• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:





Giang Tự Bạch đi tới cái ao bên cạnh hang động, hắn cũng không c.ở.i q.uần áo bởi vì hiện tại toàn thân hắn cũng chỉ có mỗi một cái quần đùi. Hắn đứng cạnh ao nước, hắt hơi thêm vài lần nữa. Không khí trong núi rất tốt, nhưng cũng rất lạnh. Hơn nữa, long tộc thích sống trên đỉnh núi, điều này càng làm cho nó lạnh hơn. Nước hồ không sâu, còn có thể thấy được đáy hồ. Dù sao nơi này cũng không có nhân loại, chỉ có một hắc long muốn làm quan hốt phân, cho nên bị nhìn cũng không có gì lạ cả. Giang Tự Bạch trực tiếp c.ởi q.u.ần l.ó.t, liền nhảy xuống hồ nước. Hắc long đứng trước cửa hang động thấy được một màn này, ngay từ đầu nó rất là lo lắng, bởi vì nó không biết nhân loại có biết bơi không. Nhưng sau khi quan sát một phút, nó cảm thấy nhẹ nhõm. Nó thấy được nhân loại ở trong hồ nước như cá trong ao. Ian rất hài lòng đối với hang động này, nó cảm thấy nơi này rất thích hợp cho cuộc sống của tiểu sủng vật. Trong hang động cũng không có nhà, trên mặt đất cũng chỉ có cỏ, trên vách tường trang bị hệ thống lưu thông không khí cùng với hệ thống chiếu sáng. Nghĩ rằng cái ổ trước đây của tiểu sủng vật có thể không còn sử dụng được nữa, hắc long lập tức lên mạng mua một cái mới. Đáng tiếc, ở đây không bán quần áo của nhân loại, quần áo của long tộc thì quá lớn, không thích hợp, nó nhìn trái nhìn phải, cuối cùng quyết định mua mấy cái chăn nhỏ, còn quần áo của tiểu sủng vật nó quyết định đi đặt may, cho nên sẽ hơi lâu. Sau khi Giang Tự Bạch tắm xong, hắn mặc lại chiếc quần đùi ướt sạch sẽ, sau đó leo lên cái giàn mèo ngoài hang, sau đó cả người ướt đẫm ngồi xuống, lại liên tục hắt hơi mấy lần, hắn mới nhận ra mình bị nghẹt mũi. Xem ra bị cảm thật rồi. Hắn đi vào hang động nhìn, mặc dù cái hang này tốt hơn cái hang trước đó rất nhiều, nhưng nó vẫn không có các thiết bị điện mà con người sử dụng. Ví dụ như hắn muốn uống nước ấm, nhưng lại không có cách để nấu nước. Hắc long lại chuẩn bị cho hắn một bộ đồ ăn màu vàng, sau đó như thường lệ đặt ở trên các loại thức ăn cho sủng vật, cùng một ít rau xanh và một ly sữa. Hắc long ngồi xổm trước mặt hắn, dịu dàng nói: "Bạch Bạch, ngươi mau ăn đi, ngươi nhất định là đang đói đúng không? Thức ăn này nghe nói ngon lắm, ngươi mau xem nè?" Hắc long nói xong, còn dùng đuôi cuốn một khối phô mai đưa lên miệng Giang Tự Bạch. Giang Tự Bạch: "......" Giang Tự Bạch theo bản năng lùi lại phía sau một hắc long, vừa mới bắt đầu hắn có chút sợ con rồng này. Nhưng hiện tại hắn đã hiểu rõ tính cách của hắc long, vì vậy mà bắt đầu có chút nóng nảy. A, đối phương nuôi hắn như sủng vật, mỗi ngày sờ hắn, hít hắn, chơi đùa với hắn, kết quả lại cho hắn ăn mấy thứ này! Tiểu sủng vật cũng tức giận nha! Giang Tự Bạch mím môi, thân thủ "ba" một tiếng, đánh vào đuôi của Hắc Long, miếng phô mai lập tức rớt xuống. Hắc long sửng sốt, quay đầu nhìn tiểu sủng vật. Giang Tự Bạch tức giận bĩu môi, đột nhiên bùng nổ, đá văng chậu đựng thức ăn cho thú cưng, sau đó khoanh tay, dậm chân, quay đầu đi. Để nó tự đoán đi! Hắc Long: "......" Hắc long lấy lại bộ đồ ăn bị đá văng, u sầu nói: "Bạch Bạch, ngươi không thích đồ ăn này sao? Vậy ngươi có uống sữa không?" Giọng nói của nó trầm thấp ôn hòa, dùng đuôi cuộn tròn ly sữa đưa cho Giang Tự Bạch. Giang Tự Bạch lại dậm chân, hừ lạnh một tiếng: "Không muốn, không uống!" Hắc long: "......" Thật là kỳ quái, tuy rằng nghe không hiểu, nhưng nó lại hiểu ý của tiểu sủng vật! Ian rốt cuộc lấy lại thức ăn, không biết phải làm gì chỉ có thể đưa tay ra ôm tiểu sủng vật đang giận dữ. Kết quả là tiểu sủng vật đột nhiên lùi lại, gầm lên với nó hai lần. Giang Tự Bạch: "Đừng lại đây! Ta đang rất tức giận!" Ian: "......" Ian phát sầu, tính tình tiểu sủng vật thật nóng nảy. Nó chỉ có thể bưng đĩa salad rau củ trái cây lên, nó nhớ ra trước đây tiểu sủng vật đã từng ăn loại thức ăn này. "Đến đây Bạch Bạch, ngươi ăn cái này trước đi, cái này ngon lắm." Giọng nói có hơi chút nịnh nọt. Giang Tự Bạch nghĩ thầm, xem đi xem đi, quả nhiên là long tộc nuôi sủng vật, giống y như nhân loại nuôi động vật nhỏ. Tính tình sủng vật càng nóng nảy, chúng nó lai càng nịnh nọt. Thỉnh thoảng đối tốt với chúng nó một chút, ngoan ngoãn cho chúng nó ăn ngon, thì cái gì cũng trao cho ngươi. Giang Tự Bạch thời gian vừa đủ, lúc này mới không tình nguyện đi tới cầm món sald làm từ rau và trái cây, tuy rằng không có nước sốt nhưng vẫn chấp nhận được hơn thức ăn cho sủng vật. Nhìn thấy tiểu sủng vật rốt cuộc cũng chịu ăn, Ian gần như mừng rỡ kêu lên: "Bạch Bạch, ngươi cuối cùng cũng ăn rồi. Nếu ngươi không ăn, ta rốt cuộc cũng không biết làm sao nữa. Nhưng mà, không ngờ nhân loại lại ăn chay? Không phải giống như một con thỏ sao?" Nghĩ đến đây, Ian lập tức lấy lại thức ăn cho sủng vật và một ly sữa. Đổi sang một chiếc ly mới, hắn rót cho Giang Tự Bạch một ly nước, Giang Tự Bạch cầm ly lên, thấy bên trong là nước trong vắt, lại có một vài cành hoa ngâm trong đó, "Đây là hoa lộ, động vật nhỏ như thỏ đều thích ăn, Bạch Bạch thử xem?" Dưới ánh mắt chờ mong của hắc long, Giang Tự Bạch ho khan một tiếng: "Coi như cho ngươi chút mặt mũi, ta liền thử một chút." Hắn đi tới, phụng phịu tiếp nhận hoa lộ, thử nếm một miếng, còn chưa kịp nói, một hương vị ngọt ngào bùng nổ, mùi hoa rất nồng, ước chừng là nước ngâm hoa, hương vị rất ngon. Nhưng mà, nhìn độ tươi của đóa hoa, kết hợp với cách sống của long tộc, Giang Tự Bạch hoài nghi đây là nước lã. Chỉ là nước chưa đun sôi, không biết uống vào có bị tiêu chảy hay ký sinh trùng không? Giang Tự Bạch trầm mặc hai giây, sau đó yên lặng phun nước trong miệng ra, lắc đầu: "Ta chỉ uống nước đun sôi." Hắn cảm thấy ăn trái cây cùng rau củ sẽ an toàn hơn, hiện tại cũng không khát, không uống nước không sao, nhưng khi khát nước, hắn lại phải uống loại nước này. Nghĩ như vậy, Giang Tự Bạch nhanh chóng ăn hết mấy lát hoa quả trong bát, lập tức đặt bộ đồ ăn xuống, nhanh chóng đi đến góc động ngồi xuống. Hắn đột nhiên có chút nhớ cái giường mềm mại của mình. Nhìn thấy tiểu sủng vật không thích uống hoa lộ, hắc long có chút buồn bực. Nó buồn rầu nói: "Phương pháp nuôi dưỡng nhân loại là cái gì vậy? Như này cũng quá khó khăn rồi." Sữa không uống, hoa lộ cũng không uống, chẳng lẽ muốn uống nước trái cây? Nhưng mà tiểu sủng vật hình như cũng không thích nước trái cây, các bệnh viện sủng vật cũng hiếm khi bán loại nước này. Nước trái cây là thức uống yêu thích của long tộc. Nhìn thấy tiểu sủng vật đang chờ ở góc tường, cái tổ hắn mua trên mạng cuối cùng cũng giao tới, hắc long để chăn vào trong tổ, đẩy cho tiểu sủng vật: "Ngủ đi Bạch Bạch, ta sẽ ở cùng ngươi." Vốn dĩ tiểu sủng vật mới đi kiểm tra về, cũng không có cảm giác an toàn, nó cũng không thể hảo hảo trấn an Bạch Bạch rồi đi học, kết quả trong lúc này, Bạch Bạch lại bị kinh hách. Lần này, hắc long quyết định phải bảo vệ Bạch Bạch mới được, để cho tiểu sủng vật cảm nhận được cảm giác an toàn. Giang Tự Bạch lạnh đến mức liên tục hắt hơi, hắn nhanh chóng chui vào cái ổ mềm mại, đắp mềm lên. Hắc long mở trí não, do dự hồi lâu, cuối cùng gửi đi một tin nhắn. Rất nhanh, ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa, hắc long giấu tiểu sủng vật vào trong cái ổ mềm, đi tới mở cửa. Ngoài cửa, là một giống cái long tể[rồng con], sở hữu một mái tóc màu vàng cùng đôi cánh lớn màu vàng. Nó đứng ở cửa thăm dò: "Phong Bạo, là ngươi gửi tin nhắn cho ta sao? Trời ạ, ta còn nghi ngờ trí não của ta có vấn đề, là ngươi đúng không? Xác định là ngươi đi? Là ngươi đang hỏi ta phương pháp nuôi dưỡng sủng vật, đúng không?" Ian đi ra ngoài, đóng cửa lại, chiếm hữu mười phần: "Ngươi đang nhìn cái gì?" Kim long "Sách" một tiếng: "Chính ngươi hỏi ta phải nuôi sủng vật như thế nào, kết quả hiện tại ngươi lại không cho ta xem sủng vật, không nhìn ra sủng vật gì, ta biết nuôi như thế nào?" Hắc long không có ý định bại lộ tin tức có nhân loại ở đây, mấy trăm năm trước, ở trên Long Đảo chưa từng xuất hiện nhân loại, mặc dù được giới thiệu ở trong quá trình học, nhưng nhân loại lại ở sâu trong trung tâm vũ trụ, long tộc căn bản không tiếp xúc được. Ở trong mắt long tộc, nhân loại kỳ thật không khác mấy so với nhóm động vật lông xù. Chẳng qua, nhân loại rất thông minh, càng đáng yêu, càng phù hợp với thẩm mỹ long tộc. Ian: "Ta nghe nói ngươi nuôi rất nhiều sủng vật, trong nhà còn còn bệnh viện, cho nên có chút vấn đề cần hỏi ngươi, đương nhiên nếu ngươi không muốn nói, cũng có thể rời đi." Kim long: "......" Vị này đối với giống cái cả nam lẫn nữ như nhau, thực sự sắp bị tức chết rồi. Chúng nó coi như cũng cùng nhau học chung từ nhỏ tới lớn, đã qua nhiều năm như vậy rồi, đều là người quen, kết quả cách nói chuyện của hắc long vẫn như vậy. Kim long chống nạnh: "Được rồi, được rồi, ngươi muốn hỏi cái gì, cứ hỏi là được, nhìn bộ dáng này của ngươi, khó trách người khác đều nói ngươi khó hòa hợp." Hắc long không quan tâm nó nói gì, hiện tại nó đang đắm chìm vào trong rắc rối của mình, tâm tình thấp thỏm: "Bạch Bạch không ăn thức ăn cho sủng vật, không phải nó không ăn, cản bản là nó không ăn được, mang nó về năm ngày thì đã hôn mê 3 ngày, sau khi tỉnh lại, cũng chỉ ăn rau củ, đúng rồi còn có hoa quả, nhưng lại không uống sữa, cũng không uống hoa lộ, càng không ăn thức ăn cho sủng vật, hiện tại ta đang rất lo lắng cho vấn đề dinh dưỡng của hắn." Kim long cũng kinh ngạc: "Cái gì? Không ăn thức ăn cho sủng vật, cũng không uống sữa? Từ từ, nó hôn mê ba ngày? Tại sao ngươi không mang nó tới bệnh viện?" Hắc long: "......" Nó trầm mặc vài giây: "Không có, ta không thấy hắn xảy ra vấn đề gì cả." Kim long: "......" Hắc long nói thêm: "Tâm trạng Bạch Bạch tương đối ổn định, giọng nói và cử động cũng bình thường, nhưng lại sợ hãi, không thích ăn uống, nhưng lại thích chơi dưới nước." Kim long nghe xong cũng không đoán được đây là sủng vật nào. Nó đành phải đề nghị: "Không bằng hai ngày sau ngươi dẫn hắn ra ngoài đi dạo, chơi trong thung lũng, phơi nắng, vân vân, như vậy có thể giảm bớt căng thẳng cho hắn, cũng có thể thiết lập mối quan hệ chủ tớ của các ngươi. Còn về phương diện ẩm thực, nếu đói bụng hắn tự nhiên sẽ ăn, nếu không ăn thì không phải bị đói sao, hoặc là ngươi chuẩn bị mấy hoa quả hay ăn ấy, nếu hắn thích ăn hoa quả với rau củ, ngươi chuẩn bị nhiều mấy thứ này, chỉ cần hắn ăn thì liền không có vấn đề gì cả." Ian nghiêm túc lắng nghe trong chốc lát, sau đó gật đầu: "Được, phơi nắng nhiều phải không? Ta hiểu rồi." Kim long còn nói: "Ngươi tốt nhất nên mang nó đi bệnh viện kiểm tra, xem có bị ký sinh trùng hay không, có thể chích vacxin phòng bệnh? Ngươi không thể trì hoãn những việc này, đúng rồi, muốn gia tăng sự tin tưởng của nó, ngươi có thể ôm nó ngủ, v.u.ố.t v.e nó nhiều chút, nó sẽ thích." Hắc long ảo não nói: "Chính là tính tình của nó có chút hung dữ, lúc trước còn ngoan ngoãn để ta ôm một chút, hiện tại ngay cả ôm cũng không được, hắn còn tức giận đá tất cả thức ăn." Kim long cho rằng điều này là bình thường: "Sủng vật nào cũng như vậy, tính tình của chúng nó rất hung dữ, dù sao chúng cũng được chúng ta chiều chuộng, không còn cách nào khác được, ngươi ngẫm lại, nếu chúng nó mỗi lần đều ngoan ngoãn nằm xuống cho chúng ta vuốt, điều này có nghĩa gì? Đương nhiên chúng nó càng chống cự, chúng ta càng phấn khích, chúng nó không cho chúng ta hôn, chúng ta càng phải làm, không phải sao!" Vừa nói, kim long vừa hưng phấn: "Nhóc con, đừng nghĩ tới chuyện thoát khỏi vòng tay của ta!" Hắc long: "......" Hắc long yên lặng suy nghĩ, nếu nó muốn hôn Bạch Bạch, Bạch Bạch ra sức phản kháng nhưng không được...... Hắc long ho khan một tiếng, gật đầu với kim long: "Cảm ơn, ta nhớ kỹ rồi." Vì vậy, buổi tối hôm đó, Giang Tự Bạch đang ngủ say trong ổ thì phát hiện mình bị hắc long ôm chăn bế lên. Hắc long nằm trên chiếc giường đan bằng mây, quấn chặt tiểu sủng vật trong chăn, ôm nó vào lòng và dùng đuôi quấn lại, cúi đầu nhìn tiểu sủng vật bằng ánh mắt rất dịu dàng. Giang Tự Bạch bị cảm, buồn ngủ muốn chết, hắn mơ mơ màng màng mở mắt ra, liếc hắc long một cái, lập tức tỉnh lại. Ánh mắt của hắn nhìn thẳng vào hắc long, vẫn không nhúc nhích: Thế là thế nào? Đêm hôm khuya khoắc tại sao lại dùng ánh mắt đó nhìn hắn, rốt cuộc là có chuyện gì vậy! Hắc long nhìn hắn bằng ánh mắt như vậy, giống như muốn ăn thịt hắn! Giang Tự Bạch tuy rằng mệt mỏi, nhưng vẫn nhẫn nại cơn buồn ngủ, gian nan kéo chăn lại: "Ngươi đừng nhìn chằm chằm ta như vậy, ta sợ hãi." Nói xong, Giang Tự Bạch trực tiếp đá vào đuôi hắc long: "Đừng kéo ta đi nữa." Ian nghiêng đầu, dùng đuôi cuốn sủng vật đang chạy trốn, dùng giọng điệu vô cùng ngây thơ nói: "Bạch Bạch, ngươi đi đâu vậy?" Giang Tự Bạch cố gắng vùng vẫy, đá vào đuôi hắc long thêm vài lần nữa, vảy của hắc long cứng như áo giáp, đôi chân của hắn đỏ bừng vì những cú đá này. Giang Tự Bạch lập tức chửi rủa, thoát khỏi đuôi rồng, tức giận nói: "Đừng chọc ta nữa! Ta muốn ngủ một mình!" Hắn thở phì phò đi xuống đuôi rồng của hắc long, chui vào cái ổ mềm mại. Hắc Long: "......" Hắc long nhìn đuôi của mình, lại nhìn Bạch Bạch đang ôm chăn, sung sướng nói: "Bộ dạng Bạch Bạch phản kháng thật đáng yêu, lực đá ta một chút cũng không đau." Tâm tình hắc long rất tốt, nó quyết định sáng mai liền dẫn tiểu sủng vật ra ngoài đi dạo. Vì thế ngày hôm sau, toàn thân Giang Tự Bạch run rẩy tỉnh lại. Hắc Long quấn hắn trong một chiếc chăn rồi ôm vào người, đưa hắn đến một bãi cỏ xanh trên núi để tắm nắng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK