"Ah!! Giết người!!"
"Ông sợ cái rắm! Võ giả giết người là chuyện bình thường, đừng có gào thét nữa!"
"Thằng này là ai vậy? Dám kiêu ngạo như vậy! Lại dám chọn đến nhà họ Trần gây sự? Thật sự không biết chữ "Chết" viết như thế nào sao?
"Hắn không biết tương lai thành phố Thiên Hải là do nhà họ Trần định đoạt sao? Mặc kệ thằng nhóc này có bao nhiêu kiêu ngạo, hôm nay hắn nhất định phải tiêu đời!"
…...
Rất nhiều vị khách đến nhà họ Trần hôm nay đều kinh ngạc không thôi, ngoại trừ những người thuộc gia tộc võ tu, cũng như các doanh nhân giàu có, giới thượng lưu và những người nổi tiếng.
Tuy rằng trong sinh hoạt hằng ngày thỉnh thoảng bọn họ có tiếp xúc với một số võ tu, thậm chí còn bỏ ra rất nhiều tiền để thuê một số võ giả cấp thấp làm vệ sĩ, nhưng về cơ bản đây là lần đầu tiên họ nhìn thấy cảnh võ tu giết người!
"Thằng nhóc ngu dốt này, hôm nay là đám cưới của con trai tao mà mày lại dám giết cung phụng của nhà họ Trần, mày thật sự cho rằng nhà họ Trần của tao không có người sao?!"
"Mày muốn tao quỳ gối chịu chết cũng được, nhưng trước hết mày phải có năng lực cái đã!"
Trần Độ Hải nheo mắt lại, lạnh lùng nhìn Lâm Thần ở cửa sơn trang mà quát.
Vốn dĩ ông ta muốn nhìn thấu thực lực của Lâm Thần, nhưng lại phát hiện mình nhìn mãi không ra.
Nói cách khác, quanh người Lâm Thần không có khí tức dao động của nội lực, trông hắn không khác gì người thường cả.
Ông thấy chuyện này chỉ có thể có hai nguyên nhân, một là người này mạnh hơn cả ông ta, hai là thực lực của người này không vượt quá Địa Cảnh.
Nhưng mà ông ta là võ tu đã tiến vào Hậu Thiên Cảnh, ở đây cũng không có mấy người có thể mạnh hơn ông ta, số lượng chắc chỉ chưa đầy một bàn tay, cho nên ông ta chắc chắn rằng trong trong số những người mạnh đó không thể nào có chàng trai trẻ đang đứng ở cửa kia được!
Mà thực lực của người cung phụng vừa chết kia chỉ ở Địa Cảnh sơ kỳ mà thôi, vì thế cuối cùng ông ta rút ra một kết luận, thực lực của Lâm Thần cùng lắm chỉ ở Địa Cảnh hậu kỳ!
Nhưng đối với giới võ tu trẻ tuổi, ở độ tuổi của hắn có thể đạt tới Địa cảnh sơ kỳ thì thiên phú của hắn nhất định cũng không tệ.
Thế nhưng thiên thú cao thì có ích gì, đã đến nhà họ Trần gây chuyện thì chỉ có đường chết!
"Anh Trần, anh cứ việc ngồi xuống nghỉ ngơi đi. Nếu Lỗ Vạn Tùng tôi đã có mặt ở đây thì hôm nay Liên Minh Võ Tu của tôi sẽ giải quyết chuyện này!"
Một ông già tóc bạc trắng có khuôn mặt trẻ con bên cạnh Trần Độ Hải thản nhiên cười nói.
Điều này khiến những gia chủ của các gia tộc xung quanh có chút tức giận, vì họ nghĩ Lỗ Vạn Tùng đang cố cướp công lao và danh tiếng của họ.
Nhưng mà, nghĩ lại thì thực lực của Lỗ Vạn Tùng bày ở đây, ông ta lại là minh chủ của liên minh Võ Tu ở thành phố Thiên Hải, đặc biệt bảo vệ/ chăm sóc / trông coi bọn họ nên đành phải bỏ cuộc.
Sau đó, Lỗ Vạn Tùng nhìn vào giữa đám đông.
Bên trong đám đông có một người đàn ông vạm vỡ lập tức hiểu ý của minh chủ liên minh.
"Thằng nhãi kia!"
"Mày quá ngông cuồng rồi đó. Người lớn trong nhà của mày đâu, mau kêu bọn họ đến nhận chết đi!"
"Hoặc là, mau khai ra tên họ gia tộc mày ra, dám giết người trước mặt tổ Bảo an của chúng tao, thật sự không xem bọn tao ra gì mà."
Người đàn ông vạm vỡ từ trong đám người bước ra, ánh mắt uy nghiêm nhìn chằm chằm vào Lâm Thần.
Đi theo bên cạnh gã ta còn có bảy người nữa, mỗi người đều là võ tu, thực lực thấp nhất cũng là Địa Cảnh sơ kỳ.
Chỉ cần là võ tu thì không có người nào là không biết về liên minh Võ Tu.
Và chỉ cần trên thiên hạ còn có võ tu, thì bọn họ vẫn còn chịu sự giám sát của liên minh Võ Tu!
Nói cách khác, liên minh Võ Tu là thiên đường của mọi môn võ đạo!
Dám thản nhiên ở trước mặt bọn họ giết cung phụng của nhà họ Trần như vậy, nhất định phải bị giết!
"Tổ trưởng tổ Bảo an số tám của Liên minh Võ Tu, Trương Thành! Cũng là nhị gia chủ của nhà họ Trương, thực lực cũng là Địa Cảnh đỉnh phong. Lần này có một màn hay để xem rồi!"
"Tổ trưởng tổ Bảo An trong Liên minh Võ Tu của thành phố Thiên Hải của chúng ta, là Địa Cảnh đỉnh phong, hai phó tổ trưởng cũng là Địa Cảnh hậu kỳ. Thằng nhóc cuồng vọng này tuyệt đối chết chắc!"
"Tên này dù có kiêu ngạo đến đâu thì khi đối mặt với tổ Bảo an của liên minh Võ Tu, thì là rồng thì cũng phải cuộn, là hổ thì cũng phải nằm*!"(*khi lộ thì lộ, gọi ẩn thì ẩn. Đừng bao giờ tự mãn khoe khoang, dù lúc nào cũng phải biết ngoài núi có núi, ngoài núi có người, khi làm ăn phải bình tĩnh, không được bốc đồng, kiêu ngạo).
.........
Các gia chủ các gia tộc võ tu hạng ba, hạng hai xung quanh đều nhao nhao bày tỏ ý kiến.
Đối với họ, liên minh Võ Tu đâu chỉ là trời, mà nói đúng hơn thì nó là thiên đường, nếu như có người nào trong gia tộc có thể làm việc cho Liên Minh Võ Tu, thì dù cho họ có là thành viên hạng chót của tổ Bảo an thì gia tộc đó vẫn thấy đó là vinh dự!
"Liên minh võ tu phải không?"
"Tôi họ Lâm, tên là Lâm Thần, tôi đến từ thành phố Thiên Hải."
"Có thể là các người thấy tên tôi rất lạ, chưa từng nghe tới, để tôi cho chút gợi ý này."
"Nơi mà Vương gia chủ, Vương Trùng đang ở chính là nhà của nhà họ Lâm tôi."
"Mà lý do hôm nay người nhà họ Vương không có mặt cũng rất đơn giản, bọn họ bị tôi giết chết hết rồi."
"Vậy thì mục đích hôm nay tôi đứng ở đây, chắc trong lòng các vị cũng đã biết."
"Cho nên, quay lại chủ đề chính ở đây, giờ không có việc gì liên quan đến liên minh Võ Tu của các người, nếu như các người cứ muốn ngăn cản tôi thì kết cục của liên minh Võ Tu và nhà họ Vương sẽ không khác gì nhau đâu."
Quả thật năm đó liên minh Võ Tu không tham gia vào chuyện đó, nhưng mà cũng chỉ là không tham gia mà thôi, dù sao thì bọn họ đã không ngăn cản những người đó sát hại nhà họ Lâm!
Đó là lý do tại sao Lâm Thần nói ' bây giờ' liên quan đến liên minh Võ Tu không liên quan đến việc tiêu diệt gia tộc họ Lâm của hắn.
Còn nếu bọn chúng cứ tiếp tục ra tay ngăn cản thì chắc chắn hắn sẽ tính luôn bọn họ vào chuyện năm xưa!
Mỗi câu Lâm Thần nói ra đều làm nhịp tim của những người có mặt ở đây đập nhanh không thôi.
Đến khi hắn nói xong lời cuối cùng, thì trái tim của mọi người đã đập mạnh như đánh trống, bụp, bụp, bụp!
"Lâm Thần?! Chính là Lâm Thần, người đã khiến cả gia tộc mình bị tiêu diệt mười năm trước, sau đó bị bẻ gãy tay chân ném xuống biển cho cá mập ăn đó sao?!
"Không phải hắn đã bị cá mập ăn rồi sao? Làm sao có thể sống được, cho dù là võ giả Huyền Cảnh bị cắt đứt gân tay và gân chân ném xuống biển thì vẫn bị cá mập ăn chứ…!"
"Tên này thật độc ác. Tôi còn hỏi sao hôm nay người nhà họ Vương không có ai đến? Thì ra đã bị hắn giết!"
"Đây chắc chắn là đến báo thù, nhưng mà sao hắn không nhìn lại một chút hôm nay là ngày nào, minh chủ liên minh Võ Tu ở chỗ này, hai phó minh chủ cũng ở đây, mà ngay cả hội trưởng, phó hội trưởng phòng thương mại của thành phố Thiên Hải cũng ở đây, không hề nghi ngờ gì nữa hôm nay Lâm Thần chắc chắn phải chết!"
……
Mọi người có mặt ở đó đều bị sốc. Họ không bao giờ tưởng tượng được rằng người mười năm trước lẽ ra phải trở thành mồi cho cá mập lại có thể xuất hiện trước mặt họ một cách sống động như thế này!
Hơn nữa, tuy nhiên hắn không nói rõ mục đích của chuyến đi này nhưng bất kỳ võ tu nào có mặt cũng biết hắn đến là để báo thù, mang theo ý định tiêu diệt nhà họ Trần!
Nhưng mà có khả năng sao?
Cho dù mạnh đến mấy, tuổi còn trẻ như vậy cùng lắm cũng chỉ là võ tu Thiên Cảnh, tối đa cũng là Hậu Thiên Cảnh, thậm chí còn không phải Tiên Thiên, đã vậy thì không phải kết quả của hắn đã được định sẵn là chết thảm rồi sao?
Ngay cả ông lão ngồi ở ghế chủ tọa cũng mở mắt ra, cẩn thận nhìn Lâm Thần.
Tuy nhiên, sau khi liếc nhìn vài cái thì ông ta đã nhắm mắt lại.
Ông ta quá lười biếng để ra tay tiêu diệt một con kiến hôi.
Ánh mắt Lâm Thần quét qua mọi người, quan sát biểu cảm trên mặt bọn họ, cuối cùng dừng lại trên người Thẩm Tuyết Nhi.
Vẫn đẹp như xưa, thậm chí còn đẹp hơn xưa!
Cũng may hôm qua hắn xuống núi, nếu không hôm nay hắn đã bỏ lỡ cơ hội này rồi!
Nghĩ đến lời thề khi còn trẻ, quá khứ vẫn còn sống động trong tâm trí.
Nếu như hôm nay đã tới, Lâm Thần cũng không muốn bỏ lỡ, một khi đã bỏ lỡ chính là bỏ lỡ cả đời!
"Còn nữa, Thẩm Tuyết Nhi là người phụ nữ của tôi, kiếp này cô ấy chỉ có thể gả cho Lâm Thần tôi."
"Trần Long, mày nghĩ mày là ai?"
Ánh mắt của Lâm Thần ôn nhu nhìn về phía Thẩm Tuyết Nhi, lạnh lùng nói với Trần Long.
Trong mắt hắn, quả thật Trần Long chẳng là gì cả.
Nếu phải miêu tả cụ thể thì cũng chỉ là kiến trong đàn kiến mà thôi!
Nước mắt Thẩm Tuyết Nhi rưng rưng, cô muốn gọi tên Lâm Thần, muốn nói cho Lâm Thần và mọi người biết rằng cô rất sẵn lòng!
Trên thế giới này chỉ có một người có thể khiến cô đồng ý, đó chính là Lâm Thần!
Nhưng cô không dám.
Mười năm kể từ khi Lâm Thần mất tích, cô biết được gia tộc nhà họ Trần cường đại cỡ nào, hiện tại cô chỉ hy vọng Lâm Thần có thể bình an rời khỏi nơi này, đi càng xa càng tốt!
Cô không muốn nhìn thấy người mình thương bị nhà họ Trần làm bị thương, thậm chí bị giết!
Thẩm Trọng và Trần Niệm Hoa nhìn nhau, đều nhìn thấy trong mắt đối phương tràn ngập sự kinh ngạc.
Hai người không bao giờ dám nghĩ Lâm Thần chưa chết, còn trực tiếp tiêu diệt nhà họ Vương
Thậm chí còn trực tiếp tuyên bố con gái của họ kiếp này chỉ có thể cưới hắn!
Tình huống này hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của họ, nội tâm đồng thời rơi xuống đáy vực.
Bởi vì tiếp theo Lâm Thần nhất định sẽ xảy ra chuyện may!
Nói không chừng ngay cả nhà họ Thẩm cũng sẽ được đưa vào!
"Kiêu ngạo!"
"Kiêu ngạo đến cực điểm!"
"Lâm Thần! Năm đó nhà họ Lâm mày bị xóa sổ, đúng là đáng đời mà!"
"Mày không chết. Đó là vì mày phúc lớn mạng lớn. Nếu đổi thành người khác, họ đã tìm một nơi nào đó chốn đi rồi."
"Bây giờ mày dám xuất hiện phá rối đám cưới của tao. Tao sẽ khiến cho mày chết không có chỗ chôn thây!"
Sắc mặt Trần Long trên sân khấu đám cưới sớm đã trắng bệch. Sau khi nghe những lời kia của Lâm Thần thì trực tiếp nội khí công tâm, nảy ra ý muốn xé xác Lâm Thần!
"Tay bắn tỉa đâu!"
"Bắn vào đầu tên khốn kiêu ngạo đó mau lên!"
Trần Long giơ tay phải lên rồi mạnh mẽ bổ xuống!
Bùm!
Một tiếng súng vang lên từ sân thượng của Đế Hoàng sơn trang.
Một viên đạn bắn tỉa xoay với tốc độ cao lao thẳng về phía đầu Lâm Thần!
Chương 7 Liên minh Võ Tu rơi vào danh sách phải tiêu diệt
Vèo
Viên đạn đặc chế được bắn ra từ súng bắn tỉa quay với tốc độ cao, đột nhiên bay tới trước Lâm Thần, bay thẳng về phía trán hắn!
"Không được!"
Ngay sau khi tiếng súng vang lên, Thẩm Tuyết Nhi gào lên thật đau lòng!
Cô ngã gục trên mặt đất, đôi mắt nhuốm màu đau buồn, dường như cô đã nhìn thấy được hình ảnh đầu của Lâm Thần sẽ bị một viên đạn đó bay xuyên qua!
"Con điếm hôi hám! Trở về tao nhất định sẽ cho mày đẹp mặt!"
Ánh mắt Trần Long âm trầm nhìn Thẩm Tuyết Nhi ở bên cạnh, nhưng lúc này anh ta chỉ có thể nghĩ thầm trong lòng, không thể trực tiếp mở miệng nói ra những lời này.
Nếu anh ta lên tiếng, đoán chừng không cần Lâm Thần ra tay, bảy vị lão gia ngồi ở ghế chủ tọa sẽ tát anh ta hai bạt tay!
Đối mặt với viên đạn trước mặt, sắc mặt lạnh lùng của Lâm Thần vẫn tỏ ra thờ ơ, sau đó trước sự kinh ngạc của mọi người, hắn đưa tay phải ra kẹp chặt viên đạn bằng hai ngón trỏ và ngón giữa!
"Cái gì?! Làm sao có thể như vậy được?!"
Bên trên mái nhà, một chàng trai trẻ với nụ cười tự tin trên môi chưa kịp biến mất, đã trực tiếp làm cho ngu ngơ đứng yên tại chỗ.
Anh ta rất tự tin vào tài thiện xạ của mình, anh ta có thể giết chết bất kỳ mục tiêu nào trong phạm vi hai nghìn mét chứ đừng nói đến hai trăm mét!
Nhưng bây giờ, viên đạn từ khẩu súng bắn tỉa của anh ta đã dễ dàng bị chàng trai trẻ ở cửa sơn trang kẹp giữa hai ngón tay, đây có còn là con không vậy?
"Hừ!!! Thằng nhóc này nhất định là võ tu Thiên Cảnh! Nếu không thì không thể dùng hai ngón tay bắt lấy viên đạn được! Võ tu Địa Cảnh đỉnh phong khi đối mặt đạn của súng bắn tỉa, cũng phải tránh né."
"Còn trẻ như vậy mà là võ tu Thiên Cảnh sao? Hay là đang nói giỡn, cứ coi như là tu luyện từ trong bụng mẹ đi thì cũng không có khả năng đạt tới Thiên Cảnh, ngay cả Hậu Thiên Cảnh cũng không được!"
"Tuy trông Lâm Thần còn rất trẻ nhưng tuổi thật cũng đã hai mươi tám hai mươi chín rồi, Thôi đi, thế nào trong các gia tộc võ tu chân chính cũng có cả bó người trẻ tuổi đạt được Hậu Thiên cảnh, cái này là do chúng ta chưa thấy mà thôi!”
"Cho dù là Tiên Thiên thì làm được cái gì, hắn sẽ sớm trả giá vì sự ngu ngốc của mình!"
Trong mắt mấy võ tu xung quanh, kể cả một số gia chủ võ tu cũng đều để lộ ra vẻ kinh ngạc.
Ở đây vẫn có võ tu đã đạt Địa Cảnh đỉnh phong, nhưng cho dù là vậy thì khi bọn họ đối mặt với đạn bắn tỉa cũng phải cố hết sức mình tránh né.
Tất nhiên, có những võ tu chuyên về khí công sẽ không cần trốn tránh, nhưng họ sẽ không biến thái như Lâm Thần.
Trừ khi hắn đã đạt đến Thiên Cảnh, đã trở thành võ tu Thiên Cảnh.
Cảnh giới võ tu được chia thành Thiên - Địa - Huyền - Hoàng, trong đó Hoàng Cảnh là cấp thấp nhất, cấp cao nhất là Thiên Cảnh.
Võ tu bình thường luyện võ đạo đến hết cuộc đời, nhưng dừng lại ở Hoàng Cảnh hay Huyền Cảnh là chuyện hết sức bình thường.
Võ tu có thiên phú tốt một chút, muốn bước vào Địa Cảnh cũng là điều vô cùng khó khăn.
Đừng coi thường Địa Cảnh, võ tu ở bất kì cảnh giới nào cũng có thể thức ba ngày ba đêm để điên cuồng tàn sát những võ tu ở cảnh giới dưới mình một bậc!
Cho nên ngay cả võ tu Huyền Cảnh đỉnh phong cũng chỉ là con kiến hôi trước mặt võ tu Địa Cảnh!
Nhưng võ tu Địa Cảnh đối mặt với võ tu Thiên Cảnh, cũng tự nhiên mà biến thành con kiến hôi.
Thiên Cảnh được chia thành Hậu Thiên và Tiên Thiên, dù là Hậu Thiên hay Tiên Thiên đều có cửu trọng.
Nhất trọng là cấp chú trọng biến hóa, thực lực tăng gấp mười, gấp trăm lần.
Những người có thể đạt được Thiên Cảnh, thậm chí là Hậu Thiên Cảnh, vẫn cần có thiên phú võ tu không tầm thường.
Chỉ có võ tu Thiên Cảnh mới có thể dễ dàng đối mặt với đạn bắn tỉa nên khi bọn họ thấy hành động của Lâm Thần mới sợ hãi như vậy.
Còn trẻ như vậy mà đạt được Thiên Cảnh, cho dù là nhất trọng Hậu Thiên Cảnh có thể coi là một thiên tài!
"Lâm Thần, anh nhất định phải không sao đó!"
Thẩm Tuyết Nhi cảm thấy toàn thân mình như mất hết lực, nước mắt trào ra làm đôi mắt cô mờ đi, vô thức nói.
Lâm Thần xoay cổ tay, chuyển viên đạn qua kẹp bằng ngón cái và ngón giữa, sau đó dùng sức búng nó bay đi.
Vèo!
Viên đạn quay trở lại chỗ cũ với tốc độ nhanh hơn gấp mười lần khi nó lao tới, đột phá tốc độ siêu âm và ngay lập tức xuyên thủng đầu tay súng bắn tỉa trên sân thượng!
Phụt!
Đáng tiếc, tay bắn tỉa còn chưa kịp phản ứng thì đầu anh ta đã nổ tung thành một mớ thịt vụn !
"Không thể nào!"
"Tại sao hắn có thể giết chết tay bắn tỉa giỏi nhất của mình chỉ bằng cú búng tay như vậy?!"
Trần Long cảm thấy đầu mình ong ong, nhưng nghĩ lại thì thấy mình cực kỳ may mắn!
Nếu viên đạn vừa rồi hướng về phía anh ta thì chắc chắn anh ta đã chết ngay tại chỗ rồi!
Trong nháy mắt sắc mặt Trần Độ Hải tối sầm lại, hiện tại ông ta chỉ muốn tự mình giết chết Lâm Thần!
Tuy nhiên,ở đây có nhiều người muốn thể hiện như vậy, nếu ông ta tự mình ra trận sẽ tự hạ thấp bản thân!
"Trương Thành!"
"Con mẹ nó cậu còn đứng ngây ra đó làm gì? Mau bắt hắn lại đây cho tôi!"
"Để tôi xem hắn còn dám đánh trả nữa không, mau tấn công hắn!"
Ánh mắt Lỗ Vạn Tùng cực kì hung hăng, trực tiếp ra lệnh cho Trương Thành!
Lời vừa rồi của Lâm Thần khiến tâm tư Lỗ Vạn Tụng nhanh chóng thay đổi, ý tứ trong lời nói không thể rõ ràng hơn.
Năm đó khi nhà họ Lâm bị tiêu diệt, họ nhận được lệnh từ tổng minh chủ không được tham gia vào.
Vì vậy, trong vài ngày đó liên minh Võ Tu lựa chọn im lặng, chờ sự việc này qua đi mới ra tay dọn dẹp những thứ còn sót lại, qua loa ra tay giải quyết một gia tộc võ tu nhỏ bé đã tham gia vào đó xong bọn họ tự tuyên bố đã giải quyết xong ngọn nguồn sự việc.
Cho nên cũng vì chuyện này mà liên minh Võ Tu vẫn chưa trở thành kẻ thù của Lâm Thần.
Nhưng vấn đề bây giờ là Lâm Thần đã giết người trước mặt bọn họ, nhiệm vụ của bọn họ là bắt giữ Lâm Thần.
Hơn nữa, sau hôm nay nhà họ Trần sẽ trở thành người đứng đầu của thành phố Thiên Hải, cho nên Lỗ Vạn Tùng tự nghĩ ông ta phải thể hiện sự kính nể với bọn họ, nếu như không ra tay thì không khác gì ông ta không nể mặt bọn họ..
Điều quan trọng nhất là nếu được ông lão đến từ kinh thành kia xem trọng, sau này ông ta nhất định sẽ được thăng chức rất nhanh, thực lực còn sẽ được tăng thêm một bước!
Đây chính là nguyên nhân ông ta ra lệnh cho Trương Thành ra tay!
"Tao tới đây!"
"Chết đi!"
Trương Thành nhận được mệnh lệnh, sau khi vẫy tay, anh ta nghiêng người về phía trước hung ác cười một tiếng, sau đó tung một quyền hung hăng đánh vào mặt Lâm Thần!
Bùm!
Lâm Thần một quyền vừa đánh ra, lực đạo vô cùng cuồng bạo cũng theo từ nắm đấm mà bộc phát ra, ngay lập tức đánh Trương Thành thành từng mảnh thịt vụn!
Vừa nãy, những thành viên khác của tổ Bảo an xung quanh Trương Thành cũng tiến lên theo anh ta, nhưng mà trước khi họ kịp tung nắm đấm ra, họ đã nhìn thấy nắm đấm của Lâm Thần xuất hiện trước mặt họ!
Nhanh, thực sự quá nhanh!
Cùng một lúc bảy người họ bị nắm đấm của Lâm Thần đánh thành một mớ thịt bằm!
"Hừm!! Thật tàn nhẫn! Tốt xấu gì nên để người ta toàn thây chứ..!"
"Mẹ nó, Đây chính là một tên sát nhân điên cuồng. Giết người không chớp mắt
….Trời ạ!"
"Tại sao bỗng nhiên tôi lại cảm giác thích Lâm Thần nhỉ? Can đảm, ra tay giết người cũng hết sức quyết đoán và tàn nhẫn!"
……
Mặc dù có rất nhiều người bình thường xung quanh, khi đối mặt với cảnh tượng như vậy chắc chắn sẽ sợ hãi, nhưng hầu hết bọn họ đều cảm thấy rất phấn khích!
Một thanh niên biến mất mười năm quay lại báo thù, hơn nữa còn dám đối đầu chiến đấu với những người trong liên minh Võ Tu, đây là lần đầu tiên xảy ra chuyện như vậy mà đúng không?
Dù rất muốn rời đi, nhưng nếu gia chủ Trần Độ Hải vẫn chưa lên tiếng thì sao bọn họ dám?
Nếu cứ rời đi như thế này, thì liệu sau này họ còn có thể làm ăn với nhà họ Trần nữa không?
Còn muốn kinh doanh với các gia tộc võ tu khác nữa không?
"Liên minh Võ Tu, từ nay trở đi các người sẽ được đưa vào danh sách phải giết của tôi."
"Tôi sẽ không chỉ tiêu diệt liên minh Võ Tu ở thành phố Thiên Hải, nếu như tổng liên minh Võ Tu các người dám ra tay ngăn cản tôi, thì tôi cũng sẽ diệt hết!"
Sau khi Lâm Thần giết chết võ tu của tổ Bảo an số tám, hắn liền nhìn chằm chằm vào Lục Vạn Tùng, bình tĩnh nói.
"Kiêu ngạo!"
"Thật sự quá kiêu ngạo!"
"Cậu thực sự cho rằng giết được một vài võ tu Địa Cảnh thì đuôi có thể vểnh thẳng lên trời rồi sao?!"
"Còn dám nói tiêu diệt hết liên minh võ lâm của chúng tôi, cậu có biết liên minh Võ Tu mạnh đến mức nào không?!"
"Một con kiến hôi như cậu chỉ biết nói khoác là giỏi. Hôm nay tôi sẽ khiến cậu phải trả giá!"
"Tổ Bảo an liên minh Võ Tu, bày liên hiệp tổ trận."
"Ngoại trừ liên minh Võ Tu, những người không liên quan có thể đi ra ngoài!"
Lỗ Vạn Tùng quơ tay, hét lên triệu tập tất cả các thành viên liên minh Võ Tu có mặt ngày hôm nay.
"Vâng!"
Hàng trăm giọng nói vang lên, người của tổ Bảo an và đội Chấp hành đều đồng loạt đáp lại, sau đó bọn họ bắt đầu dọn dẹp hiện trường.
Dù sao chỉ cần không phải võ tu, tất cả đều có thể rời khỏi Đế Hoàng sơn trang.
Ngoại trừ Thẩm Tuyết Nhi và bố mẹ cô.
Sau khi những người bình thường rời đi, hơn một trăm người của liên minh Võ Tu bắt đầu bày binh bố trận!
Đây là đại sát trận của liên minh Võ Tu, Phá Quân trận!
Một khi đã bày trận, cho dù trước mặt là thiên binh vạn mã, cũng sẽ bị Phá Quân trận đánh cho tan nát!
"Chết!"
Sau khi Phá Quân trận được hình thành, sát khí quái dị bộc phát ra từ hơn một trăm người. Phía trước trận pháp của họ, một thanh trường thương khổng lồ được ngưng tụ bởi sát khí đang lao về phía Lâm Thần, lúc lao đi còn mang theo tiếng xé gió chói tai!
Chương 8: Chọc giận tao? Bây giờ mày đã được như mong ước
"Lần này Lâm Thần chắn chắn phải chết! Cho dù là cao thủ Hậu Thiên Cửu Trọng Đại Viên Mãn thì cũng bị Sát Trận Trường Thương của liên minh Võ Tu tách rời!"
"Đây là lần đầu tôi nhìn thấy liên minh Võ Tu dùng ra Sát Trận Trường Thương này, ban đầu tôi còn cho là gối thêu hoa, không ngờ nó cách xa như vậy mà tôi vẫn thấy lạnh cả người!"
"Ai, tôi còn muốn vui đùa với Lâm Thần thêm một chút, năm đó chúng ta tham gia tàn sát nhà họ Lâm, hiện tại hắn hung hăng tìm tới cửa, chúng ta còn chưa đùa bỡn một chút mà hắn lại chết, có hơi đáng tiếc."
"Có hơi đáng tiếc? Không có gì đáng tiếc, diệt cỏ phải trừ tận gốc, bằng không cỏ dại mọc lên không chừng có thể tách rời cả đá, tuy rằng trường hợp này gần như không tồn tại, nhưng không thể không đề phòng."
Gia chủ đến từ các gia tộc biết lúc này đại cục đã định, Lâm Thần nhất định phải chết, cho nên tất cả đều thả lỏng bàn tán.
Đương nhiên, có mấy gia chủ vẫn hơi khẩn trương, dù sao thực lực của họ chỉ mới tới Địa Cảnh đỉnh cao mà thôi, tuy cách cảnh giới Hậu Thiên chỉ có một bước, nhưng Trương Thành cũng ở Địa Cảnh đỉnh cao không phải đã bị Lâm Thần dùng một quyền đánh giết sao?
Sắc mặt gia chủ Trương Bá Thiên nhà họ Trương rất âm trầm, em trai ông ta bị Lâm Thần giết, con trai Trương Mãnh cả đêm chưa về, hơn nữa địa điểm đêm qua hắn ta đến chính là nhà họ Vương!
Vậy có khả năng con của ông ta - Trương Mãnh cũng bị Lâm Thần giết rồi không?
Nghĩ đến đây, Trương Bá Thiên hận không thể lập tức đánh chết Lâm Thần!
Mà nhìn sát khí trường thương khổng lồ như hoá thành vật thật trước mắt, vẻ mặt Lâm Thần vẫn rất lạnh nhạt.
Sát khí, hễ là người từng dính vào mạng người đều có sát khí, chẳng qua có người rất nhiều, có người rất ít mà thôi.
Mà có thể dễ dàng tạo thành sát trận, còn ngưng tụ sát khí thành thương, vậy cũng khá thú vị.
Nhưng chút thú vị này chẳng là cái đếch gì đối với hắn.
Cho dù sát khí trường thương trước mắt tạo thành từ linh khí thì vẫn không chịu nổi một kích của hắn!
Lâm Thần giơ nắm tay phải lên, đánh ra một quyền!
Phốc!
Sát khí trường thương va chạm với quả đấm của hắn, trực tiếp bị uy lực mãnh liệt của Lâm Thần bắn cho dập nát!
Phốc!
Phốc!
Sát khí trường thương dập nát, khí cơ của những người tổ trận đều bị kéo đi, lúc này hơn một trăm người không ai không phun máu, vẻ mặt tương đối uể oải!
"Sát... Sát khí trường thương bị một quyền phá nát? Sao có thể!"
"Lâm Thần! Rốt cuộc cậu đã đến cảnh giới nào!" Lỗ Vạn Tùng đứng bật dậy khỏi chỗ ngồi, trừng to đôi mắt thất thanh nói.
Lỗ Vạn Tùng là võ tu Tiên Thiên Cảnh, còn là Tiên Thiên cửu trọng đại viên mãn, cách Tông Sư chỉ còn một bước thôi.
Nhưng bảo ông ta phá hỏng Sát Trận Trường Thương do hơn một trăm người gồm mười mấy Địa Cảnh đỉnh cao, ba mươi mấy Địa Cảnh, hơn bảy mươi Huyền Cấp đỉnh cao tạo thành thì đừng nói một quyền, dù là ba quyền cũng không phá được.
Ông ta phỏng chừng cần năm quyền mới thành công, nhưng khi đó, khí cơ đã mỏng manh, ông ta chỉ có thể phá trận, muốn phá trận đồng thời tổn thương người lập trận là hoàn toàn không thể!
Trừ phi là võ tu Tông Sư Cảnh mới làm được!
Nhưng võ tu Tông Sư Cảnh còn trẻ như vậy? Đùa gì thế!
Lỗ Vạn Tùng này bảy tuổi luyện võ, mười lăm tuổi đã là Huyền Cấp đỉnh cao. Ba mươi tuổi đánh vỡ xiềng xích đi vào Hậu Thiên, hiện giờ sáu mươi tuổi cũng chỉ mới là Tiên Thiên cửu trọng đại viên mãn thôi.
Nhưng Lâm Thần mới bao lớn, hai mươi tám tuổi!
Võ tu Tông Sư Cảnh hai mươi tám tuổi? Vậy phải có thiên phú võ tu nghịch thiên đến mức nào mới làm được?
"Cảnh giới của tôi có liên quan gì đến ông?"
Phốc!
Lâm Thần lạnh lùng cười, tát một thành viên liên minh Võ Tu đứng gần nhất thành xương máu.
Hơn nữa hắn còn không dừng lại, mỗi lần nâng tay lên thì sẽ xuất hiện trước người một thành viên liên minh Võ Tu, chờ hạ tay xuống, một người trước đó còn sống sờ sờ đã bị chụp thành xương máu!
Những xương máu này căn bản chưa dính được vào người Lâm Thần thì đã bị làn gió mát thổi qua hai bên.
Hắn vừa nói nếu liên minh Võ Tu dám can đảm cản hắn báo thù thì hắn sẽ diệt luôn bọn họ! Hắn đã nói thì tuyệt đối không nuốt lời!
Kỳ thật hắn vốn có thể tùy tiện dùng một pháp quyết đánh cho mọi người, thậm chí là lão già làm ra vẻ, tự cho là thực lực siêu quần đang nhắm mắt ngồi trên chủ vị kia tan thành mây khói.
Nhưng hắn không thể làm như vậy, làm thế thì hời cho những người này!
Trong nháy mắt, dù là tổ duy trì trật tự hay tổ chấp hành, tất cả đều bị Lâm Thần tát không còn lại chút dấu vết nào.
Lỗ Vạn Tùng âm trầm nhìn Lâm Thần, ông ta thật muốn lập tức đập Lâm Thần thành xương máu, nhưng ông ta biết hiện tại mình không thể hành động thiếu suy nghĩ.
Liên minh Võ Tu thành phố Thiên Hải đột nhiên hao tổn chín phần, đây đả kích trí mạng đối với ông ta!
Làm sao ông ta có thể giải thích với tổng minh cấp tỉnh? Làm sao giải thích với tổng minh Giang Nam? Càng cao hơn, chuyện này có làm tổng minh Long Quốc tức giận hay không!
Nhưng cũng may, Tổng minh chủ cấp tỉnh đang thúc ngựa chạy tới, mục đích là vì đón lão già cách hắn không xa kia!
Nghĩ đến đây, Lỗ Vạn Tùng cố đè nén khó chịu trong lòng, chỉ đợi Tổng minh chủ cấp tỉnh tới rồi nhất định có thể tiêu diệt Lâm Thần ngay tại chỗ!
"Gia chủ Trần Độ Hải nhà họ Trần, cút vào đây quỳ xuống nhận lấy cái chết!" Dọn dẹp xong hơn một trăm người, Lâm Thần lạnh lùng nhìn chằm chằm Trần Độ Hải trên đài hôn lễ, lạnh giọng mà nói.
"Thằng nhãi vô tri, giết mày cần gì anh Trần ra tay, để tao đến dạy dỗ mày!" Lúc này, một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi, mặc âu phục lãnh lẽo đứng dậy khỏi vị trí, đi về hướng Lâm Thần.
"Gia chủ Lý Lăng Phong nhà họ Lý!" Lâm Thần nheo mắt lại, thản nhiên mở miệng.
Năm đó Lý Lăng Phong này từng đạp lên cổ hắn, phun một cục đàm lên mặt hắn!
Sau đó gia chủ Trần Độ Hải nhà họ Trần đạp gãy đùi phải, gia chủ Hồ Đương Lập nhà họ Hồ lại đạp gãy chân trái của hắn!
Gia chủ Từ Cổ, gia chủ Trữ Phong, một trái một phải đạp gãy hai tay hắn!
Cho nên làm sao hắn quên được gương mặt của Lý Lăng Phong? Làm sao quên được gương mặt của đám gia chủ tự cho là đúng này? !
"Thằng nhãi, xem ra trí nhớ của mày không tồi. Mày còn nhớ mùi vị của cục đàm năm đó tao phun vào mày không?"
"Ha ha ha ha, không sợ nói cho mày biết, năm đó tao đang bị nhiệt miệng, có lẽ cục đàm kia rất cay phải không!
"Mày có biết năm đó sau khi ném mày vào biển cho cá mập ăn, tao đã làm gì không?"
"Muốn biết thì phải đi xuống dưới hỏi chị của mày đi!"
"Ha ha ha ha ha, năm đó chị mày ướt át ngon miệng lắm! Mẹ mày tuy hơn bốn mươi tuổi, nhưng vẫn còn quyến rũ, có điều mùi vị thế nào thì mày phải hỏi những người khác!"
Lý Lăng Phong bước từng bước một về hướng Lâm Thần, ngoài miệng lại điên cuồng đục khoét vết sẹo năm đó!
Thậm chí ông ta còn nói ra một số chuyện cũ mà người ở đây đều biết, chỉ có Lâm Thần không biết!
Mục đích làm như thế là vì hoàn toàn chọc giận Lâm Thần, chỉ cần chọc giận hắn thì khi ông ta ra tay, hắn sẽ có sơ hở!
Sở dĩ Lý Lăng Phong xung phong nhận việc, trừ tự tin về thực lực của mình ra thì quan trọng nhất là vì cảm thấy Lâm Thần giết một mạch nhiều người như vậy, còn phá Sát Khí Trường Thương Trận nên nội lực đã không còn nhiều lắm, thậm chí không còn gì!
Cao thủ ghê gớm đến mấy, không có nội lực chống đỡ thì có khác gì con hổ giấy?
Các gia chủ chung quanh không hẹn mà cùng liếc nhau, trong mắt đều là ảo não.
Cơ hội quan trọng như vậy lại bị Lý Lăng Phong cướp đi!
Trầm Tuyết Nhi che miệng, nước mắt chảy xuống, hiển nhiên cô cũng không biết việc này.
Trầm Trọng cùng Trần Niệm Hoa bi thương thở dài một tiếng, thương tâm lắc đầu, trên mặt lộ ra vẻ áy náy.
"Không phải mày muốn chọc giận tao sao? Bây giờ mày đã được như mong ước." Lâm Thần lạnh nhạt nói, nhưng trong mắt lại mang đầy lạnh lùng!
Nhưng càng phẫn nộ thì ánh mắt của hắn, tâm tình của hắn càng bình tĩnh!
Hắn tin Lý Lăng Phong nói như vậy trừ muốn chọc giận để mình rối loạn trước khi ra trận thì nhất định là sự thật!
Tuy trong lòng hắn đã phẫn nộ tới tột đỉnh, nhưng hắn vĩnh viễn sẽ không rối loạn!
Lửa giận vô biên dâng lên từ đáy lòng, hắn thề nhất định sẽ không để Lý Lăng Phong dễ dàng chết đi!
"Chết cho tao!" Lý Lăng Phong điên cuồng cười một tiếng, mục đích đã đạt được, ông ta có thể không chút kiêng kỵ mà tấn công!
Chỉ thấy Lý Lăng Phong giơ chân lên thật cao, một cước mơ hồ mang theo khí thế sét đánh, thậm chí xuất hiện cương khí lan tràn, hung hăng đá vào đầu Lâm Thần!
Chương 9: Tao muốn mày nhìn tận mắt
"Lý Lăng Phong dùng ra Truy Phong Thối! Cước này giáng xuống, cho dù là đầu ngựa bằng đá cũng bị đánh nát thành mảnh vụn!"
"Lý Lăng Phong không hổ là cao thủ Hậu Thiên tầng hai, nhìn kỹ thì trên chân của ông ta có cả gió mạnh lan ra ngoài!"
"Nghe nói chỉ có cao thủ bước vào Thiên Cảnh mới có thể phóng nội lực ra ngoài, hôm nay Lý Lăng Phong vừa ra tay đã dùng đến toàn bộ thực lực, xem ra là muốn một chiêu giành thắng!"
"Đều bớt tranh cãi đi, chúng ta và nhà họ Lâm không có thâm thù đại hận gì, đây là chuyện của họ, nếu chúng ta muốn sống sót thì chọn phe ngay lúc nay còn quá sớm, ngậm miệng lại không nói gì, bo bo giữ mình mới là đạo lý!"
..... .
Không ít thành viên trung tâm hoặc các gia chủ gia tộc nhỏ chung quanh hâm mộ nhìn Lý Lăng Phong mà nói.
Tuy bọn họ được mời đến tham gia hôn lễ, nhưng trong đó có không ít người không tham dự chuyện diệt trừ nhà họ Lâm năm đó.
Có hai nguyên nhân, một là khi đó họ căn bản không có tư cách, cả làm lính hầu hoặc chó săn cũng chưa đủ trình.
Hai là vì họ không đủ ác, mặc dù biết một khi trở thành võ tu thì sau này sẽ lây dính rất nhiều máu tươi, nhưng năm đó họ không liên quan gì đến nhà họ Lâm, hoặc có thể nói là không thấy rõ đại thế, vì thế không ít gia tộc võ tu không tham dự vào chuyện này.
Những gia tộc võ tu từng tham dự, hiện tại cơ bản đều trở thành thế lực hàng đầu, thậm chí là thế lực siêu cấp của thành phố Thiên Hải!
Nhưng bây giờ nhà họ Vương đã bị Lâm Thần tiêu diệt, hơn một trăm người của liên minh Võ Tu cũng tử trận.
Bọn họ cảm thấy rất may mắn, may mà lúc trước mình nhát gan!
Đối mặt với một cước mang theo khí thế sấm rền của Lý Lăng Phong, Lâm Thần lạnh nhạt phun ra một ngụm nước bọt!
"Phi!" Chỉ thấy một ngụm nước bọt bắn ra từ miệng Lâm Thần, đánh thẳng vào đùi phải của Lý Lăng Phong!
Phanh!
Một âm thanh nặng nề truyền ra, đùi phải của Lý Lăng Phong trực tiếp nổ tung!
"A! ! !" Lý Lăng Phong ngã xuống đất, ôm cái đùi phải chỉ còn lại một khúc mà kêu rên!
Lâm Thần đạp một chân lên chân trái Lý Lăng Phong, thoáng dùng sức, chân trái ông ta cũng bị dẫm nổ!
Ngay sau đó là tay trái tay phải của Lý Lăng Phong!
Tiếp theo Lâm Thần cúi người xuống, lạnh nhạt nhìn Lý Lăng Phong đã mất đi tứ chi.
"Lý Lăng Phong, mày đã đạt được mục đích rồi, tao đã bị mày thành công chọc giận. Mày có hài lòng không?"
Hai câu ngắn ngủn như bùa đòi mạng trong địa ngục, làm Lý Lăng Phong rơi vào điên cuồng!
"Lâm Thần! Con mẹ nó mày có ngon thì lập tức giết tao đi!" Lý Lăng Phong điên cuồng nhìn Lâm Thần mà rống giận
Phốc!
Lâm Thần trực tiếp đạp vỡ của quý của Lý Lăng Phong: “Giết mày thì nhất định phải giết. Nhưng trước khi giết, tao muốn mày tận mắt nhìn thấy nhà họ Lý biến mất như thế nào."
Lâm Thần nói xong câu đó thì trực tiếp phun một cục đàm lên mặt Lý Lăng Phong!
Mặt Lý Lăng Phong lập tức bị nổ máu thịt bầy hầy, nhưng vẫn còn lại một hơi.
"Mày là ma quỷ! Không! Mày là ác ma! Là tà tu!"
Lý Lăng Phong bị đạp nát của quý, mất đi tứ chi, mặt lại bê bét máu thịt, còn hỏng mất vì câu nói của Lâm Thần.
Nhưng hiện tại ông ta đã thành nhân côn (1), tuy không mù, nhưng lại không làm được gì!
(1) Hình phạt chặt tay chặt chân, móc mắt, cắt lưỡi
"Quá mạnh! Phun một ngụm nước bọt đã làm nổ tung đùi phải của Lý Lăng Phong, còn biến ông ta thành nhân côn!"
"Dùng đạo của người để trả cho người, Lâm Thần này quá ác! Có thể hắn thật sự là tà tu!"
"Tôi lại không thấy vậy, Lâm Thần là đại trượng phu, nếu ông có mối thù sâu như biển như thế thì ông cũng làm vậy thôi!"
Đám võ tu vốn đã quyết định không ăn nói lung tung nhìn thấy cảnh này vẫn không nhịn được mở miệng nghị luận.
Thử hỏi ai có thể nén được rung động trong lòng dưới tình huống như vậy?
Một ngụm nước miếng có thể làm nổ tứ chi của Lý Lăng Phong, nếu phun lên đầu ông ta thì tuyệt đối sẽ chết ngay đương trường! Nhưng Lâm Thần không làm như vậy, mà lựa chọn đập nát tứ chi và của quý của Lý Lăng Phong, làm ông ta biến thành nhân côn!
"Anh hai! ! Người nhà họ Lý nghe lệnh, lên cho ta, giết tên tà tu Lâm Thần này!" Em trai của Lý Lăng Phong là Lý Lăng Thiên hai mắt đỏ rực, nổi giận gầm lên một tiếng, mang theo khoảng ba mươi người nhà họ Lý muốn quyết một trận tử chiến với Lâm Thần!
"Lăng Thiên! Đi mau! Các người căn bản không phải đối thủ của hắn! Đi nhanh lên! Đi càng xa càng tốt, để huyết mạch nhà họ Lý còn được bảo tồn!" Lý Lăng Phong nghe thằng hai nhà mình nói vậy thì lập tức biến sắc, gân cổ lên lớn tiếng hô.
"Anh hai! ! Dù chết thì tụi em cũng phải buộc tên ngông cuồng này trả giá đắt!"
Lý Lăng Thiên trực tiếp bác bỏ, sao ông ta không biết mình sẽ chết? Nhưng so với ngồi chờ chết, chi bằng không liều mạng một lần! Hơn nữa dù họ muốn chạy cũng có thể chạy đến đâu, Long Quốc lớn như vậy, nhưng chưa chắc đã tránh thoát được Lâm Thần đuổi giết!
"Ai! Lâm Thần, tôi cầu xin cậu buông tha cho nhà họ Lý đi, năm đó là chúng tôi sai, chúng tôi không nên tham dự vào hành động tiêu diệt nhà họ Lâm. Cậu muốn giết tôi thế nào, thậm chí giết người nhà họ Lý cũng được, nhưng xin cậu để lại huyết mạch cho nhà họ Lý đi!" Lý Lăng Phong đột nhiên cầu khẩn.
Có nằm mơ ông ta cũng không ngờ thiếu niên mười năm trước bị ông ta dẫm dưới chân, mười năm sau không chỉ cường thế trở về, còn mạnh đến mức tiêu diệt được ông ta!
Vì huyết mạch nhà họ Lý, giờ phút này ông ta buông xuống tất cả tôn nghiêm, nếu không phải mất đi hai chân thì nhất định sẽ quỳ xuống cầu xin Lâm Thần!
"Ha ha ha ha! Lý Lăng Phong, mày nói ra lời này không thấy buồn cười sao? Những kẻ có ở đây, không thấy buồn cười sao? !"
"Năm đó cha mẹ tao cầu xin tụi mày thế nào, Lâm Thần tao đã cầu xin tụi mày ra sao?"
"Nhưng tụi mày đã làm gì, diệt cả nhà tao, làm nhục cha mẹ anh chị em tao!"
"Hôm nay cho dù ông trời xuống đây thì tất cả những kẻ tham gia chuyện năm đó cũng đừng mơ sống sót!"
Lâm Thần lạnh lẽo nói, sau đó bóng dáng chớp động, trên sân xuất hiện từng mảng sương máu! Hơn ba mươi người, kể cả Lý Lăng Thiên đều bị Lâm Thần dùng từng cái tát đánh chết!
Cảnh tượng này làm người ta sợ hãi!
Lý Lăng Phong dại ra, hai mắt chảy lệ máu, trong lòng hối hận muốn chết.
"Cậu bảy!"
"Thực lực của Lâm Thần này rất mạnh!"
"Thực lực của Lý Lăng Phong và cháu sàn sàn như nhau, cả ông ta cũng bị nổ tung tứ chi, cháu tuyệt đối sẽ bị Lâm Thần giết chết ngay tại chỗ! Xin cậu bảy hãy làm chủ cho cháu!"
Rốt cuộc Trần Độ Hải cũng không kềm được, vội nói với cậu bảy Cao Thông ngồi ở chủ vị đối diện.
Cao Thông từ từ mở mắt, nhìn chằm chằm vào Lâm Thần.
Đinh linh linh ~
Lúc này, điện thoại Cao Thông đặt trong túi đột nhiên reo lên, ông ta không chút do dự mà cầm lên bấm nghe.
"Chủ nhân, tôi là Cao Thông!"
"Vâng!"
"Tôi hiểu!"
Sau đó Cao Thông bày ra vẻ mặt nghiêm túc cúp điện thoại.
"Cậu bảy, sau lưng Lâm Thần có bối cảnh đặc thù gì sao?"
Trần Độ Hải kinh hãi trong lòng, nếu cú điện thoại này gọi tới là bảo cậu bảy Cao Thông của ông ta buông tha cho Lâm Thần thì chứng minh bối cảnh của Lâm Thần nhất định đặc thù!
Đinh linh linh ~
Đinh linh linh ~
Cao Thông còn chưa nói gì thì điện thoại của Lỗ Vạn Tùng và Bao Cảnh Sơn gần như vang lên cùng một lúc!
Chương 10: Có liên hệ với ông đúng không
Lỗ Vạn Tùng và Bao Cảnh Sơn liếc nhau, sau đó đều nghe điện thoại. Sau một lát, hai người cúp máy, trên mặt đầy vẻ kích động.
"Lỗ minh chủ, Vạn hội trưởng, có thể cho tôi biết rốt cuộc bên kia nói gì không?" Trần Độ Hải rất sốt ruột, cho dù ông ta biết những lời này không hợp quy tắc, nhưng vẫn không chờ nổi mà hỏi.
Không chỉ cậu bảy của ông ta mà cả Lỗ Vạn Tùng và Bao Cảnh Sơn cũng nhận được lệnh, vậy tức là bối cảnh của Lâm Thần thật sự rất đặc thù?
Xem ra hắn được người ta bảo vệ nên mới dám tới!
"Anh Trần, tôi cho anh biết một tin tốt! Có chín thế lực siêu cấp chúng ta không cách nào tưởng tượng gửi một thông báo cho tất cả võ tu trong Long Quốc! Bảo tất cả võ tu chúng ta tìm kiếm một phong hôn thư!"
"Đương nhiên, có thể là tôi chưa biểu đạt rõ, là chín thế lực siêu cấp, mỗi một thế lực đều muốn tìm kiếm hôn thư thuộc về bọn họ!"
"Nói cách khác, có chín hôn thư cần được tìm ra, nhưng dù chỉ tìm được một thì cũng được thế lực siêu cấp tôn sùng là khách quý!"
Lỗ Vạn Tùng không chút do dự đã nói thẳng lệnh của tổng minh bên kia ra.
"Không chỉ được tôn sùng là khách quý, dù là ai tìm được hôn thư thì còn được họ ủng hộ, hơn nữa đi đến thế lực của họ tu hành năm mươi năm!"
Bao Cảnh Sơn cũng kích động nói!
Cho dù ông ta là cao thủ Tông Sư sơ kỳ, nhưng trong mắt những thế lực siêu cấp đó, ông ta còn không bằng một con kiến! Nếu như leo lên được chiếc thuyền lớn của họ, cho dù chỉ là một chiếc thì cũng đủ giúp ông bước lên đỉnh cao cuộc đời!
Chỉ tính đến năm mươi năm tu hành và được những thế lực siêu cấp kia ủng hộ cũng đủ làm mọi thế lực trong Long Quốc phải đỏ mắt ganh tỵ!
"Hôn thư? Hôn thư gì, Long Quốc lớn như vậy, dân cư nhiều đến thế, đi đâu tìm hôn thư?"
Trần Độ Hải nghe xong cũng hết sức khiếp sợ và kích động, nếu có thể tìm được một phong thì trực tiếp đổi đời rồi!
Đến lúc đó, cho dù là thế lực sau lưng cậu bảy nhìn thấy ông ta cũng phải đối xử cung kính!
Đừng nói chi là thương hội Long Quốc, Tổng minh chủ liên minh Võ Tu, đến lúc đó đều là rác rưởi trong rác rưởi!
Ngay cả Lâm Thần cũng phải quỳ trước mặt ông ta hô to chí tôn!
Nhưng dân cư trong Long Quốc quá đông, võ tu cũng quá nhiều, hôn thư là dạng gì bọn họ còn chưa từng nhìn thấy, vậy đi đâu tìm?
"Cái này thì ông yên tâm, Tổng minh chủ sẽ lập tức gửi một phần văn kiện cho tất cả gia tộc võ tu, trong đó chính là hình ảnh của chín phong hôn thư."
"Chín hôn thư, mỗi một phong đều có dấu hiệu của thế lực siêu cấp bọn họ, nhìn rất dễ nhận ra, hơn nữa tuyệt đối không ai làm giả hôn thư như vậy, không có thế lực Long Quốc nào gánh nổi hậu quả lừa gạt thế lực siêu cấp!"
"Nói bất kính hơn là cho dù là cấp trấn quốc của kinh đô cũng không dám!"
Lỗ Vạn Tùng khoát tay, ra hiệu Trần Độ Hải yên tâm.
"Không sai, chuyện này liên quan đến tất cả võ tu trong nước, dù là chúng ta hay tuần tra sứ, hộ quốc sứ, cho dù là chiến thần Long Quốc, cũng sẽ tìm kiếm hôn thư!"
"Trò khôi hài hôm nay cũng nên kết thúc, bảo Tiểu Long và Tuyết Nhi nhanh chóng đến kinh đô đi. Sau này chính là thiên hạ của người tuổi trẻ các người, bộ xương này nên ít hoạt động hơn."
Cao Thông nói xong thì đứng lên, bước từng bước xuống đài.
"Chín phong hôn thư? Chẳng lẽ là chín phong hôn thư trong túi càn khôn của mình?"
Dù bọn họ nói nhỏ đến mấy, Lâm Thần vẫn nghe rõ được cuộc đối thoại trên đài, thậm chí cả giọng nói đầu bên kia khi ba người nghe điện thoại cũng bị hắn dễ dàng nghe vào tai.
Chín thế lực siêu cấp trên núi thông báo cho những thế lực thế tục, bảo họ tìm kiếm hôn thư. Mà trên người mình trùng hợp có chín cái, cho nên rất có thể hôn thư này là của họ.
Tuy rằng chuyện này có liên quan đến mình, nhưng Lâm Thần cho rằng cũng không liên quan nhiều lắm.
Đến lúc đó tìm một cơ hội trả hôn thư lại cho họ là được.
Cái gì mà tu hành năm mươi năm, cái gì mà được họ ủng hộ, hắn hoàn toàn không cần!
"Lâm Thần, thực lực của mày đủ mạnh, mày có thể được gọi là thiên tài. Nhưng Cao Thông này thích nhất là hành hạ thiên tài đến chết!"
"Nhìn thấy vẻ mặt tự tin, kiêu ngạo của đám thiên tài kia biến thành khiếp sợ, không cam lòng và tuyệt vọng, tao cảm thấy thời khắc đó là đẹp nhất."
Cao Thông vừa đi về phía Lâm Thần, vừa phóng thích uy áp trên người mình!
Oanh!
Một trận cuồng phong thổi quét ra từ người ông ta, uy áp vô hình trực tiếp đè đám võ tu đứng xem trò vui nằm xuống đất! Mà uy áp cực mạnh này đang lao thẳng về hướng Lâm Thần!
"Trùng hợp thật, lão già, lão có biết tôi thích nhất là làm chuyện gì không? Chính là vặn đầu mấy lão già thích cậy già lên mặt, làm ra vẻ trước mặt tôi xuống!"
Lâm Thần vô cùng lạnh nhạt trước uy áp ùn ùn kéo đến này.
Tuy rằng uy áp đó rất mạnh đối với võ tu, nhưng đối với hắn thì nó còn không có uy lực lớn bằng một cái rắm do con chồn phóng ra.
Ít nhất cái rắm còn có chút màu sắc!
Giờ phút này trong mắt Lỗ Vạn Tùng và Bao Cảnh Sơn đều lộ ra hoảng sợ, thân thể không kiềm được mà lay động!
Lỗ Vạn Tùng còn đỡ, dù sao ông ta chỉ là một võ tu Tiên Thiên cửu trọng đại viên mãn, còn chưa trở thành Tông Sư, cho nên ông ta lạnh run dưới uy áp này là điều hiển nhiên!
Nhưng vấn đề là Bao Cảnh Sơn chính là đại cao thủ Tông Sư sơ kỳ! Sao cũng run đến vậy?
Lỗ Vạn Tùng nhìn Bao Cảnh Sơn bên cạnh run còn dữ dội hơn mình, nhất thời cảm thấy thật khó hiểu.
Bao Cảnh Sơn là người cảm nhận sâu nhất về uy áp của Cao Thông vào thời khắc này, bởi vì ở đây chỉ có ông có thực lực Tông Sư Cảnh, cho nên cảnh giới càng cao thì cảm nhận cũng càng sâu khắc!
"Lão Lỗ, thực lực của Cao lão còn mạnh hơn dự đoán của tôi! Hiện tại ông ta chỉ còn cách Võ Hồn Cảnh một bước mà thôi!" Bao Cảnh Sơn nặng nề nhìn về phía Cao Thông và nói.
Ban đầu ông cứ nghĩ Cao Thông chỉ đến đại Tông Sư Cảnh sơ kỳ, nhiều nhất là trung kỳ, cao hơn ông một cảnh giới thôi, nhưng bây giờ xem ra Cao Thông chỉ còn cách Võ Hồn thiếu một bước, thậm chí đã bước một chân vào Võ Hồn Cảnh!
Bằng không làm sao uy áp của ông ta lại mãnh liệt như vậy?
"Lâm Thần, không ngờ mày còn có thể chống đỡ. Nếu như tao nói cho mày biết, năm đó nhà họ Lâm bị diệt có liên quan đến tao thì mày còn chống được không?" Khóe miệng Cao Thông nhếch lên một độ cong, âm u nhìn về phía Lâm Thần.
"À? Có liên hệ với lão đúng không? Tốt lắm, rất tốt." Lâm Thần lạnh lùng cười, đứng xa xa thò tay tóm lấy Cao Thông!
Ca!
Cuồng phong biến mất, cổ Cao Thông bị Lâm Thần siết chặt trong tay!
Sau đó Lâm Thần đặt tay phải lên đầu Cao Thông.
"Mày làm gì! !" Cao Thông nghẹt thở đến mặt đỏ bừng, nhìn thấy Lâm Thần đặt tay lên đầu mình thì sắp bị hù chết!
Ông ta thật sự không ngờ Lâm Thần lại mạnh đến thế, chỉ tiện tay tóm một cái mà ông ta đã không có sức lực phản kháng!
"Bí thuật sưu hồn!"
Lâm Thần không quan tâm đến Cao Thông, hắn cũng muốn xem trong đầu lão già bất tử này có những ký ức gì!