• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:





Giang Tự Bạch lén lút lên mạng, thành thật mà nói, hắn không biết lúc mình lên mạng có bị theo dõi hay không, nhưng nếu bị theo dõi, vậy thì chắc chắn hắn không thể lên mạng được mới đúng. Đã có thể làm được, hẳn là Long tộc đã cho phép. Việc đầu tiên Giang Tự Bạch làm khi lên được tinh võng đó chính là liên lạc với cha mẹ của mình, kết quả hắn phát hiện chỉ cần cố gắng liên lạc với ai đó, tín hiệu của hắn sẽ không thể gửi đi được. Nhưng nếu hắn tìm kiếm thông tin trên trang mạng thì có thể. Ngay lập tức Giang Tự Bạch hiểu được long tộc đang áp đặt một số hạn chế, mạng lưới ở đây có thể liên kết với tinh võng nhưng không thể gửi tin tức cho nhân loại được, có lẽ là để ngăn cản long tộc liên lạc với nhân loại, cũng có thể là hạn chế một mình hắn mà thôi. Giang Tự Bạch nghiêm túc nhìn tinh võng, hắn có chút lo lắng cho người nhà, nhưng gia đình hắn ở chủ tinh chỉ là gia đình bình thường đương nhiên sẽ không thể tìm kiếm được thông tin gì cả, nhưng với tư cách là nghiên cứu viên của học viện, trong mấy năm nay hắn là học sinh duy nhất nghiên cứu về rồng, bị tinh đạo tấn công, lưu lạc ở trong vũ trũ, có thể sẽ có thông tin gì đó. Hắn thử tìm kiếm tên mình trên tinh võng, ngay lập tức có vô số tin tức liên quan đến nó xuất hiện. Rất nhiều tin tức về sự biến mất của hắn, trong đó còn có báo cáo về gia đình của hắn, thậm chí còn có các cuộc phỏng vấn. Hắn nhấp vào một video và xem nó. Trong một cuộc phỏng vấn, cha hắn nói với đôi mắt đỏ rằng sẽ không từ bỏ việc tìm kiếm và yêu cầu nhà trường và đế quốc không được từ bỏ việc tìm kiếm. Giang Tự Bạch nghe được những lời này, mũi lập tức chua chát. Hắn lại bấm vào một video, tất cả đều là viedeo phỏng vấn cha hắn, không có thấy hình ảnh của mẹ, hắn không biết mẹ đã buồn đến thế nào trong một tháng qua. Giang Tự Bạch khó chịu lau nước mắt, nhìn thấy một cuộc phỏng vấn khác về một lão sư, lão sư tóc bạc thở dài, cảm thấy có lỗi với gia đình hắn, cuối cùng lão sư nói: "Ta quyết định hủy bỏ dự án nghiên cứu này, có lẽ chúng ta không cần phải biết mọi thứ về rồng nữa......Sau khi nộp đơn, tôi sẽ chuyển toàn bộ chi phí còn lại liên quan tới nghiên cứu cho cha mẹ tiểu Giang......" Giang Tự Bạch thấy thế, nhịn không được nữa, yên lặng dùng khăn giấy lau nước mắt. Hắn bắt đầu suy ngẫm về bản thân, cảm thấy một tháng qua đã sống quá thoải mái. Mọi người trong nhà đều vô cùng lo lắng, nhưng hắn vẫn ở đây chậm rãi học long ngữ. Lẽ ra hắn phải đồng ý ngay khi tộc trưởng long tộc đề nghị đưa hắn đi. Giang Tự Bạch rời khỏi tinh võng, đóng trí não, dùng khăn giấy lau nước mắt, sau đó từ trên giường đứng dậy, muốn đi gặp tộc trưởng giải thích nguyên nhân, xin đưa hắn trở về. Nhưng khi nhìn thời gian, hắn lại ngồi xuống. Lúc này đã là mười giờ tối, nếu hắn đi tìm tộc trưởng vào lúc này, sẽ quấy rầy đối phương nghỉ ngơi, hình rồng của đối phương thực ra có chút cường hãn, kỳ thực Giang Tự Bạch có chút sợ hãi. Lúc này có người gõ cửa sổ phòng hắn, Giang Tự Bạch yên lặng giật mình quay đầu nhìn về phía cửa sổ, nghi ngờ người bên ngoài là Áo Đề Tu, nhưng mà tính cách của Áo Đề Tu không thể gõ cửa nhẹ nhàng như vậy được. Hắn hẳn phải trực tiếp mở cửa, lớn tiếng gọi hắn. Giang Tự Bạch do dự đứng dậy, vừa đi vào cửa sổ, lại nghe thấy tiếng gõ cửa kính, lần này đối phương gõ thêm vài lần, mạnh hơn một chút, như sợ hắn không nghe thấy. Giang Tự Bạch đi tới, đứng bên cửa sổ, hỏi: "Ai ở bên ngoài?" Nơi này là trang viên của Áo Đề Tu, bình thường cũng chỉ có hai người Áo Đề Tu và Lạc Tư, nhưng người còn lại chỉ là quản gia người máy, khu vườn cũng được chăm sóc bởi người máy. Giang Tự Bạch thầm nghĩ, chẳng lẽ là người máy đang làm việc bên ngoài vô tình chạm vào cửa sổ? Lúc này Giang Tự Bạch nghe được bên ngoài truyền đến giọng nói của Ian: "Bạch Bạch, ngươi có ở trong đó không?" Giang Tự Bạch: "? ? ?" Giọng nói của Ian rất khàn, trầm thấp mang theo một chút áy náy, ngữ khí rất cẩn thận, Giang Tự Bạch khiếp sợ mở lớn miệng, hắn sững sờ tại chỗ vài giây, sau đó, giọng nói của Ian lại vang lên: "Bạch Bạch? Ngươi còn giận ta à?" Chỉ vì mấy ngày trước hắn hôn Bạch Bạch, nên Bạch Bạch tức giận với hắn, hiện tại còn tức giận sao? Ian cảm thấy vô cùng khó chịu, nhưng hắn không hề hối hận nên cảm thấy rất mâu thuẫn và phức tạp. Còn nữa, chiều nay khi hắn gọi video cho Bạch Bạch, còn nói những câu như là "rất nhớ ngươi, muốn hôn ngươi......"! Hắn cho rằng Bạch Bạch không hiểu, nhưng cuối cùng Bạch Bạch lại hiểu được! Ian muốn độn thổ khi nghĩ tới điều đó. Nhưng hắn nhất định phải tới tìm Bạch Bạch, hắn lo lắng hắn nếu không tới, Bạch Bạch thật sự sẽ bị Áo Đề Tu cướp đi. Hơn nữa, cái tên Ngải Tư Khắc chết tiệt đó, nghe nói hai ngày nữa là tới kì phân hóa, hắn thậm chí còn không hài lòng với bầu bạn mà gia đình tìm cho mình, mà lại tới đây! Có ý gì, tên đó không phải đánh chủ ý lên người Bạch Bạch chứ? Ian lại gõ vửa sổ, giọng điệu lấy lòng: "Bạch Bạch, ta đến gặp ngươi, có thể mở cửa số cho ta được không? Ta chỉ liếc mắt nhìn ngươi một cái, chỉ một cái thôi, được không?" Giang Tự Bạch do dự hai giây, nghĩ đến mình có thể rời khỏi Long Đảo, Ian cứu hắn, chăm sóc hắn lâu như vậy, nếu rời đi thì sẽ rất buồn, hơn nữa, tức giận cái gì, hắn cũng không có...... Cho nên, Giang Tự Bạch mở cửa sổ ra. Giang Tự Bạch sống ở tầng hai, vì vậy Ian dang rộng đôi cánh khổng lồ của mình và ngồi xổm trên lưới cửa sổ hẹp. Cửa sổ vừa mở ra, ánh mắt của hai người chạm nhau, Ian lập tức đỏ mặt. Nhìn thấy khuôn mặt ngày đêm nhớ mong, nhịp tim Ian lập tức đập mạnh, mặt đỏ bừng, ánh mắt lơ đãng: "Bạch Bạch, ta, ta tới gặp ngươi......" Vừa nói, Ian còn giơ lên ​​một bó hoa đưa cho Giang Tự Bạch. 😆 Giang Tự Bạch: "......" Khi Giang Tự Bạch nhìn Ian, tim đập nhanh, tai hắn đỏ lên, không dám nhìn thẳng vào môi Ian. Hắn cúi đầu im lặng nhận lấy bó hoa, nhất thời không biết mở miệng như thế nào. Về cơ bản, nói bằng long ngữ có cảm giác kỳ lạ, nhưng nói tiếng của nhân loại còn kỳ lạ hơn. Dù sao trong khoảng thời gian này, giữa họ đã xảy ra rất nhiều chuyện, về cơ bản sẽ không thể quay lại trạng thái hòa hợp bạn đầu nữa. Giang Tự Bạch thậm chí còn nhớ những ngày làm sủng vật của Ian. Ít nhất vào thời điểm đó, mối quan hệ giữa họ trong sáng và họ không cần phải suy nghĩ quá nhiều như bây giờ. Giang Tự Bạch ôm hoa trong tay, xoay người đi vào trong nhà, không gây ra tiếng động. Nhưng Ian lại lo lắng. Vì sao Bạch Bạch lại không để ý tới hắn? Tại sao không nói chuyện với hắn? Rõ ràng trước đây Bạch Bạch rất thích nói chuyện với hắn. Ian gập cánh nhảy qua cửa sổ, sau đó sải bước tới, đột nhiên ôm lấy Giang Tự Bạch từ phía sau. "Bạch Bạch," Hắn ôm chặt Giang Tự Bạch vào trong ngực, ủy khuất nói: "Đừng phớt lờ ta, ta sợ."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK