• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:





Ngân long Ngải Tư Khắc vẫn đối xử tốt với nhân loại, thậm chí so với trước kia còn tốt hơn, hắn chuẩn bị cho Giang Tự Bạch gà nướng, rau củ, cùng với một ly nước trái cây. Những món ăn đều do chính tay hắn nấu, với lại hắn cũng thích nấu ăn nữa, nhưng bây giờ có nhân loại nên hắn nấu chúng càng chăm chỉ hơn. Hắn chuẩn bị nướng một cái bánh ngọt cho nhân loại. Đồ ăn nhìn rất ngon, đặc biệt cái bánh ngọt nhỏ, Giang Tự Bạch thực sự rất hưng phấn! Chính vì ở đây có thịt nướng nên mỗi ngày hắn đều tới đây cọ cơm. Nhưng hiện tại đã khác, nếu hắn vô tâm vô phế ăn uống một cách ngon lành, có thể ngân long sẽ cho rằng hắn thích cái lồng sắt này, sau này càng ít khả năng ra ngoài hơn. Giang Tự Bạch chống lại sự cám dỗ của thức ăn, ủy khuất nằm trong cái tổ, trùm chăn lên đỉnh đầu. Hắc tức giận, hắn sẽ không bao giờ để ý tới ngân long nữa. Ngải Tư Khắc ngồi xổm bên ngoài lồng sắt, nhìn tiểu gia hỏa tức giận, bất đắc dĩ thở dài. Hắn mở cửa, đưa tay xoa tiểu gia hỏa đáng yêu, thấp giọng dỗ dàng hắn: "Đừng tức giận, khi ta trở về sẽ thả người, ngươi ở trong này so với bên ngoài an toàn hơn nhiều, không phải sao?" Giang Tự Bạch tránh tay của hắn, phớt lờ hắn, sau đó, ngân long dùng đuôi chọc vào người Giang Tự Bạch, những tiểu sủng vật vẫn không để ý tới hắn, thậm chí còn tức giận tát bay đuôi của Ngải Tư Khắc sang chỗ khác. Ngải Tư Khắc thở dài, hắn nhận ra mình thực sự không có cách đối phó với tiểu khả ái. Những phương pháp đối xử thông thường với sủng vật khác không áp dụng được với nhân loại, nếu sủng vật khác chỉ hơi hung dữ một chút thì không sao, nhưng nhân loại có tức giận, buồn, sau đó dùng đôi mắt như bầu trời đêm đáng thương nhìn hắn. Ngải Tư Khắc liếc thời gian, hắn cần ghé qua trường một chuyến, hôm qua đánh nhau lớn quá, huấn luyện viện đã muốn hỏi hắn, nếu hắn còn không đi, khẳng định huấn luyện viên sẽ tìm tới cửa nhà hắn. Ngải Tư Khắc xoa tóc Giang Tự Bạch, nhẹ nhàng trấn an: "Tiểu gia hỏa yên tâm, ta sẽ sớm trở về, sẽ không nhốt ngươi quá lâu đâu." Ngải Tư Khắc vừa nói vừa đứng dậy, khóa cửa lồng lại, sau đó mặc đồng phục chuẩn bị ra ngoài. Giang Tự Bạch vẫn đang âm thầm quan sát Ngải Tư Khắc, hắn phát hiện ngân long khóa cửa, mà khóa cửa lại là khóa AI, hắn nhất định không ra được, tức giận hay phớt lờ đều không sử dụng được, xem ra tiếp theo, hắn chỉ có thể bán thảm làm nũng. Ngải Tư Khắc mặc đồng phục của Long giáo[trường của rồng], áo ba lỗ trắng khảm bảo thạch màu vàng, ở dưới là quần cargo trắng cùng với bốt đen. Bộ quần áo này rất đơn giản, đặc biệt là phần áo rất ít vải, nhưng số lượng rồng mặc nó lại đếm trên đầu ngón tay. Ít nhất Giang Tự Bạch chưa từng nhìn thấy hắc long hay hỏa diễm long mặc nó. Ngải Tư Khắc mặc quần áo, chuẩn bị đi ra ngoài, kết quả vừa mới bước ra, ngoài cửa vang lên một tiếng nổ cực lớn, kèm theo đó là nhiệt độ nóng bỏng. Ngải Tư Khắc ngẩng đầu nhìn thấy một quả cầu lửa lớn như dung nham đang lao thẳng vào mặt mình. Ngải Tư Khắc đột nhiên cảm thấy có gì đó không ổn, hắn nhanh chóng mở rộng đôi cánh khổng lồ của mình vỗ vài cái, tạo ra một một cơn lốc lao về biển lửa, sau đó xoay người lại lao thẳng về phía Giang Tự Bạch, dùng đuôi cuốn lấy cửa lồng sắt, dùng sức kéo mạnh, Giang Tự Bạch vẫn còn ở trong bất lực nhìn chiếc lồng không thể phá hủy bị ngân long xét nát. Giang Tự Bạch: "......" Quả nhiên là chuồng nuôi chuột của long tộc, chỉ có thể nhốt được nhân loại. Giang Tự Bạch bị Ngải Tư Khắc ôm vào ngực, bay thẳng lên trần nhà. Giang Tự Bạch: "! ! !" Nhìn thấy trần nhà càng ngày càng gần, Giang Tự Bạch sợ tới mức ngừng thở, hai tay ấn đầu vào trong ngực ngân long, sau đó giữa hai cánh bạc lóa lên một dòng điện bạc, phát ra một tiếng "ầm" thật lớn, tia sét xé toạc nóc nhà, Ngải Tư Khắc ôm Giang Tự Bạch bay lên không trung. Lúc này, ngọn lửa lập tức tiếp cận nhà gỗ, trong chớp mắt nhà gỗ ngập trong biển lửa, ngọn lửa bùng lên rất cao. Hỏa Diễm Long Áo Đề Tu khoanh tay đứng trên gốc đại thụ, đắc ý nhìn căn nhà gỗ bị biển lửa thiêu rụi: "Ta không có nhà để ở, ngươi cũng đừng mong có nhà để ở." Áo Đề Tu nhìn Ngải Tư Khắc muốn nói vài câu gay gắt, kết quả là đôi mắt sắc bén của hắn nhìn thấy nhân loại đang được Ngải Tư Khắc ôm trong tay! Đôi mắt của Áo Đề Tu đột nhiên mở lớn: "Thiểm Điện, ngươi đang ôm cái gì vào trong ngực?" Hắn từ trên cây phi xuống, đi về phía trước vài mét, đúng lúc nhìn thấy cái đầu lông xù của Giang Tự Bạch. Lúc này Giang Tự Bạch cũng từ trong lòng ngực Ngải Tư Khắc ngóc đầu dậy, tò mò nhìn biển lửa trước mặt, tình cờ bị Áo Đề Tu nhìn chằm chằm. Áo Đề Tu chấn kinh, hô to một tiếng: "Meo meo? Tại sao ngươi lại ở chỗ này?" Giang Tự Bạch mặc dù nghe không hiểu từ "meo meo" này, nhưng thanh âm, từ ngữ, rất quen thuộc! Hắn kinh ngạc quay đầu, quả nhiên vừa quay đầu liền nhìn thấy Áo Đề Tu ở trên không trung nhìn hắn. Giang Tự Bạch: "......" Giang Tự Bạch lập tức bối rối, nếu lúc này là hắc long, hắn nhất định sẽ cầu cứu, nhưng hỏa diễm long thì...... Hắn nhất thời không biết nên đi theo ngân long hay là nên đi theo hỏa diễm long...... Ngải Tư Khắc cũng nhận thấy điều kì lạ, hắn ôm chặt Giang Tự Bạch, đồng tử màu xanh lạnh lùng nhìn chằm chằm chằm Áo Đề Tu: "Hỏa Diễm, ngươi đến đây chỉ để đốt nhà của ta, trả thù ta à?" Áo Đề Tu vốn ban đầu thì là như vậy, hiện tại thì không còn nữa. Hắn trừng mắt nhìn chằm chằm Ngải Tư Khắc đang ôm nhân loại, tức giận muốn đốt thêm mấy căn nhà tại chỗ: "Thiểm Điện! Quả nhiên ngày hôm qua ngươi đi vào trang viên của ta để cướp người của ta!" Hắn tự hỏi tại sao ngày hôm qua Ngải Tư Khắc lại tới thăm nhà mà không có lý do, mặc dù bọn họ đã học cùng mười mấy năm, từ nhỏ tới lớn, Ngải Tư Khắc chưa bao giờ nói quá mười câu với hắn! Kết quả này hôm qua, đối phương lại tới cửa, còn ngang nhiên xông vào trong viên của hắn, sau đó khi Ngải Tư Khắc rời khỏi, hắn phát hiện meomeo của hắn biến mất! Tên Ngải Tư Khắc khốn nạn này thật sự hơi quá đáng rồi nha! Áo Đề Tu: "Không ngờ ngươi lại là một con rồng như vậy, chính mình nuôi nhiều sủng vật như vậy, mà còn mơ ước của người khác, ngươi không biết xấu hổ à!" Áo Đề Tu: "Ngươi dám gây sự với ta, xem như sống chết khó giữ!" Ngải Tư Khắc: "......" Giang Tự Bạch nhìn con hỏa diễm long đang phát cuồng, lại nhìn sắc mặt u ám của ngân long, hắn cảm thấy mình sắp gặp rắc rối rồi. Làm sao bây giờ, bây giờ nếu bọn chúng đánh nhau, không phải Hỏa Diễm thì cũng là Thiểm Điện, hắn chỉ là một nhân loại yếu đuối, có thể hay không trước tiên thả hắn ra...... Bàn tay đang ôm nhân loại của Ngải Tư Khắc hơi siết chặt, hắn nhìn Áo Đề Tu đang cáu kỉnh, trầm giọng mở miệng: "Ngươi nhận nhầm người rồi, hắn không phải meo meo của ngươi." Áo Đề Tu chế nhạo: "Có phải hay không cũng không liên quan tới ngươi! Mau trả hắn lại cho ta!" Ngải Tư Khắc thờ ơ nhìn Áo Đề Tu: "Mơ đi." Áo Đề Tu: "Ngươi!" Ngọn lửa nhỏ trên đuôi Áo Đề Tu đột nhiên bùng cháy, Ngải Tư Khắc đã đề phòng, kết quả ngọn lửa của Áo Đề Tu lại tắt, hắn phụng phịu nhìn chằm chằm Giang Tự Bạch: "Ngươi trước tiên bỏ meo meo xuống, hai chúng ta tự đấu, không được lấy meo meo uy hiếp ta." Làm sao Ngải Tư Khắc có thể buông, hắn hoài nghi nhân loại này chính là sủng vật bị Áo Đề Tu bỏ rơi. Hiện tại nhìn thấy mình đã nhận nuôi, liền bắt đầu đổi ý. Ngải Tư Khắc cười lạnh: "Mất nó chính là mất nó, bây giờ quay lại hối hận cũng chẳng có ích gì." Áo Đề Tu vô cùng phẫn nộ, bắt đầu công kích bừa bãi trên mặt đất, trong nháy mắt, trên mặt đất tràn ngập ngọn lửa dữ dội. Lúc này, một tiếng gầm ngăn cản hắn: "Hỏa Diễm, ngươi đang làm cái gì vậy?" Năm con rồng khổng lồ từ xa bay tới, dẫn đầu là một con rồng giống hệt Áo Đề Tu. Điểm khác biệt là năm con rồng này đều ở dạng rồng hoàn chỉnh, kích thước phải lớn gấp 3 lần so với Áo Đề Tu và Ngải Tư Khắc. Đây là lần đầu tiên Giang Tư Bạch nhìn thấy hình dạng hoàn chỉnh của long tộc, hắn hơi mở mắt nhìn năm con rồng khổng lồ. Con hỏa long cầm đầu từ trên cao bay xuống, dùng một móng vuốt đè Áo Đề Tu lại, dùng ánh mắt nghiêm nghị nhìn hắn: "Ngươi đang làm cái gì vậy? Ngươi muốn thiêu rụi cả ngọn núi này hả?" Áo Đề Tu giãy dụa gầm lên: "Là Ngải Tư Khắc! Hắn đoạt meo meo của ta! Huấn luyện viên, thật vừa lúc, kêu hắn mau trả lại meo meo cho ta!" Mấy vị huấn luyện viên lập tức quay đầu, nhìn Ngải Tư Khắc cách đó không xa, cùng với một sinh vật trong lòng hắn...... "Nhân loại! ! ! ! ! !" Các huấn luyện viên khiếp sợ nhìn chằm chằm Giang Tự Bạch trong lòng ngực Ngải Tư Khắc, sau đó lập tức kích động: "A! Chúa ơi! Các ngươi mau xem Ngải Tư Khắc đang ôm cái gì trong ngực? Hắn vậy mà đang ôm một nhân loại!" Áo Đề Tu còn chưa nhận ra mức độ nghiêm trọng của sự việc, lập tức la lớn: "Đúng vậy, hắn là meo meo, là sủng vật của ta!" Tất cả các huấn luyện viên đều quay đầu lại, kinh ngạc nhìn Áo Đề Tu, kết qua lúc này Ngải Tư Khắc lại mở miệng: "Mặc kệ thế nào, hiện tại nhân loại này thuộc về ta." Ai cũng đừng hòng cướp của hắn! Các huấn luyện viên quay đầu nhìn Ngải Tư Khắc. Bình thường mọi người đều thấy tính cách của hắn ôn hòa, gặp ai cũng mang theo ý cười, thế mà lúc này vẻ mặt của hắn lạnh lùng, trong mắt còn mang theo sát khí. Các huấn luyện viên: "......" Bầu không khí bế tắc vài giây, các huấn luyện viên cuối cùng cũng phản ứng lại: "Cho nên, hai người các ngươi đánh nhau là vì nhân loại này?" "Chờ một chút, tại sao nhân loại lại xuất hiên ở đây? Tại sao lại không có ai phát hiện ra?" "Cho nên hai người các ngươi, ai mới là chủ nhân của nhân loại?" Áo Đề Tu lập tức nhấc tay: "Đương nhiên là ta! Huấn luyện viên, lần đầu tiên ta nhìn thấy meo meo, trên người cậu ấy toàn là vết thương! Cậu ấy từng bị bạo hành nên khi tôi đối xử tốt với cậu ấy, cậu ấy lập tức liền theo tôi về nhà, cậu ấy bị Ngải Tư Khắc ép buộc!" Ngải Tư Khắc cau mày: "Ngược đãi hắn không phải ta, ta chưa bao giờ ngược đãi sủng vật của mình, lần đầu tiên ta nhìn thấy tiểu gia hỏa, hắn đã trong trạng thái nghèo túng rồi." Hai người bọn họ một câu khắc khẩu hai câu khắc khẩu, các huấn luyện viên đang theo dõi cuối cùng cũng hiểu ra, vậy ra hai người này không phải là người đầu tiên nuôi nhân loại, vậy ngoài hai ngươi này, còn có một con rồng thứ ba. Huấn luyện viên nhìn nhân loại, mang theo ánh mắt phức tạp, cảnh giác nói: "Mặc kệ mọi chuyện như thế nào, trước hết mang hắn về trường học, chuyện này chúng ta cần chỉ thị của tộc trưởng." Cả người Áo Đề Tu chấn động: "Cái gì? Các ngươi muốn đưa meo meo đi gặp ai?" Ngải Tư Khắc cũng nhíu mày, tất cả long tộc đều biết rằng tộc trưởng không thích nhân loại, thật lâu trước kia, ông nội của Áo Đề Tu vốn mua đưa một khóa học về nhân loại trong long tộc, nhưng bị tộc trưởng bị bác bỏ. Bọn họ biết sự tồn tại tinh cầu của nhân loại, nhưng họ không cho phép những con rồng rời khỏi tinh cầu ra ngoài nhìn nó. Ở trong mắt tộc trưởng, nhân loại rất đáng sợ. Đến mức những chú rồng con ngày nay về cơ bản chưa từng nhìn thấy nhân loại. Lông mày Ngải Tư Khắc giật giật, hắn đột nhiên vung lên đôi cánh khổng lồ, "ầm ầm" một tiếng, tia sét như rắn khổng lồ từ trên trời giáng xuống, các huấn luyện viên lập tức tránh né, ngay cả Áo Đề Tu cũng theo sát. Ngay khi các huấn luyện viên đang trốn tránh, Ngải Tư Khắc đã bay mất. Ngải Tư Khắc có chút cáu kỉnh khi các huấn luyện viên phát hiện ra thân phận của Giang Tự Bạch. Tộc trưởng sẽ không dung thứ cho sự tồn tại của nhân loại. Trừ khi hắn chọn nhân loại này làm bầu bạn, tộc trưởng không thể xua đuổi bạn đời của hắn, đúng không? Nghĩ đến điều này, Ngải Tư Khắc lập tức thay đổi lộ tuyến, mang theo Giang Tự Bạch bay qua một thành phố lớn. Thành phố này rất quen thuộc, hắc long đã dẫn Giang Tự Bạch tới đây một lần. Ngải Tư Khắc mang Giang Tự Bạch đến bệnh viện, trức tiếp bay từ cửa phụ vào bệnh viện. Ở trong văn phòng, một con rồng màu bạc đang làm việc, khi nhìn thấy Ngải Tư Khắc lập tức khiếp sợ: "Thiếu gia? Sao ngài lại trờ về vào lúc này? Có chuyện gì xảy ra......" Đối phương dừng lại và ngơ ngác nhìn nhân loại đang được Ngải Tư Khắc ôm trong tay. Ngải Tư Khắc ôm chặt Giang Tự Bạch, giọng nói có chút khẩn trương: "Á Tả, lần trước ta có nói với ngươi là ta cần một lịch hẹn về kiểm tra độ phù hợp, hiện tại ta có thể làm không?" Á Tả có chút mơ màng, nhưng nhìn thiếu gia vội vàng như vậy, hắn vô thức gật đầu: "Có thể, thiếu gia có thể ạ, nhưng mà......" Ngải Tư Khắc xụ mặt: "Vậy nhanh lên." Á Tả: "......" --------- Ian hôm nay không về muộn cũng không về sớm, hắn bị phụ thân giữ lại huấn luyện cả ngày trong phòng huấn luyện. Buồi chiều, khi hắn đổ mồ hôi đầy mình ra khỏi phòng huấn luyện, chợi nghe thấy tiếng bàn tán xung quanh: "Trời ạ, thiệt hay giả? Trên Long Đảo của chúng ta có nhân loại à?" "Tôi cũng nghe được tin đồn, có vẻ như Thiểm Điện với Hỏa Diễm đánh nhau, bởi vì nhân loại kia." "Vừa rồi các ngươi không nhìn thấy biểu cảm trên khuôn mặt của các huấn luyện sao? Nghe nói rằng dù năm huấn luyện viên đã ra tay nhưng họ vẫn không thể bắt được nhân loại..." "Này, nhân loại này rốt cuộc là gặp rắc rối gì vậy? Thế mà lại để hai người giỏi nhất của chúng ta tranh giành hắn!" ...... Lúc này, các học sinh chia thành từng nhóm nhỏ, nhìn thấy Ian bước ra khỏi phòng huấn luyện: "May mắn chúng ta vẫn còn Phong Bạo." "Đúng vậy, dù sao Phong Bạo cũng là con của tộc trưởng, giáo dục từ nhỏ nghiêm khắc hơn chúng ra, như thế nào có thể vì nhân loại có thể đánh nhau với đồng tộc?" ...... Ian một bên lau mồ hôi, một bên nghe mọi người bàn tán, càng nghe càng thấy không thích hợp. Hả, nhân loại? Người nào cơ? Hắn dừng lại, mở trí não của mình ra theo dõi. Camera giám sát quay một vòng xung quanh nhà, rất tốt, hắn không nhìn thấy Bạch Bạch. Chẳng lẽ Bạch Bạch lại lén lút chạy ra ngoài? Ian tìm các học sinh hỏi thăm tin tức, lập tức chạy ra khỏi trường. Hắn đầu tiên là trở lại hang động của mình, tìm hai vòng, cũng không tìm thấy Bạch Bạch. Ở gần hang động của hắn, trang viên của Áo Đề Tu bị đốt, nhà gỗ của Ngải Tư Khắc cũng bị đốt. Ian lập tức phát hiện vụ việc đang ngày càng trở nên nghiêm trọng. Hắn bấm vào nhóm nhỏ của trường, xem qua lịch sử trò chuyện của các bạn cùng lớp, thấy có người nói: "Các chị ơi, ta đau lòng quá! Hình như Ngải Tư Khắc đã đưa bạn đời của mình đi kiểm tra mức độ phù hợp!" Có thể làm kiểm tra mức độ phù hợp, đối phương chắc chắn không phải long tộc. Chẳng lẽ...... Ian đột nhiên có một dự cảm không tốt. Báo cáo kiểm tra được đưa ra trong vòng một giờ, Ngải Tư Khắc cùng Giang Tự Bạch vẫn ở trong văn phòng, trong khoảng thời gian này, người nhà gọi điện thoại cho Ngải Tư Khắc nhưng hắn không bắt máy. Á Tả cầm báo cáo đi ra, vẻ mặt có chút khẩn trương: "Thiếu gia, đã có kết quả." Ngải Tư Khắc lập tức đứng lên: "Cao hay thấp?" Giang Tự Bạch cũng tò mò đứng dậy, hắn biết ngân long đưa hắn đi kiểm tra, nhưng lại không biết đi kiểm tra cái gì. Chỉ có thể theo dõi và xem. Hắn đọc không hiểu chữ của long tộc, nhưng số thì hắn biết. 15%。 Giang Tự Bạch nhíu mày, con số này có ý nghĩa gì? Ngải Tư Khắc nhìn báo cáo, cau mày: "Ngươi xác định mình không làm sai?" Á Tả gật đầu: "Tất nhiên không có sai sót, thiếu gia." Ngải Tư Khắc vẫn không tin: "Không thể nào, dù thấp đến đâu, cũng không thể nào chỉ có 15%......" Từ trước tới nay vẫn luôn bình tĩnh, Ngải Tư Khắc không chịu được điều này. Sao có thể thấp đến vậy? Hắn nhìn thấy con rồng khác ngẫu nhiên tìm kiếm nhân ngư, cũng không thể thấp tới như vậy. Ngải Tư Khắc nhìn báo cáo, quay đầu nhìn Giang Tự Bạch, sắc mặt có chút u ám với Á Tả: "Chuyện này không được nói với phụ thân của ta." Á Tả có chút khó xử: "Cái này, thiếu gia, ngươi đừng làm ta khó xử." Ngải Tư Khắc u ám nói: "Ta sẽ mang một nhân ngư tới đây làm kiểm tra, khi ông ấy hỏi, ngươi liền đem báo cáo của nhân ngư đưa cho ông ấy xem." Á Tả: "......" Á Tả cảm thấy không ổn, nếu như bị phụ thân của Ngải Tư Khắc biết, hắn nhất định sẽ gặp rắc rối. Lúc này, Áo Đề Tu lại đuổi tới đây, ở bên ngoài đập mạnh lên cửa kính: "Ngải Tư Khắc, ngươi ra đây cho lão tử!" Áo Đề Tu quả thực bị chọc tức, hắn phối hợp với Ngải Tư Khắc chạy trốn, chính là lo lắng nhân loại bị các huấn luyện bắt đi. Kết quả, Ngải Tư Khắc lại quay ngược lại, đưa nhân loại đến bệnh viện. Dù Áo Đề Tu có ngốc tới đâu cũng đoán được hắn muốn làm gì. Ngải Tư Khắc thiêu hủy báo cáo, sau đó đi đến bên cửa sổ, ở bên ngoài cửa sổ không chỉ có Áo Đề Tu mà còn có bốn vị huấn luyện viên, nhất thời cảm thấy đau đầu. Á Tả cũng kinh ngạc: "Thiếu gia, tại sao Áo Đề Tu thiếu gia lại xuất hiện ở đây?" Không chỉ có Áo Đề Tu mà còn có các huấn luyện viên...... Á Tả đột nhiên quay đầu, nhìn Giang Tự Bạch. Giang Tự Bạch đứng tại chỗ, hướng nó mỉm cười. Tâm tình Á Tả nhất thời phức tạp: "Tại sao ở Long Đảo lại xuất hiện nhân loại, ngươi đi vào nơi này như thế nào." Giang Tự Bạch gãi đầu, chỉ có thể hiểu được một số từ đơn giản, cái gì Long Đảo, cái gì nơi này. Á Tả dùng ánh mắt không quá tốt lành nhìn hắn. Ngải Tư Khắc thiếu gia sắp tới kì phân hóa, nhưng hắn lại muốn nhân loại thành bầu bạn, độ phù hợp thấp như vậy, thật sự rất khó. Á Tả cảm thấy phải nói cho lão gia biết việc này. Bởi vì uy lực của bốn vị huấn luyện, Ngải Tư Khắc cùng Áo Đề Tu chưa phân hóa cũng không ngăn cản được. Dù sau đây cũng là thành phố, trong bệnh viện có rất nhiều rồng, Áo Đề Tu cũng không thể phun lửa một cách bừa bãi được, Ngải Tư Khắc cũng không phản kháng, mà im lặng rời đi cùng huấn luyện viên. Giang Tự Bạch cũng bị một huấn luyện viên bắt lấy, chuẩn bị dẫn đi gặp tộc trưởng của long tộc. Trên đường, Áo Đề Tu phẫn nộ nói: "Bổn thiếu gia cho ngươi nhiều thời gian như vậy, kết quả ngươi cũng không thể mang meo meo chạy, hiện tại meo meo bị dẫn đi gặp tộc trưởng, hắn có thể bị tống đi hay không?" Long tộc sẽ không làm hại con người, nhưng bọn họ sẽ đuổi nhân loại về lại hành tinh của họ. Mặc dù hiện tại khoảng cách của cả hai rất xa, nhưng ông nội của Áo Đề Tu ở bên trong nội các, chính là người phụ trách liên lạc với nhân loại. Vì thế Áo Đề Tu mới biết được nhiều chuyện của nhân loại. Ngải Tư Khắc ban đầu muốn giữ lại nhân loại, nhưng kết quả đo lường đã cho ra kết quả, độ phù hợp thấp như vậy, hắn không có lý do để đưa ra, cho dù là tộc trưởng hay người nhà, cũng không cho hắn lưu lại nhân loại. Nhưng nếu tặng cho Áo Đề Tu, hắn có chút không cam lòng. Ngải Tư Khắc trầm mặc, không nói gì. Áo Đề Tu một đường liên miên cằn nhằn, mắng Ngải Tư Khắc suốt quãng đường. Trên đường đi, mấy vị huấn luyện viên của long tộc bày ra vẻ mặt khiếp sợ, bọn họ thường thường liếc nhìn Giang Tự Bạch đang nằm trong móng vuốt của rồng, thấp giọng thảo luận: "Đây chính là nhân loại trong truyền thuyết? Cứu mạng, hắn thật đáng yêu." "Nhân ngư cũng không đáng yêu bằng hắn, dù sao nhân ngư cũng không có chân, cả người trơn trượt lạnh như băng, không giống nhân loại, cả người hắn không chỉ mềm mại mà còn nóng hầm hập." "Khó trách bọn họ lại vì nhân loại đánh nhau, suy nghĩ kĩ cũng không phải không lý giải được......" ...... Huấn luyện viên đang dùng móng vuốt cầm lấy Giang Tự Bạch, nhìn Giang Tự Bạch bằng ánh mắt dịu dàng, ngay cả móng vuốt cũng không dám dùng sức, chỉ dùng hai móng vuốt nhẹ nhàng ôm hắn. Cuối cùng, cả Thiểm Điện và Hỏa Diễm đều được huấn luyện viên đưa về phòng huấn luyện của long giáo và nhốt riêng. Mà Giang Tự Bạch bị các huấn luyện viên đưa vào văn phòng của tộc trưởng. --------- Nghe nói trường học có nhân loại! Nhân loại trong truyền thuyết, rốt cuộc có hình dáng như thế nào? Nhóm học sinh không có lòng dạ đi huấn luyện , bọn họ tụ ba tụ năm, lén lút ở bên ngoài văn phòng nghe lén, có người còn ngồi xổm ở mái nhà, có người còn mang theo công cụ nghe lén, ý đồ chọc thủng một cái lỗ trên trường văn phòng. "Nghe nói nhân loại là được Ngải Tư Khắc mang tới, hắn còn trộm nuôi nhân loại thành sủng vật rất lâu nữa!" "Ủa ta nghe nói là do Áo Đề Tu nuôi? Hai người bọn họ còn đánh nhau để tranh giành nhân loại, còn đốt hai ngọn núi ở phía tây." "Khi nhân loại đến đây ta có liếc một cái, không khác nhân ngư mấy, nhưng tóc lại là màu đen, ngay cả mắt cũng là màu đen, bộ dạng rất đáng yêu." ...... Các học sinh của Long tộc nói rất nhiều, tụ tập quanh văn phòng của tộc trưởng long tộc, hồi lâu không chịu rời đi. Trong văn phòng, Giang Tự Bạch quấn chăn của mình, nghiêm trang ngồi trên ghế, đối diện hắn là một con rồng đen khổng lồ. Con rồng khổng lồ này dường như cao gần ba mét, có vảy đen, dùng dựng đồng màu vàng kim nhìn chằm chằm vào Giang Tự Bạch. Giang Tự Bạch nhìn thấy con hắc long này, lập tức nghĩ tới hắc long. Hắc long bây giờ là hình thái bán long, nhưng nếu biến thành hình rồng hoàn chỉnh, sẽ giống y đúc con hắc long trước mắt. Tộc trưởng long tộc, cũng là hiệu trưởng, cùng lúc đó là phụ thân của hắc long, giờ khắc này, nó nhìn chằm chằm vào Giang Tự Bạch, không nói gì. Tâm tình của nó rất phức tạp. Trong văn phòng yên tĩnh đến đáng sợ, Giang Tự Bạch ngồi trên ghế, không dám thở mạnh. Thành thật mà nói, nếu được làm lại cuộc đời, hắn thực sự sẽ không đi nghiên cứu long tộc. Thật đáng sợ QAQ. Long tộc cường hãn, có năng lực hô phong hoán vũ, bọn họ có hình thể to lớn, khí thế bức người, so sánh với ba con rồng con đánh nhau kia, hiện tại vị tộc trưởng chỉ ngồi im tại chỗ kia, cũng khiến Giang Tự Bạch đứng ngồi không yên. Một lúc lâu, tộc trưởng long tộc Tư Thụy Ân mới chậm rãi mở miệng: "Nhân loại, ngươi không cần sợ hãi, long tộc sẽ không làm tổn thương ngươi." Giang Tự Bạch sững sờ hai giây, lập tức đứng dậy: "Ngươi, ngươi có thể nói được ngôn ngữ của nhân loại." Giang Tự Bạch cực kỳ sủng sốt. Tộc trưởng Tư Thụy Ân gật đầu: "Tất nhiên, trước kia rồng cùng con người cùng sống chung, cho đến bây giờ, long tộc chúng ta vẫn đi đến thế giới của nhân loại, ta biết các ngươi một mực tìm kiếm tung tích của long tộc, đúng là bởi vì nghe được tung tích của long tộc, cho nên ngươi mới có thể theo chúng ta tới đây, hơn nữa còn bị lạc trong vũ trụ, nên mới rơi xuống Long Đảo, đúng không?" Giang Tự Bạch: "......" Giang Tự Bạch kinh ngạc nhìn con rồng đen khổng lồ đối diện, không nói gì. Nhưng trong lòng hắn có một làn sóng dữ dội, hắn cho rằng nhân loại đã tìm kiếm tung tích của Long tộc hàng trăm năm, nhưng Long tộc biết rõ ràng nhưng lại không hề lộ diện. Tại sao lại như vậy? Rất nhiều người đã hy sinh mạng sống của mình để đi tìm long tộc. Biết được chân tương, đột nhiên cảm thấy kiên trì của mình trước đó thật buồn cười, giống như không cần thiết phải đi tìm rồng. "Tại sao lại rời đi?" Giang Tự Bạch không hiểu, lúc này hắn thậm chí còn quên sợ hãi, thầm nghĩ tới một đáp án: "Tại sao long tộc lại rời đi? Và tại sao lại mai danh ẩn tích? Các ngươi hoàn toàn có thể giống như nhân ngư, có được tinh cầu độc lập, sau đó bảo trì liên hệ với nhân loại." Nhân loại có thể cùng nhân ngư chung sống hòa bình, vậy cũng có thể cùng long tộc chung sống hòa bình, chắc chắn sẽ không có chiến tranh giưa hai chủng tộc này, Giang Tự Bạch tin tưởng chắc chắn vào điều này. Hắc long chậm rãi mở miệng: "Ngươi ở đây bao lâu rồi? Một tuần? Một tháng? Bao lâu?" Giang Tự Bạch ngừng lại không hiểu tại sao hắc long lại nói sang chủ đề khác, hắn không nói gì. Hắc long tiếp tục nói: "Chẳng lẽ ngươi không biết, long tộc thực sự rất thích ngươi sao." Giang Tự Bạch: "......" Giang Tự Bạch nhớ lại trong khoảng thời gian này, chính mình gặp được những ai, đầu tiên là hắc long, sau đó là ngân long cùng với hỏa diễm long, ba thiếu niên này quả thực đối xử rất tốt với hắn. Tất nhiên, ngân long đem hắn nhốt lại có lẽ vì quá thích hắn và lo lắng hắn chạy mất. Giang Tự Bạch có chút bối rối, nhìn hắc long. Hắc long thở dài: "Chúng ta tránh nhân loại bởi vì long tộc thực sự rất thích nhân loại, nên rất dễ bị con người ảnh hưởng, ngươi chẳng lẽ không nghi ngờ vì cái gì ấu tể của long tộc đều là hình thái bán long sao?" Vì cái gì nhất định phải trải qua kì phân hóa mới có thể biến thành hình dáng hoàn chỉnh. Giọng điệu của hắc long đột nhiên trở nên nghiêm túc: "Đó là bởi vì trước đây rồng và con người kết làm bầu bạn, sinh ra quá nhiều con cháu!" Gen thuần chủng của long tộc không còn nữa, bởi vì có quá nhiều gen con người được trộn lẫn vào, nên hiện tại long tộc đa số là hình thái nửa người nửa rồng, nếu tiếp tục cùng nhân loại kết hợp, khẳng định về sau long tộc sẽ giống như thú nhân, hoàn toàn đồng hóa thành con người, từ hình thái cao quý nhất là rồng, biến thành thú nhân bình thường. Con cháu của họ thậm chí có thể không có khả năng biến thành hình dạng rồng. Giang Tự Bạch không ngờ kết quả lại như vậy, Giang Tự Bạch có chút bối rối: "Hả? Là như thế vậy sao?" Điều mà hắc long không nhắc tới đó chính là hiện tại nhóm long tộc tìm bầu bạn, nếu như là nhân ngư hoặc một chủng tộc khác thì sẽ mang đi kiểm tra độ phù hợp. Trên thực tế, việc kiểm tra mức độ xứng đôi không có vấn đề gì, nhưng mức độ phù hợp càng cao thì báo cáo đưa ra càng thấp, sau đó thông qua mức độ phù hợp cực thấp trên văn bản, đôi bầu bạn sẽ bị chia rẽ. Tộc trưởng không có lựa chọn nào khác, khả năng phù hợp càng cao thì khả năng sinh ra một con rồng con càng cao, đến lúc sinh ra rồng con, ít nhiều cũng sẽ mất đi một ít gen của long tộc. Hắc long nhìn Giang Tự Bạch: "Ta sẽ nghĩ biện pháp đưa ngươi trở về, trước đó ngươi phải ngoan ngoãn ở lại đây, không thể đi ra ngoài gặp bọn họ." Đừng tưởng rằng hắn không biết, tiểu tử Thiểm Điện kia mang nhân loại đi làm kiểm tra mức độ phù hợp, độ xứng đôi thế mà 15%! Chỉ có một số ít con rồng biết rằng, con số này đại biểu cho điều gì. Tỷ lệ khớp 85%! Con số này đã rất cao rồi! Tâm tình tộc trưởng Tư Thụy Ân rất nặng nề, Ngải Tư Khắc là một trong những đại tân sinh ưu tú nhất trường, Tư Thụy Ân đem hy vọng ký thác lên người nhóm rồng con, hy vọng bọn họ sau khi trưởng thành, có thể đi tìm long tộc để bầu bạn, sinh nhiều hậu đại. Nếu Ngải Tư Khắc tìm nhân loại làm bầu bạn, thế chẳng phải nhân loại sẽ sinh con sao? Gen của nhân loại, quá mức cường đại. Ian tìm kiếm xung quanh nơi ở của mình, cuối cùng đi tới nơi ở của Áo Đề Tu, sau đó tiếp tục đi tới nơi ở của Ngải Tư Khắc. Sau đó hắn đến bệnh viện tìm Ngải Tư Khắc, theo như lời bác sĩ Á Tả, hắn biết được huấn luyện viên đã đưa nhân loại đến văn phòng của tộc trưởng nói chuyện. Ian lập tức ủ rũ, quay người vội vã trở về trường học. Bên ngoài văn phòng tộc trưởng tràn ngập náo nhiệt. Sắc mặt Ian lạnh lùng, đẩy người xung quanh sang một bên, đi tới cửa văn phòng, có học sinh còn cẩn thận nhắc nhở hắn: "Phong Bạo, hiện tại tốt nhất ngươi đừng đi vào." "Đúng vậy, tộc trưởng đang xử lý đại sự! Ông ấy sẽ không mở cửa." "Ngải Tư Khắc cùng Áo Đề Tu không biết bị xử phạt như thế nào, thật tò mò." ...... Ian không chắc chắn Bạch Bạch có ở bên trong hay không, nhưng dù thế nào, hắn quả thực không thấy Bạch Bạch, mà như hắn nghe nói rằng một nhân loại đã bị bắt vào trong văn phòng của tộc trưởng. Ian tiến lên gõ cửa, giọng nói của tộc trưởng Tư Thụy Ân truyền tới: "Ai?" Ian: "Phụ thân, là con." Ian hiếm khi đến văn phòng của cha mình và hai cha con thậm chí còn hiếm khi nói chuyện với nhau. Ian đột nhiên đi tới vào lúc này, Tư Thụy Ân tưởng hắn có việc gì gấp. Tất nhiên, hẳn không phải vì nhân loại, dù sao vì cướp đoạt nhân loại mà Ngải Tư Khắc với Áo Đề Tu đánh nhau, trong số đó không có Ian. Đứa nhỏ trưởng thành, lập tức sẽ đến kì phân hóa, Tư Thụy Ân cảm thấy rằng có một số việc nên cho đứa nhỏ tự trải qua. Vì thế, ông mở cửa cho Ian vào. Ian đi vào bên trong văn phòng, lập tức thấy được một nhân loại đang đứng trong một góc sáng sủa! Sắc mặt nhân loại tái nhợt, thần sắc khẩn trương, thực rõ ràng hắn bị kinh hách không nhỏ. Nhưng mà Ian cũng không lập tức tiến lên hỏi, hắn tạm thời chưa hiểu rõ tình huống, cho nên hắn đi vào trong văn phòng: "Phụ thân, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra, tại sao nơi này lại có nhân loại?" Giọng nói của tộc trưởng rất lạnh lùng: "Như ngươi thấy, trên Long Đảo xuất hiện nhân loại, Thiểm Điện cùng Hỏa Diễm lại vì nhân loại mà đốt cháy nơi ở của họ cùng với hai ngọn núi." Giang Tự Bạch kinh ngạc ngẩng đầu, hắn liếc nhìn tộc trưởng một cái, phát hiện thời điểm khi tộc trưởng nói chuyện với hắn ngữ khí có chút dịu dàng, so sánh với lúc nói chuyện với Ian, thực sự rất lạnh lùng. Giang Tự Bạch có chút không chắc chắn, chẳng lẽ long tộc thiên vị nhân loại tới trình độ này? Ian im lặng hai giây, nhìn Giang Tự Bạch nói: "Con nghe nói Ngải Tư Khắc đi làm kiểm tra xứng đôi?" Hắn từ trong miệng bác sĩ Á Tả biết được, khi đó trong lòng hắn không có cảm giác gì, bởi vì hắn không nghĩ nhân loại được mang đi kiểm tra là Bạch Bạch. Nhưng hiện tại, nhìn thấy phụ thân gật đầu, nói: "Đúng vậy, thật đáng tiếc, độ xứng độ chỉ có 15%." Mặt Ian lập tức tối sầm lại. Lồng ngực hắn phập phồng mấy lần, hắn tức giận siết chặt tay. Cái tên Ngải Tư Khắc đó! Thế mà tự tiện mang Bạch Bạch đi làm kiểm tra độ phù hợp. May mắn độ xứng đôi thấp, nếu như độ xứng đôi vượt quá 60%, liệu Ngải Tư Khắc vẫn nộp đơn để Bạch Bạch của hắn trở thành bầu bạn? Ian cố nén lửa giận, hắn bình tĩnh hỏi: "Nhân loại này, phụ thân tính xử lý như nào?" Lâu lắm rồi ông mới thấy con trai nói chuyện với ông một cách bình tĩnh như vậy. Tuy rằng cảm nhận được tâm tình của con trai không tốt, nhưng tộc trưởng Tư Thụy Ân vẫn kiên nhẫn nói: "Tất nhiên là đuổi về tinh cầu của nhân loại, Ian, nơi này là Long Đảo, nhân loại không thể xuất hiện ở đây." Ian cũng không biết mình nghe vào hay không, hắn lại hỏi: "Vậy hiện tại thì sao? Nhân loại này sẽ được sắp xếp ở đâu?" Tộc trưởng Tư Thụy Ân còn chưa nghĩ tới vấn đề này, ông do dự hai giây, đang chuẩn bị mở miệng thì thấy đột nhiên Ian đi về phía nhân loại: "Phụ thân, trước tiên để hắn ở cùng ta, ta sẽ thay người chăm sóc hắn, sẽ không cho bất cứ con rồng nào nhìn thấy hắn." Ánh mắt tộc trưởng Tư Thụy Ân nhíu lại, nhìn Ian : "Ian, ngươi còn chưa phân hóa, không thể ngăn cản được những con rồng khác." Ian đã ôm Giang Tự Bạch đi ra ngoài: "Không sao, phụ thân, con lập tức liền phân hóa." Tộc trưởng Tư Thụy Ân ngồi trong văn phòng, nhìn Ian rời khỏi văn phòng, đột nhiên phản ứng lại. Không đúng, đứa con của ông không đúng lắm. Mới vừa rồi Ian hình như ôm nhân loại đi ra cửa? Ngoài ra, Ian còn nói rằng hắn sắp phân hóa, nhưng nếu phân hóa, nó càng không nên ở cùng nhân loại. Tộc trưởng Tư Thụy Ân biết sức hấp dẫn của nhân loại, đám rồng con đơn giản không thể cưỡng lại được! Ông lập tức đứng dậy, đi ra khỏi văn phòng, từ trên cao nhìn xuống, chỉ thấy bóng lưng Ian biến mất ở phía chân trời. Tộc trưởng Tư Thụy Ân rống lên một tiếng: "Ian!" Cái tên vô liêm sỉ này, thỏa thuận xong liền hãm hại cha nó à! Các huấn luyện viên vây lại, lo lắng hỏi: "Tộc trưởng, ngươi bảo Ian đưa nhân loại đi đâu?" "Hai tên kia vì tranh đoạt nhân loại mà đánh nhau hai ngày, Ian......hắn hẳn cũng không phải như vậy đúng không?" Các huấn luyện viên không chắc chắn khi nói ra những lời này. Bởi vì bọn họ rất thích nhân loại kia, cảm thấy đối phương rất đáng yêu. Mặc dù bình thường Ian có phần im lặng và lạnh lùng, nhưng mà liệu anh chàng lạnh lùng có thể cưỡng lại sự quyến rũ của nhân loại? Tộc trưởng Tư Thụy Ân đặt tay lên trán, đau đầu nói: "Các ngươi đừng nói nữa......" Càng nói hắn càng hoảng sợ. Bây giờ hắn chỉ hy vọng Ian giống như Ngải Tư Khắc mang nhân loại đi làm kiểm tra mức độ phù hợp. Chỉ cần có kết quả, Ian sẽ bỏ cuộc. "Vấn đề không lớn" Tộc trưởng Tư Thụy Ân tự nhủ: "Hai người bọn nó không thành được."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK