• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:





Ian lạnh mặt, rất lãnh khốc ngồi đối diện Giang Tự Bạch, hắn không chỉ không ngồi cùng với Giang Tự Bạch, thậm chí còn không cười. Ian nhẫn nại, nhìn Giang Tự Bạch, chờ đợi câu giải thích của Giang Tự Bạch: "Em tốt nhất nên cho ta một lời giải thích, bằng không," Đôi con ngươi thẳng đứng của hắn quay trở lại, trên trán lộ vảy đen, hắn nhìn chằm chằm Giang Tự Bạch, trầm giọng nói: "Ta sẽ xào chết em." Giang Tự Bạch: "......" Giang Tự Bạch ngồi thẳng, hai mắt phiếm hồng, căng thẳng nhìn Ian: "Lúc đó em rất lo lắng cho gia đình của mình, khi còn ở trên Long Đảo, gia đình của em không biết em còn sống còn tưởng rằng em đã chết rồi, mẹ của em thậm chí còn ngã bệnh, nghiên cứu của lão sư còn xảy ra vấn đề......" Giang Tự Bạch nói rất nhiều, hắn cũng không biết Ian có nghe lời giải thích của hắn không. Giang Tự Bạch nhìn sắc mặt âm trầm của Ian, không vui nói: "Long tộc của các anh cũng không theo chế độ một vợ một chồng, ai biết trong tương lai ngươi sẽ có bao nhiều bầu bạn. Thay vì chờ ngươi chán ta thì không bằng trở về nhà sớm một chút, ít nhất gia đình của ta sẽ không từ bỏ ta." Ian: "? ? ?" Lúc đầu nghe Giang Tự Bạch nói lời giải thích của mình, Ian thậm chí còn hối hận, bởi vì ngay từ đầu hắn đã không quan tâm tới chuyện đó. Tuy nhiên, ngay cả khi hắn nghĩ đến những điều này, thì có ích gì? Hắn không còn cách nào khác ngoài việc gửi Bạch Bạch trở lại. Ian thất vọng khi nghe những lời tiếp theo của Giang Tự Bạch, đột nhiên nổi giận quát lên: "Em đang nói cái gì?" Ánh mắt Ian nặng nề nhìn chằm chằm Giang Tự Bạch, bên trong còn mang theo một chút bất mãn lên án: "Em cho rằng ta chán ghét em, sau đó đi tìm một bạn đời khác?" Giang Tự Bạch bị hắn nhìn chằm chằm có chút chột dạ, còn mang theo một chút sợ hãi nhưng hắn cũng không nói gì sai mà! Hắn thì thầm: "Long tộc vốn là như vậy mà." Cũng không phải hắn nói bậy. Ian lập tức đứng dậy, hắn đã nhẫn nại lâu rồi, lúc này đã hết chịu nổi. Hắn khổ sở nói: "Em có biết sau khi rời đi, ta cảm thấy như trời sập, ta rời khỏi Long Đảo ở trong vũ trụ tìm kiếm em nửa năm, Bạch Bạch em cảm thấy ta còn có thể tìm bạn đời khác à, hiện tại chúng ta có thể gặp lại nhau không?" Giang Tự Bạch ngơ ngác, thì ra Ian đã tìm hắn nửa năm rồi, chẳng phải từ lúc hắn rời đi là Ian bắt đầu đi tìm hắn? Hai mắt Giang Tự Bạch đỏ bừng, đứng lên, vươn tay kéo một góc áo của Ian: "Ian, xin lỗi......" Ian đột nhiên ôm lấy Giang Tự Bạch, sải bước đi vào phòng tắm, giọng nói lạnh lùng: "Không sao, đợi khi em mang thai trứng của ta, thì sẽ không còn tâm trí nghĩ tới chuyện đó nữa." Giang Tự Bạch sợ hãi, giãy dụa nói: "Ta mới không muốn mang thai trứng rồng......" Hắn là nam, là nhân loại, làm sao có thể sinh trứng được! Chỉ nghĩ đến điều đó thôi cũng thấy xấu hổ rồi! Ý chí của Ian rất vững vàng, không hề mềm lòng một chút nào: "Em không muốn mang thai trứng của ta, vậy muốn của ai? Áo Đề Tu? Hay Ngải Tư Khắc?" Giang Tự Bạch: "......Em có thể không sinh được không?" Ian: "Không thể! Chẳng lẽ em lại muốn chạy?" Giang Tự Bạch: "......" Ian rất cường thế ôm Giang Tự Bạch vào trong phòng tắm. Giang Tự Bạch có nói gì nữa Ian cũng không lay chuyển, không mềm lòng: "Bạch Bạch, ngoan một chút, bằng không ta sẽ nhốt em lại." Hắn cúi đầu, ánh mắt nặng nề nhìn Giang Tự Bạch. Giang Tự Bạch thức thời câm miệng. Không phải hắn sợ Ian, mà chủ yếu chỉ cần nói thêm một chút nữa, hắn sẽ bị xào chết. Ian rất quen thuộc trong việc rửa đồ ăn, hắn đặt Giang Tự Bạch vào bồn tắm, sau cởi quần áo của chính mình, bước đôi chân dài vào bên trong bồn tắm lớn. Đã lâu rồi mới gặp lại Ian, nên khi Giang Tự Bạch nhìn thấy hai cái đó vẫn rất khiếp sợ. Hắn mở to hai mắt, mặt đỏ bừng nói: "Anh, anh có thể nhẹ nhàng một chút được không......" Lúc trước hắn đã không chịu nổi, hiện tại đã nửa năm, hắn cảm thấy mình cần phải chuẩn bị tâm lý thật tốt! Ian tới gần đưa tay sờ mặt Giang Tự Bạch, trong lòng Ian vẫn còn oán hận. Nửa năm trôi qua, hắn nghẹn một hơi, chỉ cần nghĩ tới tìm được Giang Tự Bạch, nhất định phải hung hăng làm em ấy, hắn sẽ không thả Bạch Bạch ra ngoài tới khi em ấy mang thai. Nhưng hiện tại, hắn phát hiện mình làm không được, chỉ cần Giang Tự Bạch dùng cặp mắt đen vô tội nhìn hắn, hắn liền mềm lòng. Sắc mặt Ian nghiêm túc ôm Giang Tự Bạch vào trong lòng ngực, thấp giọng nói: "Em ngoan một chút, ta sẽ nhẹ nhàng." Giang Tự Bạch bị Ian ôm vào ngực, hắn phát hiện trong nửa năm qua Ian vậy mà trưởng thành không ít. Cơ ngực cũng trở nên cứng cáp hơn, hắn đưa tay nhéo thử, cảm xúc truyền tới không tồi, Ian cúi đầu nhìn hắn, ánh mắt tràn đầy d.ục v.ọ.ng: "Thích sờ?" "Nửa năm qua, có phải đã sờ qua người khác hay không? Có phải chỉ có ta là tốt nhất không?" Giang Tự Bạch: "......" Hắn giận dữ đấm vào ngực Ian: "Không có không có không có! Đã nói không có rồi!" Ian nắm lấy tay hắn, thì thầm: "Nếu có, em liền xong đời." Giang Tự Bạch: "......" Ian rửa đi rửa lại đồ ăn một lần, sau đó lau khô đồ ăn, chuẩn bị nấu cơm. Tuy rằng nửa năm không xào đồ ăn, nhưng kỹ thuật của hắn cũng không tụt chút nào, nhưng kiềm chế cơn tức giận nên trực tiếp mở lửa lớn, không cho Giang Tự Bạch một chút thời gian phản ứng nào cả. Giang Tự Bạch trực tiếp được ôm trong vòng tay của Ian, hai chân quấn quanh eo Ian. Ian vẫn như cũ là một con rồng trưởng thành nam tính, đầy sức mạnh. Hỏa lực toàn bộ khai hỏa, làm sao Giang Tự Bạch chịu được. Hắn lập tức bối rối. Loại chuyện xào đồ này, tuy rằng không thể vội, cần chuẩn bị đầy đủ các bước, nhưng Ian lại không đủ kiên nhẫn. Hắn nghẹn nửa năm, giờ phút này nhìn Giang Tự Bạch, khàn giọng nói: "Toàn bộ nửa năm, hiện tại đều giao cho em." Giang Tự Bạch chấn động câm nín. Nhưng hắn khẩn trương, lúc trước hắn đã không chịu được, hiện tại lại càng không. Dù sao cũng có hai cái. Hiện tại, toàn bộ của nửa năm, thật sự rất đáng sợ. Giang Tự Bạch muốn phản kháng. Xào đồ ăn thì xào đồ ăn, thêm chút nước thôi, nhưng nếu cho nhiều nước quá mà ngập nồi thì không thích hợp đâu nhé! Hai chiếc thìa của Ian thay phiên nhau xào đồ ăn trên lửa lớn, xào đến khi bên ngoài giòn bên trong mềm, chúng nằm ở đó, nảy lên xẹp xuống theo chuyển động của những chiếc thìa. Xào gần hai giờ, Giang Tự Bạch nằm trên giường, tay run run chỉ vào trĩ não trên bàn, hắn không có sức để nói chuyện. Ian ngừng động tác, đưa tay sờ mặt Giang Tự Bạch: "Làm sao vậy?" Đồ ăn của hắn vẫn chưa nấu xong, nhưng thứ hắn dành dụm cả nửa năm vẫn chưa bỏ vào lúc này. Giang Tự Bạch khàn giọng, mắt đỏ bừng nhìn Ian: "Mấy giờ rồi, em đã đáp ứng mẹ về trước 8 giờ rồi." Ian: "......" Ian không muốn Giang Tự Bạch đi, nhưng hắn nghĩ Giang Tự Bạch đã hứa với mẹ em ấy. Vì thế, hắn cầm lấy trí não lên nhìn, bất mãn nói: "Còn 15 phút." Giang Tự Bạch trừng mắt nhìn hắn: "Em muốn có thời gian quay về, anh mau lên!" Ian vứt trí não qua một bên, mắt nheo lại, hắn vừa rồi bởi vì quá mức kích động nên sừng rồng trên trán lộ ra, trên trán và ngực xuất hiện một ít vảy, hai tiểu đệ đương nhiên cũng có xu hướng biến lớn hơn. Hắn nằm xuống bên cạnh Giang Tự Bạch, khàn giọng nói: "Chỉ sợ em chịu không nổi." Với hỏa lực hiện tại, chắc chắn sẽ không xong trong mười phút. Muốn trong thời gian ngắn chín đồ ăn thì cần phải tăng hỏa lực, xào thật mạnh. "Nhưng mà," Ian nhấc một chân của Giang Tự Bạch lên: "Anh sẽ cố gắng hết sức, em kiên nhẫn một chút." Trước khi Giang Tự Bạch kịp thở, đột nhiên Ian bắt đầu tăng hỏa lực, cường độ cao tới mức khiến cho Giang Tự Bạch hỏng mất. Khi Giang Tự Bạch sắp ngất xỉu, Ian rốt cuộc cũng xào xong, bắt đầu dùng hai cái thìa cho nước nào nồi. Trong khi cho nước vào nồi, hắn còn đánh mông Giang Tự Bạch vài cái, gọi hắn: "Không phải muốn về nhà sao? Hả? Em dám ngủ, vậy thì để anh tiếp tục." Giang Tự Bạch: "......" Nửa năm rồi Ian không xào đồ ăn, nước cho vào nồi rất nhiều. Lượng nước cho vào gấp đôi so với trước đây, thậm chí nồi còn không thể chứa nổi, trong nháy mắt rất nhiều nước tràn ra khỏi nồi. Ian lấy hai chiếc thìa ra, khẽ nhíu mày: "Tại sao lại tràn ra rồi, thật đáng tiếc." Nam nhân loài người không dễ dàng mang thai con của long tộc. Tuy nhiên, không phải là không có tiền lệ. Lúc trước, khi hai người cùng nhau vượt qua kì phân hóa, Giang Tự Bạch cũng không mang thai được trứng rồng, Ian chỉ biết phải tăng hỏa lực, tăng tần suất lên. Giang Tự Bạch vô thức đặt hai tay lên bụng, hồi lâu cũng không bình phục được. Hắn cảm thấy thắt lưng mình sắp gãy, hai chân yếu ớt và không còn chút sức lực nào. Hắn thậm chí còn không có sức để nói, hai mắt nhắm lại, trực tiếp ngất đi. Ian: "......" Ian chột dạ, lần này hơi mất khống chế, làm cho Bạch Bạch ngất xỉu. Ian nghiêng người, thấp giọng hỏi: "Bạch Bạch, đã 8 giờ rồi, em có muốn về nhà không?" Giang Tự Bạch ngất đi, hoàn toàn không nghe thấy. Ian im lặng một lát, mở trí não của Giang Tự Bạch ra, dùng tài khoản của Bạch Bạch gửi tin nhắn cho tài khoản có tên "mẹ": "Mẹ, con vẫn ở bên ngoài, đợi 10 giờ con sẽ về." Sau khi Ian gửi xong, hắn nhìn chằm vào trí não, đợi vài phút mới thấy mẹ của Giang Tự Bạch gửi tin nhắn: "Được, có muốn ba con tới đón con không?" Ian nhanh chóng trả lời: "Không cần ạ, bạn của con sẽ đưa con trở về." Sau khi gửi đi, đôi vai căng thẳng của Ian lập tức thả lỏng. Hắn rất sợ mẹ của Giang Tự Bạch gọi tới, hắn cũng không dám nghe điện thoại, hơn nữa, hắn đã biến Giang Tự Bạch thành bộ dạng như vậy, hắn cũng hơi chột dạ. Ian đặt trí não xuống, liền ôm Giang Tự Bạch ngất xỉu vào nhà tắm. Hôm nay Giang Tự Bạch bị gây sức ép như vậy, hắn tắm rửa cho Giang Tự Bạch một cái, sau đó liền đưa về nhà. Mặc kệ như thế nào, hắn vẫn quyết định sẽ ở lại thế giới của nhân loại, cho nên hắn phải chính thức cân nhắc mình nên làm gì tiếp theo. Cuối cùng, hắn cần phải mua nhà, mua phi hành khí, còn phải tìm công việc, dù sao cũng cần kiếm tiền nuôi Bạch Bạch. Đúng rồi, hắn cần phải gặp người nhà Giang Tự Bạch, khiến họ chấp nhận hắn. Ngoài ra nếu sau này Bạch Bạch sinh trứng, hắn còn phải lo lắng tới vấn đề của đứa nhỏ. Ian ôm Giang Tự Bạch ngồi trong bồn tắm, trong khoảng thời gian ngắn, hắn đã bắt đầu lên kế hoạch cho tương lai một nhà ba người.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK