• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:





Ian quyết định sẽ định cư ở tinh cầu nhân loại, Không phải hắn không quay về Long Đảo, chỉ là hắn không muốn quay về mà thôi. Trừ phi Bạch Bạch cùng hắn trở về, nếu không hắn cũng không suy nghĩ về nó nữa. Mẫu thân của hắn có rất nhiều bạn đời, nhiều con cái, nên việc nhớ hắn sẽ không bị ảnh hưởng nhiều. Phụ thân của hắn Tư Thụy Ân, đang ở thời kì tráng niên, tuy rằng chỉ có một đứa con là hắn, nhưng quan hệ của hai cha con lại không tốt, Tư Thụy Ân rất cứng đầu. Ian cảm thấy cha con bọn họ nên tách ra một khoảng thời gian, chờ sau này hắn có đứa nhỏ, có lẽ hắn có thể hiểu được cách làm của cha mình, nhưng hiện tại thì hắn không hiểu được. Hãy nói về nó sau. Tuổi thọ của long tộc gần như tương tư với nhân loại, có thể sống 300 năm, hắn cùng Bạch Bạch đều còn trẻ, tương lai chúng ta sẽ nói sau. Sau khi hai người gặp lại nhau, mỗi ngày Ian đều đưa Giang Tự Bạch tới trường, trong thời gian này Giang Tự Bạch vẫn chưa sẵn sàng để Ian gặp cha mẹ của mình. Hơn nữa thân phận của Ian là long tộc, cần phải giữ bí mật. Lúc hai người bọn họ chính thức gặp gia đình là khi Giang Tự Bạch tốt nghiệp, chính thức đi làm. Lúc này thời gian bọn họ gặp lại đã là năm thứ 3, chủ yếu cũng là Giang Tự Bạch mang thai trứng rồng, long tộc mang thai không giống như nhân loại mang thai, trứng rồng sẽ không lớn, hơn nữa trứng sẽ chỉ ấp trong bụng tầm 5 tháng, sau khi sinh cần mất tới 3 tháng ấp trứng thì trứng mới nở được. Đương nhiên Giang Tự Bạch không thể nói cho ai biết hắn hoài trứng, kể cả gia đình hắn, nhưng Ian lại quyết định đi gặp cha mẹ của hắn. Lúc này Ian đã gia nhập vào quân đội, trở thành một lính tuần tra trên không bình thường nhất. Công việc hàng ngày là tuần tra trên không bằng máy bay. Ngoài việc tuần tra hàng không hàng tháng, công việc thông thường là dọn sạch đường bay công cộng trên bầu trời và xử lý các vụ tai nạn hàng không. Công việc phong phú và nhàm chán, còn hắn phải lái phi hành khí lên trời mỗi ngày, mỗi ngày đều buồn bực bởi vì phi hành phí quá hẹp quá chậm, còn không thể bay nhanh được. Nhưng nghĩ đến mức lương ổn định và trợ cấp cao hàng tháng, lại nghĩ đến việc Bạch Bạch rất thích công việc hiện tại, cho rằng ổn định và bố mẹ cũng thích mình nên đành chịu đựng, quyết định làm việc tới trăm năm sau. Khi cha mẹ của Giang Tự Bạch nghe về công việc của Ian, họ rất yên tâm, cha của Giang Tự Bạch còn vui vẻ nói: "Công việc này rất tốt, ổn định, tính nguy hiểm không cao, tiền lương cũng khá, người trẻ tuổi sẽ làm đến nơi đến chốn thôi." Mẹ của Giang Tự Bạch càng nhìn thấy bộ dạng của Ian, bà càng thích hắn, người đàn ông đẹp trai và đáng tin cậy như vậy không còn nhiều nữa. Trên thực tế là bà chủ yếu nhìn trúng Ian vì không cha không mẹ hay người thân, hắn có thể dẫn Giang Tự Bạch đi mọi nơi, không cần lo lắng ngày lễ hay nghỉ không thể về nhà, Bạch Bạch có thể ở lại trong nhà, không bị người xa lạ khinh bỉ. Vì vậy, mẹ của Giang Tự Bạch cũng vui vẻ nói: "Mẹ thấy yên tâm khi các con ở bên nhau, nhà các con cũng gần, khi nào có thời gian nhớ quay về thường xuyên hơn nhé. Đúng rồi, hiện tại khoa học kỹ thuật cũng đã phát đạt, các con có muôn sinh một đứa con không?" Thời đại tinh tế, đương nhiên có thể lấy gen của hai người đàn ông rồi đưa vào tử cung nhân tạo để thụ thai, cặp đôi có thể bắt đầu từ phôi thai và quan sát cho đến đứa nhỏ chào đời khi đủ 10 tháng. Ian còn chưa kịp mở miệng, Giang Tự Bạch đã nói: "Vấn đề này chúng con đã nghĩ tới, nhưng chúng con vẫn cần thời gian để chuẩn bị." Trên thực tế, hắn đã mang thai tới tháng thứ 3, ước tính trong nửa năm nữa rồng con mới có thể phá vỏ. Nhưng mà Ian nói rồng con khác với nhân loại, mới vừa phá xác sẽ mang hình thái bán rồng, giống như Ian khi chưa trải qua kì phân hóa. Nhưng bởi vì Giang Tự Bạch là nhân loại, nên gen của nhân loại sẽ chiếm nhiều hơn, đứa nhỏ của bọn có thể sẽ sớm biến thành hình dạng nhân loại nhanh hơn. Cả hai đều không chắc chắn, ở đây không có bác sĩ long tộc nên tạm thời chỉ có thể giữ bí mật. Tất nhiên cha mẹ tôn trọng ý kiến ​​của con. Giang Tự Bạch mới tốt nghiệp, tuổi không lớn, Ian thậm chí còn nhỏ hơn Giang Tự Bạch hai tuổi, bọn họ vẫn là những đứa trẻ. Sau khi rời khỏi nhà, Giang Tự Bạch ngồi trên phi hành khí của Ian, trên đường trở về, Giang Tự Bạch buồn rầu vuốt bụng, bắt đầu lo lắng trước khi sinh: "Ian, anh nói xem nếu như đản đản sau khi phá xác vẫn giữ hình thái của rồng, vậy thì phải làm sao bây giờ?" Ian khởi động chế độ tự lái, sau đó đi tới, nhẹ nhàng v.u.ốt v.e cái bụng căng phồng của Giang Tự Bạch, ánh mắt dịu dàng, nhỏ giọng nói: "Long tộc chúng ta vỗn đã có gen nhân loại, hiện tại lại có thêm gen của em," Hắn dừng một chút, nhìn Giang Tự Bạch, thấp giọng nói: "Bạch Bạch, con của chúng ta rất có thể sẽ trở thành thú nhân." Hiện tại ở thời đại tinh tế, có rất nhiều thú nhân, cũng chính là nhân loại có gen dã thú, không có nhiều nhân loại thuần chủng như Giang Tự Bạch. Những người đó đã hòa nhập hoàn hảo vào xã hội loài người, thậm chí còn bước vào nhiều lĩnh vực khác nhau dựa trên chuyên môn của chính họ. Bọn họ giữ lại một ít gen của mãnh thú, nhưng cùng lúc đó, họ cũng có nhân tính, tuân thủ quy tắc. Tuy nhiên, long tộc không muốn trở thành thú nhân. Đây cũng là ý định ban đầu của long tộc khi rời khỏi thế giới nhân loại. Tức là thế hệ rồng trước đã phát hiện ra nhược điểm của việc kết hợp với nhân loại. Chúng thích nhân loại, kết hợp với nhân loại và sinh ra con cái. Thế hệ đầu tiên thì không sao, nhưng đến thế hệ thứ hai và thứ ba thì nó biến thành hình dạng nửa rồng nửa người giống Ian. Giang Tự Bạch lo lắng: "Thú nhân không tốt sao?" Hắn quen biết rất nhiều thú nhân, phát hiện bọn hắn cùng người thường không khác gì. Ngoài việc sở hữu hình dạng thú. Ian nhún vai nói: "Anh cũng hiểu không có gì sai cả, đợi đứa nhỏ lớn lên, phân hóa, lúc đó hắn muốn biến thành rồng thì thành rồng, muốn thành người thì thành người, giống như anh bây giờ là được rồi." Còn cái đồ cổ Tư Thụy Ân thì không thể chấp nhận được. Nhưng điều hắn không biết là thời gian cứ trôi đi và lịch sử không thể thay đổi được. Vì loài rồng đã sở hữu gen của con người nên việc chúng hòa nhập vào thế giới loài người chỉ còn là vấn đề thời gian. Long Đảo chỉ là vườn địa đàng của các trưởng bối trong long tộc mà thôi. Hai người trở về ngôi nhà nhỏ của mình. Dù sao thì Ian cũng không động đến tiền tiết kiệm của Lạc Tư, lạc Tư đã cho hắn danh tính và hắn rất biết ơn anh ta. Tất nhiên, điều này cũng được Tư Thụy Ân bày mưu đặt kế, Tư Thụy Ân có lẽ đang giám sát họ, nhưng điều đó không quan trọng. Lương của Ian không cao, hắn muốn mua một căn nhà nhưng lại không đủ tiền nên suốt ba năm hẹn hò, Ian sống tiết kiệm, dành dụm tiền. Rốt cuộc cũng mua được một căn nhà gần viện nghiên cứu của Giang Tự Bạch, đó là một ngôi nhà có hai phòng ngủ và một phòng khách, cùng một chiếc phi hành khí để đi lại. Bây giờ về đến nhà, Ian bắt đầu lo lắng: "Ngôi nhà này nhỏ quá, Bạch Bạch, anh xin lỗi vì đã khiến em phải chịu đau khổ cùng anh." Khi còn ở Long Đảo, Ian sống trong một hang động, điểm khác biệt là lúc đó hắn không quan tâm mình sống ở đâu, hiện tại muốn sống tốt thì lại không mua nổi. Ian muốn thay đổi công việc của mình, hắn nghĩ mình có thể làm bất cứ điều gì, miễn là lương cao hơn và có thể mua một căn nhà lớn để ở miễn phí. Nhưng Giang Tự Bạch lại không đồng ý: "Anh cứ làm tuần tra canh gác là được, anh là rồng, không thể quá xuất sắc." Ian quả thực rất tốt, nhưng càng giỏi thì càng nổi bật, người khác càng dễ nhìn thấy. Khi đến lúc, những người trong quân đội sẽ nhận thấy có điều gì đó không ổn. Điều gì sẽ xảy ra nếu Ian vô tình bay lên trong lúc tập luyện? Ngày nào Giang Tự Bạch cũng lo lắng, nếu có thể, hắn thậm chí còn không muốn Ian ra ngoài làm việc! Giang Tự Bạch đối Ian nói: "Đừng lo lắng, em có tiền, em làm việc ở viện nghiên cứu, lương của em gấp ba lần anh, về sau em sẽ hỗ trợ anh, em sẽ mua một căn nhà lớn, nên anh đừng lo lắng." Ian: "......" Ian càng chán nản: "Bạch Bạch, ta không muốn yếu kém." Hắn là một người đàn ông cao cao 1m9, da ngăm đen, cơ bắp, tóc ngắn, kết quả lại bị lão bà cho ăn cơm mềm, chỉ nghĩ đến thôi cũng thấy xấu hổ! Nhưng ở thế giới nhân loại, hắn chỉ có thể nghe Bạch Bạch! Ian ôm Giang Tự Bạch thở dài: "Bạch Bạch, anh kiếm được ít tiền, em đừng ghét bỏ anh." Hắn sợ Giang Tự Bạch sẽ không thích mình, tìm người khác làm bạn đời. Con người ở đây thật đáng ghét, có rất nhiều người thích Bạch Bạch, thậm chí có người còn đuổi theo đến tận cửa nhà Bạch Bạch! Đáng ghét! Hai người nằm trên giường ôm nhau, Giang Tự Bạch vuốt bụng, an ủi hắn: "Đừng nghĩ nhiều, chỉ cần nghĩ thôi, nếu có thể gặp lại nhau, còn có thể sống cùng nhau, cũng đã hạnh phúc rồi! Nói cách khác, Ian là người độc thân, nếu là một con rồng khác, có lẽ hai người họ sẽ không thể ở bên nhau. Hai người đang nói chuyện, đột nhiên Giang Tự Bạch cảm thấy bụng không thoải mái liền đứng lên: "Ai nha!" Hắn cau mày, có một loại dự cảm không tốt: "Ian, em, em giống như......" Ian lập tức nhảy dựng lên, hai tay run rẩy, hắn còn khẩn trương hơn Giang Tự Bạch: "Sinh? Có phải chuẩn bị sinh rồi không?" Hắn lập tức mở trí não, bấm vào các hạng mục công việc cần chú ý khi sinh trứng. "Không nên gấp gáp, hít sâu." Hắn vừa xem vừa nói: "Trứng không lớn, hẳn sẽ không quá đau, cũng sẽ không chảy máu, nhưng mà......" "A!" Ian vội vàng bế Giang Tự Bạch vào bồn tắm: "Sinh trứng trong nước có thể giảm đau." Ian vội vàng cởi quần áo, nhảy vào bồn tắm, ôm Giang Tự Bạch, đưa tay sờ bụng hắn: "Hướng dẫn còn nói có thể xoa bóp, đẩy bụng để xúc tiến rụng trứng... Không, đẻ trứng!" Giang Tự Bạch: "......" Ban đầu Giang Tự Bạch cũng không có lo lắng, nhưng khi nhìn thấy Ian vội vàng chạy tới, hắn liền trở nên căng thẳng. "Anh, anh đừng có lúc ẩn lúc hiện." Giang Tự Bạch mặc quần áo ngâm mình trong bồn tắm, cảm thấy bất lực: "Anh giúp em cởi quần áo trước." Tay Ian run run: "A, được rồi, anh đến giúp em cởi đồ." Hai người lần đầu tiên lên chức cha, không có bác sĩ long tộc, cha mẹ hay bạn bè có mặt nên thực sự lo lắng. Chỉ dựa vào lời giải thích do Lạc Tư biên soạn, Ian vẫn vô cùng lo lắng. Hai mắt hắn đỏ bừng, đột nhiên muốn khóc, quần áo mới cởi một nửa, liền ôm Giang Tự Bạch: "Bạch Bạch, đừng sợ, nếu thực sự không được, anh đưa em đến bệnh viện." Cùng lắm thì chuyện của long tộc bị bại lộ, Ian cũng không quan tâm. Là Giang Tự Bạch không muốn bại lộ việc của long tộc. Hắn không muốn gây ra những rắc rối không cần thiết. "Em không sao." Giang Tự Bạch thấp giọng: "Em chỉ là hơi đau bụng mà thôi, Lạc Tư đã nói rồi mà? Trứng rồng không lớn, có thể dễ dàng sinh ra." Ian lau nước mắt, ôm Giang Tự Bạch, hai người nhìn bụng Giang Tự Bạch, nói thêm: "Nếu không để anh đi tìm cha mẹ của em, kêu hai người họ tới đây." Giang Tự Bạch đang sinh trứng được một nửa, Ian còn chưa nói xong liền tức giận đánh Ian: "Đừng nói nhảm nữa! Sắp ra rồi!" Ian bối rối: "Hả?" Nhanh như vậy sao? Hắn thậm chí còn chưa bắt đầu mát-xa! Khoảng hai mươi phút sau, Giang Tự Bạch đã thành công sinh ra một quả trứng rồng nhỏ. Ian kêu lên, nghẹn ngào nói: "Bạch Bạch, trứng ra rồi!" Hắn cẩn thận cầm quả trứng rồng bằng cả hai tay, đưa cho Giang Tự Bạch xem. Trứng rồng lớn hơn trứng ngỗng một chút, dài và có hình bầu dục, nhưng không lớn bằng trứng đà điểu, Giang Tự Bạch không thấy đau lắm, còn có tâm trạng trêu chọc bạn đời: "Xem ra đứa nhỏ không nên kiếm bạn đời là nhân loại, nên tìm long tộc làm bạn đời thôi, sinh nở rất đau." Ian không có tâm trạng đùa giỡn, lau sạch trứng, cho vào lồng ấp đã mua từ trước, sau đó ôm Giang Tự Bạch mệt mỏi đi ngủ. Hai người ôm nhau nằm trên giường, nhìn trứng rồng trong lồng ấp, Giang Tự Bạch nói: "Đúng rồi, anh mau chụp một bức ảnh gửi cho Lạc Tư đi." Ian không phản ứng: "Không, gửi cho hắn làm gì?" Giang Tự Bạch nhéo mũi hắn: "Biết rõ còn cố hỏi." Tất nhiên là gửi cho Tư Thụy Ân, dù sao người ta cũng là ông nội. Ian vẫn không nhúc nhích, hắn vẫn còn oán niệm rất lớn với Tư Thụy Ân. Trước đây chính Tư Thụy Ân đã khiến hắn đánh mất bạn đời, hiện tại Tư Thụy Ân hại bạn đời của hắn không có bác sĩ trợ giúp sinh sản. Tóm lại, Ian có rất nhiều oán niệm với phụ thân của mình, ít nhất 10 năm tới hắn sẽ không liên lạc với Tư Thụy Ân. "Đứa bé nhất định ở trong hình dạng nhân loại." Ian dùng một chiếc đèn pin nhỏ đặc biệt để nhìn vào quả trứng: "Tuy nhiên, tốt hơn hết là không nên cho nó đến trường trước khi nó được 8 tuổi." Tuổi càng nhỏ càng khó có thể kiểm soát được thiên tính của mình. Hắn lo lắng khi tể tể đến trường sẽ đánh nhau, cũng lo lắng nó sẽ không khống chế được mà làm lộ sừng và cánh. Tuy nhiên, Ian lại bắt đầu lo lắng: "Rồng con khi còn nhỏ rất nghịch ngơn, hay là anh đưa nó đi dã ngoại thám hiểm nhé?" Ian suy nghĩ quá nhiều, Giang Tự Bạch liền ngủ trong lòng hắn. Sao cũng được, không sao đâu. Giang Tự Bạch không phản đối những gì Ian nói. Hắn không có kinh nghiệm nuôi rồng con, nhưng Ian cho biết anh ấy có thể nuôi chúng tốt nhất có thể. Vấn đề nhức đầu nhất của hắn là làm sao giải thích với gia đình hắn đột nhiên có đứa nhỏ, mà đứa nhỏ lại không thể đi học, chỉ có thể đi học khi lên 8 tuổi, còn không thể thường xuyên gặp cha mẹ của hắn. Tuy nhiên, đây là những điều họ sẽ phải rối rắm trong tương lai. Hiện tại, tốt nhất là nên đi ngủ. Ian đắp chăn cho Giang Tự Bạch, sau đó cầm lồng ấp vào trong tay, nhìn quả trứng rồng nhỏ bên trong. Bên trong quả trứng rồng, một sức sống mãnh liệt đang đập. - Hoàn -

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang