Một cỗ khí thế cực kỳ cuồng bạo từ trên người Đinh Viễn Chân bộc phát ra, những người có mặt đều cảm nhận được khí tức hủy diệt này!
Ngay cả Thẩm Tuyết Nhi, một người bình thường cũng cảm thấy Đinh Viễn Chân thật sự là một quả bom sắp phát nổ!
Lúc này, Đinh Viễn Chân không còn quan tâm đến mệnh lệnh của Thạch Hổ nữa, mặc dù mệnh lệnh là mang Thẩm Tuyết Nhi trở về, nhưng ở Long quốc này không phải không có đỉnh lô, chỉ là có chút hiếm hoi mà thôi. Giờ ông ta chỉ muốn kéo bọn họ theo chết cùng mà thôi!
"Ở trước mặt tôi, bất kể ông là ai, muốn chết cũng phải được sự đồng ý của tôi!"
"Muốn sống, cũng phải có sự đồng ý của tôi!"
Lâm Thần lạnh lùng duỗi tay phải ra, một cỗ linh lực mắt thường có thể nhìn thấy bị bóc ra khỏi cơ thể Đinh Viễn Chân!
Ngay sau đó, thần hồn xao động của Đinh Viễn Chân bị một luồng khí tức cực kỳ cường đại áp chế, mặc dù ông ta đã cố gắng hết sức điều động những gì bản thân mình có để để kích hoạt thần hồn, nhưng dưới sự trấn áp của luồng khí đó mọi thứ đều vô ích!
Linh khí sau khi bị bóc ra lập tức nhập vào trong thân thể Lâm Thần, khóe miệng hắn hiện lên một nụ cười.
Linh khí chứa trong những viên đá chân khí này đã đạt đến chất lượng trung cấp, linh khí tự nhiên thuần khiết mà còn nồng đậm nữa.
"Lâm thiếu gia quá mạnh!"
"Đinh Viễn Chân này đuổi giết tôi như giết chó, nhưng ở trước mặt Lâm thiếu gia ông ta còn không bằng một con kiến hôi!"
"Nếu không có Lâm thiếu gia, ngày này năm sau chính là ngày giỗ của tôi rồi."
Lỗ Vạn Tùng nhìn thấy bộ dạng hồn lạc phách tán của Đinh Viễn Chân, trong lòng vui mừng đến độ khó dùng từ để tả.
Tuy rằng từ khi Lâm Thần đến không hề liếc nhìn ông ta một cái, nhưng trong lòng ông ta có một loại cảm giác, Lâm Thần có để ý đến ông ta một chút!
Bằng không thì hắn có thể đợi Đinh Viễn Chân bóp nát cổ họng mình rồi mới xuất hiện cũng được mà!
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất
"Lỗ Vạn Tùng, lần này ông làm rất tốt."
"Lâm Thần tôi, nợ ông một ân tình, tôi nợ liên minh Võ Tu rất nhiều, nợ các anh em đã mất mạng một ân tình."
"Hôm nay tôi sẽ để lại lời nói ở đây, nếu ngày sau liên minh Võ Tu gặp phải đại nạn gì cứ nói, tôi sẽ đứng ra bảo vệ các người."
"Nhưng sẽ có một số điều kiện tiên quyết, các người làm chuyện xằng, hoặc là dùng sự ân huệ của tôi bắt tôi làm chuyện tán tận lương tâm thì người đầu tiên Lâm Thần tôi tiêu diệt chính là liên minh Võ Tu của các người!"
Lâm Thần chú ý tới ánh mắt của Lỗ Vạn Tùng đang nhìn chằm chằm vào mình, sau khi suy nghĩ một chút, hắn liền quay người nói với Lỗ Vạn Tùng vài câu.
Mặc dù ý định ban đầu của hắn là để bọn người của Lỗ Vạn Tùng ở lại đây để bảo vệ Thẩm Tuyết Nhi và những người khác, nhưng hắn thực sự không nghĩ Thạch Hổ sẽ không dám mạo hiểm đối đầu với hắn một lần nữa.
Ai ngờ rằng tên Thạch Hổ này lại phái người tới đây, hơn nữa còn giết chết rất nhiều thành viên của liên minh Võ Tu cùng với hai minh chủ chi nhánh thành phố nữa.
Những người này chết vì bảo vệ Thẩm Tuyết Nhi, cho nên hắn đã nợ liên minh Võ Tu một ân tình.
Và cũng nợ Lỗ Vạn Tùng một ân tình.
Lâm Thần không có thói quen nợ người khác, vì vậy tốt nhất hắn nên trả ơn càng sớm càng tốt.
"Lâm thiếu gia yên tâm!"
"Tôi cam đoan, bản thân tôi hay liên minh Võ Tu chúng tôi sẽ không bao giờ làm chuyện xằng bậy hay việc tán tận lương tâm đâu!"
Lỗ Vạn Tùng hưng phấn đến suýt chút nữa quỳ xuống trước mặt Lâm Thần!
Suy cho cùng, Lâm Thần là võ tu mạnh nhất mà ông ta từng thấy, mặc dù ông ta chưa bao giờ gặp qua tổng minh chủ của liên minh Võ Tu, nhưng ông ta nghĩ thực lực của tổng minh chủ có lẽ không mạnh bằng Lâm Thần.
Mà cường giả như vậy còn nợ ông ta một ân huệ, làm sao ông ta có thể không kích động chứ?
Hơn nữa, hắn còn nợ Liên Minh Võ Tu một ân huệ, đến lúc đó nếu để Tổng Minh Chủ biết được, không biết ngài ấy có thể đề bạt ông ta lên không?
"Ừ."
Lâm Thần gật đầu.
Dù sao bất kể là Lỗ Vạn Tùng hay liên minh Võ Tu, chỉ cần họ dám cho hắn làm điều gì đó quá đáng, anh vẫn có thể xử lý hết!
"Không thể nào!!"
"Sao mày có thể áp chế thần hồn của tao được, làm sao mày có thể cướp chân khí trong cơ thể tao!"
Cuối cùng Đinh Viễn Chân cũng khôi phục lại thần hồn sau khi bị áp chế, ông ta dùng ánh mắt đờ đẫn nhìn Lâm Thần gầm lên.
Chỉ là chuyện thần hồn trong cơ thể ông ta bị áp chế có thể nói là do thần hồn Lâm Thần quá mạnh nên có thể làm được.
Nhưng còn chuyện hắn có thể tước đi linh lực trong cơ thể ông ta thì vô cùng kỳ quái!
Ông ta biết, bên trong các thế lực trên núi hoặc trong số các thế lực siêu cấp có tồn tại một loại người gọi là linh võ giả.
Nhưng ông ta cũng đã được gặp các cường giả linh võ giả này rồi, cũng có người mạnh như Lâm Thần, nhưng không hề có kẻ nào có thể tước bỏ linh khí trong cơ thể người khác như vậy!
Nếu ông ta chỉ mới cầm đá chân khí trên hoặc chỉ mới dùng đó bao bọc bên ngoài nắm đấm, hoặc bất cứ nơi nào trên cơ thể, thì một linh võ giả mạnh mẽ có thể bóc nó ra là chuyện bình thường.
Quan trọng là, vừa rồi ông ta đã trực tiếp hấp thu chân khí đó vào bên trong thần hồn, lẽ ra không ai còn động vào số chân khí đó được nữa!
Ai ngờ Lâm Thần này làm được, hơn nữa còn ra tay hết sức đơn giản!
"Tôi nói rồi, ở trước mặt tôi bất luận ông sống hay chết, đều cần phải có cái gật đầu của tôi!"
Lâm Thần cười lạnh.
Chỉ là bóc tách linh lực mà thôi, người khác không làm được, nhưng hắn có thể dễ dàng làm được.
Cho dù dung nhập nó vào thần hồn thì sao, chỉ cần không phải dùng đan điền hấp thụ luyện hóa thì số linh khí đó vẫn trở thành vật vô chủ.
Chỉ cần là vật vô chủ, hắn muốn bóc tách bao nhiêu thì cứ bóc tách bấy nhiêu thôi.
"Khó trách Hộ Quốc Vệ đại nhân nói mày là kẻ tà tu!"
"Lâm Thần, mày thật sự ác độc đó!"
Đinh Viễn Chân cười khổ nói.
"Tôi có phải là tà tu hay không cũng không đến lượt Thạch Hổ quyết định."
"Lão già phế vật này, sớm muộn gì cũng bị tôi vặn đầu xuống!"
Lâm Thần vừa nghe nhắc tới Thạch Hổ liền nổi giận, mẹ kiếp dám nói hắn trở thành tà tu sao?
Nếu hắn là kẻ tà tu thì trên đời này sẽ không có tu sĩ chính nghĩa nào nữa!
Nếu như không phải sợ sau khi rời khỏi Thẩm Tuyết Nhi cô lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì, hắn đã sớm đến Đế Đô chặt đầu Thạch Hổ!
"Tao khinh!"
Đinh Viễn Chân phun một ngụm máu đàm vào mặt Lâm Thần.
Ánh mắt Lâm Thần biến đổi, trong nháy mắt máu đàm bay ngược trở lại, đánh trúng cánh tay duy nhất còn lại của Đinh Viễn Chân!
Bùm!
Trong nháy mắt cánh tay của Đinh Viễn Chân nổ tung thành một đám thịt vụn, vệt máu trực tiếp bao phủ lấy khuôn mặt của ông ta, khiến ông ta trông vô cùng thống khổ!
"Lâm Thần!!"
"Có gan thì mày cứ giết tao đi!!"
"Ha ha ha ha!"
"Có lẽ căn bản mày không có gan đó!"
"Mày là phế vật, mày là con kiến hôi chết tiệt!"
Đinh Viễn Chân cười khổ tức giận mắng Lâm Thần, ông ta muốn Lâm Thần trực tiếp giết mình.
Tay chân không còn, mà thần hồn của bản thân cũng bị áp chế, muốn dẫn phát chân khí hỗn loạn khí huyết chảy ngược lại cũng không làm được.
Hiện tại ông ta chỉ muốn chết!
Ông ta tin tưởng mình nhất định có thể khiêu khích được Lâm Thần thẳng tay cho ông chết đi.
"Lỗ Vạn Tùng, chặt đầu ông ta."
Lâm Thần quay đầu nhìn về phía Lỗ Vạn Tùng, nhẹ giọng nói.
"Hả?"
Sau khi nghe được lời nói của Lâm Thần, bỗng nhiên Lỗ Vạn Tùng tưởng mình đang nằm mơ rồi!
Ông ta không ngờ Lâm Thần sẽ cho ông ta đi chặt đầu Đinh Viễn Chân đâu!
Đinh Viễn Chân là người như thế nào, ông ta là đại tổng quản của Hộ Quốc Vệ Thạch Hổ!
Dứt bỏ thân phận tổng quản một bên thì ông ta vẫn là người của Hộ Quốc Vệ!
Chỉ vì hai thân phận này mà ông ta không dám ra tay!
"Sao vậy, ông không dám?"
Lâm Thần nhàn nhạt nhìn Lỗ Vạn Tùng nói.
Lỗ Vạn Tùng không làm thì hắn sẽ tự mình ra tay!
"Tôi dám!"
“Chỉ là trong tay tôi không có vũ khí gì mà thôi."
Lỗ Vạn Tùng có chút xấu hổ nói.
Lúc vừa nghe Lâm Thần kêu ông ra tay thì ông ta thực sự có chút bối rối.
Nhưng mà đây thật sự là một cơ hội rất hiếm có, điều này cũng chứng tỏ Lâm Thần đang coi trọng ông ta!
Chị có kẻ ngốc mới không biết trân trọng cơ hội này!
Nhưng mà ông ta cũng đâu thể dùng con dao này đi chặt đầu Đinh Viễn Chân được đâu phải không?
Nói không chừng ông vừa dùng con dao này chém xuống thì cánh tay này của ông cũng bị phế luôn rồi!
Dù sao thì cơ thể của võ tu Võ Hoàng Cảnh có thể cứng rắn hơn cả sắt thép rất nhiều!
Dù là một thanh kiếm bình thường, thì kêu ông ta đi chặt đầu Đinh Viễn Chân cũng là chuyện vô cùng khó khăn!
Vèo…!
"Dùng cái này."
"Chặt đầu ông ta, thanh trường kiếm này sẽ là của ông. Coi như là tôi hoàn trả ân tình cho ông vậy."
Sau đó Lâm Thần ném thanh trường kiếm trong tay về phía Lỗ Vạn Tùng.
Thanh kiếm này, chính là pháp khí trường kiếm của Tiết Đông Hành.
Hắn không muốn nợ Lỗ Vạn Tùng bất kỳ ân tình nào nên đã đưa cho ông ta thanh trường kiếm này.
Với thanh trường kiếm này trong tay, Lỗ Vạn Tùng có thể dùng thực lực hiện tại của mình là Tiên Thiên Cảnh Cửu Trọng mà chặt đầu Đinh Viễn Chân rồi!
"Pháp khí trường kiếm?!"
"Sao mày lại có pháp khí trường kiếm?!"
Đinh Viễn Chân trợn to hai mắt rồi hét lên!
Ngoài sự ngạc nhiên ra, trong mắt ông ta còn có sự sợ hãi nữa!
Chương 33 Một cơ duyên
Nhìn thanh kiếm lóe sáng đang mơ hồ tản ra khí tức vô cùng mạnh mẽ và sắc bén trong tay Lỗ Vạn Tùng.
Lòng Đinh Viễn Chân lập tức chìm xuống đáy cốc.
Khí tức này tuyệt đối không phải thứ một thanh trường kiếm bình thường có thể có được.
Ông ta đã từng được chứng kiến qua pháp khí trường kiếm của một Linh Võ Giả nào đó. Lúc đó thực lực của Linh Võ Giả đó còn không cao bằng ông ta nhưng khi người đó vừa cầm thanh trường kiếm kia lên thì lập tức trở thành một kẻ lấy một địch ba, một mình đánh lại ba tên Võ Hoàng Cảnh hơn nữa còn không hề rơi vào thế hạ phong!
Chỉ có điều trận đấu kia chỉ là một trận giao lưu mà thôi.
Ông tin chắc nếu đó mà là một trận sinh tử chiến thì Linh Võ Giả kia hoàn toàn có thể dùng thanh pháp khí trường kiếm chém giết cả ba tên Võ Hoàng!
Cuối cùng Thạch Hổ phải bỏ ra một số tiền rất lớn mới mua lại được thanh pháp khí trường kiếm đó, nghe nói số tiền mà Thạch Hổ bỏ ra ít nhất cũng bằng một nửa gia sản của ông ta.
Phải biết rằng một nửa gia sản của Thạch Hổ, ít nhất cũng là ba nghìn tỷ!
Mà hiện tại, Lâm Thần lại dễ dàng quăng cho Lỗ Vạn Tùng một thanh pháp khí trường kiếm như vậy!
Cái này có tính là phá của chưa?
Hay là vì thế lực phía sau Lâm Thần thật sự rất mạnh, mạnh đến mức có thể tùy ý đưa một thanh pháp khí trường kiếm cho một con kiến hôi!
Chuyện càng làm cho ông ta thảng thốt hơn nữa chính là, ông ta sắp sửa bị Lỗ Vạn Tùng chém đầu rồi.
Nhưng ông ta không cam lòng, nếu ông ta cứ để một con kiến hôi Cửu trọng Tiên Thiên Cảnh chém đầu mình như vậy, truyền ra ngoài nhất định sẽ bị người ta cười rụng răng!
"Lâm Thần!!"
"Cậu có gan thì cậu tự mình ra tay đi!"
"Cậu để cho một con kiến hôi đến chém đầu tôi không sợ bị người ta cười rụng răng sao?!"
Đinh Viễn Chân dùng ánh mắt giận dữ nhìn chằm chằm Lâm Thần mà quát lên, nếu như ánh mắt có thể giết người, Lâm Thần đã sớm bị ánh mắt của ông ta làm tan xương!
Lâm Thần không thèm để ý đến ông ta mà chỉ nhìn về phía Lỗ Vạn Tùng.
Lỗ Vạn Tùng lúc này đã toàn tâm toàn ý đắm chìm trong niềm rung động mà thanh pháp khí trường kiếm kia mang đến.
Khi tay ông ta nắm vào chuôi kiếm, bất chợt có một cỗ sức mạnh mờ nhạt truyền từ thân kiếm đến bàn tay ông ta, sau đó dòng sức đó còn lan tràn ra khắp tứ chi cơ thể của ông ta!
Đúng là không hề khoang trương, có thanh trường kiếm này trong tay, dù thực lực của ông chỉ mới là Tiên Thiên Cửu Trọng nhưng ông ta cảm nhận được giờ mình có thể khiêu chiến với cả tỉnh minh chủ Chu Bổn Thanh rồi!
Thậm chí trong lòng ông ta còn dâng lên một cảm giác hăng hái không sao tả xiết, giống như giờ có đưa bao nhiêu võ tu đến trước mặt ông ta cũng miễn bàn!
Xoẹt!
Bỗng dưng, ông ta cảm giác được bên trong cơ thể mình vừa có một cái gì đó mới bị phá vỡ!
Lỗ Vạn Tùng mừng như điên, vội vàng khoanh chân ngồi bệt xuống.
"Chân khí trong cơ thể đang chuyển đổi sang hóa dịch."
"Chuyển đổi xong là có thể tiến vào Tông Sư Cảnh."
Thần thức của Lâm Thần vừa đảo qua đã phán đoán ra Lỗ Vạn Tùng đang đột phá cảnh giới.
Nếu đã như vậy thì hắn cũng không thể quấy rầy Lỗ Vạn Tùng đột phá.
"Thôi, đây cũng là cơ duyên của ông."
"Lỗ Vạn Tùng, tôi sẽ tặng ông một hồi cơ duyên, nhưng có thể nắm chắc được hay không, còn phải xem ông có thể lĩnh ngộ được bao nhiêu."
"Ôm Phác Thủ Nhất, âm dương tương hợp, dẫn khí qua sơn môn, tụ linh về đan điền!"
Lâm Thần quyết định truyền một môn công pháp luyện khí đơn giản cho Lỗ Vạn Tùng, vì vậy hắn đã dùng truyền âm nói với Lỗ Vạn Tùng.
Tuy vừa nãy đã tặng pháp khí trường kiếm coi như hoàn trả ân tình, thế nhưng nếu chỉ vậy thì Lâm Thần cho rằng mình đã quá qua loa với ân tình này.
Dù sao Lỗ Vạn Tùng vì kéo dài một chút thời gian cho hắn mà suýt nữa đã mất mạng, giờ cho ông ta thêm một bộ công pháp luyện khí nhập môn đơn giản cũng không có gì sai.
Cửu Tiên Sơn có rất nhiều công pháp bí tịch, ngoại trừ Cửu Tiên Quyết không thể tặng cho người ngoài, những thứ khác cũng không cần hạn chế như vậy.
Dù sao cơ duyên tặng đi rồi, ông ta có thể bắt được hay không vẫn phải xem duyên số của ông.
Lỗ Vạn Tùng tỉnh tỉnh mê mê làm theo lời Lâm Thần dẫn đường cho chân khí vận chuyển trong đan điền, vận chuyển tuần tự một vòng thì ông ta đột nhiên cảm thấy hình như trong thiên địa có ẩn chứa năng lượng vô cùng cường đại đang tự do lưu chuyển!
Tuy rằng năng lượng này vô cùng cường đại, nhưng lại cực kỳ thưa thớt, ít đến mức ông ta chỉ vừa hấp thu được một tia đã biến mất!
Trong lòng Lỗ Vạn Tùng khẽ động, vội vàng lấy một viên đá chân khí ra bóp nát!
Đây là công sức ông ta dành dụm lâu nay, giờ vì để hiểu được năng lượng trong thiên địa, ông ta quyết định bất chấp hết.
Linh khí trong viên đá chân khí đó tức khắc bị ông ta hấp thu, trong đan điền ngoại trừ nội lực đã hóa dịch ra còn có thêm một đạo linh khí nhỏ như sợi tóc chuyển động trong đó!
Tuy rằng mật độ của tia linh khí này kém xa so với nội lực đã hóa dịch, nhưng ông vẫn có thể cảm nhận được uy lực của tia linh khí này mạnh hơn gấp trăm lần so với nội lực đã hóa dịch!
Cho nên, nếu ông ta có thể lấp đầy toàn bộ đan điền bằng thứ linh khí đó thì ông ta sẽ trở nên khủng bố đến cỡ nào đây?!
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất
Trách không được Lâm thiếu gia tuổi còn trẻ đã mạnh như vậy, mà buồn cười chính là những võ tu như bọn họ đã đi sai đường ngay từ khi mới bắt đầu.
Cũng may có cơ duyên Lâm thiếu ban cho, ông ta mới có thể nhận ra được điều này.
Một bên là ‘tu’ bằng lực lượng của trời đất, một bên lại ‘tu’ bằng lực lượng tự bản thân tạo ra, làm sao có thể so sánh được đây?
"Rất cảm ơn Lâm thiếu đã ban tặng cơ duyên!"
"Đời này Lỗ Vạn Tùng thật sự không biết báo đáp ngài thế nào, từ nay về sau, tôi nguyện trở thành tuỳ tùng ở bên cạnh cống hiến cho Lâm thiếu!"
Bộp!
Bộp Bộp!
Lỗ Vạn Tùng vừa tỉnh lại từ trong cơn nhập định, ông ta không chút do dự dập đầu ba cái liền với Lâm Thần!
Giờ đây nội tâm của ông ta đang vô cùng kích động, hôm nay ông ta đã gặp được quý nhân lớn nhất đời này của mình.
Từ nay về sau ông ta sẽ một bước lên mây!
Thậm chí, nói không chừng sau này ông còn có thể trở thành cường giả như Lâm thiếu!
Vì thế ông ta cam tâm tình nguyện dập đầu với Lâm Thần, hoặc là nói từ trong nội tâm ông ta đã coi Lâm Thần là sư phụ của mình!
Nhưng đây chỉ là suy nghĩ đơn phương của ông ta, ông ta biết Lâm Thần tuyệt đối sẽ không làm sư phụ của mình, có một người đệ tử như mình, nói ra nhất định sẽ rớt giá Lâm Thần.
"Đứng lên đi, đây là duyên số của ông, tôi chỉ là thuận theo mà hoàn trả ân tình mà thôi, coi như là thuận nước đẩy thuyền đi."
"Nhớ kỹ, dưới gối đàn ông có dát vàng."
Lâm Thần mỉm cười, ra hiệu cho Lỗ Vạn Tùng đứng dậy.
Hắn cũng không ngờ Lỗ Vạn Tùng có thể thuận lợi dẫn khí nhập thể tiến vào luyện khí cảnh tầng thứ nhất như vậy.
Chuyện này có lẽ có liên quan đến tố chất của ông ta, hay cũng có thể là vì ông ta đã từng là võ tu nên có sẵn nền tảng vững chắc.
Tóm lại, cơ duyên này là do Lỗ Vạn Tùng có thể tự mình giữ lại được.
Nhưng cuối cùng có thể đi được bao xa vẫn cần ông ta nỗ lực rất nhiều.
Dù sao thì bây giờ cũng là thời đại Mạt Pháp, linh khí đã dần khô kiệt, con đường tu tiên cũng càng ngày càng khó đi hơn.
“Vâng, Lâm thiếu!”
Lỗ Vạn Tùng đứng lên nặng nề gật đầu nói.
Ông thề, bắt đầu từ hôm nay, ngoại trừ Lâm Thần ra ông ta sẽ không quỳ xuống với bất kì kẻ nào nữa!
Cho dù là tổng minh chủ của liên minh Võ Tu cũng không được!
Ông ta đã có mục tiêu mới, đời này nhất định phải đi theo Lâm thiếu tu hành!
Trong mắt những thành viên khác của liên minh Võ Tu đứng gần đó, nhất là hai vị minh chủ chi nhánh đều để lộ ra vẻ vô cùng hâm mộ.
Tuy bọn họ không biết Lỗ Vạn Tùng có được cơ duyên gì, thế nhưng bọn họ thấy rõ Lâm Thần vừa mới cho ông ta một thanh pháp khí trường kiếm.
Dù bọn họ cũng không biết thanh pháp khí trường kiếm đó là đồ vật gì, nhưng thông qua biểu cảm của Đinh Viễn Chân, họ có thể nhìn ra thanh trường kiếm này chắc chắn là thứ tốt!
Hơn nữa nếu không phải đồ tốt thì tại sao Lỗ Vạn Tùng lại quỳ xuống nói như vậy với Lâm Thần?
Quan trọng nhất là, sau khi ông ta vừa cầm vào thanh pháp khí trường kiếm đó liền tiến vào trạng thái đột phá, đây đúng là một cơ duyên tốt.
Keng~
Lỗ Vạn Tùng dùng trường kiếm chém thẳng một nhát về phía đầu Đinh Viễn Chân!
Brừm ~
Két ~
Lúc này, có mấy chiếc xe việt dã điên cuồng lao thẳng về phía này, sau đó cả hàng xe đồng loạt dừng ở cửa Đế Hoàng sơn trang.
Trên xe có mười mấy người, cầm đầu là một ông lão.
"Lâm thiếu, Tiết Nam Uyên nhà họ Tiết đến thay cháu trai Tiết Đông Hành nhận lỗi với ngài!"
Tiết Nam Uyên đứng từ xa đã híp mắt chắp tay nhìn về phía với Lâm Thần mà hô to.