Áo Đề Tu đã chụp rất nhiều bức ảnh về nhân loại đáng yêu rồi, kì thực hắn là một người rất nhiệt tình và không thể kiềm chế được, nếu thích một thứ gì đó sẽ không bao giờ che dấu, tất nhiên, nếu như chán ghét một con rồng nào đó, hắn mời không bao giờ để ý đối phương. Ví dụ như hiện tại, hắn đang chụp ảnh tới hào hứng đần độn, đột nhiên chuông cửa vang lên. Hắn cau mày, tắt trí não, sau đó sờ tóc của Giang Tự Bạch: "Meo meo ngoan, ta đi ra ngoài xem ai đang gõ cửa." Giang Tự Bạch mặc bộ quần áo nặng trịch, hắn chạm vào đôi tai đầy lông trên đầu, nhìn vào bóng lưng hỏa diễm long không nói nên lời. Thật sự không nhìn ra, tên đó thì ra là mao nhung khống? Nếu là mao nhung khống, vậy cứ nuôi sủng vật lông xù là được, vì cái gì lại mang một người qua đường vô tội như hắn về! Giang Tự Bạch bị lăn lộn rất mệt mỏi, hắn cầm một miếng thịt khô trên bàn bên cạnh vừa ăn vừa nhìn về phía cửa. Áo Đề Tu đi tới cửa, hất mái tóc đỏ rực của hắn lên, bấm vào màn hình giám sát trước cửa: "Để bổn thiếu gia xem, giờ này ai lại gõ cửa nhà của ta?" Nếu là người nhà thì không thể nào lại tới vào giờ này cả, dù sao người nhà cũng biết hắn đi học, chẳng lẽ huấn luyện viên phát hiện hắn trốn học, nên kiếm cha mẹ hắn? Áo Đề Tu cau mày, nghĩ rằng nếu bị người nhà mắng, hắn sẽ thực hiện hỏa long phun trào ngay tại chỗ! Tuy nhiên, trong màn hình, người đến không phải là huấn luyện viên hay cha mẹ hắn, mà lại là một vị khách bất ngờ. Hắn nhìn Ngải Tư Khắc đứng trước cửa trang viên nhà hắn, dùng đôi mắt màu xanh lặng lẽ nhìn vào màn hình, hai người họ nhìn chằm chằm vào nhau qua màn hình điện tử. Sắc mặt Áo Đề Tu lập tức trầm xuống. Mặc dù ghét Phong Bạo Ian, nhưng đối với Ngải Tư Khắc nham hiểm, hắn chưa từng có thiện cảm. Áo Đề Tu đang định đóng màn hình lại, chợt nghe Ngải Tư Khắc nhẹ nhàng nói: "Hỏa Diễm, ta biết ngươi có nhà, ta vào đây." Ngải Tư Khắc nói xong, lập tức nhắc chân đi vào trang viên. Áo Đề Tu: "? ? ?" Tốt lắm, cho nên Ngải Tư Khắc bấm chuông chỉ để thông báo: "Ta vào đây?" Áo Đề Tu có tính khí thất thường. Hắn mở cửa, giận dữ lao ra ngoài: "Ngải Tư Khắc! Đây là địa bàn của ta, ngươi muốn đánh nhau à?" Long tộc không thích sống theo nhóm, bọn họ có ý thức lãnh thổ rất cao, chúng sẽ cảm thấy bị xúc phạm nếu có những con rồng khác xuất hiện trong địa bàn của chúng! Hơn nữa, con rồng mà hắn ghét nhất lại xuất hiện khi không có lời mời của hắn. Ngọn lửa nhỏ trên chóp đuôi Áo Đề Tu đột nhiên bùng cháy. Giang Tự Bạch đang gắp một miếng thịt khô đột nhiên ngừng lại, hình như hắn vừa mới nghe thấy tiếng của ngân long? Ồ, hóa ra hai con rồng này biết nhau? Nhưng tại sao ngân long lại đến đây vào giờ này nhỉ? Không đúng, đó không phải là trọng tâm, nếu bọn họ có việc phải xử lý, chính mình có thể tìm được cơ hội trốn thoát rồi! Giang Tự Bạch nghĩ tới đây lập tức đứng dậy khỏi ghế, kết quả là quên mất vật trang trí nặng nề trên người, hai chân mềm nhũn, ngã xuống đất. Cũng may, lúc này con hỏa diễm không có phát hiện! Giang Tự Bạch bị bảo thạch đâm vào tới nhe răng trợn mặt, cũng không dám phát ra âm thanh, mà yên lặng đứng dậy, nhét một ngụm lớn thịt khô vào miệng, sau đó cởi áo choàng ném xuống đất; Hắn cởi bỏ những thứ đeo trên đầu, cổ, cùng trên tay với chân, hắn tháo sợi dây chuyền quý giá được buộc vào bụng trong sự xấu hổ, tất cả đều vứt trên mặt đất. Đến khi trên người chỉ còn một chiếc quần màu đen, hắn cuối cùng cũng thở phà nhẹ nhõm, cử động tay chân, liền nhanh chóng chạy về phía bên trong đại sảnh, hắn cũng không mang giày, trong quá trình chạy cũng không phát ra tiếng động. Cửa số mở hé, cũng không khóa, hắn vô cùng thuần thục trèo qua cửa sổ. Vừa mới trèo ra ngoài cửa sổ, hắn liền nghe thấy bên trong hoa viên "oành" một tiếng, Giang Tự Bạch kinh hãi, xem ra tình hình chiến đấu rất kịch liệt! Dù sao cũng không liên quan tới hắn, mau chạy. Ở bên này Giang Tự Bạch đang bỏ chạy, ở bên kia Áo Đề Tu còn chưa biết chuyện gì xảy ra, hắn cực kì cáu kỉnh nói: "Ngươi tới nơi này làm cái gì?" Ngải Tư Khắc ôn hòa nói: "Ta muốn hỏi ngươi vì sao hôm nay lại trốn học." Vẻ mặt Áo Đề Tu như nuốt phải ruồi, không nói nên lời: "Huấn luyện viên cũng chưa hỏi ta, ngươi liền tới đây hỏi? Ngươi bị thần kinh à?" Vẻ mặt của Ngải Tư Khắc không thay đổi: "Sủng vật của ta đi lạc rồi, hắn rất đáng yêu, nhưng cũng rất nhút nhát, ngươi có nhìn thấy nó không?" Áo Đề Tu biết trong nhà Ngải Tư Khắc nuôi rất nhiều sủng vật. Nhưng mà, sủng vật của Ngải Tư Khắc đi lạc, thì liên quan gì tới hắn? Áo Đề Tu không hề nghĩ tới sủng vật là nhân loại. Bởi vì ngoại hình của nhân loại, rõ ràng là bị người nuôi ngược đãi rồi vứt bỏ, căn bản không giống với sủng vật được bảo vệ và được yêu thương một chút nào. Về phần sủng vật trong nhà Ngải Tư Khắc, khi còn nhỏ chúng có cuộc sống rất tốt, có những ngôi nhà sang trọng đặc biệt để sống, có những khu vườn rộng rãi để tắm nắng, nhiều loại quần áo tinh xảo và thức ăn ngon cho sủng vật. Mà nhìn nhân loại xem, trên người còn có vết thương, còn không có quần áo để mặc, trên người vừa bẩn vừa gầy, hắn chỉ giúp nhân loại tắm rửa, nhân loại không thể thiếu hắn, ngay khi hắn rời đi, nhân loại vậy mà vội vã ngã xuống, nhìn hắn với đôi mắt đẫm lệ, miễn bàn có bao nhiêu đáng thương. Bởi vì đang tìm sủng vật nên Áo Đề Tu hiếm khi kiên nhẫn một chút: "Ta chưa từng thấy nó." Vừa nói, hắn lại cười khẩy: "Sủng vật mình nuôi, lại để nó đi lạc, nếu không thể nuôi chúng thì đừng có giữ nó, nếu đã nuôi thì hãy chăm sóc nó thật tốt vào, đã để đi lạc còn tới tìm ta? Phế vật." Ngải Tư Khắc: "......" Đây là lần đầu tiên Ngải Tư Khắc bị mắng phế vật, tất nhiên, hắn cũng là lần đầu tiên kiên nhẫn và nói nhiều với Áo Đề Tu thô lỗ. Nếu không phải vì nhân loại, hắn mới không thèm để ý Áo Đề Tu. Ngải Tư Khắc lặng lẽ đứng trong trang viên, ánh mắt đánh giá xung quanh trang viên, không phát hiện dấu vết của nhân loại, nhưng mà hắn vẫn muốn đi vào bên trong tòa thành kiểm tra. Ngải Tư Khắc tiến lên hai bước: "Xin lỗi, ta muốn vào trong tòa thành nhìn một chút, sủng vật của ta rất nhỏ con, có thể sẽ trốn trong góc nào đó." Áo Đề Tu làm sao có thể để hắn đi vào? Meo Meo của hắn còn ở bên trong! Áo Đề Tu nổi giận: "Cút!" Ngải Đề Tu không cút mà đột nhiên lao nhanh về phía tòa thành, sau đó Áo Đề Tu vung đuôi, ngọn lửa nhỏ trên chóp đuôi biến thành một con hỏa long cực lớn, "oành" một tiếng lao về phía Ngải Tư Khác. Hai người bọn họ cứ như vậy ở trong trang viên đánh nhau, động tĩnh lớn tới mức làm rung chuyển trời đất. Giang Tự Bạch tim đập thình thịch, điên cuồng bỏ chạy. Thật khủng khiếp thật khủng khiếp mà! Vẫn là hắc long dịu dàng hơn! Hệ thống giám sát của Ian đã bị Giang Tự Bạch điều chỉnh đối diện với chiếc giường lớn và TV, không nhìn thấy được cửa sổ. Sau khi huấn luyện xong, từ thiết bị theo dõi hắn phát hiện không thấy Bạch Bạch, trong lòng có chút lo lắng, liền hướng về camera giám sát hét lên: "Bạch Bạch, Bạch Bạch? Ngươi có nghe thấy ta không?" Bạch Bạch không để ý tới hắn. Ian bước ra khỏi phòng huấn luyện, bởi vì vừa mới huấn luyện nên cơ bắp của hắn căng ra, toàn thân ướt đẫm mồ hồi, ngay cả những chiếc vảy đen trên cổ cũng ướt đẫm, hắn tuỳ tiện lau mồ hôi, sau đó lại hô hai tiếng đối với camera, phát hiện Bạch Bạch không để ý tới mình. Sau đó, hắn bước ra khỏi sân huấn luyện, nhập khẩu lệnh, camera bắt đầu di chuyển 360 độ, chiếu toàn bộ hang động hai vòng. Ian nhướng mày: "Bạch Bạch đâu rồi?" Trong động không có bóng dáng của Bạch Bạch. Bạch Bạch lại trèo cửa sổ nữa à? Lần trước hang động bị nước tràn vào, hắn tìm thấy Bạch Bạch đang trốn trong vườn. Tuy rằng hắn không nói gì, những hắn biết Bạch Bạch trèo ra ngoài của sổ. Tuy nhiên Bạch Bạch rất thông minh, hắn còn học được ngôn ngữ của rồng, đồng nghĩa với việc chỉ số thông minh của hắn không giống với động vật bình thường. Ian rất yên tâm về Bạch Bạch. Nhưng hiện tại khu vườn còn chưa được dựng hàng rào, cũng không có giám sát, hắn không thể xác định tình huống của Bạch Bạch, cho nên vẫn có chút lo lắng. Dù sao nhiệm vụ huấn luyện hôm nay cũng đã hoàn thành, có thể tan học được rồi. Ian đang chuẩn bị về nhà, đột nhiên huấn luyện viên đi tới, hỏi: "Phong Bạo, không phải gần đây ngươi mới chuyển tới Tây Sơn sao? Ngươi có biết có chuyện gì xảy ra với Thiểm Điện cùng Hỏa Diễm không?" Ian có chút không hiểu: "Huấn luyện viên, mặc dù ta sống ở đó, nhưng ngươi cũng biết đó, quan hệ của ta với bọn họ cũng không tốt lắm đâu." Huấn luyện viên thở dài: "Đúng vậy, ta biết, nhưng mà hai người bọn họ, vào ngày hôm nay, người thì trốn học, người thì xin về sớm, hơn nữa, còn ở Tây Sơn đánh nhau, Thiểm Điện cùng Hỏa Diễm thay nhau oanh tạc, một nửa khu Tây Sơn gần như bị chúng cho nổ tung thành đất bằng." Huấn luyện viên có chút phóng đại, thật ra bị nổ thành đất bằng chính là tòa thành của Áo Đề Tu, trước mắt hoa viên cùng suối nước nóng vẫn được tên đó bảo vệ tốt. Dù sao thì meo meo của hắn rất thích suối nước nóng! Ian nghe tới đây liền không nhịn được: "Cái gì? Nguy rồi!" Bọn họ đánh nhau lớn như vậy, lại còn là Thiểm Điện cùng với Hỏa Diễm, Bạch Bạch yếu ớt như vậy, còn nhát gan, sẽ không bị dọa đó chứ?" Còn nữa, nếu bọn họ đánh nhau, hắn sẽ không lan đến địa bàn của mình, đúng không? Nghĩ đến Bạch Bạch không ở trong hang động, lúc này cũng không biết đang ở đâu. Ian lo lắng đến mức không thèm nói chuyện với huấn luyện viên, lập tức dang rộng đôi cánh, "sưu" một tiếng bay thẳng lên trời. Huấn luyện viên: "......"
Áo Đề Tu đã chụp rất nhiều bức ảnh về nhân loại đáng yêu rồi, kì thực hắn là một người rất nhiệt tình và không thể kiềm chế được, nếu thích một thứ gì đó sẽ không bao giờ che dấu, tất nhiên, nếu như chán ghét một con rồng nào đó, hắn mời không bao giờ để ý đối phương. Ví dụ như hiện tại, hắn đang chụp ảnh tới hào hứng đần độn, đột nhiên chuông cửa vang lên. Hắn cau mày, tắt trí não, sau đó sờ tóc của Giang Tự Bạch: "Meo meo ngoan, ta đi ra ngoài xem ai đang gõ cửa." Giang Tự Bạch mặc bộ quần áo nặng trịch, hắn chạm vào đôi tai đầy lông trên đầu, nhìn vào bóng lưng hỏa diễm long không nói nên lời. Thật sự không nhìn ra, tên đó thì ra là mao nhung khống? Nếu là mao nhung khống, vậy cứ nuôi sủng vật lông xù là được, vì cái gì lại mang một người qua đường vô tội như hắn về! Giang Tự Bạch bị lăn lộn rất mệt mỏi, hắn cầm một miếng thịt khô trên bàn bên cạnh vừa ăn vừa nhìn về phía cửa. Áo Đề Tu đi tới cửa, hất mái tóc đỏ rực của hắn lên, bấm vào màn hình giám sát trước cửa: "Để bổn thiếu gia xem, giờ này ai lại gõ cửa nhà của ta?" Nếu là người nhà thì không thể nào lại tới vào giờ này cả, dù sao người nhà cũng biết hắn đi học, chẳng lẽ huấn luyện viên phát hiện hắn trốn học, nên kiếm cha mẹ hắn? Áo Đề Tu cau mày, nghĩ rằng nếu bị người nhà mắng, hắn sẽ thực hiện hỏa long phun trào ngay tại chỗ! Tuy nhiên, trong màn hình, người đến không phải là huấn luyện viên hay cha mẹ hắn, mà lại là một vị khách bất ngờ. Hắn nhìn Ngải Tư Khắc đứng trước cửa trang viên nhà hắn, dùng đôi mắt màu xanh lặng lẽ nhìn vào màn hình, hai người họ nhìn chằm chằm vào nhau qua màn hình điện tử. Sắc mặt Áo Đề Tu lập tức trầm xuống. Mặc dù ghét Phong Bạo Ian, nhưng đối với Ngải Tư Khắc nham hiểm, hắn chưa từng có thiện cảm. Áo Đề Tu đang định đóng màn hình lại, chợt nghe Ngải Tư Khắc nhẹ nhàng nói: "Hỏa Diễm, ta biết ngươi có nhà, ta vào đây." Ngải Tư Khắc nói xong, lập tức nhắc chân đi vào trang viên. Áo Đề Tu: "? ? ?" Tốt lắm, cho nên Ngải Tư Khắc bấm chuông chỉ để thông báo: "Ta vào đây?" Áo Đề Tu có tính khí thất thường. Hắn mở cửa, giận dữ lao ra ngoài: "Ngải Tư Khắc! Đây là địa bàn của ta, ngươi muốn đánh nhau à?" Long tộc không thích sống theo nhóm, bọn họ có ý thức lãnh thổ rất cao, chúng sẽ cảm thấy bị xúc phạm nếu có những con rồng khác xuất hiện trong địa bàn của chúng! Hơn nữa, con rồng mà hắn ghét nhất lại xuất hiện khi không có lời mời của hắn. Ngọn lửa nhỏ trên chóp đuôi Áo Đề Tu đột nhiên bùng cháy. Giang Tự Bạch đang gắp một miếng thịt khô đột nhiên ngừng lại, hình như hắn vừa mới nghe thấy tiếng của ngân long? Ồ, hóa ra hai con rồng này biết nhau? Nhưng tại sao ngân long lại đến đây vào giờ này nhỉ? Không đúng, đó không phải là trọng tâm, nếu bọn họ có việc phải xử lý, chính mình có thể tìm được cơ hội trốn thoát rồi! Giang Tự Bạch nghĩ tới đây lập tức đứng dậy khỏi ghế, kết quả là quên mất vật trang trí nặng nề trên người, hai chân mềm nhũn, ngã xuống đất. Cũng may, lúc này con hỏa diễm không có phát hiện! Giang Tự Bạch bị bảo thạch đâm vào tới nhe răng trợn mặt, cũng không dám phát ra âm thanh, mà yên lặng đứng dậy, nhét một ngụm lớn thịt khô vào miệng, sau đó cởi áo choàng ném xuống đất; Hắn cởi bỏ những thứ đeo trên đầu, cổ, cùng trên tay với chân, hắn tháo sợi dây chuyền quý giá được buộc vào bụng trong sự xấu hổ, tất cả đều vứt trên mặt đất. Đến khi trên người chỉ còn một chiếc quần màu đen, hắn cuối cùng cũng thở phà nhẹ nhõm, cử động tay chân, liền nhanh chóng chạy về phía bên trong đại sảnh, hắn cũng không mang giày, trong quá trình chạy cũng không phát ra tiếng động. Cửa số mở hé, cũng không khóa, hắn vô cùng thuần thục trèo qua cửa sổ. Vừa mới trèo ra ngoài cửa sổ, hắn liền nghe thấy bên trong hoa viên "oành" một tiếng, Giang Tự Bạch kinh hãi, xem ra tình hình chiến đấu rất kịch liệt! Dù sao cũng không liên quan tới hắn, mau chạy. Ở bên này Giang Tự Bạch đang bỏ chạy, ở bên kia Áo Đề Tu còn chưa biết chuyện gì xảy ra, hắn cực kì cáu kỉnh nói: "Ngươi tới nơi này làm cái gì?" Ngải Tư Khắc ôn hòa nói: "Ta muốn hỏi ngươi vì sao hôm nay lại trốn học." Vẻ mặt Áo Đề Tu như nuốt phải ruồi, không nói nên lời: "Huấn luyện viên cũng chưa hỏi ta, ngươi liền tới đây hỏi? Ngươi bị thần kinh à?" Vẻ mặt của Ngải Tư Khắc không thay đổi: "Sủng vật của ta đi lạc rồi, hắn rất đáng yêu, nhưng cũng rất nhút nhát, ngươi có nhìn thấy nó không?" Áo Đề Tu biết trong nhà Ngải Tư Khắc nuôi rất nhiều sủng vật. Nhưng mà, sủng vật của Ngải Tư Khắc đi lạc, thì liên quan gì tới hắn? Áo Đề Tu không hề nghĩ tới sủng vật là nhân loại. Bởi vì ngoại hình của nhân loại, rõ ràng là bị người nuôi ngược đãi rồi vứt bỏ, căn bản không giống với sủng vật được bảo vệ và được yêu thương một chút nào. Về phần sủng vật trong nhà Ngải Tư Khắc, khi còn nhỏ chúng có cuộc sống rất tốt, có những ngôi nhà sang trọng đặc biệt để sống, có những khu vườn rộng rãi để tắm nắng, nhiều loại quần áo tinh xảo và thức ăn ngon cho sủng vật. Mà nhìn nhân loại xem, trên người còn có vết thương, còn không có quần áo để mặc, trên người vừa bẩn vừa gầy, hắn chỉ giúp nhân loại tắm rửa, nhân loại không thể thiếu hắn, ngay khi hắn rời đi, nhân loại vậy mà vội vã ngã xuống, nhìn hắn với đôi mắt đẫm lệ, miễn bàn có bao nhiêu đáng thương. Bởi vì đang tìm sủng vật nên Áo Đề Tu hiếm khi kiên nhẫn một chút: "Ta chưa từng thấy nó." Vừa nói, hắn lại cười khẩy: "Sủng vật mình nuôi, lại để nó đi lạc, nếu không thể nuôi chúng thì đừng có giữ nó, nếu đã nuôi thì hãy chăm sóc nó thật tốt vào, đã để đi lạc còn tới tìm ta? Phế vật." Ngải Tư Khắc: "......" Đây là lần đầu tiên Ngải Tư Khắc bị mắng phế vật, tất nhiên, hắn cũng là lần đầu tiên kiên nhẫn và nói nhiều với Áo Đề Tu thô lỗ. Nếu không phải vì nhân loại, hắn mới không thèm để ý Áo Đề Tu. Ngải Tư Khắc lặng lẽ đứng trong trang viên, ánh mắt đánh giá xung quanh trang viên, không phát hiện dấu vết của nhân loại, nhưng mà hắn vẫn muốn đi vào bên trong tòa thành kiểm tra. Ngải Tư Khắc tiến lên hai bước: "Xin lỗi, ta muốn vào trong tòa thành nhìn một chút, sủng vật của ta rất nhỏ con, có thể sẽ trốn trong góc nào đó." Áo Đề Tu làm sao có thể để hắn đi vào? Meo Meo của hắn còn ở bên trong! Áo Đề Tu nổi giận: "Cút!" Ngải Đề Tu không cút mà đột nhiên lao nhanh về phía tòa thành, sau đó Áo Đề Tu vung đuôi, ngọn lửa nhỏ trên chóp đuôi biến thành một con hỏa long cực lớn, "oành" một tiếng lao về phía Ngải Tư Khác. Hai người bọn họ cứ như vậy ở trong trang viên đánh nhau, động tĩnh lớn tới mức làm rung chuyển trời đất. Giang Tự Bạch tim đập thình thịch, điên cuồng bỏ chạy. Thật khủng khiếp thật khủng khiếp mà! Vẫn là hắc long dịu dàng hơn! Hệ thống giám sát của Ian đã bị Giang Tự Bạch điều chỉnh đối diện với chiếc giường lớn và TV, không nhìn thấy được cửa sổ. Sau khi huấn luyện xong, từ thiết bị theo dõi hắn phát hiện không thấy Bạch Bạch, trong lòng có chút lo lắng, liền hướng về camera giám sát hét lên: "Bạch Bạch, Bạch Bạch? Ngươi có nghe thấy ta không?" Bạch Bạch không để ý tới hắn. Ian bước ra khỏi phòng huấn luyện, bởi vì vừa mới huấn luyện nên cơ bắp của hắn căng ra, toàn thân ướt đẫm mồ hồi, ngay cả những chiếc vảy đen trên cổ cũng ướt đẫm, hắn tuỳ tiện lau mồ hôi, sau đó lại hô hai tiếng đối với camera, phát hiện Bạch Bạch không để ý tới mình. Sau đó, hắn bước ra khỏi sân huấn luyện, nhập khẩu lệnh, camera bắt đầu di chuyển 360 độ, chiếu toàn bộ hang động hai vòng. Ian nhướng mày: "Bạch Bạch đâu rồi?" Trong động không có bóng dáng của Bạch Bạch. Bạch Bạch lại trèo cửa sổ nữa à? Lần trước hang động bị nước tràn vào, hắn tìm thấy Bạch Bạch đang trốn trong vườn. Tuy rằng hắn không nói gì, những hắn biết Bạch Bạch trèo ra ngoài của sổ. Tuy nhiên Bạch Bạch rất thông minh, hắn còn học được ngôn ngữ của rồng, đồng nghĩa với việc chỉ số thông minh của hắn không giống với động vật bình thường. Ian rất yên tâm về Bạch Bạch. Nhưng hiện tại khu vườn còn chưa được dựng hàng rào, cũng không có giám sát, hắn không thể xác định tình huống của Bạch Bạch, cho nên vẫn có chút lo lắng. Dù sao nhiệm vụ huấn luyện hôm nay cũng đã hoàn thành, có thể tan học được rồi. Ian đang chuẩn bị về nhà, đột nhiên huấn luyện viên đi tới, hỏi: "Phong Bạo, không phải gần đây ngươi mới chuyển tới Tây Sơn sao? Ngươi có biết có chuyện gì xảy ra với Thiểm Điện cùng Hỏa Diễm không?" Ian có chút không hiểu: "Huấn luyện viên, mặc dù ta sống ở đó, nhưng ngươi cũng biết đó, quan hệ của ta với bọn họ cũng không tốt lắm đâu." Huấn luyện viên thở dài: "Đúng vậy, ta biết, nhưng mà hai người bọn họ, vào ngày hôm nay, người thì trốn học, người thì xin về sớm, hơn nữa, còn ở Tây Sơn đánh nhau, Thiểm Điện cùng Hỏa Diễm thay nhau oanh tạc, một nửa khu Tây Sơn gần như bị chúng cho nổ tung thành đất bằng." Huấn luyện viên có chút phóng đại, thật ra bị nổ thành đất bằng chính là tòa thành của Áo Đề Tu, trước mắt hoa viên cùng suối nước nóng vẫn được tên đó bảo vệ tốt. Dù sao thì meo meo của hắn rất thích suối nước nóng! Ian nghe tới đây liền không nhịn được: "Cái gì? Nguy rồi!" Bọn họ đánh nhau lớn như vậy, lại còn là Thiểm Điện cùng với Hỏa Diễm, Bạch Bạch yếu ớt như vậy, còn nhát gan, sẽ không bị dọa đó chứ?" Còn nữa, nếu bọn họ đánh nhau, hắn sẽ không lan đến địa bàn của mình, đúng không? Nghĩ đến Bạch Bạch không ở trong hang động, lúc này cũng không biết đang ở đâu. Ian lo lắng đến mức không thèm nói chuyện với huấn luyện viên, lập tức dang rộng đôi cánh, "sưu" một tiếng bay thẳng lên trời. Huấn luyện viên: "......"
Danh Sách Chương: