy tiện phất tay áo, gạt máu văng qua một bên.

Đinh Viễn Chân cứ nói Lâm Thần là tà tu hết lần này đến lần khác, thật sự làm Lỗ Vạn Tùng rất căm tức.

Hiện tại Lâm Thần chính là sư phụ của ông, nói xấu sư phụ thì sao ông có thể dễ dàng bỏ qua?

"Con mẹ nó! Người này là ai vậy, hung ác quá!"

"Không đúng, người này dùng pháp khí trường kiếm của mình!"

Tiết Đông Hành vốn đang cứng lưỡi, nhưng nhìn thấy kiểu dáng của pháp khí trường kiếm trong tay Lỗ Vạn Tùng thì lập tức ngơ ra! Tuy anh ta chỉ dùng pháp khí trường kiếm này có vài năm, nhưng vẫn nhớ rõ hình dáng của thân kiếm!

"Cái gì! Đó là pháp khí trường kiếm của con? !" Sắc mặt Tiết Tương Nam lập tức thay đổi, dán mắt nhìn chằm chằm vào lão nhị nhà mình, sau đó tiếp tục hỏi, "Vì sao trường kiếm của con lại nằm trong tay ông ta? Không phải con nói bị Lâm Thần lấy mất sao?"

"Người kia là ai, đeo phù hiệu minh chủ liên minh Võ Tu trên tay áo, hơn nữa còn là linh võ giả Luyện Khí Cảnh?"

Trước đó lão nhị nhà ông nói pháp khí trường kiếm của mình bị Lâm Thần đoạt đi, nhưng hiện tại lại xuất hiện trong tay một tiểu lâu la của liên minh Võ Tu.

Quan trọng nhất là, ông ta cảm nhận được một tia linh khí từ trên người tiểu lâu la này!

Tuy chút linh khí này tương đối ít, nhưng đối phương thật sự là linh võ giả Luyện Khí tầng một!

"Lâm thiếu! Tiết Nam Uyên này đích thân đến xin lỗi cậu! Trước đó là cháu tôi Tiết Đông Hành có mắt không tròng, xin Lâm thiếu đừng để trong lòng. Đây là hai ngàn viên đá chân khí, xin Lâm thiếu khoan hồng độ lượng!" Tiết Nam Uyên nhìn Đinh Viễn Chân mất đầu trên mặt đất, sau đó vội lấy ra một cái túi trữ vật, bước nhanh tiêu sái đến trước mặt Lâm Thần và trang trọng nói.

Ban đầu ông chỉ muốn đưa một ngàn viên là xong, nhưng sau khi chứng kiến Lỗ Vạn Tùng chém giết Đinh Viễn Chân, ông trực tiếp lấy ra hai ngàn viên rồi đưa qua.

Nếu đến xin lỗi thì phải dùng thái độ thành khẩn!

"Tiết lão gia chủ quá khách sáo!" Lâm Thần nhận lấy Càn Khôn túi, thần thức đảo qua, trong túi Càn Khôn quả thật có hai ngàn viên linh thạch loại kém, trên mặt hắn lộ ra ý cười.

Thái độ xin lỗi của nhà họ Tiết thật sự không tồi, vươn tay không đánh gương mặt tươi cười, chuyện này coi như cho qua.

Tuy đây đều là linh thạch loại kém, nhưng hai ngàn viên vẫn có thể giúp được rất nhiều.

Hắn muốn tăng lên Nguyên Anh Cảnh cần không ít linh khí và báu vật, báu vật thì tạm thời không nói, có hai ngàn viên linh thạch này thì ít nhất có thể giải quyết một ít phương diện linh khí.

Nhưng hai ngàn viên không đủ, không có mấy vạn thậm chí hơn mười vạn viên loại kém để dùng thì đừng mơ tăng lên Nguyên Anh Cảnh.

"Đâu có đâu có, là Đông Hành nhà chúng tôi làm sai trước. Nếu Lâm thiếu cần gì, có gì cần dùng đến chúng tôi thì cứ việc phân phó."

"Nếu không có chuyện gì khác thì chúng tôi không quấy rầy Lâm thiếu nữa." Trên mặt Tiết Nam Uyên luôn mang theo ý cười, nói xong thì xoay người muốn rời đi.

"Chờ một chút." Nhưng vừa nâng bước, chân phải còn chưa chạm đất thì giọng của Lâm Thần đã truyền vào tai bọn họ

Không khí ở hiện trường lập tức đông lại!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK