Tuy rằng Giang Tự Bạch rất đói bụng nhưng thức ăn cho sủng vật nhìn giống như thức ăn cho động vật vậy. Hắn càng ngày càng cảm thấy mình giống mèo. Nhớ rõ ngày xưa tiểu khu hắn sống có mấy con mèo hoang, thức ăn mua cho chúng với thức ăn trước mặt hình như cũng không khác nhau lắm, nó được chia thành từng khối nhỏ, được kết hợp với sữa chua, phô mai, còn được trộn với nhiều thực phẩm màu sắc khác nhau, còn có cá nhỏ nữa...... Giang Tự Bạch có chút đau đầu, nhìn ánh mắt của Hắc Long, rồi lại cúi đầu nhìn chằm chằm thức ăn cho sủng vật, ước chừng nhìn 1 phút đồng hồ. Ian nhìn bộ dáng rối rắm của tiểu sủng vật, nó hơi khó hiểu nghiêng đầu, chần chờ hỏi: "Bạch Bạch, ngươi không đói bụng à? Hay là ngươi không thích loại thức ăn này?" Ian nói xong, buồn rầu quơ quơ đuôi, sau đó mở trí não giấu trên cổ. Giang Tự Bạch đứng hình khi nhìn thấy màn hình trong suốt xuất hiện trước mặt hắc long. Màn hình trong suốt, đây rõ ràng là trí não mà! Long tộc thế mà cũng sử dụng trí não? Cho nên, chúng nó có thể vẫn đang ở trong thời đại tinh tế, nói không chừng, tinh võng của chúng nó cùng với nhân loại có thể có mối liên kết, nhưng đó có thể là liên kết một chiều, chúng nó có thể nhìn trộm nhất cử nhất động của nhân loại, dễ dàng thu hoạch hướng đi của nhân loại, ngược lại nhân loại không thể truy tìm được dấu vết của chúng. Giang Tự Bạch nghĩ đến đây, trong lòng không khỏi chấn động. Cho nên, mấy trăm năm nay, nhân loại một mực tìm kiếm long tộc, nhưng long tộc lại ở bên cạnh quan sát chúng ta, bất vi sở động. Giang Tự Bạch ngơ ngác nhìn Hắc Long mở ra một ứng dụng mua sắm nào đó, mua hết mười loại thức ăn cho thú cưng trên đó. Mà Giang Tự Bạch cũng nhìn thấy được văn tự của long tộc, tốt lắm, một chữ cũng không hiểu. Giang Tự Bạch thấp giọng nói: "Ngươi đừng mua nhiều như vậy, ngươi mua nhiều ta cũng ăn không hết được, còn không bằng trực tiếp mua thịt cho ta ăn." Hắn là nhân loại, là nghiên cứu sinh học tại đế quốc, thế nhưng lại lưu lạc thành sủng vật của long tộc, còn được ăn thức ăn của mèo nữa. Thật sự ai nghe thấy cũng phải đau lòng, cũng phải rơi lệ. Hắc Long nghe thấy sủng vật của mình nói nhỏ, vì thế an ủi hắn: "Bạch Bạch ngươi yên tâm, tuy rằng sinh hoạt phí của ta bị hạn chế, nhưng vẫn dư sức mua thức ăn cho ngươi, ngươi yên tâm, ta sẽ không để cho ngươi chịu khổ đâu." Giang Tự Bạch lấy sổ tay ra ghi chép: [Long tộc đang ở thời đại tinh tế, có ngôn ngữ và chữ viết riêng, chúng nó thậm chí còn sử dụng cả trí não và thiết bị đầu cuối, vô luận là chỉ số thông minh vẫn không thua kém so với nhân loại] Viết xong, Giang Tự Bạch đột nhiên có điểm sợ hãi, hắn có lẽ biết vì sao long tộc thoát ly thế giới nhân loại rồi. Một ngọn núi thì không thể có hai hổ, một vũ trụ cũng không thể có hai bá chủ được. Có lẽ long tộc cũng không muốn xung đột với nhân loại? Dựa theo tính tình tàn bạo của long tộc, thể nhưng lại đối với nhân loại nhân từ, đây là một điều bí ẩn. Giang Tự Bạch ở trên sổ tay viết dấu chấm hỏi thứ hai, sau đó thở dài thật sâu. Hắn nhìn Hắc Long một bên trấn an hắn, một bên ở trên mạng mua rất nhiều thức ăn cho sủng vật, hắn thở dài, cúi đầu chọn lựa, cuối cùng cầm đĩa trái cây lên, lấy hoa quả ở bên trong bắt đầu ăn. Hắn thực sự không dám uống thức đồ trông giống sữa kia, chủ yếu hắn không biết nó là gì, liệu điều gì sẽ xảy ra nếu như nhân loại uống vào. Nhìn thấy hắn cuối cùng cũng chịu ăn, Hắc Long rốt cuộc cũng tắt trí não, trìu mến nhìn Giang Tự Bạch, thấp giọng nói: "Ngươi ngoan ngoãn ở trong sơn động đợi ta, ta đi đến trường, giữa trưa trở về dắt ngươi đi dạo." Nói xong, Hắc Long đứng lên, quay đầu nhìn thoáng qua tiểu sủng vật, nhìn tiểu sủng vật ngoan ngoãn ngồi bên trong cái ổ mới mua, một tay cầm chén đĩa làm từ bảo thạch, một tay cầm trái cây màu hồng, còn ngửa đầu dùng cặp mắt đen láy nhìn nó. Hắn nhìn tiểu sủng vật như vậy, nhất thời bị manh không chịu nổi, lập tức xoay người, dùng cái đuôi chọt trên mặt Giang Tự Bạch, nói: "Bạch Bạch ngoan ngoãn ở đây nhé, ta rất nhanh sẽ trở về." Nói xong, nó mở tùy thân đầu cuối của mình ra, lấy ra một thiết bị theo dõi cỡ nhỏ lắp ở bên trong hang động, còn điều chỉnh góc nhìn để có thể đảm bảo quan sát được chuyển động của tiểu sủng vật mọi lúc mọi nơi. Sau khi làm xong, thời gian cũng không còn sớm, nếu không đi thì sẽ trễ giờ học. Hắc long rốt cuộc cũng rời khỏi hang với vẻ mặt miễn cưỡng, mỗi bước đi quay lại 3 lần, làm cho Giang Tự Bạch nghĩ thầm, không phải người kia đi là không bao giờ quay lại chứ? Thời điểm Hắc Long đi tới cửa hang, không biết từ chỗ nào lấy được một tảng đá, "Oanh" một tiếng, đem cửa sơn động chặn kín, ngay cả một tia sáng cũng không lọt qua. Giang Tự Bạch: "......" Đã hiểu, đây là sợ sủng vật chạy mất, cho nên mới làm như vậy. Nhưng mà nghĩ lại cũng ổn hơn là nhốt hắn trong l ồng. Sau khi Giang Tự Bạch ăn xong đĩa hoa quả, không có việc gì làm, liền đi xung quanh hang động hai lần, sờ hết bảo thạch trên tường, cuối cùng quay lại cái ổ mèo mới mua, đặc biệt là cái ổ tròn này vừa mềm vừa nặng, cũng khá là thân thiện với nhân loại, hắn chui vào ôm chăn, cảm giác thật dễ chịu và ấm áp. Chính là hơi đói, mỗi ngày chỉ ăn hoa quả thì no thế nào được. * Ian dùng tốc độ nhanh nhất tới trường, nhưng vẫn đến muộn. Nó mấy ngày nay đều vì chiếu cố tiểu sủng vật, cho nên đã đến muộn vài lần, huấn luyện viên đã nhìn nó không vừa mắt mấy ngày nay rồi. Ian bay lên ngọn núi cao nhất trên Long Đảo, thời điểm đang bay về phía cổng, lại bị một đạo tia chớp đánh xuống, nó cắn răng không thể không bay xuống, ánh mắt tàn nhẫn hướng lên trên, chỉ thấy một con cự long trưởng thành tương tự nó đang đứng ở cửa vào, cả người nó được bao vây bởi những tia chớp, hình thể so với Ian to gấp đôi, bất đồng chính là nó ở dạng một con rồng hoàn chỉnh với vảy đen và bụng trắng. Nó dùng cặp huyết đồng nghiêm khắc nhìn xuống Ian: "Con nói xem hiện tại là mấy giờ? Con cũng biết ngại à?" Ian chịu đựng đau đớn từ vết thương, chậm rãi rơi xuống mặt đất, nó phủ phục[nằm rạp] trên mặt đất, cúi đầu, động tác cung kính, nhưng trong lòng lại nhớ đến tiểu sủng vật bị nó để ở lại hang động. Tiểu sủng vật được nó nuôi dưỡng bốn ngày, nhưng lại mê man tận 3 ngày, hiện tại vất vả lắm mới tỉnh lại được, nó còn chưa mang tiểu sủng vật đi kiểm tra thân thể, cũng không có thời gian trấn an, cũng không biết Bạch Bạch ở một mình trong hang động có sợ hãi hay không, có khổ sở hay không? Hắc long ở trên sơn môn [cổng núi] giận dữ gầm lên: "Phong bạo! Trả lời ta! Rốt cuộc mấy ngày nay con làm sao vậy!" Thiểm Điện Long thành niên đã lâu, phẫn nộ đánh xuống những tia chớp, đốt trụi cây cối xung quanh. Vô số tia chớp đánh xuống người Ian, đốt cháy lớp vảy trên người nó thành màu đen. Ian đã quen với tổn thương do tia chớp đánh ra, nó cắn răng nhẫn nại thống khổ, ngẩng đầu nhìn Thiểm Điệm Long cao cao tại thượng phía trên: "Phụ thân, thân thể của con mấy ngày nay không thoải mái, cho nên mới như vậy." Thiểm Điện Long cười lạnh: "Thân thế không thoải mái? Vậy hiện tại con đi theo ta đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe, ta muốn xem báo cáo kiểm tra sức khỏe của con." Ian vung đuôi, rất tự nhiên sửa miệng: "A, quên đi phụ thân, con chỉ là mệt mỏi, không muốn huấn luyện mà thôi." Tâm tư của hắn mỗi ngày đều hướng về tiểu sủng vật, làm gì có thời gian mà huấn luyện có chứ. Thiểm Điện Long: "......"
Tuy rằng Giang Tự Bạch rất đói bụng nhưng thức ăn cho sủng vật nhìn giống như thức ăn cho động vật vậy. Hắn càng ngày càng cảm thấy mình giống mèo. Nhớ rõ ngày xưa tiểu khu hắn sống có mấy con mèo hoang, thức ăn mua cho chúng với thức ăn trước mặt hình như cũng không khác nhau lắm, nó được chia thành từng khối nhỏ, được kết hợp với sữa chua, phô mai, còn được trộn với nhiều thực phẩm màu sắc khác nhau, còn có cá nhỏ nữa...... Giang Tự Bạch có chút đau đầu, nhìn ánh mắt của Hắc Long, rồi lại cúi đầu nhìn chằm chằm thức ăn cho sủng vật, ước chừng nhìn 1 phút đồng hồ. Ian nhìn bộ dáng rối rắm của tiểu sủng vật, nó hơi khó hiểu nghiêng đầu, chần chờ hỏi: "Bạch Bạch, ngươi không đói bụng à? Hay là ngươi không thích loại thức ăn này?" Ian nói xong, buồn rầu quơ quơ đuôi, sau đó mở trí não giấu trên cổ. Giang Tự Bạch đứng hình khi nhìn thấy màn hình trong suốt xuất hiện trước mặt hắc long. Màn hình trong suốt, đây rõ ràng là trí não mà! Long tộc thế mà cũng sử dụng trí não? Cho nên, chúng nó có thể vẫn đang ở trong thời đại tinh tế, nói không chừng, tinh võng của chúng nó cùng với nhân loại có thể có mối liên kết, nhưng đó có thể là liên kết một chiều, chúng nó có thể nhìn trộm nhất cử nhất động của nhân loại, dễ dàng thu hoạch hướng đi của nhân loại, ngược lại nhân loại không thể truy tìm được dấu vết của chúng. Giang Tự Bạch nghĩ đến đây, trong lòng không khỏi chấn động. Cho nên, mấy trăm năm nay, nhân loại một mực tìm kiếm long tộc, nhưng long tộc lại ở bên cạnh quan sát chúng ta, bất vi sở động. Giang Tự Bạch ngơ ngác nhìn Hắc Long mở ra một ứng dụng mua sắm nào đó, mua hết mười loại thức ăn cho thú cưng trên đó. Mà Giang Tự Bạch cũng nhìn thấy được văn tự của long tộc, tốt lắm, một chữ cũng không hiểu. Giang Tự Bạch thấp giọng nói: "Ngươi đừng mua nhiều như vậy, ngươi mua nhiều ta cũng ăn không hết được, còn không bằng trực tiếp mua thịt cho ta ăn." Hắn là nhân loại, là nghiên cứu sinh học tại đế quốc, thế nhưng lại lưu lạc thành sủng vật của long tộc, còn được ăn thức ăn của mèo nữa. Thật sự ai nghe thấy cũng phải đau lòng, cũng phải rơi lệ. Hắc Long nghe thấy sủng vật của mình nói nhỏ, vì thế an ủi hắn: "Bạch Bạch ngươi yên tâm, tuy rằng sinh hoạt phí của ta bị hạn chế, nhưng vẫn dư sức mua thức ăn cho ngươi, ngươi yên tâm, ta sẽ không để cho ngươi chịu khổ đâu." Giang Tự Bạch lấy sổ tay ra ghi chép: [Long tộc đang ở thời đại tinh tế, có ngôn ngữ và chữ viết riêng, chúng nó thậm chí còn sử dụng cả trí não và thiết bị đầu cuối, vô luận là chỉ số thông minh vẫn không thua kém so với nhân loại] Viết xong, Giang Tự Bạch đột nhiên có điểm sợ hãi, hắn có lẽ biết vì sao long tộc thoát ly thế giới nhân loại rồi. Một ngọn núi thì không thể có hai hổ, một vũ trụ cũng không thể có hai bá chủ được. Có lẽ long tộc cũng không muốn xung đột với nhân loại? Dựa theo tính tình tàn bạo của long tộc, thể nhưng lại đối với nhân loại nhân từ, đây là một điều bí ẩn. Giang Tự Bạch ở trên sổ tay viết dấu chấm hỏi thứ hai, sau đó thở dài thật sâu. Hắn nhìn Hắc Long một bên trấn an hắn, một bên ở trên mạng mua rất nhiều thức ăn cho sủng vật, hắn thở dài, cúi đầu chọn lựa, cuối cùng cầm đĩa trái cây lên, lấy hoa quả ở bên trong bắt đầu ăn. Hắn thực sự không dám uống thức đồ trông giống sữa kia, chủ yếu hắn không biết nó là gì, liệu điều gì sẽ xảy ra nếu như nhân loại uống vào. Nhìn thấy hắn cuối cùng cũng chịu ăn, Hắc Long rốt cuộc cũng tắt trí não, trìu mến nhìn Giang Tự Bạch, thấp giọng nói: "Ngươi ngoan ngoãn ở trong sơn động đợi ta, ta đi đến trường, giữa trưa trở về dắt ngươi đi dạo." Nói xong, Hắc Long đứng lên, quay đầu nhìn thoáng qua tiểu sủng vật, nhìn tiểu sủng vật ngoan ngoãn ngồi bên trong cái ổ mới mua, một tay cầm chén đĩa làm từ bảo thạch, một tay cầm trái cây màu hồng, còn ngửa đầu dùng cặp mắt đen láy nhìn nó. Hắn nhìn tiểu sủng vật như vậy, nhất thời bị manh không chịu nổi, lập tức xoay người, dùng cái đuôi chọt trên mặt Giang Tự Bạch, nói: "Bạch Bạch ngoan ngoãn ở đây nhé, ta rất nhanh sẽ trở về." Nói xong, nó mở tùy thân đầu cuối của mình ra, lấy ra một thiết bị theo dõi cỡ nhỏ lắp ở bên trong hang động, còn điều chỉnh góc nhìn để có thể đảm bảo quan sát được chuyển động của tiểu sủng vật mọi lúc mọi nơi. Sau khi làm xong, thời gian cũng không còn sớm, nếu không đi thì sẽ trễ giờ học. Hắc long rốt cuộc cũng rời khỏi hang với vẻ mặt miễn cưỡng, mỗi bước đi quay lại 3 lần, làm cho Giang Tự Bạch nghĩ thầm, không phải người kia đi là không bao giờ quay lại chứ? Thời điểm Hắc Long đi tới cửa hang, không biết từ chỗ nào lấy được một tảng đá, "Oanh" một tiếng, đem cửa sơn động chặn kín, ngay cả một tia sáng cũng không lọt qua. Giang Tự Bạch: "......" Đã hiểu, đây là sợ sủng vật chạy mất, cho nên mới làm như vậy. Nhưng mà nghĩ lại cũng ổn hơn là nhốt hắn trong l ồng. Sau khi Giang Tự Bạch ăn xong đĩa hoa quả, không có việc gì làm, liền đi xung quanh hang động hai lần, sờ hết bảo thạch trên tường, cuối cùng quay lại cái ổ mèo mới mua, đặc biệt là cái ổ tròn này vừa mềm vừa nặng, cũng khá là thân thiện với nhân loại, hắn chui vào ôm chăn, cảm giác thật dễ chịu và ấm áp. Chính là hơi đói, mỗi ngày chỉ ăn hoa quả thì no thế nào được. * Ian dùng tốc độ nhanh nhất tới trường, nhưng vẫn đến muộn. Nó mấy ngày nay đều vì chiếu cố tiểu sủng vật, cho nên đã đến muộn vài lần, huấn luyện viên đã nhìn nó không vừa mắt mấy ngày nay rồi. Ian bay lên ngọn núi cao nhất trên Long Đảo, thời điểm đang bay về phía cổng, lại bị một đạo tia chớp đánh xuống, nó cắn răng không thể không bay xuống, ánh mắt tàn nhẫn hướng lên trên, chỉ thấy một con cự long trưởng thành tương tự nó đang đứng ở cửa vào, cả người nó được bao vây bởi những tia chớp, hình thể so với Ian to gấp đôi, bất đồng chính là nó ở dạng một con rồng hoàn chỉnh với vảy đen và bụng trắng. Nó dùng cặp huyết đồng nghiêm khắc nhìn xuống Ian: "Con nói xem hiện tại là mấy giờ? Con cũng biết ngại à?" Ian chịu đựng đau đớn từ vết thương, chậm rãi rơi xuống mặt đất, nó phủ phục[nằm rạp] trên mặt đất, cúi đầu, động tác cung kính, nhưng trong lòng lại nhớ đến tiểu sủng vật bị nó để ở lại hang động. Tiểu sủng vật được nó nuôi dưỡng bốn ngày, nhưng lại mê man tận 3 ngày, hiện tại vất vả lắm mới tỉnh lại được, nó còn chưa mang tiểu sủng vật đi kiểm tra thân thể, cũng không có thời gian trấn an, cũng không biết Bạch Bạch ở một mình trong hang động có sợ hãi hay không, có khổ sở hay không? Hắc long ở trên sơn môn [cổng núi] giận dữ gầm lên: "Phong bạo! Trả lời ta! Rốt cuộc mấy ngày nay con làm sao vậy!" Thiểm Điện Long thành niên đã lâu, phẫn nộ đánh xuống những tia chớp, đốt trụi cây cối xung quanh. Vô số tia chớp đánh xuống người Ian, đốt cháy lớp vảy trên người nó thành màu đen. Ian đã quen với tổn thương do tia chớp đánh ra, nó cắn răng nhẫn nại thống khổ, ngẩng đầu nhìn Thiểm Điệm Long cao cao tại thượng phía trên: "Phụ thân, thân thể của con mấy ngày nay không thoải mái, cho nên mới như vậy." Thiểm Điện Long cười lạnh: "Thân thế không thoải mái? Vậy hiện tại con đi theo ta đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe, ta muốn xem báo cáo kiểm tra sức khỏe của con." Ian vung đuôi, rất tự nhiên sửa miệng: "A, quên đi phụ thân, con chỉ là mệt mỏi, không muốn huấn luyện mà thôi." Tâm tư của hắn mỗi ngày đều hướng về tiểu sủng vật, làm gì có thời gian mà huấn luyện có chứ. Thiểm Điện Long: "......"
Danh Sách Chương: