Mà cho dù có biết thì hắn cũng chẳng quan tâm.
Cốc cốc cốc!
“Tuyết Nhi, bụng của em lại đau sao?”
Thần thức của Lâm Thần có thể xuyên qua cửa và trông thấy Thẩm Tuyết Nhi đang nằm cuộn tròn trên giường giống như bị đau bụng.
Nhưng rõ ràng trước đó hắn đã sử dụng linh khí để kìm hãm chất độc lạ trong máu của cô nên chắc chắn không có vấn đề gì.
“Lâm Thần?”
Thẩm Tuyết Nhi đang nằm cuộn tròn ngẩng đầu lên, trên mặt có vết nước mắt.
“Bụng của em không còn đau nữa. Anh có chuyện gì sao?”
Thẩm Tuyết Nhi lau nước mắt trên mặt, hít sâu một hơi, sau đó mở cửa cười hỏi.
“Nếu như em không đau thì tại sao lại nằm cuộn tròn như thế?”
“Em vừa khóc à?”
Lâm Thần đưa tay lau nước mắt trên mặt Thẩm Tuyết Nhi, nhẹ giọng nói.
“Chỉ là em rất nhớ anh thôi!”
“Tối nay anh ở lại với em nhé.”
Thẩm Tuyết Nhi lập tức kéo Lâm Thần vào phòng, sau đó đóng cửa lại.
Bụng của cô không hề đau chút nào nhưng cô thực sự rất nhớ Lâm Thần.
Cửa vừa đóng lại, Thẩm Trọng và Trần Niệm Hoa liền đẩy cửa phòng ngủ của họ ra rồi rón rén đi tới trước cửa phòng của Thẩm Tuyết Nhi.
“Lão Thẩm, ông thấy Lâm Thần có thể khống chế được bản thân không?”
“Con gái của chúng ta đẹp từ nhỏ, lại luôn mong nhớ Lâm Thần suốt nhiều năm như vậy. Hiện tại con bé đã đạt được tâm nguyện của bản thân. Tôi đoán nó…”
Trần Niệm Hoa không nói thêm nữa.
“Bà xem bà nói gì vậy, con gái lớn rồi, tự có lựa chọn của bản thân.”
“Hơn nữa, trước kia tôi là người ép con bé kết hôn với Trần Long của nhà họ Trần. Hiện tại Lâm Thần đã trở về, hai đứa kết hôn với nhau là tốt nhất.”
“Có một người con rể như vậy, chẳng phải tốt hơn Trần Long gấp nhiều lần hay sao?”
“Hơn nữa, tôi còn nghe nói hiện tại tài sản của Lâm Thần đứng đầu ở các tỉnh phía nam!”
“Có con rể giàu, chẳng phải chúng ta cũng giàu sao?”
“Với số lượng công xưởng và công ty nhiều như thế, vẫn cần phải có người quản lý mới được. Việc quản lý kinh doanh của tôi tiến lên nhiều rồi.”
Thẩm Trọng xoa tay, trong mắt tràn ngập ánh sáng.
Tuy rằng Thẩm gia cũng có kinh doanh nhưng mấy năm này đều bị người khác chèn ép nên lợi nhuận thu được cũng không cao lắm.
Trước đó, Trần Độ Hải đã hứa rằng chỉ cần Thẩm Tuyết Nhi gả qua đó thì một nửa công việc kinh doanh ở thành phố Thiên Hải sẽ thuộc quyền quản lý của ông ấy.
Hiện tại toàn bộ gia tộc của Trần Độ Hải đã chết và cũng có rất nhiều thế lực võ tu ở thành phố Thiên Hải không còn, tài sản của bọn họ đều đứng tên Lâm Thần.
Nếu như Lâm Thần trở thành con rể của ông ấy thì chẳng phải tất cả tài sản sẽ đều đứng tên ông ấy hay sao?
“Ông đấy, đúng là một kẻ tham tiền!”
“Đi thôi, chúng ta đi ngủ.”
Trần Niệm Hoa nhìn Thẩm Trọng, sau đó kéo đi.
Lâm Thần ở trong phòng khẽ mỉm cười, tính toán của Thẩm Trọng khá tốt.
Nhưng nói thế nào đi nữa, hắn không thể phụ Thẩm Tuyết Nhi được. Nói hắn là con rể của Thẩm Trọng cũng không sai.
Hơn nữa, Thẩm Trọng cũng biết cách kinh doanh nên nếu như giao phó công việc kinh doanh cho ông ấy cũng không có vấn đề gì.
“Anh cười gì vậy?”
Khi Thẩm Tuyết Nhi thấy Lâm Thần mỉm cười, cô không khỏi ngơ ngác nhìn hắn.
“À, không có gì.”
Lâm Thần mỉm cười đi tới ghế sô pha ngồi xuống.
“Lâm Thần, anh tới đây ngồi đi.”
“Giữa chúng ta cần phải xa lạ như thế làm gì?.”
Thẩm Tuyết Nhi kéo Lâm Thần ngồi ở mép giường.
Lâm Thần vừa ngồi xuống, thân thể hắn liền cứng đờ như một con rối.
Để hắn ở một mình với Thẩm Tuyết Nhi cũng không sao nhưng ở gần như vậy khiến hắn có chút hoảng sợ.
“Lâm Thầm, chúng ta kết hôn đi..”
Thẩm Tuyết Nhi nhìn thẳng vào mắt Lâm Thần rồi nói.
“Tuyết Nhi, bây giờ chưa phải lúc.”
“Cần phải đẩy hết chất độc trong cơ thể ra thì em mới có thể…Nếu như hiện tại em muốn cho anh thì chất độc sẽ có thể phát tác.”
“Hơn nữa, với thể chất của em thì việc đó rất khó khăn.”
Lâm Thần đại khái biết được suy nghĩ của Thẩm Tuyết Nhi, cô chỉ muốn giao phó phần đời còn lại của mình cho hắn.
Đương nhiên là hắn không phản đối nhưng vấn đề là hiện giờ hắn không thể làm được.
“Tuyết Nhi, là thế này, anh không giống như những võ tu kia. Con đường mà anh đi là con đường trường sinh bất tử.”
“Cuộc đời của anh sẽ còn rất dài, dài hơn em tưởng nhiều.”
“Nhưng thể chất của em rất đặc biệt, em không thể trở thành võ tu mà chỉ có thể trở thành lô đỉnh của võ tu.”
“Anh cũng rất muốn em đi theo con đường tu tiên nhưng vấn đề này khó khăn hơn anh tưởng rất nhiều. Khi nào anh chuẩn bị đủ mọi thứ để em có thể tu tiên, đến lúc đó em có thể hoàn toàn giao phó phần đời còn lại của mình cho anh.”
“Tuyết Nhi, em có hiểu không?”
Lâm Thần dùng hai tay ôm lấy mặt Thẩm Tuyết Nhi, trầm giọng nói.
Thực ra kể từ khi gặp lại Thẩm Tuyết Nhi, hắn đã nghĩ đến việc để cô tu tiên.
Nhưng tư chất của cô rất bình thường, thậm chí còn không đủ tư cách trở thành võ tu cho nên con đường tu tiên của cô thực sự rất khó khăn.
Hơi khó một chút nhưng cũng không phải là không thể.
Sau khi loại bỏ được hết chất độc ra khỏi cơ thể cô, hắn sẽ dùng mọi thiên tài địa bảo trên thế giới này để ngưng tụ pháp thân, giúp cô bước vào con đường tu tiên.
“Em hiểu rồi.”
Trông Thẩm Tuyết Nhi có chút cô đơn nhưng khi nghĩ đến tương lai mình có thể tu tiên trường sinh giống như Lâm Thần, cho dù là mất nghìn năm hay vạn năm để ở bên cạnh Lâm Thần, cô cũng cam nguyện.
“Lâm Thần, vậy ba mẹ của em có thể tu tiên không?”
Thẩm Tuyết Nhi hỏi với vẻ mong chờ.
“Tuyết Nhi, em muốn hơi nhiều rồi đấy.”
“Muốn tu tiên còn phải dựa vào tư chất, không phải ai cũng có thể tu tiên được.”
“Tuy rằng tư chất của em bình thường, không có tiên duyên nhưng có thể dùng thiên tài địa bảo để bù vào được.”
“Thế nhưng ba mẹ em đã già rồi, cho dù họ có sử dụng thiên tài địa bảo cũng không thể bước vào con đường tu tiên được.”
“Hơn nữa, thiên tài địa bảo này chỉ có một phần. Nếu như ba mẹ sử dụng rồi thì sau này em sẽ làm sao?”
Đây là vấn đề mà Thẩm Tuyết Nhi không muốn đối mặt nhưng cô nhất định phải đối mặt.
Thẩm Tuyết Nhi sửng sốt một lát, nước mắt lăn dài trên khuôn mặt.
“Không phải lo.”
“Em cứ nghỉ ngơi cho tốt đi đã.”
Lâm Thần lắc đầu, đóng cửa lại.
Cho dù là hắn đứng trước tình huống lựa chọn này, hắn cũng sẽ cảm thấy khó khăn.
Ngược lại, những người ý chí sắt đá và tàn nhẫn mới có thể đưa ra lựa chọn tốt nhất khi đối mặt với kiểu vấn đề này.
Suy cho cùng, có một câu nói rất hay đó là người không vì mình trời tru đất diệt.
Đêm trôi qua rất nhanh, quản gia Phương Vi đã chuẩn bị xong bữa sáng.
Trong khi ăn, Thẩm Trọng trực tiếp hỏi về những công xưởng mà Lâm Thần đang đứng tên.
Lâm Thần khá vui vẻ và trực tiếp nhường lại cho Thẩm Trọng lựa chọn đảm nhận công việc kinh doanh mà ông ấy giỏi.
Còn những công việc kinh doanh khác, hắn sẽ tạm thời quản lý.
Lần này, Thẩm Trọng vui tới mức mở miệng ra câu nào là con rể câu đấy.
Sắc mặt của Thẩm Tuyết Nhi đỏ bừng, cúi đầu ăn cơm.
Bíp bíp bíp
Lúc này, máy liên lạc của Thẩm Tuyết Nhi vang lên.
“Chị, chị mau tới đây đi, anh trai em bị đánh rồi.”
Tiếng kêu của Thẩm Ngọc phát ra từ máy liên lạc.
“Có chuyện gì vậy?”
“Em đừng khóc, chị sẽ đến ngay!”
“Ba mẹ, con ăn no rồi. Thẩm Lãng bị người ta đánh, bây giờ con qua đó xem sao.”
Thẩm Tuyết Nhi cúp máy, đứng dậy chuẩn bị rời đi.
“Anh sẽ đi cùng em.”
Lâm Thần đứng dậy đi cùng với Thẩm Tuyết Nhi.
“Con rể ngoan, cứ bình tĩnh, lấy lý phục người.”
Thẩm Trọng vỗ lưng Lâm Thần và nói.
“Ba vợ cứ yên tâm, Lâm Thần con giỏi nhất chính là lấy lý phục người!”
Lâm Thần nói mà không quay đầu lại.
Nếu ai không phục thì cứ dùng nắm đấm là được!