Ngải Tư Khắc dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Lạc Tư, thờ ơ nói: "Cảm ơn ngươi quan tâm, nhưng chuyện của ta không cần ngươi lo lắng." Ngải Tư Khắc nói xong liền ôm bánh nhỏ đi về phía lâu đài. Lúc này, Giang Tự Bạch đã được Áo Đề Tu đưa đến khi vườn phía sau lâu đài, nói đó có một cái giàn hoa, phía dưới có ghề nằm, một cái bàn, người máy quản gia đã đặt rất nhiều trái cây cùng bánh quy ở trên đó. Áo Đề Tu đặt Giang Tự Bạch lên ghế, sau đó cầm ly nước trái cây vào trong lòng Giang Tự Bạch, nói với hắn: "Tiểu Giang, ngươi chỉ cần ngồi ở đây ăn uống, không được đi đâu, biết không?" Áo Đề Tu nói nhanh tới mức Giang Tự Bạch chỉ có hiểu được một chút, hắn gật đầu: "Được." Sau đó Áo Đề Tu xoay người rời đi, kết quả đi chưa được hai bước liền nhanh chóng quay người lại, hôn một cái "bẹp" trên mặt Giang Tự Bạch: "Bé ngoan, ta đi đây." Giang Tự Bạch: "......" Giang Tự Bạch kinh ngạc nhìn Áo Đề Tu rời đi. Tính cách của Áo Đề Tu quá nhiệt tình, hơn nữa còn rất thẳng tính, mấy ngày nay hở một tí hắn ôm Giang Tự Bạch, hoặc xoa đầu hắn, nhưng ngôn hành cử chỉ vẫn còn duy trì khoảng cách. Đây là lần đầu tiên bị hôn trực tiếp. Đừng nói Giang Tự Bạch, ngay cả Áo Đề Tu cũng rất vội vàng, vừa xấu hổ vừa chột dạ, cho nên mới vội vàng bỏ chạy. Giang Tự Bạch sau khi kinh ngạc có chút không nói nên lời. Hắn vén góc áo lên, dùng sức lau má, trong lòng có chút khó chịu. Trên thực tế, khi hắn và hắc long sống trong hang động nhỏ, hắc long Ian rất thích ôm và hôn hắn. Hắc long không chỉ hôn tóc, tay và tất nhiên còn có má của hắn. Thậm chí ngay cả môi của hắn còn hôn qua, không chỉ vậy còn có đầu lưỡi. Nếu so sánh thì nụ hôn của Áo Đề Tu thì chẳng là gì cả. Tuy nhiên, Giang Tự Bạch suy nghĩ một chút, hình như khi hắn thân cận với hắc long cũng không bài xích như vậy. Cũng không biết có phải hắc long cứu hắn hay không, cũng là người thứ nhất chăm sóc hắn, cũng có thể là nguyên nhân đó. Giang Tự Bạch hiếm khi suy nghĩ kỹ càng. Thật lòng mà nói, có thể là bởi vì bề ngoài của Ian phù hợp với thẩm mỹ của hắn hơn? Không thể nào, tại sao hắn lại có thể thích một tên vừa to con vừa đen cơ chứ? Long tộc rất to lớn, cơ thể khỏe mạnh, nhưng không có nhiều người có làn da đen tóc ngắn, ngũ quan sắc bén. Giang Tự Bạch thoải mái tựa lưng vào ghế, nhấp một miếng nước, sau đó lẩm bẩm trong lòng: "Mình đã học xong long ngữ, có thể nói chuyện hằng ngày, tại sao cái tên hắc long kia lại chưa đến ta?" Hắn chỉ mới nhìn thấy ngân long tới đây, hắc long nuôi hắn lâu như vậy, thậm chí làm những chuyện đó với hắn, kết quả lại không thấy mặt đâu. Giang Tự Bạch tức giận nhấp một miếng nước, thấp giọng chửi: "Tra long!" Qua hồi lâu, Giang Tự Bạch nghe thấy giọng nói của Áo Đề Tu từ lâu đài truyền đến. Âm thanh nói của Áo Đề Tu rất lớn, nhưng Giang Tự Bạch đã quen với tính cách nóng nảy này, chỉ cần một chút chuyện liền bùng nổ, Giang Tự Bạch muốn không thấy cũng không được. Giang Tự Bạch cẩn thận lắng nghe, mơ hồ nghe thấy cái gì mà "phân hóa" cùng với "mơ tưởng", mấy ngày nay Lạc Tư nói với hắn rất nhiều về chuyện long tộc có kì phân hóa, Giang Tự Bạch đã hiểu rõ về việc đó. Bây giờ Áo Đề Tu nói phân hóa, chẳng lẽ là ngân long chuẩn bị phân hóa? Nhưng mà, ba con rồng con này xấp xỉ tuổi nhau, ngày hôm qua Lạc Tư có nói, Áo Đề Tu thiếu gia cũng sắp phân hóa, càng tới ngày phân hóa tính cách của Áo Đề Tu càng nóng nảy. Giang Tự Bạch hoài nghi rằng núi lửa có thể phun trào vào ngày Áo Đề Tu phân hóa. Ở bên kia, Áo Đề Tu khắc khẩu rất lâu, hơn nữa âm thanh càng lúc càng lớn, Giang Tự Bạch nghĩ lúc trước Áo Đề Tu đã thiêu rụi tòa thành của mình, hai ngọn núi cũng bị đốt cháy, hắn thực sự lo lắng hôm nay có ngọn núi nào bị thiêu rụi hay không. Hắn do dự một lúc rồi đặt ly nước trái cây trong tay xuống rồi đứng dậy. Trên người hắn mặc áo phông sáng màu và quần đùi do Lạc Tư tặng, không có mang giày, mặc dù Áo Đề Tu đã thiết kế rất nhiều quần áo và giày dép cho hắn. Nhưng những bộ quần áo đó......đều được khảm không ít đá quý, còn có một vài loại váy màu sắc, đai đeo váy, thậm chí còn có loại váy mang theo họa tiết hoạt hình cùng nơ nữa...... Đá quý quá nặng, màu sắc của quần lại quá sặc sỡ và xuyên thấu, điểm quan trọng: Tất cả đều là váy! Có lẽ long tộc có thể thiết kế quần áo cho nhân loại, giống như nhân loại mua quần áo cho chó mèo, họ tập trung vào thứ phù hợp thẩm mỹ của riêng họ và những gì họ thích. Giang Tự Bạch thực sự không thể mặc nó được. Hắn đi chân trần ra khỏi vườn, thản nhiên buộc chiếc nơ hồng dịu dàng trên trán thành một chiếc váy xòe nhỏ, để lộ vầng trán mịn màng, hắn xoa trán vài cái, rồi bước vào cửa hông vào nhìn. Hắn thấy Áo Đề Tu cùng Ngải Tư Khắc đúng trong đại sảnh rộng rãi, Ngải Tư Khắc ăn mặc chỉnh tề, mặt không thay đổi, trên tay còn cầm một hộp quà nhỏ. Ngược lại, Áo Đề Tu lại tỏ ra kích động và cáu kỉnh, ngọn lửa nhỏ trên đuôi bốc cháy hừng hực. Giang Tự Bạch: "......" Quả nhiên hắn biết ngay mà, nếu bọn họ tiếp tục cãi nhau, Áo Đề Tu lập tức thiêu rụi lâu đài. Giang Tự Bạch nhìn một hồi, nhịn không được lên tiếng: "Xin lỗi, quấy rầy một chút." Hắn khá là khó khăn trong việc phát âm long ngữ, sau khi nói xong một câu, lưỡi hắn gần như bị trói lại. Nhưng hai người đang cãi nhau đột nhiên ngừng lại, đều quay đầu nhìn sang. Ngân long Ngải Tu Khắc vừa lúc đối diện với Giang Tự Bạch, khi nhìn thấy Giang Tư Bạch, mắt hắn lập tức sáng lên. Sau vài ngày không gặp, tiểu gia hỏa càng dễ thương và xinh đẹp hơn. Hắn đã sớm cảm thấy mái tóc dài của tiểu gia hỏa rất đẹp, nếu nuôi dài nhất định sẽ càng xinh đẹp hơn. Hiện tại tóc của tiểu gia hỏa đã dài không ít, được tết thành một cái bím tóc nhỏ, càng nhìn Ngải Tư Khắc càng thích. Quả nhiên, vừa liếc mắt một cái hắn liền thích tiểu gia hỏa này, thật sự rất hợp ý của hắn. Tuy rằng bởi vì độ xứng đôi thấp, làm cho Ngải Tư Khắc buồn mấy ngày, nhưng hiện tại hắn đã suy nghĩ cẩn thận, cho dù long tộc có thể tìm được bạn đời có độ xứng đôi cao đi nữa, thì chỉ có nhân loại mới hợp ý của hắn. Hắn không muốn từ bỏ. Áo Đề Tu quay đầu nhìn Giang Tự Bạch, nhất thời căng thẳng: "Tiểu Giang, sao ngươi lại vào đây! Ta không phải đã nói ngươi đợi bên ngoài rồi sao, cái gì cũng không cần quản sao?" Áo Đề Tu nhanh chóng chạy tới, dùng thân thể chặn lại Giang Tự Bạch: "Mau mau mau, ngươi mau trốn đi, đừng để Thiểm Điện nhìn thấy ngươi, tên đó thực sự rất thích phóng điện bất ngờ!" Giang Tự Bạch bị Áo Đề Tu chặn lại, bởi vì chiều cao của hắn chỉ tới ngực của Áo Đề Tu, hình thể của Áo Đề Tu lại gấp đôi hắn; bây giờ Áo Đề Tu đi tới, lập tức chắn tầm nhìn của hắn. Giang Tự Bạch thấp giọng nói: "Ta nghe thấy các ngươi cãi nhau......" Kỳ thực tuy rằng hắn không thích Ngải Tư Khắc, nhưng đối phương đã "mời" hắn mấy bữa thịt nướng, thịt nướng đó rất ngon, trong lòng của hắn vẫn còn nhớ rõ. Ngải Tư Khắc nhanh chóng bước tới, hắn đi vòng sang bên cạnh của Áo Đề Tu, trên môi nở nụ cười, giọng nói dịu dàng: "Chào tiểu gia hỏa, đã lâu không gặp, còn nhớ ta không?" Giang Tự Bạch gật đầu: "Nhớ rõ, thịt của ngươi ăn ngon lắm." Hắn vẫn chưa biết từ thịt nướng nói như thế nào. Nhưng Ngải Tư Khắc hiểu. Thậm chí Ngải Tư Khắc còn rất ngạc nhiên: "Tiểu gia hỏa, mới có mấy ngày? Mà long ngữ của ngươi đã tiến bộ rất nhiều rồi, ngươi thực sự rất có thiên phú học tập." Giang Tự Bạch nghĩ thầm, đương nhiên, dù sao hắn cũng là một nghiên cứu viên nghiên cứu các giống loài quý. Năng lực học tập tất nhiên không tồi nhưng hiện tại hắn không còn niềm đam mê nghiên cứu rồng nữa. Trong thời gian ở Long Đảo, hắn đã tiếp xúc với rất nhiều thứ mà cả đời các thầy cô của hắn cũng không thể chạm tới được. Nhưng đối với một chủng tộc như rồng, nếu bọn họ không muốn thì bọn họ sẽ không cho Giang Tự Bạch quay trở lại, nếu bọn họ đã nói có thể mang Giang Tự Bạch trở lại, thì bọn họ sẽ nghĩ biện pháp, để Giang Tự Bạch có thể giữ bí mật, bọn họ sẽ tiến hành thực hiện các cuộc giải phẫu để khiến cho Giang Tự Bạch mất trí nhớ. Giang Tự Bạch lười suy nghĩ tới vấn đề này, trong khoảng thời gian này trừ bỏ học ngôn ngữ, có thể cùng long tộc giao lưu, mặt khác các đồ vật này nọ hắn có thể phân biệt chúng, nếu có thể nhớ hắn sẽ không thể quên nó được. Ngải Tư Khắc nhìn Giang Tự Bạch, mặc dù mấy ngày không gặp, dù biết độ xứng đôi của họ chỉ có 15%, nhưng Ngải Tư Khắc vẫn ngày càng thích hắn, không khỏi cảm thấy hưng phấn. Ngải Tư Khắc đưa chiếc bánh nhỏ trong tay cho Giang Tự Bạch: "Tiểu gia hỏa, đây là bánh ngọt ta chuẩn bị cho ngươi, ngươi nhất định sẽ thích nó." Giang Tự Bạch chưa kịp đưa tay nhận lấy đã bị Áo Đề Tu giật đi. Áo Đề Tu tức giận nói: "Tiểu Giang ở trong này không thiết chút bánh ngọt này!" Ngải Tư Khắc nhíu mày: "Đây là quà ta tặng cho tiểu Giang, ngươi có thể tôn trọng tiểu Giang một chút không, đừng quyết định thay hắn được không?" Hai người lại bắt đầu tranh cãi. Giang Tự Bạch đang định ngăn cản cuộc chiến thì trí não của hắn đột nhiên vang lên. Đây là trí não của hắc long Ian trước đó đã đưa cho hắn, nhiều ngày như vậy, Giang Tự Bạch vẫn luôn vội vàng học ngôn ngữ và cuộc sống thường ngày của long tộc, còn chưa có nghiên cứu trí não. Vỗn dĩ hắn muốn đợi đến khi học được long ngữ rồi mới nghiên cứu trí não, nhưng bây giờ trí não lại vang lên trước. Hắn giơ tay lên, bầm vào màn hình trí não, phát hiện một chữ cái tương tự A trên ID người gọi, hắn đưa tay bấm nút kết nối, nhìn thấy Ian đang đứng ở một nơi tối tăm, khuôn mặt tiều tụy kèm theo mồ hôi. Hắc Long Ian im lặng nhìn Giang Tự Bạch hồi lâu mà không lên tiếng. Trong ba ngày qua, hắn đã luyện tập trong một căn phòng tối nhỏ và phải nhận hình phạt. Tuy nhiên, trong lòng hắn không một giây phút nào là không nhớ đến Bạch Bạch. Đặc biệt là sau khi cùng hôn Bạch Bạch, cứ như vậy tách ra khiến hắn mỗi khi nhắm mắt lại, đều nhớ tới cảnh mà hắn hôn Bạch Bạch, tim đập nhanh, toàn thân đều có cảm giác như điện giật, luôn vây trong trạng thái đói khát, không có cảm giác thỏa mãn. Ian nhớ Giang Tự Bạch, nhớ tới mức sắp phát điên rồi. Hắn im lặng nhìn Giang Tự Bạch, đôi mắt hơi đỏ lên. Giang Tự Bạch im lặng nhìn Ian một lúc và phát hiện ra rằng Ian hốc hác, gầy đi. Hắn trầm mặc vài giây, sau đó dùng tay gõ lên lên trí não, bấm vào màn hình vài lần, nghi hoặc nói bằng tiếng mẹ đẻ: "Hả? Bị lag à?" Hắn lẩm bẩm: "Có nên tắt màn hình rồi bật lại hay không nhỉ?" Lúc này, Ian đột nhiên mở miệng: "Bạch Bạch, ta nhớ ngươi." Động tác của Giang Tự Bạch dừng lại, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Ian. Ian vẫn không biết long ngữ của Giang Tự Bạch đã có những tiến bộ vượt bậc. Hắn vẫn ở đó buồn bã nói: "Ba ngày nay, từng giây từng phút ta đều nhớ ngươi, muốn ôm ngươi, muốn xoa xoa, hôn nhẹ ngươi......" Ian quyến luyến nhìn môi Giang Tự Bạch, thấp giọng nói: "Muốn chạm vào môi của ngươi, muốn cắm đầu lưỡi của ngươi......" Giang Tự Bạch: "? ? ?" Mặt Giang Tự Bạch lập tức đỏ lên, tim đập mạnh. Hắn đỏ mặt, trợn mắt nhìn Ian ở màn hình đối diện, vô cùng xấu hổi nói: "Ngươi, ngươi nói bậy bạ cái gì đó!" Vì quá xấu hổ nên hắn dùng là tiếng mẹ đẻ của mình. Lúc này, hắn không dám nói chuyện với Ian bằng ngôn ngữ long tộc vụng về của mình! Lúc Ian nói những lời này rất xấu hổ, vởi vì hắn cho rằng Giang Tự Bạch nghe không hiểu! Nếu biết Giang Tự Bạch nghe hiểu...... Giang Tự Bạch sẽ thay hắn thổi bay một tòa lâu đài! ! ! Ngải Tư Khắc và Áo Đề Tu đang tranh cãi bên cạnh cũng im lặng một cách kỳ lạ. Bọn họ im lặng đứng đó, nhìn Ian ở màn hình đối diện, lại nhìn Giang Tự Bạch đang đỏ mặt, im lặng hồi lâu. Vẫn là Áo Đề Tu bùng nổ đầu tiên, hướng về Ian mắng: "Phong Bạo! Ngươi đùa giỡn lưu manh với ai vậy hả! Ngươi muốn ăn miệng ai, ngươi không phải đã nếm qua đó chứ! Ngươi mau nói rõ ràng cho lão tử! ! ! !" Giang Tự Bạch: "......"
Ngải Tư Khắc dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Lạc Tư, thờ ơ nói: "Cảm ơn ngươi quan tâm, nhưng chuyện của ta không cần ngươi lo lắng." Ngải Tư Khắc nói xong liền ôm bánh nhỏ đi về phía lâu đài. Lúc này, Giang Tự Bạch đã được Áo Đề Tu đưa đến khi vườn phía sau lâu đài, nói đó có một cái giàn hoa, phía dưới có ghề nằm, một cái bàn, người máy quản gia đã đặt rất nhiều trái cây cùng bánh quy ở trên đó. Áo Đề Tu đặt Giang Tự Bạch lên ghế, sau đó cầm ly nước trái cây vào trong lòng Giang Tự Bạch, nói với hắn: "Tiểu Giang, ngươi chỉ cần ngồi ở đây ăn uống, không được đi đâu, biết không?" Áo Đề Tu nói nhanh tới mức Giang Tự Bạch chỉ có hiểu được một chút, hắn gật đầu: "Được." Sau đó Áo Đề Tu xoay người rời đi, kết quả đi chưa được hai bước liền nhanh chóng quay người lại, hôn một cái "bẹp" trên mặt Giang Tự Bạch: "Bé ngoan, ta đi đây." Giang Tự Bạch: "......" Giang Tự Bạch kinh ngạc nhìn Áo Đề Tu rời đi. Tính cách của Áo Đề Tu quá nhiệt tình, hơn nữa còn rất thẳng tính, mấy ngày nay hở một tí hắn ôm Giang Tự Bạch, hoặc xoa đầu hắn, nhưng ngôn hành cử chỉ vẫn còn duy trì khoảng cách. Đây là lần đầu tiên bị hôn trực tiếp. Đừng nói Giang Tự Bạch, ngay cả Áo Đề Tu cũng rất vội vàng, vừa xấu hổ vừa chột dạ, cho nên mới vội vàng bỏ chạy. Giang Tự Bạch sau khi kinh ngạc có chút không nói nên lời. Hắn vén góc áo lên, dùng sức lau má, trong lòng có chút khó chịu. Trên thực tế, khi hắn và hắc long sống trong hang động nhỏ, hắc long Ian rất thích ôm và hôn hắn. Hắc long không chỉ hôn tóc, tay và tất nhiên còn có má của hắn. Thậm chí ngay cả môi của hắn còn hôn qua, không chỉ vậy còn có đầu lưỡi. Nếu so sánh thì nụ hôn của Áo Đề Tu thì chẳng là gì cả. Tuy nhiên, Giang Tự Bạch suy nghĩ một chút, hình như khi hắn thân cận với hắc long cũng không bài xích như vậy. Cũng không biết có phải hắc long cứu hắn hay không, cũng là người thứ nhất chăm sóc hắn, cũng có thể là nguyên nhân đó. Giang Tự Bạch hiếm khi suy nghĩ kỹ càng. Thật lòng mà nói, có thể là bởi vì bề ngoài của Ian phù hợp với thẩm mỹ của hắn hơn? Không thể nào, tại sao hắn lại có thể thích một tên vừa to con vừa đen cơ chứ? Long tộc rất to lớn, cơ thể khỏe mạnh, nhưng không có nhiều người có làn da đen tóc ngắn, ngũ quan sắc bén. Giang Tự Bạch thoải mái tựa lưng vào ghế, nhấp một miếng nước, sau đó lẩm bẩm trong lòng: "Mình đã học xong long ngữ, có thể nói chuyện hằng ngày, tại sao cái tên hắc long kia lại chưa đến ta?" Hắn chỉ mới nhìn thấy ngân long tới đây, hắc long nuôi hắn lâu như vậy, thậm chí làm những chuyện đó với hắn, kết quả lại không thấy mặt đâu. Giang Tự Bạch tức giận nhấp một miếng nước, thấp giọng chửi: "Tra long!" Qua hồi lâu, Giang Tự Bạch nghe thấy giọng nói của Áo Đề Tu từ lâu đài truyền đến. Âm thanh nói của Áo Đề Tu rất lớn, nhưng Giang Tự Bạch đã quen với tính cách nóng nảy này, chỉ cần một chút chuyện liền bùng nổ, Giang Tự Bạch muốn không thấy cũng không được. Giang Tự Bạch cẩn thận lắng nghe, mơ hồ nghe thấy cái gì mà "phân hóa" cùng với "mơ tưởng", mấy ngày nay Lạc Tư nói với hắn rất nhiều về chuyện long tộc có kì phân hóa, Giang Tự Bạch đã hiểu rõ về việc đó. Bây giờ Áo Đề Tu nói phân hóa, chẳng lẽ là ngân long chuẩn bị phân hóa? Nhưng mà, ba con rồng con này xấp xỉ tuổi nhau, ngày hôm qua Lạc Tư có nói, Áo Đề Tu thiếu gia cũng sắp phân hóa, càng tới ngày phân hóa tính cách của Áo Đề Tu càng nóng nảy. Giang Tự Bạch hoài nghi rằng núi lửa có thể phun trào vào ngày Áo Đề Tu phân hóa. Ở bên kia, Áo Đề Tu khắc khẩu rất lâu, hơn nữa âm thanh càng lúc càng lớn, Giang Tự Bạch nghĩ lúc trước Áo Đề Tu đã thiêu rụi tòa thành của mình, hai ngọn núi cũng bị đốt cháy, hắn thực sự lo lắng hôm nay có ngọn núi nào bị thiêu rụi hay không. Hắn do dự một lúc rồi đặt ly nước trái cây trong tay xuống rồi đứng dậy. Trên người hắn mặc áo phông sáng màu và quần đùi do Lạc Tư tặng, không có mang giày, mặc dù Áo Đề Tu đã thiết kế rất nhiều quần áo và giày dép cho hắn. Nhưng những bộ quần áo đó......đều được khảm không ít đá quý, còn có một vài loại váy màu sắc, đai đeo váy, thậm chí còn có loại váy mang theo họa tiết hoạt hình cùng nơ nữa...... Đá quý quá nặng, màu sắc của quần lại quá sặc sỡ và xuyên thấu, điểm quan trọng: Tất cả đều là váy! Có lẽ long tộc có thể thiết kế quần áo cho nhân loại, giống như nhân loại mua quần áo cho chó mèo, họ tập trung vào thứ phù hợp thẩm mỹ của riêng họ và những gì họ thích. Giang Tự Bạch thực sự không thể mặc nó được. Hắn đi chân trần ra khỏi vườn, thản nhiên buộc chiếc nơ hồng dịu dàng trên trán thành một chiếc váy xòe nhỏ, để lộ vầng trán mịn màng, hắn xoa trán vài cái, rồi bước vào cửa hông vào nhìn. Hắn thấy Áo Đề Tu cùng Ngải Tư Khắc đúng trong đại sảnh rộng rãi, Ngải Tư Khắc ăn mặc chỉnh tề, mặt không thay đổi, trên tay còn cầm một hộp quà nhỏ. Ngược lại, Áo Đề Tu lại tỏ ra kích động và cáu kỉnh, ngọn lửa nhỏ trên đuôi bốc cháy hừng hực. Giang Tự Bạch: "......" Quả nhiên hắn biết ngay mà, nếu bọn họ tiếp tục cãi nhau, Áo Đề Tu lập tức thiêu rụi lâu đài. Giang Tự Bạch nhìn một hồi, nhịn không được lên tiếng: "Xin lỗi, quấy rầy một chút." Hắn khá là khó khăn trong việc phát âm long ngữ, sau khi nói xong một câu, lưỡi hắn gần như bị trói lại. Nhưng hai người đang cãi nhau đột nhiên ngừng lại, đều quay đầu nhìn sang. Ngân long Ngải Tu Khắc vừa lúc đối diện với Giang Tự Bạch, khi nhìn thấy Giang Tư Bạch, mắt hắn lập tức sáng lên. Sau vài ngày không gặp, tiểu gia hỏa càng dễ thương và xinh đẹp hơn. Hắn đã sớm cảm thấy mái tóc dài của tiểu gia hỏa rất đẹp, nếu nuôi dài nhất định sẽ càng xinh đẹp hơn. Hiện tại tóc của tiểu gia hỏa đã dài không ít, được tết thành một cái bím tóc nhỏ, càng nhìn Ngải Tư Khắc càng thích. Quả nhiên, vừa liếc mắt một cái hắn liền thích tiểu gia hỏa này, thật sự rất hợp ý của hắn. Tuy rằng bởi vì độ xứng đôi thấp, làm cho Ngải Tư Khắc buồn mấy ngày, nhưng hiện tại hắn đã suy nghĩ cẩn thận, cho dù long tộc có thể tìm được bạn đời có độ xứng đôi cao đi nữa, thì chỉ có nhân loại mới hợp ý của hắn. Hắn không muốn từ bỏ. Áo Đề Tu quay đầu nhìn Giang Tự Bạch, nhất thời căng thẳng: "Tiểu Giang, sao ngươi lại vào đây! Ta không phải đã nói ngươi đợi bên ngoài rồi sao, cái gì cũng không cần quản sao?" Áo Đề Tu nhanh chóng chạy tới, dùng thân thể chặn lại Giang Tự Bạch: "Mau mau mau, ngươi mau trốn đi, đừng để Thiểm Điện nhìn thấy ngươi, tên đó thực sự rất thích phóng điện bất ngờ!" Giang Tự Bạch bị Áo Đề Tu chặn lại, bởi vì chiều cao của hắn chỉ tới ngực của Áo Đề Tu, hình thể của Áo Đề Tu lại gấp đôi hắn; bây giờ Áo Đề Tu đi tới, lập tức chắn tầm nhìn của hắn. Giang Tự Bạch thấp giọng nói: "Ta nghe thấy các ngươi cãi nhau......" Kỳ thực tuy rằng hắn không thích Ngải Tư Khắc, nhưng đối phương đã "mời" hắn mấy bữa thịt nướng, thịt nướng đó rất ngon, trong lòng của hắn vẫn còn nhớ rõ. Ngải Tư Khắc nhanh chóng bước tới, hắn đi vòng sang bên cạnh của Áo Đề Tu, trên môi nở nụ cười, giọng nói dịu dàng: "Chào tiểu gia hỏa, đã lâu không gặp, còn nhớ ta không?" Giang Tự Bạch gật đầu: "Nhớ rõ, thịt của ngươi ăn ngon lắm." Hắn vẫn chưa biết từ thịt nướng nói như thế nào. Nhưng Ngải Tư Khắc hiểu. Thậm chí Ngải Tư Khắc còn rất ngạc nhiên: "Tiểu gia hỏa, mới có mấy ngày? Mà long ngữ của ngươi đã tiến bộ rất nhiều rồi, ngươi thực sự rất có thiên phú học tập." Giang Tự Bạch nghĩ thầm, đương nhiên, dù sao hắn cũng là một nghiên cứu viên nghiên cứu các giống loài quý. Năng lực học tập tất nhiên không tồi nhưng hiện tại hắn không còn niềm đam mê nghiên cứu rồng nữa. Trong thời gian ở Long Đảo, hắn đã tiếp xúc với rất nhiều thứ mà cả đời các thầy cô của hắn cũng không thể chạm tới được. Nhưng đối với một chủng tộc như rồng, nếu bọn họ không muốn thì bọn họ sẽ không cho Giang Tự Bạch quay trở lại, nếu bọn họ đã nói có thể mang Giang Tự Bạch trở lại, thì bọn họ sẽ nghĩ biện pháp, để Giang Tự Bạch có thể giữ bí mật, bọn họ sẽ tiến hành thực hiện các cuộc giải phẫu để khiến cho Giang Tự Bạch mất trí nhớ. Giang Tự Bạch lười suy nghĩ tới vấn đề này, trong khoảng thời gian này trừ bỏ học ngôn ngữ, có thể cùng long tộc giao lưu, mặt khác các đồ vật này nọ hắn có thể phân biệt chúng, nếu có thể nhớ hắn sẽ không thể quên nó được. Ngải Tư Khắc nhìn Giang Tự Bạch, mặc dù mấy ngày không gặp, dù biết độ xứng đôi của họ chỉ có 15%, nhưng Ngải Tư Khắc vẫn ngày càng thích hắn, không khỏi cảm thấy hưng phấn. Ngải Tư Khắc đưa chiếc bánh nhỏ trong tay cho Giang Tự Bạch: "Tiểu gia hỏa, đây là bánh ngọt ta chuẩn bị cho ngươi, ngươi nhất định sẽ thích nó." Giang Tự Bạch chưa kịp đưa tay nhận lấy đã bị Áo Đề Tu giật đi. Áo Đề Tu tức giận nói: "Tiểu Giang ở trong này không thiết chút bánh ngọt này!" Ngải Tư Khắc nhíu mày: "Đây là quà ta tặng cho tiểu Giang, ngươi có thể tôn trọng tiểu Giang một chút không, đừng quyết định thay hắn được không?" Hai người lại bắt đầu tranh cãi. Giang Tự Bạch đang định ngăn cản cuộc chiến thì trí não của hắn đột nhiên vang lên. Đây là trí não của hắc long Ian trước đó đã đưa cho hắn, nhiều ngày như vậy, Giang Tự Bạch vẫn luôn vội vàng học ngôn ngữ và cuộc sống thường ngày của long tộc, còn chưa có nghiên cứu trí não. Vỗn dĩ hắn muốn đợi đến khi học được long ngữ rồi mới nghiên cứu trí não, nhưng bây giờ trí não lại vang lên trước. Hắn giơ tay lên, bầm vào màn hình trí não, phát hiện một chữ cái tương tự A trên ID người gọi, hắn đưa tay bấm nút kết nối, nhìn thấy Ian đang đứng ở một nơi tối tăm, khuôn mặt tiều tụy kèm theo mồ hôi. Hắc Long Ian im lặng nhìn Giang Tự Bạch hồi lâu mà không lên tiếng. Trong ba ngày qua, hắn đã luyện tập trong một căn phòng tối nhỏ và phải nhận hình phạt. Tuy nhiên, trong lòng hắn không một giây phút nào là không nhớ đến Bạch Bạch. Đặc biệt là sau khi cùng hôn Bạch Bạch, cứ như vậy tách ra khiến hắn mỗi khi nhắm mắt lại, đều nhớ tới cảnh mà hắn hôn Bạch Bạch, tim đập nhanh, toàn thân đều có cảm giác như điện giật, luôn vây trong trạng thái đói khát, không có cảm giác thỏa mãn. Ian nhớ Giang Tự Bạch, nhớ tới mức sắp phát điên rồi. Hắn im lặng nhìn Giang Tự Bạch, đôi mắt hơi đỏ lên. Giang Tự Bạch im lặng nhìn Ian một lúc và phát hiện ra rằng Ian hốc hác, gầy đi. Hắn trầm mặc vài giây, sau đó dùng tay gõ lên lên trí não, bấm vào màn hình vài lần, nghi hoặc nói bằng tiếng mẹ đẻ: "Hả? Bị lag à?" Hắn lẩm bẩm: "Có nên tắt màn hình rồi bật lại hay không nhỉ?" Lúc này, Ian đột nhiên mở miệng: "Bạch Bạch, ta nhớ ngươi." Động tác của Giang Tự Bạch dừng lại, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Ian. Ian vẫn không biết long ngữ của Giang Tự Bạch đã có những tiến bộ vượt bậc. Hắn vẫn ở đó buồn bã nói: "Ba ngày nay, từng giây từng phút ta đều nhớ ngươi, muốn ôm ngươi, muốn xoa xoa, hôn nhẹ ngươi......" Ian quyến luyến nhìn môi Giang Tự Bạch, thấp giọng nói: "Muốn chạm vào môi của ngươi, muốn cắm đầu lưỡi của ngươi......" Giang Tự Bạch: "? ? ?" Mặt Giang Tự Bạch lập tức đỏ lên, tim đập mạnh. Hắn đỏ mặt, trợn mắt nhìn Ian ở màn hình đối diện, vô cùng xấu hổi nói: "Ngươi, ngươi nói bậy bạ cái gì đó!" Vì quá xấu hổ nên hắn dùng là tiếng mẹ đẻ của mình. Lúc này, hắn không dám nói chuyện với Ian bằng ngôn ngữ long tộc vụng về của mình! Lúc Ian nói những lời này rất xấu hổ, vởi vì hắn cho rằng Giang Tự Bạch nghe không hiểu! Nếu biết Giang Tự Bạch nghe hiểu...... Giang Tự Bạch sẽ thay hắn thổi bay một tòa lâu đài! ! ! Ngải Tư Khắc và Áo Đề Tu đang tranh cãi bên cạnh cũng im lặng một cách kỳ lạ. Bọn họ im lặng đứng đó, nhìn Ian ở màn hình đối diện, lại nhìn Giang Tự Bạch đang đỏ mặt, im lặng hồi lâu. Vẫn là Áo Đề Tu bùng nổ đầu tiên, hướng về Ian mắng: "Phong Bạo! Ngươi đùa giỡn lưu manh với ai vậy hả! Ngươi muốn ăn miệng ai, ngươi không phải đã nếm qua đó chứ! Ngươi mau nói rõ ràng cho lão tử! ! ! !" Giang Tự Bạch: "......"
Danh Sách Chương: