Ian tiến vào sân huấn luyện mô phỏng, bị cưỡng chễ tiến hành huấn luyện mô phỏng cường độ cao. Hiệu trưởng của trường tự mình đến giám sát huấn luyện của hắn. Đám rồng con tụ tập bên ngoài sân huấn luyện, liền thấy được số liệu hiện thị trên khoang thuyền: "Quả nhiên là huấn luyện cường độ cao, nhưng mà cường độ huấn luyện này không phải tới lúc khảo hạch tốt nghiệp mới có hay sao?" "Ian gần đây lười biếng, đi muộn về sớm, huấn luyện viên lại thiên vị nó, trừng phạt cho tới bây giờ đều là sấm to mưa nhỏ, còn phải là hiệu trưởng xuất mã mới được." "Hắc, Ngải Tư Khắc, Ian gần đây toàn là đi muộn về sớm, không có nó, mỗi lần huấn luyện cậu đều đứng nhất, cậu có thấy phấn khích không?" Thiếu niên tóc bạc tên Ngải Tư Khắc miễn cưỡng nhấc mí mắt, trên mặt cùng toàn thân của nó đều mọc vảy bạc, cánh cũng là màu bạc, sở hữu một đồng tử màu lam thanh lãnh, thoáng nhìn qua nhóm rồng con, khẽ cười cười, không nói chuyện mà quay người sang chỗ khác, thân ảnh cao lớn hướng về phía sân huấn luyện mô phỏng. "Ta kháo, Ngải Tư Khắc cũng tới phòng mô phỏng huấn luyện sao?" "Làm ơn, có thể đừng cuốn như vậy được không?" "Tê, mà cũng phải nói, vạn năm lão tam Áo Đề Tu chạy đi đâu rồi? Đệ nhất với đệ nhị đều đi huấn luyện rồi, nó như thế nào lại không nóng vội vậy?" Hỏa long Áo Đề Tư không phải là không nóng vội, mà nó có việc quan trọng hơn phải làm. Thì là, phải tìm ra được bí mật của Phong Bạo Long Ian! Hành vi đi trễ về sớm mấy ngày nay của Ian rất khác thường, Áo Đề Tư cảm thấy nó có thể tìm ra được bí mật mà Ian đang giấu. Vì vậy thừa dịp huấn luyện viên cùng hiệu trưởng đang trừng phạt Ian, nó lặng lẽ rời khỏi sân huấn luyện, ra khỏi cổng trường, trốn khỏi học viện, dang rộng cánh bay vào khu rừng. Vảy trên người Áo Đề Tu đều là màu đỏ, duy chỉ có vảy trên trán của nó là màu vàng, trên chóp đuôi còn có một ngọn lửa nhỏ, nó bay trên không trung rất nhanh, trong lòng thầm đắc ý: "Tên Phong Bạo đó chắc chắn không biết rằng ta ở gần đó, nó nhất định không biết ta đã phát hiện ra bí mật của nó đâu!" "Chờ đi, Phong Bạo, chờ tôi phát hiện được bí mật của cậu, cậu phải ngoan ngoãn làm tiểu đệ của tôi." Áo Đề Tu rất nhanh đã tới đỉnh núi, từ xa có thể nhìn thấy được một hang động rất lớn, bên ngoài hang động rất rộng, trước cửa hang được chặn bởi hai tảng đá to. Áo Đề Tư nhanh chóng đáp xuống tảng đá, nó chớp mắt, quan sát xung quanh một lần, nhìn qua thì nơi này trơ trụi, không nói tới màu sắc rực rỡ nào mà ngay cả một cọng cỏ cũng không có. "Chậc" Áo Đề Tu thực sự không thể chịu đựng được nữa: "Ian thực sự sống ở nơi quái quỷ này à." Áo Đề Tu lắc đầu: "Chó cũng không thèm ở." Sau khi quan sát và xác định nơi này thực sự là nơi ở của Ian, nó nhảy xuống tảng đá, nghênh ngang tiến tới cửa hang. Nhưng mà, tại sao trước cửa hang động lại chặn một tảng đá vậy? Áo Đề Tu híp mắt: "A, quả nhiên không bình thường, để bổn thiếu gia xem bên trong đang giấu thứ gì?" Áo Đề Tu đi tới cửa hang động, duỗi đuôi muốn đem tảng đá dịch chuyển ra chỗ khác, nhưng mà, thời điểm đuôi của nó chuẩn bị đụng tảng đá, nó lập tức dừng lại, duỗi vuốt[tay nha] sờ cằm của mình, "Không được, không thể dùng đuôi, sẽ lưu lại dấu vết." Trên chóp đuôi của nó có ngọn lửa nhỏ, sẽ để lại vệt đen trên tảng đá, đến lúc Ian trở về, liền bị phát hiện. Tưởng tượng nếu Ian biết nó lẻn vào đây, Áo Đề Tu run rẩy lùi lại hai bước, nó lùi về phía sau hai bước, duỗi chân của mình nhìn một chút, hai giây sau, nó đứng thẳng hai chân sau, duỗi đại một chân ra dịch tảng đá. Hòn đá khổng lồ bị nó đẩy mạnh, bắt đầu di chuyển chậm rãi, phát ra âm thanh nặng nề. Giang Tự Bạch ở trong chăn ngủ đến mơ mơ màng màng, lập tức tỉnh táo lại. Bởi vì ở trong hoàn cảnh xa lạ, nên hắn vốn ngủ không sâu, dù sao cũng không có cảm giác an toàn, hắn lo lắng sẽ có côn trùng bò ra từ dưới đất hoặc trên vách tường. Không cần phải nói, môi trường hang động như thế này là nơi yêu thích của nhiều loài côn trùng sống trong hang động. Khi nghe thấy tiếng động, hắn liền vểnh tai lên, lặng lẽ thò đầu ra khỏi ổ chăn mềm mại, nằm sát mép hang, nhìn về cửa hang. Chẳng lẽ hắc long trở lại rồi sao? Giang Tự Bạch có chút do dự. Tảng đá chặn ở cửa di chuyển rất chậm, khác hoàn toàn với tốc độ chặn cửa của Hắc Long rời đi buổi sáng. Giang Tự Bạch cau mày, thấp giọng lẩm bẩm: "Không phải bị thương rồi chứ?" Đang chậm rãi đẩy tảng đá trước cửa, đột nhiên Áo Đề Tu nghe được tiếng gì đó, đôi lục đồng óng ánh phảng phất như muốn phun lửa: "Hả? Âm thanh gì vậy?" Nó vội vàng đến nỗi còn chưa kịp dời tảng đá liền nhào tới, chui đầu vào khe hở, hai mắt sáng ngời nhìn vào bên trong hang động: "Hả? Gì vậy? Cái gì vậy? Ta vừa rồi mới nghe được âm thanh gì đó mà?" Quả nhiên, Ian quả nhiên có bí mật! Giang Tự Bạch: "!!!" Giang Tự Bạch trừng to hai mắt, trợn mắt há mồm nhìn người bị mắc kẹt trong khe đá......Không, đây là một con rồng có sừng và vảy, cùng một đôi dựng đồng thẳng đứng của mãnh thú. Lại là một con rồng! Nơi này không chỉ có một con hắc long mà còn có những con rồng khác! Giang Tự Bạch theo bản năng chui vào ổ chăn của mình, sợ bị đối phương nhìn thấy. Hắn không biết con rồng này có dễ nói chuyện như hắc long hay không, lỡ con rồng này thích ăn thịt người thì sao? Sắc mặt Giang Tự Bạch trắng bệch hoảng sợ nằm xuống, bởi vì lo lắng bị phát hiện, hắn động cũng không dám động, thậm chí còn không dám hô hấp. Làm sao bây giờ làm sau bây giờ, hắc long khi nào mới trở về a! Áo Đề Tu nhìn vào hang động một vòng, phát hiện bên trong hang động cũng trống rỗng, trừ bỏ trên vách tường được khảm bảo thạch có tác dụng chiếu sáng, thậm chí ngay cả đồ dùng trong nhà cũng chẳng có. "Phụt," Áo Đề Tu nhịn không được nở nụ cười: "Ian, người này, bình thường thoạt nhìn lôi thôi muôn chết, kết quả lại ở chỗ này làm một cái tổ để ngủ." Nó nhìn thấy bên trong hang động đặt một cái ổ mềm mại, đó là một cái tổ nhỏ được thiết kế đặc biệt cho rồng con, nhỏ nhỏ mềm mềm, cái ổ có chiều sâu và độ dày vừa phải, thời điểm rồng con còn là một quả trứng, chúng sẽ được rồng mẹ đặt vào chiếc tổ ấm áp và mềm mại như vậy, đến khi chào đời, chiếc tổ này sẽ là chiếc giường của chúng. Đến khi chúng tập đi thì chiếc tổ này sẽ không còn cần thiết nữa. Mà hiện tại, Hắc Long gần như đã trưởng thành, còn ở đây lén lút ngủ bên trong cái ổ nhỏ như vậy! Làm sao Áo Đề Tu có thể bỏ qua chuyện buồn cười như vậy chứ? Nó sẽ lấy chuyện này cười Ian cả đời. Hiện tại hắn cũng không vội lắm, trước tiên lấy quang não quay lại mới được. Áo Đề Tu mở trí não, quay một vào đoạn video ngắn về ổ nhỏ mềm mại tròn trịa trong hang, sau đó mới thu hồi trí não, dùng sức đẩy tảng đá lại về vị trí cũ. Âm thanh rất lớn, gây chấn động cả hang động, sau khi nghe động tĩnh như vậy, Giang Tự Bạch liền rúc vào trong cái ổ, đắp chăn kín người, đôi tay căng thẳng khẽ run lên. Hang động này rất rộng rãi, nhưng cũng rất trống rỗng, không phải nơi phù hợp để ẩn nấp. Giang Tự Bạch khẩn trương đến mức trán toát mồ hôi lạnh, con rồng này vậy mà trực tiếp đi vào, không lẽ là bạn cùng phòng của Hắc Long? Vậy Hắc Long có nói cho nó biết hắn là sủng vật không vậy? Giang Tự Bạch cuối cùng cũng hiểu được cảm xúc của những chú mèo con khi được chủ nhân nhận nuôi và gặp người lạ ở nhà. Thật là đáng sợ! Áo Đề tu thật cẩn thận đi vào hang động, nó vừa đi vừa nhìn, sau đó "Chậc" một tiếng, lại phun tào: "Đây là cái nơi rách nát gì vậy, ngay cả chó cũng thèm ở." Thật không ngờ, Ian thân là con của tộc trưởng, là con rồng có tiền đồ ưu tú nhất long tộc, thế mà lại ở một nơi quái quỷ như này. Chẳng lẽ đây là phương thức mới để huấn luyện rồng con? Làm con của tộc trưởng cũng thảm quá rồi.
Ian tiến vào sân huấn luyện mô phỏng, bị cưỡng chễ tiến hành huấn luyện mô phỏng cường độ cao. Hiệu trưởng của trường tự mình đến giám sát huấn luyện của hắn. Đám rồng con tụ tập bên ngoài sân huấn luyện, liền thấy được số liệu hiện thị trên khoang thuyền: "Quả nhiên là huấn luyện cường độ cao, nhưng mà cường độ huấn luyện này không phải tới lúc khảo hạch tốt nghiệp mới có hay sao?" "Ian gần đây lười biếng, đi muộn về sớm, huấn luyện viên lại thiên vị nó, trừng phạt cho tới bây giờ đều là sấm to mưa nhỏ, còn phải là hiệu trưởng xuất mã mới được." "Hắc, Ngải Tư Khắc, Ian gần đây toàn là đi muộn về sớm, không có nó, mỗi lần huấn luyện cậu đều đứng nhất, cậu có thấy phấn khích không?" Thiếu niên tóc bạc tên Ngải Tư Khắc miễn cưỡng nhấc mí mắt, trên mặt cùng toàn thân của nó đều mọc vảy bạc, cánh cũng là màu bạc, sở hữu một đồng tử màu lam thanh lãnh, thoáng nhìn qua nhóm rồng con, khẽ cười cười, không nói chuyện mà quay người sang chỗ khác, thân ảnh cao lớn hướng về phía sân huấn luyện mô phỏng. "Ta kháo, Ngải Tư Khắc cũng tới phòng mô phỏng huấn luyện sao?" "Làm ơn, có thể đừng cuốn như vậy được không?" "Tê, mà cũng phải nói, vạn năm lão tam Áo Đề Tu chạy đi đâu rồi? Đệ nhất với đệ nhị đều đi huấn luyện rồi, nó như thế nào lại không nóng vội vậy?" Hỏa long Áo Đề Tư không phải là không nóng vội, mà nó có việc quan trọng hơn phải làm. Thì là, phải tìm ra được bí mật của Phong Bạo Long Ian! Hành vi đi trễ về sớm mấy ngày nay của Ian rất khác thường, Áo Đề Tư cảm thấy nó có thể tìm ra được bí mật mà Ian đang giấu. Vì vậy thừa dịp huấn luyện viên cùng hiệu trưởng đang trừng phạt Ian, nó lặng lẽ rời khỏi sân huấn luyện, ra khỏi cổng trường, trốn khỏi học viện, dang rộng cánh bay vào khu rừng. Vảy trên người Áo Đề Tu đều là màu đỏ, duy chỉ có vảy trên trán của nó là màu vàng, trên chóp đuôi còn có một ngọn lửa nhỏ, nó bay trên không trung rất nhanh, trong lòng thầm đắc ý: "Tên Phong Bạo đó chắc chắn không biết rằng ta ở gần đó, nó nhất định không biết ta đã phát hiện ra bí mật của nó đâu!" "Chờ đi, Phong Bạo, chờ tôi phát hiện được bí mật của cậu, cậu phải ngoan ngoãn làm tiểu đệ của tôi." Áo Đề Tu rất nhanh đã tới đỉnh núi, từ xa có thể nhìn thấy được một hang động rất lớn, bên ngoài hang động rất rộng, trước cửa hang được chặn bởi hai tảng đá to. Áo Đề Tư nhanh chóng đáp xuống tảng đá, nó chớp mắt, quan sát xung quanh một lần, nhìn qua thì nơi này trơ trụi, không nói tới màu sắc rực rỡ nào mà ngay cả một cọng cỏ cũng không có. "Chậc" Áo Đề Tu thực sự không thể chịu đựng được nữa: "Ian thực sự sống ở nơi quái quỷ này à." Áo Đề Tu lắc đầu: "Chó cũng không thèm ở." Sau khi quan sát và xác định nơi này thực sự là nơi ở của Ian, nó nhảy xuống tảng đá, nghênh ngang tiến tới cửa hang. Nhưng mà, tại sao trước cửa hang động lại chặn một tảng đá vậy? Áo Đề Tu híp mắt: "A, quả nhiên không bình thường, để bổn thiếu gia xem bên trong đang giấu thứ gì?" Áo Đề Tu đi tới cửa hang động, duỗi đuôi muốn đem tảng đá dịch chuyển ra chỗ khác, nhưng mà, thời điểm đuôi của nó chuẩn bị đụng tảng đá, nó lập tức dừng lại, duỗi vuốt[tay nha] sờ cằm của mình, "Không được, không thể dùng đuôi, sẽ lưu lại dấu vết." Trên chóp đuôi của nó có ngọn lửa nhỏ, sẽ để lại vệt đen trên tảng đá, đến lúc Ian trở về, liền bị phát hiện. Tưởng tượng nếu Ian biết nó lẻn vào đây, Áo Đề Tu run rẩy lùi lại hai bước, nó lùi về phía sau hai bước, duỗi chân của mình nhìn một chút, hai giây sau, nó đứng thẳng hai chân sau, duỗi đại một chân ra dịch tảng đá. Hòn đá khổng lồ bị nó đẩy mạnh, bắt đầu di chuyển chậm rãi, phát ra âm thanh nặng nề. Giang Tự Bạch ở trong chăn ngủ đến mơ mơ màng màng, lập tức tỉnh táo lại. Bởi vì ở trong hoàn cảnh xa lạ, nên hắn vốn ngủ không sâu, dù sao cũng không có cảm giác an toàn, hắn lo lắng sẽ có côn trùng bò ra từ dưới đất hoặc trên vách tường. Không cần phải nói, môi trường hang động như thế này là nơi yêu thích của nhiều loài côn trùng sống trong hang động. Khi nghe thấy tiếng động, hắn liền vểnh tai lên, lặng lẽ thò đầu ra khỏi ổ chăn mềm mại, nằm sát mép hang, nhìn về cửa hang. Chẳng lẽ hắc long trở lại rồi sao? Giang Tự Bạch có chút do dự. Tảng đá chặn ở cửa di chuyển rất chậm, khác hoàn toàn với tốc độ chặn cửa của Hắc Long rời đi buổi sáng. Giang Tự Bạch cau mày, thấp giọng lẩm bẩm: "Không phải bị thương rồi chứ?" Đang chậm rãi đẩy tảng đá trước cửa, đột nhiên Áo Đề Tu nghe được tiếng gì đó, đôi lục đồng óng ánh phảng phất như muốn phun lửa: "Hả? Âm thanh gì vậy?" Nó vội vàng đến nỗi còn chưa kịp dời tảng đá liền nhào tới, chui đầu vào khe hở, hai mắt sáng ngời nhìn vào bên trong hang động: "Hả? Gì vậy? Cái gì vậy? Ta vừa rồi mới nghe được âm thanh gì đó mà?" Quả nhiên, Ian quả nhiên có bí mật! Giang Tự Bạch: "!!!" Giang Tự Bạch trừng to hai mắt, trợn mắt há mồm nhìn người bị mắc kẹt trong khe đá......Không, đây là một con rồng có sừng và vảy, cùng một đôi dựng đồng thẳng đứng của mãnh thú. Lại là một con rồng! Nơi này không chỉ có một con hắc long mà còn có những con rồng khác! Giang Tự Bạch theo bản năng chui vào ổ chăn của mình, sợ bị đối phương nhìn thấy. Hắn không biết con rồng này có dễ nói chuyện như hắc long hay không, lỡ con rồng này thích ăn thịt người thì sao? Sắc mặt Giang Tự Bạch trắng bệch hoảng sợ nằm xuống, bởi vì lo lắng bị phát hiện, hắn động cũng không dám động, thậm chí còn không dám hô hấp. Làm sao bây giờ làm sau bây giờ, hắc long khi nào mới trở về a! Áo Đề Tu nhìn vào hang động một vòng, phát hiện bên trong hang động cũng trống rỗng, trừ bỏ trên vách tường được khảm bảo thạch có tác dụng chiếu sáng, thậm chí ngay cả đồ dùng trong nhà cũng chẳng có. "Phụt," Áo Đề Tu nhịn không được nở nụ cười: "Ian, người này, bình thường thoạt nhìn lôi thôi muôn chết, kết quả lại ở chỗ này làm một cái tổ để ngủ." Nó nhìn thấy bên trong hang động đặt một cái ổ mềm mại, đó là một cái tổ nhỏ được thiết kế đặc biệt cho rồng con, nhỏ nhỏ mềm mềm, cái ổ có chiều sâu và độ dày vừa phải, thời điểm rồng con còn là một quả trứng, chúng sẽ được rồng mẹ đặt vào chiếc tổ ấm áp và mềm mại như vậy, đến khi chào đời, chiếc tổ này sẽ là chiếc giường của chúng. Đến khi chúng tập đi thì chiếc tổ này sẽ không còn cần thiết nữa. Mà hiện tại, Hắc Long gần như đã trưởng thành, còn ở đây lén lút ngủ bên trong cái ổ nhỏ như vậy! Làm sao Áo Đề Tu có thể bỏ qua chuyện buồn cười như vậy chứ? Nó sẽ lấy chuyện này cười Ian cả đời. Hiện tại hắn cũng không vội lắm, trước tiên lấy quang não quay lại mới được. Áo Đề Tu mở trí não, quay một vào đoạn video ngắn về ổ nhỏ mềm mại tròn trịa trong hang, sau đó mới thu hồi trí não, dùng sức đẩy tảng đá lại về vị trí cũ. Âm thanh rất lớn, gây chấn động cả hang động, sau khi nghe động tĩnh như vậy, Giang Tự Bạch liền rúc vào trong cái ổ, đắp chăn kín người, đôi tay căng thẳng khẽ run lên. Hang động này rất rộng rãi, nhưng cũng rất trống rỗng, không phải nơi phù hợp để ẩn nấp. Giang Tự Bạch khẩn trương đến mức trán toát mồ hôi lạnh, con rồng này vậy mà trực tiếp đi vào, không lẽ là bạn cùng phòng của Hắc Long? Vậy Hắc Long có nói cho nó biết hắn là sủng vật không vậy? Giang Tự Bạch cuối cùng cũng hiểu được cảm xúc của những chú mèo con khi được chủ nhân nhận nuôi và gặp người lạ ở nhà. Thật là đáng sợ! Áo Đề tu thật cẩn thận đi vào hang động, nó vừa đi vừa nhìn, sau đó "Chậc" một tiếng, lại phun tào: "Đây là cái nơi rách nát gì vậy, ngay cả chó cũng thèm ở." Thật không ngờ, Ian thân là con của tộc trưởng, là con rồng có tiền đồ ưu tú nhất long tộc, thế mà lại ở một nơi quái quỷ như này. Chẳng lẽ đây là phương thức mới để huấn luyện rồng con? Làm con của tộc trưởng cũng thảm quá rồi.
Danh Sách Chương: