"Chúng ta đều biết rằng rồng có thật, chúng nó mạnh mẽ, tàn bạo, bọn nó có d.ụ.c v.ọ.n.g chiếm hữu rất cường đại, còn có thể triệu hoán bão tố, sấm xét, sóng thần. Trong rất nhiều cuộc chiến được ghi lại trong lịch sử, chỉ cần có rồng thì chưa bao giờ thất bại. Vậy tại sao một chủng tộc cường đại như vậy, lại đột nhiên biến mất vào năm trăm năm trước, tinh liên trong lúc đó bao gồm 5 đại tinh hệ, nhưng cũng không tìm thấy dấu vết nào của chúng." Một ông lão tóc trắng đẩy đẩy mắt kính trên mũi, nói với đệ tử của chính mình, cũng là sinh viên duy nhất trong năm nay, nói: "Hàng trăm năm nay, vô số người nghiên cứu về rồng và cố gắng tìm kiếm chúng, nhưng em biết đấy, cho đến hiện tại, vì cái gì chỉ còn lại thầy và em, chỉ còn hai người không?" Trên thực tế, vị giáo sư nghiên cứu về rồng này, đã nhiều năm rồi không nhận được học trò. Năm nay có được một người, ông lão cảm thấy rất ngạc nhiên. Dù sao thì con người cũng phải nghĩ cho tương lai của mình, không thể chỉ theo đuổi những giấc mơ hão huyền. Giang Tự Bạch đứng trước mặt ông, hơi có chút câu nệ hỏi: "Thầy, có phải vì nhân loại không tìm thấy rồng không?" Ông lão nhẹ nhàng v.u.ố.t v.e cuốn sách trên bàn, ở trang đầu, một con rồng khổng lồ với đôi mắt vàng kim đang giang rộng cánh, đứng trên một cây cổ thụ cao chót vót, như thể đang nhìn về một nơi xa lạ chưa biết đến.d.ụ.c v.ọ.n.g Ông lão quay đầu nhìn về phía bên ngoài cửa sổ, hiện nay với sự phát triển nhanh chóng của nền văn minh tinh tế, không có bất luận kẻ nào có thể lặng lẽ ẩn nấp mà không để lại dấu vết. Nhưng rồng đã làm được điều đó. Ông lão thở dài: "Đúng vậy, em vừa mới nhập học, thầy không nên làm em thất vọng, nhưng thật tiếc, mặc dù chúng ta nghiên cứu về rồng, nhưng thật chất thầy chỉ có thể dạy cho em về lịch sử long tộc, những điều khác thầy cũng hoàn toàn không biết gì cả." "Hoặc là, chúng nó đã rời khỏi phạm vi tinh liên, đến được một tinh cầu thuộc về chúng nó, hoặc có thể, như lịch sử đã nói, chúng đã chịu tổn thất nặng nề trong một cuộc chiến tranh nào đó, cộng với việc sinh sản khó khăn, vì vậy," Ngữ khí của ông lão đột nhiên trầm trọng: "Chúng nó có lẽ đã tuyệt chủng." Giang Tự Bạch: "......" Kì thật, cho dù thầy không nói, chính hắn cũng rõ ràng. Hắn từ nhỏ đã thích rồng, từ khi còn ở mẫu giáo nhận được món đồ chơi rồng đầu tiên, đến khi trưởng thành quyết định thi vào viện nghiên cứu đế quốc để học tập, mục tiêu của hắn rất kiên định, đó là hắn muốn được tìm ra rồng! Giang Tự Bạch kiên định nói: "Thầy, chúng nhất định vẫn còn tồn tại, chỉ là chúng quá mạnh mẽ, công nghệ hiện tại của chúng ta vẫn chưa thể truy tìm được dấu vết của chúng, nhưng em tin rằng sẽ có một ngày, công nghệ truy tìm của chúng ta nhất định sẽ có bước đột phá!" Ông lão nhìn thấy được trong đôi mắt của đệ tử trẻ tuổi lóe lên tinh quang, nháy mắt nhớ lại chính mình hồi trẻ. Giấc mơ tìm kiếm rồng, mỗi thanh niên đều có. Nhưng mà...... Ông lão đứng dậy khỏi chỗ ngồi, cầm lấy một chiếc huy hiệu màu vàng đi đến trước mặt Giang Tự Bạch, tự mình ghim huy hiệu cài trước ngực Giang Tự Bạch. Chiếc huy hiệu vàng có khắc một hình rồng nhỏ bên cạnh tên sinh viên, điều này đại diện cho hướng nghiên cứu của Giang Tự Bạch. Ông lão v.u.ố.t v.e một chút trên biểu tượng điêu khắc, mỉm cười vỗ vai Giang Tự Bạch: "Cố lên, em nhất định có thể tìm được rồng." Ông ấy nói là "em", chứ không phải "chúng ta", thực hiển nhiên, ông đối với chính mình có thể tìm ra được rồng hay không, đã không còn mong đợi. Lão giả mở trí não, gửi cho Giang Tự Bạch một phần tư liệu, nói: "Đây là tất cả những hành tinh thầy đã thu thập được trong nhiều năm qua có dấu vết của rồng, những hành tinh được đánh dấu màu đỏ, thầy đã dẫn đội đi tìm rồi, những hành tinh màu xanh là những nơi sẽ đi tiếp theo, em về xem kỹ, chuẩn bị một chút, ngày mai chúng ta sẽ lên đường." Khi Giang Tự Bạch nhấp vào thông tin liền bị hoảng sợ bởi số lượng tinh cầu được đánh dấu, có hàng ngàn tinh cầu trong năm đại tinh hệ, những nơi thầy đã điều tra chỉ chiếm một phần năm. Để khám phá một phần năm này, ông đã tiêu tốn tới hàng trăm năm. Mà hiện tại tuy rằng Giang Tự Bạch còn trẻ, tuổi thọ của người dân tinh tế cũng đã được kéo dài tới 200 tuổi. Nhưng mà, cho dù hắn có dành cả cuộc đời còn lại để tìm kiếm tung tích tinh cầu của rồng, thì nhiều lắm hắn chỉ hoàn thành được một phần năm chặng đường, còn các tinh cầu còn lại chỉ có thể chờ đợi thế hệ tiếp theo khám phá. Ông lão nhìn vẻ mặt nghiêm trọng của Giang Tự Bạch, vỗ bờ vai của hắn, ôn hòa nói: "Bây giờ nếu em muốn thay đổi quyết định cũng còn kịp, về nhà suy nghĩ kỹ đi, nếu hối hận, thầy có thể viết thư giới thiệu cho em, em có thể qua bên cạnh nghiên cứu về nhân ngư." Giang Tự Bạch: "......" Giang Tự Bạch không hề hối hận. Hối hận là điều không thể, hắn chỉ hối hận là tại sao mình không được nhận vào Viện nghiên cứu giống loài quý hiếm của đế quốc sớm hơn một chút, và biết được các bản đồ tinh cầu sớm hơn, bằng không, hắn đã có thể bắt đầu hành trình tìm rồng từ vài năm trước rồi! Giang Tự Bạch thần sắc kiên định: "Thầy ơi, em không hối hận, trên thực tế là em đã rất hào hứng và không thể chờ đợi được nữa!" Lão giả nhìn hắn, mỉm cười gật đầu: "Được, vậy chúng ta sẽ chia thành hai nhóm và khởi hành vào ngày mai." Vẻ mặt kiên định của Giang Tự Bạch ngưng lại, nghi hoặc: "Hả?" Điều này, có nghĩa là mỗi người sẽ dẫn đội riêng? Lão giả đẩy mắt kinh: "Tất nhiên rồi, có thêm một nhóm người thì sẽ có thể khám phá thêm một hành tinh, tiết kiệm rất nhiều thời gian." Giang Tự Bạch: "......" Hắn mới vào học mà đã phải dẫn đội ra ngoài khảo sát, nói ra chắc chắn sẽ khiến các bạn học cùng khóa ghen tị chết mất. Tuy rằng cũng rất hưng phấn, nhưng hắn cũng bình tĩnh lại, nghe lão sư giải thích về sự phân bố và đặc điểm của từng hành tinh. Cũng như những điều cần chú ý trên đường đi. Lão sư: "Trước tiên thầy sẽ sắp xếp cho em một tinh cầu tương đối gần, so sánh với các tinh cầu gần đó, khoa học kỹ thuật của tinh cầu này rất tiên tiến, thương mại phát triển, điều duy nhất mà em cần chú ý chính là, phụ cận của tinh cầu này thường hay xuất hiện tinh đạo[cướp vũ trụ], bọn họ giết người cướp của, cướp đoạt phi thuyền, rất nguy hiểm." "Tuy nhiên," lão giả đẩy mắt kính, liếc Giang Tự Bạch một cái, "Từ khi chủ tinh và phó tinh hợp tác xây dựng mạng lưới an ninh ở tinh hệ, nhóm tinh đạo sẽ không càn rõ như vậy nữa, gần như là thái bình, em hẳn sẽ không gặp phải chuyện gì xui xẻo." Giang Tự Bạch sẽ không xui xẻo cho đến khi tới tinh cầu mục tiêu, bị mấy chục phi thuyền của tinh đạo bao vây. =))))) Trong trường hợp khẩn cấp, nhóm bọn họ không còn cách nào phải buông tha phi thuyền, ngồi vào khoang thoát hiểm để chạy trốn. Khi hàng chục khoang thoát hiểm được phóng ra, nhiều cái đã bị nhóm tinh đạo bắt lại, may mắn là Giang Tự Bạch đã thành công trốn thoát. Không may, hắn đã lang thang trong vũ trụ hơn mười ngày, cuối cùng gặp bão, khoang thoát hiểm ngay lập tức rơi vào hố đen. Giang Tự Bạch lập tức hôn mê khi phi thuyền bị chấn động kịch liệt. ———————— Trên một tinh cầu cách xa tinh liên, nơi này bốn mùa đều là mùa xuân, khí hậu ấm áp, dung tích đại dương toàn cầu cao tới hơn 80%. Trên một hòn đảo cao nhất hành tinh, hàng chục con rồng nhỏ chưa trưởng thành đang được huấn luyện. Lúc này, một thanh niên có hai cái sừng trên đầu, có vảy vàng đen trên trán, cánh tay và cổ đang dang rộng đôi cánh khổng lồ, cái đuôi màu đen vung vẩy, đôi cánh khổng lồ vỗ lên bay vút qua sân tập, tạo nên một tiếng "vù", kèm theo là ngọn lửa phẫn nộ từ huấn luyện viên phía sau: "Ian! Chết tiệt! Cậu lại trốn học! Mau cút về đây cho tôi!" Hắc long Ian hoàn toàn không phản ứng. Đôi con ngươi màu vàng của nó thậm chí không nhúc nhích, liền lấy tốc độ nhanh nhất rời khỏi sân huấn luyện. Tất cả nhóm rồng con đều hâm mộ nhìn Hắc long rời đi. Chúng nó đều dừng huấn luyện, các đuôi ở sau người trong lúc nhàn rỗi lắc qua lắc lại, khoanh tay nói chuyện: "Không hổ là Phong Bạo, ngay cả huấn luyện viên cũng dám bỏ qua." "Ai nói người ta là con trai tộc trưởng, đương nhiên có quyền phản nghịch rồi." Lúc này, một thanh niên có mái tóc đỏ rực, trên đầu có hai cái sừng, má trái có vảy đỏ đi ngang qua, cười khẩy nói: "Tộc trưởng đối với nó có yêu cầu, được không? Nhiều năm qua vẫn cố gắng huấn luyện đấy, đừng có mở miệng nói bừa, đôi khi hãy tìm lý do ở chính mình, cường độ huấn luyện trong những năm qua có tăng lên không? Khả năng thiên bẩm có cải thiện không? Chuẩn bị cho kỳ thi tốt nghiệp đã sẵn sàng chưa?" Các con rồng nhỏ: "......" Thiếu niên mang thuộc tính hỏa long nhìn bọn rồng con với ánh mắt khinh thường, "Hừ" một tiếng, trong lỗ mũi phun ra một ít đốm lửa, xoay người quơ quơ ngọn lửa trên cái đuôi màu đỏ, tiêu sái rời đi. Bọn rồng con nhìn bóng dáng hỏa long rời đi, liền không phục thấp giọng nghị luận: "Cái tên Áo Đề Tư vạn năm không đổi có gì hay ho cơ chứ!" "Đúng vậy, năm nào cũng bị Ian đánh, mà giờ lại còn giúp Ian nói tốt, thật không phục." .............. Mặc dù hỏa long Áo Đề Tư giúp Ian nói chuyện, nhưng kỳ thật hắn cũng tò mò về Ian không kém những học sinh khác. Áo Đề Tư ngửa đầu, nhìn thấy phương hướng Ian bay đi, sờ sờ cằm, ở trong lòng nói thầm: "Bình thường tiểu tử Ian kia chính là liều mạng huấn luyện, mỗi ngày cường độ huấn luyện so với người khác đều là gấp hai lần, như thế nào hai ngày gần đây nhất không chỉ không luyện tập mà còn thường xuyên trốn học?" Phụ thân của Ian là tộc trưởng, cũng là hiệu trưởng của học viện trên Long đảo, nếu Ian không đạt được hạng nhất trong bài thi tốt nghiệp, nhất định sẽ bị phụ thân trừng phát, cho nên, không để ý tới uy áp của phụ thân mà vẫn tiếp tục trốn học, chuyện này không đơn giản. Đôi mắt màu lục sắc của hỏa long Áo Đề Tu hơi nheo lại, sự việc khác thường tất có yêu, hắn phải trộm đi nhìn mới được, nói không chừng có thể bắt được nhược điểm của Hắc Long. Hắc long Ian bay ra khỏi sân tập của học viện, rồi nhanh chóng trở lại lối vào hanh động của mình trên vách đá cạnh biển. Bên ngoài hang động của hắn là một không gian rộng mở, trên đó có hai tảng đá khổng lồ, hắn đáp xuống tảng đá đó, khuôn mặt vừa rồi còn nghiêm trang lập tức lộ ra một tia cẩn trọng. Hắn đầu tiên là cúi đầu, sau đó nhìn lại cánh của chính mình, phát hiện trên đó dính một chút bụi, lập tức dừng sức phe phẩy, kết quả cánh lại tạo ra một cơn lốc, phát ra một rít, bụi ở trước của sơn động nháy mắt bay lên. Ian: "......" Ian thu đôi cánh lại ngay lập tức, đôi mắt màu vàng tràn ngập cảm giác tội lỗi. Hắn cẩn thận bước xuống từ tảng đá và đi từng bước về phía cửa hang, sau đó, hắn ở trước cửa hang động ngừng thở, bước chân nhẹ nhàng, chăm chú lắng nghe động tĩnh bên trong sơn động. Khi nghe được tiếng hít thở trong trẻo và yếu ớt vang lên, hắn cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, lặng lẽ bước vào hang động của chính mình. Bên trong hang rất rộng rãi, khô ráo và ấm áp, trên vách tường ghồ ghề khảm những viên châu báu rực rỡ, chiếu sáng cho hang động u tối. Tuy nhiên, hang động chưa được trang trí đàng hoàng, nên vách tường đều là tường đất, trên mặt đất còn có đá vụn, ngẫu nhiên, còn có nhện thường hay lui tới. Việc sắp xếp nó trong một thời gian ngắn không hề đơn giản, Ian có việc khẩn cấp, trước mắt chỉ có thể tìm rất nhiều cỏ khô mềm trở về và chất thành một đống, sau đó hắn mới quay lại kiểm tra sủng vật bảo bối của chính mình được bắt về. Hắn đã bí mật trộm nuôi dưỡng sủng vật này được ba ngày rồi. Tiểu tử kia bị thương, ngủ ba ngày còn chưa tỉnh.
"Chúng ta đều biết rằng rồng có thật, chúng nó mạnh mẽ, tàn bạo, bọn nó có d.ụ.c v.ọ.n.g chiếm hữu rất cường đại, còn có thể triệu hoán bão tố, sấm xét, sóng thần. Trong rất nhiều cuộc chiến được ghi lại trong lịch sử, chỉ cần có rồng thì chưa bao giờ thất bại. Vậy tại sao một chủng tộc cường đại như vậy, lại đột nhiên biến mất vào năm trăm năm trước, tinh liên trong lúc đó bao gồm 5 đại tinh hệ, nhưng cũng không tìm thấy dấu vết nào của chúng." Một ông lão tóc trắng đẩy đẩy mắt kính trên mũi, nói với đệ tử của chính mình, cũng là sinh viên duy nhất trong năm nay, nói: "Hàng trăm năm nay, vô số người nghiên cứu về rồng và cố gắng tìm kiếm chúng, nhưng em biết đấy, cho đến hiện tại, vì cái gì chỉ còn lại thầy và em, chỉ còn hai người không?" Trên thực tế, vị giáo sư nghiên cứu về rồng này, đã nhiều năm rồi không nhận được học trò. Năm nay có được một người, ông lão cảm thấy rất ngạc nhiên. Dù sao thì con người cũng phải nghĩ cho tương lai của mình, không thể chỉ theo đuổi những giấc mơ hão huyền. Giang Tự Bạch đứng trước mặt ông, hơi có chút câu nệ hỏi: "Thầy, có phải vì nhân loại không tìm thấy rồng không?" Ông lão nhẹ nhàng v.u.ố.t v.e cuốn sách trên bàn, ở trang đầu, một con rồng khổng lồ với đôi mắt vàng kim đang giang rộng cánh, đứng trên một cây cổ thụ cao chót vót, như thể đang nhìn về một nơi xa lạ chưa biết đến.d.ụ.c v.ọ.n.g Ông lão quay đầu nhìn về phía bên ngoài cửa sổ, hiện nay với sự phát triển nhanh chóng của nền văn minh tinh tế, không có bất luận kẻ nào có thể lặng lẽ ẩn nấp mà không để lại dấu vết. Nhưng rồng đã làm được điều đó. Ông lão thở dài: "Đúng vậy, em vừa mới nhập học, thầy không nên làm em thất vọng, nhưng thật tiếc, mặc dù chúng ta nghiên cứu về rồng, nhưng thật chất thầy chỉ có thể dạy cho em về lịch sử long tộc, những điều khác thầy cũng hoàn toàn không biết gì cả." "Hoặc là, chúng nó đã rời khỏi phạm vi tinh liên, đến được một tinh cầu thuộc về chúng nó, hoặc có thể, như lịch sử đã nói, chúng đã chịu tổn thất nặng nề trong một cuộc chiến tranh nào đó, cộng với việc sinh sản khó khăn, vì vậy," Ngữ khí của ông lão đột nhiên trầm trọng: "Chúng nó có lẽ đã tuyệt chủng." Giang Tự Bạch: "......" Kì thật, cho dù thầy không nói, chính hắn cũng rõ ràng. Hắn từ nhỏ đã thích rồng, từ khi còn ở mẫu giáo nhận được món đồ chơi rồng đầu tiên, đến khi trưởng thành quyết định thi vào viện nghiên cứu đế quốc để học tập, mục tiêu của hắn rất kiên định, đó là hắn muốn được tìm ra rồng! Giang Tự Bạch kiên định nói: "Thầy, chúng nhất định vẫn còn tồn tại, chỉ là chúng quá mạnh mẽ, công nghệ hiện tại của chúng ta vẫn chưa thể truy tìm được dấu vết của chúng, nhưng em tin rằng sẽ có một ngày, công nghệ truy tìm của chúng ta nhất định sẽ có bước đột phá!" Ông lão nhìn thấy được trong đôi mắt của đệ tử trẻ tuổi lóe lên tinh quang, nháy mắt nhớ lại chính mình hồi trẻ. Giấc mơ tìm kiếm rồng, mỗi thanh niên đều có. Nhưng mà...... Ông lão đứng dậy khỏi chỗ ngồi, cầm lấy một chiếc huy hiệu màu vàng đi đến trước mặt Giang Tự Bạch, tự mình ghim huy hiệu cài trước ngực Giang Tự Bạch. Chiếc huy hiệu vàng có khắc một hình rồng nhỏ bên cạnh tên sinh viên, điều này đại diện cho hướng nghiên cứu của Giang Tự Bạch. Ông lão v.u.ố.t v.e một chút trên biểu tượng điêu khắc, mỉm cười vỗ vai Giang Tự Bạch: "Cố lên, em nhất định có thể tìm được rồng." Ông ấy nói là "em", chứ không phải "chúng ta", thực hiển nhiên, ông đối với chính mình có thể tìm ra được rồng hay không, đã không còn mong đợi. Lão giả mở trí não, gửi cho Giang Tự Bạch một phần tư liệu, nói: "Đây là tất cả những hành tinh thầy đã thu thập được trong nhiều năm qua có dấu vết của rồng, những hành tinh được đánh dấu màu đỏ, thầy đã dẫn đội đi tìm rồi, những hành tinh màu xanh là những nơi sẽ đi tiếp theo, em về xem kỹ, chuẩn bị một chút, ngày mai chúng ta sẽ lên đường." Khi Giang Tự Bạch nhấp vào thông tin liền bị hoảng sợ bởi số lượng tinh cầu được đánh dấu, có hàng ngàn tinh cầu trong năm đại tinh hệ, những nơi thầy đã điều tra chỉ chiếm một phần năm. Để khám phá một phần năm này, ông đã tiêu tốn tới hàng trăm năm. Mà hiện tại tuy rằng Giang Tự Bạch còn trẻ, tuổi thọ của người dân tinh tế cũng đã được kéo dài tới 200 tuổi. Nhưng mà, cho dù hắn có dành cả cuộc đời còn lại để tìm kiếm tung tích tinh cầu của rồng, thì nhiều lắm hắn chỉ hoàn thành được một phần năm chặng đường, còn các tinh cầu còn lại chỉ có thể chờ đợi thế hệ tiếp theo khám phá. Ông lão nhìn vẻ mặt nghiêm trọng của Giang Tự Bạch, vỗ bờ vai của hắn, ôn hòa nói: "Bây giờ nếu em muốn thay đổi quyết định cũng còn kịp, về nhà suy nghĩ kỹ đi, nếu hối hận, thầy có thể viết thư giới thiệu cho em, em có thể qua bên cạnh nghiên cứu về nhân ngư." Giang Tự Bạch: "......" Giang Tự Bạch không hề hối hận. Hối hận là điều không thể, hắn chỉ hối hận là tại sao mình không được nhận vào Viện nghiên cứu giống loài quý hiếm của đế quốc sớm hơn một chút, và biết được các bản đồ tinh cầu sớm hơn, bằng không, hắn đã có thể bắt đầu hành trình tìm rồng từ vài năm trước rồi! Giang Tự Bạch thần sắc kiên định: "Thầy ơi, em không hối hận, trên thực tế là em đã rất hào hứng và không thể chờ đợi được nữa!" Lão giả nhìn hắn, mỉm cười gật đầu: "Được, vậy chúng ta sẽ chia thành hai nhóm và khởi hành vào ngày mai." Vẻ mặt kiên định của Giang Tự Bạch ngưng lại, nghi hoặc: "Hả?" Điều này, có nghĩa là mỗi người sẽ dẫn đội riêng? Lão giả đẩy mắt kinh: "Tất nhiên rồi, có thêm một nhóm người thì sẽ có thể khám phá thêm một hành tinh, tiết kiệm rất nhiều thời gian." Giang Tự Bạch: "......" Hắn mới vào học mà đã phải dẫn đội ra ngoài khảo sát, nói ra chắc chắn sẽ khiến các bạn học cùng khóa ghen tị chết mất. Tuy rằng cũng rất hưng phấn, nhưng hắn cũng bình tĩnh lại, nghe lão sư giải thích về sự phân bố và đặc điểm của từng hành tinh. Cũng như những điều cần chú ý trên đường đi. Lão sư: "Trước tiên thầy sẽ sắp xếp cho em một tinh cầu tương đối gần, so sánh với các tinh cầu gần đó, khoa học kỹ thuật của tinh cầu này rất tiên tiến, thương mại phát triển, điều duy nhất mà em cần chú ý chính là, phụ cận của tinh cầu này thường hay xuất hiện tinh đạo[cướp vũ trụ], bọn họ giết người cướp của, cướp đoạt phi thuyền, rất nguy hiểm." "Tuy nhiên," lão giả đẩy mắt kính, liếc Giang Tự Bạch một cái, "Từ khi chủ tinh và phó tinh hợp tác xây dựng mạng lưới an ninh ở tinh hệ, nhóm tinh đạo sẽ không càn rõ như vậy nữa, gần như là thái bình, em hẳn sẽ không gặp phải chuyện gì xui xẻo." Giang Tự Bạch sẽ không xui xẻo cho đến khi tới tinh cầu mục tiêu, bị mấy chục phi thuyền của tinh đạo bao vây. =))))) Trong trường hợp khẩn cấp, nhóm bọn họ không còn cách nào phải buông tha phi thuyền, ngồi vào khoang thoát hiểm để chạy trốn. Khi hàng chục khoang thoát hiểm được phóng ra, nhiều cái đã bị nhóm tinh đạo bắt lại, may mắn là Giang Tự Bạch đã thành công trốn thoát. Không may, hắn đã lang thang trong vũ trụ hơn mười ngày, cuối cùng gặp bão, khoang thoát hiểm ngay lập tức rơi vào hố đen. Giang Tự Bạch lập tức hôn mê khi phi thuyền bị chấn động kịch liệt. ———————— Trên một tinh cầu cách xa tinh liên, nơi này bốn mùa đều là mùa xuân, khí hậu ấm áp, dung tích đại dương toàn cầu cao tới hơn 80%. Trên một hòn đảo cao nhất hành tinh, hàng chục con rồng nhỏ chưa trưởng thành đang được huấn luyện. Lúc này, một thanh niên có hai cái sừng trên đầu, có vảy vàng đen trên trán, cánh tay và cổ đang dang rộng đôi cánh khổng lồ, cái đuôi màu đen vung vẩy, đôi cánh khổng lồ vỗ lên bay vút qua sân tập, tạo nên một tiếng "vù", kèm theo là ngọn lửa phẫn nộ từ huấn luyện viên phía sau: "Ian! Chết tiệt! Cậu lại trốn học! Mau cút về đây cho tôi!" Hắc long Ian hoàn toàn không phản ứng. Đôi con ngươi màu vàng của nó thậm chí không nhúc nhích, liền lấy tốc độ nhanh nhất rời khỏi sân huấn luyện. Tất cả nhóm rồng con đều hâm mộ nhìn Hắc long rời đi. Chúng nó đều dừng huấn luyện, các đuôi ở sau người trong lúc nhàn rỗi lắc qua lắc lại, khoanh tay nói chuyện: "Không hổ là Phong Bạo, ngay cả huấn luyện viên cũng dám bỏ qua." "Ai nói người ta là con trai tộc trưởng, đương nhiên có quyền phản nghịch rồi." Lúc này, một thanh niên có mái tóc đỏ rực, trên đầu có hai cái sừng, má trái có vảy đỏ đi ngang qua, cười khẩy nói: "Tộc trưởng đối với nó có yêu cầu, được không? Nhiều năm qua vẫn cố gắng huấn luyện đấy, đừng có mở miệng nói bừa, đôi khi hãy tìm lý do ở chính mình, cường độ huấn luyện trong những năm qua có tăng lên không? Khả năng thiên bẩm có cải thiện không? Chuẩn bị cho kỳ thi tốt nghiệp đã sẵn sàng chưa?" Các con rồng nhỏ: "......" Thiếu niên mang thuộc tính hỏa long nhìn bọn rồng con với ánh mắt khinh thường, "Hừ" một tiếng, trong lỗ mũi phun ra một ít đốm lửa, xoay người quơ quơ ngọn lửa trên cái đuôi màu đỏ, tiêu sái rời đi. Bọn rồng con nhìn bóng dáng hỏa long rời đi, liền không phục thấp giọng nghị luận: "Cái tên Áo Đề Tư vạn năm không đổi có gì hay ho cơ chứ!" "Đúng vậy, năm nào cũng bị Ian đánh, mà giờ lại còn giúp Ian nói tốt, thật không phục." .............. Mặc dù hỏa long Áo Đề Tư giúp Ian nói chuyện, nhưng kỳ thật hắn cũng tò mò về Ian không kém những học sinh khác. Áo Đề Tư ngửa đầu, nhìn thấy phương hướng Ian bay đi, sờ sờ cằm, ở trong lòng nói thầm: "Bình thường tiểu tử Ian kia chính là liều mạng huấn luyện, mỗi ngày cường độ huấn luyện so với người khác đều là gấp hai lần, như thế nào hai ngày gần đây nhất không chỉ không luyện tập mà còn thường xuyên trốn học?" Phụ thân của Ian là tộc trưởng, cũng là hiệu trưởng của học viện trên Long đảo, nếu Ian không đạt được hạng nhất trong bài thi tốt nghiệp, nhất định sẽ bị phụ thân trừng phát, cho nên, không để ý tới uy áp của phụ thân mà vẫn tiếp tục trốn học, chuyện này không đơn giản. Đôi mắt màu lục sắc của hỏa long Áo Đề Tu hơi nheo lại, sự việc khác thường tất có yêu, hắn phải trộm đi nhìn mới được, nói không chừng có thể bắt được nhược điểm của Hắc Long. Hắc long Ian bay ra khỏi sân tập của học viện, rồi nhanh chóng trở lại lối vào hanh động của mình trên vách đá cạnh biển. Bên ngoài hang động của hắn là một không gian rộng mở, trên đó có hai tảng đá khổng lồ, hắn đáp xuống tảng đá đó, khuôn mặt vừa rồi còn nghiêm trang lập tức lộ ra một tia cẩn trọng. Hắn đầu tiên là cúi đầu, sau đó nhìn lại cánh của chính mình, phát hiện trên đó dính một chút bụi, lập tức dừng sức phe phẩy, kết quả cánh lại tạo ra một cơn lốc, phát ra một rít, bụi ở trước của sơn động nháy mắt bay lên. Ian: "......" Ian thu đôi cánh lại ngay lập tức, đôi mắt màu vàng tràn ngập cảm giác tội lỗi. Hắn cẩn thận bước xuống từ tảng đá và đi từng bước về phía cửa hang, sau đó, hắn ở trước cửa hang động ngừng thở, bước chân nhẹ nhàng, chăm chú lắng nghe động tĩnh bên trong sơn động. Khi nghe được tiếng hít thở trong trẻo và yếu ớt vang lên, hắn cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, lặng lẽ bước vào hang động của chính mình. Bên trong hang rất rộng rãi, khô ráo và ấm áp, trên vách tường ghồ ghề khảm những viên châu báu rực rỡ, chiếu sáng cho hang động u tối. Tuy nhiên, hang động chưa được trang trí đàng hoàng, nên vách tường đều là tường đất, trên mặt đất còn có đá vụn, ngẫu nhiên, còn có nhện thường hay lui tới. Việc sắp xếp nó trong một thời gian ngắn không hề đơn giản, Ian có việc khẩn cấp, trước mắt chỉ có thể tìm rất nhiều cỏ khô mềm trở về và chất thành một đống, sau đó hắn mới quay lại kiểm tra sủng vật bảo bối của chính mình được bắt về. Hắn đã bí mật trộm nuôi dưỡng sủng vật này được ba ngày rồi. Tiểu tử kia bị thương, ngủ ba ngày còn chưa tỉnh.
Danh Sách Chương: