• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:





Giang Tự Bạch cảm thấy phức tạp, áy náy buồn bã, có chút không muốn từ bỏ. Ở bên Ian lâu như vậy, còn cùng hắn vượt qua kì phân hóa, hai người đã làm rất nhiều chuyện thân mật như vậy, làm sao có thể dễ dàng chia tay? Tuy nhiên, Giang Tự Bạch không còn lựa chọn nào khác. Hắn không dám nói với Ian rằng hắn sẽ rời đi, hắn biết Ian sẽ không dễ dàng để hắn đi. Nửa đêm, sau khi Ian ngủ say, Giang Tự Bạch mở mắt ra, lén lút nhìn chằm chằm khuôn mặt Ian thật lâu. Kể từ khi kì phân hóa kết thúc, Ian vẫn luôn duy trì hình thái nhân loại, rất hiển nhiên hắn không có ý định biến trở lại thành rồng. Anh ấy thực sự rất thích mình, hơn nữa còn quyết định sẽ sống chung với Giang Tự Bạch một thời gian dài. "Thực xin lỗi." Giọng Giang Tự Bạch rất thấp, gần như thở dốc: "Em đi đây, tự bảo trọng." Đôi mắt Giang Tự Bạch đỏ hoe, duỗi người dang tay ôm lấy cổ Ian và hôn lên trán Ian. Vị trí này ban đầu được bao phủ bởi lớp vảy đen và cứng, nhưng bây giờ chỉ còn lại làn da mịn màng. Giang Tự Bạch nhẹ nhàng chạm vào, càng cảm thấy khó chịu. Sáng hôm sau, Ian như thường lệ dậy sớm, mở mắt ra, nhìn Bạch Bạch trong ngực, mỉm cười hài lòng. "Sớm, Bạch Bạch." Ian nhẹ nhàng hôn lên môi Giang Tự Bạch, nhìn hai tay Giang Tự Bạch ôm eo mình, hắn có chút cảm động. Hiếm khi thấy Giang Tự Bạch chủ động như vậy, huống chi buổi sáng luôn là thời điểm kích thích giống đực nhất. Ian đã làm một việc mà trước đây hắn chưa từng làm. Đó là bỏ buổi tập buổi sáng, trong tay có nephrite ấm áp và thơm tho, làm sao hắn có thể nghĩ đến việc luyện tập. Mặc dù hôm nay là khảo hạch tốt nghiệp quan trọng nhất của long tộc, nhưng hắn cũng không để ý, hắn sẽ đùa giỡn với Giang Tự Bạch một chút. Đầu tiên hắn để Giang Tự Bạch dựa lưng vào mình nằm nghiêng, sau đó Ian dựa vào phía sau Giang Tự Bạch, một tay ôm thắt lưng Giang Tự Bạch, tay còn lại nhẹ nhàng đặt lên đùi Giang Tự Bạch. Hắn hơi nhấc một chân của Giang Tự Bạch lên. Tối qua, bởi vì trong lòng khó chịu nên gần sáng Giang Tự Bạch mới ngủ, hắn tưởng rằng Ian đã sớm đến trường rồi. Kết quả là không phải. Mới sáng sớm, Ian đã bắt đầu nấu ăn! Sau khi vượt qua kì phân hóa, Ian đã thành thạo kỹ năng nấu nướng của mình. Đầu tiên, trước khi bắt lửa, hắn phải cho dầu vào, muốn đồ ăn chín thì dầu là điều cần thiết, dù đồ ăn quá mềm hắn cũng phải cho nhiều dầu vào. Sau khi cho dầu vào, đã gần tới lúc bật lửa, đừng để lửa lớn lúc đầu vì đồ ăn sẽ không chịu mà bị cháy. Trước tiên bạn phải vặn lửa nhỏ và dùng thìa xào nhẹ nhàng trước, lực không được quá lớn, đầu tiên xào nhẹ ba bốn lần, sau đó xào mạnh, ba nhẹ một nặng, món ăn sẽ càng ngày càng mềm , càng xào càng mềm! Sau khi thấy đồ ăn gần chín, bắt đầu mềm, cũng bắt đầu phát ra âm thanh, hắn có thể phân biệt được trạng thái của đồ ăn khi nghe thấy âm thanh này. Vậy thì lúc này là lúc tăng cường hỏa lực. Vặn lửa lớn nhất, khi đồ ăn chưa chín hãy dùng thìa xào thật mạnh! Lúc này, bạn không thể sử dụng phương pháp nấu ba nhẹ một nặng nữa mà mỗi lần phải dùng thìa ấn đồ ăn vào nồi, xào thật mạnh. Nếu cần thì có thể lấy mỗi thìa một tay, thay phiên nhau xào mạnh. Xào bằng thìa này nhiều lần, sau đó nhanh chóng dùng thìa khác và xào mạnh vài lần. Chờ đồ ăn hoàn toàn mềm, lúc đó bạn có thể thêm nước rồi. Tay trái múc một thìa nước phát ra tiếng xèo xèo, tay phải lại cho một thìa nước khác vào, đồ ăn hoàn toàn ngâm trong nước. Được rồi, lúc này hỏa lực vẫn là cao nhất, dùng lửa lớn nhất, thêm một nồi nước vào, lần lượt tiếp tục xào bằng hai thìa! Tuy rằng Ian là tay mới. Nhưng từ khi bắt đầu kì phân hóa, hắn đã tập nấu ăn năm sau lần trong một ngày. Bây giờ, hắn đã trở thành một đầu bếp xuất sắc. Món xào ngon tuyệt! Ian thật đáng yêu. Đáng tiếc, thời gian buổi sáng không nhiều lắm, hắn còn phải đi ôn tập, hắn không có nhiều thời gian xào đồ ăn. Hắn ngâm một thía vào trong nồi, nồi chứa đầy nước, nước ngâm trong đó không có chỗ trút ra. Ian rất thỏa mãn, nhưng cũng có chút không thỏa mãn, hắn ghé vào bên tai Giang Tự Bạch, nhỏ giọng nói: "Bạch Bạch, anh đi thi đây, ở nhà nghỉ ngơi thật tốt nhé." Nói xong, hắn hôn lên trán Giang Tự Bạch, khàn giọng nói: "Anh sẽ mau chóng kết thúc trận đấu, sớm quay lại gặp em." Sau đó, hắn nhẹ nhàng lấy thìa ra khỏi nồi, thương tiếc khi nhìn thấy nước từ trong nồi tràn ra. Ian nhẹ nhàng đặt tay lên bụng Giang Tự Bạch, nhẹ nhàng dùng sức xoa bóp bụng, ánh mắt sâu thẳm nói: "Bạch Bạch, em thật giống như đang mang thai." Hắn ấn nhẹ một cái, bởi vì không có thìa chặn nồi, nên nước từ bên trong tràn ra. Giang Tự Bạch khó chịu hừ một tiếng, hắn mở đôi mắt đỏ bừng ra, nhấc chân đạp Ian một cái, mang theo một chút giọng mũi nói: "Mau cút ra." Thật là vô ích khi nghĩ hắn cảm thấy đau khổ suốt đêm qua. Kết quả sáng sớm vừa mới thức dậy, hắn phải nấu ăn suốt hai tiếng đồng hồ, hắn cảm thấy sớm muộn gì mình cũng bị hai chiếc thìa đó xào chết. Tuy rằng Ian bị đạp nhưng trên mặt vẫn mang theo nụ cười, ôm Giang Tự Bạch xuống giường, tùy ý Giang Tự Bạch nhìn hắn, dịu dàng nói: "Anh tắm cho em trước, chờ sau khi tắm xong thì lại lăn lộn nhé?" Giang Tự Bạch hừ lạnh một tiếng, không để ý tới hắn. Ian cho nước ấm vào bồn tắm, hắn cuối cùng cũng biết vì sao nhân loại muốn tắm rửa, không phải không thích tắm mà là do không thích tắm nước lạnh. Vì vậy, hắn đã lắp đặt bình nước nóng tại nhà, mặc dù chức năng này được thiết kế cho rồng con nhưng việc sử dụng nó theo cách này cũng không sai. Hắn thậm chí còn hối hận vì đã không nghĩ đến điều đó sớm hơn. Ian đặt Giang Tự Bạch vào bồn tắm rồi tự mình bước vào. Rửa đồ ăn cũng tương tự như xào đồ ăn, trước tiên ngâm đồ ăn vào trong nước ấm, sau đó xoa nắn trừ trên xuống dưới, làm sao cho nơi đó thật tốt, rồi tiếp tục xoa nắn mấy lần. Nếu chưa sạch, bạn cần phải chà xát nhiều hơn. Cái nồi vừa rồi có nước chảy ra từ con mắt nào đó, nên Ian tập trung vào con mắt đó, thọc tay vào và rửa sạch những thứ còn ở bên trong. Đồ ăn đã héo và mềm nhưng không sao, chỉ cần rửa sạch là có thể tiếp tục xào trong nồi. Mất gần nửa tiếng mới tắm xong, Ian đã tập luyện nhiều năm, là một người đàn ông thô ráp, những vết chai trên tay vừa dày vừa cứng, còn cực kì thô ráp. Vừa rồi hắn tắm cho Giang Tự Bạch, Giang Tự Bạch cực kì khó chịu. Vừa đau, vừa ngứa, vừa có cảm giác kì quái, hắn khó chịu giãy dụa, nhưng hắn mệt còn phải ở trong nước nên chỉ có thể để đôi tay to lớn của đầu bếp xoa nắn như một món ăn thực sự. Không biết Ian có phải tích được kinh nghiệm khi hắn học được từ việc nấu ăn hay không nhưng hắn rất linh hoạt khi sử dụng ngón tay thay vì dùng thìa. Vừa rồi trong bồn tắm, hắn dùng ngón tay xào đồ ăn vẫn chưa xong, như thể vừa phát hiện ra một chân trời mới. "Bạch Bạch," Hắn ôm Giang Tự Bạch với đôi mắt tỏa sáng: "Vừa rồi em có thoải mái không? Hay để anh thử lại xem sao?" Giang Tự Bạch không chỉ sợ hãi hai chiếc thìa xào đồ ăn của hắn, mà ngày cả khi nhìn thấy bàn tay của Ian hắn cũng bắt đầu sợ hãi. Khổ người Ian cao lớn, tay chân to, ngón tay hắn lại vừa dài vừa thô, tay Giang Tự Bạch không thể so sánh với Ian được. Giang Tự Bạch giãy dụa muốn thoát khỏi vòng tay của Ian, sau đó tự mình leo lên giường, quấn chặt chăn, trừng đôi mắt phiếm hồng với Ian: "Anh nói nhảm cái gì vậy, em không muốn!" Về phần Ian, khi nhìn Giang Tự Bạch leo lên giường, ánh mắt hắc càng sáng hơn, dường như hắn đã phát hiện ra một tư thế nấu nước mà trước đây hắn chưa từng thử qua. Hắn rất muốn thử, nhưng thực sự không có đủ thời gian. Hắn phải đi thi. Ian có chút tiếc nuối, không nỡ rời đi, hắn nhìn lại ba lần: "Bạch Bạch ở nhà nghỉ ngơi thật tốt, anh sẽ nhớ em." Hắn có chút chán nản, toàn thân suy sụp, hiển nhiên không vui: "Bạch Bạch, đợi ta về, ta sẽ nướng thịt cho em ăn." Đúng vậy, hắn hiện tại rốt cuộc biết được, Bạch Bạch không chỉ có thể ăn thịt, mà còn rất thích. Giang Tự Bạch không dám nhìn Ian, hắn quấn chăn, cảm thấy áy náy và buồn bã, gật đầu nhỏ giọng nói: "Đã biết, anh mau đi đi." Hắn thở dài nói: "Đừng đến muộn." Ian gật đầu, nhìn lại ba lần rồi miễn cưỡng rời đi. Ian vừa mới trưởng thành, cũng vừa mới trải qua kì phân hóa, việc hắn bám lấy bạn đời và không muốn rời xa bạn đời là điều bình thường. Mặc dù long tộc có nhiều ham muốn và tình cảm, nhưng một khi chúng đã xác định được bạn đời, chúng nó sẽ có d.ục v.ọ.ng chiếm hữu rất mạnh khiến chúng nó không muốn rời xa bạn đời của mình, càng không thể chấp nhận việc bạn đời mà nó nhận định ở bên cạnh người khác. Ian đã xác định Giang Tự là bạn đời của mình, hắn vẫn còn vây trong trạng thái phân hóa, đối với bầu bạn rất khát vọng. Mấy ngày nay hắn cứ nghĩ đến việc xào đồ ăn, phải xào như thế nào, đều là do d.ục v.ọ.ng chiếm hữu. Hắn hoàn toàn muốn đánh dấu bạn đời của mình một cách trọn vẹn, từ trong ra ngoài mà không bị gián đoạn! Sau khi Ian đến trường, cuộc thi đã nhanh chóng bắt đầu, bởi vì trong các cuộc khảo hạch hắn đều đứng nhất cho nên số thứ tự của hắn là "1", là người thứ nhất lên thi đấu. Về phần Ngải Tư Khắc và Áo Đề Tu, hai người đó đến trường từ sớm rồi. Không giống tinh thần phấn chấn của Ian, khuôn mặt của cả hai đều vô cùng xấu. Bọn họ đều thuận lợi vượt qua kì phân hóa, nhưng quá trình này không mấy dễ chịu. Bạn tình của Ngải Tư Khắc cũng là long tộc, là một nữ long tộc được gia tộc của hắn kiếm được, nhưng Ngải Tư Khắc không có tình cảm với cô ấy, cũng không thích đối phương. Vì vậy sau khi phát hiện đối phương tiến vào kén của mình, hắn cũng không nhận được sự an ủi từ phía đối phương mà luôn coi đối phương là kẻ địch xông vào lãnh địa của mình, hắn cũng không khống chế được ý thức, nên đã đả thương đối phương. Sau khi ra khỏi kén, đối phương được đưa đến bệnh viện, cha hắn đã dấn tộc nhân của mình đến thăm và xin lỗi rất lâu. Mặc dù Ngải Tư Khắc vượt qua kì phân hóa thành công nhưng hắn là dựa vào thuốc ức chế, cho nên hiện tại hắn có di chứng, kì phát tình hằng năm có thể sẽ không ổn định, bác sĩ đề nghị hắn phải điều trị bằng thuốc trong thời gian dài. Mà Áo Đề Tu còn thảm hại hơn. Gia tộc của hắn biết hắn thích nhân loại, nên đã tìm đối tương gần giống nhân loại......nhân ngư. Khi ở trong kén, vì mất kiếm soát, nên hắn đã dấu hiệu nhân ngư. Điều này khiến hắn rất khó chịu. Hắn ghét cảm giác mất khống chế này, đồng thời hắn cũng ghét bỏ khả năng tự chủ kém, không thể kiểm soát bản thân như Ngải Tư Khắc. Hắn đã đánh dấu nhân ngư, hiện tại hắn không biết nên đối mặt với Giang Tự Bạch như thế nào, càng không biết nên đối mặt với nhân ngư kia như thế nào! May mắn thay, cả long tộc và nhân ngư đều không nói chuyện tình cảm nhiều. "Theo như nhu cầu thôi." Áo Đề Tu giận dữ với Ngải Tư Khắc: "Bọn họ ra yêu cầu với ông nội của ta, mà ta thì cần bạn tình trong kì phân hóa, hiện tại chúng ta đã cùng vượt qua kì phân hóa, hắn đã muốn quay trở lại biển." Đây là nguyên nhân khiến cho Áo Đề Tu tức giận: "Sao ta lại có cảm giác mình là người chịu thiệt, không biết tiểu Giang có ghét ta không." Ngải Tư Khắc cười lạnh, từ chối cho ý kiến. Hai người nhìn về phía Ian, vẻ mặt Áo Đề Tu ầm trầm nói: "Tên đó......ta thực sự ghen tị với hắn!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK