• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:





Giang Tự Bạch không biết mình gặp phải phiền toái, lúc này vừa vặn quay lại cổng vườn, nghe thấy hắc long đang gọi mình, trong lòng nhất thời lo lắng. Vì vội vàng bước vào vườn, hắn bị trượt chân, rơi thẳng xuống vườn một tiếng "rầm". Ian vừa bước ra khỏi hang động liền nhìn thấy Giang Tự bạch nằm úp sấp trên mặt đất. Hắn hoảng sợ: "Bạch Bạch, ngươi không sao chứ?" Ian vội vàng đi tới, trước khi Giang Tự Bạch đứng dậy, hắn đã cúi xuống, dùng hai tay bế Giang Tự Bạch lên, người đang dính đầy bụi sau cú ngã. Nhìn thấy tay Giang Tự Bạch đỏ bừng vì cú ngã, Ian rất đau lòng, hắn ôm Giang Tự Bạch vào trong ngực, sau đó ngồi trên ghế dài trong vườn, cẩn thận nắm tay Giang Tự Bạch: "Bạch Bạch có đau không? Để ta xem, làn da đỏ hết rồi, nhất định rất đau, đúng không?" Ian nghiêng người, thổi nhẹ vào vết thương, thở dài: "Cho dù ngươi có làm sai chuyện gì cũng không cần sợ hãi như vậy, nếu đồ đã bị hư có thể mua cái mới, nhưng ngươi bị thương thì rất phiền toái nha." Giang Tự Bạch không hiểu lời của hắc long, nhưng nhìn biểu tình của đối phương, biết được Ian hình như cũng không có tức giận với hắn. Giang Tự Bạch nhìn mặt hắc long: "Ta trèo cửa sổ chạy ra ngoài, vậy mà ngươi cũng không tức giận?" Oa, tính tình của hắc long có vẻ tốt hơn so với tưởng tượng. In ôm tiểu sủng vật vào trong ngực, đi đến của hang động, mở cửa, nước từ bên trong lập tức chảy ra ngoài. Ian thở dài: "Nước trong tủ lạnh đã ngấm vào nhà rồi, xem ra thảm cũng phải vứt đi, ta còn phải mua cho ngươi một cái ổ mới nữa." Mà Giang Tự Bạch, hắn cúi đầu nhìn cảnh tượng trong hang động, trợn mắt há mồm. Sao lại thế này, đã xảy ra chuyện gì? Vì sao hắn mới đi ra ngoài một chuyến, khi trở về nhà lại ngập nước như này? Giang Tự Bạch yên lặng ngẩng đầu, từ âm thanh "tích tích tích" nhìn qua. Chiếc tủ đông gần như chiếm trọn một bức tường đang phát ra âm thanh báo động chói tai, như thể nó đang buộc tội hắn về tất cả những điều này! Giang Tự Bạch: "......" Giang Tự Bạch cho rằng trước đó mình đã ấn hai cái nút nào đó, sau đó phát hiện tủ đông không có phản ứng liền không để ý tới nữa. Bây giờ có vẻ như hắn đã vô tình tắt chức năng làm lạnh, rồi theo thời gian, nhiệt độ bên trong tủ đông tăng mạnh, điều hòa bị hỏng, những viên đá tan chảy, tràn ngập ngôi nhà nhỏ của họ. Giang Tự Bạch: "......" Giang Tự Bạch vốn dĩ cảm thấy chột dạ vì lẻn ra ngoài, nhưng bây giờ, hắn càng cảm thấy chột dạ hơn. Hắn nép vào trong ngực Ian, có chút chột dạ: "Thực xin lỗi, ta không có ý......" Hắn thực sự không có ý phá hỏng ngôi nhà. Đây là một việc hoàn toàn ngoài ý muốn. Ian nhìn cửa sổ đang mở, biết được tiểu sủng vật làm thế nào ra khỏi vườn. Nhưng mà Ian cũng không tức giận, chỉ có chút sợ hãi: "May mắn ngươi không có chạy xa, biết trốn trong vườn chờ ta trở về, Bạch Bạch, xung quanh đây có nhiều rồng không tốt, ngươi tuyệt đối không được chạy lung tung, biết không?" Ian nói xong, đặt Giang Tự Bạch ngồi trên ghế, sau đó nói với hắn: "Ngươi ngồi đây, ta vào trong dọn dẹp." Khi hắn đứng dậy, có chút cau mày: "Mùi thịt nướng trên người ngươi vẫn chưa bay đi." Giang Tự Bạch ngây thơ quấn chặt chăn, những điều hắn không biết là tiền tiêu vặt của Ian sắp chạm đáy. Quả nhiên người nghèo thì không nên nuôi thú cưng, bởi vì nuôi thú cưng còn đắt hơn so với nuôi người! Sau khi Ian dọp dẹp hang động, liền lập tức đi vào trang mua sắm trực tuyến, mua một tấm thảm lớn, khi chuẩn bị mua ổ cho Bạch Bạch, hắn hơi do dự giữa việc việc mua một cái ổ cho Bạch Bạch hay mua một cái giường, sau một hồi do dự hắn quyết định mua một chiếc giường lớn. Hắn đặt chiếc giường lớn bên cạnh sofa, nói với Giang Tự Bạch: "Bạch Bạch, từ nay chúng ta ngủ cùng nhau nha." Giang Tự Bạch nhìn chiếc giường lớn rồi lại nhìn hắc long Ian: "......" Hắn có chút chống cự, nhưng không nhiều. Cùng nhau ngủ thì cùng nhau ngủ, dù sao nhóm mèo con cũng thường ngủ cùng nhau. Giang Tự Bạch nghĩ đến đó liền đi về phía giường, kết quả nửa chừng Ian lại túm chăn của hắn: "Bạch Bạch, hôm nay ngươi nhất định phải tắm." Nói xong, Ian trực tiếp ôm Giang Tự Bạch đi tới ao nước trong vườn. Giang Tự Bạch cảm thấy bệnh của hắn có chút đỡ nhưng hắn vẫn không chịu tắm nước lạnh. Hiển nhiên long tộc có thói quen tắm, nhưng bọn họ lại không tắm bằng nước ấm. Trong phòng tắm không có thiết bị làm nóng nước nào cả. Từ quan điểm đó, có thể thấy được nhân loại hoàn toàn không thể so sáng với long tộc. Nếu long tộc không rời khỏi tinh liên, thì kẻ thống trị hiện tại của tinh liên chắc chắn là long tộc. Giang Tự Bạch bị Ian mang đến ao nước, chăn của Giang Tự Bạch kéo ra. Giang Tự Bạch: "......" Giang Tự Bạch không còn giãy giụa nữa, hắn nhớ bộ phim hoạt hình xem buổi sáng, lạnh nói như thế nào ta? Giang Tự bạch suy nghĩ một chút, chân vừa mới chạm vào mặt nước, hắn liền thập phần lúng túng nói "lạnh". Quả nhiên, Ian vừa mới nghe hắn nói liền dừng lại, kinh ngạc nhìn Giang Tự Bạch: "Bạch Bạch, người vừa mới nói cái gì?" Giang Tự bạch lặp lại một lần nữa: "Lạnh!" Ngôn ngữ của long tộc thực sự rất khó phát âm, chỉ cần phát ra âm thanh, Giang Tự Bạch cảm thấy lưỡi mình sắp đánh nhau tới nơi. Giang Tự Bạch sợ đối phương nghe không hiểu, lại lặp lại mấy lần: "Lạnh lạnh lạnh lạnh! Đồ ngốc, ngươi nghe không hiểu hả?" Giang Tự Bạch mặc lại quần áo, tại sao hắc long lại ngây ra như vậy, ít nhất cũng nên có phản ứng chứ! Giang Tự Bạch dùng ánh mắt u oán nhìn Ian, dùng khẩu âm tiêu chuẩn lặp lại từ "lạnh", khiến Ian bị sốc. Hắn ngây ra vài giây, mới chậm rãi ôm tiểu sủng vật vào trong ngực, nhìn chằm chằm Giang Tự Bạch một lúc, mới thấp giọng mở miệng: "Bạch Bạch, ngươi vừa nói cái gì?" Không đúng, Ian dừng lại một chút, sửa miệng: "Ngươi có thể nói tiếng của long tộc?" Ian: "Ngươi có phải vừa mới nói lạnh không? Ngươi nói nước rất lạnh, đúng không?" Cũng giống như nhân loại chưa từng nhìn thấy vẹt, không tin rằng bọn nó có thể nói được tiếng người, giờ đây Ian cũng bị sốc khi nhân loại có thể nói được ngôn ngữ của long tộc Vấn đề là hắn không có dạy qua, tại sao Bạch Bạch học được? Chẳng lẽ là tự học? Hắn không khỏi bắt đầu nhớ lại những ngày gần đây, hắn có cùng Bạch Bạch nói từ "lạnh" hay không. Giang Tự Bạch yên lặng quấn chăn, chỉ vào ao nước, lắc đầu với hắc long, lặp lại một lần nữa: "Lạnh." Ian: "......" Ian lập tức hồi phục sau kinh ngạc: "Bạch Bạch, không ngờ ngươi có thể học được ngôn ngữ của long tộc, thật tốt quá, sau này chúng ta có thể nói chuyện với nhau rồi!" Ian hưng phấn ôm lấy Giang Tự Bạch, hoàn toàn quên mất việc đưa Giang Tự Bạch đi tắm. Ian lầm bầm: "Đúng vậy, lẽ ra ta nên nghĩ tới sớm hơn, ngươi thông minh như vậy, cái gì cũng biết, hoàn toàn khác so với sủng vật bình thường, có lẽ ngươi có thể học được ngôn ngữ của long tộc, thậm chí có thể làm việc......" Trở lại hang động, Ian đặt Giang Tự Bạch lên chiếc giường rộng 5m mới mua, dịu dàng nhìn Giang Tự Bạch: "Nào, Bạch Bạch, từ giờ trở đi, mỗi ngày ta sẽ dạy ngươi nói long ngữ, thế nào? Ngươi xem này, cái này kêu là "giường", ngươi lặp lại theo ta, giường ~" Giang Tự Bạch bất đắc dĩ, chỉ chỉ TV, hắn muốn hắc long mở TV cho hắn xem. Khi hắc long bật màn hình chiếu lên, trong lòng hắn đang suy nghĩ, nhân loại có thể học được ngôn ngữ của long tộc, rất thông minh, nhìn cách cư xử bình thường của Bạch Bạch, chẳng lẽ hắn thực sự giống nhân ngư sao? Bởi vì đại dương trên hành tinh này cao tới 80% nên ở dưới đáy biển, ngọai trừ rồng, còn có tộc nhân ngư. Sở dĩ những nhân ngư này tồn tại ở đây là vì tổ tiên của họ đã trở thành bạn đời của long tộc nên họ cùng long tộc di cư đến đây. Đã hàng trăm năm trôi qua, dân cư của nhân ngư vẫn không tăng lên, số lượng cũng không nhiều lắm. Tuy nhiên, việc nhân ngư kết làm bạn đời với rồng cũng không phải là chuyện hiếm có. Trong khi hắc long đang tìm kiếm những bộ phim hoạt hình mang tính giáo dục cho tiểu sủng vật của mình, hắn nghĩ trong đầu, nếu chỉ số thông minh của nhân loại với nhân ngư giống nhau, nên bọn chúng cũng giống như rồng. Nếu như rồng có thể trở thành bạn đời với nhân ngư...... Ian nghĩ linh tinh, tim đập thình thịch, một ý nghĩ trước đây hắn chưa từng nghĩ đến đột nhiên xuất hiện. Hắn yên lặng quay đầu, dùng ánh mắt cổ quái nhìn Giang Tự Bạch đang ngồi trên giường lớn màu đen. Tiểu sủng vật ngồi trên giường có dáng người nhỏ nhắn, đường nét thanh tú, mái tóc màu đen hơi dài mềm mại rũ xuống trán. Sau khi nhận ra tầm mắt của hắn, tiểu sủng vật quay đầu lại, nghi ngờ nhìn hắn, thậm chí còn hơi nghiêng đầu, trong có vẻ ngốc nghếch và có chút đáng yêu. Ian: "......" Nhịp tim của Ian đập có chút nhanh, hắn đột nhiên cảm thấy má mình nóng lên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK